Giả bộ làm A còn đi đánh lộn là sẽ mang thai đó

Chương 97




Sau này, ký ức của Tiền Dịch Lai về khoảng thời gian này vẫn luôn mơ hồ mà hỗn loạn.

Gã tìm kiếm Lâm Phi như phát điên.

Có người nói từng thấy Lâm Phi và Lý Phá Tinh trò chuyện với nhau, gã liền mụ mị đầu óc đá văng cửa phòng học, chạy đến trước mặt Lý Phá Tinh, gào rống hỏi hắn Lâm Phi đang ở đâu.

Kết quả, gã bị Lý Phá Tinh cầm bình inox đập vỡ đầu, rồi bị Tế Tu trói lại, cuối cùng bị Khâu Hồng Nham áp giải tới đồn công an.

Cả khối, thậm chí cả trường đều coi gã như một con chó điên. Gã cũng biết, đúng là mình đã biến thành chó điên rồi.

Mọi người nhìn gã bằng ánh mắt khinh thường, giễu cợt, hả hê, nhưng gã chỉ cúi đầu, bước đi không nói một lời.

Gã chưa từng chật vật và khổ sở như thế. Dù cho khi còn nhỏ, một đứa bé cùng lớp gọi gã là con bồ nhí, gã cũng có thể nhào lên đánh tên đó, đánh tới mức nó phải quỳ xuống đất xin tha. Gã dí compa vào cổ nó, nói cho nó biết, dù tao có là con bồ nhí thì cũng sống tốt hơn thằng con vợ cả như mày.

Kể từ đó, không ai dám nói gã nữa.

Gã hung ác, nham hiểm, không để mình chịu thiệt.

Gã chưa từng biết, thì ra mình rồi sẽ có lúc phải chịu nỗi thống khổ đớn đau khắc cố ghi tâm như lúc này.

Trong đầu gã không ngừng lặp lại từng dòng trong bức thư.

Lâm Phi phá thai. Đứa bé đã hơn bốn tháng, phá thai nhất định sẽ đau lắm.

Lâm Phi đặt vé máy bay. Vừa phẫu thuật đã bay đường dài, một mình gói ghém hành lý rời xa quê hương… Hẳn là vì sợ gã tìm được cậu.

Lâm Phi nói, cậu từng thích gã.

Trong lòng Tiền Dịch Lai nảy sinh một niềm vui nho nhỏ, rồi lại lập tức đau đớn như bị dung nham ngập kín đất trời thiêu đốt cho máu chảy đầm đìa.

Tiền Dịch Lai không biết phải định nghĩa nỗi thống khổ ấy thế nào.

Giây phút gã thành kính vươn tay, vừa chờ mong lại thấp thỏm muốn trao trái tim chân thành của mình cho người ấy, gã mới biết người ấy đã đi rồi, mới biết người ấy cũng từng nâng trái tim mình tới trước mặt gã, để rồi bị gã tàn nhẫn giẫm đạp.

Tiền Dịch Lai.

…Tại sao mày không thể đối xử với cậu ấy tốt một chút.

Tiền Dịch Lai tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, tay siết chặt vải quần ở đầu gối, chỉ cảm thấy nghẹt thở.

“Tới đồn công an rồi.” Khâu Hồng Nham nói. Sau đó, hắn do dự đưa cho Tiền Dịch Lai một tờ khăn giấy.

Editor chỉ đăng trên wordpress Parkyoosu và wattpad Ashleyhome1, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên wordpress Parkyoosu và wattpad Ashleyhome1, chỗ khác là cop trộm nghen.

Trợ lý của mẹ tới nộp tiền bảo lãnh cho gã. Anh ta hỏi tại sao Tiền Dịch Lai lại đánh nhau.

Tiền Dịch Lai không nói gì, nhưng rõ ràng là tình trạng gã đang rất tệ.

Trợ lý không dám dò hỏi quá nhiều, mau chóng chuyển đề tài: “…Ừm, mấy hôm trước phu nhân có mua một chiếc khóa bình an ở khu A1, nói muốn tặng cậu chủ nhỏ…”

Tiền Dịch Lai khựng lại: “Cậu chủ nhỏ gì?”

“Chính là con trai cậu đó.”

Tiền Dịch Lai nheo mắt: “Sao anh biết đó là bé trai?”

Trợ lý hơi kinh ngạc, giờ mới nhận ra mình lỡ lời. Anh ta hé môi, nhỏ giọng đáp: “Cậu không biết sao, phu nhân…. Phu nhân sai tôi đưa cậu Lâm đi làm xét nghiệm, là bé trai.”

Thì ra Lâm Phi còn bị bắt làm xét nghiệm giới tính.

Gã cũng không biết chuyện này.

Gã không biết quá nhiều chuyện.

Gã không biết Lâm Phi bị ép làm xét nghiệm giới tính, còn bắt cậu làm pudding cho mình.

Gã không biết Lâm Phi có dấu hiệu sảy thai, đứng trước giường bệnh mỉa mai cậu.

Gã không biết Lâm Phi thích mình, còn để cậu nghe thấy mình nói với người khác rằng: “Chỉ là một Beta mặt mũi bình thường, làm gì có gì đáng để thích.”

Tiền Dịch Lai nhắm mắt, hít sâu, người run lên.

Đối với Lâm Phi, từ đầu tới cuối, gã chỉ là một kẻ gây tổn thương mà thôi.

Editor chỉ đăng trên wordpress Parkyoosu và wattpad Ashleyhome1, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên wordpress Parkyoosu và wattpad Ashleyhome1, chỗ khác là cop trộm nghen.

Ba năm sau.

Mức phí sinh hoạt ở khu X5 thấp hơn khu K7 rất nhiều. Lâm Phi không dành dụm được nhiều, không mua nổi một phòng vệ sinh ở khu K7, nhưng lại có thể mua một căn hộ sang tên rộng sáu mươi mét vuông ở đây. Lâm Phi chọn căn hộ này không chỉ vì giá rẻ, mà còn vì cậu muốn học đại học Đông Minh. Mặc dù nằm ở khu X5 hẻo lánh, nhưng đại học Đông Minh vẫn nằm trong top 50 trường đại học tốt nhất đế quốc.

Lâm Phi không đủ thông minh, nhưng cậu đủ chăm chỉ.

Cậu học hết cấp ba ở một trường thuộc khu X5, sau đó hoàn thành nguyện vọng thi đỗ đại học Đông Minh.

Hiện tại, cậu đang học năm hai.

Thoạt trông, Lâm Phi không mấy khác biệt so với ba năm trước đây, nhưng dường như lại có gì đó trong cậu đã thay đổi.

Ví dụ như —-

“Lâm Phi! Tôi hẹn với Tiểu Linh cuối tuần đi chơi mất rồi, ngại quá, chắc bài tập nhóm phải nhờ ông làm rồi.”

“Không sao.” Lâm Phi cười trả lời: “Thầy Trần nói nếu cá nhân hoàn thành bài tập nhóm sẽ được thêm 10% điểm, tuy hơi mệt nhưng cũng đáng.”

Nụ cười trên môi Tiểu Linh cứng lại: “Ý cậu là không ghi tên bọn tôi?”

Lâm Phi: “Tôi phải đi làm thêm rồi, tạm biệt.”

Lâm Phi ngồi trên xe buýt, cúi đầu đeo tai nghe. Cậu lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi vô tình thấy một bóng người xẹt qua bên kia đường.

Lâm Phi sửng sốt tháo tai nghe, mở cửa sổ, quay đầu nhìn lại hướng kia, song nơi đó đã chẳng còn bóng người. Có lẽ… Cậu nhìn lầm rồi.

Lâm Phi nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế.

Xe buýt tới trạm, ngừng lại, có vài người lên xe. Những người lên xe đều tìm được chỗ ngồi, chỉ còn một học sinh tiểu học đang nhìn ngó xung quanh.

“Ê nhóc, ngồi đây này.” Một giọng nam bỗng vang lên.

Lâm Phi cứng người. Cậu hơi quay đầu lại, nhìn thấy một chàng trai cao gầy đứng dậy, túm lấy đứa bé kia, ấn nhóc ngồi xuống chỗ của mình.

Nam sinh kia mặc quần thể thao và áo phông đen đơn giản, cao hơn mét tám, tóc cắt đầu đinh, mặt mày sắc bén, nom cực kỳ… Không giống người tốt.

Đứa bé bị ấn xuống ghế sợ tới mức không dám cảm ơn.

Lâm Phi cứng đờ, lặng lẽ quay đầu về, cúi thấp đầu, trùm mũ áo lên.

Tới trạm tiếp theo, một ông lão run rẩy bước lên xe.

Lâm Phi sợ nam sinh phía sau để ý đến mình, làm bộ không thấy ông lão, muốn ngụy trang mình thành một nam thanh niên không muốn nhường ghế. Kết quả, ông lão kia đứng ngay chỗ Lâm Phi, một tay nắm tay cầm bên cạnh Lâm Phi, một tay chống gậy, run run theo từng nhịp xe.

Lâm Phi: “…”

Xe phanh gấp, suýt nữa thì ông cụ ngã xuống đất, vậy mà cả xe không ai chịu nhường ghế cho ông.

Lâm Phi không nhịn nổi nữa, đứng dậy lặng lẽ đỡ ông ngồi xuống chỗ của mình, sau đó cứng nhắc đi đến cây cột cách xa nam sinh nhất. Cậu thầm cầu nguyện, đừng nhìn thấy tôi.

Trạm kế tiếp, một nhóm học sinh trung học ùa lên xe. Tài xế liên tục hô to, đi xuống cuối xe đi xuống cuối xe, làm Lâm Phi buộc phải lùi về sau.

Tài xế bất ngờ chuyển bánh, Lâm Phi còn chưa kịp nắm tay cầm, bị người đằng trước va phải, suýt thì ngã sấp xuống!

Nào ngờ, cậu được một người khác ôm lấy.

Lưng cậu kề sát lồng ngực của nam sinh, có thể nghe thấy tiếng tim đập vững vàng và giọng nói nhuốm ý cười của gã: “Không sao chứ?”

Lâm Phi cuống quýt rời khỏi lòng gã, duỗi tay cầm tay nắm, cúi đầu nhỏ giọng đáp: “…Không, không sao.”

“Vậy là tốt rồi.” Nam sinh nói xong câu này thì không lên tiếng nữa.

Lâm Phi siết chặt tay cầm. Cậu ta không biết mình sao? Hay là đang làm bộ không biết mình? Hay là… Là anh em sinh đôi bị thất lạc nhiều năm?

Xe buýt đột ngột chuyển hướng, một nam sinh bên trái cũng nghiêng về phía Lâm Phi, làm cây gậy dài ngoằng sau balo cậu ta cũng chĩa về phía cậu.

“Bộp.” Cây gậy kia bị túm lại.

Nam sinh đầu đinh đứng sau Lâm Phi hung ác mắng: “Mẹ nó cậu mất não hả? Cái gậy to như thế mà không biết cầm chắc, có thấy suýt nữa thì đâm vào người người khác không, người ta bị thương cậu bồi thường nổi không?!”

“Xin lỗi xin lỗi…”

Lâm Phi lẳng lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thôi được rồi, loại trừ khả năng là anh em sinh đôi thất lạc, đây chắc chắn là cậu ta rồi.

Lâm Phi đi thêm hai bến nữa mới xuống xe, không ngờ Tiền Dịch Lai cũng xuống theo cậu.

Lâm Phi không muốn Tiền Dịch Lai đi theo mình, nhưng Tiền Dịch Lai không nói gì, cậu cũng không làm gì được gã. Cậu đến tiệm café bánh ngọt kiểu tây mà mình đang làm thêm, Tiền Dịch Lai cũng đi theo.

Ông chủ nói với Lâm Phi: “Đây là Tiền Dịch Lai, học viên mới của tiệm chúng ta.”

Lâm Phi: “…”

Tiền Dịch Lai chìa tay về phía Lâm Phi: “Chào cậu, tôi là Tiền Dịch Lai.”

Lâm Phi bắt tay gã rồi mau chóng rút tay về: “Chào cậu, tôi là Lâm Phi.”

Một nam sinh từ phía sau bước đến, đó là một Omega tầm hai mươi. Cậu ta bắt tay Tiền Dịch Lai, cười hì hì giới thiệu: “Xin chào, tôi là Hồng Minh, nhân viên phục vụ ở đây, cũng là bạn trai của Lâm Phi.”

Tiền Dịch Lai sửng sốt, siết chặt tay Hồng Minh, nheo mắt lạnh lùng hỏi: “Cậu nói gì?”

“Ôi ôi đau…”

Lâm Phi cuống quýt gỡ tay họ ra, hỏi Tiền Dịch Lai: “Cậu đang làm gì thế hả?”

Tiền Dịch Lai buông tay, không nói gì, đỏ mắt nhìn Lâm Phi.

Tạ Hồng Minh chìa bàn tay bị bóp đỏ về phía Lâm Phi, tủi thân nói: “Phi Phi ơi, đau quá.”

Lâm Phi nắm tay cậu ta, xoa xoa.

“Phi Phi phải thổi mới hết đau được.”

Lâm Phi hơi do dự, rồi cậu cúi đầu, nhẹ nhàng thổi cho cậu ta.

Tiền Dịch Lai giận run người, đạp cửa bỏ đi.

Thấy Tiền Dịch Lai đi rồi, Tạ Hồng Minh mới bỏ tay xuống, cười khanh khách.

Lâm Phi bất đắc dĩ hỏi: “Bạn Tiểu Minh tính làm gì vậy hả?”

Tạ Hồng Minh hớn hở đáp: “Cậu ta chính là tên khốn nạn cậu kể hồi trước đúng không. Cậu cứ chờ xem, tôi sẽ báo thù cho cậu, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ là bạn trai của cậu.”

Lâm Phi thở dài, lần trước cậu không nên uống rượu mới phải.

Editor chỉ đăng trên wordpress Parkyoosu và wattpad Ashleyhome1, chỗ khác là cop trộm nghen.



Editor chỉ đăng trên wordpress Parkyoosu và wattpad Ashleyhome1, chỗ khác là cop trộm nghen.

Nửa tiếng sau, Tiền Dịch Lai quay trở lại.

Tạ Hồng Minh tranh thủ lúc đưa order cho nhân viên trong bếp, nhỏ giọng hỏi cậu: “Cậu đoán tên họ Tiền này vừa đi đâu?”

“Không biết.”

Tạ Hồng Minh cười hắc hắc: “Chắc chắn là ngồi chỗ bồn hoa nửa tiếng rồi, đằng sau quần áo dính toàn bụi đất.”

Lâm Phi ngẩng đầu thoáng nhìn Tiền Dịch Lai, nhận ra đúng như Tạ Hồng Minh nói.

Editor chỉ đăng trên wordpress Parkyoosu và wattpad Ashleyhome1, chỗ khác là cop trộm nghen.



Editor chỉ đăng trên wordpress Parkyoosu và wattpad Ashleyhome1, chỗ khác là cop trộm nghen.

Tuy Tiền Dịch Lai rất đẹp trai, nhưng sắc mặt gã cũng rất đáng sợ, nhất là hôm nay, phải gọi là hung thần ác sát. Trưởng tiệm sợ gã đứng ngoài sẽ dọa khách hàng, đành tống gã vào bếp rửa cốc. Chỗ rửa cốc chỉ cách Lâm Phi một tấm cửa sổ.

Nữ sinh đang làm món ngọt bên cạnh Lâm Phi nói thầm với cậu: “Hình như người đang rửa cốc kia cứ nhìn tôi chằm chằm, sợ quá, làm thế nào bây giờ, tôi muốn xin nghỉ luôn quá.”

Lâm Phi an ủi cô, hơi ngẩng đầu nhìn về phía kia, đúng lúc chạm mắt với Tiền Dịch Lai.

Cậu cuống quýt cúi đầu xuống, tiếp tục trang trí bánh kem. Bắt hỏng một bông hoa kem tươi, rồi lại hỏng thêm một bông nữa.

Nhân giờ nghỉ, Lâm Phi sang bên kia tìm Tiền Dịch Lai. Lúc gọi gã, cậu không khỏi căng thẳng, hai tay đặt sau lưng chảy đầy mồ hôi: “Tiền Dịch Lai, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Cậu cảm giác giọng mình khàn hẳn đi: “Cậu định bao giờ mới đi?”

Tiền Dịch Lai không nói gì, mím môi nhìn cậu, đôi mắt đen kịt.

Lâm Phi cúi đầu: “Cậu ở đây ảnh hưởng tôi làm việc.”

Tiền Dịch Lai bước lên một bước, cúi đầu nhìn cậu, chầm chậm nói: “Em vẫn để tâm đến tôi.”

Tưởng như một câu hỏi, nhưng gã lại nói bằng giọng khẳng định.

“Không…” Lâm Phi cẩn thận tìm từ ngữ phù hợp: “Cậu làm tôi… Không thoải mái.”

Tiền Dịch Lai sững sờ, nghe Lâm Phi nói tiếp: “…Nếu cậu còn ở đây, có lẽ tôi sẽ phải nghỉ việc.”

Tiền Dịch Lai không nói nữa, tay siết chặt thành nắm đấm.

Giây phút Lâm Phi định rời khỏi đây, gã chợt hỏi: “Em có từng mở hộp thư không?”

“Chưa từng.” Lâm Phi nói xong, lập tức bỏ đi.

Editor chỉ đăng trên wordpress Parkyoosu và wattpad Ashleyhome1, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên wordpress Parkyoosu và wattpad Ashleyhome1, chỗ khác là cop trộm nghen.

Tiền Dịch Lai từ chức.

Trưởng tiệm trách móc: “Cậu này làm sao không biết, chưa đi làm được một ngày đã nghỉ.”

Tạ Hồng Minh cầm cốc nước trái cây cười khúc khích.

Lâm Phi cúi đầu không nói gì, lặng lẽ dọn dẹp dụng cụ trên quầy.

“Đúng rồi, Lâm Phi quen cậu ta à, trước khi đi cậu ta nhờ tôi chuyển lời cho cậu, hẹn cậu chín giờ tối nay ở Hà Đông Khâu, nói muốn gửi cho cậu vài thứ.”

“Đừng đi.” Tạ Hồng Minh ngăn cản.

Lâm Phi rũ mắt: “Không sao, đúng là có vài thứ.”

Lúc ấy Lâm Phi đi vội vàng, để lại rất nhiều đồ vật ở “nhà” của cậu và Tiền Dịch Lai.

Editor chỉ đăng trên wordpress Parkyoosu và wattpad Ashleyhome1, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên wordpress Parkyoosu và wattpad Ashleyhome1, chỗ khác là cop trộm nghen.

Lúc Lâm Phi đến, Tiền Dịch Lai đang ngồi trên mặt cỏ ở bờ sông, bên cạnh là một chiếc valy, trong đó hẳn là đồ vật của cậu. Trong valy không có gì quan trọng, chỉ là album của trại trẻ mồ côi, mặt dây chuyền mẹ để lại cho cậu, các bức ảnh tốt nghiệp từ nhỏ tới lớn, cùng với một số giấy khen khó lắm mới có được của cậu.

Những thứ này vẫn có chút kỷ niệm.

“Tôi tới lấy đồ.” Lâm Phi lên tiếng.

Tiền Dịch Lai ngẩng đầu nhìn không trung: “Cảnh sắc nơi này rất đẹp.”

Lâm Phi không đáp lời.

Tiền Dịch Lai lại tự nói tự nghe: “Khi biết em ở đây, tôi đã nhắc nhở bản thân không được tới quấy rầy em. Nhưng không được, Lâm Phi à, tôi không làm được.”

Lâm Phi cúi đầu nhìn đồng hồ. Tới mười giờ kênh điện ảnh sẽ chiếu phim cậu thích, không biết có kịp về xem không.

Tiền Dịch Lai nhìn đồng hồ trên tay cậu, nó đã không còn là chiếc đồng hồ gã tặng cậu: “Chiếc đồng hồ tôi tặng em đâu?”

“Ở trong ngăn kéo, bám bụi rồi nhưng vẫn chạy tốt, cậu không nhắc đến thì tôi đã quên rồi. Cậu có muốn lấy lại không? Nếu muốn tôi có thể trả lại cho cậu.”

Câu trả lời này còn khiến Tiền Dịch Lai khổ sở hơn là cậu đã vứt nó đi.

“Tên kia là bạn trai em thật sao?” Tiền Dịch Lai hỏi.

“Không.” Lâm Phi không nói dối. “Còn một tháng nữa mới tự động xác nhận ly hôn, ly hôn rồi tôi mới được hẹn hò.”

“Vậy em hẹn hò với tôi được không?”

“Không, tôi không còn thích cậu nữa.” Lâm Phi nhanh chóng trả lời, không do tự tới một giây.

“Tôi đã không còn thích cậu nữa.” Cậu nói câu này vừa thành thạo lại mau chóng, như thể đã lặp lại trong đầu cả ngàn vạn lần.

Tiền Dịch Lai tuyệt vọng. Gã nghĩ Lâm Phi đã thay đổi thật rồi, cậu khoác áo giáp sắt, che kín mình lại, làm người ta không cách nào xuống tay. Như thể dù gã có đau đớn moi trái tim mình nâng đến trước mặt cậu, kết quả cuối cùng ắt cũng bị vứt bỏ giẫm đạp mà thôi.

Chỉ là, gã không biết rằng.

Khi một người thầm nhủ cả ngàn cả vạn lần rằng tôi không thích cậu, vậy rốt cuộc là thích, hay là không đây.

Lâm Phi nhìn valy: “Tôi đi được chưa?”

Tiền Dịch Lai đứng dậy, một tay xách valy, miệng cười với cậu: “Tôi đi ngàn dặm xa xôi tới chuyển đồ cho em, ít nhất cũng phải được thù lao gì chứ.”

Lâm Phi rút ví: “Bao nhiêu tiền?”

“Hôn tôi một cái là được rồi.” Tiền Dịch Lai thu lại nụ cười, nhìn Lâm Phi bằng đôi mắt đen thăm thẳm.

Giờ khắc này, gã đã không biết rốt cuộc là mình lì lợm la liếm, hay là ti tiện thấp hèn nữa.

“…Lâm Phi.” Gã gần như cầu xin.

Lâm Phi cất ví vào túi: “Tôi từ bỏ.”

Cậu xoay người bỏ đi.

Tiền Dịch Lai: “Em còn đi về trước một bước, tôi sẽ ném valy xuống sông.”

“Bùm!” Có vật gì đó vừa rơi xuống nước.

Lâm Phi không quay đầu lại, mãi cho tới khi một cô bé hô lên, cứu mạng, có người nhảy xuống sông, cậu mới quay phắt đầu lại.

Valy của cậu lẻ loi nằm trên bờ sông. Mặt nước còn đang cuộn sóng, một bàn tay đang giãy dụa vươn lên mặt sông, rồi lại mau chóng chìm xuống.

Tên điên!

Trong nháy mắt, Lâm Phi ngỡ như tim mình đã ngừng đập, rồi cậu đột nhiên tỉnh táo lại, cởi áo khoác và giày rồi lao thẳng xuống sông. Cậu bơi không quá giỏi, cố hết sức mới tìm thấy người đàn ông dưới nước.

Không biết Tiền Dịch Lai đang hôn mê hay đã chết, mà gã từ từ chìm xuống, không hề giãy dụa.

Tiền Dịch Lai quá nặng, Lâm Phi không kéo nổi, nghiến răng nghiến lợi kéo Tiền Dịch Lai lên trên.

Người đàn ông kia bỗng giật một cái, đột nhiên ôm chầm lấy eo cậu. Gã mở bừng mắt, hung hăng ôm cậu vào lòng, hôn cậu.

Lâm Phi mở to mắt, tát vào mặt gã.

Tiền Dịch Lai ăn một cái tát mới thả cậu ra, nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay cậu, vừa trìu mến lại rất đỗi dịu dàng.

—- Đồ điên!

Lâm Phi không thở nổi nữa, bắt đầu sặc nước, ngay lúc cậu cảm giác mình sắp chết chìm tới nơi, Tiền Dịch Lai mới kéo cậu lên bờ.

Lên tới nơi, cả hai đều ướt đẫm, sống dở chết dở.

Lâm Phi không ngừng ho khan, Tiền Dịch Lai thì đỡ hơn một chút. Gã tóc ngắn, ướt hay không cũng không ảnh hưởng mấy, chỉ có đôi mắt là rực sáng nhìn Lâm Phi chăm chú. Gã duỗi tay gạt tóc mái trên trán Lâm Phi, nâng mặt cậu lên, bất ngờ khẽ khàng trao cho cậu từng nụ hôn.

Từ trán.

Tới giữa chân mày.

Rồi tới chóp mũi.

Cuối cùng là môi.

“Bốp.” Lại thêm một cái tát nữa.

Gã không trốn cũng không nhúc nhích, đôi mắt lại như chứa chan ý cười.

“Lâm Phi, tôi thích em.”

Gã ôm Lâm Phi, nỉ non gửi từng lời tỏ tình.

Tôi thích em.

Thích em.

Gã gắt gao giam cậu trong lồng ngực mình, trao cho cậu nụ hôn đầy yêu thương và trân trọng.

Làm cậu trốn không được, mà đẩy cũng không xong.