Giả bộ làm A còn đi đánh lộn là sẽ mang thai đó

Chương 44




Lý Phá Tinh ngẩn người.

Đôi mắt Tế Tu ửng hồng, vằn vện vài tia máu đỏ, lông mày y nhíu chặt, ngực phập phồng mất bình tĩnh. Hai tay y chống bên mép giường, đốt ngón tay tái nhợt, ống tay áo xắn lên vài lượt, để lộ cánh tay trắng nõn đang nổi gân xanh.

Lý Phá Tinh chưa từng thấy Tế Tu như vậy, cho dù lần trước khi cứu Lý Phá Tinh dưới chân Phùng Huy, y cũng không giận tới mức này.

“Tiểu Tu…” Lý Phá Tinh ngơ ngác gọi, đưa tay về phía Tế Tu.

Đầu ngón tay Lý Phá Tinh vừa chạm đến ống tay áo Tế Tu, Tế Tu đã tránh đi.

Tế Tu đứng thẳng người, im lặng nhìn Lý Phá Tinh, môi mím lại, sau đó xoay người bỏ đi.

“Tiểu Tu, em đi đâu vậy?” Lý Phá Tinh nhoài người, hoảng hốt gọi.

Tế Tu không để ý đến hắn, đi thẳng.

Nhìn cánh cửa bị đóng lại thẳng thừng, lòng Lý Phá Tinh cũng trở nên trống rỗng.

Bác sĩ đi cùng Tế Tu chú thích trên bệnh án, nói: “Cậu Lý Phá Tinh đúng không? Chàng trai vừa nãy nói cậu đau đầu, nên tôi kiểm tra lại cho cậu.”

Lý Phá Tinh ủ rũ: “Tôi không sao, không đau.”

Từ nhỏ đến lớn, số lần Lý Phá Tinh bị thương nhiều không đếm nổi, vết thương trên đầu này chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí còn không phải khâu.

Trước đây, bị thương thế này Lý Phá Tinh còn chẳng buồn vào viện, đến phòng khám xử lý qua qua là được.

Hắn nói đau với Tế Tu…

Một phần vì hắn tưởng đứa bé không còn, trong lòng khổ sở.

Còn một phần khác… Là vì Lý Phá Tinh sợ Tế Tu giận không để ý đến hắn, cho nên mới cố ý phóng đại mức đau.

Nhưng hắn nói đau thì sao chứ, rốt cuộc Tế Tu cũng lạnh lùng quay đi mà thôi.

Hắn trùm chăn lên mặt, nhắm mắt lại: “Hai người đi trước đi, tôi buồn ngủ.”

Y tá: “Không được đâu cậu Lý, cậu phải thay thuốc nữa.”

Lý Phá Tinh tâm trạng không tốt, không muốn ngồi dậy: “Chờ một lát hẵng thay, để tôi ngủ một lát.”

“Không được đâu, cậu Tế đã dặn rồi.”

Lý Phá Tinh bị cưỡng chế kéo dậy, càng thêm buồn bực.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Bác sĩ và y tá đi rồi, Lý Phá Tinh cuối cùng cũng được yên tĩnh, nhưng hắn nằm trên giường nhìn trần nhà, lại chẳng buồn ngủ chút nào.

Đúng lúc này, cửa phòng khẽ mở ra.

Lẽ nào Tế Tu về?

Lý Phá Tinh cuống quýt quay đầu nhìn, suýt nữa đụng đến vết thương.

“Anh Tinh? Nghe nói anh bị thương, sao rồi? Có nghiêm trọng không?” Là mấy người Bạch tuộc.

Ánh mắt Lý Phá Tinh lập tức trở nên ảm đam. Hắn ngồi dậy, trả lời: “Không có gì, vết thương nhỏ thôi.”

Tiểu Hoa đặt một đống đồ ăn vặt trước mặt Tế Tu, nhìn chung quanh, hỏi: “Tế Tu đâu rồi anh?”

Đây toàn là những món Lý Phá Tinh thích ăn. Hắn theo thói quen lấy ra một gói, bị trượt tay không xé vỏ được, cũng chẳng còn hứng thú ăn nữa, bỏ lại đồ vào túi.

Tiểu Hoa tưởng Lý Phá Tinh không nghe thấy, hỏi lại: “Tế Tu đi đâu rồi anh, ra ngoài mua cơm à?”

Lý Phá Tinh cúi mặt, ủ ê trả lời: “Hình như cậu ấy giận anh, không biết đi đâu.”

Nhóc mập khó hiểu, bình thường Tế Tu luôn tỏ ra xa lánh với người khác, nhưng chưa từng giận anh Tinh bao giờ: “Sao anh Tu lại giận?”

Lý Phá Tinh tóm tắt chuyện đã xảy ra cho họ.

Bạch tuộc trầm mặc một lúc, nói: “Về sau đúng là anh phải chú ý hơn, anh vô tâm quá.”

Lý Phá Tinh gật đầu: “Anh biết, là lỗi của anh.”

Đá tảng u sầu: “Anh Tinh, bây giờ anh không như trước kia nữa, ngã một cái cũng có thể gặp chuyện, nhất định phải cẩn thận.”

Lý Phá Tinh rũ mắt: “Ừ.”

Nhóc mập: “Anh Tu chỉ quá lo cho anh thôi, bao giờ anh ấy về anh xin lỗi anh ấy một câu.”

Kể từ khi biết anh Tinh mang thai, Hà Tiểu Hoa luôn cảm thấy anh Tinh và Tế Tu kết hôn chỉ vì đứa trẻ, cho nên mất hết thiện cảm với y. Thấy Nhóc mập bảo anh Tinh xin lỗi, nhỏ đen mặt: “Đúng là anh Tinh thiếu suy nghĩ, nhưng nào tới lượt Tế Tu nổi giận.”

“Tiểu Hoa.” Bạch Tuộc đụng đụng cánh tay Hà Tiểu Hoa, điên cuồng nháy mắt với nhỏ.

Hà Tiểu Hoa vừa ngẩng đầu đã thấy Tế Tu mở cửa bước vào.

Khuôn mặt Tế Tu không có bất cứ cảm xúc nào, không biết đã nghe thấy Hà Tiểu Hoa nói hay chưa.

Hà Tiểu Hoa bĩu môi, không nói gì nữa.

“Tiểu Tu, em đi đâu vậy?” Lý Phá Tinh hỏi.

Tế Tu đặt một xấp giấy tờ vào ngăn kéo tủ đầu giường: “Làm thủ tục nhập viện.”

Lý Phá Tinh mấp máy môi: “Tiểu Tu, anh không muốn nằm viện, vết thương của anh không mấy nghiêm trọng, chúng ta về ký túc xá được không?”

Tế Tu: “Không được.”

“Vậy tối nay em cũng ở đây sao?”

“Em về ký túc xá ngủ.”

“Tiểu Tu, anh không muốn ở một mình…”

Tiểu Tu đóng ngăn kéo, đứng dậy, mặt vẫn vô cảm: “Đã có y tá, anh cần gì thì ấn chuông là được.”

Hà Tiểu Hoa bị giọng điệu lấy lòng của anh Tinh và thái độ xa cách của Tế Tu chọc giận ứa gan.

Nhỏ đang định mở miệng, lại bị Bạch tuộc kéo cánh tay.

Bạch tuộc nói: “Bọn em đi trước, anh Tinh nằm viện dưỡng thương cho tốt, không cần để ý chuyện trường học, em sẽ xin nghỉ giúp anh.”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Ra khỏi phòng, Hà Tiểu Hoa hất tay Bạch tuộc: “Mẹ nó anh kéo em làm gì? Tại sao không cho em nói chuyện?”

Bạch tuộc: “Em nói làm gì? Để em chửi Tế Tu à? Anh thấy đầu óc em đang mất tỉnh táo đấy.”

Nhóc mập: “Anh Tu cũng chỉ muốn tốt cho anh Tinh thôi, việc anh Tinh làm lần này thực sự quá nguy hiểm.”

Đá tảng gật đầu: “Đúng vậy.”

Bạch tuộc: “Chồng chồng người ta quấn quýt ân ái, cãi cọ giận hờn đôi ba câu là quá bình thường, chúng ta đừng xen vào nữa, hiểu chưa.”

“Chồng chồng quấn quýt ân ái?” Hà Tiểu Hoa cười lạnh: “Anh thì biết cái đếch gì!”

Bạch tuộc: “Đi thôi đi thôi, phố sau trường mới mở quán nướng, anh bao em.”

Hà Tiểu Hoa: “Anh đi mà ăn đi.”

Bạch tuộc thấy Hà Tiểu Hoa đi sâu vào hành lang, hỏi: “Em đi đâu thế?”

“Toilet.”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Hà Tiểu Hoa ngồi luôn xuống ghế trên hành lang. Nhỏ muốn chờ Tế Tu đi, sau đó vào chơi với anh Tinh, để anh ấy ở đây một mình, chắc chắn anh ấy sẽ buồn chán lắm.

Phòng bệnh cách âm rất tốt, chỉ có điều cửa phòng bệnh gần hàng ghế này không đóng kín.

Hà Tiểu Hoa nghiêm túc chơi game, tiếng cãi cọ như phim truyền hình cẩu huyết giờ hoàng kim bay từng câu từng câu vào tai nhỏ.

Giọng nam hung ác nói cậu ngu ngốc hả, Omega đó là em họ tôi.

Giọng nam hiền lành nói chúng ta ly hôn đi.

Giọng nam hung ác lại càng hung ác, nói lúc đó chúng ta uống say, là cậu bò lên giường tôi, tỉnh dậy lại khóc lóc như tôi cưỡng bức cậu, lúc đó mẹ tôi bảo kết hôn, cậu cũng đồng ý, giờ đứa bé đã được bốn tháng rồi, cậu còn muốn ly hôn.

Giọng nam hiền lành nói chúng ta ly hôn, đứa bé chào đời sẽ về với anh, tôi từ bỏ.

Giọng nam hung ác không nhịn được nữa, rống giận Lâm Phi mẹ nó cậu câm miệng cho tôi!

Người này gào lên, làm nhân vật game của Hà Tiểu Hoa nhảy tới vách đá cuối cùng rồi còn chết, màn hình hiện lên kỷ lục từ hồi lớp mười của anh Tinh tới giờ vẫn chưa phá được.

Hà Tiểu Hoa nổi điên, thả đầu cuối xuống hô vọng vào trong: “Mẹ nó hai người câm miệng hết cho tôi, muốn ly hôn thì ly hôn đi, muốn cãi nhau về nhà mà cãi nhau, có biết đây là bệnh viện không hả?!”

Nói xong nhỏ đạp cửa cái rầm.

Đôi chồng chồng kỳ quặc gì không biết, mẹ nó ly hôn luôn đi!

Anh Tinh và tên Tế Tu kia cũng ly hôn luôn đi!

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Lý Phá Tinh thấy Tế Tu mặc áo khoác chuẩn bị về ký túc xá, cúi đầu, khàn giọng nhận lỗi: “Tiểu Tu, anh sai rồi, em đừng phớt lờ anh được không.”

Tế Tu lãnh đạm đáp: “Anh đâu có sai, anh hăng hái làm việc nghĩa, vì người quên mình, báo anh hùng cũng phải ghi chiến công của anh, sai gì đâu chứ.”

Tế Tu nói xong, cài áo, xoay người rời đi. Vừa ra khỏi phòng, Tế Tu đã thấy Hà Tiểu Hoa đứng trước cửa, lạnh lùng nhìn y.

Tế Tu đóng cửa lại, ngăn tầm mắt Lý Phá Tinh: “Sao vậy?”

Hà Tiểu Hoa giận muốn nổ phổi. Anh Tinh của nhỏ chưa từng nói xin lỗi bằng giọng điệu nhún nhường, thấp kém tới vậy.

Người này không chấp nhận lời xin lỗi thì thôi, còn lạnh lùng trào phúng như thế.

Hà Tiểu Hoa đi sang bên cạnh vài bước, cảm thấy Lý Phá Tinh sẽ không nghe thấy, nhỏ mới nhìn chằm chằm Tế Tu, vì tức giận mà lồng ngực phập phồng, giọng nói hung dữ: “Tế Tu, tôi nói cho anh biết, lần anh Tinh của tôi bị thương nặng nhất chính là vì cứu anh. Lúc đó anh ấy vừa xuất viện sau khi mổ ruột thừa, vết thương chưa lành hẳn, thấy anh bị vây đánh, anh ấy không hề do dự lao tới, mới đấm vài cái miệng vết thương đã bị nứt ra, cuối cùng vì anh mà còn bị đâm một nhát. Nếu lúc ấy anh Tinh không xen vào việc của người khác, mẹ nó anh nghĩ mình còn có thể sống tới bây giờ sao?

Tế Tu anh là người không có tư cách châm chọc anh Tinh vì anh ấy cứu người nhất!”

Tế Tu bước về phía trước một bước, khuôn mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh thường trực, đôi mắt cũng tĩnh lặng không gợn sóng, dường như không hề kích động.

Không ai biết rằng, khi Hà Tiểu Hoa nói Lý Phá Tinh vì cứu y mà bị thương, Tế Tu đã siết chặt chìa khóa, các khớp ngón tay đều trắng bệch.

Y mở miệng, giọng nói hơi khàn đi, nghe như tiếng ma sát, rõ ràng từng chữ trong hành lang yên tĩnh.

“Tôi biết, là một người cũng từng được anh Tinh cứu, tôi không có tư cách giận. Thế nhưng, bây giờ tôi là người yêu của anh Tinh.”

Hà Tiểu Hoa sửng sốt, nhỏ có thể cảm giác được giọng nói Tế Tu lập tức biến dịu dàng.

Tế Tu: “Là Alpha của anh Tinh, tôi không muốn thấy anh ấy bị thương, một chút cũng không.”

Tế Tu xoay người rời đi.

Hà Tiểu Hoa ngơ ngác đứng tại chỗ.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Qua hồi lâu, anh Tinh mặc quần áo bình thường xuất hiện: “Tiểu Hoa, sao em lại ở đây?”

Hà Tiểu Hoa: “Anh đi đâu vậy, không nằm viện sao?”

Lý Phá Tinh thở dài: “Vết thương không nặng, anh không nằm viện, về ký túc xá.”

“Anh về làm chi?”

Lý Phá Tinh gãi đầu: “Tiểu Tu còn giận, anh phải đi dỗ cậu ấy.”

Hà Tiểu Hoa nhìn anh Tinh vừa nhắc tới Tế Tu đã trở nên nơm nớp lo âu, tâm trạng không khỏi phức tạp. Nhỏ nhìn đồng hồ, đã muộn lắm rồi, chuyến xe cuối cùng cũng hết: “Để ngày mai không được sao, giờ đã muộn lắm rồi.”

Lý Phá Tinh ngượng ngùng: “Không được, Tiểu Tu không ở đây anh không ngủ được, với cả anh sợ càng để lâu Tiểu Tu càng giận, anh đi đây, em cũng mau về đi.”

Hà Tiểu Hoa: “…”

Chồng chồng người ta một người bằng lòng giận, một người bằng lòng dỗ.

Một người nói anh ấy là người yêu của tôi, một người nói không có cậu ấy anh không ngủ được.

Tình cảm sâu sắc, gắn bó như keo như sơn.

Hà Tiểu Hoa nhỏ ở đây ngu bất thình lòng lình đầy căm phẫn nhảy cà tưng cái gì cơ chứ.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.



Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Năm phút sau.

Bạch tuộc nhận được tin nhắn: “Em thấy anh nói đúng.”

Bạch tuộc không hiểu gì: “Gì cơ?”

Hai phút sau, Hà Tiểu Hoa chỉ nhắn gắn gọn: “Chồng chồng quấn quýt ân ái.”

Hà Tiểu Hoa gõ mấy chữ này xong, thở dài, tuyệt vọng tắt đầu cuối.