Giả bộ làm A còn đi đánh lộn là sẽ mang thai đó

Chương 4




Đã nghèo còn gặp cái eo, hai người chạy một đường không thấy bóng dáng chiếc taxi nào, lúc chạy tới cửa lớp, tiết học của phó hiệu trưởng Mã đã kết thúc.

Lý Phá Tinh hỏi các huynh đệ tình hình.

Nhóc mập sầu muộn đáp: “Có điểm danh. Lão Mã nhận ra anh, bọn em không dám điểm danh hộ.”

Cá lại bổ thêm một đao: “Anh Tinh, nói cho anh chuyện này, anh đừng nóng. Hôm qua tiết sinh lý cũng điểm danh.”

Nhóc mập: “Bọn em thật không ngờ… Tiết ấy cũng là lão Mã dạy.”

Đá tảng: “Cơ mà anh đừng khổ sở, anh không phải người xui xẻo nhất đâu, còn có một học sinh tên là Tế gì đó cũng trốn liên tục hai tiết, bị lão Mã điểm danh. Lão Mã nói muốn để học sinh mới xem cho kỹ cái gọi là nội quy trường học, coi bộ nhóc kia gặp xui xẻo rồi ha ha ha ha!”

Tế Tu: “…”

Lý Phá Tinh: “…”

Buổi chiều.

Trong buổi sinh hoạt toàn trường đầu tiên, Lý Phá Tinh mới biết, lão Mã muốn dạy nội quy trường học thế nào.

Phó viện trưởng Mã cầm mic, quét mắt nhìn cả trường, nghiêm khắc nói: “Trước buổi sinh hoạt, tôi có một việc cần phải nói. Đây là lần đầu tiên trong hai mươi năm làm thầy giáo, tôi gặp phải loại học sinh ngay ngày khai giảng và sau khai giảng đã liên tục bỏ học hai tiết dạy của tôi! Bạn Lý Phá Tinh và bạn Tế Tu lớp năm năm ba, đi lên đây!”

Lý Phá Tinh được xem là cái tên lừng lẫy nổi danh trong trường.

Đa số các học sinh năm hai và năm ba đều từng nghe tên hắn, chỉ có điều không nhiều người được chiêm ngưỡng người thật. Nghe phó hiệu trưởng nói, mọi người đều nghển cổ nhìn xem ai mới là “Anh Tinh” trong truyền thuyết. Còn học sinh năm nhất thì rất ít người biết hắn, mấy người biết chút chút liền đi giải thích cho cả đám biết hắn thần kỳ lợi hại cỡ nào. Chẳng bao lâu, trường đã ầm ĩ hết cả lên.

Tế Tu thì khác, đại đa số không để ý đến y lắm, chỉ có đám thực nghiệm sinh ngồi hàng hai và các giảng viên cấp cao từng tiếp xúc với lớp thực nghiệm ngồi ở hàng một là kinh ngạc há hốc miệng.

Lý Phá Tinh quá quen rồi, hắn không cần mặt mũi mà đứng dậy, đi về phía bục. Tế Tu lần đầu gặp chuyện này, hơi sửng sốt, cũng đi theo Lý Phá Tinh.

Lý Phá Tinh nhìn Tế Tu, bỗng thấy có lỗi với y, thấp giọng nói: “Anh có lỗi với chú.”

“Ừm.” Tế Tu nhàn nhạt bảo: “Mai anh mời em ăn kem que đi.” Nói xong, y bước lên bục.

“Anh sẽ mua cho chú loại đắt nhất, ngon nhất!”

Tế Tu: “Không cần, em muốn loại hôm qua anh ăn.”

Hai người lên tới nơi, phó hiệu trưởng Mã khinh thường liếc bọn họ: “Hôm qua tôi nghe được tin tố cáo, có người mặc đồng phục trường ta đi đánh nhau trước cổng học viện Đệ Ngũ, chính là hai cậu!”

“Tôi biết Lý Phá Tinh, cục phân chuột to nhất trường! Dạy mãi không sửa! Tế Tu thì tôi không rõ, nhưng tôi dám chắc, hai người các cậu tương lai sẽ chỉ là phế vật sống dưới đáy xã hội! Phần tử cặn bã của xã hội! Rác rưởi!”

“Lần này hai cậu nhớ kỹ cho tôi! Đồng thời trước tám giờ sáng ngày mai, mỗi người nộp cho tôi một bản kiểm điểm hai vạn chữ! Bây giờ lùi xuống đứng sau tôi, trước khi kết thúc buổi sinh hoạt không được phép đi xuống!”

Sống dưới đáy xã hội. Cặn bã. Rác rưởi.

Những lời này quá ác độc.

Lý Phá Tinh thầm chửi tám đời tổ tông của Mã Dực Viễn, khẽ bảo Tế Tu: “Tế Tu, đừng nghe Mã Dực Viễn nói linh tinh, chú cực kì lợi hại, cực kì ưu tú.”

“Vậy còn anh?”

Lý Phá Tinh hơi ngẩng đầu, vẻ mặt đầy khinh thường và kiêu ngạo: “Đương nhiên ông đây cũng lợi hại nhất, từ cấp ba tới giờ đấu một một chưa thua trận nào!”

Giọng nói của Tế Tu hiếm thấy có chút ý cười: “Ừ, anh Tinh lợi hại nhất.”

Phó hiệu trưởng Mã lại nói một tràng dài về nội quy trường học và kết quả kiểm tra giới tính số hai, sau đó có người đưa cho ông ta một danh sách. Nhận xong, giọng điệu của ông ta thay đổi hẳn, đầy vui sướng và tự hào: “Sau đây, tôi có một chuyện vui cần tuyên bố.”

“Năm nay, trường chúng ta đã đạt được thành tích rất lớn trong phương diện công trình gien, nhận được không ít chứng nhận thành tích cấp khu vực, thậm chí là cấp quốc gia. Tại đây, tôi muốn đặc biệt cảm ơn các bạn lớp thực nghiệm của chúng ta, bọn họ chính là tương lai, là rường cột, là hy vọng của đất nước. Xin mời các bạn được đọc tên sau đây bước lên nhận giấy chứng nhận, bạn Hồ Khiêm lớp một năm ba, bạn Hứa Đình Tây lớp một năm ba, bạn Bạch Trang lớp một năm ba…”

Phó hiệu trưởng Mã hơi ngừng lại, lật một tờ văn kiện, giọng nói to rõ ràng, đầy vui sướng: “Cuối cùng, cả trường hãy cùng long trọng vỗ tay hoan nghênh học sinh vinh dự nhận được trao thưởng của chính hoàng đế đế quốc, giấy chứng nhận hạng nhất cấp quốc gia dành cho thiếu niên, niềm tự hào của trường chúng ta — Bạn Tế Tu!”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.



Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Phó hiệu trưởng Mã đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, cái tên này nom quen mắt lạ kì. Đúng lúc này, Lý Phá Tinh hớn hở kéo cánh tay Tế Tu giơ lên thật cao: “Tế Tu ở đây!”

Các học sinh bên dưới xôn xao.

Phó hiệu trưởng Mã: “…” Ông ta hốt hoảng nhìn lại danh sách vi phạm nội quy. Quả nhiên.

Tế Tu này chính là học sinh ông ta mới bảo là cặn bã của xã hội.

Lý Phá Tinh nhe răng cười, làm bộ chỉnh cổ áo: “Tế Tu chú lợi hại ghê á, trong vòng nửa tiếng mà nhận được ba danh hiệu, vừa là cặn bã của xã hội, vừa là rường cột của quốc gia, lại còn là niềm tự hào của trường chúng ta nữa chứ.” Hắn nói không lớn không nhỏ, vừa khéo để Mã Dực Viễn nghe được.

Hiệu trưởng Trần cầm cúp đứng bên cạnh chuẩn bị trao thưởng liếc Mã Dực Viễn một cái, khuôn mặt ông ta tức thì xám xịt như gan lợn.

Cơ mà, rường cột quốc gia cũng không trốn được bản kiểm điểm hai vạn chữ.

Sau buổi sinh hoạt còn có hai tiết tự học buổi tối. Bình thường, Lý Phá Tinh đã sớm chạy ra ngoài chơi game hoặc đánh nhau, Tế Tu thì làm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm. Nhưng hôm nay, cả hai an vị hàng cuối phòng học, múa bút thành văn.

Hai vạn chữ đấy, kể cả một phút viết được bốn mươi chữ thì cũng phải viết hơn tám tiếng đồng hồ, huống chi hắn còn không viết nhanh được như thế.

Hai tiếng sau, Lý Phá Tinh cảm thấy hai tay mình sắp tàn phế tới nơi.

Nhóc mập lại gần: “Anh, hay để em viết giùm anh một ít?!”

Lý Phá Tinh đặt bút xuống, lắc mạnh cánh tay mỏi nhừ: “Thôi, lão Mã nhớ chữ anh mà!” Hắn hỏi: “Mấy giờ phòng tự học tắt đèn ấy nhỉ?”

Nhóc mập trả lời: “Không biết, để em hỏi Trần Lâm An xem.”

Trần Lâm An không chỉ là lớp trưởng mà còn là bạn cùng phòng năm nay của Lý Phá Tinh, hắn là Alpha, học hành rất chăm chỉ, năm ngoái cũng học chung lớp với bọn họ, bình thường hay ở phòng tự học ôn bài tới nửa đêm.

“Trần Lâm An bảo là mười hai giờ đêm.”

Tế Tu hỏi: “Hỏi làm gì?”

Lý Phá Tinh thở dài: “Ký túc xá của bọn anh tối phải tắt đèn, chắc chắn bản kiểm điểm này không tới nửa đêm không viết xong được.”

Tế Tu: “À.”

Lý Phá Tinh bỗng nghĩ ra cái gì, mắt sáng rực: “Có phải ký túc xá của các chú không cần tắt đèn cùng lúc không?”

Tế Tu: “…Anh tính làm gì?”

Ký túc xá của Tế Tu bên cạnh tòa ký túc của Lý Phá Tinh, phòng nằm ở tầng một, diện tích lớn hơn gấp đôi gấp ba phòng của Lý Phá Tinh, đã vậy còn là phòng đơn.

Lý Phá Tinh vừa mở cửa vào liền không kìm được cảm thán.

Ôi cái giường êm ái, ôi cái bàn học, ôi cái sofa…

Ôi cái sàn nhà sáng bóng đến mức có thể soi gương…

Phòng ký túc của Lý Phá Tinh mà so với của Tế Tu thì quả thực không thể nói là khu ổ chuột, phải là đống đổ nát a đống đổ nát!

Đôi mắt Lý Phá Tinh sáng lấp lánh, nhào tới cạnh bàn học, chỉ vào buồng chơi game giả lập thủy tinh kêu to: “Đây là series Anh hùng Diệu Quang 157 đúng không!!!”

Tế Tu ừm một tiếng, y tùy ý bỏ chiếc cúp mới nhận được vào ngăn kéo, đặt balo Lý Phá Tinh mới ném xuống đất lên bàn.

Đôi mắt Lý Phá Tinh vẫn dính chặt lên buồng giả lập: “Tế Tu, chú cũng chơi game à?”

Chơi game trong buồng giả lập đã đủ thích, nói chi còn là series Anh hùng Diệu Quang 157!!! Chắc chắn chơi quá xá đã, đây chính là buồng giả lập đỉnh nhất, các buồng khác mà so với phòng chơi và mũ bảo vệ của nó thì chỉ có hít khói. Lý Phá Tinh luôn mộng tưởng khi còn sống có thể chơi trong buồng giả lập này một lần.

Tế Tu: “Thỉnh thoảng thí nghiệm sẽ cần.”

Tế Tu tự thực hiện một phần mềm, sử dụng cùng buồng giả lập sẽ tạo nên cơ thể nhân loại khá chân thật, rất có lợi cho việc giải phẫu.

Lý Phá Tinh ám chỉ: “Lãng phí quá, chú xem, phủi bụi hết rồi… Anh bảo này Tế Tu, thiết bị kiểu này không hay sử dụng sẽ hỏng đấy…”

Tế Tu đặt vở lên bàn, giọng điệu đầy thờ ơ: “Viết kiểm điểm.”

Lý Phá Tinh lưu luyến rời khỏi buồng giả lập, ngồi xuống bàn rồi vẫn không kìm được nhìn về phía đó.

Tế Tu: “Viết xong thì chơi.”

“Thật sao?!” Lý Phá Tinh quay phắt về phía Tế Tu, đôi mắt lấp la lấp lánh.

Tế Tu nhìn hắn hai mắt tỏa sáng, tim vô thức hẫng một cái. Y dời mắt, cầm vở của mình, ngồi xuống cạnh Lý Phá Tinh: “Thật.”

Lý Phá Tinh khó kìm lòng nổi, nhào qua ôm Tế Tu, hung hăng chụt một cái lên má y: “Tiểu Tu Tu à, anh yêu chú chết mất!”

Tế Tu cứng người.

Lý Phá Tinh tâm trạng tốt, hôn xong Tế Tu thì mở balo tìm vở, vừa tìm vừa vui vẻ ngâm nga.

Tế Tu lau nước miếng không tồn tại trên má, lạnh như băng nói: “Đừng hát nữa.”

Y cầm bút, ấy thế mà không viết chữ nào, ngón trỏ hơi cong lên, đốt ngón tay dán chặt thân bút kim loại lạnh như băng, cả khuôn mặt từ tai tới cổ đều đỏ bừng.