Giả bộ làm A còn đi đánh lộn là sẽ mang thai đó

Chương 12




Đã nói là các huynh đệ cùng liên hoan, vì vậy Lý Phá Tinh không ngờ Tống Tịnh Nhiễm cũng có mặt.

Tống Tịnh Nhiễm mặc một chiếc váy trắng dài tới mắt cá chân, trang điểm cẩn thận, vô cùng xinh đẹp. Cô yên lặng đứng giữa một đám con trai, thấy Lý Phá Tinh liền nở nụ cười thật khẽ.

Cá vẻ mặt tranh công: “Anh Tinh anh Tinh! Anh xem em đưa ai đến này.”

Lý Phá Tinh gãi đầu nhìn Tống Tịnh Nhiễm: “Ừm… Tịnh Nhiễm, sao cậu lại tới đây?”

Tống Tịnh Nhiễm quan tâm hỏi: “Nghe nói chân cậu bị thương, mình đến xem, sao rồi? Rất nghiêm trọng sao?”

Trần Lâm An bỗng lạnh như băng chen vào một câu: “Có nghiêm trọng hay không cậu không nhìn thấy sao, không thấy chân phải bó bột à?”

“Mẹ nó cậu nói cái gì hả…” Đá tảng đấm vào lưng Trần Lâm An một cái, lôi hắn đi: “Đừng quấy rầy anh Tinh…”

Cá nháy mắt: “Anh Tinh, hai người cứ nói chuyện đi, bọn em đi rửa rau.”

Lý Phá Tinh đứng khó chịu, nhảy đến ghế sofa ngồi xuống, ôm chó con, cười giới thiệu với Tống Tịnh Nhiễm: “Đây là chó con bọn mình mới nhặt được hôm nay, khôn lắm, mình đặt tên nó là Điêu Điêu, cậu có muốn ôm thử không?”

Tống Tịnh Nhiễm vươn tay: “Oa, đáng yêu quá!”

Nữ thần quả nhiên là nữ thần, vừa xinh đẹp lại dịu dàng, còn yêu động vật nữa.

Hai người trò chuyện một lúc, Lý Phá Tinh cảm thấy, chỉ qua vài tháng ngắn ngủi, khả năng ăn nói của hắn với Tống Tịnh Nhiễm đã tốt hơn nhiều, chọc cho Tống Tịnh Nhiễm thỉnh thoảng lại che miệng cười khẽ.

Tống Tịnh Nhiễm nhìn khung cảnh xung quanh, chỉ vào một bức tranh trên tường: “Cậu vẽ à? Đẹp quá.”

Lý Phá Tinh nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ.

Không biết bức tranh này vẽ từ góc độ nào, lại có thể nhìn thấy toàn bộ sân thể dục của trường. Tuy vậy, sân thể dục chỉ chiếm một phần năm tranh, còn lại là bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây.

Thoáng nhìn sao có cảm giác cô đơn, trống trải.

Từ trước tới giờ, Lý Phá Tinh chưa từng để ý kỹ bức tranh này, nếu không phải hôm nay Tống Tịnh Nhiễm chỉ, có lẽ hắn còn tưởng đây là bức tranh mua ở đâu về trang trí.

Lý Phá Tinh không chắc: “Là Tế Tu vẽ, không ngờ tên nhóc này còn biết vẽ.”

Tống Tịnh Nhiễm hỏi: “Tế Tu? Là chủ nhân phòng ký túc này sao?”

Lý Phá Tinh gật đầu.

Tống Tịnh Nhiễm cười: “Có vẻ quan hệ của hai người rất tốt.”

Lý Phá Tinh: “Đương nhiên rồi, bọn mình là huynh đệ vào sinh ra tử, hơn nữa huynh đệ này của mình còn rất ưu tú, là thành viên của đội thực nghiệm —“

Lý Phá Tinh bỗng ngừng lại. Hắn bế Điêu Điêu về, nói tiếp: “Có lẽ chung lớp với bạn trai cậu.”

Học kỳ trước, Tống Tịnh Nhiễm nói với Lý Phá Tinh rằng: Về sau cậu đừng nên tới tìm mình nữa. Chính là bởi vì cô quen một người bạn trai lớp thực nghiệm.

“Mình đã chia tay từ lâu rồi.” Tống Tịnh Nhiễm chợt nói.

Lý Phá Tinh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô. Đôi mắt Tống Tịnh Nhiễm ửng hồng, như thể một giây sau nước mắt sẽ rơi xuống: “…Lý Phá Tinh, mình không quên được cậu.”

Lý Phá Tinh không chịu nổi con gái khóc, huống hồ còn là nữ thần hắn theo đuổi bao lâu, hắn gần như theo bản năng rút khăn giấy ra. Mà khi Tống Tịnh Nhiễm nói với hắn, mình không quên được cậu, cả người hắn đều cứng đờ, luống cuống chân tay.

Tống Tịnh Nhiễm rất dịu dàng, cũng rất có chừng mực. Đây là lần đầu tiên cô nói ám muội không rõ ràng như vậy, như thể chỉ một giây sau sẽ cất lời bày tỏ.

“Gâu!” Điêu Điêu bất ngờ sủa một tiếng, cắn khăn giấy trong tay Lý Phá Tinh.

Lý Phá Tinh càng hoảng sợ, vội vàng bóp miệng nó: “Chó ngốc! Đừng ăn! Mau nhổ ra!”

Vụn giấy ướt sũng choe choét tay Lý Phá Tinh, hắn lúng túng cười nói với Tống Tịnh Nhiễm: “Mình vào toilet một lát.”

Lý Phá Tinh rửa tay, lòng loạn tùng phèo.

Tế Tu mới đi mua vài món đồ cho Điêu Điêu, bước vào phòng. Y đặt chậu trong góc: “Anh Tinh, đây là chậu tắm của Điêu Điêu, em để ở đây.”

Lý Phá Tinh kéo tay Tế Tu: “Tế Tu, giờ đầu óc anh hơi loạn.”

“Sao vậy?”

Lý Phá Tinh liếm đôi môi khô khốc: “Hình như Tống Tịnh Nhiễm muốn tỏ tình với anh, anh chưa yêu đương bao giờ, có hơi căng thẳng.”

Tế Tu sửng sốt: “Anh cũng thích cô ấy à?”

Lý Phá Tinh gãi đầu, không chắc chắn: “Chắc, chắc là anh thích cô ấy… Kỳ trước anh còn theo đuổi cô ấy một thời gian dài… Thôi bỏ đi, anh hỏi chú làm chi, chú cũng chưa yêu bao giờ…” Lý Phá Tinh thở dài, xoay người rời đi.

Tế Tu đứng tại chỗ một hồi, sau đó đứng tại vị trí Lý Phá Tinh vừa rửa tay, vặn nước, tỉ mỉ rửa sạch từng ngón tay của mình.

Chuyện này rất bình thường, anh Tinh vốn thích con gái.

Anh Tinh hẹn hò cũng sẽ không bỏ mặc y, bọn họ vẫn là huynh đệ tốt, không có gì thay đổi.

Tế Tu nghĩ.

Y tắt nước, chẳng biết làm sao lại dùng quá nhiều sức, vặn rơi cả tay nắm cửa. Tay y cũng vì thế mà đỏ cả lên, nhưng y lại như chẳng hay biết gì.

Lúc Lý Phá Tinh ra ngoài, Tống Tịnh Nhiễm đã đi rồi.

Cá ẩn ý đụng đụng Lý Phá Tinh: “Có phải anh nói gì làm Tống Tịnh Nhiễm xấu hổ không, em nghĩ nhất định hai người có thể thành đôi.”

Trần Lâm An bưng đĩa thịt bò từ phòng bếp ra, cố ý nói to: “Cậu là con giun trong bụng Tống Tịnh Nhiễm à, cô ta về sớm vì sợ ký túc xá nữ đóng cửa thôi!”

Cá kêu to: “Trần Lâm An, cậu câm miệng không ai bảo cậu câm đâu.”

Nhóc mập nhìn cái ô: “Bên ngoài còn mưa, lúc đi Tống Tịnh Nhiễm quên không mang ô, đại ca mau ra đi, Tống Tịnh Nhiễm mới đi được một phút, nhất định anh phải tiễn cô ấy về phòng đấy.”

Trần Lâm An cầm ô: “Để tôi tiễn, chân Lý Phá Tinh còn bó thạch cao sao đi được?”

Cá cướp ô trong tay Trần Lâm An, đưa cho Lý Phá Tinh: “Anh Tinh, kể cả không tiễn đến tận phòng, anh cũng phải ra ngoài đưa ô cho Tống Tịnh Nhiễm đi.”

Lý Phá Tinh cầm ô ra cửa, Trần Lâm An mím môi không nói gì, vẻ mặt không vui. Cá đi theo Trần Lâm An vào phòng bếp. Khi Trần Lâm An cúi đầu thái thức ăn, Cá lại gần, nhỏ giọng nói: “Trần Lâm An, đừng tưởng tôi không biết cậu có ý gì, hừ, cậu biểu hiện rõ ràng quá đấy.”

Trần Lâm An cứng đờ, cậu ta nhìn ra rồi?

Cá lại hừ một tiếng: “Cậu và Tống Tịnh Nhiễm không có cơ hội đâu, kể cả cậu có tìm mọi cách cản trở, Tống Tịnh Nhiễm cũng sẽ trở thành chị dâu của chúng tôi!”

Trần Lâm An: “…”

Cá: “Muốn cướp người đàn bà của anh Tinh chúng tôi à, hừ, không có cửa đâu!”

Trần Lâm An: “…”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Lý Phá Tinh ra ngoài, quả nhiên thấy Tống Tịnh Nhiễm chưa đi xa, mới bước được hơn mười mét. Nghe thấy tiếng chống nạng của Lý Phá Tinh, Tống Tịnh Nhiễm quay đầu lại: “Lý Phá Tinh, sao cậu lại ra đây?”

Lý Phá Tinh một tay chống nạng, một tay lắc lư cái ô: “Cậu quên cầm ô.”

Hắn chống nạng nhảy tới trước mặt Tống Tịnh Nhiễm, hỏi: “Sao lúc đi không bảo mình một tiếng?”

Tống Tịnh Nhiễm cúi đầu: “Trong phòng nhiều người, mình là nữ Omega không tiện ở lại một mình.”

Cô hơi ngẩng đầu, ký túc xá của phòng thực nghiệm đúng là khác biệt, cách đó vài mét có một sảnh nghỉ chân, trong sảnh còn có sofa, khung cảnh tĩnh lặng đẹp đẽ, rất thích hợp để hai người bồi dưỡng tình cảm.

Tống Tịnh Nhiễm nhìn ngoài trời, cau mày: “Hình như mưa lại nặng hạt hơn, không biết lát nữa có ngớt hay không, có lẽ phải vào đây chờ một lúc.”

“Cũng tốt.” Lý Phá Tinh đưa ô cho cô, gãi đầu: “Vậy mình đi trước đây, một mình cậu ngồi đây phải cẩn thận đấy.”

Tống Tịnh Nhiễm xem chừng muốn tắc thở.

Cô nhìn Lý Phá Tinh, chật vật hỏi: “Cậu đi đâu?”

Lý Phá Tinh hoàn toàn không ý thức được có gì không ổn: “Thì về ký túc xá đó, các huynh đệ đều đang chờ mình!”

Tống Tịnh Nhiễm: “…”

Cô hít sâu, nói: “Một mình mình ở đây hơi buồn chán.”

Lý Phá Tinh: “Để mình đề cử cậu mấy game này hay cực, cậu ở đây chơi cả ngày cũng không chán!”

Trong nháy mắt, Tống Tịnh Nhiễm thậm chí còn nghi ngờ Lý Phá Tinh cố ý, nhưng đôi mắt Lý Phá Tinh bừng sáng, nhìn cô đến là chân thành.

Cô nhận ra, Lý Phá Tinh ngốc thật.

Tống Tịnh Nhiễm ngồi xuống ghế, đưa đầu cuối cho Lý Phá Tinh: “Ừ, vậy cậu tải giúp mình.”

Mới hai phút Lý Phá Tinh đã tải được năm game, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, Tống Tịnh Nhiễm lại mở một game, vẻ mặt mờ mịt: “Lý Phá Tinh… Mình không biết chơi.”

Tuy Lý Phá Tinh không hiểu cái game dễ ẹc này có gì mà không biết chơi, nhưng nếu nữ thần đã lên tiếng, game lại là thứ hắn am hiểu nhất, đúng lúc thể hiện tài năng trước mặt nữ thần, thế nên hắn nghiêm túc, kiên trì chỉ cho cô.

Tống Tịnh Nhiễm nghe phát chán, tuy nhiên vẫn cố kiềm chế không ngáp.

Chợt, một cơn gió thổi qua, hôm nay Tống Tịnh Nhiễm mặc váy lụa trắng, gió vừa thổi đã run cầm cập. Cô che mũi, hắt xì một cái.

“Lạnh quá.” Cô liếc áo khoác Lý Phá Tinh mặc, nhỏ giọng than.

Lý Phá Tinh đang chơi game say sưa, không ngẩng đầu nói: “Sau này ra ngoài buổi tối tốt nhất là cậu nên mang áo khoác, như mình này… Tĩnh Nhiễm mau nhìn mau nhìn! Cái skill này! Skill này xài giết quái tiện nhất! Còn skill này nữa, mấy người mới chơi như cậu xài tiện nhất, dễ thao tác cực kì!”

Tống Tịnh Nhiễm:…

Chán quá đi khổ sở quá đi, tại sao tôi lại ở đây tự dằn vặt chính mình cơ chứ?