Edit by Bếp Tô Lam
Beta by anh Cún
______________________________
Không gian nhỏ đột nhiên nhiều thêm hai người chướng mắt khiến nó chật chội hơn hẳn.
Trình Ương với Hoàng Thừa sau khi vào nhà liền tự dời cho mình cái ghế ra ngồi một bên. Liễu Sùng ôm Màn Thầu tính ngồi lên ghế sofa thì phát giác cả người mình bẩn, liền đứng giữa nhà bảo Trình Ương đi rót nước cho hai người. Trình Ương như con gối gỗ bị chọt chọt, nhúc nhích, Liễu Sùng bảo cậu đi rót nước thì cậu liền lạnh mặt đi rót nước, bảo cậu đi lấy trái cây cậu liền đi lấy hai quả không thèm rửa đặt lên bàn, biểu hiện trong lòng rất không tình nguyện.
Hai người Trình Trung vội vàng làm vẻ mặt đau lòng nói: “Tiểu Liễu à, con đừng để Ương… Trình Ương bận rộn nữa, chúng ta cũng không phải người ngoài gì, sẽ không khách khí đâu, tự chúng ta làm là được.” Vừa nói vừa đi tới lấy quả bưởi chưa lột vỏ trong mâm trái cây tới lột, hoàn toàn không khách khí như đã nói.
“Vậy chú thím cứ ngồi đi nha, đừng khách sáo, cứ coi nơi này là nhà mình, con đi tắm trước.” Liễu Sùng vừa đi vừa đi về phía Trình Ương, đưa Màn Thầu đang đập tay lên mặt anh vào trong ngực Trình Ương. Trong quá trình này anh âm thầm nắm được ngón út của Trình Ương cọ cọ, Trình Ương ngẩng đầu nhìn thấy sự ấm áp trong mắt Liễu Sùng. Khoé môi hơi cong cong lên, động tác nhỏ của hai người biến mất trong nháy mắt, cũng không khiến ai phát hiện được.
Trình Trung vội nói: “Được được, con đừng quan tâm đến chúng ta, mau đi tắm đi.”
Liễu Sùng ừ một tiếng, trở về phòng lấy một bộ quần áo sạch xong liền đi vào nhà vệ sinh.
Trong nhà lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng xối nước loáng thoáng trong nhà vệ sinh và tiếng sạt sạt khi dùng sức lộ vỏ bưởi. Hai người Trình Trung chỉ chốc lát đã bóc bưởi xong, đảo khách thành chủ gọi Trình Ương hỏi cậu ăn bưởi không. Trình Ương dĩ nhiên là không thèm quan tâm đến, hai người không nhận được câu trả lời thì tự mình ăn, Triệu thị còn ngồi nghiên cứu bấm lò sưởi một lúc lâu, sau đó tăng nhiệt độ lên hai nấc. Cho đến mấy phút sau hai người ngồi ở xa đều cảm nhận của lò sưởi mà bọn họ vẫn có thể vững như thái sơn bình chân như vại, kỹ năng này thật làm cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác. Hai người ăn bưởi xong hài lòng rút mấy tờ khăn giấy lau tay, xong cười hoà ái dễ gần hỏi Trình Ương: “Ương Nhi, đứa nhỏ này là con ai vậy, bao lớn rồi? Nhìn đáng yêu quá, là của con hả, có bạn gái sao?”
Trình Ương không phản ứng với bọn họ, ôm Màn Thầu nằm trong lòng mình nhẹ nhàng đung đưa dỗ bé ngủ. Ngược lại Hoàng Thừa tức ói máu không có chỗ xả quái gở nói: “Ông quan tâm nó là ai làm gì, dù sao cũng không liên quan đến mấy người. Anh Liễu tôi vừa nói đừng có gọi như vậy, thế mà anh ấy vừa đi thì lại gọi tiếp, bằng mặt không bằng lòng ha. Có cảm thấy kinh tởm không vậy, làm như chúng ta thân quen lắm không bằng.”
Hai người bị nó nói nghẹn họng đen mặt, mặt đầy khó chịu nhìn nhau một cái, rất là muốn đi nhanh vẫn cố gắng nhịn xuống.
Lúc bọn họ lại tìm đề tài nói chuyện với Trình Ương nhưng Trình Ương không quan tâm, hai người thấy cậu quyết tâm không phản ứng lại, trong lòng biết cố gắng lôi kéo làm quen ở chỗ cậu là vô dụng. Xem ra cái nhà này là do Liễu Sùng định đoạt, giải quyết ở chỗ anh là mọi chuyện êm xuôi.
Nghĩ như vậy, sau khi Liễu Sùng từ nhà vệ sinh đi ra, hai người vội vàng nhiệt tình chào hỏi đi tới sưởi ấm đừng để cảm lạnh vân vân. Tựa như bọn họ là chủ nhà còn Liễu Sùng mới là khách vậy.
Liễu Sùng biết điều ngồi xuống, mới ngồi xuống thấy ly nước hai người trống không, lại đứng dậy rót nước cho hai người. Có thể nói là hết sức chu đáo.
Triệu thị đánh giá nhà cửa, mặt đầy hâm mộ, vừa chà tay vừa nói: “Nhà nhỏ này trang hoàng sửa sang thật đẹp, tốt hơn căn nhà của bọn thím nhiều, nhìn xem còn có tivi nè, sống chắc thoải mái lắm. Tiểu Liễu à, căn này thuê bao nhiêu tiền một tháng thế, thím với chú con ở bên kia bị người ta bắt nạt, nhà cũng mất rồi. Nếu được thì chúng ta cũng định thuê một căn để ở.”
“Cũng không mắc, một ngàn một tháng, nhưng mà căn nhà nhỏ quá không ở được, con gần đây định mua căn một căn một trăm hai trăm mét vuông, sẵn có thêm mấy phòng cho khách dự phòng.” Liễu Sùng mỉm cười xoa xoa chỗ bắp chân bị hun nóng đến phát đau, không hề có ý định dò hỏi chuyện bà cố ý nói mình bị bắt nạt kia. Hôm nay anh ở dưới lầu nghe được chân tướng một lúc lâu, dĩ nhiên là nghe hết tất cả mọi thứ. Mặt anh vô cùng ân cần hỏi: “Bây giờ chú thím đang ở đâu.”
Câu hỏi này rất đúng với ý của hai người, bọn họ biết nhà Liễu Sùng có tiền, vừa nghe anh định mua nhà còn chuẩn bị thêm mấy phòng cho khách, lập tức có chút kích động. Chỉ nghe Triệu thị thở dài, bất đắc dĩ nói: “Chỉ sống ở nhà trọ trong hẻm nhỏ bên ngoài. Haiz, hoàn cảnh kinh khủng lắm! Chúng ta không có tiền để ở chỗ tốt hơn, thím với chú con đều dẫn Tử Hào ở trong nhà kho của người ta, ẩm thấp lại ngột ngạt. Tử Hào cũng buồn đến phát ốm rồi, nếu ở lâu sợ rằng sẽ sinh bệnh mất.”
Liễu Sùng cau mày: “Tại sao không đến nhà con ở, còn lãng phí tiền ở bên ngoài.”
Triệu thị bĩu môi liếc nhìn Trình Ương không nói chuyện, không cần nói cũng rõ ý là gì. Còn Trình Trung thì uyển chuyển nói: “Còn không phải sợ mấy con không tiện sao.”
Liễu Sùng suy nghĩ một chút, bảo: “Cũng đúng ạ, cái nhà này quá nhỏ để ở. Bằng không thì để con tìm khách sạn khác cho mọi người, một thời gian ngắn nữa con mua nhà, rồi cho mọi người thuê căn này?”
Hai người ngẩn ra, cái này hơi khác so với dự tính của mình, liền nói: “Tiền thuê nhà này quá mắc, mà ở được hay không cũng không phải là vấn đề, thật ra là chúng ta không yên tâm về Trình Ương. Chúng ta nuôi nó nhiều năm như vậy rồi, dù chỉ là cháu thôi nhưng chúng ta đều xem nó là con trai mà yêu thương. Đột nhiên nó nói đi là đi, trong lòng ít nhiều vẫn không nỡ, sợ nó ở ngoài bị thiệt thòi.”
Liễu Sùng lập tức nghiêm túc bảo đảm: “Chú, chú cứ yên tâm, Trình Ương đi theo con con sẽ không để em ấy bị thiệt thòi. Đến lúc đó con thuê một chỗ gần đây một chút, mọi người có thể thường xuyên đến thăm em ấy.”
Trình Trùng chưa kịp trả lời thì Hoàng Thừa đã trợn mắt bất bình, khinh thường hừ cắt ngang, thu hút được sự chú ý của vợ chồng họ thì liền làm một động tác nôn mửa, mặt đầy chán ghét nói: “Thật mắc ói, buổi trưa ăn nhiều quá nên mắc ói.”
Hai người luôn bị hành động của Hoàng Thừa làm cho mất mặt, trong lòng hết sức căm ghét nó nhưng vẫn phải giả bộ dáng vẻ lúng túng, hơi hậm hực nhìn Hoàng Thừa. Sau đó miễn cường cười cười với Liễu Sùng, hy vọng anh ra tay làm gì đó. Quả nhiên chiêu này rất có tác dụng, chỉ thấy Liễu Sùng trong nháy mắt xụ mặt xuống, thay bọn họ dạy dỗ Hoàng Thừa mấy câu. Lúc này người kia đầy bực bội nhìn Liễu Sùng mấy giây xong giận dữ đi vào phòng mình.
Trình Trung tranh thủ lên tiếng giảng hoà: “Con nít mà, không biết giữ mồm giữ miệng, con hung dữ với nó làm gì.”
“Thật không có lễ phép, chú đừng để ý.” Liễu Sùng áy náy cười cười.
“Không ngại không ngại.” Trình Trung một bên xua tay một bên khẽ thở dài, cười cười không nói gì nữa. Liễu Sùng cũng nhân cơ hội đi gọt táo, không tính tìm chủ đề nói nữa.
Trong phòng yên tĩnh lại, Trình Ương thấy Màn Thầu ngủ dứt khoát ôm Màn Thầu vào phòng, sau khi phục vụ Màn Thầu ngủ xong liền lặng lẽ đi tới bên cửa nghe lén.
Trong phòng yên tĩnh rất lâu thì âm thanh Triệu thị lại vang lên. Bà có chút khó xử nói: “Tiểu Liễu à, nếu con thật sự thông cảm cho sự lo lắng của chú thím với Trình Ương, nếu không mua nhà thì thuê cho thím một căn đi. Có câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài, con mua nhà lớn như vậy để trống không ai ở cũng lãng phí, không bằng cho thím thuê, như vậy con không chỉ có tiền thuê phòng, thím với chú con còn có thể thấy Trình Ương mỗi ngày, Tử Hào cũng có anh chơi với nó. Thím còn có thể giúp làm chút việc nhà, nấu cơm lặt rau cho các con, giặt giũ quần áo, giúp trông con, vừa tiện mà còn bớt việc. Cần gì phải tốn tiền cho người khác thuê lãng phí. Dù sao thì chúng ta cũng là chú ruột thím ruột của Trình Ương, không tận mắt nhìn thấy nó thật sự không yên lòng.”
Liễu Sùng đang chờ bọn họ chủ động nói lời này, vẻ mặt anh bừng bỉnh, hết sức hợp lý vỗ đùi khen ngợi: “Đúng rồi, sao con không nghĩ tới nhỉ. Thím nói đúng, vậy con phải chọn thêm phòng rồi.”
Hai người mở cờ trong bụng, Trình Trung vô cùng kích động, đồng thời không quên giả bộ thân thiện vội vàng khoát tay: “Không sao không sao, nhà chúng ta một phòng là được rồi.”
Liễu Sùng: “Sao làm thế được, ít nhất phải cho con chú thím một phòng mới phải, con trẻ ở chung với hai người rất bất tiện, phải có nhà riêng của mình mới được.”
Trình Trung còn muốn nói, Triệu thị lại gấp gáp cắt ngang: “Ai da, ông cứ nghe theo sắp xếp của Tiểu Liễu đi, Tiểu Liễu nói cái gì thì là cái đó.”
Liễu Sùng cười bảo bọn họ đừng khách khí với mình, lại ngồi hàn huyên một lúc, đến giờ cơm để hai người ngồi ở ngoài chờ, anh đi thay quần áo xong dẫn hai người đi ăn cơm.
Liễu Sùng vào phòng, mới vừa nhẹ nhàng đóng cửa lại liền kéo lấy Trình Ương sau cửa áp vào tường hung hãn ôm lấy cậu, cúi đầu vội vàng cắn lên môi Trình Ương, một tay vén áo cậu vuốt ve phần lưng trơn nhẵn mềm dẻo của cậu, còn tay kia trượt theo sống lưng vào trong quần cậu. Trình Ương bị sờ cả người căng ra, nhưng vẫn thuận theo cái ôm chặt của Liễu Sùng ngửa đầu, vô cùng phối hợp.
Chỉ một nụ hôn mà hai người suýt nữa lau súng cướp cò, bởi vì bên ngoài còn có người chờ, Liễu Sùng không thể làm gì hơn là ôm cậu bình tĩnh lại, cũng không cần hỏi xác nhận lại Trình Ương có hiểu ý anh không mà hỏi có nói chuyện này cho Hoàng Thừa không, đoán chừng thằng nhóc kia bị choáng váng rồi.
“Gửi tin nhắn nói rồi.” Trình Ương cọ cổ anh, dở khóc dở cười nói: “Kỹ năng diễn xuất của anh lừa nó nặng, em mới nói với nó mà không chịu tin, giải thích cả buổi.”
Liễu Sùng đắc ý: “Phải vậy chứ, nhưng mà tình trạng này phải duy trì, chờ bọn họ hoàn toàn tin tưởng mới thôi.”
Trình Ương rất tò mò với mục đích của anh, liền hỏi: “Anh định làm gì vậy.”
Liễu Sùng hôn bên tai cậu, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là lấy sổ hộ khẩu của em rồi, nếu không sau này cần phải đi hỏi bọn họ, bọn họ sao có thể cam tâm tình nguyện đưa cho em được.”
“…. Em quên mất chuyện này.” Trình Ương nói: “Biện pháp của anh có hiệu quả không?”
“Chắc là được.”
Trình Ương gật đầu, lại nghĩ đến một chuyện, hơi ngưng trọng nói: “Hình như ba anh biết địa chỉ của chúng ta, bọn họ có thể tìm đến đây em nghĩ chắc là thông tin ông ấy đưa, hơn nữa bọn họ vẫn còn liên lạc, nghe Hoàng Thừa nói là họ Vương.”
Liễu Sùng lạnh lùng liếc mắt một cái, lập tức đoán được là ai, trầm giọng nói: “Anh đoán ra là ai rồi. Chỉ cần gã không trực tiếp nhằm vào chúng ta, không cần quan tâm đến gã. Bây giờ tạm thời để gã lộng hành đi, sau này anh sớm muộn gì cũng sẽ xử lý gã.”
Trình Ương gật đầu: “Đúng rồi, hàng anh thu mua đâu.”
“Ở trong kho, anh Trương đang trông coi bên đó, anh mới gửi tin nhắn với anh ấy là không đi được, để anh ấy thuê nhân công xuống dỡ hàng. Sau khi chuẩn bị xong thì anh ấy về ngủ rồi, buổi tối chúng ta đi bán là được…. Được rồi, thay quần áo, ra ngoài ăn cơm.”
Hai người thay quần áo xong, bế Màn Thầu vẫn còn ngủ say lên ra ngoài, Trình Ương vẫn là bộ dáng lạnh lùng như băng không thèm quan tâm đến vợ chồng chú thím, Liễu Sùng đi qua một bên gọi hai người đi một bên gõ cửa phòng Hoàng Thừa. Hoàng Thừa mới đầu còn nóng nảy bảo không đi, Liễu Sùng ở ngoài cửa ôn tồn kêu nửa ngày mới chịu bò ra, nhưng vẫn ê mặt dài ra, cũng không thèm nhìn anh ngoài cửa mà đi thẳng tới kệ giày thay giày.
Nếu không phải đã xác nhận với Trình Ương là đã truyền đạt đại khái ý tưởng của anh cho Hoàng Thừa, thì Liễu Sùng vẫn cho là tên này còn đang tức giận.
Đoàn người đi đến quán ăn ngoài tiểu khu gọi sáu bảy món ăn, Triệu thị vội vàng chạy đến nhà trọ dẫn con trai tới, vô cùng cứng rắn bảo con gọi anh Liễu Sùng. Gọi một lần Liễu Sùng đáp lại, nhưng bà vẫn muốn nó gọi thêm một lần nữa. Trình Tử Hào tỏ ra rất mất kiên nhẫn, nhưng lại không chịu nổi dây dưa qua lại của mẹ nó, không thể làm gì khác là gọi lại một lần nữa. Liễu Sùng dĩ nhiên hiểu rõ ý định trong đó, liền mò trong túi quần ra tờ năm mươi cười đưa cho Trình Tử Hào.
Triệu thị rối rít nắm tay Trình Tử Hạo nhận tiền, cầm được tiền trong tay liền nói: “Mau nói cảm ơn anh đi.”
Nhưng Trình Tử Hào không vui, vểnh môi không vui hừ một tiếng, cầm tờ năm mươi tệ nghiên cứu.
Bà lúng túng cười cười: “Xin lỗi nha Tiểu Liễu, đứa nhỏ này quá không lễ phép rồi.”
Liễu Sùng cười nói không sao, chờ dọn món xong không ngừng gắp thức ăn cho nhà ba người kia, chăm sóc bọn họ xong, lúc này mới chuẩn bị đưa bọn họ về nhà trọ. Hoàng Thừa không muốn đi, liền ôm Màn Thầu đứng chờ bọn họ ngoài tiểu khu, để cho Trình Ương với Liễu Sùng đi tiễn. Trong thời gian đó Triệu thị không ngừng ám chỉ kho hàng không ở được, nên đổi sang một phòng tốt hơn. Liễu Sùng điếc đúng lúc không nghe ra được, hết sức khéo léo tìm những chủ đề khác lái đi, không muốn tốn thêm cho bọn họ thêm một xu nào.
Khi đưa bọn họ đến bên ngoài, Liễu Sùng khách sáo mấy câu rồi dẫn Trình Ương quay về, gọi Hoàng Thừa đang ngồi trên băng ghế, ôm lấy Màn Thầu về nhà.
Ba người sóng vai đi trên con đường sỏi đá ngoài tiểu khu, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Hoàng Thừa nhìn bốn phía tiểu khu, đảm bảo không có người lập tức nổi khùng nói: “Mẹ nó cả nhà thật không biết xấu hổ! Quá kinh tởm! Muốn cái này muốn cái kia, anh Liễu, chuyện này anh nhẫn nhịn quá rồi đấy! Sao không đánh thẳng một trận rồi thôi anh, quanh co lớn với như vậy làm gì!”
Liễu Sùng nhẹ nhàng kéo tay Màn Thầu đang níu tóc anh xuống, nói: “Bây giờ vẫn phải đánh thái cực tiếp thôi. Trong tay bọn họ có thứ anh muốn, anh phải khiến bọn họ cam tâm tình nguyện móc ra mới được, xong chuyện này rồi anh nói với em sau.”
Tâm tư của Hoàng Thừa hoàn toàn không nằm trên món đồ Liễu Sùng muốn, mà là hết sức kích động hỏi: “Ý anh là sau này có thể đánh hả?”
Liễu Sùng cười bảo: “Nắm đấm của em em làm chủ, đừng để bị người ta bắt được cái đuôi nhỏ là được.”
Hoàng Thừa hài lòng gật đầu: “Vậy em yên tâm rồi.”
Nửa đêm ba giờ, mấy người cố ý dậy thật sớm chạy tới kho lớn. Ở chỗ xe tải có vô số thùng củ mài chất đống, vợ Trương Hoa là chị Trương đang bận rộn cân hàng, bảo công nhân thu dọn vệ sinh. Trương Hạo bên cạnh đang co người trên ghế nhựa đắp áo khoác ngoài màu xanh lá mạ vừa dày vừa nặng mà ngủ.
Bọn họ vội vàng tiến tới nhận chuyện trong tay chị Trương mà làm. Chị Trương bàn giao mấy câu liền rời đi, cô còn phải đi mở cửa tiệm quả óc chó nữa.
Trình Ương tìm một chỗ sạch sẽ an toàn thu xếp ổn định cho Màn Thầu, đi theo Liễu Sùng dọn hàng, nhìn Trương Hạo đang nằm trên ghế bên cạnh hỏi: “Có cần đánh thức anh Trương dậy để anh về nhà nghỉ ngơi không.”
“Đừng kêu.” Liễu Sùng một bên vừa chuyển cân vừa nói: “Đánh thức anh ấy dậy đoán chừng cậy mạnh đòi làm việc, để anh ấy ngủ đi. Hoàng Nhi, nhân lúc giờ chưa vội, em đi mua một chậu sắt tới đây đi, mua thêm chút than nữa, làm một chậu than lửa sưởi ấm cho anh Trương, để ngủ mà bị cảm thì phiền lắm.”
Hoàng Thừa gật đầu, đút tay vào túi đi vài bước chạy đi.
Chẳng mấy chốc, một chậu than đang cháy được đặt bên cạnh Trương Hạo, vừa làm vừa thỉnh thoảng đến đắp lại áo khoác cho Trương Hạo, tránh rơi vào trong chậu cháy mất.
Người dần dần nhiều lên, Liễu Sùng để hai người Trình Ương trông nom hàng hoá, còn anh thì đi dạo một vòng các nhà, phát hiện chỉ có ba nhà rải rác bán củ mài, mà mỗi nhà chỉ có chừng một trăm cân. Sau khi hỏi giá thì phát hiện gần cửa ải cuối năm, giá cả củ mài thật sự tăng lên không ít, bây giờ đã là 5 tệ 3, ngược lại còn là một tin tức khiến người vui mừng. Liễu Sùng cuối cùng quyết định bán giá 5 tệ 1. Phải biết là giá củ mài ở địa phương chỉ thu 1 tệ 3, xấp xỉ năm cân hàng, bao gồm tiền phí vận chuyển, nhân công cao nhất khoảng 2 tệ rưỡi một cân, còn dư lại đều là tiền lời.
Điều quan trọng nhất là do toàn bộ nhà kính đều thiếu hàng nghiêm trọng, luôn dẫn đến tình trạng cung không đủ cầu, còn là cục diện bán tháo giá cao. Cho nên khi đám Liễu Sùng đến thì có thể nói là khá được hoan nghênh, người tới lấy hàng tấp nập không thôi, đều là muốn lấy mấy thùng. Chờ đến khi sáng sớm Trương Hạo tỉnh dậy thấy một phần năm số hàng đã biến mất thì lập tức kinh ngạc hỏi: “Hàng đâu rồi?”
“Đương nhiên là bán rồi, anh cẩn thận chậu than.” Liễu Sùng cười tiến tới kéo áo khoác lên đắp cho hắn tránh bị cảm: “Tình hình này sợ là không đầy một tuần là bán hết sạch.”
“Ồ.” Trương Hạo ngủ dậy còn hơi mơ hồ, liếc mắt nhìn chậu than bên cạnh nhất thời ấm lòng. Đầu óc hắn có hơi không tỉnh táo, chậm chạp một lúc mới chậc lưỡi nói: “Vậy chúng ta còn có thể bán độc quyền lớn à?”
Liễu Sùng suy nghĩ một chút, đáp: “Chắc không được đâu, cũng sắp hết năm rồi, chúng ta bán gần hết năm ngàn cân hàng thì thị trường chắc sẽ bão hoà. Hơn nữa người khác thấy chúng ta bán tốt khẳng định cũng làm theo kéo hàng, ch nên chúng ta còn phải nắm chặt bán nhanh mới được.”
“Cậu xem anh dậy ngủ còn hơi mơ hồ.” Trương Hạo hơi xấu hổ nói: “Ngay cả điều cơ bản nhất cũng quên mất… Sao mây cậu không gọi anh dậy phụ.”
“Bận quá nên không có kêu anh. Anh Trương, hay là anh về nghỉ ngơi một lát đi.”
“Phải trở về thôi, trời đất quay cuồng rồi.” Trương Hạo cố gắng mở căng con mắt, thân thể vẫn không so với Liễu Sùng, Liễu Sùng làm nhiều hơn hắn, nhưng tinh lực vẫn luôn tốt hơn hắn. Cả hai đều là cùng đi xa, mà Liễu Sùng khuôn mặt luôn rạng rỡ, dưới mắt cũng không có quầng thâm. Trương Hạo cũng không dám cậy mạnh: “Vậy anh về trước, buổi tối anh lại đến chuyển hàng với mấy cậu.”
Ba người rối rít đáp lại, đưa mắt nhìn Trương Hạo rời đi.
Liễu Sùng thấy ghế trống lập tức nắm Trình Ương đi tới ghế nói: “Ương Nhi, ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát đi.”
Trình Ương nghe thấy cái tên không khỏi rùng mình, kinh ngạc nhìn anh. Hoàng Thừa ở một bên ghét bỏ, hỏi ra nghi ngờ của Trình Ương: “Anh không phải là không cho bọn họ gọi cái tên này sao, thế sao anh lại gọi.”
Liễu Sùng nhẹ nhàng đè Trình Ương ngồi bên ghế xoa bóp vai cho cậu, một bên cưng chiều nói: “Tên Ương Nhi gọi thân mật như vậy sao có thể người ngoài gọi bậy bạ được. Hiện tại chỉ có anh mới được gọi, đúng không Ương Nhi.”
Trình Ương: “….”
Hoàng Thừa: “Em mắc ói… Anh Trình, anh đừng để ý, câu này không phải nói anh đâu nha.”
“Ừ….” Trình Ương hiểu đáp lại, dù sao cậu bị sự thẳng thắn của Liễu Sùng làm cả người ớn lạnh không thôi.
Hoàng Thừa ghét bỏ nhe răng, có chút không chịu nổi hai người ở bên ngoài còn chim chuột ngược người khác, nhưng vẫn không thể không nói tiếp đề tài lúc nãy: “Nếu chúng ta có thể bán hết hàng trong một tuần, có phải kiếm được cỡ một hai chục ngàn không?”
“Khoảng đó, bây giờ trong mấy kho ở đây không có củ mài, đoán có thể kiếm nhiều tiền một chút.”
Hoàng Thừa không thể tin được trố mắt, Trình Ương không khỏi cảm khái nói: “Quá hời rồi, nếu không sau này chúng ta đều tự mình thu hàng đi.”
Liễu Sùng cười: “Anh cũng nghĩ vậy, chờ làm xong kèo này rồi sau này đi kéo hàng tới bán.”
Dần dần đến cửa ải cuối năm, chỉ còn khoảng mười ngày nữa là hết năm, củ mài trong các kho đã gần như hết sạch. Củ mài của Liễu Sùng cũng gần như bốc hơi, giá cả cũng tăng liên tục, tăng lên thẳng 6 tệ một cân, lượng tiêu thụ mỗi ngày còn rất cao. Tiền nhập hàng và tiền linh tinh coi như đã hoàn vốn, còn hơn hai ngàn cân còn lại hoàn toàn đều là tiền lời.
Công việc làm ăn phát triển rất thuận lợi, chuyện cá nhân cũng xử lý rất tốt, mấy ngày nay anh vẫn luôn liên lạc với thím của Trình Ương, bởi vì Tết âm lịch đang đến gần, anh đã cho họ mấy trăm tệ để mua quần áo, qua hai ngày thì bọn họ ba lần bốn lượt ám chỉ thì dẫn bọn họ đi xem phòng thật. Anh với Trình Ương nói chuyện với nhân viên bán hàng một hồi lâu, đồng thời còn chia cho Trình Tử Hào và hai người Trình Trung mỗi người một phòng, làm hai người mở cờ trong bụng liền bảo bọn họ tiếp tục xem, còn anh đi hỏi giấy tờ bất động sản cần chứng nhận gì.
Hai người Trình gia thu tâm tư lại, vội vàng kéo Liễu Sùng lại hỏi: “Tiểu Liễu à, bất động sản này con định chứng tên ai vậy.”
Liễu Sùng liếc mắt nhìn Trình Ương đang ngồi trên ghế sofa xem bài trí căn nhà, thản nhiên nói: “Đương nhiên là con với Trình Ương, đây là tài sản chung của con với em ấy, đều có quyền làm chủ, sao vậy ạ.”
Hai người gật đầu, Triệu thị suy nghĩ một chút lại hỏi: “Lỡ như mấy con tách ra thì căn nhà sẽ thuộc về ai?”
Liễu Sùng nghe vậy nhíu mày, nói: “Thím, thím nói cái gì vậy, tết nhất nói cái này xui xẻo thế. Nhưng mà nếu quả thật có ngày chúng con chia tay, thì nhà con không cần nữa.”
Hai người bừng tỉnh ồ một tiếng, hết sức hài lòng nói: “Vậy sao, vậy con mau đi hỏi đi, mau xử lý nhà này đi.”
Liễu Sùng gật đầu, xoay người đi.
Hai vợ chồng Trình gia liền vây quanh bản vẽ căn hộ, trong lòng vô cùng vui sướng nhìn căn nhà Liễu Sùng đã chia cho bọn họ, bắt đầu lên kế hoạch sắp xếp đồ đạc như thế nào.
Không lâu sau Liễu Sùng vòng lại, thấy hai người đang vùi đầu lèn bản vẽ trên bàn, liền cười lạnh một tiếng, cố ý lớn tiếng hỏi Trình Ương: “Đưa thẻ căn cước của em cho anh đi, phải hơn hai thẻ căn cước mới được.”
Động tác hai người Trình gia dừng lại, bắt đầu lắng tai nghe hai người nói chuyện.
“Thẻ căn cước?” Trình Ương mờ mịt nói: “Em bị mất thẻ chưa có đi làm lại, hộ khẩu cũng không có trong tay em, cứ ghi thẳng dưới danh nghĩa của anh trước đi, sau này làm lại thẻ căn cước rồi bổ sung em vào.”
Liễu Sùng trầm giọng hỏi: “Hộ khẩu của em đâu.”
Trình Ương yên lặng một lúc lâu mới nói: “Để quên chỗ nào rồi, không thì anh cứ dùng thẻ căn cước của anh đăng ký trước đi.”
“Vậy cũng được.”
Liễu Sùng nói xong xoay người rời đi, hai người đang tụm lại ở bàn ăn đột nhiên kêu lên: “Tiểu Liễu chờ đã, chúng ta giữ sổ hộ khẩu của Trình Ương, làm chung với nhau luôn đi, sau này đổi qua đổi lại phiền phức lắm. Nhưng mà hộ khẩu không có ở đây, phải về nhà trọ lấy.”
Trình Ương đúng lúc bất mãn hỏi: “Sao sổ hộ khẩu của tôi lại ở chỗ mấy người.”
“Không phải sợ con làm mất nên mới cất sao.” Triệu thị vừa nói vừa nhìn Trình Ương: “Không thì để thím bắt xe về nhà trọ lấy.”
Liễu Sùng suy nghĩ một chút, bảo: “Thôi, cũng không vội, chú thím đi lại khó khăn, ngày mai chúng ta qua lại mua đi.”
Triệu thị vội vàng xua tay: “Không khó, không khó. Là ngồi xe đi cũng không phải thím đi, mấy người ngồi đây chờ, tôi về lấy đồ.” Nói xong thì người đã chạy ra ngoài, thế mà hiếm thấy không có lừa gạt tiền xe bọn họ.
“Thím chạy chậm thôi!” Liễu Sùng rối rít dặn dò ở phía sau.
“Biết rồi.”
Trình Trình hài lòng gật đầu, thấy có một…. Ừm, cháu rể tốt như vậy, thì cuộc sống sau này không cần phải lo lắng.
Bọn họ chờ tại chỗ, thời gian trôi qua từng phút từng giây, tay cầm ly của Liễu Sùng bắt đầu hơi run, nhìn ra trong lòng rất căng thẳng, mà còn phải biểu hiện vô cùng tự nhiên thương lượng chuyện đồ đạc trong nhà với Trình Ương, chỉ sợ thời điểm mấu chốt đột nhiên phát hiện giỏ trúc rót nước. Trình Ương thấy vậy dứt khoát duỗi tay đặt tay lên trên mu bàn tay anh, cùng nhau lập kế hoạch cho nhà.
Giỏ trúc rót nước – trúc lam đả thủy: dùng làn trúc để lấy nước, ko được gì cả; hình dung phí lực nhưng ko đem lại hiệu quả gì
Gần hai mươi phút sau, Triệu thị thở phì phò trở lại, bà vội vàng đưa quyển sổ trong tay cho Liễu Sùng, nói: “Thím mang đến rồi đây, xem thử có phải không.”
Liễu Sùng ừ một tiếng, mở sổ hộ khẩu ra nhìn, người trên sổ hộ khẩu đúng là Trình Ương. Bởi vì cha mẹ đều mất hết, chủ hộ chính là cậu, nhìn qua có chút lẻ loi hiu quạnh.
Liễu Sùng hài lòng thu sổ vào trong tay, nói với hai người: “Không sai, chính là cái này. Chú thím, hai người ở đây chờ con, con với Trình Ương đi làm thủ tục.”
Hai người vội vàng thúc giục: “Đi nhanh đi, đi nhanh đi, đừng chậm trễ.”
Liễu Sùng dẫn Trình Ương đến phòng tiếp khách, tìm một chỗ khuất xác nhận lại, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Lấy được rồi, nhưng mà phải diễn tiếp.”
Trình Ương nhướng mày, bảo: “Anh diễn đi, em chỉ nhìn thôi.”
Vì vậy hai người ở bên ngoài đợi hơn hai mươi phút mới quay về, nói cho bọn họ đã làm xong thủ tục, tiền cũng đã thanh toán, mấy ngày nữa thuê đội lắp đặt thiết bị đến lắp đặt. Hai người nghe vậy cười tít mắt, sau khi cười xong Triệu thị liền hỏi Liễu Sùng muốn xin lại sổ hộ khẩu của Trình Ương, để giữ tránh bị lạc mất. Liễu Sùng không chớp mắt nói dối, bảo là giấy công chứng cần mấy ngày gì đó, chờ qua mấy ngày nữa đưa lại cho bọn họ.
Để mừng việc mua nhà, buổi tối hôm đó Liễu Sùng nói muốn mời họ dùng bữa trong nhà hàng. Điều này khiến cả nhà họ rất vui vẻ, sung sướng đi theo. Liễu Sùng cũng rất hào phóng gọi nhiều loại món rất đắt tiền, uống với Trình Trung hai ly xong bắt đầu thảo luận chuyện phân chia nhà. Nhưng Hoàng Thừa nghe xong sự sắp xếp của Liễu Sùng thì không hài lòng, lúc này đập bàn hét: “Dựa vào cái gì mà căn phòng này của bọn họ, em muốn căn này, đổi căn khác cho bọn họ!”
“Em quậy cái gì?” Liễu Sùng lạnh lùng nói: “Cái nhà này anh làm chủ, không hài lòng thì tự đi mua đi, thích làm gì làm, thích ở sao ở.”
“Mẹ kiếp!” Hoàng Thừa chửi ầm lên: “Con mẹ nó uổng công em tôn trọng anh như vậy, vì lấy lòng chú thím Trình Ương mà anh đối xử với em như vậy hả?!”
“Có vấn đề sao?”
Hốc mắt Hoàng Thừa dần dần đỏ lên, nó hung tợn nhìn chằm chằm Liễu Sùng hét: “Được, anh giỏi lắm, từ hôm nay trở đi ông đây không liên quan đến anh nữa! Một nhà mấy người cứ vui vẻ bên nhau đi!”
Hoàng Thừa nói xong đạp ngã ghế đi ra ngoài đóng cửa cái rầm.
“Anh cãi nhau với em ấy làm gì?” Trình Ương bất mãn ôm Màn Thầu đứng lên: “Em ấy đi theo chúng ta lâu như vậy, anh chỉ vì một căn nhà mà cãi nhau với em ấy đến nỗi vậy sao. Mấy người ăn đi, tôi đi xem em ấy.”
Trình Ương nói, ôm Màn Thầu bị sợ rúc vào trong ngực ra ngoài, đi thẳng không quay đầu lại.
Trong phòng riêng chỉ còn lại bốn người, Liễu Sùng phiền muộn đưa tay đỡ trán, Trình Tử Hạo không quan tâm đến chuyện bên ngoài, còn đang cầm đùi gà gặm hăng say. Duy chỉ có hai người nhìn nhau một cái, sau đó nói với Liễu Sùng: “Tiểu Liễu, không thì phân cho cậu ấy đi, chúng ta ở đâu cũng được.”
Liễu Sùng thở một hơi thật dài, lạnh lùng: “Để nó đi đi, chú thím, hai người đừng để ý đến nó, chúng ta tiếp tục ăn cơm đi.”
Hai người rất nhanh quên đi chuyện này, lại tiếp tục ăn cơm. Ăn được một nửa Liễu Sùng thấy không có rượu, liền đứng dậy nói: “Con đi lấy rượu nha. Chú, hôm nay vui vẻ, chúng ta không say không về!”
“Được!” Trình Trung vui vẻ cười nói: “Được, con đi cẩn thận.”
Liễu Sùng gật đầu, sau khi lắc lư đi ra khỏi phòng riêng lập tức thẳng người sải bước dọc theo hàng lặng rời đi, đến trước quầy tiếp tân nói với nhân viên phục vụ: “Ông chủ tôi còn ở trong phòng riêng, mấy người để ý một chút, tôi đi trước, lát nữa tìm ông ấy tính tiền là được.”
Nhân viên phục vụ rướn cổ nhìn vào phòng riêng một chút, quả thật vẫn còn người, liền mỉm cười tiễn Liễu Sùng.