Gì Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi

Chương 40: Món quà năm mới




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by Bếp Tô Lam

Beta by anh Cún

______________________________

Cửa tiệm bán rượu và thuốc lá nằm trên đường Sơn Lâm, cách chợ sáng mấy con phố, dưới tiểu khu bắt xe buýt là có thể tới thẳng đó, xuống xe đi vào hẻm mấy bước là tới cửa hàng.

(Bữa quên note) Cửa hàng rượu và thuốc lá dạng dạng như tạp hóa bên mình nhưng chuyên về rượu với thuốc

Con hẻm nhỏ vô cùng náo nhiệt, người đến người đi, khắp nơi là sạp bán vỉa hè hàng rong, đa số đều là bán câu đối, nút thắt Trung Hoa, tranh chữ chúc năm mới. Liễu Sùng vừa đi vừa nhìn, nhìn trúng tấm cá chép hoa sen, còn có nhóc tì bưng mâm vàng, tính lúc quay về mua mấy tấm.

Cá chép hoa sen, nhóc tì bưng mâm vàng

Hoàng Thừa nhìn thẳng, nghiêm mặt đi trước dẫn đường. Ra khỏi con hẻm náo nhiệt, vừa rẽ ra thì mặt tiền chính là cửa tiệm rượu và thuốc lá.

Hai người một trước một sau bước vào cửa tiệm, Hoàng Thừa vừa vào liền nhìn khắp nơi, rõ ràng đang tìm camera. Liễu Sùng chỉ liếc qua đã thấy camera được gắn phía trên quầy thu ngân, anh liền giơ tay gõ lên mặt quầy, kéo người đàn ông đang dựa vào ghế xem tivi chăm chú kia tỉnh hồn lại, thân thiết cười cười: “Người anh em, bằng chứng tìm thế nào rồi?”

Gã đàn ông nhìn về phía anh, đầu tiên là mơ hồ chớp mắt, sau khi nhìn đến Hoàng Thừa bên cạnh mới sực nhớ ra bọn họ là ai, sắc mặt tức khắc trùng xuống: “Bọn mày còn dám mò tới?! Vừa hay đền tiền cho tao! Chứng cứ không cần tìm, tao có nhân chứng có thể chứng minh nó là người trộm.”

Hoàng Thừa lập tức nhíu mày, la lên: “Toàn sủa nhảm! Ai biết thằng nhân chứng kia trong miệng mày có phải người của mày không! Có ngon thì mang chứng cứ ra đây!”

Liễu Sùng không giận chút nào, giơ tay tỏ ý Hoàng Thừa đừng nói nữa. Anh nhìn chằm chằm vào mắt gã đàn ông, bình tĩnh chậm rãi nói: “Chỉ người làm chứng thì không đủ, không phải chỗ này của anh có camera sao, vừa hay tới có thể trích ra kiểm tra một chút. Có video camera giám sát chứng minh hắn là người trộm thì người khác mới tâm phục khẩu phục, anh thấy sao?”

Trong mắt người đàn ông thoáng hiện vẻ bối rối, sau đó không dấu vết bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Thừa có chút hung tàn: “Không có camera giám sát, camera mới lắp, nếu không phải mới bị kẻ gian trộm đồ thì tao cũng không có ý định lãng phí tiền bạc lắp camera. Dù sao có xem hay không cũng là mày trộm, nhân chứng vật chứng tao đều có hết, nếu tới rồi thì mau đền tiền đi, nếu không thì đừng hòng rời khỏi đây!”

Liễu Sùng vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt tên kia, tất nhiên không bỏ qua biểu cảm bối rối của hắn, khuôn mặt anh chợt lạnh xuống: “Nói chuyện gì bao giờ cũng phải có bằng chứng cụ thể, chứ không phải chỉ nghe lời nói từ một phía của anh. Không có camera giám sát cũng không sao, ngoài đường kiểu gì cũng có, nếu anh không cho thì tôi chỉ có thể tự đi tìm thôi. Đến lúc đó tiền thuốc men, tiền tổn thất tinh thần linh tinh gì đấy gộp lại, nên bồi thường thế nào xin anh hãy dứt khoát một chút nhé.”

Ánh mắt người đàn ông tránh né, nhưng vẫn cắn răng kêu: “Đi đi! Mấy người đi tìm đi, có bằng chứng có thể chứng minh nó vô tội thì nói sau!” Lúc nói lời này đối phương rõ ràng đã lòi cái dở ra.

Liễu Sùng cười nhạo, kéo Hoàng Thừa cắn răng nghiến lợi không chịu đi ra ngoài.

Mới ra khỏi cửa, Hoàng Thừa đã gấp gáp nói: “Hắn bảo anh đi tìm thì anh đi tìm thật hả, lỡ như hắn cho người phá huỷ hết camera quanh đây thì sao.”

Liễu Sùng nhìn quanh một vòng, khái quát toàn bộ camera xung quanh: “Tay hắn có thể dài như vậy thì sẽ không làm vẻ mặt chột dạ, đến đồn công an xin xem camera giám sát trước rồi nói sau.”

Hoàng Thừa bán tín bán nghi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Liễu Sùng đến đồn cảnh sát khu vực.

Sau khi đến đồn cảnh sát nói rõ mục đích, nhưng cảnh sát nhân dân lại dây dưa, như không muốn thụ lý chuyện của hai người, mỗi người đều làm dáng vẻ bận rộn, không ai tình nguyện giúp đỡ bọn họ. Hai người tức giận đợi ở đó một lúc lâu, cho đến khi Hoàng Thừa nhịn không nổi nữa bắt đầu trong sáng ngoài tối trào phúng, lúc này mới có người uể oải đi tới, trích video giám sát xung quanh cửa tiệm rượu và thuốc lá. Sau khi xem xong thì người trộm đồ đêm đó quả thật không phải là Hoàng Thừa.

Hoàng Thừa bùng nổ tại chỗ, ngay thẳng mắng rằng vốn dĩ không phải là mình, cuối cùng cũng có cảm giác trên cơ, làm Liễu Sùng dở khóc dở cười.

Hai người cầm video camera giám sát đã được cảnh sát cắt ra đi tới cửa tiệm tìm người tính sổ, đối phương vẫn tỏ vẻ ngang ngược, vô cùng khinh thường xem video. Đầu tiên vẻ mặt hắn đầy khó chịu, sau đó chậm rãi chuyển thành nghi hoặc nhìn chằm chằm video một lúc lâu, xong lại nhìn tới nhìn lui giữa video với Hoàng Thừa, rồi mới khó hiểu nói: “Thật sự không phải kìa… Nhưng mà màu tóc bọn họ giống nhau như đúc chứ bộ. Thật sự xin lỗi, đêm hôm đó tôi nhìn thấy một thằng tóc đỏ chạy qua nên nhầm nó thành cậu, thức đêm nhiều nên đầu hơi mơ hồ. Thật xin lỗi người anh em, mấy cậu nhìn tôi cũng không phải cố tình gì, nếu không phải màu tóc giống nhau như vậy thì tôi cũng sẽ không nhận nhầm người…”

Hoàng Thừa lười nghe gã nói nhảm mà lạnh lùng chất vấn: “Thế ý ông là trách tóc tôi hả.”

Người đàn ông cúi người gật đầu, vội vàng xua tay: “Không phải không phải, là lỗi của tôi, tôi không có mắt trách lầm cậu. Thật sự thật sự xin lỗi, cậu cũng đừng chấp nhặt.”

Hoàng Thừa lạnh lùng hỏi: “Rồi sao?”

Người đàn ông kia nghĩ ngợi rồi hỏi thử: “Hay là tôi bồi thường cho cậu chút tiền nhé?”

“Bồi thường?” Hoàng Thừa nổi khùng: “Anh vô duyên vô cớ đánh tôi, khiến tôi phải nằm nhà hơn một tháng. Tiền lương đi làm trong khoảng thời gian đó, phí tổn thất về tinh thần, tiền thuốc men thì sao? Nếu tôi không xin được cái đoạn video giám sát kia thì còn phải chịu bị anh vu oan, giờ anh nói một câu bồi thường là xong à?! Mơ đi! Không có tám chục ngàn một trăm ngàn thì đừng hòng đuổi được tôi!”

Người đàn ông nghe xong mặt lập tức đen lại, gào giọng lớn khiến khách đang mua đồ ghé mắt nhìn: “Tôi kiếm một tháng cũng không có nhiều tiền vậy, thật sự không có bao nhiêu tiền cả. Không thì tôi trả lại tiền thuốc men cho cậu? Nếu thật sự không được thì tôi cũng không còn cách nào hết!”

Hoàng Thừa cười khẩy: “Ông biết tính ghê ha, năm chục ngàn, không thương lượng, không có cũng được, dù sao tôi đây rảnh rỗi, nhìn xem ai chết trước.”

Liễu Sùng nghe hai người nói một hồi, cảm giác Hoàng Thừa càng nói càng kích động, anh liền ngăn nó lại, tiếp lời: “Là anh đả thương sai người trước, trả tiền thuốc men không thể thiếu được, hắn ngã không đi được, đừng nói làm hắn chậm trễ, ngay cả tôi cũng bị trì hoãn không ít ngày. Nhưng mà tôi thì không cần anh bồi thường, cho nên anh chỉ cần bồi thường cho hắn là được. Đây là danh sách tiền thuốc thang, tổng cộng 2855 tệ, tự anh xem đi. Còn tiền lương đi làm bị mất, tôi với hắn đều là buôn bán rau, một ngày có thể kiếm hơn 200 tệ, tính cho anh một tháng, 6000 tệ cho tròn ha, tiền tổn thất tinh thần cũng lười tính với anh. Nếu anh không đồng ý thì tốn thêm tiền đi kiện tụng nhé, dù sao cũng có chứng cứ trong tay, người thua là anh.”

Người đàn ông cau mày nhận lấy tờ đơn xem, cẩn thận nhìn kỹ càng một lúc lâu mới nói: “Tôi thừa nhận chưa rõ ràng đã đánh người là tôi sai, nhưng cửa tiệm nhỏ của tôi một tháng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Mấy cậu xem xem bồi thường sáu ngàn có được không, tôi thực sự không có tiền.”

Hoàng Thừa không chút do dự kêu: “Tám ngàn không thương lượng, nếu không thì không cần tiền của anh, cho tôi đánh một trận là được, đánh cho anh một tháng khỏi bò xuống giường, chúng ta coi như huề.”

Người đàn ông trong nháy mắt sợ hãi, do dự một hồi, sau lại trả giá với hai người nhưng quyết không chịu hạ giá. Hai người đứng chắn trước quầy thu ngân, chặn không cho khách nào tính tiền. Sau khi ảnh hưởng đến chuyện làm ăn gã đàn ông mới miễn cưỡng gọi điện thoại kêu người nhà mang tiền tới, lúc này mới đuổi được hai người đi.

Ra khỏi cửa tiệm rượu và thuốc lá, Hoàng Thừa liền kín đáo đưa tiền cho Liễu Sùng.

Liễu Sùng cầm một cục tiền ngạc nhiên hỏi: “Làm gì vậy.”

“Trả lại cho anh.”

“Thế cũng không có nhiều như vậy.” Liễu Sùng vừa nói vừa rút ra ba ngàn, số còn lại cứng rắn nhét trả lại Hoàng Thừa: “Tiền thuốc thang với tiền thuê nhà, còn dư lại tự mình giữ đi. Đi thôi, mua câu đối dán cửa rồi về.” Nói xong liền vượt qua Hoàng Thừa đi về phía trước.

Hoàng Thừa cầm tiền nhìn về phía bóng lưng của Liễu Sùng, hơi mím môi, hít thở vài lần rồi sải bước đi theo.

Đảo mắt đã đến ba mươi tết, cùng ngày Liễu Sùng với Hoàng Thừa vẫn đi bán rau như thường nhật, hôm nay buôn bán rất tốt. Trình Ương dậy sớm, không nói trước với Liễu Sùng mà đeo đai địu em bé, mang đầy đủ đồ ăn và bình nước cõng Màn Thầu trên lưng, mang con trai đến giúp bọn Liễu Sùng bán rau.



Đai địu em bé

Hai người nhìn thấy Trình Ương hết sức bất ngờ, nhưng vì thật sự quá bận nên Liễu Sùng cũng không nói gì. Ba người bận rộn cả buổi sáng cuối cùng cũng bán sạch hàng trước khi chợ sáng tan.

Liễu Sùng bận rộn không có thời gian để tâm việc rửa tay, kéo tay áo lên lau trán cho Trình Ương, có chút đau lòng bảo: “Em có mệt không, không thì đưa con trai để anh cõng cho.”

Trình Ương để anh lau mồ hôi giúp mình, vươn tay vỗ về bé con đã sớm tỉnh, lúc này thỉnh thoảng lại cựa quậy: “Không mệt, em cõng là được rồi, lát nữa chúng ta ăn gì đây?”

Liễu Sùng suy nghĩ một chút, nói: “Ăn chè trôi nước đi, anh làm cho em ăn, vừa hay ăn thử nhân bánh mới mua hai ngày trước.”



Chè trôi nước

Trình Ương nhướng mày, có chút bất ngờ hỏi: “Anh biết nhào bột hả?”

“Sau khi ở cùng em thì chẳng có gì anh không biết cả.”

Hai người ngọt ngọt ngào ngào, Hoàng Thừa ở một bên nhìn cử chỉ thân mật của hai người mà hơi trợn mắt, vô thức nhìn quanh, thấy không có ai chú ý đến liền âm thầm thở phào, tự giác thu dọn đồ đạc.

Ba người đạp xe ba bánh trở về khu Đông Dương, vừa đến gần chợ rau, Hoàng Thừa liền kêu muốn xuống xe, hỏi nó đi đâu thì không nói, vừa nhảy xuống xe liền chạy vọt đi.

Liễu Sùng nhân cơ hội nói với Trình Ương: “Em ngồi phía sau anh đi, để anh cản gió cho ấm.”

Trình Ương cười, đứng dậy đi tới ngồi phía sau lưng Liễu Sùng, tay tự giác cắm vào trong túi anh, Liễu Sùng cười nói: “Vợ yêu ngồi vững nha, chúng ta về nhà thôi.”

Về đến nhà, Liễu Sùng giúp Trình Ương bế con trai xuống, Trình Ương trông nom con, anh đi rửa tay nhào bột làm chè trôi nước.

Liễu Sùng vừa mới làm xong chè trôi, đang tính gọi điện thoại hỏi Hoàng Thừa khi nào về để dọn ra thì tiếng gõ cửa vang lên.

Trình Ương đang định đặt con lên ghế sofa đứng dậy thì Liễu Sùng đi ngang qua cản cậu lại, lau tay ra mở cửa. Ngoài cửa chính là Hoàng Thừa, trong ngực nó còn ôm một thùng carton hình vuông lớn, bên trên đặt chồng hộp giấy hình chữ nhật. Nó thấy cửa mở ra liền chật vật ôm đồ chen vào, Liễu Sùng vội vàng đỡ lấy giúp nó, hiếu kỳ hỏi: “Cái này là gì vậy?”

Hoàng Thừa thở hồng hộc, vừa đổi giày vừa nói: “Tivi.”

“Tivi?” Liễu Sùng hơi kinh ngạc: “Cậu mua tivi làm gì.”

Trình Ương nghe vậy hơi nhíu mày, đặt Màn Thầu nằm ổn định trên ghế xong đứng dậy qua xem, thấy thật sự là tivi có đầu DVD: “Lúc nãy lén đi mua cái này sao?”

Hoàng Thừa lau mồ hôi trên trán, ánh mắt có chút xấu hổ, đầu lỗ tai cũng đỏ một mảng lớn. Nó bước tới nhận lấy tivi từ trong ngực Liễu Sùng, để lên hộc tủ đối diện trống không, vừa táy máy vừa tỏ vẻ như thường nói: “Muốn xem tivi.”

Trình Ương liếc nhìn Liễu Sùng, hai người ăn ý cười một tiếng, đã hiểu rõ đây là Hoàng Thừa cố ý mua cho bọn họ,nhưng vẫn cố ý hỏi: “Bao nhiêu tiền thế, chúng ta chia ba đi.”

Hoàng Thừa không nhịn được nghiêng đầu nhìn bọn họ một cái: “Đồ tôi muốn mua bộ cần mấy anh bỏ tiền hả, chúng ta có cần phân biệt rõ ràng như vậy không?”

Nói xong tai nó còn đỏ hơn, cũng không nhìn hai người đang cười đầy ý tứ, lắp tivi với đầu DVD xong thì lấy mấy đĩa từ trong hộp giấy ra đưa cho bọn họ: “Chọn một cái đi, tôi đi rửa tay.”

Liễu Sùng tiến tới nhìn đĩa hình trong tay Trình Ương, có phim điện ảnh cũng có phim truyền hình, còn có một đĩa nhạc, anh liền rút đĩa nhạc ra nói: “Nhạc đi, cho náo nhiệt.”

Trình Ương gật đầu, hai người bước tới trước tủ nghiên cứu đầu DVD.

Mấy phút sau, trong phòng vang lên tiếng nhạc êm tai. Cuối cùng trong căn nhà này đã không còn lạnh lẽo nữa.