Gì Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi

Chương 1: Con Trai Của Trình Ương






Editor: Tô
Đã beta - Mian
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Vương Gia Loan ở quận Dục Tú là làng đô thị hỗn loạn nghèo khổ nhất trong thành phố A.

Và Tào Thanh - người bị mấy chiếc xe kéo nhỏ chặn đường, không hiểu sao Liễu Sùng cứ mỗi thứ hai hàng tuần sẽ bớt chút thời gian chạy tới chỗ này một chuyến.

Hai năm gần đây mỗi tuần đều như vậy, Tào Thanh đã đi theo Liễu Sùng gần ba năm nhưng không biết lý do tại sao anh chạy tới chỗ này.

Trong lòng không khỏi bất đắc dĩ cảm thấy bản thân chưa làm tròn chức vụ.

Tào Thanh liếc nhìn kính chiếu hậu, nhìn mặt đối phương không chút cảm xúc xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong xe nhạc nhẹ nhàng êm dịu như nước chảy, bầu không khí thư thái, mà tình hình ngoài xe tương đối hơi căng thẳng, xung quanh có rất nhiều xe máy điện, lơ là mất tập trung một xíu sẽ xảy ra va chạm.

Tào Thanh không phân tâm nữa, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cẩn thận chạy xe.

Đang lúc tập trung tinh thần thì tiếng chuông di động của Liễu Sùng vang lên thu hút sự chú ý của hắn.

Liễu Sùng liếc thấy gọi tới là số lạ, anh tiện tay nhận.

"Alô."

"Alô, là Liễu Sùng đúng không, tôi là Triệu Tiêu."
Khóe miệng Liễu hiếm thấy hơi cong lên "Bạn học cũ, sao lại đột nhiên nhớ tới liên lạc với tôi thế."
"Đương nhiên là có chuyện tới tìm cậu rồi, có rảnh không qua một chuyến đi?"
Liễu Sùng thờ ơ nhìn những người bán hàng rong và người qua đường biến vỉa hè thành chợ rau ở ngoài cửa sổ, không hiểu sao cảm thấy cả người mệt mỏi, không muốn ứng phó với bất kỳ người nào, vì thế xin lỗi nói "Trong tay còn nhiều việc chưa có xử lý xong, ngày khác đi."
Đầu bên kia điện thoại yên lặng vài giây, đối phương tiếc nuối lại hơi có vẻ khinh thường nói "Được rồi, nếu cậu không rảnh thì chuyện Trình Ương giao phó tôi chỉ có thể nhờ người khác thôi."
"Chờ một chút!" Cả người Liễu Sùng như bị giật điện trong nháy mắt ngồi thẳng dậy, trái tim không khống chế được đập liên hồi, trạng thái uể oải ban đầu đã sớm biến mất, anh cau mày trầm giọng nói: "Cho tôi địa chỉ."
Tào Thanh đang lén lút quan sát Liễu Sùng sửng sốt, trạng thái nghiêm túc căng thẳng như vậy rất hiếm thấy, một khi xuất hiện nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, loại trạng thái này lại thấy sấm rền gió cuốn mạnh mẽ vang dội...!
"49 Đường Duyên An." Đôi lông mày tuấn tú của Liễu Sùng nhíu chặt, có vẻ hết sức vội vàng "Mười...!"
"Anh Sùng, mười phút nữa không đến được đâu, trước sau đều bị chặn." Tào Thanh nơm nớp lo sợ cắt ngang câu nói.

Mỗi lần đối phương gặp chuyện gấp cũng chỉ cho hắn mười phút, bình thường không kẹt xe thì cũng được đi, nhưng bây giờ tình hình đường này trước mắt hắn cũng không dám xem thường.

Phải biết rằng Liễu Sùng ghét nhất là người nói chuyện không biết tính toán chuyện bản thân không chắc có thể làm được, hắn tình nguyện bị trừng mắt cũng không muốn đối phương gán cho tiếng xấu là làm việc không chắc chắn.

Liễu Sùng nghe vậy liếc mắt nhìn phía trước, chân mày nhíu chặt hơn.

Anh không kịp nghĩ nhiều, dứt khoát mở cửa xe bước xuống lao nhanh vào dòng xe cộ rồi biến mất.

Tào Thanh sững sờ, chuyện gì mà gấp như vậy, phải biết là ngày xưa có gấp cỡ nào đi nữa anh cũng không xuống xe.

Từ Vương Gia Loan đến đường Duyên An cách hơn mười cây số, lúc này đang giờ cao điểm tan tầm, nơi nào cũng tắc.

Lần đầu tiên Liễu Sùng vì không có thời gian mà phá lệ ngồi lên chiếc moto mấy năm nay anh đụng vào, dưới khả năng luồn lách của moto mất hai mươi ba phút cuối cùng cũng đến nơi.


Liễu Sùng vừa đi vừa vuốt mái tóc bị gió thổi loạn, không chậm trễ nhấc chân đi vào phòng khám Di Khang số 49.

Phòng khám nồng nặc mùi nước khử trùng gay mũi, Liễu Sùng không buồn liếc mắt, bước nhanh qua đại sảnh chật kín bệnh nhân lên lầu hai, dưới sự hướng dẫn của y tá tiến vào phòng hội chẩn của Triệu Tiêu.

Triệu Tiêu đang kiểm tra hồ sơ bệnh án nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Liễu Sùng liền đặt hồ sơ bệnh án xuống đứng dậy, thái độ quái dị như cười như không nói "Đã lâu không gặp, nhanh như vậy đã đến rồi, tôi còn tưởng phải chờ mấy tiếng nữa chứ."
Liễu Sùng không yên lòng đáp lại, ánh mắt vội vàng quét qua phòng hội chẩn.

Nhìn thoáng qua cả căn phòng, tấm rèm ngăn che nửa chiếc giường khám bệnh, dường như không có ai trong phòng hội chẩn này ngoại trừ hai người bọn họ.

Ánh mắt Liễu Sùng dần dần hiện lên sự thất vọng, hy vọng mới vừa dấy lên trở thành thất vọng khiến anh khó kiềm chế được lo lắng trong lòng, giọng điệu không khỏi u ám "Trình Ương đâu."
"Tôi cũng đâu nói là cậu ấy tới." Triệu Tiêu bất đắc dĩ nhún vai "Mặc dù cậu ấy không tới nhưng con trai cậu ấy đã tới.

Trình Ương nhờ tôi giao đứa nhỏ cho cậu, nói là nhờ cậu sau này giúp đỡ chiếu cố.

Dĩ nhiên nếu như cậu không muốn nhận nuôi nó tôi chỉ có thể gửi đứa bé vào cô nhi viện." Triệu Tiêu nói xong xoay người đi kéo tấm rèm che.

"Con trai?!" Liễu Sùng vẻ mặt không thể tin được, âm thanh bỗng dưng cao hơn, sau đó mới ý thức được bản thân thất thố cố, gắng hết sức kiềm chế tâm trạng buồn bã nóng nảy của mình, nghi ngờ gầm nhẹ lên "Em ấy có con trai lúc nào!"
"La cái gì, đừng có mà dọa bé sợ, mấy năm nay có con trai có gì lạ đâu, con trai tôi có thể đi mua nước tương rồi." Triêu Tiêu bất mãn nhìn Liễu Sùng, có chút không vui với thái độ hô to gọi lớn của anh.

Hắn mở rèm kiểm tra trên giường, một người rõ ràng là vừa mới ngủ dậy, cậu bé sợ người lạ ngồi trên giường trong tay ôm chặt một quả bóng bầu dục to với đường chỉ thêu có chút cũ nát bên ngoài nhìn hai người.

Mua nước tương (tiếng Trung: 打酱油 (đả tương du)) là một thuật ngữ mạng tại Trung Quốc, nghĩa đen của nó là ra cửa hàng mua nước tương.


Thuật ngữ này có hai cách dùng, một là theo nghĩa đen, "con nhà người ta đã đi mua nước tương được rồi", ý chỉ rằng đứa nhỏ đã lớn, đã có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình.

Một cách dùng khác được sử dụng trên mạng internet, thể hiện sự không quan tâm đến một đề tài xã hội nào đó, mang hàm ý "tôi không liên quan tới chuyện này", tương đương với từ "người qua đường".

Trong điện ảnh, diễn viên quần chúng cũng được gọi là "mua nước tương".

Đứa trẻ tuy gầy nhưng dáng dấp rất dễ thương, giống như một hạt đậu nhỏ, trắng trẻo lại mềm mại.

Đôi mắt to sáng long lanh, khuôn mặt hơi sắc nhọn, không mũm mĩm giống những đứa trẻ bình thường, hai má có chút đầy đặn, nhìn qua có hơi mềm mềm.

Mái tóc ngắn mềm mại che đi đôi lông mày, có một chút tóc mai hai bên trái phải, bộ dáng thập phần khiến người khác muốn yêu thương.

Liễu Sùng hoảng hốt nhìn chằm chằm vào cái gọi là Con trai của Trình Ương, lông mày càng chau lại nhíu chặt hơn, cơ hồ có thể kẹp chết một con ruồi.

Từ tận đáy lòng anh không muốn tin là Trình Ương có con trai, tuy rằng nhìn nó không ra giống Trình Ương chỗ nào, nhưng lại làm cho anh cảm thấy quen thuộc.

Mâu thuẫn trong lòng của anh nhỏ bé không là gì, thậm chí là có chút nực cười, Triêu Tiêu nói đúng, vì cái gì mà Trình Ương không thể có con chứ.

Liễu Sùng cười nhạo một tiếng, trong lòng ngoại trừ tức giận và bực bội chồng chất thì cũng có một chút quái lạ không nói rõ.

Anh phiền não đứng trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên mơ hồ bắt được cảm giác quái dị đó, chỉ đành ẩn nhẫn chứ không kiên nhẫn vội vàng hỏi: "Em ấy muốn nhờ tôi làm gì thì bản thân em ấy sẽ tự nói, em ấy đâu? Hai người gặp nhau có phải không? Nói cho tôi biết em ấy ở đâu đi."
Triệu Tiêu bình tĩnh nhìn thẳng vào Liễu Sùng, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, vẫn nói với thái độ nhẹ nhàng dễ thuyết phục như cũ "Tôi không có gặp cậu ấy, đứa bé là do người khác đưa tới.

Cậu ấy chỉ nhắn lại một câu là bảo tôi liên lạc với câu giao con cho cậu mà thôi, nếu không có vấn đề gì thì dẫn đứa bé đi đi."
"Cậu nói bậy." Câu này như gãi ngứa chọc giận toàn bộ ấm ức tức giận ba năm nay không chỗ nào phát tiết, Liễu Sùng hai bước xông lên túm lấy cổ áo đối phương, dữ tợn nhìn xuống hắn, cắn răng gầm nhẹ "Thứ Trình Ương quan tâm sẽ không nhờ người khác làm hộ, trừ khi cậu ấy không có khả năng tiếp tục bảo vệ, cậu con mẹ nó không nói thật nữa có tin tôi đập nát chỗ rách nát này của cậu không hả!"
Sắc mặt Triệu Tiêu trầm xuống, nhưng không phải bởi vì thái độ của Liễu Sùng mà là bởi vì lời nói của đối phương nhắc nhở hắn, vẻ mặt bình tĩnh vốn có của Triệu Tiêu đột nhiên trở nên ngưng trọng, lẩm bẩm: "Làm sao mình lại quên chuyện này chứ..." Vừa nói vừa không quên dùng tay trái muốn giải thoát cổ áo của hắn khỏi tay Liễu Sùng, nhưng không biết sao sức lực đối phương quá lớn, mấy lần sau đều không được chỉ đành buông tay.


Liễu Sùng thấy vậy trái tim bỗng dưng trầm xuống, một dự cảm xấu đột nhiên xuất hiện, anh không kiên nhẫn gầm lên "Có chuyện gì hả?! Rốt cuộc là có chuyện quái gì xảy ra, cậu biết em ấy ở đâu đúng không!"
"Tôi biết cậu ấy ở đâu...Không đúng, nếu đúng như những gì cậu nói, vậy thì bây giờ cậu có thể không ở nhà nữa.

Tôi-tôi không biết cậu ấy sẽ đi chỗ nào." Triệu Tiên đột nhiên ý thức được điều gì, vẻ mặt lo lắng nhìn Liễu Sùng.

Liễu Sùng kéo qua tấm màn che đứa trẻ, hết sức tức giận mà gầm lên: "Con mẹ nó cậu nói rõ coi!"
Triệu Tiêu bị hét muốn đứng tim, vô thức dựng tai nghe đứa bé trong buồng có khóc hay không, không nghe thấy tiếng khóc mới cau mày thấp thỏm tự thuật lại "Buổi trưa cậu ấy mang đứa bé tới tìm tôi, nói là phải đi làm chút chuyện, có thể rất lâu mới trở về, còn đưa số điện thoại của cậu cho tôi, để tôi gọi cho cậu kêu cậu tới đón thằng bé.

Rồi sau đó cậu ấy liền rời đi..."
Loại giọng điệu gửi gắm này khiến Liễu Sùng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt "Không còn?! Không còn nhắn nhủ cái gì khác nữa sao?!"
"Thật sự không có! Đây cũng là lần đầu tiên sau hai năm tôi mới gặp cậu ấy! Chỉ nói có vài câu như vậy thôi!" Triệu Tiêu bị tâm trạng nóng nảy bất an của đối phương lây nhiễm, trong lòng nhất thời hoảng sợ không thôi, rống lên mấy câu này xong hốc mắt cơ hồ lập tức đỏ hoe.

Liễu Sùng nghe xong mấy câu không đầu không đuôi này xong căn bản cũng không biết đối phương sẽ đi đâu, có thể xảy ra chuyện gì, nhất thời anh mất phương hướng, lồng ngực bởi vì bất an mà phập phồng kịch liệt, trong cổ họng phát ra mấy tiếng gầm nhẹ như con thú bị nhốt tức giận.

Sau khi luống cuống một lát đột nhiên anh móc điện thoại di động ra, bấm một dãy số, chỉ reo một tiếng liền kết nối.

"Mang người đến đường Duyên An số 49, phải đến trong vòng mười phút...Kẹt xe thì tự mà nghĩ cách đi!"
Liễu Sùng mặc kệ, giận dữ cúp điện thoại, sau đó cầm điện thoại nóng nảy đi đi lại lại tại chỗ.

Triệu Tiêu cau mày nhìn Liễu Sùng đang cáu kỉnh, trong lòng không nhịn được muốn đi xem thằng bé ở buồng bên cạnh không khóc không làm ồn, yên lặng một cách bất thường.

Hắn còn chưa kịp làm gì thì trong buồng đột nhiên vang lên một tiếng khóc giống như mèo con.

- ------
Tô: Túm được bé beta về làm =)))))).