Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 484: Lạc Kỳ tiến giai




Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch đang ngồi dưới đất, ngẩng lên nhìn bầu trời như đang suy tư gì đó.

Diệp Đình Vân đi đến ngồi xuống cạnh hắn: “Ngươi đang nghĩ gì thế? Có tâm sự đúng không?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Không có gì, chẳng qua suy nghĩ trong đầu hơi hỗn loạn.” Hắn từ từ nhắm hai mắt, chải vuốt lại linh hồn lực.

Ngao Dạ luôn cho rằng một ngày nào đó hắn sẽ phát điên, tuy hắn thấy đối phương suy nghĩ quá nhiều, nhưng khi ổn định tâm trạng, hắn mơ hồ cảm thấy Ngao Dạ lo lắng có lý. Dù là tộc Thiên Cơ hay tộc Bất tử đều có rất nhiều kẻ điên, phân tích tình hình hiện tại, hắn không chỉ có nguồn gốc từ tộc Bất tử mà thậm chí còn có một phần tộc Thiên Cơ.

Nhờ hấp thu trí nhớ của Liên Nguyệt, Giang Thiếu Bạch biết được quả cầu thủy tinh trong phòng thí nghiệm là một trong những truyền thừa tối cao của tộc Thiên Cơ. Rất nhiều tu sĩ bọn họ không thể tùy tiện tiếp xúc quả cầu này. Muốn tiếp nhận truyền thừa trong quả cầu thủy tinh không chỉ cần có linh hồn lực mãnh mẽ mà còn phải có dao động linh hồn lực phù hợp với dao động thần hồn của tu sĩ tộc Thiên Cơ.

Vậy mà hắn vừa tiếp xúc với quả cầu liền tiếp nhận truyền thừa, hắn cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Giang Thiếu Bạch ngẩng lên, thầm nghĩ hắn đã lên trung kỳ Tiên Hoàng, dựa theo tiến độ tu luyện này, không chừng sẽ có ngày lên đỉnh Tiên Hoàng. Nếu hắn thật sự lên đỉnh Tiên Hoàng, đến lúc đó…

“Ngươi đang lo lắng sẽ tiến giai đỉnh Tiên Hoàng sao?” Diệp Đình Vân hỏi.

Hắn khẽ gật đầu: “Ừ.”

Giang Thiếu Bạch không cho rằng hai tu sĩ đỉnh Tiên Hoàng của tộc Bất tử và tộc Thiên Cơ là người điên, vì đơn giản kẻ điên không thể tu luyện lên đến cảnh giới đó, hai người kia lại lần lượt phát điên, không chừng bị thế lực nào đó thúc đẩy sau lưng.

“Đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ thuận theo tự nhiên là được.” Diệp Đình Vân trấn an.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ngươi nói cũng đúng.”

Hiện tại tu vi hắn đã đủ dùng, chỉ cần đại ca tiến giai Tiên Hoàng là hắn không phải lo lắng gì nữa, ngày tháng sau này đi du ngoạn khắp nơi là một lựa chọn không tồi.

Diệp Đình Vân nhìn quanh rồi nói: “Hoàn cảnh ở đây rất tốt, có thể đốt lò luyện chế hai lô đan dược.”

Cậu thầm nghĩ Lạc Kỳ đã lên đỉnh Tiên Tôn một thời gian rồi, đã đến lúc cân nhắc tiến giai Tiên Hoàng, nên chuẩn bị đan dược nhiều một chút.

Nghe cậu nhắc đến luyện đan, hai người bèn thảo luận về vấn đề đan thuật.

Giang Thiếu Bạch tiếp nhận truyền thừa tộc Thiên Cơ, trong đó có một phần liên quan đến đan thuật, nó đã gợi ý cho hắn rất nhiều. Hai người thảo luận một hồi, cả hai đều gặt hái được nhiều kiến thức mới.

Thấy hoàn cảnh thích hợp, Diệp Đình Vân dứt khoát lấy lò ra bắt đầu luyện đan. Cậu định bào chế Minh Hoàng Đan, loại đan dược cậu đã luyện chế rất nhiều lần, dù cố lắm có thể thành công nhưng chất lượng không quá cao. Vừa nãy trao đổi với Giang Thiếu Bạch, cậu đã nghĩ ra biện pháp giải quyết vài vấn đề khó trong quá trình luyện đan, thế nên cậu nóng lòng muốn thử nghiệm.

Diệp Đình Vân luyện chế lò này rất thuận lợi, nhanh chóng cho ra ba viên đan dược trung phẩm. Cậu điều chỉnh nguyên khí, tiếp tục luyện chế lò mới, lần này lại chỉ ra được hai viên đan dược trung phẩm, một viên đan dược hạ phẩm.

Giang Thiếu Bạch thấy nét mặt thất vọng của cậu bèn an ủi: “Đình Vân, đừng nóng vội, hay là để ta luyện đan thử xem.”

“Cũng được.”

Kỳ thật trước đó Giang Thiếu Bạch đã luyện chế được đan dược cấp tám, chẳng qua bọn họ không nói ra, hiện giờ hắn có thêm truyền thừa đan dược tộc Thiên Cơ, cậu hơi hiếu kỳ không biết đan thuật của hắn đã lên đến trình độ nào rồi.

Ngao Dạ vốn đang buồn ngủ chợt ngửi thấy mùi hương đan dược. Y quay qua Lạc Kỳ hỏi: “Đệ đệ ngươi và Đình Vân đang luyện đan hả?”

Anh gật đầu: “Ừ.”

Ngao Dạ ngẫm nghĩ rồi nói: “Luyện đan ở đây không tồi.”

Lạc Kỳ khẽ gật đầu, luyện đan kiêng kỵ nhất là bị người khác quấy rầy, nơi này yên tĩnh, lại có nguyên khí dồi dào, là nơi lý tưởng để luyện đan.

Ngao Dạ hít hít mũi rồi nói: “Hình như là Minh Hoàng Đan.”

“Đúng là Minh Hoàng Đan, dựa theo mùi thơm này có thể đoán được chất lượng Minh Hoàng Đan cao hơn lần trước.”

Y lo lắng hỏi: “Gần đây ngươi cảm giác thế nào, có nắm chắc sẽ tiến giai Tiên Hoàng không?”

Anh gật đầu: “Không có vấn đề gì đâu.”

Lạc Kỳ đã lên đỉnh Tiên Tôn được một thời gian, gần đây còn dùng nhiều linh dược linh đan, bình cảnh Tiên Hoàng ngày càng rõ ràng.

Ngao Dạ vẫn không yên lòng: “Ngươi đừng nóng vội, có rắc rối đã có ta bảo vệ ngươi, kỳ thật không ai dám tới kiếm chuyện.”

Lạc Kỳ cười cười: “Ta biết, thế nhưng ta muốn trở thành Tiên Hoàng.”

“Có thể chờ một thời gian nữa.”

Anh lắc đầu nói: “Không được, chờ hay không cũng vậy thôi.”

Ngao Dạ im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu: “Vậy ngươi phải cẩn thận đó.”

“Yên tâm đi, ta có chừng mực.”

Y nhìn dị tượng thành đan trên trời: “Chắc là đan dược luyện ra rồi, chúng ta đi qua xem sao.”

“Ừ.”

Ngao Dạ và Lạc Kỳ đến nơi mới phát hiện Giang Thiếu Bạch chính là người luyện đan.

“Đệ đệ ngươi đang luyện đan kìa.”

Lạc Kỳ gật đầu đáp một tiếng.

Y ngờ vực nói: “Sao hắn biết luyện chế đan dược, chất lượng còn tốt hơn Diệp Đình Vân?”

Lạc Kỳ cau mày, tuy anh không biết nhiều về đan thuật nhưng dựa theo dị tượng thành đan, dễ dàng nhận ra có đan dược cực phẩm xuất thế. Giang Thiếu Bạch không có nhiều kinh nghiệm luyện đan, theo lý mà nói sẽ không luyện ra đan dược cực phẩm nhanh như vậy được.

Lạc Kỳ nghĩ kỹ lại, phỏng đoán chuyện này có liên quan đến truyền thừa vừa đạt được.

Ba viên đan dược cực phẩm chậm rãi thành hình trong lò luyện đan, Giang Thiếu Bạch vốn chỉ định thử tay nghề, không ngờ quá trình luyện đan thuận lợi đến kỳ lạ.

Hắn nghe trong thức hải có một giọng nói nhắc nhở hắn phải làm thế nào, rõ ràng hắn không có nhiều kinh nghiệm luyện chế đan dược cấp tám, thế mà lại quen tay quen việc.

Từ khi hấp thu ký ức của Liên Nguyệt, Giang Thiếu Bạch hiểu sâu hơn về linh hồn lực. Hắn phát hiện linh hồn lực của hắn biến hóa không nhỏ, mặc dù tổng số lượng linh hồn lực không hề thay đổi nhưng chất lượng lại tăng cao rất nhiều, truyền thừa vốn không tiêu hóa được đã khắc sâu vào trí nhớ.

Giang Thiếu Bạch đã hấp thu rất nhiều loại truyền thừa, trong thức hải như có một thư viện, hắn có thể chọn đọc tài liệu nhưng lại không thể nào vận dụng linh hoạt, có điều sau khi tiêu hóa những linh hồn lực này, cuối cùng các truyền thừa đã hoàn toàn chuyển hóa thành vật sở hữu của hắn.

Vừa nãy trong quá trình luyện đan, Giang Thiếu Bạch mơ hồ cảm thấy được một đan sư cổ xưa phụ thể.

Ngao Dạ bay đến gần Giang Thiếu Bạch hỏi: “Luyện chế ra đan dược rồi sao?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy.”

“Thuật luyện đan của ngươi giỏi như vậy sao, nhìn không ra.”

Hắn cười cười: “May mắn thôi.”

Sự thần kỳ của thôn phệ võ hồn vượt quá sức tưởng tượng của hắn, hiện tại hắn chỉ mới khai quật được một góc mà thôi.

Ngao Dạ nhìn Giang Thiếu Bạch, như đang suy tư gì đó.

“Lại gì nữa đây?” Hắn lên tiếng hỏi.

Ngao Dạ gãi gãi đầu: “Thuật luyện đan của ngươi tốt lên từ khi nào vậy? Hay là ngươi bị đoạt xá rồi?”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Hắn không thèm để ý đến y nữa mà quay qua Lạc Kỳ nói: “Đại ca, đan dược này cho đại ca.”

“Cám ơn.”

Anh cầm đan dược ngửi một cái, sau đó quay qua hỏi Diệp Đình Vân: “Đình Vân, đệ thêm máu của đệ vào đúngkhông?”

“Vâng.”

Vì Giang Thiếu Bạch chưa luyện chế đan dược cấp tám nhiều lần, để bảo đảm tỷ lệ thành công, cậu đã bỏ thêm máu vào đan dược, Giang Thiếu Bạch thì nhờ linh hồn lực tăng mạnh nên luyện đan hết sức thuận lợi, thành công luyện ra đan dược cực phẩm.

Lạc Kỳ bất đắc dĩ nói: “Dù máu đệ có nhiều cỡ nào cũng không thể dùng như vậy.”

Cậu cười cười: “Không sao đâu đại ca.” Máu linh mộc trong người cậu có năng lực tái sinh rất mạnh, rất nhanh sẽ bù lại thôi.

“Có đan dược này rồi, ta có thể thử tiến giai.”

Giang Thiếu Bạch: “Gấp như vậy?”

Lạc Kỳ đáp: “Gấp gáp gì đâu, lúc đệ tiến giai mới là gấp đó.”

Hắn bất đắc dĩ cười cười, đúng là lúc đó hắn tiến giai Tiên Hoàng hơi vội vàng.

“Đương đoạn bất đoạn, phản thụ kỳ loạn. Ta nắm chắc mới làm.” Lạc Kỳ nói.

*当断不断, 反受其乱 – Đương đoạn bất đoạn, phản thụ kỳ loạn: Lúc cần quyết đoán mà do dự sẽ xảy ra tai nạn và rắc rối.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vậy đại ca nhớ cẩn thận.”

Những việc cần chuẩn bị đã làm hết rồi, có tiến giai thành công hay không phải xem thiên mệnh, việc tiến giai quan trọng nhất chính là tâm trạng, kéo dài cũng bất lợi.

Lạc Kỳ cười nói: “Đệ đừng xem thường đại ca đệ như vậy chứ.”

“Sao đệ lại xem thường đại ca chứ?” Hắn chỉ là quan tâm quá hóa loạn thôi.

***

Chuẩn bị xong xuôi tất cả, Lạc Kỳ chọn thời gian bắt đầu độ kiếp. Ngao Dạ đã mang các loại nguyên thạch ra rải đầy đất. Y hào phóng như thế khiến Giang Thiếu Bạch phải nhìn ông anh rể với cặp mắt khác xưa.

Lôi kiếp của Lạc Kỳ tương tự của Ngao Dạ, có điều thanh thế nhỏ hơn một chút.

Lôi kiếp giáng xuống, hư ảnh một con rồng vàng kim bỗng bay lượn lờ trên đầu Lạc Kỳ, ngăn cản đa số sấm sét.

“Rồng?” Diệp Đình Vân trông thấy hư ảnh con rồng bay trên đầu Lạc Kỳ, cậu ngạc nhiên không thôi.

Giang Thiếu Bạch híp mắt, hư ảnh kim long hình thành nhờ khế ước giữa đại ca và Ngao Dạ, hư ảnh sẽ bảo vệ anh trong mức độ nào đó, vậy thì có thể tăng tỷ lệ tiến giai lên mấy phần rồi.

Lôi kiếp cuồn cuộn liên tục đánh xuống, đối diện tình cảnh này, bọn họ đã nhìn mãi thành quen.

Lạc Kỳ có võ hồn thời không, thuộc tính lôi kiếp khá đặc thù, cánh đồng rộng lớn bị đánh ra một khe nứt không gian. Lôi kiếp cứ tiếp tục giáng xuống, vết nứt trên mặt đất càng lúc càng nhiều.

Diệp Đình Vân hỏi Giang Thiếu Bạch: “Ta cảm giác có một không gian bí mật bị đánh lộ ra, không chừng ở đây có phòng thí nghiệm bí mật?”

Hắn gật đầu: “Có lẽ vậy.”

“Trong ký ức Liên Nguyệt không có nói sao?” Cậu ngờ vực hỏi.

“Không có.”

Bí cảnh này chính là tuyệt mật của tộc Thiên Cơ, chỉ có vài Tiên Hoàng cao cấp mới biết được nơi này.

Khi còn sống Liên Nguyệt là khôi lỗi sư, có một phòng thí nghiệm ở đây.

Năm xưa không chỉ có Liên Nguyệt tiến hành nghiên cứu trong bí cảnh mà còn vài tu sĩ Tiên Hoàng nữa, tuy nhiên dù đều nghiên cứu kế hoạch tạo thần nhưng bọn họ lại không thân quen. Liên Nguyệt dựa vào mánh khóe lên cấp Tiên Hoàng, thế nên các Tiên Hoàng khác không ưa cô ta, bọn họ làm gì, cô ta không hề hay biết.

Tộc Thiên Cơ đại biến, các tu sĩ Tiên Hoàng tiến hành nghiên cứu trong bí cảnh đều mất tích, phỏng chừng đã chết hết cả rồi.

Giang Thiếu Bạch thầm đoán lôi kiếp của Lạc Kỳ đã kinh động đến thứ gì đó nên mới khiến phòng thí nghiệm bí mật lộ ra.

Sấm sét liên tục giáng xuống càng lúc càng dữ dội, Giang Thiếu Bạch không còn tâm trí để ý đến không gian bí ẩn vừa xuất hiện nữa.

Diệp Đình Vân nắm tay hắn trấn an: “Yên tâm đi, đại ca chắc chắn độ kiếp thành công.”

“Căn cứ tình hình này, hẳn là không quá khó.” Những chuyện cần chuẩn bị đều đã làm hết rồi, hẳn là không có vấn đề.

Diệp Đình Vân nhìn Lạc Kỳ nói: “Hình như huyết mạch trong người đại ca bắt đầu thay đổi.”

Khi Diệp Đình Vân tiến giai Tiên Hoàng đã hấp thu một nửa linh mộc tâm, huyết mạch thay đổi rất nhiều, hiện tại huyết mạch của Lạc Kỳ cũng bắt đầu thay đổi.

Giang Thiếu Bạch cảm thụ thay đổi trong người anh trai, huyết mạch của anh dần dần giống hắn. Hắn lên tiếng: “Có lẽ ba loại huyết mạch trong cơ thể đang dung hợp.”

Đại ca đã dùng máu của hắn, đan dược thì có máu của Đình Vân, chính là máu linh mộc, có thể anh còn dùng máu của Ngao Dạ nữa, ba loại huyết dịch đang giao hòa trong người.

“Tinh huyết có xung đột nhau không?” Cậu hỏi hắn.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không đâu.”

Thái cổ thánh huyết của hắn có khả năng tương thích khá cao, có thể trung hòa các loại khác, giống như võ hồn của hắn vậy. Đại ca và hắn nhất mạch đồng nguyên, có thể huyết mạch trong người có vài đặc tính của thái cổ thánh huyết.

Diệp Đình Vân nhìn về phía Lạc Kỳ, mừng rỡ nói: “Huyết dịch thăng hoa, huyết khí thật nồng!”

Lôi kiếp càng đánh xuống, huyết dịch và huyết khí trong người Lạc Kỳ càng dồi dào, cậu cảm thấy kỳ quái, Lạc Kỳ như biến thành một chủng tộc khác.

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Có khả năng huyết mạch bí ẩn nào đó trong người đại ca được kích phát rồi.”

Hắn thầm đoán anh trai có huyết mạch thái cổ nhưng là ẩn tính, dưới tác dụng của lôi kiếp hoặc là máu Tổ long và máu linh mộc, huyết mạch này được kích phát, cơ thể bắt đầu thay đổi.

Nhờ đã chuẩn bị đầy đủ, dù lôi kiếp hơi khó vượt qua nhưng Lạc Kỳ vẫn chịu đựng được.

Hết chương 484