*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: OnlyU
Phong Lôi Cốc.
Giang Thiếu Bạch đang ở trong Phong Lôi Cốc, hơi tò mò nhìn về phía trung tâm.
“Hình như gần đây sấm sét bão táp trở nên dữ dội hơn phải không?” Diệp Đình Vân ngờ vực hỏi.
Hắn khẽ gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày trước có hai vị Tiên Hoàng đi vào trung tâm Phong Lôi Cốc, sau đó sấm sét trong cốc bỗng trở nên mãnh liệt hơn, có lẽ hai người kia đã phá hỏng trận pháp phong ấn.”
“Ngươi muốn vào trung tâm thăm dò thì cứ đi đi.”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “So với bảo vật thì ngươi càng quan trọng hơn. Chúng ta đến Bát Trân Lâu ăn một bữa đi, nhiều ngày rồi, ta hơi nhớ thức ăn ở đó.”
Hắn phóng linh hồn lực lướt quanh bốn phía, gần đây hắn thường xuyên có cảm giác ai đó đang nhìn lén hắn, chỉ sợ đã có người nghi ngờ di sản tộc Bất tử lọt vào tay hắn. Với tu vi hiện tại, hắn không quá bận tâm Tiên Hoàng bình thường, nhưng Đình Vân thì khác.
Cậu quay qua nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
“Không có việc gì.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Hai người đi đến Bát Trân Lâu, phát hiện tửu lâu kinh doanh rất đắt khách.
Hàn Đông vừa nhìn thấy Giang Thiếu Bạch đi vào, nét mặt lập tức thay đổi.
“Giang tiền bối đến rồi.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Hàn thiếu, chúng ta là bạn bè cũ nhiều năm, đừng câu nệ như vậy.”
Hàn Đông cười cười xấu hổ nói: “Mời hai vị vào trong.”
Từ khi biết Giang Thiếu Bạch là Tiên Hoàng, Hàn Đông không còn giữ thái độ tùy ý khi tiếp xúc với hắn, lời ăn tiếng nói cũng câu nệ hơn mấy phần.
“Hàn thiếu, tửu lâu làm ăn khá nhỉ.”
Y cười khổ: “Buôn bán không tồi nhưng áp lực lớn quá.”
Hàn Đông lắc lắc đầu, dạo này tửu lâu xuất hiện một vài nhân vật kỳ kỳ quái quái. Có vết xe đổ là Giang Thiếu Bạch và Phi Trần Tiên Hoàng, y cảm thấy có khả năng Tiên Hoàng xen lẫn vào các khách hàng mới, mỗi lần nghĩ như vậy là y lại bị áp lực, không thể đắc tội bất cứ ai.
Hàn Đông nhỏ giọng nói: “Giang thiếu, ngươi nhìn xem trong tửu lâu của ta còn vị Tiên Hoàng nào khác không.”
Giang Thiếu Bạch yên lặng quét linh hồn lực một vòng trong lầu rồi nói: “Không có.”
Y thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Hắn nhìn bộ dạng như trút được gánh nặng của đối phương, cười nói: “Hàn thiếu không cần khẩn trương như vậy, kỳ thật tu sĩ Tiên Hoàng nào có đông như vậy?”
Hàn Đông quay đầu nhìn hắn, cười gượng nghĩ câu này mà Giang Thiếu Bạch nói ra được, không hề có sức thuyết phục.
“Phi Trần tiền bối có ở đây không?” Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi.
Y lắc đầu đáp: “Không có ở đây. Lần trước tiền bối ra về, đã lâu rồi không quay lại. Diệp thiếu muốn gặp Phi Trần tiền bối sao?”
Cậu lắc đầu: “Không, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Nếu Phi Trần Tiên Hoàng không ở đây, vậy có lẽ đang ở Phong Lôi Cốc, với tu vi của đối phương chắc hẳn có thể đi vào trung tâm lôi cốc.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi vào phòng riêng rồi gọi một bàn thức ăn. Khi hắn đang ăn uống ngon lành, thông tin phù bỗng nhiên vang lên.
Diệp Đình Vân ngẩng đầu lên, hiếu kỳ hỏi: “Ai truyền tin vậy?”
“Đại ca.”
“Đại ca ư? Chẳng lẽ đại ca đang ở gần đây?” Cậu vui mừng hỏi.
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không phải. Đại ca đang ở Long tộc, tin này là đại ca sai người truyền tới.”
Diệp Đình Vân thở dài: “Đại ca ở lại Long tộc cũng tốt.” Ở lại Long tộc sẽ bảo đảm an toàn.
“Ngao Dạ đang chuẩn bị tiến giai Tiên Hoàng, trong thời gian ngắn, trưởng lão Long tộc sẽ không để Ngao Dạ rời khỏi Long vực.” Hắn tiếc nuối nói.
Tuy Long tộc rất mạnh, thế nhưng tại Tiên giới vẫn có không ít thế lực nhòm ngó máu thịt của Long tộc. Bọn họ hùng bá một phương, kỳ thật nguy hiểm rình rập khắp nơi.
Tại Tiên giới, các thế lực so thực lực chính là so số lượng Tiên Hoàng, thêm một vị Tiên Hoàng, Long tộc sẽ có thêm một phần sức mạnh.
Diệp Đình Vân nói: “Hy vọng Ngao Dạ thuận lợi lên Tiên Hoàng.”
“Hy vọng là vậy.”
Nếu Ngao Dạ tiến giai Tiên Hoàng thành công, y sẽ trở thành trưởng lão Long tộc, đương nhiên địa vị sẽ tăng vọt, đến lúc đó địa vị của đại ca sẽ tăng theo, hắn không phải lo lắng cho anh nữa.
“Đại ca còn nói gì không?” Diệp Đình Vân thầm nghĩ Lạc Kỳ là người có suy nghĩ chính chắn và thấu đáo, nếu anh đã sai người đưa tin thì chắc chắn không chỉ có tin tức của Ngao Dạ.
“Đại ca còn kể chuyện Lôi Nguyên Thạch.” Giang Thiếu Bạch đã biết trung tâm Phong Lôi Cốc có thứ tốt từ lâu, nhưng hắn không ngờ đó là Căn Nguyên Chi Thạch.
“Lôi Nguyên Thạch? Căn Nguyên Chi Thạch?” Diệp Đình Vân vô cùng ngạc nhiên.
“Ừ.”
“Chẳng lẽ… đồ vật ở trung tâm Phong Lôi Cốc chính là…”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Đình Vân hít một hơi lạnh, cậu chỉ nhìn thấy Căn Nguyên Chi Thạch trong cổ tịch, đây chính là chí bảo đỉnh cấp tại Tiên giới, trăm vạn năm trước đã cực kỳ quý giá, nhiều đời tiêu hao, hiện tại Căn Nguyên Chi Thạch còn sót lại ở thế giới này chỉ lác đác rất ít.
“Nếu vậy thì không kỳ quái tại sao nhiều Tiên Hoàng đua nhau đến đây.”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Không phải Căn Nguyên Chi Thạch bình thường, đây là khối đá bị ô nhiễm.”
“Bị ô nhiễm?”
“Ừ, nghe nói khối Căn Nguyên Chi Thạch này đầy tà khí, ai đến gần sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.”
“Thì ra là thế, nhưng cũng đúng thôi, nếu nó không bị ô nhiễm thì sao có thể lưu lại đến giờ được.” Cậu nói tiếp.
“Nói cũng đúng.” Giang Thiếu Bạch tự hỏi không biết các vị Tiên Hoàng đua nhau đến đây có biết rốt cuộc thứ trong Phong Lôi Cốc là vật gì không, hay là cũng như hắn, thấy có Tiên Hoàng đi vào bèn tò mò đi theo hóng chuyện.
“Hiện tại chúng ta không còn nhiều đan dược, tranh thủ mấy ngày nay luyện chế một ít đan dược đi.” Giang Thiếu Bạch nói.
“Vậy phải mất một thời gian đó.” Cậu dừng một chút rồi nói: “Theo lời đại ca thì khối đá kia rất phù hợp với ngươi.”
Nghe nói Căn Nguyên Chi Thạch có nhiều thuộc tính khác nhau, Căn Nguyên Chi Thạch đã ít, Lôi Nguyên Thạch càng ít hơn, nếu đúng là Căn Nguyên Chi Thạch, bọn họ bỏ qua như vậy thì rất đáng tiếc.
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không vội.”
Nếu tin tức từ Long tộc không sai thì các Tiên Hoàng từng liên thủ phong ấn Căn Nguyên Chi Thạch, muốn phá vỡ phong ấn không phải là chuyện dễ. Muốn có được loại thiên tài địa bảo này, ngoại trừ dựa vào thực lực thì còn phải có duyên phận. Nên là của hắn thì có tránh cũng không xong, còn nếu không phải thì có cầu cũng không được.
Diệp Đình Vân gật đầu: “Được rồi.”
Luôn ở trong Phong Lôi Cốc cũng không tốt, đi ra ngoài điều dưỡng một thời gian sẽ tốt hơn.
Diệp Đình Vân chợt nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch một lúc, hắn ngờ vực hỏi: “Sao vậy? Sao lại nhìn ta như vậy?”
“Không có gì, chỉ là ta cảm thấy từ khi lên Tiên Hoàng, ngươi trở nên trầm tĩnh thong dong hơn.”
Nghe nói thứ trong Phong Lôi Cốc chính là Lôi Nguyên Thạch mà còn bình tĩnh được như thế.
Đa Đa đang ăn uống say sưa bên cạnh nghe vậy cười ha hả: “Giang lão đại làm gì trầm tĩnh thong dong chứ, rõ ràng là không có chí cầu tiến, sau khi lên Tiên Hoàng càng lười biếng.”
Giang Thiếu Bạch buồn bực trừng chuột ngố, thầm nghĩ con chuột ngốc này lại gây sự, hắn nên ném Đa Đa vào Phong Lôi Cốc rèn luyện, để chuột mập hiểu rõ cuộc sống không đơn giản như nó nghĩ đâu.
***
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân sửa sang cửa hàng đan dược cạnh tửu lâu rồi đi vào ở. Cửa tiệm không quá tệ, thu dọn một chút liền rực sỡ sáng sủa hẳn lên.
Giang Thiếu Bạch ngồi trên ghế dựa bập bênh làm từ ngọc thạch, từ từ nhắm hai mắt, nhớ lại ký ức trong thức hải.
Hắn tiếp thu rất nhiều ký ức của tu sĩ tộc Bất tử tại tinh vực Ly Thiên, có điều các ký ức này rất lộn xộn, những năm sống ở đó, hắn luôn sắp xếp chúng lại rõ ràng mạch lạc nhưng mới chỉ làm được một phần.
Tuy nhiều người tộc Bất tử thích cướp bóc, không có hứng thú với luyện đan hay luyện khí, nhưng chung quy luôn có vài người ngoại lệ.
Khi tu vi đã lên đến Tiên Hoàng, thời gian còn lại dài đằng đẵng, nên tìm vài việc làm giết thời gian, tộc Bất tử cũng có một vài người đạt trình độ cao trong luyện đan.
Diệp Đình Vân lấy vài ngọc giản đan thuật ra nghiên cứu. Khi tìm được bảo tàng tộc Bất tử, bọn họ có thu hoạch được không ít ngọc giản, tuy số lượng ngọc giản tu luyện khá nhiều thế nhưng thuộc về luyện đan thì lại không nhiều. Vả lại số ngọc giản này đã quá lâu đời, chữ viết đều là văn tự cổ đại, Diệp Đình Vân đã sống tại Tiên giới nhiều năm, biết một chút văn tự cổ đại, tuy nhiên văn tự của tộc Bất tử lại rất hiếm thấy, vì thế muốn hiểu rõ ngọc giản nói gì không dễ dàng. Cậu cho rằng cần dành thời gian nghiên cứu kỹ lưỡng.
Diệp Đình Vân nhìn qua Giang Thiếu Bạch, trong lòng hơi ước ao. Hắn tiếp thu ký ức của tu sĩ tộc Bất tử, tự nhiên nhận biết chữ viết của bọn họ, vì thế dễ dàng đọc hiểu ngọc giản.
Giang Thiếu Bạch đang nhìn ngọc giản trên tay ngẫm nghĩ chuyện gì đó, vừa quay đầu đã thấy cậu đang nhìn hắn chằm chằm.
Hắn hoang mang hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, đại ca có tin mới sao? Ảnh nói gì?”
Giang Thiếu Bạch quơ quơ ngọc giản: “Ngao Dạ đang chuẩn bị tài nguyên để tiến giai Tiên Hoàng, chuyện này cần rất nhiều nguyên thạch, thế nên y đang phát sầu vì vấn đề này.”
Diệp Đình Vân: “…”
Lúc Giang Thiếu Bạch tiến giai Tiên Hoàng không cần dùng nhiều nguyên thạch, có điều tình huống của hắn tương đối đặc biệt, cơ bản không có giá trị tham khảo.
“Nếu Ngao Dạ đổi hết tài nguyên đang có thành nguyên thạch, ta nghĩ đủ để tiến giai Tiên Hoàng đó.” Cậu suy nghĩ rồi nói. Những năm tháng sống tại Ly Thiên, bọn họ có chia cho đối phương không ít thứ tốt.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Nếu đổi hết thì gần đủ, vả lại Long tộc sẵn lòng chi một nửa nguyên thạch cho hắn tiến giai.”
Diệp Đình Vân hít sâu một hơi: “Một nửa nguyên thạch!” Quả nhiên có thế lực lớn chống lưng thật tốt.
“Tên keo kiệt Ngao Dạ tựa hồ không muốn dùng tài nguyên đổi nguyên thạch.” Hắn lắc đầu nói.
“Cửu hoàng tử thật là.” So với việc tiến giai Tiên Hoàng thì chút tài nguyên tu luyện đó không đáng gì, vẫn nên bỏ ra.
Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta nên dành thời gian nghiên cứu đan thuật.”
Khi tiến giai Tiên Hoàng, nếu tu sĩ có đan dược cấp tám hỗ trợ là có thể tăng tỷ lệ thành công. Chẳng qua đan dược cấp tám cực hiếm, đồng thời Tiên giới không có nhiều luyện đan sư có thể luyện chế. Nếu hắn có thể luyện chế ra đan dược cấp tám, hắn sẽ đưa cho Ngao Dạ hai viên, có điều xét tình hình trước mắt thì không kịp rồi.
Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ, đúng là nên nghiên cứu, rèn luyện đan thuật.”
Kỳ thật bọn họ tìm được không ít đan dược tại tinh vực Ly Thiên, Diệp Đình Vân cười khổ, vì thời gian quá lâu nên một phần đan dược đã mất dược lực, số còn lại thì bọn họ chưa từng thấy qua, không biết rõ công dụng. Cậu lắc lắc đầu, có đan dược trong tay mà lại không biết dược hiệu, không biết tác dụng, thật là bất đắc dĩ.
Cậu nghĩ nên dành chút thời gian nghiên cứu ngọc giản thuật của tộc Bất tử, chỗ nào không hiểu có thể gọi Teddy ra hỏi.
Thế là từ đó, hàng ngày hai người nghiên cứu đan thuật, những lúc rảnh rỗi thì đi qua Bát Trân Lâu dùng cơm. Sinh hoạt của hai người khiến Hàn Đông có cảm giác như thời gian quay ngược lại.
Cho dù Giang Thiếu Bạch cảm thấy cuộc sống hiện tại thế nào đi nữa thì Đa Đa vẫn cực kỳ hài lòng.
“Giang thiếu lại đang luyện đan hả?” Hàn Đông lên tiếng hỏi.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”
“Khi nào mở cửa hàng lại?” Y mong chờ hỏi.
“Cửa hàng đan dược hả? Không có mở.”
Y hoang mang hỏi lại: “Không mở?”
Hắn khẽ gật đầu: “Tạm thời không thiếu nguyên thạch nên đan dược luyện chế chỉ để dùng chứ không bán.”
Y nghe thế thầm nghĩ hiệu suất luyện đan của hai người rất cao, đan dược luyện ra căn bản dùng không hết. Có kỹ thuật cao siêu lại không bán đan dược, thật đáng tiếc. Giang Thiếu Bạch có vẻ giàu sụ, xem ra tài sản của tộc Bất tử đã rơi vào tay hắn thật rồi.
“Dạo gần đây rất nhiều Tiên Hoàng chạy đến Phong Lôi Cốc, Giang thiếu không có hứng thú sao?” Hàn Đông không nhịn được lên tiếng hỏi.
Y cho rằng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vốn chỉ là tâm huyết dâng trào nên mới quay lại chốn cũ nhìn một cái, trùng hợp gặp được sự kiện tại Phong Lôi Cốc, có hứng thú với thứ bên trong nên mới lưu lại. Thế nhưng nhìn phản ứng tiếp theo của hai người, y có phần không hiểu nổi, cả hai bắt đầu luyện chế đan dược, chẳng lẽ bọn họ cứ ở yên chỗ này luyện đan sao?
Giang Thiếu Bạch cười nói: “Đã có nhiều đồng đạo đến đó tham gia náo nhiệt rồi, ta không đi nữa.”
Hàn Đông: “…”
“Thuật luyện đan của ngươi tiến bộ không ít nhỉ.” Y hâm mộ nói.
“Sao ngươi biết?”
“Mùi đan dược rất thơm, khiến khách trong tửu lâu chẳng còn tâm trạng dùng cơm.” Hàn Đông buồn phiền nói.
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Thật sao? Ta thấy tửu lâu kinh doanh rất tốt mà.”
Y khiêm tốn nói: “Nào có, tiền bối quá khen.”
Đúng là gần đây tửu lâu của y khá đông khách, khách mới đến cũng nhiều hơn, y lại thường xuyên hoài nghi không biết có tu sĩ Tiên Hoàng trà trộn vào không, lại sợ sơ ý đắc tội người ta, thế nên Hàn Đông luôn nơm nớp lo sợ.
Đan thuật của Giang Thiếu Bạch đúng là đã tiến bộ khá nhiều, sau khi lên Tiên Hoàng, nguyên lực và linh hồn lực tăng vọt, nhờ đó khi luyện chế vài đan dược vốn phải tiêu hao rất nhiều nguyên lực và linh hồn lực trở nên dễ dàng hơn.
Kỳ thật hắn đã tiếp thu ký ức của vài đan sư tộc Bất tử, ký ức nằm trong trí nhớ của hắn, bình thường không có cảm giác gì nhưng ký ức đã trở thành một phần của hắn, khi muốn sử dụng, những ký ức kia tự động nhảy ra trong đầu. Đối với Giang Thiếu Bạch thì cảm giác này không tồi.
Hắn có thể cảm nhận được đan thuật đã tiến bộ không ít, đáng tiếc, dù hắn đề cao đan thuật thế nào đi nữa thì việc luyện chế đan dược có tác dụng đối với Tiên Hoàng vẫn không dễ dàng.
“Đúng là thuật luyện đan của ta đã tiến bộ, nhưng muốn luyện chế đan dược cấp tám vẫn không dễ.” Hắn hơi tiếc nuối nói.
Hàn Đông cười gượng: “Với thiên phú của ngươi, ta tin là sớm muộn gì cũng sẽ thành đan sư cấp tám.”
Toàn bộ Tiên giới chỉ có lác đác vài đan sư cấp tám, Giang Thiếu Bạch mới lên đan sư cấp bảy chừng hơn trăm năm trước, hiện tại đã muốn lên cấp tám rồi sao? Có điều đối phương là thiên tài, chuyện mà người khác rất khó hoàn thành, đối với hắn lại không phải là việc gì khó.
Hết chương 465