Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 437: Tình hình gần nhất của Ngao Dạ




Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân điều khiển Tinh thần luân, xuất phát đi về hướng tinh vực Huyền Thiên.

Tinh thần luân mà hắn cướp được từ tu sĩ Tinh Tú Tông có đẳng cấp cực cao, vả  lại chỉ có thể dùng phương pháp đặc biệt của Tinh Tú Tông điều khiển, dù rơi vào tay người ngoài cũng vô dụng. Thế nhưng việc này không làm khó được Giang Thiếu Bạch, hắn có tinh võ hồn, dễ dàng lĩnh ngộ được tung tinh tú quyết mà đám người kia mang theo, nhờ đó điều khiển được Tinh thần luân.

Diệp Đình Vân lật xem tinh tú quyết trong ngọc giản, tò mò hỏi: “Pháp quyết này thế nào?”

“Rất huyền ảo, nhưng đây là bản không hoàn chỉnh.”

Mặc dù không hoàn chỉnh nhưng uy lực không nhỏ, rõ ràng đám tu sĩ kia không luyện tốt pháp quyết, nếu không chúng đã không chịu nổi một kích như vậy.

“Không biết Tinh Tú Tông nằm ở đâu, nếu có thể tìm được bản tinh tú quyết hoàn chỉnh thì tốt quá.”

Giang Thiếu Bạch không biết tinh tú quyết là một phần của Tinh điển, mà Tinh Tú Tông đã bị mất Tinh điển từ lâu rồi, dù hai người có tìm đến được Tinh Tú Tông cũng sẽ không tìm được Tinh điển.

“Pháp khí phi hành này rất cao cấp.” Diệp Đình Vân cảm thán.

Trong đống nhẫn không gian mà Giang Thiếu Bạch lấy được tại Hắc Thạch Vực có chứa không ít pháp khí phi hành, có điều đa số là cấp bậc thấp, giá trị không lớn nên hắn đã bán gần hết. Tinh thần luân là pháp khí phi hành có đẳng cấp cao nhất mà Giang Thiếu Bạch từng gặp.

Hắn suy đoán các tu sĩ Tinh Tú Tông ngồi pháp khí này xuyên qua tinh hà, từ tinh vực cấp tám tiến vào tinh vực cấp bảy. Pháp khí đẳng cấp cực cao, xuyên qua tinh hà dễ dàng.

Giang Thiếu Bạch vốn muốn che giấu thân phận rồi lên thương thuyền của thế lực nào đó rời khỏi đây, bây giờ thì đơn giản rồi.

“Đúng là rất cao cấp, chắc hẳn giá trị không nhỏ.”

Tuy pháp khí có thể tích không lớn nhưng tính năng phòng ngự lại hạng nhất.

Diệp Đình Vân nghĩ có lẽ Tinh Tú Tông chỉ có vài cái pháp khí phi hành thế này, đám người kia định chặn đường cướp bóc hai người, có thể chúng mượn pháp khí phi hành từ tông môn.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Dù sao bây giờ nó là của ta, giá trị càng cao càng tốt.”

Cậu cười khẽ: “Ừ. Nguyên lực trong người ngươi hơi sôi sục.”

Hắn cau mày: “Có lẽ sắp đột phá.”

Giang Thiếu Bạch vừa hấp thu tử khí từ năm tu sĩ Tiên Tôn, bình chướng trung kỳ Tiên Tôn vỡ ra không ít.

“Cứ để ta trong chừng Tinh thần luân, ngươi đi tu luyện đi.” Diệp Đình Vân nói.

Tinh thần luân khởi động khá khó, nhưng một khi đã xuất phát thì chỉ cần cài đặt lộ tuyến, nó sẽ tự động vận hành theo lộ tuyến thích hợp, không cần tốn công sức.

Giang Thiếu Bạch do dự một lúc rồi gật đầu nói: “Được rồi, nếu có chuyện gì thì lập tức gọi ta.”

“Ta biết rồi.” Cậu đáp một tiếng

Hắn đi vào trong khoang thuyền, lấy số lượng lớn Tinh Thần Thạch vừa đoạt được ra ngoài. Sau đó hắn vận chuyển tinh tú quyết, hấp thu năng lượng trong Tinh Thần Thạch.

Tinh võ hồn nơi lồng ngực hắn nóng lên rồi nhanh chóng vận chuyển, nguyên khí bắt đầu lưu động trong cơ thể.

Tinh Không Diễm rất có hứng thú với Tinh Thần Thạch, có ngưng tụ ra nhiều sợi hỏa tuyến, bám vào Tinh Thần Thạch hấp thu năng lượng bên trong.

Có Không Không hỗ trợ, nguyên lực của Giang Thiếu Bạch gia tăng càng nhanh hơn.

Sau khi hấp thu Tinh Thần Thạch, hắn có thể cảm nhận được khe nứt trung kỳ Tiên Tôn rõ ràng hơn. Linh tính thời cơ đột phá đã đến, hắn lập tức lấy nguyên thạch thượng phẩm và tinh thạch màu đen ra ngoài.

Nguyên khí ào ào tiến vào người hắn như thủy triều, thực lực tăng cực nhanh. Nguyên lực trong người như đang sôi trào, bình cảnh vỡ ra từng mảnh, kinh mạch toàn thân bành trướng.

Nguyên khí trong người hắn trở nên đậm đặc, mấy vạn nguyên thạch hắn lấy ra đã bị hấp thu một nửa.

Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ, đành phải lấy thêm nguyên thạch thượng phẩm.

Diệp Đình Vân tiến giai trung kỳ Tiên Tôn chỉ dùng ba vạn nguyên thạch thượng phẩm, hắn hấp thu tám vạn nguyên thạch thượng phẩm mà vẫn chưa đủ.

Giang Thiếu Bạch phất tay, lại lấy thêm mười vạn nguyên thạch thượng phẩm ra ngoài, hắn thầm cảm thấy may mắn đã chuẩn bị cẩn thận đầy đủ, nếu không sẽ không dễ tiến giai thành công.

Đa Đa nghiêng đầu, mở to mắt nhìn Giang Thiếu Bạch.

Yêu Yêu cũng nhìn nguyên thạch chất thành đống kín cả khoang thuyền, nó kích động quơ dây leo, tựa hồ muốn chia chén canh.

Cũng may dù Yêu Yêu rất thèm thuồng nguyên khí trong đống nguyên thạch thượng phẩm, nhưng nó cũng biết đây là thời khắc mấu chốt của Giang Thiếu Bạch, thế nên Yêu Yêu không tranh với hắn.

Chuột ngố nhìn hắn nói: “Lần này Giang lão đại nhanh nha.”

Đa Đa vốn cho rằng phải một thời gian nữa Giang Thiếu Bạch mới đuổi kịp tiến độ của Diệp Đình Vân, không ngờ lại có mấy tu sĩ chủ động tới cửa, vừa đưa tử khí, vừa đưa tài nguyên tu luyện, giúp hắn tiến thẳng đến trung kỳ Tiên Tôn.

Yêu Yêu gật đầu: “Giang lão đại hoang phí quá.”

Yêu Yêu thầm nghĩ so với Giang lão đại thì Diệp lão đại tiết kiệm hơn rất nhiều, may là Giang lão đại có thể tự kiếm tiền, nếu không chỉ dựa vào Diệp lão đại luyện đan nuôi hắn thì chắc sẽ mệt chết mất.

Đa Đa ôm một túi quả hạch bắt đầu gặm.

Giang Thiếu Bạch tìm được quả hạch này trong nhẫn không gian của tu sĩ Tinh Tú Tông, có lẽ dùng để nhắm rượu, hắn tiện tay đưa cho Đa Đa.

Mấy năm nay tu vi của chuột ngố không tiến bộ bao nhiều, trái lại răng lợi càng ngày càng tốt, đồng thời tìm không ra đồ ăn vặt thích hợp. Hiện tại quả hạch này coi như hợp khẩu vị của nó.

“Đồ vật từ tinh vực cấp tám đúng là không tầm thường! Không bàn đến những thứ khác, chỉ hương vị quả hạch thôi đã rất khác biệt rồi.” Đa Đa vừa gặm quả hạch răng rắc vừa nói.

Yêu Yêu liếc nhìn chuột ú một cái rồi không để ý đến nó nữa.

Diệp Đình Vân điều khiển Tinh thần luân đi thẳng đến tinh vực Huyền Thiên, sau khi kích hoạt thì điều khiển Tinh thần luân dễ dàng hơn rất nhiều, thế nên cậu không cần quá nhọc lòng.

Một tháng sau, Giang Thiếu Bạch thuận lợi tiến giai trung kỳ Tiên Tôn.

“Nhìn ngươi có vẻ rất vui? Vì tu vi tăng cao sao?” Diệp Đình Vân hỏi hắn.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ừm.” Quả nhiên trung kỳ Tiên Tôn không tầm thường.

Hắn phỏng đoán tinh vực cấp tám không dễ lăn lộn như tinh vực cấp bảy, thực lực của hắn tăng lên một chút thì sau này làm việc gì cũng dễ dàng hơn.

“Chỉ vậy thôi hả?” Cậu nghiêng đầu hỏi.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Từ lời của Tử Nguyệt, ta đoán Ngao Dạ tấn cấp Tiên Tôn đã một thời gian, có lẽ sớm hơn chúng ta mấy năm. Hiện tại ta tiến giai trung kỳ Tiên Tôn, xem như không thua kém hắn.”

“Sao ngươi cứ luôn xoắn xuýt chuyện này vậy?”

Tốc độ tu luyện không phải là tất cả, tu luyện nhanh đương nhiên tốt, nhưng xét cho cùng, ai sống được lâu hơn mới là người thắng. Trong giới này có rất nhiều thiên tài tráng niên mất sớm.

“Ngao Dạ có tu vi cao không phải là chuyện xấu đối với chúng ta.” Diệp Đình Vân nói tiếp.

“Sau lưng Ngao Dạ chính là Long tộc!”

Bối cảnh không bằng người, nếu tu vi lại không bằng nữa thì quá mất mặt.

“Ngươi đừng tự tạo áp lực quá lớn, ít nhiều gì bây giờ ngươi cũng là người có tiền rồi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừm, nói cũng đúng.”

Tuy Long tộc giàu có nhưng chắc hẳn không có nhiều Chân Linh Chi Thủy, nếu gặp lại Ngao Dạ, hắn có thể lấy Chân Linh Chi Thủy ra, có thể nở mày nở mặt ít nhiều.

Diệp Đình Vân khoanh tay nói: “Theo lời Tử Nguyệt Tiên Tôn thì Ngao Dạ vẫn rất đáng tin cậy.”

“Có lẽ vậy.”

Ngao Dạ như cái bánh ngon, thế mà hắn dám dẫn đại ca trốn đi, không biết có gặp nguy hiểm không.

***

Thiên Phong Lĩnh.

Ngao Dạ đang ngâm mình trong một linh tuyền, Lạc Kỳ chống cằm ngồi bên cạnh.

“Bí cảnh Thương Huyền sắp mở rồi.” Anh lên tiếng.

Ngao Dạ gật đầu: “Ừ.”

“Đến đó xem sao, không phải nói trong bí cảnh có truyền thừa Tổ long sao? Nếu lấy được nó, ngươi sẽ nhanh chóng tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn.”

Ngao Dạ lắc đầu nói: “Từ từ tu luyện cũng được, bây giờ mà đi đến bí cảnh Thương Huyền, chỉ sợ sẽ bị mấy lão quái vật kia bắt lại, còn phải nghe bọn họ giảng đạo.”

Lạc Kỳ bất đắc dĩ cười cười: “Trưởng lão Long tộc không có ác ý.”

Y trợn mắt: “Chính vì vậy mới phiền phức đó! Nếu bọn họ có ác ý thì đánh một trận là được.”

Anh bất đắc dĩ nói: “Ngươi nói như đánh thắng được họ vậy.”

“Đánh không lại cũng có thể thử một lần.”

Ngao Dạ vẫy vẫy đuôi rồng, biện pháp tốt nhất để tăng thực lực chính là thực chiến, y rời khỏi Long tộc mấy năm, giao chiến kịch liệt với người ta mấy lần, thực lực tăng lên không ít, đồng thời cướp được kha khá tài nguyên.

“Dù đến đó gặp phải trưởng lão Long tộc, bọn họ cũng sẽ không ngăn cản ngươi đi vào bí cảnh.” Có khi các trưởng lão còn vô cùng cao hứng khi y chịu phấn đấu như vậy.

Ngao Dạ suy nghĩ một lúc, trong lòng bắt đầu dao động.

“Hình như gần đây có tin tức của đệ đệ ngươi.” Y đổi đề tài.

Lạc Kỳ khẽ gật đầu: “Ừm.”

Kỳ thật anh vẫn luôn để ý đến tin tức về Giang Thiếu Bạch, chẳng qua Long tộc ít tin tức bên ngoài, sau khi Giang Thiếu Bạch rời khỏi tộc Cổ Hùng, Lạc Kỳ nhận được rất ít tin tức của em trai.

Ngao Dạ nghiêng đầu hỏi: “Ngươi không muốn đi tìm hắn sao?”

Lạc Kỳ lắc đầu: “Thiếu Bạch lấy được Chân Linh Chi Thủy, rất nhiều thế lực đang truy tìm nó, với tính cách của nó chắc chắn sẽ thay đổi thân phận. Dù bây giờ ta đi cũng chưa chắc tìm được người.” Em trai anh có chí hướng rộng lớn, đạt được cơ duyên tại Hắc Thạch Vực, Giang Thiếu Bạch sẽ không co đầu rút cổ tại tinh vực cấp bảy.

“Ngươi không lo lắng à?”

Lạc Kỳ cười khổ, sao anh có thể không lo lắng, chẳng qua có lo cũng không làm được gì, thực tế thì tình cảnh hiện tại của anh và Ngao Dạ không tốt lắm.

Ngao Dạ có huyết mạch Tổ long, nhiều tu sĩ e dè Long tộc cường giả nên không dám động thủ, tuy nhiên luôn có vài đại năng không sợ uy hiếp của Long tộc. Sau khi rời khỏi Long tộc, hai người bị phục kích mấy lần, cũng may lực chiến của Ngao Dạ không tồi, gặp người có thực lực yếu, hai người sẽ liên thủ giết chết, còn nếu gặp phải đối thủ mạnh, hai người lập tức bỏ chạy.

“Sau này chắc chắn sẽ gặp nhau thôi.” Lạc Kỳ nói.

Ngao Dạ gật gù: “Nói cũng đúng. Kỳ thật đệ đệ ngươi rất may mắn, ngươi đừng quá lo lắng.”

Lạc Kỳ cười cười: “Đúng là vậy.” Ở cảnh giới Tiên Vương mà lấy được một hồ Chân Linh Chi Thủy, đúng là cực kỳ may mắn.

Chân Linh Chi Thủy vang danh khắp nơi, ngay cả các Tiên Hoàng cũng có hứng thú, số người đang nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch không ít hơn Ngao Dạ là bao.

Ngao Dạ mím môi, năm xưa khi vừa phi thăng không lâu, y được Long tộc trọng điểm bồi dưỡng, tuy tu luyện võ hồn thời không hơi phức tạp, nhưng tu vi của y vẫn tiến bộ rất nhanh. Ngao Dạ vốn cho rằng thực lực của y đã bỏ xa Giang Thiếu Bạch, kết quả cách đây không lâu, y nhận được tin Giang Thiếu Bạch tiến giai Tiên Tôn.

Ngao Dạ thầm nghĩ phải đi đến bí cảnh, phải tìm được cơ duyên, nếu y không nắm chặt cơ hội thì sau này gặp lại Giang Thiếu Bạch, không chừng tu vi sẽ bị hắn vượt mặt.

Sau lưng y là Long tộc, nếu thua Giang Thiếu Bạch thì quá xấu hổ.

“Không biết Chân Linh Chi Thủy có uống được không.” Ngao Dạ tò mò nói.

“Không biết nữa.” Nghe nói Chân Linh Chi Thủy là linh vật hiếm có, còn mùi vị thế nào thì không ai chú ý.

Chân Linh Chi Thủy quá quý báu, được bán theo từng giọt, người thường có được Chân Linh Chi Thủy đều không dùng trực tiếp mà dùng để luyện đan hoặc ủ rượu, làm vậy mới phát huy hết dược hiệu của nó.

Ngao Dạ ngẫm nghĩ rồi nói: “Không nghe nói uống ngon, đoán chừng hương vị không bằng mật ong hoàng kim.”

Lạc Kỳ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Sao lại so sánh như vậy được.”

Năm xưa khi chia tay nhau, Giang Thiếu Bạch có đưa cho Lạc Kỳ kha khá ong hoàng kim. Sau đó anh đến Long tộc, mượn dược viên nuôi ông.

Linh thảo ở Long tộc có đẳng cấp rất cao, ong hoàng kim trưởng thành rất nhanh, ủ được mật ong mùi vị không tồi. Trưởng lão Long tộc rất thích mật ong hoàng kim, anh bèn giữ lại một phần nhỏ dùng riêng, còn lại đều biếu các trưởng lão.

Long tộc có nhiều trưởng lão coi trọng việc ăn uống, tuy bọn họ không thích Nhân tộc là Lạc Kỳ, nhưng vì mật ong hoàng kim mà ít làm khó anh.

Ngao Dạ thường phàn nàn không đủ mật ong ăn, nhưng y không ngăn cản anh biếu mật ong.

Y buồn bực nói: “Chúng ta đi gấp quá, không kịp mang theo ong hoàng kim, đáng tiếc.”

“Dù có mang theo cũng không dùng được.”

Ong hoàng kim muốn có mật thì phải có môi trường sống thoải mái dễ chịu, mấy năm nay hai người vừa tìm kiếm cơ duyên, vừa chạy trốn khắp nơi, không có thời gian ổn định, dù mang theo ong hoàng kim cũng không nuôi tốt được, để lại Long tộc thích hợp hơn.

Ngao Dạ khoanh tay nói: “Mấy năm nay chắc chắn ong hoàng kim sản xuất không ít mật, mấy lão quái vật kia được lợi rồi.”

Lạc Kỳ hít sâu một hơi, khi anh sống tại Long tộc, ong hoàng kim vừa có chút mật là mấy tu sĩ lập tức nhìn chằm chằm, chẳng qua bọn họ có thân phận cao nên không mở miệng đòi. Anh đi rồi, không biết bọn họ phân chia mật ong thế nào đây, có đánh nhau hay không nhỉ?

“Không nói chuyện này nữa. Nghe nói Phong Thiêm Dực của Phong tộc bị giết rồi.” Lạc Kỳ nói.

Ngao Dạ lười biếng đáp: “Chết rồi à? Đáng đời!”

Phong tộc là một tộc lớn, lần trước Ngao Dạ đụng độ một vị Tiên Hoàng, y không địch lại đối phương bèn muốn trốn, ai ngờ bị Phong Thiêm Dực thọc gậy bánh xe, hại y suýt bị bắt lại. Ngao Dạ luôn ghi nhớ chuyện này, còn mấy lần nói với Lạc Kỳ sau này sẽ lấy lại danh dự.

Đại khái sự tình truyền đến tai trưởng lão Long tộc, bọn họ đã nhanh chân giết Phong Thiêm Dực.

“Trưởng lão Long tộc đối xử với ngươi không tệ.”

Ngao Dạ cau màu: “Không vì ta thì cũng vì mặt mũi Long tộc, bọn họ không thể không làm gì đó!”

Lạc Kỳ ngẫm nghĩ, thấy y nói cũng có lý.

Hết chương 437