Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 420: Gặp lại Tường Nguyệt Tiên Tôn




Edit: OnlyU

Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch, vô cùng ân cần nói: “Lão đại, thoạt nhìn ngươi hơi suy nhược, có phải vừa dùng sức quá nhiều không?”

Giang Thiếu Bạch không nhịn được nghiến nghiến răng, con chuột ngu ngốc này thật thiếu đòn.

Diệp Đình Vân nhìn hai mắt tròn vo của Đa Đa, nhớ lại chuyện hoang đường vừa nãy, cậu hơi xấu hổ bèn đổi đề tài: “Tại sao nơi này lại khó đi ra?”

Cậu đã phỏng đoán cung điện này không dễ ra, nhưng cậu không ngờ nó có thể khiến người sống bị kẹt ở đây đến chết.

Giang Thiếu Bạch nhìn về phía cái giếng đen ngòm ở trung tâm cung điện: “Muốn ra phải không phải không có cách, chỉ cần thông qua vùng xoáy đen kia là có thể rời đi.”

Đầu bên kia vùng xoáy đen chính là hồ chân linh tẩy tủy, là thứ cực tốt. Nếu có thể tiến vào hồ chân linh tẩy tủy tu luyện một thời gian, hắn có thể trực tiếp tiến giai Tiên Tôn luôn. Trở thành tu sĩ Tiên Tôn thì không phải kiêng dè Độc Cô Dương nữa.

Năm xưa vị tiền bối đón Ngao Dạ đi hẳn là Tiên Tôn, nếu hắn có thể tiến giai Tiên Tôn, vậy là có thể đi đến Long Vực gặp đại ca rồi.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, tạm thời không nên nghĩ quá nhiều, tập trung vào chuyện trước mắt thì hơn.

Trước đó hắn không có đến 1/10 sự tự tin sẽ đi qua được vùng lốc xoáy tối đen này, hiện tại hắn đã tiến giai hậu kỳ Tiên Vương, tu vi tăng mạnh, hắn nghĩ nếu bây giờ đi xuống, tỷ lệ thành công đã tăng lên 3/10.

Ba phần vẫn còn quá ít, chờ hắn củng cố tu vi vững chắc thì tỷ lệ sẽ tăng thêm mấy phần nữa.

“Không thể đi qua! Hồn thể ở đây đều là tu sĩ Tiên Tôn, ngay cả bọn họ cũng không qua được, chúng ta…”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đừng lo lắng, rồi sẽ có cách. Kỳ thật thể chất của ta không thua kém gì tu sĩ Tiên Tôn, huống chi ta còn có Không Không.”

Lúc đi qua vùng lốc xoáy, nếu có Tinh Không Diễm hộ thể thì có thể giảm bớt khả năng bị lốc xoáy cắn xé.

Tử khí ở đây cực kỳ dày đặc, mà bên kia cái giếng đen tựa hồ có khí tức đặc biệt truyền đến, khí tức hỗ trợ tu vi của hắn. Nếu thật sự bó tay hết cách thì hắn có thể ở đây tu luyện mấy trăm năm.

Một khi tiến giai đỉnh Tiên Vương, chắc chắn tỷ lệ thành công khi đi qua giếng đen sẽ lên đến 7/10. Nơi này rất thích hợp để tu luyện, chỉ cần tốn thời gian, thực lực của hắn sẽ tăng lên rất nhanh.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Việc này không gấp, chúng ta cứ ở lại đây tu luyện một thời gian rồi tính sau.”

Vừa nãy song tu với Giang Thiếu Bạch, vô số nguyên khí từ hắn truyền sang người cậu, thế nên cậu cần thời gian luyện hóa. Vả lại cậu còn khá nhiều đan dược, dù bị kẹt ở đây, trong thời gian ngắn không cần phải lo lắng về tài nguyên tu luyện.

Hai người ở trong trung tâm cung điện tu luyện mấy ngày, điều kiện ở đây cực kỳ thích hợp với Giang Thiếu Bạch, mỗi ngày thực lực của hắn đều có biến hóa không nhỏ.

Vài ngày sau, một tràng tiếng xì xào ồn ào chợt truyền lên.

Giang Thiếu Bạch mở mắt ra nhìn Diệp Đình Vân: “Hình như có người tới.”

Cậu lắc lắc đầu: “Luôn có người không kiềm được tính tò mò.”

Theo lời các tu sĩ bên ngoài, đã có hơn trăm người vào đây mà chưa ra ngoài, dù vậy vẫn có người không tin tà.

Cậu cười khổ một tiếng, thầm nghĩ cậu cũng không nén được lòng hiếu kỳ, làm gì có lập trường nói người khác không biết tự lượng sức.

Đây là trung tâm của cung điện dưới lòng đất, cửa vào rất nhiều, nhưng điểm cuối cùng sẽ là ở đây, chỉ có thể vào mà không thể ra. Bọn họ sẽ nhanh chóng gặp cảnh ngộ giống những người trước đó, không cách nào tránh được.

“Tiên Tôn đại nhân, hình như chúng ta đến được trung tâm cung điện rồi.” Một giọng nữ khá quen truyền đến.

“Vậy là bảo vật ở đây sao?” Tường Nguyệt Tiên Tôn thì thầm.

Bên cạnh Tường Nguyệt là một tầm bảo sư di tích, hắn đang cầm pháp khí kỳ quái, thăm dò bốn phía: “Tiên Tôn đại nhân, hẳn là ở ngay chỗ này.”

“Nơi này có hai người!” Một giọng nữ lanh lảnh nói.

Giang Thiếu Bạch trợn mắt, nữ tu này lắm miệng quá, hắn và Đình Vân đang ở trong điện, nhìn không rõ ràng sao, còn phải lên tiếng.

Tường Nguyệt hứng thú nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân mấy lần, y nở nụ cười nhàn nhạt.

Giang Thiếu Bạch trông thấy đối phương, hơi đau đầu nghĩ ở nơi kín mít thế này, gặp phải y thật lúng túng.

“Ôi chao, thế giới nhỏ bé thật! Ngươi là Giang tiểu hữu phải không?” Tường Nguyệt Tiên Tôn lên tiếng hỏi.

Hắn cười cười: “Đúng vậy.”

Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ, Tường Nguyệt không đi cùng hồng nhan tri kỷ ra ngoài uống trà trò chuyện, lại chạy vào nơi này, đúng thật là! Rõ ràng trước đó bọn họ bàn nhau đi nhảy múa đánh đàn mà, sao lại quay về đây?

Tốp người mới vào chừng hơn hai mươi tu sĩ, trừ Tường Nguyệt Tiên Tôn thì còn có các tu sĩ Tiên Vương mà bọn họ đã thấy bên ngoài, sư tôn của bọn họ đi xuống cung điện dưới lòng đất, bọn họ thương lượng xem nên đi hay ở. Lúc đó Diệp Đình Vân nhìn phản ứng của bọn họ còn cho rằng họ sẽ rời đi, không ngờ quanh đi quẩn lại vẫn đi xuống.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu, người chết vì tiền chim chết vì ăn. Rốt cuộc bảo vật động lòng người, dù biết rõ có nguy hiểm nhưng không kháng cự nổi mê hoặc.

Tường Nguyệt Tiên Tôn nhìn Diệp Đình Vân nói: “Không ngờ Diệp đan sư cũng ở đây.”

Cậu nhìn đối phương, cung kính nói: “Đình Vân xin ra mắt tiền bối, tiền bối hữu lễ.”

Tường Nguyệt cười cười: “Không ngờ ngươi rất lễ phép.”

Y đảo mắt qua Giang Thiếu Bạch, khẽ hừ một tiếng: “Tiểu tử, ngươi đốt quần áo của ta, không định nói cho rõ ràng sao?”

Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ thở dài: “Ta có mấy rương quần áo, nếu tiền bối vừa ý, có thể tặng cho tiền bối.”

Tường Nguyệt nhíu mày: “Mấy rương quần áo à, đưa ta xem chất lượng trước.”

Giang Thiếu Bạch lật xem mấy chiếc nhẫn không gian, cuối cùng tìm được chiếc nhẫn cất dưới cùng, sau đó hắn mang mấy rương quần áo ra ngoài.

Tường Nguyệt Tiên Tôn kiểm ra quần áo trong rương, tâm trạng không tồi nói: “Chất lượng khá tốt.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Tiền bối thích là tốt rồi.”

Từ đó đến giờ, hắn thu được rất nhiều chiến lợi phẩm, mấy rương quần áo này thuộc về một người thích mặc nữ trang. Lúc đó hắn còn thấy quần áo nữ nhân trong rương hơi kỳ quái, hiện tại xem ra, đôi khi vẫn nên giữ lại mấy thứ đồ linh tinh, biết đâu có ngày dùng đến.

Quần áo hắn mang ra có chất lượng không tính là tốt nhưng hoa văn khá đẹp.

Tường Nguyệt Tiên Tôn hài lòng nhận đồ, cười cười: “Chuyện trước kia bỏ qua đi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Tiên Tôn đại nhân rộng lượng.”

Mọi người xung quanh nhìn xem “cuộc giao dịch quần áo”, nét mặt ai cũng quỷ dị.

Mấy ngày gần đây, thực lực của Giang Thiếu Bạch tăng lên không ít, dù ở đây không có trận pháp hỗ trợ thì hắn cũng không sợ Tường Nguyệt Tiên Tôn. Nhưng giữa hai người không có thâm thù đại hận, thêm một việc không bằng bớt một việc.

“Đây đều là quần áo nữ tu, ngươi thích mặc đồ của nữ tu sao?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn không có đam mê nữ trang.

“Đây là chiến lợi phẩm của ta, vì thoạt nhìn không tệ nên ta không vất đi.”

Tường Nguyệt gật đầu: “Quả nhiên quần áo nữ tu là đẹp nhất, so với trang phục xấu xí của nam nhân thì đẹp hơn rất nhiều, cứ cất đi, thỉnh thoảng mang ra ngắm cũng được.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn thật sự không có thói quen này.

Chẳng lẽ Tường Nguyệt coi hắn là “đồng đạo”? Giang Thiếu Bạch đột nhiên có cảm giác đưa quần áo cho đối phương là một quyết định sai lầm.

Tường Nguyệt Tiên Tôn nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Ở đây chỉ có hai ngươi sao? Những người khác đâu?”

“Lúc chúng ta đến thì không có ai, không biết mọi người đi đâu rồi.” Hắn không nói dối, lúc bọn họ vào đây đúng là không có người, chỉ có một đám quỷ hồn mà thôi.

Tường Nguyệt Tiên Tôn hơi nghi ngờ: “Những người đã vào đây trước đâu rồi, sao đột nhiên biến mất hết?”

Giang Thiếu Bạch nghe vậy thầm nghĩ bọn họ đã chết hết rồi, đương nhiên biến mất.

Tường Nguyệt đi một vòng quanh cung điện, sau đó nhìn lên vách đá.

“Hồ chân linh tẩy tủy!”

Những người còn lại lập tức nhìn lên hàng chữ trên vách đá, tất cả dần dần đỏ cả mắt.

“Tiên Tôn đại nhân, là hồ chân linh tẩy tủy! Chính là hồ linh tuyền trong truyền thuyết, có thể giúp người ta thoát thai hoán cốt.”

Giang Thiếu Bạch xoa xoa trán, mấy tầm bảo sư và Tường Nguyệt Tiên Tôn đều nhận ra văn tự này, biết được chữ viết trên vách đá nói về hồ chân linh tẩy tủy, chỉ có hắn là không biết, phải thông qua hồn thể mới biết được. Tiên Tôn chính là Tiên Tôn, dù là Tiên Tôn không đáng tin cậy, dù tầm bảo sư có đôi khi hố cha, nhưng bọn họ vẫn có chút bản lĩnh.

“Chân linh tẩy tủy dịch được bán theo giọt, một giọt linh dịch có giá không nhỏ, nếu ở đây có cả một hồ, vậy thì…”

Tường Nguyệt híp mắt nói: “Ta đã nói rồi mà, di tích to lớn như vậy, lúc xuất hiện còn gây ra động tĩnh không nhỏ, sao có thể không có đồ tốt, thì ra là ở đây.”

“Tiên Tôn đại nhân thật may mắn! Nếu lấy được Chân Linh Chi Thủy, sau này muốn mua thì cũng được.” Một nữ tu hưng phấn nói.

“Chúc mừng Tiên Tôn!”

Tường Nguyệt cười khổ: “Đương nhiên hồ chân linh tẩy tủy rất có giá trị, có điều chưa chắc ta may mắn.”

“Sao ngài lại nói thế?”

Y lắc lắc đầu, lạnh lùng nói: “Ngươi không thấy ở đây không có ai sao? E là chết hết rồi.”

Tường Nguyệt vừa dứt lời, các nữ tu không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Y nhìn qua một tu sĩ hỏi: “Dung Thất, hồn bài của sư phụ ngươi vỡ nát rồi phải không?”

Dung Thất ngập ngừng, sau đó khẽ gật đầu: “Vâng.”

Tường Nguyệt nhìn cái giếng đen, lắc lắc đầu nói: “Đồ tốt đương nhiên không dễ lấy.”

Giang Thiếu Bạch không khỏi nhìn y với cặp mắt khác, trước đó hắn nghe mọi người bàn tán về những “chiến công vĩ đại” của Tường Nguyệt, còn tưởng rằng vị Tiên Tôn đại nhân này là một tên ngốc, hiện tại xem ra là tầm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi. Y có thể tu luyện lên đến cảnh giới Tiên Tôn, phải có chút bản lĩnh.

Tường Nguyệt quay qua nói với Giang Thiếu Bạch: “Lúc hai ngươi vào đây, nơi này đã không có ai?”

Hắn lắc đầu đáp: “Không một ai.” Câu này Tường Nguyệt đã hỏi mấy lần rồi, chẳng lẽ y hoài nghi điều gì.

Tường Nguyệt ngờ vực nói: “Lẽ nào mọi người bị hồ chân linh tẩy tủy mê mắt, xông vào thông đạo tối đen đầy lốc xoáy. Tiên Tôn còn có thể, nhưng Tiên Vương thì đúng là không sợ chết.”

Giang Thiếu Bạch tiếp lời: “Hình như vùng gió lốc hắc ám này gặp mạnh thì mạnh, người có tu vi càng cao chịu áp lực càng lớn, có lẽ các tu sĩ Tiên Vương cũng nghĩ vậy nên mới liều một phen.”

“Chẳng lẽ tất cả đều đi xuống? Không đúng! Hay là…”

Tường Nguyệt bỗng đảo mắt, nghi ngờ hay là tu sĩ Tiên Tôn ỷ có tu vi cao, ép các Tiên Vương nhảy xuống.

Giang Thiếu Bạch nhìn nét mặt y, đại khái đoán được y nghĩ đến khả năng gì.

Hắn nhìn xuống cái giếng đen tĩnh mịch, nghĩ thầm ban đầu không phải ai cũng nhảy xuống, mặc dù tu sĩ thích bảo vật nhưng cũng sợ chết, chẳng qua lúc đó hồn thể ở đây rất đông, bọn chúng đã ở đây thời gian dài, thôn phệ không ít hồn thể, suy nghĩ trở nên hỗn loạn, hồ chân linh tẩy tủy chính là chấp niệm của hồn thể.

Các tu sĩ vừa vào đã bị đám hồn thể điên cuồng đoạt xá, dùng cơ thể bọn họ làm vật chứa mà nhảy xuống cái giếng đen. Mỗi lần có tu sĩ tiến vào, đám hồn thể lại tranh giành nhau. Chiếm lấy thể xác tu sĩ, sau đó nhảy xuống vùng lốc xoáy hắc ám, chỉ cần xuống được hồ chân linh tẩy tủy, bọn chúng không chỉ có thể tái tạo được thể xác, thậm chí tu vi còn tiến thêm một bước so với lúc trước.

“Có lẽ các tu sĩ đã tìm được đường ra, rời đi trước rồi.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Tường Nguyệt Tiên Tôn nhún vai: “Có khả năng này.”

Mọi người đi đi lại lại trong điện, nhiều tu sĩ tụ lại nghiên cứu vách đá.

Giang Thiếu Bạch hờ hững nhìn lướt qua, thầm nghĩ bọn họ vẫn chưa nhận ra bản thân đã tiến vào nơi quỷ quái gì, ai cũng ôm mộng phát tài.

“Tu vi của ngươi tiến bộ nhanh nhỉ, ta nhớ lần trước gặp, ngươi vẫn là trung kỳ Tiên Vương.”

Tường Nguyệt Tiên Tôn vừa dứt lời, các tu sĩ lập tức nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch.

Hắn cười nói: “May mắn tiến giai.”

Tường Nguyệt đánh giá Giang Thiếu Bạch: “Tiến giai chính là tiến giai, không phải may mắn gì hết. Nếu ngươi sống thêm mấy trăm năm nữa, có lẽ Độc Cô Dương sẽ đau đầu lắm đây.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Tiên Tôn đại nhân nói câu này còn sớm lắm, ai mà nói được chuyện mấy trăm năm sau. Hiện tại chúng ta bị kẹt ở đây, không biết phải làm sao thoát ra được đây.”

Tuy ngoài miệng hắn nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ căn bản không cần đến mấy trăm năm, với tu vi hiện tại của hắn chưa chắc không thể đại chiến một trận với Độc Cô Dương.

Tường Nguyệt Tiên Tôn cười cười: “Nói cũng đúng. Không biết phải làm cách nào ra ngoài, nếu chết ở đây thì tất cả đều uổng công.”

Giang Thiếu Bạch đảo mắt nhìn, các tu sĩ tiến vào đại điện ai cũng kích động trò chuyện, bọn họ vô cùng chờ mong có được hồ chân linh tẩy tủy, tựa hồ không đắn đo vấn đề sống chết.

Trong điện bỗng thêm nhiều người, thực tế hơi ầm ĩ!

Giang Thiếu Bạch khẽ thở dài, hắn vốn định yên lặng tu luyện, không ngờ mọi người đi vào, líu ra líu ríu, xì xào bán tán, thời gian yên tĩnh tu luyện của hắn và Đình Vân phải chấm dứt rồi.

Có điều dù hoàn cảnh tu luyện ở đây hơi tệ nhưng vẫn phải tu luyện.

Giang Thiếu Bạch dựa vào trụ đá, bắt đầu luyện hóa tử khí trong cung điện.

Hết chương 420