Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 293: Mưa sao băng




Edit: OnlyU

Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đi theo Tả Trầm đến Tiên Khách Cư, thương lượng việc điều trị cho Tả Lâm, cháu trai của ông.

Tả Trầm là tu sĩ đỉnh Toàn Đan, sống nhiều năm như vậy, đương nhiên tài sản tích góp được không ít nên ra tay khá hào phóng.

Trong bữa ăn, Giang Thiếu Bạch lộ ý đang thiếu tiền, có thể ông đang nóng vội bèn lập tức nói chỉ cần thương tích của Tả Lâm có khởi sắc, ông đồng ý trả hai vạn nguyên thạch.

Hai vạn nguyên thạch là con số không nhỏ, Diệp Đình Vân thấy Tả Trầm không giống người ỷ thế hiếp người, thái độ lại thân thiện bèn đáp ứng sẽ thử một phen, nhưng phải bàn bạc kỹ hơn.

Tả Lâm thấy Diệp Đình Vân đồng ý, hơn nữa trông cậu có vẻ nắm chắc mấy phần, thiếu niên âm thầm thở phào một hơi.

Giang Thiếu Bạch rất có hứng thú với Lưu Tinh Thành, thế là hai người tạm thời ở lại đây.

Diệp Đình Vân thuê một cửa hàng, lên kế hoạch mở một tiệm đan dược. Tả Trầm biết dự định của hai người bèn để Tả Lâm ở lại cửa tiệm làm trợ thủ, sẵn tiện chờ được điều trị luôn.

Tả Lâm nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Giang tiền bối, có phải cửa hàng của chúng ta nằm ở nơi hơi hẻo lánh không?”

Giang Thiếu Bạch thản nhiên nói: “Rượu thơm không sợ ngõ sâu. Đan thuật của A Vân rất cao, chất lượng đan dược hơn người khác rất nhiều, không cần thiết phải mở cửa hàng ở nơi náo nhiệt. Vả lại ta thích thanh tĩnh.”

Tả Lâm khẽ gật đầu: “Thì ra là thế. Nói vậy thì chỗ này không tồi. Ta cũng không thích những nơi quá ồn ào náo nhiệt.”

Giang Thiếu Bạch nhìn đối phương, thầm nghĩ có lẽ tiểu tử Tả Lâm chưa từng thiếu tiền nên mới tin mấy lời bịa đặt của hắn. Nói đùa, nơi ồn ào náo nhiệt đương nhiên tiền thuê càng đắt. Hiện tại tình hình tài chính của hắn eo hẹp, mỗi một nguyên thạch phải dùng khi cần thiết nhất.

Tả Trầm biết hai người muốn mở tiệm đan dược, ông vui lòng hỗ trợ, nhưng Giang Thiếu Bạch không muốn nợ nhân tình quá nhiều nên từ chối.

Kế đó Diệp Đình Vân lấy ba giọt máu của Giang Thiếu Bạch, bắt đầu tiến hành nghiên cứu.

Nếu có được khoản thu hai vạn nguyên thạch thì có thể dựa vào chúng ngưng tụ được mấy chục giọt tinh huyết, thế nên hắn không keo kiệt ba giọt. Sau khi tiến giai Toàn Đan, tinh huyết của hắn hơi biến dị, phẩm chất tốt hơn ban đầu khá nhiều.

Vì cẩn thận, Diệp Đình Vân pha loãng tinh huyết rồi mới điều phối dược tề. Cậu đưa một lô dược tề pha loãng cho Tả Lâm, đối phương dùng xong thì khôi phục một chút nhưng không nhiều.

Tả Trầm phát hiện thương tích khi thức tỉnh võ hồn thất bại của cháu trai bắt đầu khôi phục, ông lập tức đưa hai vạn nguyên thạch cho hai người, hy vọng có thêm mấy lô dược tề.

Diệp Đình Vân đưa năm lô dược tề tương tự cho Tả Trầm, nhưng liều lượng không giống nhau. Sau khi Tả Lâm dùng hai lô thì cơ thể dần dần khôi phục giống người bình thường. Còn lại ba lô, nhưng cậu không dùng ngay mà đợi chuẩn bị tốt để thức tỉnh võ hồn rồi mới dùng.

Có Tả Trầm chi viện, tiểu kim khố của Giang Thiếu Bạch vốn cạn thấy đáy, nay lại được lấp đầy.

***

Giang Thiếu Bạch không biết Tả Trầm nghĩ thế nào mà lại nhét cháu trai vào tiệm đan dược mới mở của họ, nhờ họ chăm sóc.

Hắn vốn nghĩ không làm đạo sư ấu học phủ nữa sẽ thoát khỏi vận mệnh chăm con nít, không ngờ lại rước một phiền phức khác. Tính tình Tả Lâm hơi trầm lắng, bình thường không nói nhiều nhưng tính cách khá tốt.

“Giang tiền bối, hai ngày nữa có một trận mưa sao băng đó.” Tả Lâm có vẻ mong chờ nói.

“À, nghe nói mưa sao băng rất đẹp, có thể đi xem.”

“Mưa sao băng không chỉ đẹp mắt thôi đâu, nó còn chứa tinh thần lực dồi dào. Một trận mưa sao băng mang tới tinh thần lực vô tận, tu sĩ có võ hồn đặc biệt tu luyện dưới mưa sao băng sẽ hấp thu năng lượng bằng mấy chục mấy trăm nguyên thạch.”

Đa Đa nghe Tả Lâm nói thế lập tức kêu lên chít chít, biểu thị phương pháp tu luyện này tiết kiệm tiền, rất tốt, cực kỳ tốt, đáng để áp dụng.

Giang Thiếu Bạch xoa cằm nói: “Ta nghe nói Tinh Nguyệt Thần Tông có phương pháp đặc thù bồi dưỡng tu sĩ tinh võ hồn phải không?”

Tả Lâm khẽ gật đầu: “Đúng vậy, Tinh Nguyệt Thần Tông có một Tinh Quang Trì có thể thu nạp tinh quang lực, tu sĩ tinh võ hồn ngâm mình trong hồ sẽ thoát thai hoán cốt. Còn có một truyền tống trận thông đến Toái Tinh Đái (Vành Đai Mảnh Vỡ Thiên Thạch).”

“Toái Tinh Đái là cái gì?”

“Ta cũng không biết rõ lắm, nghe nói là tinh tú vỡ vụn sẽ hình thành một khu vực đặc biệt, đầy các mảnh vỡ vận hành theo quỹ tích thay đổi như chong chóng. Đối với nhiều người thì nơi này không có giá trị gì, còn nguy cơ tứ phía. Nhưng đối với tu sĩ có tinh võ hồn thì nơi đó đầy nguyên khí tinh thần, là một địa điểm lý tưởng để tu luyện.”

“Thì ra là thế.”

Quả nhiên Tinh Nguyệt Thần Tông có nhiều chiêu không tầm thường, thảo nào trở thành một trong tam đại thế lực ở đại lục Phi Hồng.

Tả Lâm hoài niệm nói: “Toái Tinh Đái có không ít cơ duyên, phụ thân ta từng tìm được mảnh vỡ tinh hạch ở đó.”

“Mảnh vỡ tinh hạch là gì?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

“Nghe nói đại năng có thể luyện hóa tinh tú thành tinh hạch, tinh hạch là bảo vật tuyệt hảo đối với tu sĩ có tinh võ hồn. Mảnh vỡ tinh hạch là kết quả sau khi tinh hạch vỡ vụn, cũng có thể là sản phẩm khi luyện chế tinh hạch thất bại.”

Giang Thiếu Bạch híp mắt: “Ra là vậy. Nói vậy thì tinh hạch có giá hơn mảnh vỡ tinh hạch rất nhiều.”

Tả Lâm gãi đầu nói: “Tinh hạch kém nhất cũng ẩn chứa nguồn năng lượng phi thường đáng sợ, năm đó phụ thân ta chỉ thu hoạch được một mảnh vỡ, thế mà có thể từ trung kỳ Toàn Đan tiến giai đến hậu kỳ Toàn Đan. Mặc dù lúc đó phụ thân thành công tiến giai, nhưng tinh nguyên lực trong người đấu đá lung tung, suýt nữa là bị tẩu hỏa nhập ma. Phải biết đó chỉ là một mảnh nhỏ tinh hạch mà thôi, nếu là cả khối tinh hạch thì e là sẽ khiến phụ thân bị nổ tung. Muốn dung hợp tinh hạch ít nhất phải có tu vi Bách Kiếp.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Nói như vậy thì dù tinh hạch có giá trị cao nhưng hiện tại không phù hợp với hắn, có lẽ mãnh vỡ tinh hạch phù hợp hơn.

Tả Lâm nhìn Giang Thiếu Bạch, hiếu kỳ nói: “Giang tiền bối, ngươi hỏi nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng có tinh võ hồn?”

Hắn xoa đầu đối phương đáp: “Không sai, A Lâm thật thông minh, đoán một cái là trúng ngay. Đúng là ta cũng có tinh võ hồn.”

Tả Lâm nhìn Giang Thiếu Bạch, phồng má nói: “Khoác lác. Tinh võ hồn vô cùng hiếm có. Mỗi năm Tinh Nguyệt Thần Tông đều tốn rất nhiều công sức tìm kiếm người thức tỉnh tinh nguyệt võ hồn, nhưng không tìm được bao nhiêu người.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Tiểu tử nhà ngươi có mắt mà không thấy Thái Sơn, chẳng những ta thức tỉnh tinh võ hồn mà còn là thiên tài tuyệt thế.”

Tả Lâm cười nói: “Giang tiên sinh thật biết nói đùa.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn thật lòng nói bí mật cho tiểu tử thúi này biết, thế mà đối phương không tin. Đứa nhỏ ngốc nghếch này, thảo nào thức tỉnh thất bại.

Giang Thiếu Bạch đọc Tinh Diệu Quyết một lượt trong thức hải, phát hiện trong Tinh Diệu Quyết có một thiên chương, đặc biệt hướng dẫn cách hấp thu lực lượng trong các vì sao. Sau khi đọc xong, hắn không khỏi thêm phần chờ mong trận mưa sao băng sắp tới.

Tả Lâm lại nói tiếp: “Nếu phụ thân còn sống, không chừng đã là tu sĩ Bách Kiếp.”

Thiếu niên cúi đầu, gia gia là thiên tài, phụ thân cũng thế. Sau khi phụ thân qua đời, gia gia gởi gắm toàn bộ hy vọng vào cậu. Đáng tiếc, có vẻ Tả Lâm khiến gia gia thất vọng rồi. Nếu cậu có thể thức tỉnh tinh võ hồn thì tốt rồi, gia gia không cần suốt ngày lo lắng cho cậu.

Sau khi khôi phục nội thương, Tả Lâm lại có dấu hiệu thức tỉnh võ hồn, có lẽ sau khi dùng xong ba lô dược tề còn lại là có thể thức tỉnh. Có kinh nghiệm thất bại một lần, Tả Lâm không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Giang Thiếu Bạch xoa đầu đối phương nói: “Có lẽ sau này ngươi sẽ trở thành tu sĩ Bách Kiếp.”

Cậu cười nói: “Giang tiền bối thật biết nói đùa.”

Tả Lâm nhắm mắt lại, kỳ thật cậu không thích tu luyện chút nào, chẳng qua không muốn gia gia đau lòng mà thôi.

***

Lưu Tinh Thành thường xuyên có mưa sao băng, vận may của Giang Thiếu Bạch không tồi, vừa đến mấy ngày thì gặp được trận mưa sao băng lớn ba năm khó gặp.

Hiện tại hắn đang đứng trên một ngọn núi, nhìn lên từng ngôi sao băng lướt qua trên bầu trời.

Mưa sao băng ở dị giới nguy nga tráng lệ, vô số sao băng xẹt qua trên trời, bầu trời bị ngũ quang chiếu rọi.

Trên núi có không ít tu sĩ đến hấp thu tinh thần lực, nhưng càng có nhiều cặp tình nhân đến để ngắm mưa sao băng.

Giang Thiếu Bạch dẫn dắt tinh thần lực dung nhập vào cơ thể, ngàn vạn tinh quang dung nhập vào người hắn, khiến quanh người hắn lóe ra từng ánh sao. Thoạt nhìn ánh sao giống như vô số con đom đóm đang vây xung quanh hắn nhảy múa.

Tả Lâm đi theo Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đến đây, cậu mở to hai mắt, không thể tin nổi nói: “Giang tiền bối thật sự có tinh võ hồn! Không thể nào! Mỗi năm Tinh Nguyệt Thần Tông đều ra ngoài tìm người có tinh võ hồn, người có tư chất ở địa vực đều được thu nhận vào tông môn rồi.”

Diệp Đình Vân: “…” Họ không phải là người của địa vực này mà.

Vô số tinh thần lực chuyển vào cơ thể Giang Thiếu Bạch. Diệp Đình Vân trông thấy rất nhiều tinh quang kỳ lạ chui vào người hắn, sau đó biến mất không thấy đâu.

Giang Thiếu Bạch vận chuyển Tinh Diệu Quyết, không ngừng hấp thu tinh quang xung quanh. Trên trời càng lúc càng có nhiều sao băng xẹt qua, tinh quang rơi xuống người hắn không còn là từng tinh hạt bé xíu nữa mà hình thành từng vầng sáng.

Vầng sáng sao trời vây quanh Giang Thiếu Bạch, cảnh tượng vô cùng kỳ dị. Trên đỉnh đầu hắn sáng lên từng ngôi sao, tinh quang càng lúc càng sáng, chiếu rọi bầu trời sao như ban ngày.

Tả Lâm trợ to hai mắt, nhìn Giang Thiếu Bạch mà không thể tin nổi: “Không… Không ngờ Giang tiền bối nói thật, Giang tiền bối không chỉ là tu sĩ có tinh võ hồn mà còn là thiên tài tuyệt thế. Tinh thần diệu thế, tiền bối khiến các tinh tú xảy ra dị tượng!”

Đa Đa khịt mũi coi thường Tả Lâm, cho rằng thiếu niên này chưa chứng kiến nhiều chuyện lạ trên đời. Có lẽ đối phương hiểu được ý của chuột ngố, cậu xấu hổ đỏ mặt.

“Hình như Giang tiền bối giác ngộ.”

Đa Đa vẫn ngẩng cao đầu như cũ, tựa hồ muốn nói giác ngộ chẳng có gì ghê gớm.

Giang Thiếu Bạch cảm nhận cơ thể được từng tia tinh thần lực cọ rửa, trong thức hải như có từng ngôi sao sáng lên. Hắn phảng phất thấy được bầu trời lấp lánh ngàn vạn ngôi sao, còn thấy rõ được quỹ tích của mỗi một vì sao.

Mấy tu sĩ Tinh Nguyệt Thần Tông xung quanh nhìn sang Giang Thiếu Bạch, ánh mắt đầy đố kỵ. Còn những cặp tình nhân đến ngắm mưa sao băng, họ không ngắm sao băng nữa mà cũng nhìn sang Giang Thiếu Bạch.

Hắn thì đang đắm chìm trong thế giới riêng, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết bản thân đang khiến người ta kinh ngạc đến cỡ nào.

Diệp Đình Vân chú ý thấy có vài tu sĩ muốn đến gần, cậu lập tức thả uy áp đuổi người khác đi. Cơ hội giác ngộ vô cùng hiếm có, một khi bị cắt ngang thì không biết phải chờ bao lâu mới gặp lại.

Hết chương 293