Edit: OnlyU
“Lão tứ, hình như nhà họ Diệp mời cậu dạy lại hả?” Bách Quang Vũ hỏi.
Giang Thiếu Bạch gật gật đầu: “Đúng vậy, nhưng gần đây tôi không rảnh.”
Lão thần côn thường nói, cao nhân sẽ không ăn “cỏ quay đầu” đâu, như thế sẽ lộ ra là không có phong cách. Giang Thiếu Bạch đột nhiên cảm thấy sư phụ thần côn mất tích của hắn càng lúc càng cao thâm khó lường, rất nhiều câu ông nói vốn nghe như giả vờ ngầu thôi, nhưng bây giờ ngẫm lại bỗng thấy rất có lý.
“Tôi nói với người ta, gần đây cậu mê xem hoạt hình, không muốn kiếm tiền.”
Hắn nói với đối phương Giang Thiếu Bạch mê xem hoạt hình, phỏng chừng bên kia sẽ nghĩ lão tứ xem hoạt hình người lớn mà không phải là mê mệt một đám cừu. Dù sao thì hoạt hình người lớn cũng cao cấp hơn một đám cừu. Lão tứ đúng là cái chày gỗ, mê một đám cừu, quả thật không có tầm nhìn! Trình độ thưởng thức của cả phòng ký túc xá đã bị một mình hắn kéo xuống.
Giang Thiếu Bạch gật gật đầu: “Cám ơn cậu.”
Lúc này di động của hắn bỗng reo lên, hắn buông tablet ra nhận điện thoại.
“Thầy, sao thầy không chịu dạy em?” Tiếng kêu gào của Diệp Tinh lập tức truyền đến.
“Chuyện này hả, hiện tại thầy có chuyện quan trọng phải làm nên tạm thời không đến dạy kèm em được.” Giang Thiếu Bạch thở dài một tiếng rồi nói.
Diệp Tinh hơi hiếu kỳ: “Chuyện quan trọng gì vậy thầy?”
Hắn nghiêm túc nói: “Đây là bí mật!”
Cậu bé cũng nghiêm túc theo: “Em hiểu, thầy nhất định có chuyện rất rất rất quan trọng phải làm, em không thể ảnh hưởng thầy.”
“Đúng, chuyện rất quan trọng, đợi đến lúc thầy rảnh rỗi sẽ dẫn em ra ngoài chơi.” Giang Thiếu Bạch đáp.
Diệp Tinh hơi kích động: “Thật không ạ? Khi nào thì đi?”
Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Chuyện này chờ một thời gian ngắn nữa đi.”
Hắn đã ba lần bốn lượt từ chối cha mẹ của Diệp Tinh, phỏng chừng đối phương sẽ nghĩ hắn không biết điều, chờ tình thế qua đi lại nhìn xem có cơ hội hay không, nếu qua một thời gian ngắn mà học trò nhỏ quên mất việc này thì càng tốt. Có vòng tay gỗ đàn bảo vệ, quỷ quái bình thường sẽ không đến gần Diệp Tinh được.
Cậu bé hơi mất mát nói: “Vâng, thầy đừng gạt em đó.”
Giang Thiếu Bạch cúp điện thoại, tiếp tục cày phim. Bách Quang Vũ chịu không nổi đi đến gần hắn nói: “Cậu lừa con nít như vậy mà không có cảm giác tội lỗi hả?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Đúng là không có! Có lẽ vì từ nhỏ hắn đã đi theo lão thần côn “giả danh lừa bịp” nên mấy chuyện như lừa con nít hoàn toàn không có áp lực chút nào!
Giang Thiếu Bạch vô tội nhìn cậu bạn cùng phòng nói: “Tôi không còn cách nào khác mà!”
Bách Quang Vũ: “…” Câu này của lão tứ thật sự không có sức thuyết phục chút nào.
…
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên, Bách Quang Vũ rống to: “Ai đó?”
Hắn hơi bực mình đi ra mở cửa, cánh cửa vừa mở, anh chàng phú nhị đại lập tức thay đổi vẻ mặt ôn hòa nhanh như lật bánh tráng vậy.
“Ồ, sao mấy chị lại đến đây, mời vào, mau vào đi.”
Đứng sau cửa là mấy cô gái, dẫn đầu là Hoàng Bội Bội, những người còn lại hẳn là khuê mật của cô, mấy nữ sinh ăn mặc rất trưởng thành già dặn.
Giang Thiếu Bạch thấy Bách Quang Vũ lật mặt như vậy mà âm thầm lắc đầu, nghĩ Bách Quang Vũ rất giống nam phụ heo *kiến quang tử trong phim.
*见光死 kiến quang tử có 1 nghĩa là chỉ những người yếu ớt có sức đề kháng kém, ra nắng thôi cũng ngỏm. 2 là mấy nam phụ hoàn hảo trong phim, tuy rất hoàn hảo nhưng không thực tế.
Hoàng Bội Bội đi đến trước mặt Giang Thiếu Bạch, cô ngồi xuống rồi nói: “Cám ơn cậu về chuyện nhảy lầu trước kia.”
Giang Thiếu Bạch thấy Hoàng Bội Bội đến, ánh mắt chăm chú nhìn tablet mới dời lên, sau đó hắn ấn nút dừng rồi đặt máy qua một bên.
Chuyện nhảy lầu trước kia, đến giờ Hoàng Bội Bội vẫn như lọt vào sương mù, có điều tránh được một kiếp vẫn là hết sức may mắn.
Giang Thiếu Bạch thản nhiên nói: “Không có chuyện gì lớn, chị Hoàng đừng để trong lòng.”
“Hy vọng cậu không quá để ý đến mấy tin tức trên diễn đàn trường.” Hoàng Bội Bội nói tiếp.
Cô rất cảm kích Giang Thiếu Bạch đã ra tay cứu cô kịp thời, nhưng vẫn khá chán ghét mấy câu trêu chọc “Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp” của một vài người bạn. Lúc cô nhảy xuống lầu, đầu óc không tỉnh táo, sau này xem lại video mới có ấn tượng. Cô thấy rõ Giang Thiếu Bạch đón được cô, sau đó ném như ném rác vào người Bách Quang Vũ, trong lòng cô cũng cảm thấy kỳ quái ít nhiều.
Hoàng Bội Bội biết Diệp Đình Vân không thích cô, dựa vào ngoại hình và gia thế không tầm thường của đối phương, cô bị từ chối cũng không có gì lạ. Nhưng là Giang Thiếu Bạch…
Hắn gật đầu nói: “Toàn mấy người rảnh quá ăn nói lung tung.”
Trên diễn đàn tin tức gì cũng có, Giang Thiếu Bạch đoán tin tức mà Hoàng Bội Bội nói chính là cái gì “Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp”. Trong học viện dường như có rất nhiều người thích ghép cp!
Hoàng Bội Bội cau mày, sau đó lấy một cái thẻ ra đưa cho Giang Thiếu Bạch: “Đây là quà cám ơn cha mẹ tôi muốn tặng bạn Giang.”
Hắn nhìn cái thẻ ngân hàng, lập tức hưng phấn nói: “Trong này có bao nhiêu tiền vậy?”
Vừa nói xong hắn bỗng nhận ra bản thân nói vậy tựa hồ giống mấy con buôn, hắn xấu hổ cười cười: “Nhiều ít gì cũng là tâm ý, mật mã là mấy vậy?”
Mấy cô gái đi cùng Hoàng Bội Bội dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn Giang Thiếu Bạch. Hắn vẫn mặt mày bình tĩnh như thường. Hoàng Bội Bội đọc mật mã rồi dẫn vài khuê mật rời đi.
…
Hoàng Bội Bội vừa ra khỏi ký túc xá, mấy người bạn đã nhịn không được bàn tán.
“Bội Bội, Giang Thiếu Bạch thật sự nhận tiền kìa!”
“Hắn lấy tiền cũng phải.” Hoàng Bội Bội đáp.
“Tớ còn tưởng hắn là anh hùng, không ngờ thấy tiền là sáng mắt, ngay cả giả vờ từ chối cũng không.”
“Gia cảnh của Giang Thiếu Bạch không tốt lắm, yêu tiền một chút cũng không lạ.”
“Vùa rồi tới thấy hắn đang xem “Cừu vui vẻ và Sói xám”! Rốt cuộc tên này thi lên đại học thế nào nhỉ? Không khỏi quá ngây thơ.”
Hoàng Bội Bội hít sâu một hơi: “Dù thế nào đi nữa, tặng tiền xong là tốt rồi.”
…
Quách Phạn nhào đến ôm vai Giang Thiếu Bạch, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lên tiếng: “Bạn tôi à, sao cậu có thể nhận tiền của người đẹp được hả?”
Giang Thiếu Bạch không thèm để ý nói: “Tại sao tôi không thể nhận tiền của người đẹp? Chẳng lẽ tiền của người đẹp không phải là tiền?”
Quách Phạn bất đắc dĩ nói: “Nhưng cậu chính là ANH HÙNG CA đó.”
Anh hùng ca, hẳn là xem tiền tài như cỏ rác mới đúng! Vừa rồi ánh mắt mấy nữ sinh nhìn Giang Thiếu Bạch rất không đúng! Mệt lão tứ còn làm vẻ đắc ý như vậy, cứ theo khuynh hướng này thì e là lão tứ rất khó tìm bạn gái suốt thời đại học.
Giang Thiếu Bạch ngắm nghía cái thẻ trên tay nói: “Anh hùng cũng cần phải ăn cơm thôi, chưa từng nghe qua câu “*ba đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán” sao?”
*Ví dụ một khó khăn rất nhỏ lại khiến cho đại sự không thể tiến hành, không thể hoàn thành. Cũng chỉ người có bản lĩnh nhưng đối mặt với vấn đề rất nhỏ lại bó tay.
Quách Phạn: “….”
“Không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền, tôi phải đi xem một chút.” Giang Thiếu Bạch từ trên giường ngồi dậy.
Cậu bạn cùng phòng liếc nhìn hắn một cái: “Không cần vội như vậy đâu.”
“Đây là lần đầu tiên có người đưa thẻ cho tôi. Thật sự không đợi nổi nữa, cùng đi đi, tiện đường mời mấy cậu ăn cơm.”
Chuyện này có vẻ khá giống trong phim ngôn tình, bà mẹ xua đuổi bạn gái của con trai, chỉ thích quăng thẻ vào mặt cô gái. Thẻ ngân hàng là cái gì, Giang Thiếu Bạch không ngờ hắn là đàn ông con trai mà cũng có cơ hội thế này.
Bình thường mấy nhân vật trong phim chắc chắn không nhận số tiền này, Giang Thiếu Bạch nghĩ đầu óc mấy biên kịch có vấn đề rồi! Tiền đưa đến trước mặt mà lại không nhận? Tiền có làm phỏng tay đâu chứ.
Bách Quang Vũ nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Lão tứ muốn mời vậy không nên bỏ qua! Mọi người cùng đi đi.”
Giang Thiếu Bạch đi tra ngoài kiểm tra, phát hiện trong thẻ có ba trăm ngàn tệ.
“Thế mà không phải ba triệu, là ba trăm ngàn.” Hắn nhìn thẻ ngân hàng trong tay, hơi thất vọng.
“Quả nhiên ti vi đều gạt người.” Rõ ràng mấy người giàu trong ti vi mỗi lần vung tay là đến mấy triệu, kết quả hiện thực chỉ có ba trăm ngàn.
Bách Quang Vũ và Quách Phạn gật gật đầu, cũng thấy số tiền này khá ít.
“Lão tứ, ba trăm ngàn cũng không ít mà.” Lý Vũ Hàm nói.
Gia cảnh của Lý Vũ Hàm không tồi, nhưng là không tồi so với người bình thường mà thôi, đối với cậu bạn này thì ba trăm ngàn là một số tiền không nhỏ.
Giang Thiếu Bạch gật gật đầu nói: “Đúng vậy, vẫn tốt hơn là không có gì, dù sao cũng là tiền từ trên trời rơi xuống.” Trường học đã phát tiền thưởng nhưng lại khá keo kiệt bủn xỉn, so ra thì Hoàng Bội Bội hào phóng hơn nhiều.
“Kỳ thật vẫn hơi ít, dù sao lão tứ là mạo hiểm tính mạng cứu người mà.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Mạo hiểm tính mạng cứu người gì đó nói nghe khoa trương quá, hắn là chắc chắn mới ra tay, nếu cần phải mạo hiểm thì hắn đã sớm nấp xa xa rồi.
Giang Thiếu Bạch dẫn mấy người bạn đi ăn lẩu, mấy nam sinh tụ tập một chỗ nên uống khá nhiều rượu.
“Lão tứ à, trưởng câu lạc bộ bọn tôi gửi lời cám ơn cậu, còn kính nhờ tôi hỏi cậu có hứng thú gia nhập câu lạc bộ hay không.”
Giang Thiếu Bạch nhìn cậu bạn phú nhị đại: “Câu lạc bộ các cậu muốn nhận tôi làm thành viên?”
“Đúng vậy!” Anh chàng đáp lời.
Quách Phạn khá hâm mộ nói: “Trưởng câu lạc bộ xem trọng lão tứ hả? Đây được coi chiêu mộ đặc biệt sao? Cậu đúng là lợi hại!”
“Này, đàn chị Mạnh Đình Nguyệt xảy ra chuyện như vậy mà câu lạc bộ không định giải tán sao?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Bách Quang Vũ không cho là đúng: “Sao phải giải tán chứ? Gặp chút khó khăn nho nhỏ liền giải tán là không có chí khí, thành viên gia nhập câu lạc bộ đều giác ngộ không sợ khó khăn nguy hiểm. Có điều nói đi thì cũng nói lại, lần này may là cậu cứu được Hoàng Bội Bội, nếu không…”
Hoàng Bội Bội sẽ nhảy lầu, nghĩ đến việc này có liên quan đến nữ quỷ, nếu cô ta vì vậy mà chết thì câu lạc bộ bọn họ cũng dính liếu ít nhiều.
Giang Thiếu Bạch thở dài nói: “Tôi không có hứng thú gia nhập câu lạc bộ. Chí hướng không nằm ở đó.”
Bách Quang Vũ đã từng mời Giang Thiếu Bạch mấy lần, lúc này nghe hắn từ chối cũng không để trong lòng. Sức hấp dẫn lớn nhất của câu lạc bộ chính là các cô gái đẹp, thế nhưng dường như Giang Thiếu Bạch lại miễn dịch với mỹ nữ.
“Lão đại, cậu không cân nhắc việc rời khỏi câu lạc bộ sao? Lần này gặp phải nữ quỷ, dù coi là hữu kinh vô hiểm nhưng lần sau khó nói.” Giang Thiếu Bạch khuyên bảo.
Cậu bạn phú nhị đại lại không cho là đúng: “Chị Mạnh cũng không muốn rút lui khỏi câu lạc bộ, tôi là đàn ông con trai đương nhiên sẽ không lâm trận bỏ chạy.”
“Mạnh Đình Nguyệt vẫn không sợ, lần này cô ấy bị nữ quỷ nhập vào người đó!” Quách Phạn cảm thán.
Bách Quang Vũ lắc lắc đầu: “Cô ấy còn rất cao hứng, nghĩ lần này là phao tin vì chính nghĩa.”
“Phao tin vì chính nghĩa?” Quách Phạn không hiểu hỏi lại.
“Trương Tinh Tinh bị tra nam lừa, sau khi Lưu Vân Siêu và Trần Giảo bị tai nạn xe, hai người mắng chửi lẫn nhau, kéo ra vụ đâm xe Trương Tinh Tinh năm xưa.”
Có người nặc danh đăng chuyện này lên mạng, nói là quỷ hồn báo thù, được đám đông hưởng ứng.
Dưới áp lực của dư luận, cấp trên điều tra lại vụ tai nạn xe năm đó lần nữa, phát hiện sau khi vụ tai nạn xảy ra không lâu, tài xế gây tai nạn nhận được số tiền không rõ lai lịch không nhỏ. Bây giờ là thời đại internet, dư luận xã hội đủ để ép chết một người, cho dù phía trên không điều ra được chân tướng thì hai vợ chồng kia cũng sẽ bị nước bọt dìm chết đuối.
Sau khi cơm nước xong, Giang Thiếu Bạch đi đến cửa hàng chọn một cái điện thoại di động, một cái tablet, một notebook và một máy chơi game. Giang tiểu gia có tiền rồi, điều kiện cải thiện, rốt cuộc không cần dùng hàng secondhand nữa rồi.
Xách một giỏ đồ điện tử, trong lòng hắn tràn đầy cảm giác đại gia giàu có.
Hết chương 28