Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 269: Tan rã trong không vui




Edit: OnlyU

Kỷ Thư Âm nhìn mấy thi thể bị Giang Thiếu Bạch thu phục, cảm thấy hơi ao ước.

Mấy thi thể này đều có thực lực Động Thiên Cảnh, có năm luyện thi này tương đương có năm người trợ giúp.

Đồng bạn không thể dễ dàng từ bỏ, nhưng nếu gặp phải tình huống cực kỳ khó giải quyết thì có thể dựa vào tự bạo luyện hộ, lấy mạng đổi mạng.

Nghiêm Hồng nhìn mấy thi bộc của Giang Thiếu Bạch, tùy tiện nói: “Vị sư đệ này, với thực lực của ngươi muốn khống chế mấy thi thể thì hơi miễn cưỡng, không bằng bán cho ta hai thi bộc.”

Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn Nghiêm Hồng nnoi1: “Làm phiền sư huynh lo lắng, ta cảm thấy khống chế năm thi bộc không có gì là tốn sức, huống chi dù ta bán cho ngươi, chưa chắc ngươi điều khiển được.”

Nghiêm Hồng nhíu mày: “Nói cũng đúng. Không biết sư đệ điều khiển thi thể thế nào, có thể chỉ giáo một chút không? Nếu lại gặp phải người của Minh Thi Tông thì chúng ta còn có cách chống lại.”

Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn đối phương, thầm nghĩ đệ tử mấy đại tông môn thật chán ghét, có thể mặt dày hỏi vấn đề thế này.

“Ngại quá, ta chỉ xâm nhập thức hải của thi bộc, chúng tự nhiên nghe theo ta, ta không có bí quyết gì cả.”

“Sư đệ không muốn nói thì thôi, sao phải gạt người như vậy?” Nghiêm Hồng lạnh giọng nói.

Giang Thiếu Bạch cười nhạt: “Vậy thì cứ coi như ta không muốn nói đi.”

Nét mặt Nghiêm Hồng lập tức khó coi nhìn Liễu Ngọc: “Liễu sư đệ, mấy hộ vệ của đệ tính tình tệ quá.”

Kỷ Thư Âm cau mày nói: “Nghiêm sư huynh, đừng làm khó.” Cô hơi xấu hổ, trong bí cảnh nguy cơ tứ phía, nói thật cô cũng rất muốn biết bí quyết cướp thi bộc, chẳng qua… Dù sao đó là thực lực của Giang Thiếu Bạch.

Kỷ Thư Âm chợt nhớ lại Cờ Âm Quỷ mất tác dụng trước đó, lúc đó lá cờ thình lình mất tác dụng, cô còn đang ngẫm nghĩ xem là nguyên nhân gì, hiện tại xem ra…

Nếu như thi bộc dễ bị khống chế phản bội như vậy thì Minh Thi Tông đã không còn tồn tại từ lâu rồi. Kỷ Thư Âm thầm hoài nghi có lẽ Giang Thiếu Bạch nói thật, nhưng bọn họ lại không áp dụng theo cách này được. Năng lực của Giang Thiếu Bạch quá quỷ dị, hay là hắn không phải là Động Thiên mà là Toàn Đan?

Kỷ Thư Âm thầm lắc đầu, trước kia cũng có tu sĩ Toàn Đan đại nạn sắp tới bèn áp chế tu vi tiến vào bí cảnh, nhưng vào rồi lại bị nổ tung.

Liễu Ngọc nhìn Nghiêm Hồng, không vui nói: “Nếu đã không còn chuyện gì thì chúng ta đi trước đây.” Y cau mày, cảm thấy Nghiêm Hồng có hơi quá đáng. Dù gì thì coi như họ đã cứu mạng mấy người này, kết quả vừa giải trừ nguy cơ là tên này lập tức ngấp nghé năng lực của Giang Thiếu Bạch. Y vốn đang cao hứng vì gặp được đồng bạn, hiện tại chỉ còn thấy tẻ nhạt vô vị.

Nghiêm Hồng thấy Liễu Ngọc không nói đỡ cho hắn ta, nét mặt càng khó coi hơn, hắn ta thầm nghĩ Liễu Ngọc quá đáng, ỷ có ông ngoại là Tô trưởng lão nên không nể mặt hắn ta chút nào.

Tăng Vi cau mày nói: “Liễu sư đệ không đi cùng chúng ta sao?”

Y lắc đầu đáp: “Thôi.”

Trong lòng Tăng Vi hơi tiếc nuối, lưu luyến nhìn năm thi bộc. Nếu Liễu Ngọc đi cùng bọn họ thì thực lực của cả nhóm sẽ tăng lên không ít. Sau hai lần được Liễu Ngọc cứu, trong lòng Tăng Vi cảm thấy ba người vô cùng đáng tin.

Nhóm Giang Thiếu Bạch trao đổi tin tức với Kỷ Thư Âm xong thì rời đi.

Thông qua tin thạch, nhóm Kỷ Thư Âm giao hẹn địa điểm gặp mặt với các tu sĩ đại tông môn khác, lập tức xuất phát đi về địa điểm tập hợp.

“Giang Thiếu Bạch có năng lực quỷ dị quá.” Tăng Vi nói.

Lâm Nhiễm khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Nếu có năng lực như Giang Thiếu Bạch thì bọn họ không cần e ngại tu sĩ Minh Thi Tông nữa. Đáng tiếc Liễu Ngọc không thích đi chung với bọn họ mà muốn đi tìm cơ duyên.

Nghiêm Hồng nghe mấy nữ tu Linh Âm Các nói chuyện, thấy mấy cô luôn nói về Liễu Ngọc, nét mặt hắn ta lập tức khó coi, cảm giác bản thân bị mất mặt.

Sau khi Nghiêm Hồng vào bí cảnh không lâu thì nghe mấy tu sĩ nói Liễu Ngọc cũng tiến vào. Bên ngoài bí cảnh, lúc Liễu Ngọc kích phát lệnh bài trùng hợp bị mấy tu sĩ Lăng Thiên Tông thấy được. Nghiêm Hồng cho rằng lệnh bài của Liễu Ngọc có liên quan đến Tô trưởng lão.

Mặc dù ngoài miệng mấy đệ tử Lăng Thiên Tông không nói gì nhưng trong lòng đều nghĩ Tô trưởng lão bất công, cất giấu lệnh bài không cho người khác biết, còn lén đưa riêng cho cháu ngoại. Nếu Tô trưởng lão muốn Liễu Ngọc đi vào bí cảnh thì cũng được thôi, chẳng qua còn hai danh ngạch, dù gì phải đưa cho người của Lăng Thiên Tông mới đúng.

Nghiêm Hồng không ngờ bên cạnh Liễu Ngọc lại có hai người lợi hại như vậy, có thể dễ như trở bàn tay thu thi bộc của Minh Thi Tông. Nhưng dường như năng lực này không xuất phát từ chính phái.

“Nghiêm sư huynh, huynh từng nghe Tô trưởng lão nhắc đến hai người kia chưa?” Tăng Vi lên tiếng hỏi.

Nghiêm Hồng lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.”

Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ rồi nói: “Có lẽ không phải là người của Tô trưởng lão, mà Liễu Ngọc tự tìm người giúp đỡ.”

“Vậy thì Liễu Ngọc lợi hại rồi, vì không dễ tìm người tài giỏi như vậy giúp đỡ đâu.” Lâm Kiều tiếp lời.

Nghiêm Hồng nhớ lại Liễu Ngọc từng suýt chết ở man hoang, được hai người lạ cứu, khiến Tô trưởng lão lòng nóng như lửa đốt, rất có thể chính là hai người vừa nãy.

***

Ba người Giang Thiếu Bạch tìm một động phủ nghỉ ngơi, nguyên khí trong bí cảnh vô cùng nồng dậm, dù không thu hoạch được gì thì có thể tu luyện trong bí cảnh đã là chuyện tốt rồi.

Tâm trạng Liễu Ngọc hơi uể oải: “Vừa rồi thật có lỗi.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Liễu thiếu nhanh tu luyện đi, tình hình trong bí cảnh phức tạp hơn dự đoán nhiều, ta sợ ta và Đình Vân sẽ không bảo vệ được ngươi.”

Liễu Ngọc gật đầu, y nuốt một viên đan dược rồi bắt đầu ngồi xuống tu luyện. Y tu luyện một lúc, chợt cảm thấy không chắc chắn bèn hỏi: “Giang thiếu, ngươi cho rằng chúng ta không nên tụ hợp cùng tứ đại tông môn sao?”

Hắn lắc đầu, tiếc nuối nói: “Ta không biết cách giao tiếp với người của tứ đại tông môn.”

Trước đó Nghiêm Hồng muốn dùng đại nghĩa ép hắn, khó bảo đảm những người khác không như vậy, hắn nói tiếp: “Ta và Đình Vân vẫn còn thấp kém, đến đó khó bảo đảm sẽ không bị xem là con chốt thí, nhưng nếu Liễu thiếu đi thì có lẽ…”

Giang Thiếu Bạch không muốn xung đột trực diện với tứ đại tông môn, lúc ra ngoài vẫn truyền tống đến Lạc Tinh Lĩnh, các trưởng lão tứ đại tông môn đương nhiên chờ ở đó. Đến lúc đó nếu có người tùy tiện cáo trạng thì hắn sẽ gặp rắc rối to, do đó nên đứng xa quan sát cho thỏa đáng.

“Ngươi nói đúng, chúng ta vẫn nên đơn độc hành động, nếu gặp tình huống bình thường thì có lẽ tu sĩ khác sẽ nể mặt ông ngoại ta mà giúp một tay. Nhưng tình hình bây giờ đặc thù, ta cho rằng bọn họ sẽ không để ý đến ta, còn không bằng chúng ta hành động độc lập, như vậy cũng không khiến đám tu sĩ ngoại vực chú ý.”

Giang Thiếu Bạch nghe Liễu Ngọc nói thế mà thầm thả lỏng.

Lúc này Diệp Đình Vân lấy lò luyện đan ra, bắt đầu luyện chế đan dược. Một mẻ đan dược nhanh chóng ra lò.

“Giang thiếu, Diệp thiếu liên tục luyện chế đan dược như thế, không bị tiêu hao nguyên khí sao?” Liễu Ngọc thắc mắc hỏi.

Hắn cười đáp: “Không sao đâu.”

Diệp Đình Vân có thể chất đặc biệt, có thể hấp thu mộc khí bổ sung nguyên khí tiêu hao, ở bên ngoài thì còn lo lắng hấp thu nhiều mộc khí sẽ khiến cây cỏ khô héo, linh dược bị hao tổn, nhưng ở trong bí cảnh thì hoàn toàn không cần phải lo nghĩ. Dù sao họ sẽ ở trong bí cảnh một thời gian rất dài.

Một số lượng lớn linh thảo được chuyển hóa thành dược dịch, sau đó lại được ngưng tụ thành đan hoàn.

Giang Thiếu Bạch cho rằng không cần thiết giữ lại quá nhiều linh thảo, nên nhanh chóng dùng linh thảo luyện chế. Diệp Đình Vân liên tục luyện chế đan dược, nếu nguyên khí không ổn sẽ lập tức nuốt đan dược và hấp thu mộc khí. Có thể vì nhiều lần tiêu hao nguyên khí, kinh mạch và khí hải khuếch trương, thế nên trong lúc cậu luyện đan, cậu tự động đột phá lên trung kỳ Động Thiên.

Sau khi tăng tu vi, thuật luyện đan của Diệp Đình Vân cũng tăng theo.

Giang Thiếu Bạch dùng mấy thi bộc là thủ hộ miệng hang, bảo vệ sự an toàn của ba người, lại thả Đa Đa ra trông chừng, cuối cùng chìm vào tu luyện.

Hắn lấy mấy khối nguyên thạch ra, cố gắng hấp thu nguyên khí bên trong nguyên thạch.

Lúc ở Thương Minh, Giang Thiếu Bạch luôn dùng nguyên thạch vụn tu luyện, sau khi vào bí cảnh, hắn tịch thu được túi trữ vật và nhẫn không gian, phát hiện trong đó đều có nguyên thạch.

Trong nguyên thạch ẩn chứa nguyên lực, so với nguyên thạch vụn thì dồi dào hơn rất nhiều, một khối nguyên thạch ẩn chứa nguyên lực gần bằng một ngàn khối nguyên thạch vụn, đủ để hấp thu rất lâu.

Từ tiết kiệm thành giàu sang thì dễ, chứ ngược lại thì rất khó.

Giang Thiếu Bạch phát hiện đã quen dùng nguyên thạch tu luyện, quay lại dùng nguyên thạch vụn tu luyện khiến không có tác dụng. Hắn hơi lo lắng trong lòng, cứ thế này thì sau khi ra ngoài phải làm sao đây. Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, ném lo lắng này ra khỏi đầu, cảm thấy cứ giải quyết vấn đề trước mắt thì hơn, chỉ cần thực lực tăng lên, sau này sẽ có nhiều cách kiếm được nguyên thạch.

Giang Thiếu Bạch vừa nuốt đan dược, vừa hấp thu linh lực bên trong nguyên thạch, cảm giác nguyên khí trong người tăng lên nhanh chóng.

Đúng là cách thức tu luyện xa xỉ.

Hắn hít sâu một hơi, nếu không phải vào được bí cảnh thì muốn dùng cách này e là phải đợi mấy năm nữa.

Liễu Ngọc tu luyện một lúc thì ngừng, y vuốt ve khẩu súng trên tay, bắt đầu luyện tập bắn súng đùng đùng.

Hạt châu mà y dùng để tập luyện là thiết châu bình thường, nếu dùng đạn đặc chế thì uy lực sẽ tăng lên không ít. Khẩu súng này là Giang Thiếu Bạch thấy y nhàm chán, bèn đưa súng cho y phòng thân. Liễu Ngọc vô cùng yêu thích khẩu súng, sau khi nhận lấy cứ nổ súng tập luyện suốt ngày.

Giang Thiếu Bạch tu luyện mấy ngày, hoàn toàn củng cố tu vi trung kỳ Động Thiên. Sau mấy ngày tu luyện, dù đẳng cấp của hắn không tăng lên nhưng nguyên khí dồi dào hơn hai thành so với trước kia.

Lúc hắn kiểm kê các chiến lợi phẩm thì phát hiện một thẻ ngọc kiếm trận, kiếm trận cần ít nhất năm người phối hợp với nhau. Họ không có năm người nhưng lại có năm thi thể thi bộc. Thế là Giang Thiếu Bạch sắp xếp mấy thi thể, điều khiển chúng tập luyện kiếm trận.

Hết chương 269