Edit: OnlyU
Lục Anh từ trên lầu đi xuống, vô cùng tò mò nhìn Giang Thiếu Bạch.
“Anh Giang, khẩu vị của anh thật tốt!”
Hắn ngượng ngùng nói: “Tàm tạm.”
“Anh Giang, anh mạnh thật đấy, sao anh mạnh dữ vậy?” Lục Anh tò mò hỏi.
Giang Thiếu Bạch nhìn cô bé nói: “Đơn giản thôi, ăn nhiều cơm vào, ăn nhiều là mạnh thôi.”
Lục Anh không cho là đúng: “Không phải đâu! Ở đây có nhiều người ăn rất rất rất nhiều, nhưng chỉ béo ra mà không có sức lực gì cả, cũng vì ăn quá nhiều mà thành béo phì, không xuống được giường luôn.”
Giang Thiếu Bạch chớp mắt, thầm nghĩ cô bé này không dễ dụ.
“Thật ra là do anh có thể chất đặc biệt, bẩm sinh là kỳ tài luyện võ, không cần tu luyện gì, chỉ cần ăn cơm, ngủ nghỉ, thế là sức mạnh cứ tăng dần.” Giang Thiếu Bạch ba xạo nói.
Cô bé nhìn hắn, hai mắt sáng lên: “Có chuyện tốt như vậy sao?”
Hắn thầm nghĩ đương nhiên không phải rồi, kỳ thật hắn tu luyện rất khắc khổ đó. Bỗng hắn thoáng nhìn ra cửa, không biết Tần Sở Long đến từ lúc nào, y đang vô cùng hâm mộ nhìn hắn.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ, chẳng lẽ tên này tin chuyện xàm của hắn, cho rằng hắn là kỳ tài luyện võ, ăn cơm ngủ nghỉ là thành cao thủ tuyệt đỉnh? Dù hắn là thiên tài thật nhưng cũng phải tập luyện gian khổ lắm đó.
“Giang thiếu, cám ơn cậu.” Tần Sở Long nói.
Y hiếu kỳ hỏi: “Nhìn thân thủ của Giang thiếu không giống người bình thường, không biết kế tục môn phái gì?”
Giang Thiếu Bạch tùy tiện nói: “Môn phái của chúng tôi rất nhỏ, không có tiếng tăm gì, còn sư phụ tôi, ông ấy đi khắp nơi bán nghệ.”
Tần Sở Long: “…”
“Đi khắp nơi bán nghệ? Bán nghệ gì?” Lục Anh nghe vậy tò mò hỏi.
“Vào chảo dầu! Nhang nến tự cháy! Dấu máu trên giấy trắng!”
Lục Anh cau mày, khó hiểu nói: “Không phải toàn là trò bịp gạt người sao?”
Hắn gật đầu đáp: “Đúng vậy! Xã hội hiện đại phát triển quá nhanh, tin tức trên mạng linh thông, không dễ làm trò như trước, dễ bị người ta vạch trần…”
Vào chảo dầu, đó là mánh khóe lừa bịp thường gặp nhất.
Ngày xưa tin tức không nhanh nhạy như bây giờ, một vị đại sư thò một tay vào chảo dầu là có thể hù dân chúng hết cả hồn.
Đổ vào chảo nhiều giấm và dầu, mật độ giấm sẽ chìm dưới dầu. Sau khi đun nóng, giấm có điểm sôi thấp hơn sẽ sôi trước, bọt khí sẽ sôi lên trên dầu. Cứ như vậy, thoạt nhìn sẽ tưởng là dầu sôi lên, nhưng thực tế nhiệt độ trong chảo chỉ chừng 60°C. Sau đó thêm canxi cacbonat hoặc hàn the, lúc này “dầu” sẽ sôi sùng sục.
*Cacbonat canxi hay Canxi cacbonat là một hợp chất hóa học với công thức hóa học là CaCO3. Đây là một chất thường được sử dụng trong y tế như một chất bổ sung canxi cho người bị loãng xương, cung cấp canxi cho cơ thể hay một chất khử chua. Cacbonat canxi là một thành phần cấu thành hoạt hóa trong vôi nông nghiệp. Chất này thường được tìm thấy dưới dạng đá ở khắp nơi trên thế giới, là thành phần chính trong mai/vỏ của các loài sò, ốc hoặc vỏ của ốc. Nó là nguyên nhân chính gây ra hiện tượng nước cứng.
Việc vào chảo dầu nghe rất đáng sợ, nhưng mấy năm gần đây có nhiều người vào chảo dầu, nhiều quá thì không còn ly kỳ nữa, chuyện gì cũng vậy, hiếm mới quý!
Còn về vết máu trên giấy trắng cũng rất đơn giản.
Cách làm như sau, vỗ mạnh vào tờ giấy trắng tinh, trên giấy sẽ xuất hiện một bàn tay máu, lúc này sẽ nói yêu ma quỷ quái đã bị hàng phục. Kế tiếp, nhúng tờ giấy có dấu máu vào chậu nước một cái, dấu tay máu sẽ từ từ biến mất. Lúc này sẽ nói với dân chúng là ma quỷ đã bị đuổi đi.
Nguyên lý là thế này, phenolphthalein sẽ chuyển sang màu đỏ khi nó gặp kiềm, và nó sẽ mờ dần khi nó gặp axit.
*Phenolphtalein là một hợp chất hóa học với công thức C20H14O4 và thường được viết là “HIn” hoặc “phph” trong ký hiệu viết tắt. Nó được phát hiện năm 1871 bởi Adolf von Baeyer.
Phenolphtalein thường được sử dụng trong chuẩn độ, nó chuyển sang không màu trong các dung dịch có tính axit và màu đỏ trong các dung dịch bazơ. Nếu nồng độ của chất chỉ thị là đặc, nó có thể xuất hiện màu tím. Nếu trong dung dịch tính kiềm cực mạnh (pH > 12) thì nó trở về không màu.
Trước tiên xịt thuốc thử phenolphtalein lên tờ giấy trắng, sau khi giấy khô sẽ không còn dấu vết. Lúc làm phép, vỗ lên chỗ đã xịt thuốc thử, một dấu tay máu sẽ hiện lên. Lại nhúng tờ giấy vào chậu nước pha vài giọt acid clohydric và giấm trắng, phenolphtalein gặp acid sẽ bay màu, dấu tay đỏ sẽ biến mất.
Nhang tự cháy là một dạng nhang bột photpho, khuôn đúc không khuyết (kiểu đúc ruột đặc). Trong miệng lẩm bẩm “đốt”, làn khói mịt mù (kiểu khói dày đặc quá khiến người ta muốn nôn, một phần khác là do photpho trắng độc và khi cháy có mùi tỏi nên ngửi thấy mắc ói) cũng bùng cháy.
Rất nhiều người không có kiến thức chứng kiến trò này, vô cùng tin tưởng là đại sư đuổi quỷ mà không hề nghi ngờ gì.
Kỳ thật chỉ cần bôi photpho trắng lên nến, nhiệt độ tự bốc cháy của photpho hơi thấp, ở nhiệt độ bình thường cũng dễ dàng tự cháy.
Trước đây rất dễ lừa gạt người ta, thường rất thuận lợi, nhưng dạo gần đây thì không được nữa.
Sau khi phổ cập giáo dục, kiến thức mọi người tăng lên, dù họ không hiểu rõ nguyên lý thì cũng có thể tra Baidu!
Lục Anh khó hiểu nói: “Vậy sư phụ anh là giang hồ bịp bợm rồi!”
Giang Thiếu Bạch nghiêm mặt nói: “Em đừng nói bậy! Sư phụ anh là cao nhân thâm tàng bất lộ đó.” Chẳng qua cao nhân này lại thích giả mạo bọn bịp bợm giang hồ.
Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch, hơi thắc mắc hỏi: “Sư phụ cậu đã làm mấy trò này hả?”
Hắn gật đầu: “Ừ.”
Ma quỷ là thứ mà người thường không nhìn thấy, có khi sư phụ hắn đánh chết quỷ nhưng không ai tin, sau này bị ép bất đắc dĩ phải khiến họ “mắt thấy mới tin”.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ nếu lão thần côn giống lời Lạc Kỳ nói, từng là đại nhân vật tung hoành hai giới hắc bạch, vậy đoạn thời gian sau khi ông lui ẩn có thể được xem là lịch sử đen tối.
Diệp Đình Vân nghi ngờ nhìn Giang Thiếu Bạch.
Hắn thấy nét mặt cậu như vậy bỗng cảm thấy hơi bất an, thầm nghĩ chẳng lẽ cậu đã biết sư phụ của hắn là ai, nếu cậu đã biết, vậy chẳng phải cũng biết chuyện… hôn ước.
Bọn họ có hôn ước từ lâu, càng chứng minh hai người là trời sinh một cặp.
Giang Thiếu Bạch hài lòng ăn xong nồi canh gà, lại ăn thêm hơn mười miếng beefsteak.
Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Beefteak ngon không.?”
Hắn gật gù đáp: “Rất ngon.”
Cậu cười nói: “Thịt bò cậu ăn là loại đắt tiền nhất ở đây, một miếng hơn ba ngàn đô.”
Giang Thiếu Bạch nghe thế sặc ho: “Không… Không thể nào.”
“Nuôi loại bò này rất phức tạp, đầu tiên cần xem giống bò, vì để thịt ngon còn phải cho chúng nghe nhạc, nói chuyện với chúng, để tâm trạng chúng thả lỏng…”
Giang Thiếu Bạch: “…” Trên đời này nhiều người ăn no rửng mỡ quá! Chỉ là miếng thịt thôi mà, còn nhiều lưu ý như vậy.
Vừa rồi hắn chỉ lo lấp đầy bụng, không để ý mùi vị cho lắm, nói thật thì hắn cảm thấy cũng bình thường thôi, quả nhiên hắn không có thưởng thức, hoặc là thịt bò đắt như vậy vốn không ngon, đơn giản là mánh khóe đẩy giá, dù sao ở đâu cũng có người lắm tiền chịu chi mà.
Diệp Đình Vân chỉ cười cười, cậu nhìn ra cửa nói tiếp: “Trời chưa tối, cậu muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Hắn lắc đầu: “Không cần đâu.” Hắn rất khỏe, dồi dào tinh lực, không ngủ vài ngày cũng không có vấn đề.
***
Giang Thiếu Bạch nhắm mắt lại, ngồi thiền trên giường, đến nửa đêm, hắn bỗng cảm nhận được luồng khí quen thuộc.
“Gã đến rồi.”
Diệp Đình Vân không hiểu Giang Thiếu Bạch nói đến ai, nhưng cậu không hỏi nhiều.
Lúc cần cẩu sập xuống sáng nay, hắn cũng cảm nhận được luồng khí của gã kia, hoàn toàn không giống người bình thường, lúc này hắn càng cảm nhận được mãnh liệt hơn.
Giang Thiếu Bạch ra khỏi phòng, thấy mấy vệ sĩ trong biệt thự đã tắt thở, vài người như bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt cổ mà chết.
Bỗng một lưỡi dao bắn về phía Giang Thiếu Bạch, hắn vung một quyền đánh bay lưỡi dao ra ngoài. Lúc này hắn trông thấy một người đàn ông tóc vàng, ăn mặc quỷ dị, trên quần áo móc rất nhiều khoen kim loại. Mấy cái khoen này có thể thay đổi hình dạng khi người đàn ông niệm gì đó. Lưỡi dao vừa tấn công Giang Thiếu Bạch lúc nãy cũng do chính những khoen kim loại này biến ra.
Thình lình các khoen bỗng hóa thành lưỡi dao bay về phía Giang Thiếu Bạch, hắn lập tức vận chuyển Trượng Lục Kim Thân Quyết, một lớp giáp màu vàng lập tức xuất hiện bao quanh người hắn, các mảnh kim loại của gã kia đập vào lớp giáp vàng lập tức bị đánh ra.
Vòng bảo hộ màu vàng là Giang Thiếu Bạch dùng Trượng Lục Kim Thân Quyết ngưng tụ ra, hắn mới tu luyện Trượng Lục Kim Thân Quyết không lâu, vòng bảo hộ hiệu lực có hạn, nếu đạt đến cảnh giới cao thì dù đối mặt lửa đạn ào ào cũng không hề hấn gì.
Gã tóc vàng thấy tấn công không hiệu quả, lập tức nổi giận hét lên.
Gã tóc vàng này chính là Christo, át chủ bài của Hiệp Hội Dị Năng Giả nước M, từng hoàn thành nhiều nhiệm vụ. Với dị năng của gã, luôn hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng không hề gặp bất lợi. Mấy năm qua, số người bị lưỡi dao của Christo cắt đứt cổ lên đến mấy trăm.
Cấp trên bảo gã đi giải quyết Lục Mậu Vinh, gã vốn không vui lắm, nghĩ rằng Lục Mậu Vinh chỉ là một ông già bình thường, không đáng để gã ra tay.
Christo vốn định khiến Lục Mậu Vinh chết vì tai nạn, nào ngờ khối xi măng bị Giang Thiếu Bạch đánh nát, kế hoạch thất bại.
Mà gã từng tuyên bố trong Hiệp Hội Dị Năng Giả rằng giải quyết Lục Mậu Vinh dễ như trở bàn tay, kết quả lần đầu ra tay thất bại, vì câu nói kiêu căng ngạo mạn trước đó mà gã bị mấy tên trong hội giễu cợt không thôi.
Tuy cấp trên không có ý trách cứ Christo nhưng gã vẫn cảm thấy mất mặt, chủ động tham gia lần hành động tối nay.
Lúc này chứng kiến đòn tấn công bị đỡ được, Christo vừa cuống cuồng vừa tức giận.
Gã vô cùng tự phụ, lần trước bị Giang Thiếu Bạch phá đám một lần đã mất mặt không thôi, gã nóng lòng muốn thủ tiêu Giang Thiếu Bạch, cứu vãn thanh danh.
Các mảnh kim loại liên tục đụng mạnh vào vòng bảo hộ, Giang Thiếu Bạch lần đầu tiên kiến thức có loại tấn công như vậy, hắn cảm thấy hơi mới lạ.
Mảnh kim loại từ bốn phương tám hướng tụ lại, vòng bảo vệ hắn ngưng tụ có dấu hiệu sụp đổ dưới sự tấn công mãnh liệt.
Mà chúng còn có thể tùy ý thay đổi hình dạng theo điều khiển của Christo.
Giang Thiếu Bạch sinh lòng hâm mộ năng lực của gã. Nhưng bị động chịu đòn không phải là tác phong của hắn.
Hắn ném một lá bùa sấm sét ra, hô lớn: “Sấm sét, phá!”
Trên bầu trời đêm quang đãng bỗng giáng xuống một tia sét, đánh ngay gã tóc vàng.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Giang Thiếu Bạch nhìn người bị sét đánh hoàn toàn thay đổi hình dạng trước mặt mà lắp bắp kinh hãi. Hắn vốn nghĩ đối phương rất lợi hại, có thể tùy tiện điều khiển kim loại, chỉ sợ bùa sấm sét không có hiệu quả gì lớn, ai mà ngờ hiệu quả cao hơn hắn tưởng.
Dường như sấm sét xuyên qua người Christo.
Giang Thiếu Bạch nghĩ một chút lập tức hiểu ra, kim loại dẫn điện, tuy rằng đối phương có được dị năng kim loại nhưng cơ thể vẫn là người phàm, áo giáp kim loại có thể đỡ được tấn công ngoại lực thông thường nhưng không đỡ được sấm sét.
Đã thế người gã còn đầy kim loại, sơ ý một chút lập tức bị sấm sét giật cho tung người.
Giang Thiếu Bạch cảm thấy đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thấy đối phương còn chưa chết hẳn, hắn lập tức ném thêm một lá bùa sấm sét nữa.
Vẽ bùa sấm sét phức tạp hơn bùa bình an rất nhiều, hắn có bảy tám chục lá bùa bình an, thế mà chỉ có năm lá bùa sấm sét. Một lần dùng hết hai lá, Giang Thiếu Bạch đau lòng không thôi.
Hắn đi đến cạnh thi thể Christo, bỗng một luồng khí màu vàng chảy vào người hắn.
Giang Thiếu Bạch có thể hấp thu tử khí của người chết, nhưng tử khí bình thường không có tác dụng gì nhiều đối với hắn. Có điều Christo khá đặc biệt, hấp thu tử khí của gã xong, Giang Thiếu Bạch cảm thấy kinh mạch dễ chịu hơn.
Hắn chợt hiểu ra vì sao, lúc này một quả cầu kim loại tròn tròn bỗng xuất hiện trên tay hắn. Giang Thiếu Bạch vừa nghĩ, quả cầu kim loại lập tức biến thành con dao. Hắn híp mắt, hình như hắn đã có được năng lực của gã tóc vàng rồi.
Tuy Christo đã chết nhưng kim loại trên người vẫn nguyên vẹn không bị hư hỏng gì. Kim loại trên người gã đủ mọi màu sắc, Giang Thiếu Bạch nghi ngờ đây là kim loại hiếm do viện nghiên cứu nước M chế tạo ra, có thể là đặc biệt nghiên cứu vì Christo.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Mấy viên đạn thình lình bắn về phía Giang Thiếu Bạch. Hắn vung tay lên, viên đạn lập tức đổi hướng bắn ngược lại, mấy tên bắn tỉa trong góc lập tức ngã ra chết.
Hắn thả linh lực ra xung quanh, mọi ngóc ngách đang đánh nhau trong biệt thự hiện lên trong đầu hắn, Giang Thiếu Bạch nhận ra phe hắn đang chiếm thế thượng phong, lúc này yên tâm hơn một chút.
Bỗng một luồng mộc khí nồng nặc truyền tới, Giang Thiếu Bạch nhìn theo hướng đó, thầm đoán có lẽ Diệp Đình Vân vừa ra tay.
Hắn đi về phòng, trông thấy một người phụ nữ xấu xí nằm sóng soài dưới sàn trong đại sảnh. Trên người ả mọc đầy dây leo, ả đã chết, mà tinh khí trong người đang nhanh chóng xói mòn. Cùng lúc đó, dây leo quấn quanh người ả càng lúc càng tươi tốt, sau đó lại nhanh chóng héo khô.
Giang Thiếu Bạch cảm nhận được khi dây leo héo khô, linh khí dào dạt chảy vào người Diệp Đình Vân.
Hắn nhìn về phía cậu, hơi lo lắng bất an, có cảm giác tê cả da đầu.
“Cậu giết cô ả?” Giang Thiếu Bạch cẩn thận hỏi.
Diệp Đình Vân nhàn nhạt gật đầu.
Hắn nhìn phản ứng này của cậu, không nhịn được nuốt nước bọt một cái, thầm nghĩ có vẻ Diệp Đình Vân cũng rất lạnh lùng tàn độc, mà hắn có thể bình an vô sự sống đến bây giờ đã là may mắn lắm rồi.
Vừa rồi Diệp Đình Vân đứng ở cửa sổ nhìn cuộc chiến ngoài kia, chợt phát hiện có người lẻn vào, luồng khí của đối phương biến hóa rất kỳ lạ. Thế là cậu đánh nhau với người nọ. Đó là một thành viên của Hiệp Hội Dị Năng Giả nước M, biệt danh là độc quả phụ.
Lúc còn sống, cô cả có ngoại hình vô cùng xấu xí, bị cha mẹ vứt bỏ, lưu lạc đến cô nhi viện. Trong cô nhi viện đương nhiên có rất nhiều cô nhi, tất cả lần lượt được nhận nuôi. Nhưng cô ả thì không ai nhận nuôi, họ khiếp sợ dung mạo của ả, mấy đứa trẻ trong cô nhi viên cũng không thích ả.
Đến năm độc quả phụ mười ba tuổi, cô ả phát hiện máu của ả là độc dược thiên nhiên, có thể giết người.
Thế là độc quả phụ dùng máu của mình, thần không biết quỷ không hay giết chết vài cô nhi vẫn luôn đối đầu với ả.
Tuy cô ả ra tay rất cẩn thận, nhưng thường xuyên giết người, cuối cùng sự tình vẫn bị bại lộ.
Sau khi chuyện này lộ ra, ả được người của Hiệp Hội Dị Năng Giả nước M đưa đi, bí mật bồi dưỡng, cuối cùng trở thành một trong những người đứng đầu hiệp hội dị năng.
Vì quá khứ đã trải qua mà tính tình độc quả phụ hơi vặn vẹo, ra tay vô cùng tàn nhẫn, mấy năm qua, số người chết dưới tay ả nhiều vô số kể.
Độc quả phụ có sở trường sử dụng một cái roi được nhúng đầy chất độc, ai có thể chất đặc biệt chạm vào roi kịch độc này thì không sao, nhưng người bình thường vừa chạm một cái sẽ lập tức mất mạng.
Vừa nãy Diệp Đình Vân giao chiến với độc quả phụ, cậu phóng dây leo ra quấn lấy roi của ả. Sau đó cậu ném mấy hạt giống lên người ả rồi nhanh chóng vận chuyển linh khí, thúc đẩy hạt giống nảy mầm, hấp thu hết khí huyết của ả.
Tuy Giang Thiếu Bạch chưa từng thấy Diệp Đình Vân ra tay nhưng hắn có thể đoán được đại khái.
Nhìn tử thi dưới đất, hắn thầm nghĩ cơ thể mộc linh quả nhiên rất đáng sợ, lần trước khi hắn bị tẩu hỏa nhập ma, nếu Diệp Đình Vân độc ác một chút, phỏng chừng cần cổ hắn đã gãy luôn rồi.
Diệp Đình Vân liếc nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Bên ngoài vẫn còn kẻ địch, cậu đi xem đi.”
Hắn không thèm để ý nói: “Chỉ là bọn tôm tép, không cần phải quan tâm.”
Ngược lại là thi thể của độc quả phụ, hiện tại đã biến thành thây khô, chết kiểu này nếu để người ta nhìn thấy được sẽ suy đoán lung tung. Thế là Giang Thiếu Bạch dùng một lá bùa viêm hỏa, đốt thi thể thành tro tàn.
“Người vừa đấu với cậu rất đặc biệt.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
Hắn gật gù: “Dị năng kim loại đúng là rất đặc biệt.” Đáng tiếc gã kia cậy có thiên phí hơn người mà kiêu ngạo, nếu không có dị năng thì lực chiến của gã còn không bằng người bình thường.
Tối nay rất đông sát thủ đến, nhưng chủ lực chính là Christo và độc quả phụ, mấy tên khác đều là người bình thường. Hai chủ lực bị giết, mấy tên còn lại không bị giết thì cũng chạy hết.
Hết chương 181