Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Tinh, khá hứng thú nói: “Trong người em có một con chồn phải không?”
Cậu bé hoảng hồn nhìn hắn, sau đó nhỏ giọng nói: “A Hoàng, nó luôn bảo vệ em.”
Những khi có vật kỳ quái vào nhà thì A Hoàng sẽ xuất hiện, nhưng hình như A Hoàng rất sợ thầy, lúc thầy đến A Hoàng đều trốn đi, giống như thầy giáo Giang là mãnh thú hung tàn vậy.
Giang Thiếu Bạch thản nhiên nói: “Vậy à? Nhưng em như vậy cũng không tốt lắm.”
Chồn cũng thuộc về một trong ngũ đại tiên, từ xưa đến nay đã có rất nhiều người cung phụng yêu quái này.
*Ngũ đại tiên còn được gọi là Ngũ Đại Gia hoặc Ngũ Hiển Tài Thần, bao gồm Hồ tiên (hồ ly), Hoàng tiên (chồn), Bạch tiên (con nhím), Liễu tiên (xà) và Hôi tiên (con chuột).
Ngay ngày đầu tiên khi Giang Thiếu Bạch đến đây, hắn từng cho rằng vấn đề của Diệp Tinh là do hồn phách con chồn trong cơ thể cậu bé, nhưng quan sát vài ngày thì phát hiện Diệp Tinh và con chồn kia thuộc về quan hệ cung dưỡng. Cậu bé cung dưỡng con chồn trong cơ thể, còn nó thì giúp Diệp Tinh ngăn cản ma quỷ xâm nhập.
Nhưng Diệp Tinh còn nhỏ tuổi, cung dưỡng thứ này trong người sẽ hao tổn tuổi thọ rất lớn. Hơn nữa còn chồn này còn mượn cơ thể cậu bé ăn gà sống, ăn thức ăn như vậy cũng tạo thành gánh nặng không nhỏ đối với cơ thể cậu bé.
Diệp Tinh và con chồn kia đã sống chung một thời gian rất dài rồi, nếu nó không tự nguyện rời khỏi cơ thể cậu bé thì có thể sẽ tổn thương đến hồn phách của Diệp Tinh.
Gương mặt cậu bé tái nhợt nói: “Không có A Hoàng bảo vệ thì em đã bị ăn từ lâu rồi.”
Từ nhỏ Diệp Tinh đã có thể thấy quỷ, tuy mẹ cậu bé là Trịnh Ly không tin quỷ thần nhưng vì con trai nên vẫn cầu thần bái Phật khắp nơi, căn bản là nghe thấy ở đâu có chùa miếu linh nghiệm đều đến đó bái lạy. Có một lần cô nghe nói trong một miếu nhỏ nọ có cung phụng một vị yêu tiên, Trịnh Ly mang tâm trạng đến nhìn thử một lần xem sao nên đã dẫn con trai đến bái yêu tiên.
Lúc ấy Diệp Tinh còn rất nhỏ, nghe nói yêu tiên bằng lòng bảo vệ cậu bé liền đồng ý, muốn được yêu tiên bảo vệ mọi lúc mọi nơi, con chồn kia liền nhập vào cơ thể Diệp Tinh.
Bởi vì Hoàng tiên tồn tại nên Diệp Tinh thường muốn ăn gà sống, trong cơ thể nhỏ bé có đến hai hồn phách cùng cư ngụ, đối với cơ thể Diệp Tinh sẽ gây trở ngại rất lớn. Nhưng con chồn này cũng rất chu toàn công việc bảo vệ, nó đã ngăn cản tất cả yêu ma quỷ quái muốn tấn công Diệp Tinh.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ: Nhà họ Diệp này cũng không giống gia đình bình thường, họ có thể thỉnh bùa chú để ngăn cản ma quỷ, hẳn là cũng quen biết vài vị thuật sư chân chính. Những người đó chắc chắn biết trong cơ thể Diệp Tinh chứa thứ gì, chỉ là không nắm chắc nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đúng là cha của Diệp Tinh có quen biết một vị thuật sư, nhưng trình độ người này không cao lắm, vì không đóng được mắt âm dương của cậu bé nên đành giữ im lặng.
Sau đó Diệp Tinh cung dưỡng hoàng tiên trong người, đối phương cũng biết cung dưỡng ngũ đại tiên như vậy là có hại nhưng ván đã đóng thuyền, vị thuật sư kia cũng không tách thể Hoàng tiên ra được, sợ hành động thiếu suy nghĩ sẽ chọc giận Hoàng tiên, hại tính mạng Diệp Tinh, thế là ông lại tiếp tục giữ im lặng.
“Làm một đồ vật cho nó gửi thân vào, em mang thứ đó trên người cung dưỡng là được, không cần phải nuôi nó trong cơ thể đâu.”
Diệp Tinh cau mày: “Có thể sao?” Cậu bé chớp chớp mắt, A Hoàng thích ăn gà sống, mà cậu bé thật sự không thích ăn thứ kia, mỗi lần nhìn thấy đều buồn nôn.
Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Có thể, nhưng phải tìm nơi cho nó gửi thân.”
Nơi thích hợp và tốt nhất để hồn phách cư ngụ là dưỡng hồn mộc, nhưng thứ này rất khó tìm được. Chắc có thể tìm âm hồn mộc để đối phó trước, nhưng âm hồn mộc cũng không dễ tìm.
Diệp Tinh gật gật đầu dạ một tiếng.
“Đến giờ rồi, thầy về đầy.” Giang Thiếu Bạch nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, vừa đứng lên vừa nói.
Diệp Tinh quyến luyến nhìn theo hắn, từ nhỏ cậu bé đã có thể thấy quỷ, nhưng khi cậu bé kể cho bạn bè nghe thì các bạn lại nghĩ bé nói dối, còn cảm thấy bé thật đáng sợ, dần dần không chơi đùa với cậu bé nữa. Hiếm lắm mới gặp được một người giống bé, không những không sợ quỷ mà thoạt nhìn còn rất lợi hại, Diệp Tinh có chút ỷ lại vào Giang Thiếu Bạch.
“Thầy, ở lại thêm một chút đi.” Cậu bé chớp chớp mắt nói với hắn.
Giang Thiếu Bạch cau mày nói: “Chuyện này…” Đứa nhỏ này, gia sư như hắn một giờ 200 tệ, muốn tiết kiệm chút tiền cho học trò mà đứa nhỏ ngốc này lại không muốn.
“Em có đồ ăn vặt nhập khẩu nè!” Diệp Tinh bỗng nhớ ra gì đó bèn nói.
Giang Thiếu Bạch chớp mắt, rốt cuộc không kháng cự nổi sức hấp dẫn của đồ ăn vặt. Hắn chỉ là một tên nhà quê, đi theo sư phụ bán tiên nghèo rớt mồng tơi, số lần được ăn quà vặt từ nhỏ đến lớn có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhà Diệp Tinh lại có đủ loại đồ ăn vặt ngoại nhập, đối với Giang Thiếu Bạch thì đây là sức hấp dẫn cực lớn.
“Nếu đã vậy thì thầy ở lại thêm chút nữa.” Giang Thiếu Bạch bày vẻ mặt miễn cưỡng nói.
Diệp Tinh gật đầu liên tục: “Dạ, tốt quá.”
Hết chương 14