Edit: OnlyU
Lạc thị.
Mấy thư ký đang chỉnh sửa hồ sơ tài liệu: “Sao Lạc tổng thình lình bảo chúng ta mang hồ sơ dự án mảnh đất ở núi Nguyệt Minh vào vậy? Chẳng lẽ định tái khởi động dự án này?”
“Tôi nghe nói dự án này rất kỳ lạ, một khi khởi công là có chuyện.”
“Hay chỉ là trùng hợp? Rất nhiều trường học còn xây trên bãi tha ma mà có sao đâu?”
“Chuyện này thật sự kỳ bí đó. Nếu mảnh đất không có vấn đề gì thì Lạc tổng đã không bỏ hoang nhiều năm như vậy.”
“Nhưng nếu đã bỏ hoang vậy tại sao bây giờ lại tái khởi công?”
“Hiện giờ nhà đất đang sốt mà!”
“Nhưng e là không ai dám nhận thầu xây dựng.”
“Sợ cái gì, có tiền sai khiến cả ma quỷ. Cứ trả tiền gấp đôi gấp ba, luôn có người không tin tà đến làm thôi.”
“Mà cũng đã nhiều năm rồi, hồi đó có sự cố chứ chưa chắc bây giờ có.”
“Nhưng sao Lạc tổng lại thình lình nhớ đến mảnh đất kia nhỉ?”
“Lo nhiều như vậy làm gì, cấp trên có yêu cầu gì thì chúng ta cứ nghe theo mà làm việc thôi.”
“Lạc tổng, tất cả hồ sơ tài liệu đều ở đây ạ.” Thư ký mang tài liệu vào cho Lạc Kỳ.
Anh gật đầu, lật xem một chút rồi nói: “Bảo phòng thiết kế vẽ bản vẽ lần nữa.”
Mấy năm trước đã làm bản kế hoạch nhưng không xây dựng, mấy năm trôi qua, bản thiết kế kia đã không còn hợp với phong cách ngày nay.
Thư ký Lý gật đầu: “Vâng, em lập tức đi làm ngay.”
…
Giang Thiếu Bạch đến phố đồ cổ mua một ít bùa vàng và chu sa.
Phố đồ cổ ở thủ đô rất náo nhiệt, gốm sứ, tiền đồng, đỉnh đồng xanh, tơ lụa… Thứ gì cũng có, nhưng đa số là đồ giả.
Mặc dù là hàng giả nhưng vẫn có rất nhiều người đến dạo chơi.
Lần này đi mua sắm, hắn dùng thẻ phụ mà Lạc Kỳ đưa. Hắn vốn muốn tiết kiệm tiền cho anh trai, nhưng sau khi phát hiện anh là đứa con phá của thì hắn quyết định không cần tiết kiệm gì nữa cả. Dù sao anh hắn phá của như vậy, hắn tiêu chút tiền cũng chẳng thấm vào đâu so với anh.
Giang Thiếu Bạch thấy thích cái gì là mua cái đó, một đường mua hơn 10 túi đồ, xách túi lớn túi nhỏ đi dạo khắp phố đồ cổ. Mấy chủ cửa hàng đã xem hắn là nhị thế tổ coi tiền như rác đang đến đây đào bảo, thế nên thái độ đối với hắn rất nhiệt tình.
“Cậu Giang.”
Giang Thiếu Bạch đang hóa thân cuồng mua sắm thì nghe có ai đó gọi hắn. Hắn quay đầu lại thì thấy Quý Song Song.
Giang Thiếu Bạch không có ấn tượng tốt đối với cô, cô là bạn thân của Hoàng Bội Bội. Khi hắn đỡ được Hoàng Bội Bội nhảy lầu mấy tháng trước, vài người không rõ tình huống đã ghép hắn và Hoàng Bội Bội thành một đôi trên diễn đàn của Yên Đại. Lúc đó Quý Song Song còn cố ý đến tìm hắn, nói Hoàng Bội Bội và hắn là người của hai thế giới khác nhau, khuyên hắn tuyệt đối đừng nghĩ quá nhiều, tránh sau này đau khổ.
Giang Thiếu Bạch nghĩ có lẽ Quý Song Song đã có dự kiến trước, hắn là đệ tử của Khương Nhất Chỉ – cao thủ tung hoành hắc bạch lưỡng đạo trong giới thuật sư, là em trai của siêu đại gia Lạc Kỳ, người xuất sắc như hắn đúng là không cùng một thế giới với Hoàng Bội Bội.
“Cậu Giang mua sắm không ít nhỉ!” Nét mặt Quý Song Song khá kỳ quái.
Đi cùng cô là Cung Kiệt, y nhìn Giang Thiếu Bạch, kiêu căng nói: “Cậu Giang, đây là phố đồ cổ, quý ở tinh hoa mà không phải ở số lượng, hàng rẻ mua về cũng đập bỏ mà thôi.”
Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn y, tên này đang giễu hắn mua hàng giả rẻ tiền sao? Đúng là một tên có mắt không tròng.
“Tôi không rành đồ cổ, cứ tùy tiện mua mà thôi, quan trọng là vừa mắt. Tôi đi mua tiếp đây, hai người cứ tự nhiên.”
Cung Kiệt nhìn theo bóng dáng Giang Thiếu Bạch, y hỏi Quý Song Song: “Đó chính là con cóc ghẻ mà em nói muốn theo đuổi Bội Bội đó hả?” Cung Kiệt là anh họ của Quý Song Song, cũng là một trong những người theo đuổi Hoàng Bội Bội.
“Vâng, nhưng hình như hắn… có hứng thú với Diệp Đình Vân hơn.”
Sau khi Giang Thiếu Bạch cứu Hoàng Bội Bội, Quý Song Song còn tưởng hắn sẽ bắt bạn cô báo ân, ngay lúc đó trên diễn đàn lại xào tin tức như vậy, Hoàng Bội Bội rất phiền lòng. Cung Kiệt lại đang theo đuổi Hoàng Bội Bội, thế là cô giúp anh trai, đi tìm Giang Thiếu Bạch nói chuyện.
Nhưng hiện giờ xem ra Giang Thiếu Bạch không có hứng thú gì với Hoàng Bội Bội, ngược lại rất thân thiết với Diệp Đình Vân.
Thời thế thay đổi, gần đây trên diễn đàn toàn là tam giác tình yêu giữa Giang Thiếu Bạch, Diệp Đình Vân và Lạc Kỳ.
…
Giang Thiếu Bạch bước vào một tiệm đồ cổ tên là Cổ Lang Hiên.
Dù đây là khu phố cổ nhưng phần nhiều đã được hiện đại hóa, vài cửa hàng nhìn vào là biết toàn hàng nhái. Nhưng cửa hàng mà hắn vừa vào lại bố trí rất có phong cách cổ xưa, hơn mấy cửa hàng trước rất nhiều.
Trong cửa hàng bày không nhiều đồ nhưng giá cả không rẻ chút nào.
Giang Thiếu Bạch bước vào trong, có lẽ vì không phải đang vào mùa kinh doanh du lịch, hoặc có lẽ vì bị giá cao ở đây dọa sợ nên trong cửa hàng khá vắng người.
Hắn quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng bị một cái mai rùa hấp dẫn, trên mai rùa vẫn còn hơi đất và luồng thi khí nhàn nhạt, rất có thể là lai lịch bất chính.
Mai rùa rất bình thường nhưng khi nhìn thấy nó, nguyên khí trong người Giang Thiếu Bạch hơi dao động bất thường.
“Ông chủ, mai rùa này bao nhiêu tiền vậy?” Giang Thiếu Bạch lên tiếng hỏi.
“Cậu tinh mắt đó, mai rùa này chính là đồ cổ mấy ngàn năm trước còn bảo tồn không đổi đến giờ, hai triệu tệ.” Ông chủ híp mắt cười nói.
Giang Thiếu Bạch chớp mắt: “Ông chủ, chẳng lẽ ông thấy tôi là người ngoài nghề nên muốn hố tôi?”
“Sao có thể, mai rùa này có từ thời Thương Chu, rất hiếm đồ tốt thời đó còn truyền đến ngày nay. Nếu cậu thích thì tôi bớt 10%, thế nào?”
*Thương tk 17– tk 11 TCN
Chu tk 11–256 TCN
Giang Thiếu Bạch mím môi: “Ông chủ thật biết nói đùa, mai rùa thời Thương Chu mà còn hoàn chỉnh đến giờ được sao? Cùng lắm là thời Minh Thanh thôi.”
“Đây đúng là thời Thương Chu đó, thiên niên vương bát vạn năm quy, rùa là thứ trường thọ nhất, mai rùa có thể bảo tồn mấy ngàn năm cũng không kỳ quái.” Ông chủ nói.
“Sống chết đâu giống nhau, bớt chút nữa đi.” Hắn kì kèo trả giá.
“Được rồi, một triệu bảy, không thể ít hơn.”
Giang Thiếu Bạch lấy thẻ đen ra: “Thanh toán.”
Ông chủ vừa thấy cái thẻ đen lập tức phàn nàn: “Cậu thật là, đã cầm loại thẻ này mà còn trả giá.”
Hắn nhún vai đáp: “Không phải của tôi, xài nhiều quá sẽ bị mắng.”
Quý Song Song vừa bước vào thì chứng kiến cảnh Giang Thiếu Bạch cà thẻ đen. Người có thẻ den không giàu thì quý, thẻ này tượng trưng cho thân phận, cô không ngờ Giang Thiếu Bạch cũng có thẻ đen, hắn chỉ là một tên nhà quê thôi mà!
“Bạn Giang thân với Diệp Đình Vân quá nhỉ, ngay cả thẻ cũng cho cậu mượn.” Quý Song Song thử thăm dò.
Giang Thiếu Bạch cầm cái thẻ trong tay ngắm nghía một lúc rồi nói: “Đúng là chúng tôi có quan hệ không tồi nhưng cậu ấy không cho tôi mượn thẻ.”
Quý Song Song ngạc nhiên: “Vậy sao?”
Giang Thiếu Bạch nhìn ánh mắt của cô liền hiểu cô nghĩ gì, chắc chắn coi hắn là một tên nhà quê bám lấy hai người có tiền cùng một lúc. Hắn thầm lắc đầu, kỳ thật hắn cũng là con nhà giàu tài sản bạc triệu mà.
“Có vẻ mua hơi nhiều rồi, tôi phải về đây, tạm biệt chị Quý.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.
Quý Song Song gật đầu: “Tạm biệt.”
“Bỏ ra hơn một triệu đi mua một cái mai rùa, tên này nghĩ gì vậy?” Cung Kiệt đố kỵ nói.
Buôn bán đồ cổ ấy mà, ba năm không khai trương, mà khai trương thì ăn ba năm. Vừa mới thu được một số tiền lớn, tâm trạng ông chủ cửa hàng rất tốt, thế nên khi nghe câu nói của Cung Kiệt, ông lập tức không vui, hơi khinh bỉ liếc nhìn y một cái, ánh mắt xem thường rõ ràng, Cung Kiệt lập tức nóng mặt.
Y vốn tưởng Giang Thiếu Bạch chỉ toàn mua hàng rẻ tiền mấy chục mấy trăm, nào biết đối phương ra tay hào phóng hơn y nghĩ nhiều, hơn một triệu mà không mảy may để ý. Trong nhà Cung Kiệt cũng có chút tiền nhưng vẫn không dám tiêu xài như vậy.
Quý Song Song cau mày: “Em nghe nói Giang Thiếu Bạch từng mua một bức tranh giá 40 triệu, sau đó bán 100 triệu.”
Trong học viện có bàn tán về bức Hàn Giang Dạ Điếu Đồ, nhưng mọi người đều nghĩ tên nhà quê Giang Thiếu Bạch không có nổi 40 triệu đâu, đa số đều nghĩ đây là chuyện tiếu lâm nên không coi là thật.
Cung Kiệt không cho là đúng: “Đó chỉ là lời đồn thôi mà.”
Quý Song Song im lặng, cô cũng nghĩ đó là lời đồn, nhưng hiện giờ thì cô không dám chắc.
…
Lạc Kỳ ngồi trong phòng làm việc, thỉnh thoảng di động báo tin nhắn, anh kiểm tra một chút, tất cả đều là thông báo quẹt thẻ, thế là anh không để ý nữa.
Trước đây Lạc Kỳ từng nghe bạn bè anh phàn nàn rằng bạn gái tiêu tiền quá nhiều, khiến họ rất đau đầu. Lúc ấy anh nghĩ, bạn gái tiêu tiền như vậy thì đừng chiều chuộng chăm lo cho bạn gái là được rồi. Nhưng bây giờ nhìn thông báo liên tục, Lạc Kỳ lại có cảm giác đang nuôi “bạn gái”.
Giang Thiếu Bạch càn quét một vòng phố đồ cổ, vẫn chưa thỏa mãn quay về nhà. Vì mua nhiều đồ quá, hai tay xách không hết nên hắn mới phải quay về.
Hắn nằm lên giường, duỗi người thầm nghĩ cảm giác tiêu tiền thật thích, mà không phải tiền của hắn thì càng sảng khoái!
Hắn nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu vẽ bùa. Từ nhỏ hắn đã học sư phụ cách vẽ bùa, lão thần côn dạy hắn không ít. Có khi hắn vẽ sai còn bị sư phụ đánh tay.
Giang Thiếu Bạch từng nghĩ, vẽ một lá bùa đi lừa người mà cũng khó khăn như vậy, quả nhiên làm thần côn không dễ dàng gì. Nhưng có lẽ vì gần đây thực lực tăng cao, hắn lại thấy vẽ bùa dễ hơn rất nhiều.
Uy lực của lá bùa tỉ lệ thuận với uy lực của người vẽ nó, vì thế Giang Thiếu Bạch đoán uy lực của lá bùa hiện tại cũng tăng lên rất nhiều.
Vẽ bùa xong, hắn bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm mua được hôm nay. Hắn đặt mấy miếng ngọc qua một bên, lấy mai rùa ra nghiên cứu. Hắn giơ tay lướt nhẹ trên mai rùa, lập tức cảm nhận được cảm xúc tang thương.
Giang Thiếu Bạch lại thử phóng nguyên khí vào trong mai rùa, nhưng vừa phóng ra, nguyên khí trong người lập tức bị mất khống chế, bị rút ra hút vào trong mai rùa. Biến cố đột ngột phát sinh làm hắn hoảng sợ, nguyên khí trong người không ngừng bị rút ra, hắn từ từ cảm thấy yếu đi.
Giang Thiếu Bạch cảm thấy càng lúc càng yếu, tai họa đến nơi rồi, chẳng lẽ sẽ bị hút thành thây khô, hơn một triệu mua một thứ lấy mạng, đúng là muốn chết mà!
Cuối cùng có vẻ mai rùa đã ăn no, nó ngừng hấp thu nguyên khí.
Hiện giờ mai rùa vốn bình thường đã trở nên sáng bóng chói mắt, giống như ngọc lưu ly vừa bừng tỉnh vậy.
Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu Giang Thiếu Bạch, mà mai rùa cũng dần dần yên tĩnh.
Giang Thiếu Bạch nhắm mắt lại, trong đầu bỗng xuất hiện bí quyết Nhất Thiên Ngự Thủy, còn có cách Quy Tức, dường như còn cao hơn cách mà sư phụ dạy hắn một bậc.
Giang Thiếu Bạch thầm thấy đáng tiếc, nếu trước khi hắn đi sa mạc Taklamakan mà có được mai rùa này thì sẽ không chật vật như vậy khi bơi trong thủy vực.
Hắn suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy có nhiều chuyện trên đời này đã được định sẵn từ trước rồi, không thể cưỡng cầu.
Tuy có được bí quyết ngự thủy mới nhưng không phải dễ dàng nắm chắc ngay lập tức.
Giang Thiếu Bạch cầm mai rùa, thầm nghĩ đi ra ngoài shopping mà có thể may mắn gặp thứ tốt như vậy, xem ra hắn phải đi nhiều hơn một chút mới được.
Hết chương 107