Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 99: Thần Thoại Vá Trời Trị Thủy (7)




Edit: Ryal

Ân Lưu Minh nhìn chằm chằm Thẩm Lâu, trái tim lạnh lẽo.

Hắn hấp thu sức mạnh của con rùa với tốc độ rất nhanh, y thậm chí chưa kịp kêu lên mà quầng sáng màu lam đã tụ hết vào trong cơ thể hắn.

Phần cơ thể cụt chân của con rùa ầm ầm đổ sụp xuống quanh Đồ Sơn, bụi đất mù mịt.

Dù đã hấp thu sức mạnh của một huyễn linh khủng khiếp như thế, nhưng vẻ ngoài của Thẩm Lâu lại chẳng hề thay đổi chút nào.

Ân Lưu Minh mím môi, ra hiệu cho Tinh Vệ bay lại gần hắn.

Nhưng nó không nghe lời.

Thẩm Lâu bây giờ đem đến cho Tinh Vệ cảm giác nguy hiểm không lường được, khác hẳn Thẩm Lâu nhí đã từng đùa giỡn với nó trước đây.

Ân Lưu Minh chỉ đành gọi: "Thẩm tiên sinh?".

Dường như cái tên này giúp Thẩm Lâu tìm lại chút lí trí.

Hắn mở miệng, giọng mơ hồ, khó khăn nói ra từng chữ: "Thẩm, tiên, sinh?".

Ân Lưu Minh thoáng mừng rỡ, y tưởng Thẩm Lâu đã giữ được ý thức, đang định giục Tinh Vệ bay sang thì chợt nghe hắn đau đớn rên lên một tiếng.

Tinh Vệ cũng theo đó mà rít lên, nhanh chóng lùi lại.

Ân Lưu Minh cảm nhận được nỗi sợ vô biên từ trong tiếng rít ấy.

Y chưa kịp thấy chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy một cơn mưa ánh sáng xanh xuất hiện giữa màn đêm lạnh lẽo.

Vô số những đốm sáng xanh như bầy đom đóm nhanh chóng bay về phía Thẩm Lâu.

Đồng tử Ân Lưu Minh co lại.

... Không, đây không phải mưa ánh sáng.

Bầy chim loan do Thẩm Lâu tạo ra để bảo vệ Đồ Sơn cùng rít lên rồi hóa thành những đốm sáng, quay về với chủ nhân.

Dù là sản phẩm của Thẩm Lâu, nhưng từ khoảnh khắc được sinh ra chúng đã trở thành những sinh mệnh độc lập có ý thức độc lập.

Ân Lưu Minh nhìn về phía Đồ Sơn, hơi thở chợt nghẹn.

Không chỉ mỗi chim loan.

Những huyễn linh của hai bộ lạc Đồ Sơn và Hữu Sùng cũng giãy giụa, gào thét, nhưng chẳng thể thoát khỏi số phận phải hóa thành sức mạnh để Thẩm Lâu hấp thu.

Ân Lưu Minh cao giọng gọi hắn: "Thẩm Lâu! Dừng lại! Anh phải giữ tỉnh táo!".

Tốc độ của những đốm sáng bay ra từ Đồ Sơn bỗng chậm lại đôi chút.

Đôi mắt đầy hỗn loạn của Thẩm Lâu tìm được lại tiêu cự, chậm rãi ngưng kết lại nơi hình bóng Ân Lưu Minh.

Trong khoảnh khắc đối diện với đôi mắt ấy, Ân Lưu Minh có cảm giác đại não mình choáng váng. Cảm xúc phẫn nộ, buồn thương và điên dại mãnh liệt chợt nảy sinh từ sâu thẳm trái tim, khiến mọi suy nghĩ trở nên rối loạn trong nháy mắt, tới lí trí cũng ngừng chuyển động.

Y phải cố bình tĩnh lại mới có thể tự giải thoát bản thân khỏi thứ cảm giác khó mà diễn tả được bằng lời ấy.

... Đây chính là thứ bản năng mà Thẩm Lâu luôn cố chống cự sao?

Ân Lưu Minh chỉ mới liếc nhìn mà đã có cảm giác như thể mình sắp mất sạch lí trí và biến thành quái vật; nhưng Thẩm Lâu phải chịu nỗi giày vò tương tự suốt cả ngày lẫn đêm.

Y hít một hơi sâu, tự nhủ, trong lúc này thì lại càng không được dao động.

Y nói thật chậm: "Thẩm Lâu, em biết anh rất đau khổ, nhưng anh hãy kiên trì thêm một chút được không? Anh là Thẩm Lâu độc nhất vô nhị trên thế giới này, không một ai có thể cướp mất ý thức của anh".

Thẩm Lâu ngơ ngác "nhìn" y, lẩm bẩm: "Ta sắp không kiên trì được nữa rồi".

Gương mặt hắn như đang cười, mà lại như đang khóc: "Xin lỗi, Khải Hải".

Ân Lưu Minh giật mình.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Lâu gọi cái tên kiếp trước của y.

Tiếp đó, gương mặt hắn nứt ra.

Ân Lưu Minh có linh cảm không lành: "Thẩm Lâu!".

"Nó muốn tự sát kìa!".

"Nó điên rồi sao?".

"Nó chết thì chẳng phải mục đích của chúng ta cũng tan tành à?".

"Ngăn nó lại!".

Bốn giọng nói vang lên xung quanh Đồ Sơn.

Ân Lưu Minh bỗng quay đầu, phát hiện hoá ra con rùa khổng lồ kia lại còn sống.

Nó đứng dậy bằng bốn cái chân hệt như bốn cây cột chống trời sừng sững.

Bốn cái đầu cùng hét lên.

Một sức mạnh vô hình ào tới chỗ Thẩm Lâu và Ân Lưu Minh.

Trước khi y kịp lên tiếng, Tinh Vệ đã nhanh chóng lùi về sau để né khỏi đòn công kích ấy.

Thẩm Lâu không nhúc nhích, bị nguồn sức mạnh kia bao phủ.

Hiện tượng hoá đá bắt đầu trườn lên từ mũi chân hắn.

Nữ Kiều ôm bụng, quát lớn: "Nhanh chân rút lui! Những huyễn linh còn sống lo cho đám trẻ!".

Tang Nữ đỡ lấy nàng mà nức nở: "Nữ Kiều! Chị sắp sinh rồi!".

Một người khác gào to: "Thủ lĩnh! Mau nhấc cáng lại đây!".

Nữ Kiều chẳng để tâm tới họ, cố nén cơn đau nơi bụng mà tiếp tục chỉ huy người dân hai bộ lạc Hữu Sùng và Đồ Sơn rút lui.

Một luồng sức mạnh vô hình xẹt qua.

Ngay trước mắt Nữ Kiều, Tang Nữ há miệng nhưng chẳng còn phát ra âm thanh được nữa.

Nàng trơ mắt nhìn Tang Nữ biến thành một tượng đá xám xịt.

Hai chiến sĩ nâng cáng chạy tới cũng im lặng ngã xuống đất, sắc màu của sự sống dần tan khỏi người họ, chỉ còn lại màu xám trắng lạnh như băng.

Con ngươi Nữ Kiều co lại, một tay nàng ôm bụng, một tay nàng giơ về phía những người còn lại trong bộ lạc.

Nhưng câu "Chạy mau" kẹt lại trong cổ họng.

Nàng mãi mãi không thể thốt nên những lời ấy.

Cuối cùng toàn thân Thẩm Lâu cũng bị bao phủ bởi màu xám trắng.

Bốn cái đầu trên chân con rùa khổng lồ bắt đầu cười rống lên:

"Được lắm! Chiêu này vẫn còn tác dụng!".

"Giờ làm sao đây?".

"Dĩ nhiên là đưa nó về đại dương rồi!".

"À, hình như chúng ta cũng không cần đưa đón nữa".

Ầm!

Tiếng sóng vỗ kinh thiên động địa vang lên từ phía chân trời.

Sau đó là cuồng phong mạnh như thể sắp cuốn bay cả thế giới!

Tinh Vệ chở theo Ân Lưu Minh chật vật giữa cơn cuồng phong, phải dồn hết sức mới có thể đảm bảo mình không bị thổi bay đi đâu mất.

Giữa lúc trời đất quay cuồng, Ân Lưu Minh cố nhìn về phía thác nước.

Một cái miệng khổng lồ há ra giữa dòng thác xanh trong như tấm màn ngọc treo giữa bầu trời.

Nhìn kĩ lại mới thấy đó không phải miệng mà là một cái vỏ sò đang mở.

Cuồng phong cuốn Thẩm Lâu đã hoá đá lại gần nó.

Ân Lưu Minh níu chặt cổ Tinh Vệ, gian nan nói: "Tinh Vệ! Thẩm Lâu bị nuốt mất là chúng ta xong đời!".

Tinh Vệ cũng hiểu, nó cố giữ thăng bằng rồi bay về phía Thẩm Lâu.

Nhờ nỗ lực của nó mà cuối cùng họ cũng có thể tới cạnh Thẩm Lâu ngay trước khi hắn bị đưa khỏi phạm vi ranh giới Đồ Sơn.

Ân Lưu Minh cố giơ tay, bắt được bàn tay Thẩm Lâu chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi hai bên chạm tới người còn lại.

Y chưa kịp vui mừng đã thấy một nguồn sức mạnh khổng lồ khác kéo tới!

"Ha, thằng ranh này cố quá nhỉ".

"Nhưng một con người bé tí như mi có thể chống lại sức mạnh của huyễn linh bọn ta sao?".

"Mi và con chim xấu quắc kia chết cùng nhau nhé!".

Nguồn sức mạnh đó đập vào người Tinh Vệ, lực va đập khiến Ân Lưu Minh tuột tay.

Thẩm Lâu đã hoá đá nhanh chóng bị cuốn đi mất.

Ân Lưu Minh chưa bao giờ phẫn nộ đến thế này.

Dù đây chỉ là một giấc mơ, nhưng y vẫn nổi giận với con huyễn linh rùa khổng lồ bốn chân kia.

Nhưng quan trọng hơn cả, y và Tinh Vệ đang cùng rơi xuống.

Vì bị thương nên Tinh Vệ biến lại thành một chú chim nhỏ chỉ to bằng lòng bàn tay, được Ân Lưu Minh ôm vào lòng.

Cuồng phong thét gào bên tai y.

Ân Lưu Minh bình thản một cách lạ kì.

Y nhìn mặt đất ngày một sát gần, thầm nhớ lại khoảnh khắc Nữ Oa truyền năng lực cho mình và Tinh Vệ.

Y là sinh linh do Nữ Oa tạo nên, y cũng có năng lực biến thành đá ngũ sắc.

Đá ngũ sắc có thể vá trời thì chắc không đến nỗi chạm khẽ cái là hỏng.

Ân Lưu Minh nhẹ nhàng xoa đầu Tinh Vệ, hít một hơi sâu, chuẩn bị kích hoạt năng lực này.

Bỗng một con huyễn linh gấu khổng lồ màu lam đậm bật lên từ đỉnh núi cạnh đó bằng sức lực kinh người, đỡ lấy y!

Rồi nó cuộn tròn lại, tiếp tục lăn xuống, giảm lực ngã cho Ân Lưu Minh.

Tới khi cả hai cùng dừng lại, con gấu mới sáng lên rồi biến thành Tự Văn Mệnh và huyễn linh của gã.

Tự Văn Mệnh ôm Ân Lưu Minh vào lòng: "Con không sao chứ, Khải Hải?".

Ân Lưu Minh ngơ ngẩn tựa vào lồng ngực gã, chợt thấy mỏi mệt.

Nhưng dù sao y cũng không thực sự bằng tuổi với Khải Hải bây giờ, bèn nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng dậy rồi nhìn lên bầu trời.

Con sò biển khổng lồ kia đã nuốt chửng Thẩm Lâu.

Biển Hư Vô khắp xung quanh bất chợt ào ào tụ về phía nó.

Cả đại dương bên dưới cũng rút khỏi đất liền, chảy ngược tới chỗ con sò biển quái dị kia.

Chỉ trong chớp mắt nó đã phình to ra gấp mấy lần, to hơn hẳn thác nước, che kín cả bầu trời.

Đại hồng thủy trên toàn thế giới đã biến mất.

Người dân ngơ ngác nhìn nhau, còn tưởng có chuyện gì do thần linh thực hiện.

Biểu cảm trên mặt Ân Lưu Minh vô cùng khó coi.

Quả nhiên, ngay sau đó, con sò quay về nguồn thác rồi mở vỏ.

Ầm ầm!

Tiếng thế giới gào thét vang lên trong lòng mọi sinh linh.

Thác nước ngừng chảy trong nháy mắt, sau đó lại càng thêm dữ dội, dòng nước tuôn trào mạnh gấp nhiều lần khi trước!

Huyễn linh khắp thế giới cùng reo vang, cao giọng ngợi ca sò biển. Con rùa khổng lồ kia phát ra những tiếng như tiếng cười cực kì vui sướng.

Con sò biển không thèm quan tâm tới tất cả những chuyện ấy, sau khi phá vỡ vách tường thế giới thì nó lại chui xuống đại dương, biến mất.

Cuồng phong dần tan, bầu trời lại rực sáng.

Chỉ còn con rùa bốn đầu, một cái cười ha ha, một cái than thở, một cái hùng hổ, một cái im lặng. Chúng dựng lên một màng chắn đen kịt rồi cũng bay xuống biển.

Ân Lưu Minh nhắm mắt.

Mọi chuyện đều khác hẳn trước kia.

Khoảng một nửa dân số của hai bộ lạc Hữu Sùng và Đồ Sơn trốn đi được, những người còn lại đều đã hoá thành tượng đá im lìm chết chóc.

Những ngôi sao trên trời dát một quầng sáng nhạt lên mặt đất.

Khi tận mắt nhìn thấy tượng đá của Nữ Kiều, dường như Tự Văn Mệnh trở nên héo hon và già đi mấy tuổi.

Biết được tin Nữ Kiều mang thai, gã vội quay về, trông thấy con rùa khổng lồ và hiện tượng lạ thì liều chết chạy thật nhanh, cuối cùng vẫn chỉ kịp cứu Ân Lưu Minh.

Gã ôm lấy tượng Nữ Kiều, nhắm mắt.

Dù Tự Văn Mệnh chẳng nói câu nào, nhưng Ân Lưu Minh vẫn cảm nhận được nỗi buồn thương và giận dữ tràn ngập trong lòng gã.

Những cảnh tượng tương tự cũng xuất hiện với các thành viên bộ lạc đã bị chia cách với người thân hay bạn bè.

Một lúc lâu sau Tự Văn Mệnh mới buông tay, im lặng quay đi kiểm kê tổn thất của bộ lạc.

Đến khi mọi chuyện kết thúc thì trời đã tảng sáng.

Ân Lưu Minh bước tới chỗ Tự Văn Mệnh, thấp giọng: "Con xin lỗi".

Tự Văn Mệnh ngẩng đầu nhìn y, nở nụ cười uể oải rồi nhẹ nhàng xoa đầu Ân Lưu Minh: "Vì đã để Thẩm Lâu ở lại đây ư? Bọn ta đều đồng ý mà, có sai cũng là do bọn ta sai".

"Con...".

Tự Văn Mệnh bỗng vươn tay ôm Ân Lưu Minh vào lòng: "Khải Hải, ta chỉ còn duy nhất một người thân là con thôi. Con phải bảo trọng".

Ân Lưu Minh ngẩn người, giơ tay ôm lại gã, chân thành đáp: "Con biết rồi, thưa cha".

Nhưng y lại thầm thở dài.

Y buộc phải nuốt lời thôi.

Y đã biết Khải Hải kiếp trước – và cũng là mình bây giờ – cần phải làm gì.

Nhưng trước đó, y có thể cứu được thêm một người thân nữa của Tự Văn Mệnh.