Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 95: Thần Thoại Vá Trời Trị Thủy (3)




Edit: Ryal

Ân Lưu Minh thử hỏi dò: "Thẩm tiên sinh?".

Thẩm Lâu nhí khẽ ngước mắt: "Đó là tên ta à?".

Ân Lưu Minh im lặng, rồi đáp: "Không, "tiên sinh" chỉ là cách xưng hô, Thẩm mới là họ của anh".

Thẩm Lâu nhí gật gật đầu: "Thì ra là vậy".

Sau đó hắn im lặng.

Ân Lưu Minh nhìn gương mặt hắn, thấy khá lạ lẫm với một Thẩm Lâu lạnh lùng đến mức này.

Y biết Thẩm Lâu có hơi tự cao, có hơi toan tính, lúc nào cũng mỉm cười và đánh đố người ta với cái vẻ tùy tiện mà vẫn lịch thiệp. Thật khó để tưởng tượng hắn cũng có một thời kì "thơ ấu" lạnh mặt thế này.

Da đầu y đau nhói.

Tinh Vệ ngậm tóc y kéo thật mạnh, nhắc y ra khỏi làn nước.

Ân Lưu Minh chỉ đành ngoi lên bờ.

Y quay đầu, thấy Thẩm Lâu vẫn đang bình tĩnh đứng đó thì ngoắc tay: "Lại đây".

Thẩm Lâu nhí im lặng lên bờ theo.

Thẩm Lâu của bây giờ giống y như đúc, chẳng khác nào soi gương.

Ân Lưu Minh vừa cởi quần áo ra vắt cho khô vừa nghiêng đầu nhìn Thẩm Lâu nhí, hơi ngờ vực.

Thẩm Lâu và Thanh Diễm đều nói vẻ ngoài của hắn là nhờ cướp mất cơ thể dự phòng của Khải Hải... Lẽ nào việc y tạo ra Thẩm Lâu không xảy ra trong lịch sử thần thoại?

Ân Lưu Minh lại mặc quần áo lên người.

Thẩm Lâu đột ngột hỏi: "Ngươi làm gì thế?".

"Vắt nước". Y đáp. "Mặc quần áo ướt thì dễ bị cảm lạnh".

Thẩm Lâu nhí nghiêng đầu, trong mắt chợt lóe vẻ thắc mắc: "Cảm lạnh là gì?".

"Nghĩa là bị bệnh. Bệnh nặng thì có thể sẽ chết".

Thẩm Lâu nhí cau mày, dường như vẫn không hiểu lắm.

Ân Lưu Minh nhìn mà cứ thấy tiêng tiếc – nếu bây giờ có sách minh họa thì tốt rồi, y sẽ dùng kí ức tuyệt đối của Hạt Dẻ để ghi hình Thẩm Lâu nhí lại, sau này chiếu cho Thẩm Lâu lớn xem.

Nghĩ tới sách minh họa, y lại đề cập chuyện chính: "Anh còn nhớ anh đến từ đâu không?".

"Nhớ".

Ân Lưu Minh đang định mỉm cười thì Thẩm Lâu nhí chỉ ra dòng nước lũ: "Chỗ kia".

"Trước đó thì sao?".

"Không nhớ".

Ân Lưu Minh ngồi xổm xuống, cầm nhánh cây quẹt đại ra một hình vuông trên đất: "Có một cuốn sách trông thế này, anh biết nó ở đâu không?".

Thẩm Lâu cũng ngồi xổm xuống, nghiêm túc ngó cái hình rồi lắc lắc: "Không biết".

Ân Lưu Minh cũng cạn lời: "Thế anh nhớ được gì?".

Cái tên này, trước khi vào giấc mơ thì thề lên thề xuống là "mọi chuyện đã có ta", cuối cùng lại mất trí nhớ.

Thẩm Lâu nghiêng đầu: "Nhớ ngươi".

Ân Lưu Minh giật mình.

"Ngươi là Ân Lưu Minh".

Y trừng hắn: "Còn gì nữa không?".

Thẩm Lâu ngẫm nghĩ, nói tiếp: "Ngươi là người có thể tin tưởng tuyệt đối".

Ân Lưu Minh khẽ run rẩy, lẳng lặng nhìn phiên bản nhí của bạn trai mình.

"Nếu không được ngủ ngon, ngươi sẽ nổi nóng";

"Ngươi không thích bị cắn vào cổ";

"Lúc giận ngươi thích phạt người ta úp mặt vào tường...".

Cuối cùng hắn chốt một câu: "Hết rồi".

Ân Lưu Minh cười xì một tiếng, lắc đầu: "Cái gì cần nhớ thì không nhớ, cái gì không quan trọng thì lại nhớ".

Nói thì nói vậy, nhưng khóe miệng cong cong của y lại chưa từng hạ xuống một giây nào.

Ngay khoảnh khắc Ân Lưu Minh toan hỏi lại lần nữa xem Thẩm Lâu còn nhớ điều gì khác hay không, y chợt thấy mặt đất rung chuyển, dường như một trận động đất lớn đang xảy ra!

Cơn gió mạnh bỗng nhiên ập tới!

Ân Lưu Minh quay đầu nhìn về nơi nó xuất phát.

Con cá khổng lồ kia đang gầm gừ lao tới, những sắc màu rực rỡ lóe lên, cái miệng rộng hôi hám há thật to.

Dường như cơn gió ấy chỉ là lúc nó lấy hơi mà thôi!

Đến khi nó thổi hơi ra thì không còn cáo của Nữ Kiều để cứu Ân Lưu Minh nữa rồi!

Y có thể cảm nhận được tình thế mà con cá kia mang lại, càng nguy hiểm đầu óc y càng tỉnh táo, bèn quay đầu nói với Thẩm Lâu: "Chúng ta xuống nước đi".

Nếu y có thể sử dụng đại hồng thủy để tạo ra Thẩm Lâu thì đương nhiên cũng có thể tạo ra những thứ khác!

Nhưng Thẩm Lâu nhí không hề nhúc nhích.

Hắn ngẩng đầu, nhìn con cá khổng lồ dữ tợn che kín cả bầu trời kia, chầm chậm giơ bàn tay nhỏ bé và nói từng chữ một:

"Ta lại nhớ được một chuyện nữa".

"Không được để Ân Lưu Minh bị thương".

"Thế nên...".

Sau lưng hắn, dòng nước màu xanh lam vốn đang dập dờn cuộn sóng vì gió thổi bỗng dâng lên, ngưng tụ thành những lưỡi gươm sắc bén, lao tới đâm thẳng vào con cá kia!

Trong tầm mắt Ân Lưu Minh, vô số những lưỡi gươm nước sáng hơn cả sao sa bay lên bầu trời như một lượt bắn pháo hoa khổng lồ, cuối cùng tất cả găm vào mình con cá.

Con cá khổng lồ như ngọn núi giãy giụa muốn lùi về sau nhưng không bì được với tốc độ của những lưỡi gươm nước, bị đâm lỗ chỗ trong nháy mắt!

Nó ngửa bụng nằm xuống, hoàn toàn yên lặng.

Cuối cùng cơ thể khổng lồ ấy dần trở nên trong suốt rồi tan biến trong một quầng sáng xanh.

Ân Lưu Minh giật mình nhìn lên bầu trời.

Những lưỡi gươm nước của Thẩm Lâu nhí đúng là khác một trời một vực so với gươm ánh sáng của Thẩm Lâu trưởng thành.

Thẩm Lâu nhí giết chết con cá khổng lồ kia mà vẫn không hề biến sắc, chỉ quay lại nói với Ân Lưu Minh: "Đừng sợ".

Ân Lưu Minh nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt hắn, chợt mỉm cười: "Em không sợ".

Y giơ tay với Thẩm Lâu.

Thẩm Lâu nhí chẳng hiểu gì, nhưng vẫn đưa tay ra.

Ân Lưu Minh nắm lấy tay hắn, giọng nói không tự chủ được mà trở nên dịu dàng hơn: "Đi cùng em nhé".

Thẩm Lâu nhí gật đầu, đáp chẳng hề do dự: "Được".

Hai đứa bé thoạt trông chỉ mới năm tuổi cùng đi dọc bờ sông thời nguyên thủy, thường thì sẽ là bữa phụ cho đám thú hoang gần đó; nhưng thực tế là Thẩm Lâu nhí đợi Ân Lưu Minh xác nhận xem loài động vật nào ngon rồi gươm nước xử lí chúng, cả hai cùng đốt lửa nướng thịt ăn.

Dù Thẩm Lâu là huyễn linh của nước nhưng cũng có thể phù phép ra lửa bất cứ lúc nào, khiến Ân Lưu Minh vốn đang đợi hắn lấy ngọn lửa của giận dữ và hối hận ra có hơi thất vọng.

Địa thế bị chém mất phần đỉnh của ngọn núi kia rất dễ nhận diện, họ cứ theo hướng ấy mà đi.

Dọc đường, Ân Lưu Minh chú ý tới những sinh vật xuất hiện trong dòng nước lũ.

Không phải huyễn linh hư vô nửa trong suốt mà là những sinh vật có thực thể, hệt như con cá khổng lồ kia vậy.

Nhưng bề ngoài của chúng rất kì dị, có con đầu cá thân bạch tuộc, có con cua mọc cánh chim... Như thể những hình vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ giàu sức tưởng tượng.

Thẩm Lâu nhí để tâm tới ánh mắt của Ân Lưu Minh: "Muốn ăn à?".

"Không". Y lắc đầu. "Anh biết những con... ừm, cá đó, tới từ đâu không?".

Y vốn không hi vọng Thẩm Lâu sẽ đưa ra câu trả lời, không ngờ hắn đáp rất nhanh: "Từ trí tưởng tượng".

"Trí tưởng tượng của ai?".

"Rất nhiều". Thẩm Lâu nhí lạnh mặt, chỉ vào dòng nước xanh. "Nước của biển Hư Vô sẽ hấp thu trí tưởng tượng rồi hữu hình hóa chúng, khó tránh khỏi việc pha tạp chúng lại với nhau".

Ân Lưu Minh nhíu mày: "Biển Hư Vô là gì?".

Y chưa tham gia trò chơi Ác Mộng được bao lâu mà Thẩm Lâu đã mấy lần nhắc tới cái tên này. Khi ấy Ân Lưu Minh chỉ nghĩ đó là cách hình dung không gian hư vô bên ngoài những giấc mơ; nhưng nhìn tình thế bây giờ, chẳng lẽ thực sự có một nơi mang tên biển Hư Vô tồn tại?

"Biển Hư Vô là mọi thứ bên ngoài hàng rào thế giới". Thẩm Lâu nhí đáp, chẳng hề do dự. "Mọi thứ trên thế giới đều ra đời từ biển Hư Vô, và cuối cùng cũng sẽ quay về với biển Hư Vô. Trong biển Hư Vô không có bất cứ quy tắc nào, cũng không có khái niệm thời gian, mọi thứ đều không xác định và có vô số những khả năng sẽ xảy ra, là sự tồn tại hoàn toàn tương phản với thế giới thực".

Ân Lưu Minh nhìn một con tôm có cánh côn trùng bay vọt lên rồi lại tung mình xuống nước, nhíu mày.

Y nhớ tới vũ trụ hỗn độn trước khi Bàn Cổ khai thiên lập địa trong thần thoại Trung Quốc.

Không chỉ trong thần thoại Trung Quốc, mà ở thần thoại Hy Lạp và thần thoại Bắc Âu hay thần thoại của bất kì nền văn minh nào cũng có những mô tả về hỗn độn, có vẻ rất giống với biển Hư Vô.

Ân Lưu Minh hỏi: "Sao nước biển Hư Vô lại chảy vào thế giới thực?".

"Không biết". Thẩm Lâu nhí lắc đầu. "Thế giới thực có quy tắc càng hoàn thiện thì hàng rào thế giới lại càng dày, chỉ có những thế giới vừa được sinh ra và chưa có đầy đủ quy tắc mới dễ dàng bị sóng biển Hư Vô đánh tan".

Ân Lưu Minh ngẩng đầu nhìn thác nước lớn vẫn đang cuồn cuộn treo trên bầu trời: "Ảnh hưởng từ thế lực bên ngoài thì sao?".

"Thế lực bên ngoài?".

"Sinh vật trong biển Hư Vô ấy... Có không?".

Thẩm Lâu nhíu mày: "Có, nhưng "sinh vật" trong biển Hư Vô không giống "sinh vật" mà các ngươi biết đến trong hiện thực, chúng nằm ở những chiều không gian khác với thế giới thực, là sự tồn tại không thuộc về thế giới thực và không thể được biết đến, không thể được bàn luận trong thế giới thực... Hơn nữa, chúng không thể chui vào thế giới thực".

"Còn con cá khổng lồ kia?". Ân Lưu Minh đã tận mắt trông thấy nó bay từ từ trong thác nước. "Nếu chúng cố chui vào thế giới thực thì thế nào?".

"Không thể chui vào được". Thẩm Lâu nhí kiên trì đáp. "Cũng như ngươi không thể bước vào thế giới trong gương. Ngươi chỉ có thể khiến gương phản chiếu bóng dáng mình, nhưng dù vậy cái bóng kia cũng chẳng liên quan gì tới ngươi cả. Khi "sinh vật" trong biển hư vô được phản chiếu ở thế giới thực thì cái bóng ấy cũng sẽ phải thích ứng với quy tắc trong thế giới thực, đồng thời sẽ có suy nghĩ và ý muốn riêng".

Đây là lần đầu tiên Ân Lưu Minh được biết về chuyện này, y nhìn Thẩm Lâu nhí.

Thẩm Lâu nhí chính là Thẩm Lâu đã cùng y vào giấc mơ này, điều hắn nói cũng chính là cách Thẩm Lâu hiểu về thế giới.

Dù Ân Lưu Minh đã tận mắt chứng kiến cảnh mình tạo ra Thẩm Lâu nhí, nhưng...

Y nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn hỏi thẳng: "Anh là bóng của một sinh vật nào đó trong biển Hư Vô sao?".

Thẩm Lâu nhí khẽ run lên, đôi mắt thoáng cụp xuống, hắn lắc đầu: "Ta không biết... và cũng không cần biết".

"Tại sao?".

"Liệu ngươi có nghĩ ngươi là cái bóng trong thế giới thực của một sinh vật nào khác hay không?". Thẩm Lâu nhí nói nhỏ. "... Người bình thường sẽ không nghĩ vậy và cũng không dám nghĩ vậy, bởi nếu biết bản thân chỉ là một cái bóng, cuộc đời ngươi sẽ chẳng còn lại chút ý nghĩa nào".

Ân Lưu Minh sờ cằm: "Không hẳn".

Thẩm Lâu nhí khó hiểu nhìn y.

"Em có là người ở thế giới thực hay là cái bóng của một thứ khác trong biển Hư Vô thì cũng vậy thôi. Trước sau gì em cũng là em, cũng chỉ có mình em được quyền quyết định số phận của bản thân em".

Thẩm Lâu nhí ngơ ngác một chốc, cúi đầu: "Không hiểu được".

Thấy Ân Lưu Minh còn định nói tiếp, hắn bèn ngẩng đầu lên, cố chấp khẳng định: "Chắc chắn ta là huyễn linh do ngươi tạo ra".

Ân Lưu Minh đã đoán được thân phận của Thẩm Lâu nhí nhưng lại không vạch trần, chỉ đổi chủ đề khác: "Vì sao những sinh vật được tạo ra từ trí tưởng tượng kia lại bắt đầu có thực thể?".

"Trí tưởng tượng đã biến đổi". Thẩm Lâu nhí quay về với gương mặt không cảm xúc. "Có lẽ trong quá khứ rất nhiều người đã tưởng tượng rằng những sinh vật hư vô sẽ có trạng thái nửa trong suốt, sau đó những tưởng tượng ấy dần thay đổi, dần khác đi, chúng được biển Hư Vô hấp thụ, cuối cùng được hữu hình hóa".

Ân Lưu Minh gật đầu: "Nói cách khác, chúng không còn là huyễn linh mà đã trở thành những thực thể".

Thẩm Lâu gật đầu.

Ân Lưu Minh lại ngước nhìn trời: "Nếu đã vậy, trí tưởng tượng của con người về thần linh có lẽ cũng sắp ra đời rồi".

Thần thoại đều bắt nguồn từ nỗi sợ và sự sùng bái của loài người với thiên nhiên.

Nếu thác nước khổng lồ chưa từng xuất hiện thì những câu chuyện ấy cuối cùng sẽ thưa dần trong thế giới văn minh rồi biến mất, cuối cùng chỉ còn lại các truyền thuyết mơ hồ; nhưng khi nước biển Hư Vô có khả năng biến trí tưởng tượng thành thật chảy vào thế giới thực thì những lời khẩn cầu thần linh và Chúa cứu thế đều sẽ dần dần biến thành thật.

Nguyện vọng lớn nhất của các sinh linh lúc bấy giờ chắc chắn là giải quyết được thác nước và đại hồng thủy.

Nếu nước biển Hư Vô thực sự có thể biến nguyện vọng của con người thành hiện thực, Nữ Oa có lẽ sắp xuất hiện và hành động rồi.

Ân Lưu Minh quay lại: "Đến khi Nữ Oa vá kín lỗ hổng trên vách tường thế giới, Đại Vũ trị thủy thành công, thế giới sẽ quay lại với nền hòa bình".

Thẩm Lâu nhí lắc đầu: "Không đơn giản thế đâu. Sự biến đổi mà biển Hư Vô mang lại cho thế giới sẽ không bị đảo ngược".

Hắn chỉ vào điểm cuối của thác nước khổng lồ phía xa – nơi ấy đã trũng xuống như một cái hố khổng lồ vì dòng nước không ngừng chảy cuồn cuộn, hoàn toàn biến thành biển cả.

"Mặt biển Hư Vô chỉ là một góc của tảng băng chìm, chỗ xa xa kia mới là nơi hội tụ đông đúc những huyễn linh có kích thước lớn hơn nữa".

Ân Lưu Minh cau mày.

Theo như thần thoại, khi trị thủy Đại Vũ đã bị rất nhiều yêu tinh cản đường.

Thẩm Lâu nhí quay đầu nhìn Ân Lưu Minh, nói khẽ: "Còn một chuyện không biết ngươi đã đoán được hay chưa".

"Là gì?".

"Nước biển Hư Vô không chỉ hấp thụ trí tưởng tượng của những sinh mệnh nguyên bản trong thế giới này". Thẩm Lâu nhí nói từng chữ. "Những sinh mệnh được các ngươi gọi là huyễn linh cũng biết tưởng tượng, và những tưởng tượng ấy cũng được biển Hư Vô biến thành thật".

Thậm chí, vì sinh ra trong nước biển Hư Vô nên chúng lại càng dễ biến trí tưởng tượng thành thật hơn. Chúng không có hứng thú gì với lục địa, có lẽ còn muốn nước biển tiếp tục lấn chiếm và hoàn toàn nhấn chìm toàn bộ thế giới này.

Ân Lưu Minh ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề này – không thể cứ ngồi đợi Nữ Oa xuất hiện được nữa.

Dù Thẩm Lâu nhí không còn kí ức của Thẩm Lâu trưởng thành, nhưng Ân Lưu Minh vẫn tin những kiến thức của hắn về lĩnh vực này là không sai.

Y tăng tốc độ quay lại ngọn núi.

Thấy Ân Lưu Minh vội vàng đến thế, Thẩm Lâu nhí bèn dùng nước biển Hư Vô tạo ra một con chim lớn chở cả hai về.

Lúc tới nơi, Ân Lưu Minh làm cả Tự Văn Mệnh và Nữ Kiều suýt nhảy dựng lên vì sợ.

Huyễn linh do Thẩm Lâu tạo ra đã có thực thể hệt như con cá kia, khiến hai bộ lạc đã bắt đầu di chuyển tới nơi này tưởng kẻ địch kéo đến, hai đứa trèo xuống khỏi lưng chim rồi hiểu lầm mới được hóa giải.

Tự Văn Mệnh nhìn Thẩm Lâu trông giống Ân Lưu Minh như đúc ra từ cùng một khuôn, sốc tới mức không nói nổi chữ nào.

Ân Lưu Minh giới thiệu Thẩm Lâu là huyễn linh do mình tạo ra rồi nhanh chóng đổi chủ đề, giản lược những thông tin Thẩm Lâu đã cung cấp biết thành phiên bản mà những người ở thời đại này có thể hiểu được, kể lại cho Tự Văn Mệnh nghe.

Tự Văn Mệnh vừa đun nước nóng để y tắm rửa vừa quay sang nhìn Nữ Kiều, kinh ngạc hỏi: "Ý con là, chỉ cần chúng ta muốn giải quyết đại hồng thủy thì đại hồng thủy sẽ tự biến mất sao?".

"Không, trọng điểm là phải giải quyết thác nước khổng lồ". Ân Lưu Minh giải thích. "Trên trời có một lỗ hổng, phải vá kín lỗ hổng đó".

"Cái này ta thừa biết". Tự Văn Mệnh bực mình. "Vấn đề là bằng cách nào?".

Ân Lưu Minh đã nghĩ xong từ trước: "Thờ phụng".

"Hả?".

"Chẳng phải trong bộ lạc ta có rất nhiều người thờ phụng thần linh và tô tem sao ạ? Hãy cầu khẩn họ đi, cầu khẩn họ cứu rỗi thế giới".

Tự Văn Mệnh nhìn Ân Lưu Minh như nhìn một thằng ngốc.

Nữ Kiều cầm khăn bước vào: "Ta vẫn còn một cái khăn, dùng tạm đi".

Rồi nàng mỉm cười: "Tuy thờ phụng tô tem là truyền thống của chúng ta, nhưng bộ lạc sống sót nhờ vào chúng ta đã tự chiến đấu chứ không phải nhờ thần".

Ân Lưu Minh có nằm mơ cũng không ngờ được rằng một người lớn lên trong nền giáo dục theo chủ nghĩa duy vật như mình lại phải thuyết phục người nguyên thủy sùng bái thần linh.

Nhưng với cơ thể bây giờ thì y cũng chẳng làm được gì nhiều, chỉ đành kiên trì nói: "Cứ thử xem được không ạ? Dù sao đại hồng thủy cũng có thể tạo ra huyễn linh...".

Tự Văn Mệnh nghiêm túc nhìn y, đột nhiên bật cười: "Ối chao, còn bé tí mà đã biết nghĩ xa rồi! Mau tắm nước nóng rồi đi ngủ đi".

Ân Lưu Minh: "...".

Tính đi tính lại mãi, y vẫn quên mình bây giờ chỉ là một đứa bé chừng năm tuổi, đã chẳng làm được gì mà cũng không có quyền lên tiếng luôn.

Tự Văn Mệnh kẹp y dưới nách: "Còn bướng nữa là ta không cho con ra ngoài đâu đấy".

Ân Lưu Minh im lặng thở dài, quay đầu, đối diện với ánh mắt có vẻ ngơ ngác của Thẩm Lâu.

Hắn nhìn y bị kẹp dưới nách Tự Văn Mệnh, nghiêng đầu: "Ngươi thích thế này sao?".

Ân Lưu Minh: "... Không thích".

"Thế...".

"Vì em đánh không lại ông ấy".

Tự Văn Mệnh cười ha ha, đét mông y một cái: "Ranh con, mới bao lớn mà đã muốn đánh bại cha rồi? Đợi thêm mười năm nữa đi!".

Gã nói với Thẩm Lâu: "Nếu con đã do Khải Hải tạo ra thì cũng sẽ là con trai ta, nhớ phải ở nhà thật ngoan, không được ra ngoài mò mẫm linh tinh! Không nghe lời là ta đét đít đấy!".

Thẩm Lâu nhí gật đầu như có điều suy nghĩ: "Không nghe lời là đét đít".

Ân Lưu Minh: "...".

Đừng có dạy mấy thứ kì quặc cho Thẩm Lâu nhà y nữa.

Tuy không quá tin lời giải thích của Ân Lưu Minh nhưng Tự Văn Mệnh vẫn không chịu nổi khi y cứ nói đi nói lại, kết hợp với bộ lạc của Nữ Kiều để loan tin tới mọi bộ lạc khác mà họ quen biết, để họ quay lại với nghi thức thờ phụng thần linh.

Tự Văn Mệnh vừa nướng thịt vừa tiện thể phổ cập cho Ân Lưu Minh về nghi thức thờ phụng thần linh ngày trước: "Ngày xưa các chủ thành và vu sư thúc đẩy chuyện thờ phụng, họ yêu cầu bọn ta phải cống nạp lương thực và vải vóc cho vu sư dâng lên thần thánh, khi đại hồng thủy ập tới thì các tế đàn bị nước nhấn chìm gần hết, không ai làm những chuyện thế này nữa".

Ân Lưu Minh nhạy bén nhận ra chút coi thường trong giọng điệu gã, hơi nhíu mày: "Ông không thích thờ phụng sao?".

"Gọi là cha!". Tự Văn Mệnh vỗ đầu y rồi cười. "Cũng không phải không thích... Thôi được, ta không thích đấy. Thần dân bộ lạc vất vả lắm mới trồng trọt rồi dệt vải được, dâng lên được lợi gì, thần linh có tồn tại đâu? Trước giờ đám vu sư lúc nào cũng ăn nói rất êm tai, rằng thần linh sẽ che chở chúng ta các thứ, đến lúc đại hồng thủy kéo đến thì họ chạy còn nhanh hơn chúng ta nữa".

Ân Lưu Minh ngạc nhiên nhìn vào mắt Tự Văn Mệnh.

Trong vài trường hợp thì tôn giáo chính là thủ đoạn để tầng lớp xã hội cao bóc lột những người ở tầng lớp dưới, không ngờ Tự Văn Mệnh còn trẻ mà đã hiểu thấu được chuyện này.

"Thế sao bây giờ cha lại đồng ý?".

"Giờ thì thấy cũng có ích". Tự Văn Mệnh đưa miếng thịt nướng cho Ân Lưu Minh, cười khà khà. "Có ích thì đồng ý tuốt thôi".

Ân Lưu Minh nhận lấy, đưa cho Thẩm Lâu trước tiên.

Thẩm Lâu nhí lắc đầu: "Ta không cần ăn uống".

"Nếm thử xem".

Hắn cúi đầu cắn một miếng.

Tự Văn Mệnh nhướng mày, có vẻ nhỏ nhen: "Ngon không nào?".

Thẩm Lâu nhí nuốt xuống: "Ngon là gì?".

Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ đôi chút, trả lời: "Lúc ăn thấy vui thì là ngon".

Thẩm Lâu nhí cũng suy tư, gật đầu: "Vui".

Ân Lưu Minh ngờ vực, nhoài tới cắn một miếng thịt trong tay hắn... suýt thì nhổ ra ngay.

Y bất lực lau miệng: "Cha, cha quên bỏ muối rồi".

Tự Văn Mệnh à một tiếng, vừa híp mắt cười vừa đi tìm muối: "Nói chuyện vui quá nên quên mất".

Ân Lưu Minh quay đầu nhìn Thẩm Lâu nhí: "Anh ăn cái này mà cũng thấy vui à?".

Hắn đáp: "Ngươi cho ta, nên vui".

Ân Lưu Minh hơi khựng lại, cong môi, lắc đầu: "Sao em lại nhớ anh cái hồi còn thích vòng vo tam quốc thế nhỉ".

Thẩm Lâu nhí: "Giống Tự Văn Mệnh ư?".

Ân Lưu Minh nhìn Tự Văn Mệnh đang ướp muối vào thịt, ngơ ngác.

Y lại quay sang nhìn Thẩm Lâu nhí vẫn giữ gương mặt nghiêm nghị kia, bỗng nhớ lại những điều người khác đã nói:

"Cậu và Thẩm Lâu khá giống nhau. Ý tôi là cậu buổi tối ấy".

Giờ mới thấy, cái vẻ lạnh lùng của Thẩm Lâu nhí đúng là hơi giống gương mặt sầm sì của y phiên bản ban đêm lúc không được ngủ ngon thật.

Kiếp trước Khải Hải được Tự Văn Mệnh nuôi lớn, hẳn y sẽ kế thừa tính cách tương tự với cha – hào phóng nhưng hơi kiêu ngạo, thích ăn nói vòng vo tam quốc, lúc mấu chốt có khi còn câm nín.

Ân Lưu Minh nhìn Tự Văn Mệnh, khẽ bóp sống mũi.

Y thực sự không muốn thừa nhận kiếp trước mình lại là kiểu người thế này.

Thẩm Lâu từng nói tính cách của hắn dần được hình thành sau khi cướp mất cơ thể dự phòng của Khải Hải trong trò chơi Ác Mộng, hiển nhiên hắn cũng bị ảnh hưởng bởi cơ thể ấy.

Ân Lưu Minh nhìn Thẩm Lâu đang cúi đầu chăm chú ăn miếng thịt không muối, ánh mắt hơi sầm lại

Dù Thẩm Lâu đã mất kí ức nhưng vẫn là Thẩm Lâu đầy thiện cảm với y; y cũng là Ân Lưu Minh đã mang thân phận là người yêu hắn.

Ở kiếp trước, mối quan hệ giữa Khải Hải và Thẩm Lâu xa cách vô cùng.

Liệu hai người đó có ở bên nhau thân mật thế này không? Hay cũng như cái lúc vừa mới tham gia trò chơi Ác Mộng, đề phòng và thăm dò lẫn nhau?

Sau này Số Không và Thẩm Lâu đều nói người kia là kẻ thù không đội trời chung của mình... E là kết quả không hề viên mãn.

Ân Lưu Minh khẽ thở dài, bỗng giơ tay xoa đầu Thẩm Lâu nhí.

Hắn ngẩng đầu, ngơ ngác.

Ân Lưu Minh mỉm cười: "Không sao. Ăn xong em dẫn anh cùng đi ngủ nhé".

Kiếp trước họ không thể bình yên ở bên nhau, ít nhất lần này cũng bù đắp được rồi.