Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 94: Thần Thoại Vá Trời Trị Thủy (2)




Edit: Summer

Beta: Ryal

Ân Lưu Minh vô thức sờ lên mặt mình.

Chốc lát sau, y chợt nhớ lại một chuyện Thanh Diễm từng nói... Thẩm Lâu đã cướp mất cơ thể mà người chơi Số Không tự chuẩn bị, nhờ đó mà trở thành người chơi của Ác Mộng.

Diện mạo bây giờ của Thẩm Lâu thực ra chính là diện mạo của Số Không trong quá khứ, cũng chính là diện mạo của Khải Hải.

Ân Lưu Minh sờ cằm, một ý nghĩ chợt lóe lên... Giấc mơ lịch sử sẽ không tạo thân phận mới cho người chơi nên bây giờ y là Khải Hải...

Chẳng lẽ Thẩm Lâu cũng đã trở thành một nhân vật nào đó?

Với thân phận của Thẩm Lâu thì có lẽ sẽ là một huyễn linh nhỉ.

Giờ đây đất trời bị cơn đại hồng thủy chia cắt, huyễn linh xuất hiện khắp nơi, y và Thẩm Lâu đều không biết người còn lại ở đâu nên không có manh mối gì.

Nếu muốn tìm nhau thì phải kiếm một địa điểm đặc trưng mới được.

Y bị biến thành trẻ con, nhưng có lẽ một huyễn linh sẽ dễ thích ứng với thế giới của thời đại này hơn nhiều.

Ân Lưu Minh đột nhiên muốn thử xem liệu mình có thể tạo ra một huyễn linh hay không... Tuy thủ lĩnh nói mỗi người chỉ có một huyễn linh, nhưng con huyễn linh trước là do Khải Hải tạo ra. Biết đâu y có thể tạo ra thêm một con nữa?

Muốn tạo ra huyễn linh thì phải có nước lũ.

Nhưng để bộ lạc được an toàn nên họ đã chuyển đến một nơi cách dòng đại hồng thủy rất xa, Ân Lưu Minh quanh quẩn mấy vòng mà cũng chỉ tìm được nước suối bình thường.

Hết cách, y đành quay về bộ lạc.

Ân Lưu Minh vừa đi vừa nghĩ phương án để hoàn thành nhiệm vụ của giấc mơ.

Trò chơi Ác Mộng rất thích đặt tên cho giấc mơ bằng những yếu tố then chốt nằm trong nó, rõ ràng "vá trời" và "trị thủy" là hai chuyện khác nhau.

Vì là nhiệm vụ một sao nên có lẽ người chơi cũng không nhiều đất dụng võ cho lắm, hẳn những kẻ phụ trách vá trời và trị thủy vẫn là Nữ Oa và Đại Vũ trong thần thoại.

Thần thoại trong truyền thuyết và thần thoại ở hiện thực có lẽ sẽ không giống nhau, chuyện quan trọng nhất bây giờ là xác định xem y đang có mặt ở thời đại nào.

Tuy người của bộ lạc sống trong hang động, mặc da thú; nhưng từ ngôn ngữ thuần thục cùng cách sắp xếp nơi ở và sửa chữa vũ khí của họ thì có thể xác định thời kì nguyên thủy đã trôi qua từ rất lâu, thậm chí có khả năng thành thị cũng đã xuất hiện.

Nhưng chúng đã bị lũ lụt nhấn chìm.

Ân Lưu Minh quay về bộ lạc đúng lúc cha nuôi thủ lĩnh đang tìm mình, gã vội chạy tới bế y lên: "Thằng nhóc này lại chạy linh tinh!".

Gã tét mông Ân Lưu Minh, nói bằng vẻ mặt nghiêm nghị: "Ta đưa Tinh Vệ cho con không phải để con chạy khắp nơi! Nước lũ lại sắp tràn tới rồi, cẩn thận gặp phải huyễn linh nào Tinh Vệ không đánh lại được".

Y chớp cơ hội, hỏi ngay: "Lúc trước bộ lạc mình ở đâu thế ạ?".

"Ở Dương Thành, nhưng nơi đó đã bị nhấn chìm từ rất lâu rồi". Thủ lĩnh kẹp Ân Lưu Minh dưới nách, thuận miệng đáp. "Tối rồi, mau ăn cơm rồi đi ngủ đi".

Đây là lần đầu tiên Ân Lưu Minh nhìn thấy thức ăn của thời đại này.

Món cá và sò phát ra ánh sáng màu lam nhạt, hệt như đang muốn nói chúng có độc.

Thấy thế, thủ lĩnh nói: "Ta biết con không thích ăn những thứ đánh bắt từ trong nước lũ nhưng chúng rất tốt cho cơ thể, cố nhịn đi".

"Trong nước lũ có cá ư?".

Thủ lĩnh gắp một miếng cá nướng: "Lúc trước thì không có, mấy năm gần đây mới bắt đầu xuất hiện. Ta cũng chẳng biết tại sao".

Một cô gái của bộ lạc bước vào, thấy thủ lĩnh đang trò chuyện với Ân Lưu Minh thì khẽ cười rồi xen ngang: "Ăn cá trong nguồn nước lũ thì cơ thể sẽ khỏe mạnh hơn, nghe nói còn có người mọc cánh bay nữa kìa".

"Bay thì chỉ là chuyện nhỏ thôi, có người bị đâm một lỗ to ở ngực nhưng vẫn sống được". Thủ lĩnh nhả xương cá ra. "Mỗi tội nhiều xương quá".

Đôi mắt cô gái sáng ngời, cô vội vàng dâng đĩa thịt cá đã được lọc sạch xương: "Mời thủ lĩnh nếm thử ạ".

Thủ lĩnh cũng chẳng khách sáo: "Cảm ơn cô, Tang Nữ".

Ân Lưu Minh là người ngoài cuộc, nhìn ánh mắt Tang Nữ dành cho thủ lĩnh là đủ hiểu cô có ý với gã.

Thủ lĩnh trông như chỉ mới hai mươi ba mươi, mặt mũi không tệ, sức chiến đấu cao, thân phận tôn quý, có sức hút cũng là chuyện bình thường.

Trong thời đại này, rất nhiều người trưởng thành bỏ mạng ngoài kia, bộ lạc cũng không quan tâm lũ trẻ là con ai mà chung tay nuôi nấng chúng.

Ân Lưu Minh quan tâm tới nội dung cuộc trò chuyện của hai người hơn.

Sau khi ăn cá đánh bắt từ nước lũ, rất nhiều người biến đổi.

Chuyện mọc cánh và có lỗ ở ngực khiến y lập tức liên tưởng tới Vũ Dân Quốc và Quán Xung Quốc trong Sơn Hải Kinh.

"Trước khi đại hồng thủy kéo đến, những sự kiện siêu nhiên tương tự không xảy ra sao ạ?".

"Siêu... gì cơ?". Thủ lĩnh bối rối. "Ngày trước chúng ta chỉ trồng lúa với kê, nuôi dê và gà, làm gì có mấy chuyện kì quái đó".

Ánh mắt Ân Lưu Minh chợt hiện vẻ suy tư.

Nói cách khác, trước khi đại hồng thủy kéo đến thì thế giới này không hề có quỷ thần mà hoàn toàn phát triển theo chiều hướng duy vật? Cơn đại hồng thủy đã khiến mọi thứ thay đổi.

Đại Vũ có thể là nhân vật lịch sử, nhưng Nữ Oa thì gần với truyền thuyết hơn... Biết đâu Nữ Oa cũng mượn sức mạnh của đại hồng thủy để tạo ra huyễn linh, hoặc ai đó biến đổi và sở hữu năng lực siêu nhiên?

Ân Lưu Minh sờ lên mặt mình, chợt thấy lo: Đây là giấc mơ của Khải Hải, đừng nói Khải Hải – hoặc y – chính là Nữ Oa đấy nhé?

Y nhanh chóng phủ định ý nghĩ này.

Chắc chắn Khải Hải là nam, hơn nữa, nếu y phải vá trời thì nhiệm vụ không thể ở cấp một sao được.

Xem ra mục đích hàng đầu trong hiện tại là tìm được Nữ Oa.

Ân Lưu Minh cúi đầu nhìn cơ thể mình, ngẫm nghĩ xem có nên tua nhanh thêm một khoảng thời gian nữa hay không.

"Thủ lĩnh ơi, chắc ngày mai anh không cần đi săn thú nhỉ". Tang Nữ chớp mắt, giọng nói dịu dàng. "Anh có muốn...".

Thủ lĩnh lau miệng: "Mai ta sẽ tìm chỗ ở mới cho bộ lạc".

Tang Nữ lập tức ỉu xìu: "Lại phải chuyển đi sao ạ?".

"Đề phòng thôi". Thủ lĩnh lau tay, dường như không phát hiện ra tâm trạng cô thay đổi mà chỉ cười. "Lần này phải tìm một chỗ thật tốt, biết đâu chúng ta có thể ở lại nhiều năm".

Tang Nữ đành nói: "Vậy anh nhớ phải cẩn thận".

Ân Lưu Minh nhìn Tang Nữ thất vọng bỏ đi, thở dài đầy bất đắc dĩ.

Cha nuôi EQ thấp quá, bảo sao y tua mấy năm rồi mà vẫn không có mẹ kế.

Thủ lĩnh thấy Ân Lưu Minh thở dài thì cười mắng: "Con thở dài làm gì!".

Y ngẫm nghĩ, hỏi: "Ngày mai con theo cha ra ngoài được không?".

Thủ lĩnh ngạc nhiên nhìn y, sờ cằm: "Lần này chúng ta chỉ đi khảo sát, không quá nguy hiểm... Cũng được, nhưng con phải ăn hết mấy món này".

"Vâng".

Ân Lưu Minh cúi đầu ăn chẳng chút do dự.

"Ăn xong thì ngủ sớm đi". Thủ lĩnh nói. "Con mà đã ăn no thì ngủ như heo ấy, gọi mãi không chịu dậy".

Ân Lưu Minh hơi bất đắc dĩ... Lâu lắm rồi không bị coi là trẻ con.

Nhưng ngủ ấy à... Y thở dài: "Nếu ngủ được thì tốt".

Dứt lời, y ngáp một cái.

Ân Lưu Minh nằm xuống chiếc giường bằng vải gai, nhắm mắt vờ làm bé ngoan.

Sáng sớm hôm sau, Ân Lưu Minh hốt hoảng tỉnh dậy.

Y ngáp một cái rồi mở to mắt, phát hiện mình đã ra khỏi hang, đang được thủ lĩnh cõng trên một con đường núi. Tinh Vệ nhảy qua nhảy lại giữa tóc và vai y, ríu ra ríu rít, chẳng biết đang gọi gì.

Ân Lưu Minh dụi mắt, gãi đầu, chợt thấy khó tin.

... Y đã ngủ ư?

Thậm chí còn ngủ ngon suốt đêm, tới tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh?

Thủ lĩnh thấy thằng nhóc trên lưng mình cựa quậy thì quay đầu cười: "Khải Hải tỉnh rồi à? Đúng là đồ heo lười, gọi thế nào cũng không chịu dậy".

Ân Lưu Minh vẫn còn ngơ ngác.

Từ ngày có kí ức, đây là giấc ngủ sâu nhất và thoải mái nhất y từng có, không phải những khoảnh khắc sắp thiếp đi rồi lại chợt bừng tỉnh, không bị quấy rầy bởi âm thanh và ánh sáng, giấc ngủ tròn vẹn như trẻ thơ.

Nhưng đây mới là chỗ kì lạ nhất.

Tại sao y ngủ được?

Chẳng phải vì y đã mất giấc mơ nên cứ mỗi lần ngủ là lại chập chờn như thể sẽ tỉnh dậy ngay lập tức ư?

Vì sao trong giấc mơ này, y lại ngủ ngon lành đến thế?

Ân Lưu Minh ngẩng đầu nhìn không trung.

Chẳng lẽ vì giấc mơ này chính là giấc mơ thuộc về y của kiếp trước nên y có mặt tại đây cũng tương đương với việc đã tìm lại được nó?

Ân Lưu Minh vẫn thấy lời giải thích này hơi gượng ép nhưng chẳng nghĩ được nguyên nhân nào khác nữa, chỉ đành tạm thời bỏ cuộc.

Tinh Vệ đậu trên đầu y bỗng kêu lên hai tiếng.

Chợt tiếng reo mừng của một chiến binh vang lên: "Tới rồi!".

"Hả?".

Ân Lưu Minh chợt lo lắng.

Y cảm nhận được cơ bắp khắp người thủ lĩnh căng cứng.

Ân Lưu Minh ngó ra.

Trước mặt họ là một vùng bằng phẳng và rộng rãi như thể ngọn núi cao ngất đã bị chém đứt phần đỉnh; nơi này tương đương với một bình nguyên, đất đen màu mỡ, bộ lạc hoàn toàn có thể ở lại nơi này, thậm chí có thể khai khẩn trồng trọt.

Vấn đề duy nhất... là một con cáo màu lam đang ngồi xổm tại đó.

Trên lưng con cáo, một cô gái nghiêng đầu nhìn xuống họ.

Mái tóc dài của nàng được buộc gọn sau đầu, chiếc váy cũng dệt bằng sợi đay, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ cảnh giác.

Thủ lĩnh đưa Ân Lưu Minh cho những người khác rồi đứng thẳng dậy, sắc mặt nghiêm trang: "Bọn ta phát hiện nơi này trước".

Cô gái nhảy xuống đất, ngẩng đầu: "Ngươi nói ngươi phát hiện, chẳng lẽ chính bản thân ngươi đã khám phá ra nơi này hay sao?".

Thủ lĩnh nhìn một chiến binh đứng cạnh mình.

Chiến binh ấy to giọng: "Chúng tôi đã treo một mảnh xương ở đây làm dấu!".

"Ở đâu cơ?".

Hắn ta chỉ vào một cái cây, bỗng nghẹn họng.

Cành lá rụng đầy đất, như thể cái cây đã bị thứ gì phá hủy.

Thủ lĩnh nhìn chằm chằm huyễn linh cáo: "Là do nó ư?".

Huyễn linh cáo nhổ ra một sợi lông chim màu lam.

Cô gái khoanh tay: "Bọn ta đuổi theo một con huyễn linh ăn thịt người tới đây, hình như là hang ổ của nó, mãi mới tiêu diệt được. Bọn ta chẳng biết gì về xương làm dấu của mấy người đâu".

Thủ lĩnh hít một hơi sâu.

Không may thay, đúng là họ đã treo mảnh xương làm dấu ở cửa hang của một con huyễn linh nào đó.

Chiến binh kia hơi đỏ mặt, nhìn con cáo kia, có vẻ nóng lòng muốn thử.

Cô gái nở nụ cười kiêu ngạo: "Muốn cướp à? Cũng được thôi. Tiểu Lục vừa mới ăn một con chim, vẫn còn chưa no hẳn".

Con cáo lam chuyển sang tư thế sẵn sàng chiến đấu, sáu cái đuôi của nó dựng thẳng lên.

Chiến binh kia có vẻ không phục: "Gấu của thủ lĩnh còn mạnh hơn con cáo của cô nhiều!".

Thủ lĩnh trừng mắt với hắn ta, im lặng chốc lát rồi hỏi: "Bộ lạc các người có bao nhiêu thành viên?".

"Sao, muốn chung đụng à?". Cô gái nhướng mày. "Mắc gì bọn ta phải theo ý các ngươi?".

Dù là hai bộ lạc có quan hệ gần gũi cũng dễ nảy sinh mâu thuẫn khi sống chung, huống chi hai bộ lạc họ hoàn toàn xa lạ.

Thủ lĩnh nheo mắt, giơ tay, một con gấu lớn màu lam xuất hiện bên cạnh gã.

Đây là lần đầu Ân Lưu Minh được thấy huyễn linh của thủ lĩnh.

Đôi mắt cô gái hiện nét hưng phấn, nàng huýt sáo: "Tới đi!".

Do cơn đại hồng thủy mà những quy tắc của nền văn minh thị tộc đã bị dỡ bỏ hết, mọi tranh chấp về tài nguyên và không gian sống đều quay về với hình thức cạnh tranh từ thời xa xưa.

Ân Lưu Minh nhìn hai huyễn linh giao đấu, phát hiện ra rằng dù về cấu tạo cơ thể thì chúng khá giống Thẩm Lâu, nhưng cách chiến đấu thì lại khác hẳn... Chúng gần như chỉ dùng thân xác đập vào nhau hoặc nâng những vật dưới đất lên để tấn công, có vẻ chỉ số thông minh không cao lắm, hoàn toàn không lắm mưu nhiều kế như Thẩm Lâu.

Chẳng lẽ đa số huyễn linh đều có chỉ số thông minh thấp, những huyễn linh sở hữu trí lực cao vẫn chưa xuất hiện?

Ân Lưu Minh một mình bước tới cạnh vách đá, nhìn xuống dưới.

Tinh Vệ ngậm tóc y mà kéo lại.

"Không sao, tao không ngã được đâu".

Ân Lưu Minh vừa trấn an nó vừa nhìn xuống... Chẳng biết bên dưới vách đá sâu chừng nào, chỉ lờ mờ thấy được màu nước xanh.

Ở độ cao này, có thể đoán được rằng phải mất từ năm đến mười năm nữa thì nước lũ mới dâng lên đến nơi đây, muốn tới những ngọn núi cao hơn ở lân cận thì phải băng qua những con đường xa xôi hiểm trở, đúng là không thể từ bỏ được.

Ân Lưu Minh lại quay đầu theo dõi trận chiến.

Cáo và gấu cắn xé nhau, ngang tài ngang sức. Cả thủ lĩnh và cô gái đều có vẻ rất ngạc nhiên, rõ ràng họ đã cực kì tự tin vào năng lực của huyễn linh do mình tạo ra.

Hai phe mãi không phân nổi thắng bại, thủ lĩnh nhíu mày, chợt ra hiệu cho huyễn linh của mình lùi ra au.

Gần như cùng lúc đó, cô gái cũng gọi con cáo sáu đuôi về.

Họ ngẩn ra, rồi cùng cười.

Thủ lĩnh chủ động mở lời: "Nếu đã bất phân thắng bại thì bộ lạc bọn ta phải được chia một phần lãnh thổ".

Cô gái vỗ vào con dao găm bằng đồng, nhìn gã một lượt từ trên xuống dưới, suy nghĩ chốc lát rồi đáp: "Cũng không phải không được. Nhưng nơi này do ta phát hiện trước, bộ lạc các người phải đồng ý hai chuyện".

Thủ lĩnh có vẻ vui mừng: "Chuyện gì?".

"Thứ nhất, nơi này do ta phát hiện đầu tiên nên sẽ được đặt tên theo tên bộ lạc ta".

Cái thời vẫn còn thành trì và gia tộc, việc dùng tên gia tộc đặt tên cho một tòa thành cũng có nghĩa gia tộc này nắm toàn quyền khống chế tòa thành đó. Nhưng từ khi đại hồng thủy xuất hiện thì đa số mọi người không còn quan tâm tới chuyện thế này.

Bởi thế nên thủ lĩnh gật đầu, chẳng hề do dự: "Được thôi".

"Thứ hai...". Cô gái đi một vòng quanh thủ lĩnh, nhíu mày hỏi: "Ngươi có bạn đời chưa?".

Thủ lĩnh ngớ ra, vô thức trả lời: "Chưa có".

Cô gái nhướng mày: "Thế thì tốt. Điều kiện thứ hai, ngươi phải trở thành bạn đời của ta".

Thủ lĩnh và mấy chiến binh đứng phía sau cùng choáng váng.

Một lúc lâu sau gã mới đỏ mặt, lắp bắp hỏi: "Tại... Tại sao?".

Cô gái ngạc nhiên: "Tại sao gì nữa, đương nhiên ta muốn kết làm bạn đời với một người mạnh mẽ như mình rồi. Nếu không thì sao có thể bảo vệ bộ lạc được?".

"Nhưng... Nhưng chúng ta vừa gặp mặt hôm nay mà".

Cô gái mỉm cười: "Không sao, sau này còn nhiều cơ hội tìm hiểu lắm".

Một chiến binh tỉnh táo lại, nhanh chóng chạy sang thì thầm vào tai thủ lĩnh: "Sao thủ lĩnh chưa đồng ý đi? Thế này là tự dưng được tặng không một bộ lạc còn gì...".

Cô gái trợn mắt: "Tặng cái gì mà tặng? Ta chỉ muốn kết làm bạn đời với thủ lĩnh của các người mà thôi, ai bảo hai bộ lạc sẽ sát nhập với nhau?".

Thủ lĩnh gãi đầu, chần chừ: "Chuyện này... ta nghĩ ta cần cân nhắc".

Ân Lưu Minh ngồi cạnh đó hóng hớt.

Thực ra y thấy cô gái này và cha nuôi mình rất đẹp đôi, mặt mũi cả hai đều không tệ và sức chiến đấu cũng rất tương xứng.

Chỉ tiếc cha nuôi của y là một tên trai thẳng cứng ngắc như khúc gỗ...

"Cân cái gì mà cân!". Cô gái mất kiên nhẫn, bước lại nắm cằm thủ lĩnh: "Không làm bạn đời thì làm nam sủng!".

Thủ lĩnh lập tức đỏ mặt: "...Thế, thế cũng được...".

Ân Lưu Minh: "...".

Hóa ra cha nuôi thích kiểu thế này.

Ân Lưu Minh bị ép nhìn cha mẹ tình tứ, còn chưa kịp định thần đã nghe cô gái kia giới thiệu: "Ta là Nữ Kiều, thủ lĩnh bộ lạc Đồ Sơn. Từ nay nơi này sẽ mang tên Đồ Sơn".

Đồ Sơn?

Cái tên này...

"À, ừ, ta là Tự Văn Mệnh, thủ lĩnh bộ lạc Hữu Sùng".

Tự Văn Mệnh?

Hữu Sùng?

Ân Lưu Minh ngơ ngác nhìn người cha đang vừa đỏ mặt vừa gãi đầu cười ngây ngô.

Câu đầu tiên trong "Sử Ký" và "Hạ Bản Kỷ": "Hạ Vũ có tên chữ là Văn Mệnh".

Lại thêm người vợ tên Nữ Kiều, thuộc tộc Đồ Sơn...

... Đại Vũ trị thủy!

Chẳng mấy khi Ân Lưu Minh có vẻ mặt khiếp hãi và đầy kinh ngạc.

Y từng đoán sự kiện vá trời sẽ diễn ra trước trị thủy, có lẽ bây giờ Nữ Oa chưa xuất hiện, nhưng không ngờ Hạ Vũ – Tự Văn Mệnh đã là người trưởng thành!

Dù sử sách không giống với thần thoại, Đại Vũ cũng đã bắt đầu đặt chân lên con đường trị thủy.

Nhưng giờ hai tộc Hữu Sùng và Đồ Sơn cũng chỉ mới là những bộ lạc nhỏ trăm người mà thôi.

Huống chi thác nước kia vẫn chưa được vá lại, sao có thể ngăn lũ?

Ân Lưu Minh chưa kịp hoàn hồn thì Tự Văn Mệnh đã bước tới bế y lên: "Đây là con trai ta, tên Khải Hải".

Nữ Kiều đã trông thấy Ân Lưu Minh từ lâu nhưng không để tâm quá mức, xoa đầu y, trông thấy Tinh Vệ thì nhăn mày: "Sao không tìm cho con trai chàng một huyễn linh mạnh hơn?".

"Cho nó huyễn linh mạnh thì nó chạy nhảy khắp nơi mất".

"Tình yêu" ở thời đại này rất đơn giản. Sau khi xác nhận mối quan hệ, Tự Văn Mệnh và Nữ Kiều lập tức quay về với thân phận thủ lĩnh bộ lạc, bắt đầu thống nhất hình thức chung sống của hai tộc khi chuyển tới nơi này.

Ân Lưu Minh bước tới bên vách đá với cõi lòng nặng trĩu, ngẩng đầu nhìn thác nước trên cao.

Thậm chí y còn bắt đầu sinh nghi... Kiếp trước y tên "Khải Hải", chắc không phải Hạ Khải đấy chứ?

Chẳng phải trong sử sách thì Hạ Khải là con ruột của Đồ Sơn thị hay sao?

Nhưng nếu Tự Văn Mệnh đúng là Hạ Vũ thì sự kiện trị thủy sẽ thuận lợi hoàn thành mà thôi.

Quả thực y vẫn phải tự gánh vác chuyện "vá trời" thôi.

Ân Lưu Minh nhìn dòng thác, bỗng nheo mắt lại.

Hình như thứ gì đó đang bay ra.

... Thậm chí nó đang hướng về phía này!

Y chợt quay đầu, hét lớn: "Chạy mau!".

Nữ Kiều và Tự Văn Mệnh nhìn lên bầu trời, biến sắc.

Họ nhanh chóng triệu hồi huyễn linh gấu và cáo, kéo những người xung quanh theo mà chạy xuống chân núi nhanh như bay.

Một sinh vật bay ra khỏi thác nước với tốc độ kinh hoàng, dường như chỉ trong thoáng chốc nó sẽ tới ngay trước mặt họ.

Con cá khổng lồ sau lưng mọc đầy vây cánh, cái miệng rộng hôi hám mở to, ngoạm một nhát về phía họ.

Nó khác với huyễn linh ở chỗ mình mẩy không thuần màu lam trong suốt mà rất sặc sỡ, dường như có thực thể.

Ầm ầm!

Sóng xung kích xô ngã tất cả mọi người!

Ân Lưu Minh bấu chặt lấy bả vai Tự Văn Mệnh, cố để mình không bị gió thổi bay.

Mỗi tay Tự Văn Mệnh xách một chiến binh, gã nằm nhoài trên lưng gấu, gào thật to với y: "Khải Hải, trốn vào lòng ta!".

Nhưng dù sao sức lực của một đứa bé cũng có hạn, cánh tay Ân Lưu Minh nhanh chóng bủn rủn, ngón tay khẽ buông...

Tự Văn Mệnh cố giơ tay bắt lấy y, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

"Khải Hải!".

Ân Lưu Minh bị gió cuốn vào miệng của con quái vật kia!

Nữ Kiều rít lên – một cái đuôi của con huyễn linh cáo chợt dài ra rồi đứt lìa, bay tới chỗ Ân Lưu Minh mà cuốn lấy y, bay sang một bên theo lực quán tính và cuối cùng thoát khỏi cơn gió lốc kia.

Nhưng khoảng cách đã xa quá rồi. Cái đuôi kia dần hóa thành một vệt sáng xanh rồi biến mất, Ân Lưu Minh ngã cắm đầu xuống vách núi.

Khi tỉnh dậy, Ân Lưu Minh phát hiện mình đang nằm bên bờ sông.

Y ngồi dậy, thấy bản thân ngồi giữa làn nước xanh lam óng ánh, đầu hơi đau.

Ân Lưu Minh ngẩng đầu nhìn, thì ra Tinh Vệ đang cố mổ tóc y.

"Cảm ơn vì đã gọi tao dậy nhé". Y túm nó xuống, nói với vẻ bất đắc dĩ. "Nhưng lần sau nhẹ nhàng hơn một chút được không?".

Tinh Vệ giận dữ kêu choét choét hai tiếng.

Ân Lưu Minh lại thả nó lên vai, đứng lên nhìn bốn phía.

Dường như y đã rơi khỏi vách núi rồi ngã đúng vào trong dòng nước lũ.

Theo lí thuyết mà nói, nếu ngã xuống từ một nơi cao đến vậy mà không chết thì cũng trọng thương. Nhưng y lại hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ có tay và đùi hơi trầy xước chút xíu.

Ân Lưu Minh ngẩng đầu nhìn, xác định mình đã trôi theo dòng nước rồi dừng lại ở một khúc quanh nào đó.

Y lại cúi xuống nhìn dòng nước, ý nghĩ lúc trước chợt lóe qua trong đầu.

Y có thể tạo ra một huyễn linh mới hay không?

Nếu đã đứng trong dòng nước rồi thì cứ thử xem sao.

Ân Lưu Minh cúi đầu nhìn cái bóng của bản thân trong nước, chầm chậm hít một hơi thật sâu, bắt đầu nghĩ xem nên tạo ra huyễn linh loại nào.

... Mèo? Rồng? Chó? Chim?

... Hay cứ tưởng tượng một Nữ Oa xem nhỉ?

Những suy nghĩ liên tục bị y phủ định.

Ân Lưu Minh nhìn chính mình trong nước.

Cái bóng màu xanh lam chợt khiến y có ảo giác như chính mình ngày bé đang trốn dưới làn nước.

Dáng hình Thẩm Lâu chợt thoáng qua đầu y.

Ào!

Một bàn tay màu lam nhạt nửa trong suốt thò lên.

Ân Lưu Minh cong môi, hơi lùi về sau một bước.

... Không thể nào?

Một "Khải Hải" giống hệt y với cơ thể màu lam nửa trong suốt chui lên, lẳng lặng nhìn y, đôi mắt lạnh như băng tuyết.

Một lúc sau, hắn bỗng mở miệng: "Ta là ai?".

Ân Lưu Minh nhìn người này thật kĩ.

Dù kích cỡ và giọng điệu không giống, nhưng từ khoảnh khắc hắn bước ra từ làn nước, y đã biết đây là Thẩm Lâu của mình.

... Chỉ là có vẻ hắn không nhớ mình là ai.