Edit: Ryal
Thanh Diễm nhíu mày nhìn cái kẻ đang tò mò hết chọt bên này rồi lại ngó bên kia: "Có thân phận người chơi của Ác Mộng... Nhưng có vẻ không tương thích với cơ thể cho lắm".
Gương mặt cô nàng nghiêm lại: "Trộm tài khoản à? Thế thì tôi không thể để mặc được".
Mễ An Bồi rụt cổ lại, chạy ra núp sau lưng Ân Lưu Minh: "Anh Ân, cô bé này là ai thế?".
Ân Lưu Minh đáp: "Phát ngôn viên của hệ thống, có thể hiểu là nhân viên quản lí của trò chơi Ác Mộng".
Mễ An Bồi đệch một tiếng: "Ối bà trẻ ơi! Cô đừng khóa tài khoản của tôi, tôi vào giấc mơ này là có nguyên do cả, cô nghe tôi giải thích đã!".
Thanh Diễm bấm bấm một lúc trên bảng điều khiển rồi liếc cậu chàng: "Tới từ Địa Phủ à".
Mễ An Bồi cười khan: "Nhân viên nhà nước, nhân viên nhà nước".
"Thì ra chạy vào nhân lúc tôi đóng tường lửa". Thanh Diễm kéo bím tóc, có vẻ đang băn khoăn. "Chắc sau này phải đổi cách xử lí thôi, không thể đóng toàn bộ tường lửa vào được".
Cô nàng lại nhìn Mễ An Bồi: "Còn cậu, tôi nể mặt Ân Lưu Minh nên sẽ tạm thời bỏ qua, xong việc nhớ phải trả tài khoản về đấy".
Mễ An Bồi đứng thẳng lưng: "Rõ!".
Thanh Diễm nhíu mày: "Đợi đã, cậu không phải người chơi trên bảng xếp hạng thì sao có thể đặt chân vào giấc mơ này? Giờ trò chơi đã nhiều bug đến thế rồi cơ à?".
Mễ An Bồi vỗ ngực: "A, tôi không vào từ trò chơi Ác Mộng".
Thanh Diễm ngẩn người.
Hàn Triệt bước vào, tay cầm một cuộn dây thừng dài và mảnh: "Cậu ta vào từ thế giới thực".
"Đúng đúng". Mễ An Bồi cười khà khà. "Tuy điểm giao giữa mơ và thực cũng không phải nơi mà người ở thế giới thực có thể đặt chân vào, nhưng nhân viên Địa Phủ như tôi vốn chẳng phải người sống, chỉ cần ngẫm nghĩ một chút là tìm được thôi".
Ân Lưu Minh nói: "Địa Phủ đang tìm những linh hồn mất tích, đúng lúc giấc mơ này có giam giữ rất nhiều linh hồn, giao họ cho Địa Phủ để giúp họ sống lại là lựa chọn tốt nhất rồi".
Người chơi bình thường không thể liên lạc với bên ngoài một khi đã bước vào trong mơ. Nhưng Ân Lưu Minh thì có cách.
Sau khi Diệp Thanh Thanh trở thành người chơi, không gian cá nhân của cô nàng được nối với sách minh họa.
Vì thế người trong sách minh họa có thể liên lạc với Diệp Thanh Thanh khi cô nàng không đi vượt ải.
Thẩm Lâu bảo Diệp Thanh Thanh truyền thông tin và tọa độ của giấc mơ này cho Mễ An Bồi, để cậu chàng tìm cách vào từ phía thế giới thực.
Gương mặt Thanh Diễm không hề thả lỏng mà trái lại còn nghiêm túc hơn: "Đây cũng chẳng phải tin tốt lành gì".
Mễ An Bồi tưởng cô nàng nghi ngờ năng lực làm việc của mình, bèn vỗ ngực: "Cô cứ yên tâm, nếu tôi vào được thì dĩ nhiên cũng ra được...".
"Vấn đề nằm ở đó đấy". Thanh Diễm nghiêm mặt. "Tuy mối liên kết giữa trò chơi Ác Mộng và thế giới thực rất chặt chẽ nhưng về bản chất thì vẫn có điểm khác biệt. Những quy tắc của hiện thực sẽ ràng buộc trò chơi Ác Mộng thật chặt chẽ, tuyệt đối, tuyệt đối không thể có chuyện bước vào trò chơi Ác Mộng từ thế giới thực".
Mễ An Bồi ngơ ngác: "Nhưng chẳng phải những linh hồn kia đều vào từ hiện thực hay sao?".
"Họ bị kéo vào từ trong mơ". Thanh Diễm giải thích. "Bản thân giấc mơ đã là cầu nối giữa thực tại và hư ảo, khác hẳn cái kiểu đi thẳng từ thế giới thực vào đây của cậu".
Mễ An Bồi gãi đầu: "Tôi cũng không hiểu lắm, thế bây giờ có vấn đề gì chưa?".
Thanh Diễm nghẹn họng.
Ân Lưu Minh cũng muốn hỏi câu tương tự, y nhìn cô nàng.
Thanh Diễm lúng túng ho khan một tiếng: "Cái này thì, tôi cũng không biết, chỉ biết vấn đề sẽ khá nghiêm trọng".
"Nghiêm trọng đến mức nào?".
"Khoảng cách giữa thế giới thực và trò chơi Ác Mộng sẽ dần bị rút ngắn".
Thẩm Lâu bỗng xuất hiện ngay cạnh Ân Lưu Minh, vẫn nở nụ cười quen thuộc: "Tiêu chuẩn giấc mơ của trò chơi Ác Mộng sẽ bị hạ thấp, sẽ có thêm nhiều người trở thành kẻ tạo giấc mơ và đắm chìm trong giấc mơ do chính bản thân tạo ra".
Y thấy hắn thì khẽ nhíu mày: "Anh về nhanh thế?".
"À, tạm thời ta không cần tốn sức điều khiển thân xác ở phía bên kia". Thẩm Lâu sờ cằm. "Nên ta bảo Tư Hòa đưa ta ra đây trước".
Thanh Diễm không biết kế hoạch của họ, cô nàng chỉ chú ý tới câu nói vừa rồi của Thẩm Lâu: "Chẳng phải các cậu đã nói mục đích của Neo Chìm là chia cắt thế giới thực và trò chơi Ác Mộng sao?".
Thẩm Lâu khoanh tay: "Trò chơi Ác Mộng và thế giới thực được nối với nhau qua những giấc mơ, nếu Neo Chìm muốn tách trò chơi Ác Mộng ra thì chỉ có một cách duy nhất là cắt đứt mọi giấc mơ trong thế kỉ này ở hiện thực".
Khi đó, những giấc mơ hư ảo và cả trò chơi Ác Mộng hư ảo sẽ đồng thời biến mất khỏi thế giới thực.
"Vì thế chúng muốn buộc chặt thế giới thực với trò chơi Ác Mộng". Thanh Diễm nói. "Để con người ở thế giới thực nảy sinh cảm giác sợ hãi và bài xích với cả trò chơi Ác Mộng lẫn những giấc mơ".
"Quy tắc của hiện thực là do những sinh vật sống có tiềm thức trong thế giới thực quyết định. Nếu ngày càng nhiều sinh vật bắt đầu bài xích giấc mơ thì chúng sẽ dần bị đào thải khỏi hiện thực".
Thẩm Lâu nhìn Mễ An Bồi: "Cũng như những thần thoại trong quá khứ".
Thời cổ đại, khi khoa học kĩ thuật còn chưa phát triển, cách con người nhận thức về thế giới là sùng bái thần linh, sùng bái tự nhiên, khi đó quyền lực của Địa Phủ rất cao và sự tích thần thoại xuất hiện ở khắp nơi trên thế giới.
Mễ An Bồi thở dài đầy cảm thông: "Giờ thì con người không tin quỷ thần nữa, Địa Phủ chúng tôi cũng ngày càng khó khăn".
Nếu không họ cũng chẳng phạm phải sai lầm cơ bản bậc nhất là để những linh hồn bị bắt đi.
Ân Lưu Minh khẽ nhíu mày.
Thanh Diễm lên dây cót tinh thần: "Thôi, nếu đã tìm được cách giải quyết rồi thì cứ phá vỡ giấc mơ này trước đã".
Cô nàng nhìn Mễ An Bồi: "Những linh hồn bị giam giữ trong giấc mơ này đều đang ở trên mặt đất, Mỹ Lệ phụ trách trông coi họ, tôi sẽ gửi tin cho Mỹ Lệ để cô ấy dẫn cậu đi".
Mễ An Bồi vỗ ngực: "Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!".
Thanh Diễm nhìn Hàn Triệt: "Tầng ngầm là con đường nối với thế giới thực, tôi đã có chút manh mối đại khái rồi, cậu ở lại tìm cách giải đáp chúng cùng tôi. Đến khi Đầu Trâu đã vận chuyển hết mọi linh hồn về thế giới thực an toàn thì chúng ta sẽ hợp sức phá vỡ nó".
Hàn Triệt ừm một tiếng.
"Chắc chắn Neo Chìm sẽ không để yên". Cuối cùng, Thanh Diễm nhìn Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu.
Y gật đầu: "Để bọn tôi đánh lạc hướng chúng".
"Trước khi tìm tới chỗ Neo Chìm, ta cần cho em biết một việc".
Thẩm Lâu bay bay cạnh bả vai Ân Lưu Minh, kể sơ qua chuyện của Chu Tử Kỳ.
Y nhìn hắn, cười mà như không: "Em tưởng anh bảo anh không có người yêu cũ?".
Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Ta chỉ nói ta không có người yêu cũ chứ có bảo em không có đâu".
Ân Lưu Minh ngạc nhiên nhíu mày.
Hắn nói: "Đừng quên hai mươi lăm năm trước hệ thống dùng giọng em đấy nhé. Về cơ bản thì em cũng tương đương với hệ thống ở một mức độ nào đó, nên khó mà biết được Chu Tử Kỳ yêu ta hay yêu em".
Ân Lưu Minh tỉnh bơ quay mặt đi.
Thẩm Lâu lại cười: "Thêm nữa, cá nhân ta cho rằng ta không thể đặc biệt chăm sóc một con người được, dù sao ta vốn cũng chẳng phải người; còn em...".
Ân Lưu Minh à một tiếng: "Thế giờ tôi phải đi gặp người yêu cũ đúng không?".
"Hay bỏ đi". Thẩm Lâu nheo mắt cười. "Ta biết chúng ta là sinh ra là để dành cho nhau, nhưng vẫn hơi khó chịu khi biết mình có tình địch".
Ân Lưu Minh hừ nhẹ một tiếng.
Hai người lại tới trước cửa quán cà phê mèo.
Giờ đang là ban ngày, những bóng đèn neon trên bảng hiệu vẫn chưa nhấp nháy, chỉ cần nhìn qua lớp kính trong suốt là có thể thấy đám mèo đang nhàn nhã nằm ườn trên bàn và ghế trong sảnh, vô ưu vô lo.
Ai mà ngờ được, phía sau cảnh tượng yên bình ấy lại ẩn giấu một hiện thực đẫm máu biết bao?
Ân Lưu Minh lấy sách minh họa ra nhìn.
"Trong giấc mơ này còn ít nhất hai quái vật nữa". Y chỉ vào trang "Lễ hội hóa trang dịu dàng mà đẫm máu". "Khách hàng B và khách hàng A. Nếu kẻ tạo giấc mơ là Tần Phấn Tiến và con mèo gã nuôi, thì có lẽ trong mắt họ khách hàng chính là những người mang lại lợi nhuận. Em đoán A và B lần lượt là khách hàng của thiên đường mèo và mèo bị ngược đãi".
"Có thể".
"Nhưng chỗ phiền phức chủ yếu là chúng ta phải tìm được vật phẩm thuộc về sách minh họa, chứ không phải những nhân tố bị cưỡng ép kéo vào trong mơ". Ân Lưu Minh gõ gõ cuốn sách. "Giấc mơ này đã tồn tại quá lâu, sợ là khó đấy".
"Cố lên".
Ân Lưu Minh khẽ vuốt sách minh họa.
Trừ "khách hàng C" thì bên trong còn có "áo khoác bằng da sống" do y vừa thu vào cách đây không lâu.
[Áo khoác bằng da sống].
[Xuất xứ từ giấc mơ: Lễ hội hóa trang dịu dàng mà đẫm máu].
[Độ hiếm: ★★★].
[Sức mạnh: 140].
[Tính chất công kích: 0].
[Lí tính: 1].
[Mô tả: Lớp da lột từ những người còn đang sống và được làm thành một bộ quần áo, chứa đựng những mảnh vụn linh hồn do nạn nhân để lại].
[Kĩ năng đã mở khóa: Bình phong oan khuất (chỉ giới hạn trong giấc mơ "Lễ hội hóa trang dịu dàng mà đẫm máu", có thể che giấu hoàn toàn mọi hình thức thương tổn, sau khi sử dụng kĩ năng sẽ biến mất mãi mãi)].
Kĩ năng dùng một lần, lại chỉ có thể sử dụng trong giấc mơ này.
Thẩm Lâu cười: "Em đang nghĩ xem nên dùng kĩ năng này ra sao à?".
"Ừm".
"Ta có một đề nghị đây". Hắn nói. "Chẳng phải em đã nhận được nhẫn của Số Không trước khi vào giấc mơ này hay sao?".
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Tưởng anh cấm em dùng?".
Sửa đổi quy tắc thế giới, nghe rất quyền năng và cũng rất mơ hồ. Khi ấy Thẩm Lâu cũng chẳng vui vẻ gì, trái lại hắn còn nghiêm túc dặn Ân Lưu Minh không được sử dụng nó.
"Lúc trước ta không cho em dùng vì chiếc nhẫn đó sẽ tiêu hao năng lượng linh hồn của em. Với ta thì năng lượng linh hồn cũng như máu thịt, có thể từ từ hồi phục lại; nhưng bản thân con người không thể sản sinh ra năng lượng linh hồn, tiêu hao chừng nào là mất đi chừng ấy". Thẩm Lâu nhún vai. "Chắc em không muốn trở thành một tên ngốc hoặc thành phần người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm đâu nhỉ".
Tiêu hao năng lượng linh hồn cũng là tiêu hao linh hồn, nếu tiêu hao quá nhiều, cơ thể cũng sẽ bị phá hủy.
Hơn nữa, Thẩm Lâu cũng từng nhắc Ân Lưu Minh rằng ngay cả trò chơi Ác Mộng cũng không có đạo cụ với khả năng bổ sung năng lượng linh hồn.
"Sao bây giờ anh lại đồng ý?".
Ngón tay Thẩm Lâu chạm nhẹ lên ô "áo khoác bằng da sống" trên trang sách: "Cái này".
Ân Lưu Minh lấy chiếc nhẫn trong ngực ra ngắm nghía: "Áo khoác bằng da sống có thể trung hòa tác dụng phụ của chiếc nhẫn".
Thẩm Lâu nói: "Đúng, khi em thu nó vào sách minh họa ta đã thử thăm dò rồi".
Ân Lưu Minh thoáng nhướng mày.
Thẩm Lâu có vẻ rất bất lực: "Ta đã cảnh cáo em, nhưng ta đoán đến lúc cần thì em vẫn dùng dù biết có tác dụng phụ thôi".
Y không phủ nhận.
Hắn thở dài: "Nếu không ngăn nổi em thì chỉ đành giúp em giải quyết vấn đề vậy".
Khóe môi Ân Lưu Minh khẽ cong lên, dường như y chẳng biết phải tiếp lời ra sao nên đành đổi chủ đề: "Giờ anh không mấy để tâm tới sách minh họa nữa à?".
Thẩm Lâu sờ cằm: "Em phát hiện rồi ư?".
"Tại sao?".
"Thu thập sách minh họa cũng là cách lấy lại sức mạnh của ta, nhưng giờ ta có cảm giác cướp từ Neo Chìm còn hiệu quả hơn là bắt em cực khổ thu thập từng tí một".
Ân Lưu Minh nhíu mày.
"Chúng đã gom góp được quá nhiều sức mạnh của ta". Thẩm Lâu nghiêm mặt. "Hơn hẳn những thứ chúng ta bắt được trong cuốn sách này... Ta không thể yên tâm chừng nào nguồn sức mạnh đó vẫn còn nằm trong tay chúng, cướp lại thì hơn".
Ân Lưu Minh bước vào thiên đường mèo: "Sức mạnh của anh có thể làm gì?".
Ngay khoảnh khắc ấy, Thẩm Lâu chui vào cơ thể y.
"Bất cứ chuyện gì trong trò chơi Ác Mộng". Thẩm Lâu đáp. "Sức mạnh của ta là cơ sở dựng nên toàn bộ trò chơi này...".
Hắn bỗng khựng lại, rồi ngộ ra: "Ta nghĩ ta biết Neo Chìm buộc những giấc mơ riêng biệt với nhau bằng cách nào rồi".
"Dùng sức mạnh của anh ư?". Ân Lưu Minh cau mày. "Anh tách chúng ra được chứ?".
Thẩm Lâu nói: "Chỉ cần tới giao điểm rồi thu hồi sức mạnh của ta là được".
Ân Lưu Minh ngồi xuống cạnh một con mèo, lấy sách minh họa ra thử – nó không nằm trong số những vật phẩm.
Y đáp lời Thẩm Lâu: "Thanh Diễm đã tìm được giao điểm của mơ và thực".
Hắn nói: "Chừng nào hết bận, ta sẽ hỏi cô ta".
Ân Lưu Minh lại thử thêm một con mèo nữa.
Nó cũng không phải vật phẩm trong sách minh họa.
Thẩm Lâu nhìn y cầm sách đặt lên đầu từng con một mà phì cười: "Ta biết em đang thu hút sự chú ý của Neo Chìm, nhưng có phải cách này hơi ngốc không?".
"Anh có cách hay hơn à?".
"Để ta chuyển sang thân xác kia hỏi thăm giúp em cũng được".
"Thế thì anh sẽ lập kỉ lục mới ở lĩnh vực bị bại lộ trong lúc nằm vùng mất".
"À, ta nghĩ em nên tin tưởng bạn trai em hơn một chút".
Ân Lưu Minh chẳng thèm đấu võ mồm với hắn nữa: "Nhớ cẩn thận. Em sẽ tiếp tục tìm hai vật phẩm còn lại trong sách minh họa".
Thẩm Lâu chuyển ý thức sang bản sao đúng lúc đối diện với ánh mắt đầy thỏa mãn của Chu Tử Kỳ.
Chu Tử Kỳ nói: "Tôi vẫn còn hơi băn khoăn một chút, nhưng đúng là ngài đã không còn chút kí ức và tình cảm nào với Lưu Minh nữa".
Thẩm Lâu nhíu mày.
Đó là chuyện đương nhiên. Để không bị bại lộ, hắn đã tạm thời tạo ra một AI có cách hành xử tương đương con người trong lúc không thể dùng ý thức trực tiếp điều khiển thân xác này, đương nhiên nó sẽ không có bất cứ kí ức và tình cảm nào với Ân Lưu Minh.
Hắn gõ lên vách tường thủy tinh: "Nếu giao dịch giữa chúng ta đã hoàn thành thì tại sao thứ này vẫn còn tồn tại?".
Chu Tử Kỳ mỉm cười: "Thứ này chỉ phòng quân tử chứ không phòng tiểu nhân, lẽ ra ngài nên biết rõ chứ. Chẳng phải lúc trước ngài đã tấn công Cố Huy sao?".
Thẩm Lâu nói: "Ta có thể ra ngoài hay không là bản lĩnh của ta, còn các ngươi không chịu gỡ bỏ nó là thái độ của các ngươi".
Đúng là từ đầu hắn đã có thể thoát ra, nhưng rõ ràng Cố Huy và Chu Tử Kỳ cũng biết điều đó – hắn không thoát ra, tương đương với việc họ có thể giao dịch.
Giờ họ đã bước đầu đạt được nhận thức chung, sự tồn tại của lồng giam bằng thủy tinh này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Quả nhiên Chu Tử Kỳ vẫy tay với Cố Huy.
Cố Huy nghiêm mặt ấn công tắc, thu lồng giam thủy tinh lại.
Thẩm Lâu duỗi tay: "Thế bây giờ chúng ta làm gì?".
Chu Tử Kỳ cười: "Tạm thời thì không cần làm gì cả".
Thẩm Lâu nhíu mày.
"Giấc mơ đang đi theo đúng hướng". Chu Tử Kỳ ho khan hai tiếng, lau môi dưới, mỉm cười. "Chỉ cần Tần Phấn Tiến không chết thì chúng ta cứ ở đây đợi... Trước khi lễ hội hóa trang được tổ chức, Tần Phấn Tiến không chết được đâu".
Thẩm Lâu nhẹ nhàng bay quanh căn phòng.
Phong cách bày trí của nơi này giống hệt phòng dành cho khách của thiên đường mèo nhưng lại không có cửa, dường như là một căn phòng hoàn toàn khép kín.
Hắn ngồi xuống sô pha, bất mãn hỏi: "Đã hợp tác rồi mà hội trưởng của các ngươi vẫn chưa chịu tới gặp ta ư?".
Chu Tử Kỳ mỉm cười: "Bây giờ hội trưởng thực sự không thể thoát thân được... Dường như người của hiệp hội quan sát viên đã tìm được cách phá giấc mơ này, hội trưởng phải cầm chân họ đến lúc lễ hội hóa trang được tổ chức".
"Lễ hội hóa trang thì sao?".
"Khi lễ hội hóa trang được tổ chức cũng là lúc giấc mơ này bắt đầu tách khỏi trò chơi Ác Mộng. Chúng ta sẽ phải bảo vệ Tần Phấn Tiến, không thể để họ giết gã ta". Chu Tử Kỳ lại ôm ngực ho khan, ra hiệu cho Cố Huy đi lấy đạo cụ. "Chúng tôi vốn định thu thập sức mạnh của ngài trong giấc mơ này, nhưng nếu đã tạm thời đồng ý gia nhập phe chúng tôi thì hay ngài hãy cung cấp một chút đi?".
Cố Huy lạnh lùng cầm một món đạo cụ trông như ống nghiệm bước tới.
Thẩm Lâu giơ tay, cái ống nghiệm bay sang chỗ hắn.
Hắn cười mà như không: "Ta còn tưởng nếu gia nhập phe các ngươi thì sẽ lấy lại được không ít sức mạnh".
"Phần lớn sức mạnh do hội trưởng nắm giữ". Chu Tử Kỳ mỉm cười. "Cũng như máy bơm nước bằng tay vậy, chung quy vẫn phải có lực tác động vào thì mới có thể hút được nước lên từ trong lòng đất".
Thẩm Lâu nhíu mày, thử ngoắc tay một cái.
Ánh sáng màu lam đậm tràn lên trong ống nghiệm.
"Tạm tin ngươi một lần". Cuối cùng hắn nói. "Nhưng ví dụ của ngươi cổ lỗ sĩ quá đấy".
Chu Tử Kỳ bật cười: "Cũng không còn cách nào khác, trí nhớ của tôi mãi mãi không thể mất đi và sẽ mãi mãi dừng lại trong quá khứ".
Ban đêm, thiên đường mèo đẫm máu lại thay đổi.
Lần này Ân Lưu Minh không biến ra đầu mèo nữa, y đợi nhân viên ở quầy lễ tân biến thành người đầu mèo rồi xông tới, dứt khoát quật ngã nó rồi cởi bộ đồng phục trên người nó ra.
Cơ thể đầy vết thương chất chồng hiện ra sau lớp quần áo.
Sau đó tên này đột nhiên thu nhỏ lại, biến thành một con mèo nhỏ màu đen.
Ân Lưu Minh úp sách minh họa lên nó.
Cuối cùng lần này cũng thành công.
[Khách hàng B].
[Xuất xứ từ giấc mơ: Lễ hội hoá trang dịu dàng mà đẫm máu].
[Độ hiếm: ★★★].
[Sức mạnh: 80].
[Tính chất công kích: 80].
[Lí tính: 0].
[Mô tả: Khách hàng B của thiên đường mèo, thích làm nhân viên tình nguyện trong thiên đường mèo để chăm sóc những con vật bé nhỏ].
[Kĩ năng đã mở khóa: Đặc quyền của khách hàng LV3 (tốn 3 điểm, có thể ra lệnh cho nhân viên trong cửa hàng)].
Vì thời gian không còn nhiều nên Ân Lưu Minh thu sách minh họa rồi về tầng ngầm ngay lập tức, đưa bộ đồng phục nhân viên cho Mễ An Bồi.
Vậy là Mễ An Bồi có thể hành động trên mặt đất.
Vào ban ngày, cậu chàng đã tới khu nuôi dưỡng – nơi có không ít những linh hồn vô tội. Thiên đường mèo không chỉ giấu linh hồn con người mà còn có cả linh hồn các loài động vật, người biến thành mèo, mèo biến thành người, tất cả lẫn lộn vào nhau, đến tối còn sóng gió hơn nữa.
Ân Lưu Minh và Hàn Triệt thì đảm nhận vai trò hộ vệ, thẳng tay quật ngã mọi sinh vật sống họ nhìn thấy trong giấc mơ.
Mễ An Bồi cầm một sợi xích đen dài và mảnh, vừa câu hồn vừa cảm động đến độ rơi nước mắt: "Đây chính là cảm giác được đại ca bảo kê à, sướng thật đấy! Anh Ân ơi tôi chẳng muốn nỗ lực vươn lên nữa đâu".
Lê Mỹ Lệ cũng đã mặc một bộ đồng phục khác do Ân Lưu Minh cướp được, nghe thấy câu này thì quay sang mỉm cười đầy quyến rũ: "Em trai à, không muốn nỗ lực vươn lên thì cứ tới tìm chị đây".
Tay Mễ An Bồi run lên, xích câu hồn suýt đập trúng Hàn Triệt, bèn vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, công việc chính của tôi không phải câu hồn, mới được huấn luyện tạm thời nên chưa quen tay...".
Dứt lời, cậu chàng lại nhìn Lê Mỹ Lệ với vẻ mặt đầy đau khổ: "Chị à, đơn vị làm việc của chúng ta cách xa nhau quá, chuyện không thành được đâu".
Lê Mỹ Lệ phì cười thành tiếng.
Cô quay đầu nhìn Ân Lưu Minh: "Cậu kiếm nhóc hề này ở đâu đấy? Chắc tôi phải bảo thủ lĩnh giữ cậu ấy lại thôi".
Ân Lưu Minh đẩy cửa khu nuôi dưỡng: "Tiếp tục nào".
Mễ An Bồi từng càn quét khu nuôi dưỡng một lượt vào ban ngày, nhưng đến tối lại có thêm một nhóm người bị đưa vào như súc vật.
Cậu chàng nhìn thấy đám quái vật đầu trâu đang đứng canh gác thì nổi trận lôi đình: "Kẻ tạo giấc mơ làm trò gì đấy! Cái loại người đầu trâu thấp kém này là sự sỉ nhục với một Đầu Trâu như tôi!".
Ân Lưu Minh liếc cậu chàng, mặt không đổi sắc.
"Sao người đầu trâu lại có chân người! Sao lại không có đuôi! Thêm cả cơ ngực...". Mễ An Bồi khka tay múa chân, nổi giận đùng đùng, xông tới. "Tôi phản đối hàng nhái kém chất lượng!".
Lê Mỹ Lệ lại cười ha ha: "Em trai này thú vị thật đấy".
Đám quái vật đầu trâu này đều là những linh hồn bị kéo vào từ thế giới thực, chỉ mình Mễ An Bồi là đủ để đối phó, Ân Lưu Minh cũng chẳng vội giải quyết làm gì.
Lê Mỹ Lệ ngẩng mặt lên nhìn trời, nụ cười bỗng thoáng phai đi, cô thở dài: "Không ngờ giấc mơ này lại bị cậu phá giải...".
Ân Lưu Minh hỏi: "Sao thế?".
"Tôi, Thành Trà, thủ lĩnh, cả ba cùng mắc kẹt trong giấc mơ này lâu đến thế mà vẫn không thành công". Lê Mỹ Lệ rút một điếu thuốc ra, châm lửa nhưng không hút. "Nói thật, tôi ở trong trò chơi Ác Mộng lâu rồi nên cũng quen nhìn chuyện sống chết, thực ra đối với tôi mà nói ý nghĩa của sinh mạng đã giảm xuống rất nhiều. Thậm chí tôi còn muốn thẳng tay phá vỡ giấc mơ này mà không muốn quan tâm đến việc có bao nhiêu người bị mắc kẹt bên trong".
Ân Lưu Minh im lặng một chốc, rồi nói: "Cô cũng rất giỏi".
Vì đã chịu đựng được nỗi khổ thể xác từ sáng đến tối, để cứu người.
"Tôi bẩm sinh đã không cảm nhận được nhiều đau đớn như người khác". Lê Mỹ Lệ xua tay. "Hơn nữa tôi cũng đâu muốn cứu người, tôi chỉ lo giấc mơ này sẽ tiếp tục mở rộng, cuối cùng chúng ta không còn khống chế nổi nó nữa".
Cô phả ra một ngụm khói. "Chỉ cần đưa những linh hồn này đi hết trong đêm nay là có thể kích nổ giấc mơ. Dù Neo Chìm có bao nhiêu âm mưu đi chăng nữa, chỉ cần giấc mơ không tồn tại thì họ cũng chẳng làm được gì".
Ân Lưu Minh im lặng chốc lát, bỗng lắc đầu: "Không, chúng ta phải đợi lễ hội hoá trang diễn ra".
Lê Mỹ Lệ kinh ngạc nhìn y.
"Nếu chúng ta không phá ải mà cho nổ giấc mơ này thì Neo Chìm sẽ đạt được mục đích". Y khẽ nói. "Chúng vẫn giữ năng lực có thể tiếp tục duy trì giấc mơ dù nó đã bị tách khỏi kẻ tạo giấc mơ. Theo phỏng đoán của tôi, Tần Phấn Tiến phải chết khi lễ hội hoá trang diễn ra thì giấc mơ này mới xuất hiện vết rách được".
Cũng như hai kẻ tạo giấc mơ trong "Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu", phải biết sợ cái chết mới có thể theo đuổi sự sống trong hiện thực.
"Thủ lĩnh có thể giải quyết...".
"Hơn nữa, hội trưởng của Neo Chìm đang có mặt trong giấc mơ này". Ân Lưu Minh quay đầu nhìn Lê Mỹ Lệ, trong mắt bỗng loé lên một tia sáng. "Chắc chắn kẻ đó sẽ xuất hiện khi lễ hội hoá trang diễn ra, lúc ấy chẳng phải sẽ dễ bắt hơn hay sao?".