Edit: Summer
Beta: Ryal
Ân Lưu Minh trèo xuống khỏi đèn chùm.
Khuôn mặt thê thảm vô cùng, nội tạng trong bụng bị móc sạch ra ngoài, trông Lê Mỹ Lệ chẳng khác nào một đống thịt.
Dẫu vậy cô vẫn còn sống.
Ân Lưu Minh đặt ngón tay lên sách minh họa, muốn triệu hồi trùng Trúc Xanh chữa trị cho cô.
Hai mắt và hai tai của Lê Mỹ Lệ đã bị cắt mất nhưng cô vẫn miễn cưỡng nghe được, bèn ngẩng mặt lên, khẽ lắc đầu.
Ân Lưu Minh hơi nhíu mày.
Lúc này tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, Ân Lưu Minh tạm thời trốn sau màn giường.
Kẻ mới tới cũng mặc bộ đồ phục vụ và có đầu mèo, còn nhấc theo một cái thùng rất lớn.
Đối diện với cảnh tượng máu me đến thế, gã ta chỉ thản nhiên tự nhủ với vẻ mất kiên nhẫn: "Việc dọn dẹp hôm nay đúng là phiền phức".
Gã ta nhặt những phần cơ thể đã bị tách rời của Lê Mỹ Lệ vứt vào thùng như vứt rác, cuối cùng khiêng nốt cơ thể cô lên rồi ném xuống, một tiếng bịch rất chói tai vang lên.
Ân Lưu Minh núp sau màn giường, môi mím chặt.
Tên phục vụ thu dọn hết các phần cơ thể của Lê Mỹ Lệ, thay mới thảm trải sàn và ga trải giường nhuộm đầy máu tươi rồi vừa ngâm nga vừa bỏ đi.
Mọi thứ trong phòng lại quay về như bình thường, trừ mùi máu tanh nồng nặc còn vương lại, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ân Lưu Minh bước ra, im lặng sờ tấm ga giường vừa bị máu tươi văng tung tóe.
Thấy sắc mặt y không được tốt, Thẩm Lâu an ủi: "Giấc mơ năm sao có những sự kiện trái với nhận thức thông thường cũng là chuyện đương nhiên, tốc độ kiếm điểm của em nhanh quá, hay chúng ta cứ chơi thêm vài giấc mơ ba sao và bốn sao nữa...".
"Không phải vấn đề này".
Ân Lưu Minh thấp giọng nói: "Em đang nghĩ tới nguyên nhân giấc mơ này ngược đãi người chơi... Hoặc có thể nói, là nguyên nhân giấc mơ này ngược đãi loài người".
Thẩm Lâu hơi nhướng mày.
"Con mèo tên Tiểu Tả có một vết sẹo rất gọn ở mắt trái". Ân Lưu Minh nói: "Không giống vết thương do quẹt phải cành cây hay những thứ tương tự, mà giống vết dao chém hơn. Giấc mơ sẽ phản chiếu quá khứ của kẻ tạo giấc mơ, nếu kẻ tạo giấc mơ là kẻ giết người hay nạn nhân bị ngược đãi đến chết thì sự xuất hiện của con mèo này rất đáng chú ý".
Y tới trước cái tủ nơi Lê Mỹ Lệ đã lấy con dao nhỏ kia ra, nhìn những đồ vật trong ngăn kéo.
Bật lửa, gậy nung, kim dài, cầu gai sắt,..
Ánh mắt Ân Lưu Minh tối lại: "Dường như khi 11 giờ đã điểm thì địa vị của mèo và người hoán đổi cho nhau, và sự kiện ban nãy chính là những gì đã từng xảy ra trong hiện thực".
Ngược đãi mèo.
Ân Lưu Minh không quá quan tâm tới tin tức, nhưng vẫn từng nghe về một số vụ án ngược đãi mèo gây chấn động.
Cắt hết tai của những con mèo con vô tội còn sống, mổ bụng chúng, hoặc thiêu sống, chỉ để nghe tiếng kêu thảm thiết của mèo...
Thực tế thì những vụ án ngược đãi mèo không được tính là vi phạm pháp luật, nên người ta cũng không thể đưa ra hình phạt quá nặng tay.
Nhưng oán khí của nhưng linh hồn đã bị ngược đãi sẽ không dễ dàng biến mất.
Ân Lưu Minh sờ quả cầu gai sắt, lẳng lặng cất lời: "Anh từng nói, sau khi trở thành người chơi trên bảng xếp hạng thì em sẽ gặp nhiều kiểu giấc mơ hơn".
Thẩm Lâu gật đầu: "Không chỉ có giấc mơ của con người thời nay mà còn có thể là những giấc mơ tàn dư trong lịch sử, và cả giấc mơ của đối tượng phi nhân loại".
Ân Lưu Minh rụt tay về: "Bao gồm cả giấc mơ của động vật".
Nếu kẻ tạo giấc mơ của giấc mơ này là một con mèo bị ngược đãi... Một con mèo mang tâm lí báo thù có sử dụng những hành vi giống hệt – hay thậm chí là tàn nhẫn gấp bội phần – so với cách con người đã đối xử với nó, thì cũng là điều dễ hiểu.
Thẩm Lâu nhướng mày: "Em chắc chắn đây là giấc mơ của một con mèo?".
"Ít nhất một phần là thế". Ân Lưu Minh đáp: "Neo Chìm dùng giấc mơ này để khống chế những người trong hiệp hội quan sát viên, nên sẽ không chỉ đơn giản là ngược đãi mèo đâu. Nếu chúng đã có cách buộc những giấc mơ khác nhau lại thành một thì chắc chắn giấc mơ này cũng không phải là ngoại lệ".
"Em định điều tra thế nào?".
Ân Lưu Minh nói: "Lê Mỹ Lệ rất quen với những chuyện đã xảy ra".
Nghĩa là đây không phải lần đầu tiên Lê Mỹ Lệ trải qua quá trình bị hành hạ đến chết này. Cô bị thương nặng đến thế mà vẫn không chết, chứng tỏ giấc mơ này sở hữu cơ chế chữa trị tua ngược nào đó.
Y lại ngụy trang đầu mèo thêm lần nữa, bám theo nhân viên phục vụ ra ngoài.
Tên nhân viên đầu mèo đẩy xe rời khỏi căn phòng, rẽ hai lần rồi đi qua một cánh cửa.
Họ băng qua một đoạn dốc dài, bên ngoài sáng trưng, bầu trời đầy sao và ánh đèn đường chiếu xuống sáng như ban ngày.
Ân Lưu Minh cau mày, trầm ngâm nhìn cảnh tượng ấy.
Có một bảng chỉ dẫn ở cuối đường đi.
[← Khu chữa trị |→ Khu nuôi dưỡng].
Ân Lưu Minh nhìn sang phía khu nuôi dưỡng.
Đó là một nơi trông rất giống trang trại chăn nuôi.
Những cái lán nhỏ lụp xụp với tường rào bằng gỗ và sàn xi măng, những con đường đất đầy nước thải, mùi máu tanh hòa với mùi khai cùng mùi nước gạo khiến người ta thấy buồn nôn.
Chỉ là thứ bị nuôi nhốt trong đó không phải lợn, không phải dê hay bò, mà là một đám người trần truồng gầy trơ xương.
Những kẻ đang gánh nước và cầm roi giữa những căn lán ấy cũng không mang đầu người, mà là đầu lợn và đầu trâu.
Ân Lưu Minh cau mày thật chặt.
Thẩm Lâu thốt ra tất cả những gì y đang thầm nghĩ: "Có vẻ còn phức tạp hơn ngược đãi mèo nhiều".
Ân Lưu Minh im lặng gật đầu, tạm thời kìm nén ý nghĩ muốn kiểm tra xem liệu Hàn Triệt có nằm trong số những con người bị nuôi như súc vật kia không, tiếp tục bám theo tên nhân viên đầu mèo.
Tên nhân viên đầu mèo tới khu chữa trị.
Lúc đầu Ân Lưu Minh tiện tay theo cầm cái chổi để vờ như đang quét rác, nhưng y nhanh chóng phát hiện ra rằng những nhân viên phục vụ đầu mèo đi ngang qua chỗ mình đều rất thờ ơ, vốn chẳng ai quan tâm y đang làm gì.
Ân Lưu Minh không giả vờ nữa, cứ thế theo chân tên phục vụ lúc đầu vào một căn phòng gạch.
Căn phòng gạch tối tăm, rất nhiều dây chuyền máy móc đang hoạt động ầm ầm, mùi máu tanh và mùi thịt thối còn nồng hơn trước xộc vào mũi.
Tuy đã chuẩn bị tâm lí nhưng Ân Lưu Minh vẫn thấy ghê tởm và buồn nôn.
Tên nhân viên đầu mèo nhấc cái thùng sắt đựng Lê Mỹ Lệ lên, bước tới chỗ một cái máy, đặt xuống đó.
Một tên mang đầu chó Husky mặc bộ đồng phục màu xanh đậm lạch cạch bấm vài nút, vừa cười vừa chào hỏi gã ta: "Sao đứa hôm nay cũng nát thế?".
Nhân viên đầu mèo đáp: "Thôi đừng có hỏi nữa, tên này vẫn không thể khiến Tiểu Tả hài lòng... Tao bảo này, sao lần nào cũng phải ghép chúng nó lại chứ, chơi nát rồi thì vứt đi là được".
Tên Husky gãi đầu: "Tao cũng không rõ lắm".
"Lũ chó chúng mày là đồ ngu ngốc".
"Mày cũng chỉ ngại dọn thôi chứ gì, đồ mèo lười".
"Hừ".
Trong lúc chúng bận cãi nhau thì cái máy đã chuyển thùng sắt chứa Lê Mỹ Lệ đi, sau đó những âm thanh chói tai vang lên, cuối cùng một cơ thể con người tươi sống rơi ra từ đầu bên kia của chiếc máy.
Ngũ quan hoàn chỉnh, là một Lê Mỹ Lệ không có bất cứ vết thương nào.
Tên đầu mèo bước tới xách Lê Mỹ Lệ lên, buộc sợi dây bằng cỏ vào cổ cô: "Tao đưa nó về đây nhé".
Tên Husky vẫy tay chào tạm biệt gã ta, để ý thấy Ân Lưu Minh đang đứng sau cánh cửa thì lấy làm lạ: "Ê, chẳng phải mày phụ trách quầy lễ tân sao, tới đây làm gì?".
Ân Lưu Minh đang phân vân không biết nên bịa bừa một lí do hay đáp là hắn ta nhận nhầm người thì tên Husky dã chần chừ nói tiếp: "Hay tao lại nhận nhầm nhỉ? Tao thấy lũ mèo tụi bây khó phân biệt quá, sao màu lông thằng nào cũng y như thằng nào thế?".
Ân Lưu Minh đáp mà chẳng hề biến sắc: "Tại lũ chó chúng mày ngu nên mới nhận nhầm".
Tên Husky chớp mắt, buông hai tay đang giấu sau lưng ra... trong tay nó cầm một con dao phay sắc nhọn.
Dù bị y nói móc, nó vẫn rất nhiệt tình: "Tao còn tưởng có người cải trang trà trộn! Chỉ có lũ mèo mới ghét loài chó bọn tao đến thế thôi, mày đúng là mèo rồi!".
Khóe miệng Ân Lưu Minh giần giật.
Tên Husky nhiệt tình bước lại gần: "Thế mày là người mới tới đúng không? Mày muốn biết gì thì cứ hỏi tao, nhưng mày phải giúp tao một việc...".
"Giúp cái gì?".
Tên Husky ra vẻ thần bí: "Thấy con mèo ban nãy không? Tao thích cậu ta, mày giúp tao cua cậu ta nhé?".
Ân Lưu Minh: "...".
Giọng cười của Thẩm Lâu vang lên bên tai y.
"Sao mày không tự cua người ta đi?".
Tên Husky buồn rầu đáp: "Ngày nào tao cũng nói chuyện với cậu ta lúc cậu ta tới đây, nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa hỏi được tên nữa".
Ân Lưu Minh nói: "Tao không giúp được gì nhiều cho mày đâu".
Hai tai của tên Husky cụp xuống đầy thất vọng: "Ớ?".
"Ít nhất có thể hỏi tên cậu ta hộ mày".
Tên Husky nhanh chóng vui trở lại: "Thế là đủ rồi!".
Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ, cẩn thận hỏi: "Tao mới tới không lâu, sao mấy đứa người kia lại bị chuyển đến đây?".
Tên Husky làm cái mặt "biết ngay mà": "Quả nhiên đám mèo không chăm chỉ bằng bọn chó chúng tao! Tuy lần nào cũng dọn dẹp chúng nó thì rất phiền, nhưng nếu không đưa tới đây thì chúng nó sẽ chết mất, nếu chết hết thì các khách hàng lớn sẽ chẳng tới đây thêm nữa, chúng ta biết làm sao đây?".
Hai mắt Ân Lưu Minh sáng lên: "Các khách hàng lớn thường xuyên tới đây chơi à?".
Tên Husky nghiêng đầu: "Chắc cũng không thường xuyên lắm. Theo kinh nghiệm của tao thì mỗi đứa cứ khoảng hai ba ngày là lại được đưa tới đây, chỉ có một số ít chẳng hiểu sao lại rất dễ khiến các khách hàng lớn tức giận, mới có một ngày đã bị đưa tới rồi".
"Lũ người đó từ đâu ra thế?".
Tên Husky liếm mũi, có vẻ hơi nghi ngờ: "Chẳng phải toàn là khách đấy sao? Đây là lĩnh vực làm việc của đám mèo, sao mày lại không biết?".
Ân Lưu Minh bình tĩnh đáp: "Tao mới tới, trốn đi ngủ một ngày, quên mất công việc của mình rồi".
Husky chế giễu: "Đúng là mèo lười!".
Y lại hỏi thêm vài câu khác, phát hiện con Husky này quanh năm chỉ làm trong khu chữa trị, hơn nữa lòng dạ lại đặt hết ở chỗ con mèo kia, căn bản không biết bất cứ tin tức nào về giấc mơ này.
Cơ bản thì ngày nào khu chữa trị cũng phải tiếp nhận và chữa trị cho những con người bị tra tấn đến mức không sống nổi. Trừ Lê Mỹ Lệ luôn chọc giận các khách hàng lớn, nếu những người khác được đưa tới đây mà còn nói được thì đều nói những câu như "Giết tôi đi", "Tha cho tôi", vân vân.
Ân Lưu Minh nhận ra con Husky này không có vẻ oán hận loài người, bèn thử thăm dò thái độ của nó.
Tên Husky gãi đầu: "Thì con người là thế, tuy thi thoảng cũng đánh tao nhưng vẫn cho tao ăn".
"Vậy tại sao mày...".
Lại xuất hiện trong giấc mơ này?
Câu hỏi này có hơi lộ liễu, Ân Lưu Minh không nói thành lời, chỉ tạm biệt tên Husky.
Nó nhiệt tình vẫy tay: "Nhớ hỏi tên giùm tôi nhé!".
Ân Lưu Minh ra khỏi khu chữa trị, đang định sang khu nuôi dưỡng xem thử, nhưng mới đi được vài bước đã bị một tên đầu trâu cản lại: "Phía trước là khu nuôi dưỡng, mèo không được vào".
Ân Lưu Minh trốn vào một góc biến thành người đầu trâu nhưng vẫn bị cản lại, lí do đã đổi thành: "Cậu không phải trâu tôi quen, không được vào".
Y ngẫm lại tính cách và đặc điểm của những con trâu ngoài đời thực, không cố chấp nữa, đành tạm rời đi.
"Thoạt nhìn, giấc mơ này có ba tầng lớp".
Ân Lưu Minh ngồi ở một góc trong quán cà phê mèo ở sảnh trước, nhìn những vị khách thỉnh thoảng bước vào với vẻ mặt tái nhợt, nhíu mày thật chặt: "Tầng lớp thứ nhất là động vật thuần chủng, trước mắt chỉ thấy mèo, chưa xác định được liệu có chó và trâu không. Chúng là chủ nhân thực sự của thiên đường mèo, hưởng thụ mọi thứ dịch vụ nơi này cung cấp".
Thẩm Lâu bay ra ngồi đối diện y, dùng ngón tay khảy chiếc chuông gió bên cạnh: "Tầng lớp thứ hai là nửa người nửa thú... Ừm, quái vật?".
"Những tên nửa người nửa thú đó là nhân viên của thiên đường mèo, phụ trách quản lí trật tự của tầng thứ ba, đồng thời cung cấp phục vụ cho tầng thứ nhất". Ân Lưu Minh gõ nhẹ lên mặt bàn: "Từ tin tức có được trước mắt thì có vẻ chúng là động vật được nhân hóa, lối tư duy và suy nghĩ vẫn còn chịu ảnh hưởng từ động vật".
Thẩm Lâu nheo mắt cười, bổ sung: "À, phần người cũng không ít đâu... Bình thường chó sẽ không thích mèo chứ nhỉ?".
Ánh mắt Ân Lưu Minh tối lại, cuối cùng y nói: "Tầng chót nhất chính là con người. Cơ bản là bị hoán đổi vị trí với thú cưng, súc vật, thậm chí có lẽ không bằng".
Trong thế giới hiện thực thì việc ngược đãi chó mèo vẫn ít xảy ra, nhưng trong giấc mơ này, cứ đến đêm là ở mỗi căn phòng riêng đều sẽ xảy ra những bi kịch đẫm máu.
"Bây giờ có hai vấn đề. Thứ nhất, nếu con mèo bị ngược đãi là kẻ tạo giấc mơ thì chuyện nó trả thù con người là có thể hiểu được, nhưng tại sao lại có khu nuôi dưỡng?".
Thẩm Lâu sờ cằm: "Những động vật bị giết thịt cũng mang trong mình nỗi oán hận với những người nắm giữ sự sống chết của chúng. Nhưng thông thường loại oán hận này rất yếu, hoàn toàn không đủ để kéo con người vào trong mơ".
Ân Lưu Minh gật đầu: "Oán khí của trại chăn nuôi và lò mổ bị cố ý buộc cùng oán khí của mèo bị ngược đãi. Tóm lại, giấc mơ này là cơn ác mộng báo thù con người được tạo ra bởi những loài vật đã bị con người làm tổn thương và tàn sát trong thế giới thực, vậy trong số những kẻ tạo giấc mơ chắc hẳn phải có động vật?".
Thẩm Lâu nói: "Dựa trên những giấc mơ của động vật mà ta từng tiếp xúc, hẳn giấc mơ này không chỉ có động vật".
"Ồ?".
"Có hai thứ mấu chốt để phá ải, một là đủ sức mạnh, hai là tìm được chấp niệm của kẻ tạo giấc mơ. Giấc mơ có độ khó càng cao thì tư tưởng dựa vào bạo lực để phá ải lại càng không thực tế. Giấc mơ của động vật thường có độ khó bốn sao trở lên vì lối tư duy và suy nghĩ của động vật không thể sánh với con người, nên logic trong giấc mơ của chúng thường rất đơn giản và quái dị".
Thẩm Lâu đưa ra ví dụ: "Ví dụ như loài chó không phân biệt được màu đỏ và màu xanh lá cây nên giấc mơ của chó thường chỉ có hai màu đen trắng và xám đen, thỉnh thoảng mới xen lẫn màu xanh lam và vàng. Khung cảnh hoàn toàn khác với thế giới mà con người hiểu được, nếu người chơi muốn hiểu được giấc mơ và chấp niệm trong giấc mơ thì sẽ rất khó".
Ân Lưu Minh gật đầu, tay chống cằm: "Nhưng giấc mơ này có bối cảnh cơ bản rất giống với hiện thực".
Nói cách khác, đây là thế giới trong mắt con người chứ không phải thế giới trong mắt động vật.
Thẩm Lâu búng tay một cái: "Vì thế phải có ít nhất một kẻ tạo giấc mơ là con người".
"Vậy vấn đề thứ hai là... Con người trong giấc mơ này đến từ đâu?".
Thẩm Lâu và Ân Lưu Minh nhìn nhau, cùng nhíu mày.
Thực ra co một câu trả lời rất đơn giản cho nguồn gốc của con người trong mơ: NPC.
Nhưng họ không nghĩ vậy.
Nếu chỉ muốn lấy NPC bình thường ra trút giận thì không cần "tái sử dụng" con người thông qua khu chữa trị làm gì.
Hệt như Sở Đông trong giấc mơ "Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi, lần nào cô bé cũng khiến đám Nghiêm Hàng chết cháy trong biển lửa rồi đợi lần luân hồi tiếp theo để lặp lại thêm lần nữa. Nhưng trong hai giấc mơ "Công viên dây cót cổ tích" và "Bệnh viện trắng luân hồi" thì Nguyệt Nguyệt và Tạ Kỳ Trúc đều rất quý trọng đồ chơi và bệnh nhân, đều tái sử dụng họ.
Bởi đó đều là người chơi đến từ bên ngoài, là một con người hoàn chỉnh.
Thẩm Lâu sờ cằm: "Ban nãy ta nhìn lướt qua, khu nuôi dưỡng có tới hơn trăm người".
"Hàn Triệt mất tích ngay khi đèn vừa tắt, có lẽ đã bị đưa đến khu nuôi dưỡng rồi". Ân Lưu Minh khẽ gật đầu: "Thử tới đó xem".
Giấc mơ này đã bị phong tỏa, trước khi phong tỏa thì cũng chỉ có người trên bảng xếp hạng được vào.
Trên bảng xếp hạng chỉ có một trăm người chơi, chắc chắn không có khả năng trừ y và Hàn Triệt thì tất cả đều đã bị cuốn vào.
Thẩm Lâu nói: "Nhưng dù em có ngụy trang thành người đầu trâu thì không được vào trong mà".
Ân Lưu Minh nhìn hắn: "Phân thân của anh đâu?".
Thẩm Lâu ho khan một tiếng: "Em quên rồi hay sao, ta định dùng nó làm kế phản gián".
Ân Lưu Minh nói: "Tạo ra chút động tĩnh đi, lại càng dễ bị phát hiện còn gì".
Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Thẩm Lâu thở dài, cười: "Thôi được, ta nghe em".
Ân Lưu Minh nhìn đồng hồ... Bây giờ đã là 1 giờ sáng.
"Nhanh tay lên một chút nhé".
"Tìm xong rồi".
Thẩm Lâu thu hồi một Thẩm Lâu khác vào trong cơ thể, nhún vai: "Không thấy Hàn Triệt".
Ân Lưu Minh cau mày.
Nếu Hàn Triệt không có ở đây thì gã ở đâu mới được?
"Và phần lớn những con người ở đó đều không phải người chơi". Thẩm Lâu nói: "Không có dấu vết gì liên quan tới trò chơi Ác Mộng".
Ân Lưu Minh lại hỏi: "Còn Lê Mỹ Lệ?".
"Thực ra có tìm được cô ta". Thẩm Lâu mỉm cười, chớp mắt: "Em không đoán được đâu... Cô ta vượt ngục rồi".
Ân Lưu Minh hơi giật mình.
Thẩm Lâu khẽ hất đầu: "Đi tìm cô ta chứ?".
Đương nhiên Ân Lưu Minh sẽ không từ chối.
Sau khi ngụy trang thành người đầu mèo, y theo Thẩm Lâu đi một vòng rất rộng, dừng lại ở nơi có vẻ là nhà bếp đằng sau.
Trong bếp cũng có mùi máu tanh rất nồng.
Ân Lưu Minh nghĩ đến tình cảnh của con người trong giấc mơ này, chuẩn bị tâm lí sẵn sàng.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là bếp rất sạch sẽ, không phải cảnh tượng thi thể la liệt khắp nơi, máu thịt be bét.
Lê Mỹ Lệ chỉ mặc mỗi một cái áo khoác ngoài của đầu bếp.
Ân Lưu Minh lịch sự không nhìn.
Tới khi cô mặc quần áo xong xuôi, y mới bước vào, xóa bỏ lớp ngụy trang.
Ân Lưu Minh chưa kịp nói gì thì Lê Mỹ Lệ đã lên tiếng trước: "Chỉ có ba tiếng để cứu người, chúng ta phải nhanh lên".
"Cứu ai?".
"Những con người bình thường bị cuốn vào giấc mơ này". Lê Mỹ Lệ lấy ra một cái đầu chó từ trong ngăn tủ, đội lên: "Tôi sẽ tìm cho cậu một cái... À cậu biết ngụy trang, thế thì khỏi cần. Giúp tôi đã, rồi trên đường tôi sẽ giải thích cho cậu sau".
Ân Lưu Minh theo Lê Mỹ Lệ ra ngoài bằng một cánh cửa khác, bên ngoài là đường phố tối đen như mực.
Đi vòng qua nửa con phố là chỗ để thùng rác, mùi rác rưởi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Trên đống rác là đủ các loại bộ phận cơ thể, có cái bị chặt ta, có cái bị đốt cho cháy khét, có cái chẳng biết bị hóa chất nào ăn mòn, vài cái đầu vẫn còn đang than khóc, trông rất thê thảm.
Lê Mỹ Lệ trở tay, không biết lấy đâu ra hai cái túi rồi đưa một cái cho Ân Lưu Minh: "Bỏ những thứ giống bộ phận cơ thể người vào đây đi".
Trên đường tới đây, cô đã giải thích cho Ân Lưu Minh nghe về mục đích của họ.
Đó là thu thập cơ thể của những người bị mèo "chơi" đến chết.
"Tại sao phải làm thế?".
"Nếu không họ sẽ chết thật". Lê Mỹ Lệ cầm một cái đầu bị đốt trụi, ném vào trong túi mà không hề biến sắc: "Nhanh tay lên, đến 5 giờ là giấc mơ này sẽ tự động tua ngược, chúng ta phải chữa trị cho họ trước lúc đó".
Ân Lưu Minh suy nghĩ chốc lát, thẳng tay sử dụng thuật điều khiển rối của búp bê dây cót.
Thuật điều khiển rối có thể thao túng mọi vật không có sinh mệnh, những bộ phận cơ thể này đều được coi là còn sống.
Thế thì còn tiện hơn.
Ân Lưu Minh dọn đống rác rưởi sang một bên, trên bãi rác chỉ còn lại những phần cơ thể bị tách rời ngâm trong nước thải.
Lê Mỹ Lệ giơ ngón cái: "Làm tốt lắm".
Sau đó họ lại tăng nhanh tốc độ dọn dẹp.
Hai người hợp sức thu thập toàn bộ những bộ phận của những cơ thể vào hai cái túi... Không biết túi của Lê Mỹ Lệ làm bằng chất liệu gì, dù đang đựng trọng lượng của gần mười mấy cơ thể những vẫn chỉ to có chừng ấy, nhấc lên cũng rất nhẹ.
Thu thập xong xuôi, Ân Lưu Minh theo Lê Mỹ Lệ tới khu chữa trị.
Con Husky ở khu chữa trị đang dựa vào máy móc mà ngủ gật, thấy Lê Mỹ Lệ tới thì ngáp một cái rồi vẫy tay: "Tới thay ca à? Sao hôm nay đến sớm quá vậy?".
Chú ý tới Ân Lưu Minh, nó tỏ ra hơi nghi ngờ: "Ơ, đây chẳng phải người tao đã gặp hồi nãy...".
Ân Lưu Minh bình tĩnh: "Mày nhận nhầm rồi, màu lông của bọn tao không giống nhau".
Tên Husky ngớ người: "À, thế à... Ừ thì loài chó bọn tao đúng là có hơi mù màu một tí...".
Lê Mỹ Lệ nói: "Mày về đi, để tao làm cho".
Tên Husky thấy được về ngủ thì cũng không nghi ngờ chuyện màu lông nữa, vui vẻ rời đi.
Lừa được nó đi rồi, Lê Mỹ Lệ đổ hai cái túi ban nãy vào máy móc chữa trị.
Ân Lưu Minh nhìn động tác thuần thục của cô mà khẽ cau mày: "Cứ để lẫn như thế cũng được sao?".
"Không sao hết, máy móc có thể tự phân biệt". Lê Mỹ Lệ lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm: "Hôm nay bị Tiểu Tả ngược đãi thêm một lúc, tôi còn tưởng là không kịp... May mà có cậu".
Lê Mỹ Lệ quay đầu nhìn Ân Lưu Minh: "Tự giới thiệu một chút, tôi là Lê Mỹ Lệ".
Ân Lưu Minh gật đầu: "Ân Lưu Minh".
"Cậu là người chơi đúng không, giấc mơ này đã bị phong tỏa rồi, cậu vào bằng cách nào?".
"Dùng chút mẹo vặt thôi". Ân Lưu Minh nói: "Tôi tìm hiệp hội quan sát viên có việc".
Lê Mỹ Lệ ngạc nhiên nhìn y, đột nhiên bật cười: "Trùng hợp thật, tôi chính là thành viên của hiệp hội quan sát viên".