Edit: Ryal
Thẩm Lâu bay sau Ân Lưu Minh, khoanh tay hỏi: "Em phát hiện thứ gì ở đây?".
Ân Lưu Minh nhẹ nhàng vuốt bức tranh treo trên tường, chốc lát sau, lắc đầu một cái: "Chẳng có gì cả, chỉ muốn hỏi anh cảm thấy ra sao".
"Ta cảm thấy...". Thẩm Lâu sờ cằm, mỉm cười. "Ta cảm thấy ta sắp mất hết kiên nhẫn rồi".
Ân Lưu Minh hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn.
Thẩm Lâu đang cười nhưng trong mắt không có ý cười, chậm rãi nói: "Ta còn tưởng có gì đặc biệt nên mới phải gọi ta tới tận đây".
Ân Lưu Minh cau mày: "Anh lên cơn gì đấy?".
"Trò chơi gia đình đến đây là kết thúc". Thẩm Lâu nhẹ nhàng vỗ tay, một luồng sức mạnh trói Ân Lưu Minh thật chặt, nhấc bổng cả người y lên không trung.
Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Có gì muốn trăng trối không nào?".
Ân Lưu Minh bị siết cổ, khuôn mặt tím tái vì không thở được, gian nan nói: "Anh, anh điên rồi... Anh không cần tôi giúp anh sưu tầm sách minh họa nữa sao?".
Thẩm Lâu đáp: "Chắc ta phải nhắc nhở ngươi thôi nhỉ. Ngươi chẳng hề giống em ấy chút nào".
Ân Lưu Minh ngẩn ra.
Thẩm Lâu nhẹ nhàng nắm chặt tay phải.
Những chiếc gương treo trên hành lang bỗng bắn ra vô vàn tia sáng, bắn thẳng vào người "Ân Lưu Minh".
Sức mạnh vô hình đang trói buộc gã hơi dao động, khiến gã rơi thẳng từ giữa không trung xuống đất.
Một cuốn sách minh họa rơi ra từ trong ngực áo.
Thẩm Lâu giơ tay, cuốn sách kia lập tức bay vào tay hắn.
"Ân Lưu Minh" vịn tường mà lùi về sau hai bước.
Thẩm Lâu chỉ khoanh tay, không đuổi theo, khẽ nhíu mày.
Cơ thể "Ân Lưu Minh" bỗng mờ đi, khi gã ngẩng đầu, một gương mặt hoàn toàn khác đã đang mỉm cười: "Tôi cứ tưởng tôi đã bắt chước giống lắm rồi, không ngờ ngài vẫn phát hiện được".
Thẩm Lâu cười khẩy một tiếng.
Kẻ kia lại nói: "Nhưng tôi vẫn hơi tò mò đấy, sao ngài không nghĩ tôi chỉ là một Ân Lưu Minh được giấc mơ này sao chép lại? Hay với tác phẩm phục chế nào ngài cũng đối xử nhẫn tâm?".
Thẩm Lâu đáp: "Dù có là bản sao của em ấy thì cũng không có mùi chuột buồn nôn như ngươi".
Kẻ kia không hề tức giận, chỉ tiếc rẻ nhún vai: "Ngài đúng là mắt sáng như đuốc".
Thẩm Lâu hơi nheo mắt: "Ngươi biết ta?".
Giọng điệu còn có vẻ rất kính trọng nữa chứ.
Kẻ kia nở nụ cười: "Đương nhiên rồi, trong trò chơi Ác Mộng này vẫn còn ai không biết về ngài ư?".
Gã hơi dừng lại, cố ý nói tiếp: "Chỉ mỗi mấy người mới vào sau không hiểu biết gì về lịch sử, bất kính với bậc trưởng bối...".
Thẩm Lâu ngắt lời gã: "Ngươi dẫn ta tới đây chỉ để nói những lời này?".
Kẻ kia thấy trò ly gián không có hiệu lực bèn biết thời biết thế mà im luôn, đổi chủ đề: "Có lẽ ngài không nhớ rõ. Trước khi rời khỏi trò chơi Ác Mộng ngài từng để lại một số phương án dự phòng, để sau khi quay lại thì vẫn có thể khống chế mọi việc hệt như cũ".
Thẩm Lâu thoáng nhíu mày, mỉa mai: "Đừng bảo trước đây ta từng để lại thứ chuột nhắt như ngươi đấy nhé? Nếu vậy thì mắt nhìn của ta ngày xưa kém quá rồi".
Kẻ kia vẫn không giận, chỉ khiêm tốn cười: "Dĩ nhiên không phải tôi... À, hoặc có thể nói không chỉ có mình tôi".
Gã ưỡn ngực: "Xin cho tôi được giới thiệu bản thân trước mặt ngài. Tôi là Bùi Du Triều, hội phó của công đoàn Neo Chìm. Neo Chìm chính là phương án dự phòng mà ngài đã để lại".
Thẩm Lâu cụp mắt, nhìn gã chằm chằm.
Bùi Du Triều mỉm cười, cúi đầu đầy cung kính.
Những ngón tay của Thẩm Lâu khẽ giật, một luồng sáng xanh biếc dập dờn hiện lên, gương mặt hắn không chút biểu cảm: "Thứ mà ta ngày xưa để lại chính là Neo Chìm?".
Bùi Du Triều đáp: "Thưa vâng".
Thẩm Lâu à một tiếng: "Nói thử xem, ta để lại các ngươi với mục đích gì?".
Bùi Du Triều ngẩng đầu lên, nở nụ cười: "Tuy chúng tôi đều là thuộc hạ của ngài, nhưng chỉ e bây giờ ngài đang đứng bên phe của Ân Lưu Minh. Xin thứ lỗi cho tôi vì không thể cung cấp thông tin được".
Thẩm Lâu cười lạnh: "Thế thì ta còn cần ngươi làm gì nữa".
Dứt lời, hắn giơ tay, quầng sáng dần khuếch đại chẳng khác nào một ngọn lửa màu xanh sáng rực rỡ.
Bùi Du Triều vội nói: "Đương nhiên, lần này tôi lẻn vào giấc mơ là vì có một số thứ cần truyền đạt cho ngài".
"Nói".
"Hội trưởng nhờ tôi chuyển lời: Chúng tôi đã lần theo những dấu chân ngài để lại ngày ấy, tâm nguyện của ngài sẽ được hoàn thành sớm thôi". Bùi Du Triều dừng lại đôi chút, tiếp tục nói. "Nếu ngài tin tưởng chúng tôi và bỏ qua người chơi kia để đến với chúng tôi...".
Thẩm Lâu nhướng mày: "Tâm nguyện của ta?".
Bùi Du Triều thở dài: ""Số Không" phong ấn ngài, trước giờ không giải được, ngài đã quên cả nguyện vọng của bản thân rồi hay sao... Tuy trước giờ tôi chưa từng được gặp ngài, nhưng tôi biết tâm nguyện của ngài chính là hủy diệt thế giới này".
Thẩm Lâu sờ cằm: "Cái này thì ta nhớ".
Mắt Bùi Du Triều sáng rực.
Thẩm Lâu hỏi: ""Số Không" mà ngươi nhắc tới, là kẻ đã phong ấn ta vào sách minh họa khi xưa?".
"Hắn ta là người chơi đầu tiên của Ác Mộng, thậm chí còn đến sớm hơn cả người chơi số một, tồn tại từ khi trò chơi Ác Mộng còn chưa được mở ra hoàn toàn. Chính vì không phải người chơi chính thức nên không ai được biết hắn ta rốt cuộc tên là gì, tất cả mọi người đều gọi hắn ta là "Số Không"". Bùi Du Triều giải thích. "Hắn ta giúp trò chơi Ác Mộng hoàn thành rất nhiều cơ chế nên cũng nắm giữ rất nhiều quyền hạn do trò chơi ban tặng, thậm chí còn có thể coi như một nửa người quản lí trò chơi".
Khi Bùi Du Triều thốt ra những lời này, không gian xung quanh gã lập tức hơi chập chờn, như thể có một nguồn sức mạnh nào đó đang cảnh cáo gã hãy chú ý ngôn từ của bản thân.
Bùi Du Triều bĩu môi: "Chỉ mới kể có tí đã bị hệ thống phát hiện rồi... Cũng may nơi này rất đặc biệt, nên tôi mới có thể nói rõ với ngài".
Thẩm Lâu trầm ngâm không đáp.
Thực ra sau khi gặp Chu Tử Kỳ, hắn đã mơ hồ nhớ ra đôi điều liên quan tới người chơi mang tên "Số Không".
Kí ức cuối cùng của hắn là bóng tối bao phủ cả bầu trời như thể đang bị đẩy vào một chiếc quan tài, xóa sạch mọi tia sáng cuối cùng trong tầm mắt.
Trong bóng tối vô cùng vô tận ấy, điều cuối cùng hắn thấy chính là bóng người mờ ảo kia – kẻ ấy đứng đó, bình tĩnh nhìn hắn thật chăm chú, ánh mắt giá lạnh như băng.
Hết thảy chỉ là những hồi ức vụn vỡ, nhưng Thẩm Lâu vẫn có cảm giác như bản thân bị đông cứng trước đôi mắt ấy vậy.
Tuy trước giờ hắn vẫn chưa nhớ ra rằng mình là người chơi hay là hệ thống của Ác Mộng trước khi bị phong ấn vào sách minh họa, nhưng dù có ở thân phận nào, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn là kẻ có thể lật đổ cả thế giới.
Còn Số Không...
"Tên "Số Không" đó giờ đang ở đâu?". Thẩm Lâu chỉ nghĩ thoáng qua rồi dừng, không có lấy một chút xúc cảm dư thừa, gương mặt vẫn lạnh nhạt. "Hẳn kẻ đó đã phải trả một cái giá không hề nhỏ để phong ấn ta".
"Trò chơi Ác Mộng đã có mặt từ thời kì thần thoại đến tận bây giờ, chẳng biết đã được bao nhiêu vạn năm". Bùi Du Triều cười khổ một tiếng. "Sao chúng tôi có thể tìm được thông tin về một kẻ đã tồn tại lâu đến thế được cơ chứ? Nhưng dựa theo suy đoán và kết quả điều tra của hội trưởng trong những năm gần đây thì hẳn hắn ta chết rồi ạ".
Thẩm Lâu khẽ nhíu mày.
"Hiện nay hệ thống chọn lọc giữa các người chơi trên bảng xếp hạng để tạo thành "Hiệp hội quan sát viên", khả năng cao là để thay thế cho "Số Không". Bởi vậy chúng tôi đoán rằng sau khi phong ấn ngài thì "Số Không" đã bị trọng thương rồi tử vong, trước khi chết thì thành lập hiệp hội quan sát viên để phân chia quyền lực của bản thân mình, hiệp hội đó sẽ thay hắn ta giữ gìn trật tự cho trò chơi Ác Mộng".
Hiệp hội quan sát viên.
Một nhóm những người chơi trên bảng xếp hạng được tuyển chọn sau vô số lần sàng lọc của hệ thống, đảm bảo hiểu biết về cốt lõi của trò chơi Ác Mộng và ủng hộ tuyệt đối lập trường của trò chơi Ác Mộng, đồng thời sở hữu cả trí tuệ và năng lực hành động; phụ trách hỗ trợ hệ thống quản lí trò chơi và cũng là lực lượng dự phòng của Ác Mộng.
Thẩm Lâu cúi đầu nhìn Bùi Du Triều.
Trước khi đặt chân vào giấc mơ này, Ân Lưu Minh từng hỏi hắn liệu trò chơi Ác Mộng có cơ chế phòng vệ hay không.
Lúc ấy Thẩm Lâu định trả lời y, nhưng vừa chuẩn bị mở miệng đã nhận được sự cảnh cáo của trò chơi.
Người chơi không nằm trong bảng xếp hạng không thể biết về sự tồn tại của hiệp hội quan sát viên.
Thẩm Lâu khẽ nhíu mày: Lẽ nào "Số Không" thực sự đã chết?
Ban đầu khi nhắc tới kẻ đã phong ấn mình trong sách minh họa với Ân Lưu Minh, hắn từng đùa rằng mình có ý định trả thù. Tuy Thẩm Lâu đã mất sạch kí ức, thậm chí còn chẳng biết kẻ kia là ai và cũng không căm hận gì nhiều, nhưng chỉ mỗi việc bị phong ấn trong sách minh họa bao nhiêu năm cũng đủ để hắn ghi sổ rồi.
Dù sao Thẩm Lâu cũng chẳng phải người có lòng dạ rộng rãi.
Bây giờ biết kẻ kia đã chết, cảm xúc đầu tiên hiện lên trong lòng hắn không phải sung sướng vì mối thù được trả, mà là những mờ mịt và ngơ ngẩn chẳng rõ do đâu mà có.
Cảm xúc ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất, Thẩm Lâu nhanh chóng đổi hướng suy nghĩ.
Hắn cúi đầu nhìn Bùi Du Triều: "Có người của Neo Chìm trà trộn vào hiệp hội quan sát viên đúng không?".
Bùi Du Triều khẽ mỉm cười: "Vâng".
Thẩm Lâu hơi nheo mắt: "Là ngươi?".
Bùi Du Triều cố nén vẻ đắc ý, nhưng không giấu nổi: "Vâng".
Thẩm Lâu thấy thương thay cho trò chơi Ác Mộng.
Đến cả hệ thống phòng vệ quan trọng nhất mà cũng có gián điệp lẻn vào.
Mễ An Bồi còn nói hắn là hệ thống của trò chơi nữa chứ... Nếu hắn là hệ thống thật thì thứ này đơn giản quá rồi.
Những người chơi trong hiệp hội quan sát viên nắm giữ quyền hạn cao hơn so với người chơi bình thường, Bùi Du Triều có thể lẻn vào giấc mơ khiêu chiến của Ân Lưu Minh thì cũng không phải chuyện lạ.
Thậm chí, còn cả việc...
Thẩm Lâu liếc nhìn Bùi Du Triều: "Vậy bùa ước nguyện chính là tác phẩm của ngươi?".
Ai ngờ gã lại mở to hai mắt, giật mình hỏi: "Đến cả chuyện này mà ngài cũng quên sao? Cơ chế của bùa ước nguyện là do ngài tạo ra mà!".
Thẩm Lâu nheo mắt.
Ân Lưu Minh đứng trước cửa phòng vẽ, nhìn một Ân Lưu Minh khác và Thẩm Nhân Nhân.
"Ân Lưu Minh" nói: "Vệ Thiệu Nạp không phải kẻ tạo giấc mơ".
Ân Lưu Minh gật đầu đồng ý.
Trong biệt uyển có nhiều gương đến vậy, mỗi tấm gương nối với một thế giới khác nhau, mỗi thế giới lại có mười ba người mẫu... Nhiều người đến vậy, muốn tìm kẻ tạo giấc mơ trà trộn trong đó, chỉ có nói là dễ thôi.
"Ân Lưu Minh" suy tư chốc lát, ngẩng đầu: "Hay là cứ tìm chúng ta trước".
Y nhấn giọng ở chữ "chúng ta".
Thẩm Lâu của y sờ cằm: "Tìm Ân Lưu Minh trong từng thế giới, sau đó để họ điều tra những kẻ khả nghi ở đó?".
"Ân Lưu Minh" lại nói: "Lúc trước tôi từng gặp vài bản sao khác. Trạng thái sao chép của giấc mơ là khác biệt, nhưng về cơ bản thì tính cách vẫn tương đương".
Người hiểu rõ chính mình nhất cũng chỉ có bản thân mình thôi.
Nếu họ có thể hợp tác thì tất nhiên những Ân Lưu Minh khác trong gương cũng có thể hợp tác với họ.
Ân Lưu Minh hiểu rất rõ tính cách của mình – dù có biết bản thân là giả, là NPC không thực sự tồn tại, thì cách y xử sự với mọi việc xung quanh vẫn sẽ không thay đổi.
Dù cuối cùng Ân Lưu Minh nào là thật, Ân Lưu Minh nào là giả, thì kết quả cũng không ảnh huỏng đến chuyện họ hợp tác cùng nhau.
Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ chốc lát, gật đầu: "Được đấy".
Thẩm Nhân Nhân bỗng cất giọng: "Có vẻ chuyện của hai anh chẳng liên quan gì tới tôi".
Hai Ân Lưu Minh cùng nhìn cô, rồi cùng gật đầu: "Đúng thế".
Thẩm Lâu của cô bay tới, thân mật khoác tay lên bả vai Thẩm Nhân Nhân, híp mắt cười: "Nhân Nhân à, ta cứ có cảm giác như đang đối diện với hai người anh vợ vậy".
Thẩm Nhân Nhân đập bàn tay hắn xuống.
Ân Lưu Minh và "chính mình" liếc nhìn nhau.
... Chắc mối quan hệ giữa Thẩm Nhân Nhân và Thẩm Lâu là chỗ OOC nhất nhỉ.
Tuy miệng thì nói không liên quan gì, nhưng cuối cùng Thẩm Nhân Nhân vẫn bảo: "Vậy thì tôi cũng sẽ giúp".
Thẩm Lâu của cô nhíu mày: "Nhân Nhân, nếu giấc mơ này bị phá vỡ thì chúng ta sẽ phải biến mất".
Hắn cố ý liếc Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu giả phía bên này, thấp giọng cười: "Nếu em muốn chống trả thì ta sẵn lòng ra sức".
Thẩm Nhân Nhân ngước lên nhìn hắn: "Biến mất cùng em thì có gì không tốt sao?".
Thẩm Lâu của cô chớp mắt vài lần, bèn mỉm cười: "Đương nhiên, đối với ta thì kết cục hoàn hảo nhất chính là được chìm vào hư vô bên em".
Thẩm Nhân Nhân hơi khựng lại, quay mặt sang chỗ khác.
Tiêng cười của Thẩm Lâu thuộc về cô lại càng to hơn.
Ân Lưu Minh chăm chú nhìn Thẩm Lâu đối diện mình.
Thẩm Lâu giả bỗng giơ tay khua khua trước mắt: "Sao, em cũng muốn à?".
Ân Lưu Minh hoàn hồn, gạt tay hắn ta ra: "Đừng có quậy".
Thẩm Lâu rụt tay về: "Trời sáng nhanh quá, chúng ta cũng phải về thôi".
Ân Lưu Minh lạnh nhạt liếc nhìn hắn ta.
Y không thể không thừa nhận, tên Thẩm Lâu giả này bắt chước giống đến mức khó mà phân biệt được.
Tính cách giống với Thẩm Lâu hàng thật, cái thói thích lảm nhảm giống nhau, năng lực cũng giống nhau... E là nếu Thẩm Lâu hàng thật có chạy tới thì trong khoảng thời gian ngắn Ân Lưu Minh cũng khó mà nhận ra.
Nhưng có một điểm quan trọng nhất thì không giống.
Thái độ của Thẩm Lâu đối với người bình thường và nhân vật không có thực rất khác nhau.
Ví dụ, Tư Hòa luôn băn khoăn không biết liệu mình có phải Tư Hòa thật hay không từ sau khi biến thành động vật thân mềm biển sâu. Nhưng Thẩm Lâu không nói với anh những câu như "Mi là thật" hay "Mi không phải là thật", chỉ nói: "Ranh giới giữa thực và ảo trong trò chơi Ác Mộng không rõ ràng tới vậy".
Dù hắn có vẻ giống người bình thường hơn cả Ân Lưu Minh ít khi biểu lộ cảm xúc, nhưng trên bản chất thì hắn vẫn là sự tồn tại không có thật thuộc về trò chơi Ác Mộng.
Thẩm Lâu chắc chắn sẽ không nói câu "Là thật thì sẽ không giả mà là giả thì sẽ không thật", câu này giống với những lờì Thẩm Lâu của Thẩm Nhân Nhân đã nói để khích cho y và một Ân Lưu Minh khác đánh nhau hơn.
Ân Lưu Minh và "Ân Lưu Minh" thống nhất thời gian gặp mặt rồi cùng bước ra khỏi phòng vẽ.
Ở thế giới trong gương thì chỉ có phòng vẽ là thật. Nếu họ đi ra từ căn phòng ấy, từng người sẽ quay lại hành lang triển lãm tranh thuộc về mình.
Bên ngoài phòng vẽ, ánh trăng bàng bạc trong suốt chiếu xuống hành lang.
Ân Lưu Minh chậm rãi bước đi, ánh trăng trải lên bờ vai và gò má y, dát một tầng hào quang như được điêu khắc cho gương mặt vừa tuấn tú vừa tinh xảo.
Vệ Thiệu Nạp vịn khung cửa đi ra, nhìn theo bóng lưng y mà sửng sốt.
Thanh niên cao gầy sải bước trên sàn nhà trắng như tuyết, ánh trăng chiếu xuống mà lại chẳng có bất kì cái bóng nào xuất hiện, đối lập với đó là một bóng mờ màu lam đậm đang bay là là cạnh y, tôn y lên với vẻ đẹp rất kì dị.
Ân Lưu Minh nhìn chân mình.
Chẳng biết từ bao giờ, cái bóng của y đã biến mất.
Y ngước nhìn Thẩm Lâu giả.
Hắn ta sờ cằm: "Có lẽ vì tiềm thức của em đã bắt đầu dao động và hoài nghi sự tồn tại của bản thân mình, nên đó là phản ứng sinh ra từ giấc mơ?".
Ân Lưu Minh gật đầu, mặt không đổi sắc.
Giấc mơ sao chép cả Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu, có dao động cũng không phải chuyện lạ.
Chỉ là Thẩm Lâu giả bên cạnh y luôn nghĩ mọi cách để ám chỉ rằng "Mi là giả".
Hiển nhiên Thẩm Lâu giả này bị kẻ tạo giấc mơ điều khiển, thậm chí có thể chính là bản thân kẻ tạo giấc mơ.
... Vậy thì mục đích của kẻ đó là gì?
Từ những "Ân Lưu Minh" khác, hẳn kẻ tạo giấc mơ phải nhận ra rằng dù có biết mình là NPC thì họ cũng sẽ không dừng điều tra.
Muốn dùng cách phá vỡ phòng tuyến tâm lí để khuyên y rút lui thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Đúng là Thẩm Nhân Nhân đã biết bản thân là giả, nhưng cô không gặp chuyện bất trắc gì, cho thấy dù họ có nhận thức được thì cũng không có ảnh hưởng trái chiều xảy ra trong giấc mơ.
Ánh mắt Ân Lưu Minh hơi trầm xuống.
Thẩm Lâu giả chú ý tới điều ấy, bèn nheo mắt cười: "Sao, em có manh mối à?".
Trước đây thì chẳng sao, nhưng khi "Thẩm Lâu" này đã được xác định là hàng giả, những câu hỏi lơ đãng dạng thế này lại sâu xa hơn nhiều.
Ân Lưu Minh bình tĩnh đáp: "Anh nghĩ kẻ tạo giấc mơ đang ở đâu?".
Thẩm Lâu giả sờ cằm: "Có bao nhiêu thế giới trong gương, không chỉ chúng ta mà kẻ tạo giấc mơ cũng sẽ bị quấy nhiễu. Nếu ta là kẻ đó thì sẽ không đóng vai một người mẫu đâu, phải chọn nhân vật có kết nối với mọi thế giới trong gương kìa".
"Ồ?". Ân Lưu Minh dò hỏi. "Vệ Thiệu Nạp không phải kẻ tạo giấc mơ, thế thì chỉ còn lại...".
Thẩm Lâu giả đáp bằng giọng chắc chắn: "Người không mặt".
Chỉ có phòng vẽ của Vệ Thiệu Nạp và những bức tranh sơn dầu có người không mặt tá túc là điểm chung của mọi thế giới trong gương. Nếu kẻ tạo giấc mơ giả làm người không mặt thì có thể giám sát những thế giới trong gương tùy thích, hơn nữa còn rất khó bị Ân Lưu Minh phát hiện.
Ân Lưu Minh hỏi: "Lâm Tương Tương?".
Sau biến cố trong buổi chiều đầu tiên, Lâm Tương Tương mà Ân Lưu Minh nhìn thấy qua tấm gương là một người không mặt.
Khi đó Lâm Tương Tương đã bị người không mặt thay thế.
Thẩm Lâu giả gật đầu.
Ân Lưu Minh trầm ngâm chốc lát, bèn lắc đầu: "Không vội, giờ tới thế giới khác điều tra trước đã".
Thẩm Lâu giả tiếc nuối nhún vai: "Thôi được, nghe em".
Bùi Du Triều đẩy cửa phòng vẽ, hỏi Thẩm Lâu: "Ngài đã sẵn sàng chưa?".
Thẩm Lâu khoanh tay, không đưa ra đáp án nào cụ thể: "Xem đã".
Bùi Du Triều mỉm cười, làm động tác mời.
Thẩm Lâu bay vào phòng vẽ.
Nơi này không phải phòng vẽ của Vệ Thiệu Nạp, hắn nhìn một vòng xung quanh, khẽ nhíu mày.
Trên tường treo đầy những tấm gương, nhưng lại không có bức tranh nào.
Bùi Du Triều thoáng khom lưng: "Những năm gần đây Neo Chìm luôn tìm kiếm tung tích của ngài, nhưng chưa bao giờ có được kết quả... Mãi tới khi người chơi kia cầm theo sách minh họa quay lại trò chơi, chúng tôi mới biết hóa ra ngài đã tới thế giới hiện thực".
Thẩm Lâu nhíu mày: "Thì?".
"Trừ tung tích, chúng tôi còn tìm được rất nhiều "kí ức" có liên quan tới ngài". Bùi Du Triều chỉ vào những tấm gương trên tường. "Hôm nay tôi đã mang chúng tới đây cho ngài".
Thẩm Lâu nhìn gã, rồi bay tới trước một tấm gương.
Mặt thủy tinh hơi dập dờn, hình ảnh mơ hồ dần hiện ra.
Một người đàn ông cao lớn có đôi chân dài ung dung ngồi trên bậc thang, nửa gương mặt bị giấu trong bóng tối, quấn băng gạc vào tay mình.
Máu tươi trong lòng bàn tay nhỏ xuống đất, hệt như những bông hồng nhỏ bé đang nở rộ.
Bỗng nhiên, chẳng biết có ai nói gì với hắn mà người đàn ông thoáng ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú lộ ra ngoài ánh sáng.
Đó chính là Thẩm Lâu.
Hắn nghiêng tai lắng nghe một chốc, chậm rãi nói: "Người bình thường bị thương thì phải băng bó".
Chốc lát sau, hắn lại mỉm cười: "Đương nhiên bây giờ ta là người bình thường. Còn em chắc không được coi là con người nữa nhỉ?".
Hắn quấn chặt băng vải, khẽ cử động bàn tay, nhìn màu đỏ dần loang khắp lớp gạc mà hài lòng gật gật đầu.
Một giọng nói chợt vang lên: "Anh Thẩm, anh đang nói chuyện với người nào thế?".
Thẩm Lâu quay lại, khẽ nhíu mày: "Các ngươi không nghe được?".
Hình ảnh hơi chập chờn: "Không ạ".
Thẩm Lâu nheo mắt cười: "A, hơi khó giải thích nhỉ... Cứ coi như đó là linh hồn của bạn đời của ta đi".
Giọng nói kia có vẻ rất kinh ngạc: "Anh Thẩm có bạn gái sao? Hai người còn có thể trò chuyện từ xa nữa?".
Thẩm Lâu bật cười, lắc đầu: "Không phải bạn gái".
Khóe môi hắn cong lên, đôi mắt sáng ngời, lời nói giữa răng môi trầm như đang thủ thỉ: "Là kẻ địch muốn giết chết ta".
Hình ảnh run lên, dường như kẻ kia đã sợ hết hồn.
Sắc mặt Thẩm Lâu nhanh chóng bình thường trở lại, hắn mỉm cười: "Đương nhiên, ai thắng ai thua thì còn khó nói".
Hình ảnh tắt ngấm.
Thẩm Lâu khẽ sờ cằm.
Bùi Du Triều lễ phép hỏi: "Ngài có nhớ ra điều gì không".
Thẩm Lâu buông tay, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Những kí ức này ở đâu ra?".
Bùi Du Triều đáp: "Được lấy từ những người chơi từng gặp ngài năm đó ạ".
Thẩm Lâu hơi nhíu mày: "Đánh cướp?".
Bùi Du Triều mỉm cười: "Xin ngài yên tâm, chúng tôi chỉ dùng đạo cụ phục chế trí nhớ của họ thôi. Họ sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn nào và cũng không bị mất trí nhớ".
Thẩm Lâu nhớ tới món đạo cụ của Lôi Anh Triết.
Có thể chọn lọc kí ức và chiếu lên màn hình, nếu là cấp độ cao hơn thì thậm chí có thể lưu trữ kí ức.
Hắn nhẹ nhàng chạm vào mặt gương, rồi rụt tay về: "Phần kí ức này tồn tại được bao lâu rồi?".
"Từ hai mươi lăm năm trước".
Thẩm Lâu khẽ nheo mắt.
Sau khi xem hết đoạn kí ức này, đúng là hắn có mơ hồ nhớ lại được vài thứ.
Chẳng biết trong giấc mơ nào, hắn đã từng tán gẫu câu được câu chăng với một ai đó.
Thậm chí nội dung cuộc trò chuyện ấy còn rất rõ ràng:
—— Ngươi có thể tự chữa trị, sao phải băng bó?
—— Người bình thường ai chẳng cần băng bó.
—— Chẳng lẽ ngươi là con người?
—— Đương nhiên bây giờ ta là người bình thường. Còn em chắc không được coi là con người nữa nhỉ?
—— Ngươi có ngụy trang giống đến mấy cũng không phải con người đâu.
Thẩm Lâu khoanh tay, ánh mắt hơi trầm xuống, bay đến gần một tấm gương khác.
Mặt thủy tinh hơi gợn sóng.
Thẩm Lâu trong gương ngồi tựa vào một góc tường, thong dong nói với người bên cạnh: "Đã thế thì lấy tên công đoàn của chúng ta là "Neo Chìm" đi".