Edit: Ryal
Tạ Kỳ Trúc bỗng mở lời: "Nói cách khác, tất cả đều là do vấn đề của trò chơi Ác Mộng chỗ các anh?".
Ân Lưu Minh ngẩng đầu.
Cô đã bưng tách cà phê mới lên, khẽ nói: "Thế thì chẳng liên quan gì tới tôi".
Ân Lưu Minh hiểu ý Tạ Kỳ Trúc, thoáng im lặng rồi nói: "Bất kể ra sao thì vẫn cảm ơn cô".
Tạ Kỳ Trúc xua tay: "Tôi nể mặt Trì Tịch thôi".
Cô chỉ ra cửa: "Cậu đi được rồi. Cậu vội thì cứ qua cửa đi, không vội thì đợi tôi tua ngược cho đủ... Yên tâm, tôi sẽ không lấy chuyện đầu thai của Trì Tịch ra làm trò đùa".
Ân Lưu Minh đã biết sơ sơ tính cách cô, bèn gật đầu rồi quay người rời đi.
Đúng lúc Trì Tịch vừa dọn cơm nước xong xuôi, cậu hơi ngạc nhiên: "Anh Ân không ở lại dùng bữa ạ?".
Ân Lưu Minh thoáng dừng lại, quay đầu mỉm cười: "Không được rồi, để lần sau đi vậy".
Trì Tịch nhìn y rời đi, lấy làm lạ mà nhìn Tạ Kỳ Trúc đang tựa vào cửa phòng sách: "Tiểu Trúc, hai người vừa nói gì thế, trông sắc mặt anh Ân hình như hơi khó coi".
Tạ Kỳ Trúc ôm Hạt Dẻ lên gãi cằm cho nó: "Không có gì, chỉ làm rõ vài chuyện thôi".
Trì Tịch ngơ ngác, nhưng thấy Tạ Kỳ Trúc có vẻ rất vui thì vẫn ngẫm nghĩ rồi lựa lời khuyên bảo: "Hai người đừng cãi nhau nhé... Anh vốn định mời anh Ân ở lại ăn cơm".
Tạ Kỳ Trúc khẽ cười: "Anh đã thấy em cãi nhau với ai bao giờ chưa?".
Cô rửa sạch tay rồi ngồi xuống, nhìn bàn cơm đủ sắc đủ vị, môi hiện ý cười: "Anh giữ cậu ta ở lại ăn cơm, chẳng bằng em đưa cho cậu ta thêm một nhiệm vụ nữa".
Trì Tịch: "Ầy...".
[Giấc mơ "Bệnh viện trắng luân hồi" đã bị phá, một người chơi thất bại, bảy người chơi qua ải].
[Bắt đầu kết toán điểm thưởng].
Vẫn là không gian hệ thống quen thuộc.
Nhưng lần này Ân Lưu Minh đỡ trán, mệt bở hơi tai, loạng chà loạng choạng như sẽ gục ngã bất cứ lúc nào.
Chiếc bóng mờ ảo của Thẩm Lâu xuất hiện, nhẹ nhàng đỡ lấy y.
Ân Lưu Minh cảm ơn rồi hỏi: "Tổng cộng tôi đã luân hồi bao nhiêu lần?".
Thẩm Lâu nghĩ lại cũng thấy sợ: "Không nhớ rõ, lúc sau ta ngủ thẳng cẳng trong sách minh họa rồi".
Ân Lưu Minh khẽ thở dài: "Lẽ ra tôi không nên đồng ý với Tạ Kỳ Trúc".
Sau vài lần tổ chức lễ cưới, Tạ Kỳ Trúc bỗng xuất hiện, cô hỏi họ có thấy hiệu suất quét điểm thế này là hơi chậm hay không.
Khi ấy họ đã thu gọn giai đoạn chuẩn bị lại chỉ còn một ngày, nghe Tạ Kỳ Trúc nói thế thì những người mới bèn nảy lòng tham, họ dồn dập tỏ ý nếu tăng tốc được thì tốt quá.
Vì vậy Tạ Kỳ Trúc mở cho họ một căn phòng không bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng tua ngược luân hồi, bỏ hết đạo cụ cần dùng cho lễ cưới vào bên trong, tới lần sau chỉ cần lấy ra bố trí lại là được.
Dưới sự trợ giúp của sách minh họa mà Ân Lưu Minh sở hữu, mỗi lần chuẩn bị lễ cưới chỉ mất nửa tiếng đồng hồ.
Sau đó Tạ Kỳ Trúc bắt đầu tăng tốc độ luân hồi.
Gần như ngay sau khi lễ cưới vừa kết thúc, lần luân hồi tiếp theo đã tới.
Đám Ân Lưu Minh từ căng thẳng khi lần đầu chuẩn bị lễ cưới, đến hưng phấn, rồi sau này dần dần trở nên tê dại, thậm chí là tuyệt vọng.
Chỉ có các NPC bệnh nhân là lúc nào cũng nhiệt tình và phấn khởi hệt như lần đầu, cống hiến những tràng pháo tay rất nhiệt liệt.
Dì Trần còn trách nhóm Triệu Tú Tú: "Sao mấy cô cậu chẳng vui gì hết thế? Ngày vui cơ mà".
Ttt thậm chí chẳng còn sức vờ yếu đuối nữa – cô thực sự đã yếu ớt lắm rồi, gượng gạo cong khóe miệng lên cười.
Dù có hưng phấn đến đâu, thì khi luân hồi mấy chục lần họ cũng chỉ còn thấy uể oải mà thôi.
Ngược lại, hai người trong cuộc là Tạ Kỳ Trúc và Trì Tịch thì lần nào tổ chức lễ cưới cũng cảm động rơi nước mắt, vui mừng và thỏa mãn, đúng là khiến người ta nảy sinh nghi ngờ rằng liệu họ có phải người hay không.
Điều này đã được giải đáp khi Ân Lưu Minh tới ăn ở nhà Trì Tịch.
Tạ Kỳ Trúc xoa đầu con mèo Hạt Dẻ: "Mỗi lần luân hồi, kí ức liên quan đến lễ cưới của bọn tôi sẽ tạm thời được gửi lại ở chỗ nó".
Vậy thì mỗi lần tua ngược, họ lại có thể hưởng thụ cảm giác hạnh phúc ấy.
Ân Lưu Minh hơi cạn lời, nhìn con mèo nâu mập ú kia.
Bảo sao cứ có cảm giác mỗi lần luân hồi trôi qua là trông nó càng uể oải.
Chẳng biết Tạ Kỳ Trúc đã tua ngược bao nhiêu lần mà đếm không xuể, cuối cùng dưới sự đe dọa và kháng nghị mạnh mẽ của Mễ An Bồi, cô đồng ý kết thúc giấc mơ này.
Sau khi những người mới thoát ra từ bãi đỗ xe dưới lòng đất, Ân Lưu Minh đứng trên sân thượng, lại triệu hồi cá khổng lồ biển sâu thêm lần nữa.
Y nhìn con cá ấy đập nát thế giới thuộc về Tạ Kỳ Trúc và Trì Tịch bằng kích thước đủ để khiến giấc mơ này vỡ tung, hai người ôm hôn từ biệt trong cát bụi mịt mờ.
Sau đó họ cùng mỉm cười, biến mất.
Ân Lưu Minh đỡ trán, ánh mắt thoáng ảm đạm.
Thẩm Lâu giơ tay lên trán y, rồi nhanh chóng rụt về.
Đầu óc Ân Lưu Minh đã tỉnh táo hơn nhiều, y thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn".
Giọng hệ thống vẫn còn vang lên:
[Bệnh viện trắng luân hồi biến mất, kẻ tạo giấc mơ: Trì Tịch, Tạ Kỳ Trúc].
[Người chơi Ân Lưu Minh qua ải "Bệnh viện trắng luân hồi" một cách hoàn hảo, cho điểm S, thưởng 700 điểm vì đã phá ải].
[Người chơi Ân Lưu Minh hoàn thành nhiệm vụ phụ "Lễ cưới trong bệnh viện", "Lễ cưới trong bệnh viện ver1", "Lễ cưới trong bệnh viện ver2"... vân vân, đang tổng kết điểm...].
Hệ thống bỗng nghẹn lời.
Sau một loạt những tiếng xẹt xẹt ầm ĩ, nó im bặt như đã hỏng.
Thẩm Lâu cau mày: "Đừng bảo có mấy phép tính đơn giản mà mi cũng không làm được nhé".
Hệ thống im lặng chốc lát:
[Tính toán điểm thưởng nhiệm vụ phụ: 9720].
Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, Ân Lưu Minh vẫn hơi giật mình.
Hơn 9000 điểm!
Rốt cuộc Tạ Kỳ Trúc đã luân hồi tổng cộng bao nhiêu lần?
Thẩm Lâu ngạc nhiên nhíu mày: "Nhiều điểm như thế, xem ra em có thể lên được bảng xếp hạng".
Hắn chưa dứt lời thì âm thanh của hệ thống đã lại vang lên:
[Nghi ngờ người chơi Ân Lưu Minh có hành động ác ý để quét điểm...].
Bùm!
Một luồng ánh sáng xanh phát nổ giữa không trung.
Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Nói tiếp đi".
Ân Lưu Minh liếc nhìn hắn.
Thẩm tiên sinh hành động cứ như thể hắn không phải kẻ lo ngay ngáy rằng hệ thống sẽ phán rằng y gian lận vậy.
Hệ thống im lặng một hồi, nghẹn ra câu tiếp theo:
[Vì nghi ngờ có hành động ác ý để quét điểm, quyết định đóng băng một nửa điểm của người chơi Ân Lưu Minh, tạm dừng công dụng ước nguyện].
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Đóng băng là có ý gì?".
[Không được dùng điểm đổi đạo cụ, nhưng vẫn có tác dụng xét vị trí trên bảng xếp hạng].
Bây giờ tổng điểm của Ân Lưu Minh là hơn một vạn, nói cách khác thì có năm nghìn điểm không dùng được, lại còn không thể ước.
"Làm sao để hủy trạng thái đóng băng?".
[Mỗi lần vượt ải thành công thì sẽ mở khóa được một phần].
Khóe miệng Ân Lưu Minh giần giật: "Hình phạt nghiêm trọng quá nhỉ".
Đối với y mà nói, hình phạt này gần như không tồn tại.
Y chỉ dùng điểm để kích hoạt kĩ năng trong sách minh họa, lần này xử lí giấc mơ mà dùng đến một trăm tám mươi điểm đã tính là lãng phí lắm rồi.
Còn về điều ước...
Ân Lưu Minh ngạc nhiên: "Muốn chữa được chứng mất ngủ của tôi thì cần khoảng bao nhiêu điểm?".
[Mười vạn điểm].
Ân Lưu Minh: "...".
Thôi cứ giúp Thẩm Lâu vậy.
Chắc sau này cũng không còn cơ hội quét điểm giống vậy thêm lần nữa đâu.
Thấy Ân Lưu Minh không còn dị nghị gì về chuyện điểm chác nữa, hệ thống tiếp tục công bố kết quả:
[Người chơi Ân Lưu Minh liên tục phá ải một cách hoàn mĩ, thưởng cơ hội trúng thưởng, xin hãy sử dụng trong không gian cá nhân ở du thuyền].
[Tiến độ hoàn thành sách minh họa sưu tầm ác mộng: Bệnh viện trắng luân hồi 100%].
Ân Lưu Minh mở sách minh họa.
Sau "Bóng trúc", "Trùng Trúc Xanh" và "Yêu tinh nitơ lỏng" có thêm một ô vuông.
[Mèo Hạt Dẻ của Trúc].
[Xuất xứ từ giấc mơ: Bệnh viện trắng luân hồi].
[Độ hiếm: ★].
[Sức mạnh: 10].
[Tính chất công kích: 0].
[Lí tính: 30].
[Mô tả: Mèo].
[Kĩ năng đã mở khóa: Kí ức tuyệt đối (có thể ghi nhớ mọi thông tin)].
Mô tả cực kì đơn giản, tác dụng cũng cực kì đơn giản.
Ân Lưu Minh sờ cằm: "Sao kí ức tuyệt đối không có cấp độ của kĩ năng?".
Thẩm Lâu đáp: "Rõ ràng kĩ năng này không có gì đáng để thăng cấp, đã đạt max rồi".
Thẻ một sao trong sách minh họa mà lại có kĩ năng này.
Ân Lưu Minh hơi bất ngờ, ngón tay khẽ cọ lên trang giấy, chợt dời xuống dưới.
Bên dưới là hình minh họa của Boss trong giấc mơ.
"Cô dâu chú rể trắng".
Đó là hình ảnh Trì Tịch và Tạ Kỳ Trúc mặc lễ phục cùng váy cưới, nắm tay nhau, nhìn nhau cười.
Ân Lưu Minh khẽ thở dài, cất sách minh họa đi.
Kết toán xong xuôi rồi thì tới chuyện chính.
Y lấy ra một món trang sức nhỏ bằng thủy tinh, hỏi hệ thống: "Tác dụng của lá bùa ước nguyện này là gì?".
Sau khi "Bệnh viện trắng luân hồi" bị phá, lại có bùa ước nguyện rơi ra.
[Đạo cụ bùa ước nguyện, hàng sao chép của đạo cụ cấp ★★★★★, có thể cung cấp thêm một điều ước].
"Không còn tác dụng khác?".
[Không].
Ân Lưu Minh cau mày.
Nếu đúng như lời hệ thống, lẽ nào trước đó y đã đoán sai?
Thẩm Lâu khoanh tay: "Rõ ràng thứ này có vấn đề, mày bị bug rồi đúng không? Cái này từ đâu ra?".
[...].
Thẩm Lâu nói: "Đo lại lần nữa xem nào".
Hệ thống im lặng.
Sau một lúc, nó mới cất lời:
[Phát hiện cơ chế của bùa ước nguyện nghi ngờ có lỗ thủng, không sửa được].
Ân Lưu Minh cau mày: "Lỗ thủng gì? Tại sao không sửa được?".
[Người thiết kế bùa ước nguyện có quyền hạn cao hơn hệ thống].
"Người thiết kế là ai?".
[Quyền hạn không đủ, không thể cung cấp thông tin về người thiết kế].
Ân Lưu Minh còn tưởng mọi đạo cụ đều do hệ thống cung cấp, không ngờ còn có người thiết kế nữa ư?
Thẩm Lâu biết y đang nghi ngờ: "Trên thực tế, đại đa số đạo cụ và cơ chế đều do người chơi của trò chơi Ác Mộng từ xưa tới nay bổ sung và hoàn thiện từng chút một. Ban đầu thậm chí có thể nói trò chơi Ác Mộng chỉ đơn thuần là một giấc mơ mà thôi".
Ân Lưu Minh ngẩn ra: "Vậy tại sao nó lại biến thành trò chơi Ác Mộng?".
"Vì ban đầu có người xông vào giấc mơ đó và tưởng mình đã đi tới một nơi rất thần kì, kẻ ấy ước với giấc mơ, giấc mơ bèn giúp hắn ta thỏa mãn". Thẩm Lâu nói. "Sau đó càng lúc càng nhiều người bước vào, dẫn đến một bộ phận không cam lòng trắng tay quay về hiện thực, cũng có người kiến nghị giấc mơ không thể dễ dàng thỏa mãn nguyện vọng của họ như thế, ít nhất phải đưa ra một cái giá, vậy là mô hình trò chơi Ác Mộng được hình thành. Tất cả những gì em nhìn thấy lúc này đều được tích góp từng chút một".
Ân Lưu Minh đã hiểu: "Nghĩa là tôi cũng có thể thiết kế đạo cụ hoặc bổ sung cơ chế cho hệ thống?".
Thẩm Lâu nhún vai: "Sau khi trở thành người chơi trên bảng xếp hạng, chỉ cần em có thể chứng minh thứ mà em thiết kế có giá trị tích cực đối với hệ thống là được thôi".
Thẩm Lâu lại nhìn hệ thống đang trôi giữa hư không, ánh mắt nhanh chóng lạnh đi: "Phần thưởng của giấc mơ này vốn là để bồi thường cho bọn ta, bọn ta còn phát hiện một lỗ thủng quan trọng như thế, mi đã không sửa được lại còn không thể tiết lộ danh tính người thiết kế?".
[Quyền hạn không đủ, không thể cung cấp thông tin về người thiết kế].
Ân Lưu Minh cau mày: "Hệ thống không có năng lực sửa chữa à?".
"Có". Thẩm Lâu xòe tay. "Nhưng ta không nhớ là gì".
Ân Lưu Minh: "...".
Y càng lúc càng hoài nghi rốt cuộc trước khi mất trí nhớ Thẩm Lâu là người chơi hay là hệ thống.
Họ lại hỏi hệ thống thêm vài câu nữa, lần nào cũng nhận được câu trả lời "Quyền hạn không đủ", đành bất đắc dĩ quay về du thuyền.
Trên boong tàu, Mễ An Bồi, Tư Thành, Triệu Tú Tú, Kha Học Gia và Nhiếp Quân đã đứng đợi sẵn.
Ân Lưu Minh nhìn họ: "Thạch Khải Viễn đâu?".
Ttt nhỏ giọng đáp: "Ông ta bỏ đi rồi".
Sau đó, cô cuống quýt giải thích: "Lần này tôi không nói gì cả".
Tam quan và cách hành xử của Thạch Khải Viễn rõ ràng là khác với họ, việc gã một mình bỏ đi cũng không nằm ngoài dự đoán của Ân Lưu Minh.
Kha Học Gia hơi bất an: "Anh Ân, chúng ta trao đổi thông tin nhé. Điểm của tôi bị đóng băng một nửa, còn anh thì sao?".
Ân Lưu Minh gật đầu: "Chỉ đóng băng điểm thôi đúng không?".
Kha Học Gia ngơ ngác: "Ừm".
Ân Lưu Minh sờ cằm.
Nói cách khác, chỉ có mình y bị cấm ước.
Tuy không quá hiểu dụng ý của hệ thống nhưng ít ra y không cảm nhận được chút ác ý nào.
Y chỉ vào du thuyền sau lưng: "Để tôi giới thiệu sơ qua cho mọi người về du thuyền".
Sau khi Ân Lưu Minh phổ biến vài thường thức và các khu vực, Nhiếp Quân dò hỏi: "Anh Ân à, Diệp Thanh Thanh đâu? Khi kết toán tôi chỉ thấy nói có một người thất bại, chắc em ấy cũng ra ngoài rồi chứ?".
Từ khi Phùng Phong đi xuống nhà xác ở tầng B2 thì không xuất hiện thêm lần nào nữa, mãi đến lúc kết toán thì mới có tung tích của hắn ta.
Tạ Kỳ Trúc không giết hắn ta, chỉ để hắn ta ở trạng thái bị giam giữ tới tận khi giấc mơ kết thúc, dĩ nhiên hắn ta là kẻ thất bại.
Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ rồi nói: "Mọi người cần hiểu Thanh Thanh không phải con người".
Đám Nhiếp Quân gật đầu.
Triệu Tú Tú nhỏ giọng: "Thanh Thanh đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, chúng tôi đều cảm kích em ấy".
Ân Lưu Minh triệu hồi Diệp Thanh Thanh ra từ trong sách minh họa.
Nhìn cô nàng thân thiết với những người mới, y khẽ cong môi cười.
Dù Diệp Thanh Thanh chỉ là một quái vật trong sách minh họa thì y vẫn hi vọng cô nàng có thể kết bạn như người bình thường, lớn lên trong niềm vui.
Ân Lưu Minh dẫn những người mới đến khu nghỉ, nói cho họ cách sử dụng không gian cá nhân rồi bước vào phòng mình.
Trong phòng vẫn là kiểu phối màu mù mắt kia, y đã quen dần rồi.
Y mở giao diện hệ thống: "Tôi muốn nhận thưởng".
Từ khi "Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu" bắt đầu, Ân Lưu Minh đã liên tục tích lũy được ba cơ hội trúng thưởng mà vẫn chưa sử dụng.
Lần đầu rút thăm lại trúng trân châu, ngón tay Ân Lưu Minh dừng trên màn hình, y nhắm mắt.
Để xem vận may của mình có khá hơn chút nào không.
Cộp.
Một chiếc huy hiệu nhỏ bỗng rơi vào lòng bàn tay y.
Thẩm Lâu bay tới, khẽ nhướng mày: "Huy hiệu người chơi".
"Dùng để làm gì?".
"Giúp những kẻ không thể trở thành người chơi được trở thành người chơi". Thẩm Lâu nói. "Đạo cụ hơi vô bổ, vì chỉ được sử dụng trong phạm vi trò chơi Ác Mộng thôi".
Những kẻ không thể trở thành người chơi thì cũng không thể bước vào trò chơi Ác Mộng, rõ ràng đạo cụ này không sử dụng được.
Ân Lưu Minh nở nụ cười: "Cũng không tệ lắm".
Y nhìn Diệp Thanh Thanh đang ngồi trên sô pha, hưng phấn khoa tay kể lại về giấc mơ vừa rồi cho chủ nhiệm Tưởng.
Diệp Thanh Thanh đang kể tới đoạn cô nàng biến thành xác sống hù dọa Triệu Tú Tú, bỗng nhìn thấy một bàn tay vươn tới trước mặt, ngẩn ra: "Gì thế ạ?".
"Em thử đeo lên đi".
Diệp Thanh Thanh nhận lấy cái huy hiệu với vẻ hơi nghi ngờ, cài lên ngực phải.
Một quầng sáng nhạt tỏa ra từ huy hiệu rồi bao phủ cả người Diệp Thanh Thanh.
Âm thanh của hệ thống vang lên.
Sau một chốc, ánh sáng tan đi, Diệp Thanh Thanh cắn mu bàn tay mình như không tin nổi: "Em, em biến thành người chơi ạ?".
Dường như đã bị đau, cô nàng kêu á một tiếng, sung sướng đứng dậy: "Thầy Ân ơi! Sao anh làm được thế!".
"Phần thưởng của hệ thống". Ân Lưu Minh mỉm cười. "Trong "Bệnh viện trắng luân hồi" em thể hiện không tệ, nên tôi thưởng cho em".
Diệp Thanh Thanh vui vẻ nhào tới, lúc sắp chạm đến Ân Lưu Minh thì phanh gấp rồi nói với Thẩm Lâu bên cạnh: "Anh Thẩm Lâu ơi, cho em mượn thầy một xíu nha!".
Rồi cô nàng ôm lấy y, hưng phấn nhảy cẫng lên: "Thầy Ân ơi! Em vui lắm! Em có thể tự ra ngoài vượt ải rồi!".
Ân Lưu Minh có thể cảm nhận được niềm vui và khát vọng tự do của Diệp Thanh Thanh, y mỉm cười vỗ vai cô nàng, mặc cho cô nàng ăn mừng thỏa thích.
Y quay sang nhìn sự vui mừng trong mắt chủ nhiệm Tưởng, suy nghĩ đôi chút rồi hỏi: "Chủ nhiệm Tưởng cũng muốn ra ngoài chứ?".
Chủ nhiệm Tưởng ngẩn ra, bật cười, lắc đầu: "Tôi khá là cứng nhắc, có lẽ không quen được với những chuyện li kì quái dị kia đâu... Khi trước tôi chỉ muốn hoàn thành sự nghiệp trồng người, còn bây giờ...".
Ông cầm lấy một quyển sách: "Có thêm nhiều thời gian đọc sách, tôi thấy vậy là đủ lắm rồi".
Ân Lưu Minh nghĩ ngợi: "Vậy đợi tôi quay về từ hiện thực nhé, tôi mang quà cho".
Chủ nhiệm Tưởng cười ha ha: "Vậy tôi cảm ơn cậu trước".
Đến khi Diệp Thanh Thanh đã tỉnh táo lại, Ân Lưu Minh mới quan tâm tới trạng thái của cô nàng sau khi đã biến thành người chơi.
Diệp Thanh Thanh có tài khoản cá nhân độc lập với Ân Lưu Minh, chỉ là số điểm bằng 0; cũng có cả không gian cá nhân, chỉ là không gian cá nhân đó được nối thông với không gian của sách minh họa.
Ngoài ra thì chẳng khác gì người chơi bình thường.
Ân Lưu Minh suy tư: "Nếu em đang ở trong giấc mơ mà tôi triệu hồi em thì sao?".
Tới bây giờ thì y cũng không nhất thiết phải dùng kĩ năng của Diệp Thanh Thanh, nhưng ít ra phải biết nếu sử dụng thì nó sẽ có ảnh hưởng gì tới cô nàng.
Diệp Thanh Thanh ngớ người: "Em cũng không biết...".
Ân Lưu Minh mở sách minh họa, khi lật trang đầu tiên thì bỗng phát hiện ô vuông "Học sinh xác sống" và "Dây thường xuân ăn xác" hơi phát sáng.
Y đặt ngón tay vào đó.
Chợt một vầng sáng lóe lên, hai ô vuông biến đổi.
"Học sinh xác sống (trạng thái sống dậy)" biến thành "Học sinh xác sống (trạng thái đã đánh dấu)", "Dây thường xuân ăn xác" biến thành "Dây thường xuân ăn xác (trạng thái đã đánh dấu)".
Ân Lưu Minh thử triệu hồi cô nàng.
Diệp Thanh Thanh ồ một tiếng: "Em cảm nhận được lời gọi của thầy, nhưng không quá mãnh liệt, hình như em chỉ cần muốn là sẽ cự tuyệt được thôi".
Ân Lưu Minh nhíu mày, thử dùng kĩ năng.
Kĩ năng của "Học sinh xác sống" là biến y thành trạng thái thi thể, còn "Dây thường xuân ăn xác" thì phải triệu hồi dây thường xuân để nuốt chửng thi thể.
Hai kĩ năng đều dùng được, nhưng bản thân Diệp Thanh Thanh thì lại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của Ân Lưu Minh.
Gần như có thể nói là Diệp Thanh Thanh đã trở thành một người chơi hoàn toàn độc lập với sách minnh họa.
Cô nàng hưng phấn hỏi: "Thế sau này em có được đi cùng thầy Ân không?".
Thẩm Lâu bay tới, tạt thẳng một gáo nước lạnh: "Chắc không đâu. Thầy Ân của mi từ giờ phải tham gia giấc mơ ít nhất là ba sao trở lên, còn mi chỉ mới đi được ải một sao thôi".
Diệp Thanh Thanh thoáng ủ rũ, rồi lại phấn chấn lên: "Không sao! Để em lập đội với chị Tú Tú và chị Nhiếp Quân trước đã, chừng nào có kinh nghiệm rồi, em sẽ đi theo thầy Ân!".
Ân Lưu Minh mỉm cười: "Tôi đợi em".
Sắp xếp xong cho Diệp Thanh Thanh, Ân Lưu Minh cất sách minh họa: "Phải đi thực hiện việc mà Tạ Kỳ Trúc đã nhờ thôi".
Bệnh viện số ba.
Tạ Kỳ Trúc ngồi trên giường bệnh, yên lặng đọc tài liệu trong tay.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một y tá thò đầu vào: "Tạ Kỳ Trúc, có người tới thăm cô".
Tạ Kỳ Trúc ngước lên, nhìn thấy một thanh niên đẹp trai lạ mặt.
Thanh niên đó mỉm cười cảm ơn y tá, cô y tá trẻ măng đỏ mặt, nhanh chóng đóng cửa rồi rời đi.
Thanh niên đó đứng cách giường bệnh của Tạ Kỳ Trúc không xa, mỉm cười chân thành: "Xin chào, tôi là Ân Lưu Minh, bạn của Trì Tịch".
Ánh mắt Tạ Kỳ Trúc thoáng trầm xuống: "Xin chào".
"Tuy nghe có vẻ hơi kì quái, nhưng tôi được cô nhờ tới tặng một thứ cho cô".
Tạ Kỳ Trúc ngẩng đầu, quan sát Ân Lưu Minh: "Thứ gì?".
Ân Lưu Minh cứ tưởng lòng cảnh giác của cô sẽ khá nặng, y ngẩn ra, rồi lại cười: "Cô Tạ tin tưởng tôi quá".
Tạ Kỳ Trúc chỉ vào đầu mình: "Tuy tôi không rõ đã có chuyện gì, nhưng tôi mơ hồ có cảm giác dường như đúng là tôi đã nhờ ai đó tặng mình một vật".
Sau khi thức dậy, đại đa số kí ức của kẻ tạo giấc mơ sẽ biến mất, chỉ còn lại cảm giác mà thôi.
Ân Lưu Minh chẳng dông dài nữa, thò tay vào túi, đặt trên sách minh họa.
Một con mèo nâu mập ú bán trong suốt xuất hiện trên giường Tạ Kỳ Trúc.
Cô vô thức gọi "Hạt Dẻ", rồi mới ngẩn ra: "Đây là gì thế, hình chiếu 3D ư?".
Ân Lưu Minh biết mình khó có thể giải thích về con mèo bán trong suốt này cho một người có chủ nghĩa duy vật nghe nên không nói thêm gì nữa, chỉ lấy một đạo cụ ra.
Một thứ trông như màn hình điện thoại di động nối liền với hai tai nghe.
Y đặt một bên vào tai Hạt Dẻ rồi đưa màn hình tới trước mặt Tạ Kỳ Trúc, nói với nó: "Chiếu những kí ức mà cô Tạ đã tách ra cho cô ấy xem đi".
Ân Lưu Minh đứng dậy, khẽ mỉm cười: "Cô Tạ cứ từ từ mà xem, để tôi ra ngoài trước".
Dứt lời, y quay người rời đi.
Trong giấc mơ "Bệnh viện trắng luân hồi", trước khi lần luân hồi cuối cùng diễn ra, Ân Lưu Minh đã tới ăn cơm cùng Trì Tịch và Tạ Kỳ Trúc.
Lúc Trì Tịch đi rửa bát, Tạ Kỳ Trúc gọi Ân Lưu Minh vào phòng sách để nhờ y một việc: "Cậu có cách nào đưa những kí ức mà Hạt Dẻ cất giữ cho tôi trong hiện thực không?".
Y hiểu ý cô trong phút chốc.
Tạ Kỳ Trúc khẽ nói: "Tôi và Trì Tịch đã trải qua niềm hạnh phúc gia đình mà cả đời tôi mong mỏi trong mơ, nên không muốn đánh mất những kí ức ấy".
Ân Lưu Minh im lặng một lúc, uyển chuyển lựa lời: "Nếu cô cứ giữ mãi phần kí ức này thì sẽ rất khó để thoát ra".
Tạ Kỳ Trúc khẽ cười một tiếng: "Tôi thường hay cảm thấy cuộc đời mình là không đủ, không nỡ bỏ dở công việc, cũng không nỡ bỏ dở đời sống thường ngày. Có những kí ức ấy, tôi có thể yên tâm rời khỏi cuộc sống thường nhật mà tập trung vào công việc... Huống chi, những dữ liệu thí nghiệm trong giấc mơ cũng có thể mang lại cho tôi rất nhiều lợi ích ngoài hiện thực".
Nếu đó đã là yêu cầu của cô, thì cuối cùng Ân Lưu Minh vẫn đồng ý.
Y đợi Tạ Kỳ Trúc dời kí ức vào trong Hạt Dẻ rồi thu nó vào sách minh họa.
Tuy Tạ Kỳ Trúc đã cắt nối và biên tập kí ức của chính mình nhưng thời lượng thì vẫn rất dài, Ân Lưu Minh định nhân lúc đó mà tới thăm Nguyệt Nguyệt.
HẾT ẢI 4.