Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 59: Bệnh Viện Trắng Luân Hồi (7)




Edit: Ryal

Tuy quá trình không mấy vui vẻ nhưng kết quả thì lại rất tốt đẹp.

Yêu tinh nitơ lỏng ngoan ngoãn dung hợp với ba con còn lại, khí lạnh trong nhà xác cuối cùng cũng dần tan đi.

Ân Lưu Minh cất sách minh họa, bước tới chỗ yêu tinh nitơ lỏng đã xuất hiện ban nãy, ngẩng đầu nhìn.

Phía trên có một lỗ hổng trông như cửa thông gió.

Ân Lưu Minh trầm ngâm rồi giơ ngọn giáo lên, đâm nát cánh cửa ấy.

Rồi y đạp lên vách tường bò vào bên trong.

Trì Tịch sốt sắng nhìn chằm chằm màn hình camera giám sát.

Tạ Kỳ Trúc bị dây thừng trói chặt trên bàn phẫu thuật, hai mắt nhắm nghiền, chỉ có mu bàn tay co giật nổi gân xanh là bằng chứng cho nỗi đau mà cô đang phải gánh chịu.

Trì Tịch cắn môi dưới thật chặt, chỉ muốn thế chỗ người thương.

Loảng xoảng.

Bỗng có tiếng động từ bên ngoài vọng lại, khiến cậu không thể không ngẩng đầu lên.

"Hạt Dẻ?". Cậu lẩm bẩm, cầm máy tính bảng định mở cửa ra ngoài.

Một con mèo mập ú màu nâu đang nằm úp sấp ngay đó, bất mãn cào cào lên cánh cửa.

Trì Tịch vô thức nói: "Mày đừng nghịch, giờ đang rối...".

Cậu đột nhiên dừng lại.

... Nếu Hạt Dẻ ở đây, thì tiếng động ngoài kia là của ai?

Loảng xoảng!

Một tiếng động lớn vang lên, tiếp đến là những tiếng leng keng như thể có thứ gì ngã xuống và đụng trúng bình nước và cốc chén trên khay.

Trì Tịch liếc nhìn Tạ Kỳ Trúc trong camera, mím môi, cầm một cái chổi lên chầm chậm bước ra ngoài.

Ân Lưu Minh nhảy xuống khỏi khay nước, sắp xếp lại mấy chiếc cốc nằm lăn lóc xung quanh: "Xin lỗi, không tìm được chỗ đáp".

Trì Tịch khiếp hãi trợn mắt, mãi sau mới thở ra một hơi, chẳng biết đã đoán được từ trước hay thế nào mà chỉ đành cười khổ: "Quả nhiên là anh, anh Ân".

Cậu đã biết Ân Lưu Minh chắc chắn sẽ có động tĩnh sau khi đã đập camera giám sát – chỉ là không ngờ y sẽ mò tới tận nơi này.

Ân Lưu Minh nhìn xung quanh.

Phong cách ở đây khác hẳn với bệnh viện bên trên.

Trên lớp giấy dán tường màu vàng nhạt có họa tiết hoạt hình, dưới chiếc ghế sô pha nhạt màu bằng da thật là thảm trải sàn mềm mại, điều khiển TV đặt trên tay vịn ghế sô pha, ở góc tường còn có vài chậu cây non xanh biêng biếc.

Nội thất gia đình, rất ấm áp.

Trì Tịch nắm thật chặt cán chổi trong tay: "Anh Ân, sao anh tìm đến được nơi này?".

Ân Lưu Minh biết cậu đang chống cự, bèn lùi ra sau rồi thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha, ra hiệu cho Trì Tịch không cần căng thẳng: "Tôi từ nhà xác tới".

Trì Tịch run rẩy: "Nhà xác ở đâu ra?".

Ân Lưu Minh khẽ nheo mắt: "Cậu không biết có nhà xác ư?".

Trì Tịch lắc đầu một cái, có vẻ ngơ ngác.

Ân Lưu Minh đã hiểu tại sao trong khoang thang máy lại có hai cánh cửa đối diện nhau, và trong nhà xác không hề lắp chiếc camera nào.

Y khẽ nói: "Xem ra cô ấy không nói cậu nghe cô ấy đã dựng nên những gì cho cậu".

Trì Tịch ngẩng đầu nhìn nơi Ân Lưu Minh đã nhảy xuống, hơi hiểu mà lại như không hiểu: "Tại sao?".

Ân Lưu Minh chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: "Nói chuyện chứ?".

Trì Tịch mím môi, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngồi xuống.

Con mèo mập màu nâu lười nhác bò vào lòng cậu, ra hiệu tên quan hót phân có thể bắt đầu chải lông cho nó được rồi.

Trì Tịch vô thức cầm lấy cái lược nhỏ bên cạnh, cẩn thận thi hành phận sự.

Ân Lưu Minh nhìn cảnh ấy, nhẹ giọng hỏi: "Đây chính là cuộc sống trong mơ của cậu ư?".

Một ngôi nhà ấm áp, nuôi một chú mèo lười, là cuộc sống yên bình sau khi kết hôn.

Trì Tịch cắn môi, gật đầu, rồi lại cười khổ: "Dù biết không có cơ hội, nhưng đã nằm mơ thì em vẫn muốn thỏa mãn bản thân một chút".

"Cậu biết Tạ Kỳ Trúc đang làm gì không?".

"Biết chứ". Trì Tịch không kiềm chế nổi nữa, ngẩng đầu: "Anh Ân, em biết anh có khả năng phá vỡ giấc mơ này, nhưng anh có thể cho bọn em thêm chút thời gian nữa được không?".

Ân Lưu Minh nhìn cậu một chốc: "Cậu không sợ cơ thể của Tạ Kỳ Trúc trong hiện thực không chịu đựng được à?".

"Tiểu Trúc tự tính toán được". Trì Tịch thở ra, lẩm bẩm. "Thực ra thí nghiệm của em ấy không cần những người chơi mới liên tiếp bước vào... Đó là ý muốn của em, khi họ tới đây, bọn em có thể biết thời gian trong hiện thực rồi qua đó mà phán đoán xem Tiểu Trúc đã hôn mê được bao lâu".

Ân Lưu Minh nhíu mày, nhớ ra rằng họ phải tự điền mục thời gian trong bệnh án khi mới bước vào giấc mơ.

"Dù các anh không tới, Tiểu Trúc cũng sẽ kết thúc giấc mơ này trước khi cơ thể của em ấy ở hiện thực gần đạt ngưỡng bị tổn thương". Trì Tịch cắn môi dưới. "Vậy nên, anh tha cho bọn em được không?".

Ân Lưu Minh nhìn chằm chằm Trì Tịch, chậm rãi nhíu mày.

Trì Tịch bất an nhìn y: "Anh Ân?".

"Nếu tôi nói không, cậu sẽ tua ngược giấc mơ, đúng chứ?".

Lưng Trì Tịch cứng ngắc, rồi lại sụp xuống như ngầm thừa nhận.

Ân Lưu Minh nói: "Tôi vốn tưởng cậu và Tạ Kỳ Trúc rất hiểu nhau, giờ xem ra là không phải".

Trì Tịch sững sờ, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc và không cam tâm, nhưng vẫn mím môi nhịn xuống.

Ân Lưu Minh hỏi: "Hình như giữa hai người các cậu không hề có mâu thuẫn?".

"Đương nhiên rồi". Trì Tịch đáp. "Em không giấu em ấy bất cứ điều gì, em ấy cũng vậy".

"Giấu và trao đổi là hai chuyện khác nhau". Ân Lưu Minh chỉ lên phía trên. "Ví dụ như cái nhà xác cậu không hề biết đến".

Trì Tịch run rẩy.

"Nhìn cấu trúc của bệnh viện và rừng trúc là biết Tạ Kỳ Trúc mắc chứng OCD nhẹ, là người nghiêm cẩn, lí tính mạnh, thậm chí đôi lúc còn không thấu tình đạt lí chút nào". Ân Lưu Minh cầm cốc lên, tự tới cây nước rót một chút rồi quay lại chỗ ngồi. "Trong hiện thực, hẳn Tạ Kỳ Trúc làm về nghiên cứu y học".

Trì Tịch gật đầu.

"Biết mình đang ở trong mơ và đồng thời gặp lại người bạn trai đã khuất, thế giới quan duy vật của Tạ Kỳ Trúc bị đả kích... Nhưng sự đả kích ấy không ảnh hưởng quá nhiều đối với việc tái tạo giá trị quan của cô ấy, mà chỉ giúp cô ấy thêm tỉnh táo để cân nhắc xem giấc mơ có thể mang lại cho mình những gì. Vậy nên cô ấy nghĩ tới những thí nghiệm chưa được hoàn thành trong hiện thực mà đúng lúc có thể thử nghiệm một cách giả lập trong giấc mơ".

Trì Tịch im lặng.

"Dĩ nhiên thí nghiệm trên cơ thể người không được tiến hành trong thế giới thực, nhưng trong mơ thì lại được". Ân Lưu Minh đặt cốc nước xuống, tự chỉ vào mình. "Nhưng có một vấn đề... Tuy Tạ Kỳ Trúc nhớ được thứ mình đang nghiên cứu, nhưng cô ấy không thể tạo ra cơ thể con người hoàn chỉnh 100%. Vậy nên sau khi biết về sự tồn tại của trò chơi Ác Mộng, mục tiêu của cô ấy được chuyển thành người chơi vượt ải".

Trì Tịch thấp giọng: "Trước khi người chơi rời khỏi giấc mơ, Tiểu Trúc sẽ khôi phục lại cơ thể họ hệt như lúc đầu".

"Cậu biết khôi phục bằng cách nào không?".

Trì Tịch hơi ngơ ngẩn: "Tiểu Trúc là người nắm quyền điều khiển giấc mơ này, chỉ cần nghĩ thôi mà".

Ân Lưu Minh lắc đầu: "Không, Tạ Kỳ Trúc là con người lí tính tuyệt đối, cô ấy sẽ không dùng trí tưởng tượng để khiến chuyện nào đó xảy ra – cách làm của cô ấy là phục chế lại dữ liệu về cơ thể người chơi là khi bắt đầu, rồi khôi phục cho họ ngay trước khi họ rời khỏi giấc mơ".

Nhìn biểu cảm của Trì Tịch là Ân Lưu Minh hiểu cậu không hề biết tới chuyện này.

"Ban nãy tôi từ nhà xác tới, bên trong có rất nhiều cơ thể được phục chế lại của những người chơi cũ". Ân Lưu Minh nói. "Tạ Kỳ Trúc một mặt muốn lưu trữ dữ liệu bản mẫu cho thí nghiệm, một mặt muốn dựng nên môi trường sống cho cậu".

Trì Tịch lại ngớ ra: "Môi trường sống gì cơ?".

Ánh mắt Ân Lưu Minh hơi trầm xuống, y im lặng một lúc mới nói: "Tạ Kỳ Trúc biết cậu đã chết".

Sắc mặt Trì Tịch cũng ảm đạm hẳn đi trong phút chốc: "Em biết".

"Với người đã chết, cái chết là nỗi đau trong khoảnh khắc phải lìa xa sự sống; với người còn sống, cái chết là sự biệt ly không cam lòng". Ân Lưu Minh giải thích. "Dù là người lí tính đến đâu cũng không thể thản nhiên chấp nhận chuyện người mà mình rất quan tâm lìa đời... Tương tự, không ai có thể đối mặt với một người tưởng như đã chết mà lại xuất hiện lần thứ hai với tâm thế hệt như xưa".

Trì Tịch mím môi: "Tiểu Trúc... Ban đầu em nghĩ em ấy sợ em, nhưng không phải".

Ân Lưu Minh nói: "Cô ấy không sợ cậu".

Trì Tịch ngước mắt.

"Cô ấy sợ lại mất cậu thêm lần nữa".

Trì Tịch choáng váng.

"Cách miêu tả vong hồn của vô số những hệ thống thần thoại và văn hóa dân gian trong hiện thực là rất khác nhau, nhưng có điểm tương đồng ở chỗ cho rằng vong hồn không thể tồn tại lâu trên trần thế, không thể thích ứng với thế giới của những người còn sống". Ân Lưu Minh nói. "Vậy nên Tạ Kỳ Trúc xếp nhà của hai người và nhà xác chung chỗ với nhau".

Dù Tạ Kỳ Trúc có vẻ là một người theo chủ nghĩa lí tính tuyệt đối, thì với những vấn đề liên quan đến Trì Tịch cô cũng bắt đầu áp dụng quan điểm "thà tin là có, chớ tin là không".

Nhà xác là nơi gần với cái chết nhất trong bệnh viện, Tạ Kỳ Trúc không biết liệu Trì Tịch có thích hay không, nhưng cô đã thử.

Rừng trúc cũng thế. Tạ Kỳ Trúc không muốn Trì Tịch phải trải qua nỗi khổ chết đi và luân hồi quá nhiều lần nên mới chỉnh lại cấu trúc của khu rừng, để các bệnh nhân đi tản bộ mỗi ngày, san sẻ nỗi khổ đó.

Trì Tịch hiểu ra thì ngơ ngẩn một hồi lâu, biểu hiện trên mặt có đôi phần kì quái, cậu lẩm bẩm: "Nhưng sao em ấy lại không hỏi em?".

Cậu là kẻ tạo giấc mơ, hoàn toàn khác với đám cô hồn dã quỷ trong lời đồn.

"Có lẽ cô ấy lo rằng cậu sẽ biến mất". Ân Lưu Minh đáp. "Dân gian có lời truyền tai nhau rằng, khi một vong hồn ý thức được rằng mình đã chết và chấp niệm của kẻ ấy tiêu tan, thì kẻ ấy sẽ chết thật".

Vì thế nên Tạ Kỳ Trúc mới thẳng tay tua ngược giấc mơ khi biết Ân Lưu Minh trò chuyện với Trì Tịch lúc trước.

Không phải cô lo Ân Lưu Minh sẽ có được thông tin về giấc mơ này, mà bởi cô lo Ân Lưu Minh sẽ khuyên Trì Tịch buông bỏ chấp niệm, khiến cậu hoàn toàn biến mất!

Sau đó Tạ Kỳ Trúc bắt đầu đối xử với Ân Lưu Minh như kẻ địch, chỉ muốn mau mau đuổi cổ y ra khỏi giấc mơ này.

Trì Tịch làm vẻ mặt nửa cười nửa khóc.

Cậu đột nhiên đứng dậy muốn quay lại phòng ngủ lấy máy tính bảng – nhưng nhìn Ân Lưu Minh, cậu lại tỉnh táo ra.

Con mèo trong lồng ngực bất mãn kêu meo một tiếng.

Trì Tịch cắn môi: "Anh Ân, anh nói những điều đó cho em làm gì? Anh biết nếu thế thì em lại càng không thể phản bội Tiểu Trúc được cơ mà".

Ân Lưu Minh nhìn vẻ kiên nghị trên gương mặt cậu, thậm chí có cả khí khái thấy chết không sờn, bỗng mỉm cười: "Cậu nên gỡ biểu cảm này xuống cho Tạ Kỳ Trúc xem đi".

Nhưng rồi y lại tỏ vẻ lạnh nhạt: "Cậu và cô ấy đã phạm phải những sai lầm giống hệt nhau".

"Gì cơ?". Trì Tịch phản bác không chút nghĩ ngợi. "Em không giấu Tiểu Trúc bất cứ điều gì".

Ân Lưu Minh đứng dậy: "Đi theo tôi".

Trì Tịch sững người, do dự một chốc rồi vẫn ôm mèo đi theo.

Ra khỏi nhà Trì Tịch rồi rẽ trái là tới thang máy, Ân Lưu Minh ấn nút đi lên, bắt đầu đợi.

Thang máy bên trái xuống trước rồi mở cửa, Trì Tịch dợm bước định vào thì bị y cản lại: "Chờ đã".

Y vào trong ấn bừa một tầng rồi đi ra, đưa mắt nhìn thang máy, rồi lại ấn nút đi lên lần nữa.

Lần này chiếc thang máy thứ hai mới chầm chậm hạ xuống.

Trì Tịch không hiểu: "Sao phải dùng bên này?".

Ân Lưu Minh khẽ đáp: "Đích đến khác nhau".

Y bước vào, nhìn nút bấm – sau khi Trì Tịch tới, những nút của tầng B1 và B2 mà y không hề thấy lúc trước đều xuất hiện.

Ân Lưu Minh bảo Trì Tịch ấn tầng ba.

Cậu làm theo, nửa hiểu nửa không.

Thang máy dừng lại, là hành lang quạnh quẽ của tầng ba bệnh viện.

Trì Tịch cắn môi: "Anh Ân, anh định cho em xem cái gì?".

Ân Lưu Minh đáp: "Tôi".

Y bước tới trước phòng bệnh mình đang ở, kéo cửa ra rồi bước vào, mở đèn xoạch một cái.

Trì Tịch lơ mơ vào theo, rồi khiếp đảm há to miệng.

Trên bốn chiếc giường bệnh đều có người.

Bên phải là một ông lão và một người phụ nữ mang thai, rõ ràng là Lưu Định Quốc và Vương Đạm; hai gương mặt bên trái lại càng quen hơn nữa.

Một người trong số đó đứng bên giường bệnh, cúi đầu nhìn bệnh nhân giống mình như đúc.

Tất cả các bệnh nhân đều nằm bất động và yên tĩnh như thi thể.

Trì Tịch lẩm bẩm: "Đây là thứ gì?".

"Có lẽ là "dữ liệu" mà Tạ Kỳ Trúc đã lưu sẵn ngay khi bọn tôi bước chân vào bệnh viện". Ân Lưu Minh bước tới gần phiên bản của chính mình, tiện tay kéo cánh tay lên đọc lướt qua, thì thầm: "Lưu sẵn giườg 67".

Phần lưu sẵn nằm ở một khoảng thời gian và không gian tách biệt.

Các bệnh nhân truyền tai nhau lời đồn rằng nếu đi thang máy bên phải vào lúc nửa đêm thì sẽ gặp ma, thậm chí có thể nhìn thấy xác mình, có lẽ đã lạc vào tầng ba dùng để lưu sẵn dữ liệu này.

Ân Lưu Minh quay đầu nhìn Trì Tịch: "Cậu hoàn toàn không biết?".

Trì Tịch có cảm giác như đang vượt ải với Ân Lưu Minh ngày trước, lắc đầu: "Không biết".

Ân Lưu Minh nhìn cậu, nhạt giọng: "Hai chiếc thang máy trong bệnh viện, bình thường chỉ có một cái dùng được, một cái khác có nhiều nút bấm xuống tầng dưới như thế mà cậu hoàn toàn không hiếu kì chút nào ư?".

Trì Tịch cười khổ, thấy hơi khó chịu: "Em không hiểu mấy về thí nghiệm và giấc mơ của Tiểu Trúc, nên cứ tưởng em ấy dùng chúng cho chuyện đặc thù gì...".

Ân Lưu Minh gật đầu: "Đây chính là vấn đề của cậu đấy – đúng là cậu không giấu giếm gì cô ấy, nhưng cậu cũng không hỏi gì cô ấy".

Một người quen độc lập xử lí mọi chuyện, một người quen đứng phía sau yên lặng ngước nhìn bóng lưng người kia.

Theo nghĩa nào đó, Trì Tịch và Tạ Kỳ Trúc đúng là một cặp trời sinh.

Họ sẽ không nảy sinh mâu thuẫn, mà độ hiểu nhau cũng chỉ mãi mãi dừng lại ở rìa ngoài.

Hai bánh răng cưa tuyệt đối ăn khớp có thể xoay mãi mãi, nhưng chỉ có những bánh răng cưa không ăn khớp mới có thể ma sát với nhau tạo nên tia lửa rực rỡ.

Trì Tịch đứng ở cửa phòng bệnh mà cứng đờ ra như tượng, ngay cả con mèo trong ngực kêu lên mấy lần đòi quan hót phân gãi lưng giúp mà cũng không để ý tới.

Một lúc lâu sau cậu mới cười khổ, mặt mày suy sụp thấy rõ: "Anh Ân nói đúng lắm... Là do em chưa đủ hiểu Tiểu Trúc".

Cậu hít một hơi thật sâu, tự giễu: "Dù sao giấc mơ này rồi cũng sẽ kết thúc, chẳng còn quan trọng nữa rồi".

Ân Lưu Minh khẽ nói: "Có quan trọng hay không thì phải do người trong cuộc quyết định".

Trì Tịch lại mím môi.

Cả hai chợt im lặng.

Một lúc lâu sau, Trì Tịch mới thấp giọng cất lời: "Anh Ân, anh nói những lời này với em để làm gì?".

Ân Lưu Minh thở dài trong im lặng, khi ngước lên, ánh mắt đã có thêm vài phần thản nhiên: "Trì Tịch, tôi đã nói với cậu từ đầu rồi – tôi chỉ muốn biết cậu còn chấp niệm gì chưa hóa giải được, muốn biết liệu tôi có thể giúp gì cho cậu".

Trì Tịch há miệng, nói không nên lời.

"Cậu và Tạ Kỳ Trúc đều là người tạo ra giấc mơ này, tuy chúng ta đã cùng nhau phá ải "Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi", nhưng có lẽ cậu vẫn chưa hiểu rõ... Muốn tạo nên giấc mơ kép thì hai kẻ tạo giấc mơ cần có điểm tương đồng trong chấp niệm".

Trì Tịch run lên.

Ân Lưu Minh nói: "Nếu cậu và Tạ Kỳ Trúc đều không có chấp niệm thì giấc mơ này sẽ không được sinh ra... Vậy nên, cậu biết rốt cuộc tại sao hai người lại không cam lòng đến nỗi tạo thành giấc mơ này chứ?".

Trì Tịch cúi đầu, tay buông thõng, con mèo mập rơi xuống đất.

Nó bất mãn cào chân cậu, nhưng cậu cũng chẳng thấy đau.

Một hồi lâu trôi qua, cậu mới ngẩng đầu, bỗng xoay người chạy đi.

Ân Lưu Minh đứng yên tại chỗ, thản nhiên tựa vào tường.

Thẩm Lâu chậm rãi bay ra: "Không đuổi theo à?".

Ân Lưu Minh đáp: "Tình cảm giữa họ có vấn đề thì chung quy họ phải tự giải quyết thôi".

Thẩm Lâu nhíu mày: "Nếu họ đã hiểu lòng nhau rồi nhưng vẫn quyết định duy trì giấc mơ này thì sao?".

Ân Lưu Minh im lặng, một lúc sau mới nói: "Thế thì không phá ải cũng được".

"Em không cần phần thưởng à?".

"Chỉ là thưởng ba sao thôi". Ân Lưu Minh đáp. "Kiếm lại là được".

Thẩm Lâu khoanh tay nhìn y một hồi lâu, bỗng nheo mắt cười: "Không ngờ em còn làm quân sư tình yêu được đấy, xem ra kinh nghiệm phong phú quá nhỉ?".

Ân Lưu Minh ngước lên nhìn hắn chằm chằm, lạnh giọng: "Ăn nói cho cẩn thận".

Thẩm Lâu xòe tay: "Ta chỉ muốn quan tâm đến đời sống tình cảm của bạn khế ước thôi mà".

Ân Lưu Minh có cảm giác rất kì lạ – không biết nó tới từ câu hỏi của Thẩm Lâu hay chỉ là do y không thích câu hỏi ấy, khẽ đáp: "Tôi độc thân".

Thẩm Lâu nghiêng đầu nhìn y một lúc lâu, bỗng bật cười, đổi chủ đề khác: "Em vẫn còn ở đây làm gì, không định về ngủ đi à?".

Ân Lưu Minh hất cằm về phía tác phẩm phục chế trên giường: "Không thích à?".

Thẩm Lâu liếc nhìn "Ân Lưu Minh" kia, hiểu ra trong nháy mắt: "Em muốn cho ta cơ thể đó?".

Ân Lưu Minh hỏi: "Chẳng phải anh hay phàn nàn là không có cơ thể dùng hay sao? Mấy khi tìm được đâu".

Thẩm Lâu sờ cằm, thấy hơi lạ: "Nhìn ta dùng cơ thể giống hệt em mà em không thấy khó chịu à?".

"Khó chịu gì mà khó chịu". Ân Lưu Minh hơi mất kiên nhẫn. "Nhanh lên còn về ngủ".

Thẩm Lâu ngậm miệng, nhập vào cơ thể "Ân Lưu Minh" trên giường.

"Ân Lưu Minh" ngồi dậy, hoạt động tay chân rồi tỏ vẻ khá bất mãn: "Khó dùng".

Ân Lưu Minh nói: "Lúc anh dùng cơ thể tôi có thấy chê đâu".

"Ân Lưu Minh" đáp: "Cơ thể em tốt hơn cái thứ hàng nhái này nhiều".

Hắn bỗng nằm vật xuống, Thẩm Lâu chui ra, thận trọng nói: "Không phải cơ thể hoàn hảo thì ta không thèm".

Ân Lưu Minh nhìn hắn, mặt không đổi sắc.

Dựa theo quy luật của giấc mơ này thì hẳn cơ thể do Tạ Kỳ Trúc phục chế lại có độ giống 100%, không thì sao để lại làm tiêu bản được.

Nhưng Thẩm Lâu lại làm cái mặt kiêu căng lâu lắm rồi mới thấy lại, như đang nói "Không tin thì em tự mà thử xem".

Ân Lưu Minh không có năng lực xuất hồn như hắn, sao mà kiểm chứng lời hắn nói được.

Y và Thẩm Lâu nhìn nhau chốc lát, lại dời mắt đi: "Tùy anh".

Ân Lưu Minh cất bước ra ngoài.

Thẩm Lâu quay đầu nhìn cơ thể phục chế của Ân Lưu Minh trên giường, lắc đầu một cái với vẻ tiếc nuối, rồi chợt biến mất giữa không trung.

Trì Tịch chạy thật nhanh, tới thẳng phòng phẫu thuật trên tầng cao nhất.

Cậu để máy tính bảng ở nhà, cũng không nghĩ quá nhiều mà cứ thế chạy tới.

Đến khi dừng lại, Trì Tịch mới thấy mình có vẻ hơi quá kích động.

Những lời Ân Lưu Minh vừa nói chỉ toàn là suy đoán, ai biết được sẽ có bao nhiêu phần là thật.

Trong suốt khoảng thời gian quen biết, những điều Ân Lưu Minh phân tích về giấc mơ gần như không có sơ hở, nên cậu mới vô thức cảm thấy những phân tích về Tạ Kỳ Trúc là đúng.

Trì Tịch là bạn trai Tạ Kỳ Trúc, cậu cảm thấy mình không hỏi chuyện cô là vì tôn trọng, nhưng lại chẳng ý thức được sự khác nhau giữa tôn trọng và tương kính như tân [1].

[1] Đãi nhau như khách, chỉ đôi vợ chồng cưới nhau nhưng tôn trọng nhau như khách tới nhà.

Cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở.

Trì Tịch run lên.

Các y tá ngã sõng soài khắp nơi, trên cổ ai cũng đầy vết cắn xé, nằm la liệt như những robot đứt nguồn.

Tạ Kỳ Trúc ngồi trên bàn phẫu thuật, ung dung thong thả chỉnh lại cổ áo.

Trì Tịch cẩn thận nhìn cô, đối diện với đôi mắt vẩn đục màu tím nhạt.

Tạ Kỳ Trúc nhảy xuống khỏi bàn phẫu thuật, chậm rãi lại gần.

Trên người cô tỏa ra cảm giác nguy hiểm khiến người ta phát run, còn kinh khủng hơn lớp học xác sống mà Trì Tịch đã nhìn thấy trong "Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi".

Cậu không lùi bước, chủ động nghênh đón.

Chiều cao của hai người không quá chênh lệch, vừa đủ để nhìn thẳng vào mắt nhau.

Tạ Kỳ Trúc giơ tay, vuốt ve hai má Trì Tịch như có tình yêu sâu đậm. Nếu người khác nhìn thấy thì có lẽ họ còn nghĩ cô đang tán tỉnh Trì Tịch.

Nhưng với một Trì Tịch rất hiểu Tạ Kỳ Trúc, cậu biết giờ cô đã hoàn toàn đánh mất lí trí, bị bệnh truyền nhiễm xác sống nuốt chửng.

Nói cách khác, chuyện này cũng có nghĩa là thí nghiệm của Tạ Kỳ Trúc đã thất bại.

Trì Tịch nhẹ nhàng ôm chặt lấy Tạ Kỳ Trúc, lẩm bẩm: "Tiểu Trúc ơi... Xin lỗi, chỉ tại anh quá tự cao, cho mình là đúng".

Cậu thấp giọng lải nhải: "Có lẽ vì anh thấy hơi tự ti, thấy em quá giỏi giang, nên trừ đỡ đần em trong cuộc sống thường ngày thì chẳng làm được gì khác. Dù bây giờ chắc đã muộn nhưng ít ra cũng là khoảng thời gian cuối cùng của hai ta, anh cũng muốn làm một thí nghiệm xem mình có thể hiểu em thêm được không, anh sẽ cho em những gì em muốn có".

Cơn đau kịch liệt đột nhiên bùng nổ nơi cổ cậu.

Trì Tịch đau tới mức không mở nổi mắt, cánh tay ôm Tạ Kỳ Trúc siết chặt rồi lại vô lực thõng xuống, nói đứt quãng: "Sau này, anh, anh có thể sẽ không giống trước đây cho lắm, có thể sẽ không quá nghe, nghe lời... Nhưng như thế không có nghĩa là anh phản bội em, mà anh chỉ càng yêu em hơn thôi".

Cậu nhắm mắt.

... Luồng khí đen dày đặc tỏa ra từ trên người Trì Tịch, lan khắp giấc mơ trong nháy mắt.

Ân Lưu Minh sầm mặt đứng ở cửa bệnh viện.

Y vừa mới về rồi ngả lưng, thậm chí còn chưa kịp nhắm mắt, giấc mơ đã bị tua lại rồi.

Biết thế chẳng tâm sự với Trì Tịch vào lúc nửa đêm, đợi ngủ dậy rồi nói chuyện chẳng hơn à?

Những người mới nhìn áo ngủ heo hồng y mặc, ai cũng tỏ vẻ kì quái, dường như không ngờ một người mạnh mẽ đến thế lại thích mặc áo ngủ dễ thương màu hồng.

Mặt Triệu Tú Tú tái nhợt, dường như còn hơi hoảng hốt, thấy rõ cảnh tượng trước mặt thì rít lên một tiếng rồi liên tục trốn ra sau lưng Nhiếp Quân, run rẩy níu tay cô.

Nhiếp Quân thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn an ủi: "Đừng sợ, ông ta không dám làm gì cô đâu...".

Sau đó cô nhíu mày.

Dường như người Triệu Tú Tú sợ... Không phải Thạch Khải Viễn?

Cô nhìn theo ánh mắt Triệu Tú Tú, thấy nữ sinh cấp ba tên Diệp Thanh Thanh đang ríu rít nói gì đó với Ân Lưu Minh.

... Sợ Diệp Thanh Thanh ư?