Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 58: Bệnh Viện Trắng Luân Hồi (6)




Edit: Ryal

Tiếng thét chói tai của Triệu Tú Tú bị nghẹn lại bởi một cái tay bóp thẳng nơi cổ họng.

Thạch Khải Viễn xốc Triệu Tú Tú lên, một tay khác dán thứ gì đó vào miệng cô.

Triệu Tú Tú ưm a không thốt được thành lời, chỉ đành đá Diệp Thanh Thanh thật mạnh, hi vọng cô nàng sẽ tỉnh lại – nếu là học sinh của Ân Lưu Minh, thì chắc trên người Diệp Thanh Thanh phải có thứ gì để giữ mạng! Hiển nhiên Thạch Khải Viễn có vấn đề rồi!

Diệp Thanh Thanh dụi mắt, lầu bầu hỏi: "Sao thế ạ?".

Triệu Tú Tú trợn mắt nhìn cô nàng, mừng như điên.

Nhưng chỉ một giây sau, Thạch Khải Viễn đã lặp lại những hành động trước đó không chút do dự, cũng dán băng keo vào miệng Diệp Thanh Thanh.

Nỗi vui mừng của Triệu Tú Tú đông cứng lại, chuyển thành tuyệt vọng.

Chẳng biết Thạch Khải Viễn lấy dây thừng ở đâu, trói chặt hai cô gái vào giường.

Triệu Tú Tú hoảng loạn vùng vẫy một chốc, sợi thừng này giống hệt thứ đã trói gã khi trước, với sức của cô thì hoàn toàn không thể cử động được.

Lòng cô đầy sợ hãi.

Nhưng Thạch Khải Viễn còn lâu mới cứ thế bỏ qua, gã quỳ xuống, chẳng biết định làm gì mà đẩy nguyên cái giường bệnh ra ngoài.

Dưới giường của bệnh viện có bánh xe để tiện di chuyển, chỉ là bình thường được khóa lại. Thạch Khải Viễn mở khóa, nó bèn tự chuyển động trong im lặng.

Triệu Tú Tú hi vọng sẽ có người khác nghe được tiếng động mà tới cứu hai người, nhưng hi vọng ấy nhanh chóng bị dập tắt.

Hành lang bệnh viện đêm khuya còn yên tĩnh hơn ban ngày, Triệu Tú Tú liều mạng giãy giụa trên giường bệnh, không có tác dụng.

Cô nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh Thanh nằm bên cạnh – Diệp Thanh Thanh chỉ nằm đó, hai tay yên lặng đặt trên ngực, thậm chí còn ngọ nguậy cái cổ để đổi sang tư thế thoải mái hơn.

Chẳng lẽ làm ngơ thật à?

Triệu Tú Tú nhìn đôi mắt màu tím cứng đơ của Thạch Khải Viễn và những thứ không ngừng nhúc nhích trên mặt và cánh tay gã, lại càng giãy giụa kịch liệt hơn.

Tuy không biết mình sắp gặp phải chuyện gì, nhưng lỡ như cô biến thành thứ buồn nôn như Thạch Khải Viễn thì... Ọe!

Ngay lúc Triệu Tú Tú cảm thấy tuyệt vọng nhất, cô bỗng có cảm giác chiếc giường dừng lại.

Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy bóng người khá quen ở góc ngoặt phía trước.

Là Phùng Phong!

Triệu Tú Tú vui mừng kêu a ư.

Thạch Khải Viễn bước lên một bước, nhìn hắn ta chằm chằm.

Phùng Phong nhìn gã, tái mặt che miệng lại, cẩn thận lủi vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa.

Lòng Triệu Tú Tú nguội lạnh.

Thạch Khải Viễn đẩy hai người vào thang máy, ấn tầng cao nhất.

Triệu Tú Tú từng nghe Kha Học Gia kể rằng tầng cao nhất là phòng phẫu thuật, lại nhớ tới bình truyền nước màu tím cậu ta mang về, nhìn trạng thái hiện tại của Thạch Khải Viễn, hiểu ra trong nháy mắt: Vì Thạch Khải Viễn đã bị phẫu thuật nên mới thành ra thế này ư?

Hai y tá đứng ở cửa phòng phẫu thuật, bên cạnh là một cái bàn mổ.

Thạch Khải Viễn giao giường bệnh cho một trong hai y tá, rồi tự giác nằm lên một chiếc giường khác.

Các y tá kiểm tra toàn thân cho Triệu Tú Tú, Diệp Thanh Thanh và thậm chí là cả Thạch Khải Viễn, xác định họ không mang theo đạo cụ nào rồi mới đẩy vào phòng phẫu thuật.

Ánh đèn sáng choang, bác sĩ Tạ đã xuất hiện ban ngày đang đứng cạnh khu máy móc.

Các y tá nhanh nhẹn đẩy giường bệnh của Triệu Tú Tú và Diệp Thanh Thanh ra giữa phòng, rồi lấy bình truyền nước.

Bác sĩ Tạ đi tới: "Ai trước?".

Triệu Tú Tú nhìn cái bình đựng đầy chất lỏng chẳng biết có thứ gì đang ngọ nguậy bên trong, liều mạng lắc đầu xin tha.

Bác sĩ Tạ nhìn cô một lúc, giơ tay bóc băng keo dán miệng Diệp Thanh Thanh.

Diệp Thanh Thanh thở ra một hơi: "Ngạt thở chết mất!".

Bác sĩ Tạ nói: "Chọn đi, em trước hay cô ta trước?".

Diệp Thanh Thanh xoay cổ, nhìn bình truyền nước trong tay y tá rồi làm động tác nôn ọe: "Để cái này đi vào cơ thể em thì ác lắm. Thôi đừng mà".

Bác sĩ Tạ mỉm cười, nhưng nụ cười lạnh như băng: "Yên tâm, truyền dịch xong em sẽ không ghét nữa".

Diệp Thanh Thanh chẳng thèm nhìn Triệu Tú Tú, tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Chị bác sĩ ơi, chị nói cho em biết rốt cuộc phẫu thuật là làm gì được không?".

Bác sĩ Tạ liếc cô nàng một cái, dường như hơi bất ngờ vì Diệp Thanh Thanh vẫn còn bình tĩnh đến vậy: "Thực ra cũng không có gì, chủ yếu là cấy trùng Trúc Xanh vào cơ thể em rồi quan sát ảnh hưởng của dịch thể mà nó tiết ra với cơ thể người".

Y tá treo bình truyền nước lên, cầm tay Diệp Thanh Thanh, chuẩn bị găm kim vào tay cô nàng.

Diệp Thanh Thanh sợ hãi rụt lại: "Con trùng này có tác dụng gì?".

"Trùng Trúc Xanh là phiên bản tái hiện ở giấc mơ này của một loại virus trong thế giới hiện thực. Tôi muốn nghiên cứu tác dụng của nó đối với cơ thể người". Bác sĩ Tạ cầm máy tính bảng lên, hơi nhíu mày. "Dữ liệu cơ thể em không giống người thường nhỉ".

Diệp Thanh Thanh khá sửng sốt: "A, thầy Trì... Không đúng, bác sĩ Trì không nhắc gì về em ạ?".

Nghe thấy tên Trì Tịch, bác sĩ Tạ mới thả lỏng cơ mặt, đôi mắt chẳng chút xúc cảm liếc nhìn Diệp Thanh Thanh, cau mày: "Không. Em cũng quen anh ấy trong trò chơi Ác Mộng?".

"Đại khái là vậy ạ... Thì ra thầy Trì không có nhiều ấn tượng với em". Diệp Thanh Thanh có hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lí thôi – dù sao trong giấc mơ "Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi" thì Trì Tịch chủ yếu tập trung vào Sở Đông và Tề Tiểu Bắc, đương nhiên là cậu sẽ không chú ý tới một nữ sinh bình thường như cô nàng.

Y tá không hề dừng tay, đâm kim vào tĩnh mạch của Diệp Thanh Thanh.

Diệp Thanh Thanh hơi nhe răng, thành khẩn nhìn bác sĩ Tạ: "Chị bác sĩ ơi, giờ bây giờ mới hỏi thì hơi kì, nhưng chị nói cho em biết rốt cuộc chị và thầy Trì muốn làm gì trong giấc mơ này được không?".

Bác sĩ Tạ đáp: "Chúng tôi chẳng muốn làm gì cả, nếu có thể mơ thì cứ mơ thôi".

Diệp Thanh Thanh nhìn gương mặt xinh đẹp mà lạnh lùng ấy.

Một giọt chất lỏng màu tím chảy qua ống, truyền vào cánh tay Diệp Thanh Thanh trong ánh mắt đầy hoảng sợ của Triệu Tú Tú.

Diệp Thanh Thanh bỗng nhiên thở dài.

Cô nàng nói: "Chị bác sĩ ơi, cho em xin lỗi".

Làn da đầy tươi trẻ của cô nàng tái đi, đôi tay đầy đặn trở nên héo quắt, đồng tử rã ra, lòng trắng mắt lan rộng, mái tóc cũng khô như cỏ.

Mùi xác thối tỏa ra từ người cô nàng, khiến Triệu Tú Tú suýt ngất xỉu.

Triệu Tú Tú kinh hãi nhìn Diệp Thanh Thanh bên cạnh đã biến thành một dáng vẻ hoàn toàn khác, đôi môi giần giật, đến cả tiếng a ư cũng kẹt lại trong cổ họng.

Xác sống Diệp Thanh Thanh gào lên một tiếng sắc nhọn, giơ tay kéo đứt sợi dây đang trói mình, những cái móng bén ngót xông thẳng về phía bác sĩ Tạ!

Dù tận mắt thấy một nữ sinh cấp ba dễ thương biến thành xác sống kinh dị trong nháy mắt, bác sĩ Tạ vẫn không biến sắc mảy may.

Cô nhanh chóng lùi về sau nhưng bả vai vẫn bị móng vuốt cào xẹt qua, máu tươi tuôn trào.

Y tá đứng cạnh ngẩn ra, vô thức tiến tới cản xác sống Diệp Thanh Thanh lại nhưng bị cô nàng tiện tay đẩy một cái ngã xuống đống dụng cụ, cả người co quắp rồi bất động như robot bị rò điện.

Bác sĩ Tạ ôm bên vai bị thương lùi ra sau, con ngươi màu nâu đậm không chút gợn sóng, ánh mắt hơi thu lại, rồi gõ hai lần trên máy tính bảng.

Sàn nhà bên dưới Diệp Thanh Thanh và Triệu Tú Tú mở ra, cả hai người và bàn phẫu thuật cùng rơi xuống dưới.

Xác sống Diệp Thanh Thanh sửng sốt, đến khi cô nàng phản ứng lại, muốn nhảy lên trên thì Triệu Tú Tú bị trói trên bàn phẫu thuật đã đáp đất rồi.

Muốn nhảy lên thì phải dùng Triệu Tú Tú làm bàn đạp...

Diệp Thanh Thanh do dự trong nháy mắt, vẫn quyết định rơi cùng Triệu Tú Tú.

Trong phòng phẫu thuật, bác sĩ Tạ lấy kéo cắt quần áo trên vai, dùng bông y tế lau qua vết thương rồi lại cầm băng gạc lên.

Tay cô hơi khựng lại.

Cô bị thương chưa tới năm phút đồng hồ mà vết thương trên vai đã bắt đầu thối rữa, tỏa ra mùi xác thối y hệt Diệp Thanh Thanh. Toàn bộ cánh tay phải đã tê rần và mất sạch cảm giác.

Xem ra không cần băng gạc nữa.

Bác sĩ Tạ trầm ngâm một lúc, lại gõ vài cái.

Chẳng bao lâu sau đã có vài y tá để xe thuốc bước vào, ăn ý sắp xếp lại các thiết bị trong phòng phẫu thuật. Một người đẩy Thạch Khải Viễn đang nằm trên giường ra ngoài.

Bác sĩ Tạ thò tay vào hộp điều chế, cầm lấy một bình nước thuốc màu tím đậm.

Tích.

Trên máy tính bảng hiện ra yêu cầu gọi video.

Bác sĩ Tạ tiện tay ấn nhận.

"Tiểu Trúc, em vẫn chưa tua ngược giấc mơ ư?". Gương mặt đầy lo lắng của Trì Tịch xuất hiện. "Đó là xác sống đấy! Nếu bị lây nhiễm thì...".

"Em biết". Tạ Kỳ Trúc khẽ nói. "Có phải anh chưa từng đưa em đi xem phim bao giờ đâu".

"Thế...". Trì Tịch nhìn bình thuốc màu tím đậm trong tay cô, bỗng hiểu ra: "Em muốn thử xem trùng Trúc Xanh có công dụng hay không ư?".

"Chẳng mấy khi có vật thí nghiệm ngoài ý muốn, không tốt à?". Tạ Kỳ Trúc đưa nước thuốc cho y tá đứng cạnh, cầm máy tính bảng tới trước bàn phẫu thuật. "Nếu biết cô bé ấy có bệnh xác sống thì lẽ ra em nên đổi cách nói chuyện từ đầu".

Những lời này có vẻ tiếc nuối, nhưng giọng điệu của cô vẫn rất lạnh nhạt.

Trì Tịch lo lắng khuyên: "Thứ này vẫn chưa được kiểm nghiệm! Lỡ thất bại thì phải làm sao? Bây giờ em tua ngược giấc mơ đi, sau đó để Diệp Thanh Thanh tấn công những vật thí nghiệm kia...".

Tạ Kỳ Trúc nói: "Chưa chắc lần tới chúng ta sẽ có ưu thế như lần này. Tua ngược giấc mơ cũng là một cách giúp họ tích lũy được thêm kinh nghiệm và thông tin".

Trì Tịch hơi khựng lại, ủ rũ: "Nếu không phải anh hoàn toàn không nhớ ra Diệp Thanh Thanh, có lẽ em đã chẳng bị thương".

Tạ Kỳ Trúc cụp mắt nhìn Trì Tịch ở đầu dây bên kia, khóe môi bỗng cong lên.

Cô vốn xinh đẹp, lúc cười cũng mang ý lạnh như đóa mai vàng trong trời đông giá rét, được phòng phẫu thuật trắng toát và những vết máu đỏ tươi tôn lên với vẻ đẹp khiếp người.

Trì Tịch nhìn mà ngẩn ngơ.

Tạ Kỳ Trúc nói: "Đừng nghĩ ngợi nhiều. Lát nữa em sẽ tiêm trùng Trúc Xanh, anh nhớ phải quan sát rồi ghi chép dữ liệu, nếu sau ba tiếng không có phản ứng tiêu diệt thì tiêm thêm lần nữa".

Trì Tịch mím môi, gật gật đầu.

"Đương nhiên, nếu trùng Trúc Xanh không có tác dụng thì anh hãy tua ngược giấc mơ".

Trì Tịch ngẩn người: "Anh cũng tua lại được ư?".

Tạ Kỳ Trúc nghiêng đầu vén tóc mai: "Được chứ, đây là giấc mơ của chúng ta cơ mà".

Khi Diệp Thanh Thanh nằm trên giường bị đẩy đi, Ân Lưu Minh đứng ở cửa phòng bệnh mình quan sát Thạch Khải Viễn.

Đến khi các y tá đi cả rồi, y mới đẩy cửa sổ, nhảy thẳng xuống từ lầu ba.

Bóng dáng Thẩm Lâu xuất hiện giúp y giảm lực rơi ngay khi chuẩn bị đáp đất.

Thẩm Lâu nhíu mày: "Giờ em ngầm mặc định là ta sẽ xuất hiện đấy à?".

Ân Lưu Minh không thèm để ý tới hắn, chỉ dùng sách minh họa triệu hồi Tư Hòa.

Một giây trước Tư Hòa còn ở trong phòng bệnh, một giây sau đã nhìn thấy Ân Lưu Minh, hiểu ra trong nháy mắt: "Cần tôi làm gì?".

Nếu chỉ cần sử dụng kĩ năng của động vật thân mềm biển sâu thì Ân Lưu Minh sẽ kích hoạt trực tiếp, nếu đã gọi anh tới thì chắc chắn có chuyện cần tới anh.

"Phiền anh điều tra rừng trúc một chút". Ân Lưu Minh chỉ vào rừng trúc phía sau khu nghỉ ngơi. "Đừng phân tích bằng mắt thường, mà hãy dùng cảm giác".

Tư Hòa ngớ ra: "Cảm giác gì?".

"Cảm giác bị tập kích".

Thẩm Lâu sờ cằm: "Mô phỏng lại cảnh Trì Tịch chết ở chỗ đó ư?".

Tư Hòa và Trì Tịch đều chết vì những cái xúc tu do động vật thân mềm biển sâu hóa thành, tất nhiên sẽ cực kì mẫn cảm với thủ phạm giết mình.

Ân Lưu Minh khẽ đáp: "Cảnh tượng Trì Tịch chết không thể bị xóa đi trong giấc mơ của cậu ấy, Tạ Kỳ Trúc cùng lắm chỉ có thể biến đổi cảnh tượng kia, rồi san sẻ cảm giác tuyệt vọng của giây phút sống còn mà lẽ ra Trì Tịch phải chịu đựng cho những người khác".

Tư Hòa hiểu ra: "Những bệnh nhân đó ư?".

Bảo sao những người còn sót lại đều có vẻ hoảng hốt và bất an.

"Một lúc nữa quyền kiểm soát của Tạ Kỳ Trúc đối với giấc mơ này sẽ bị giảm đi, lúc ấy có lẽ anh sẽ dễ tìm thấy "kẽ hở" của cảnh tượng nơi rừng trúc hơn".

Thẩm Lâu hỏi: "Em tin tưởng Diệp Thanh Thanh đến thế cơ à?".

Ân Lưu Minh đáp: "Thủ đoạn tấn công của Thanh Thanh chỉ có một thôi. Tạ Kỳ Trúc sẽ thẳng tay tua ngược giấc mơ, hoặc tự lấy mình ra để thí nghiệm".

Tưởng tượng và mơ cũng cần tập trung.

Khi Tạ Kỳ Trúc phải tập trung vào chính mình, thì sẽ lơi lỏng phía rừng trúc.

Tư Hòa gật đầu, quay người đi mất.

Thẩm Lâu khoanh tay: "Thế còn em?".

Ân Lưu Minh kéo mũ ngủ: "Đi tìm phòng giám sát".

Nếu Tạ Kỳ Trúc có thể nhìn thấy cảnh y nói chuyện với Trì Tịch thông qua camera, thì tất nhiên sẽ phải có một phòng giám sát riêng – thậm chí rất có thể nó nằm ngay trong phòng thí nghiệm của cô.

Tạ Kỳ Trúc thay vào vị trí của Trì Tịch lần trước, bây giờ người ở trong phòng giám sát... chắc chắn chính là Trì Tịch.

Thẩm Lâu nhíu mày: "Vậy em định đi đâu tìm?".

Ân Lưu Minh đáp: "Một nơi không thể thiếu trong đa số các bệnh viện kinh dị".

Ân Lưu Minh nhìn thời gian trong điện thoại, đợi thang máy.

Các bệnh nhân từng nói giữa đêm khuya mà đi bằng cái thang máy còn lại thì sẽ gặp ma, tới được nhà xác, đúng lúc y đang muốn gặp thử một lần.

Hai thang máy dùng chung một nút gọi. Ân Lưu Minh đợi thang bên trái xuống rồi bước vào ấn số tầng, lại bước ra ấn nút gọi, thang bên phải mới xuống.

Bên trong chỉ có nút xuống tầng một, không có tầng ngầm dưới đất.

Ân Lưu Minh trầm ngâm, đứng ngoài đợi thang máy đi xuống rồi giơ tay mở cánh cửa đã khép chặt.

Y đi bằng trục thang máy.

Két...

Cánh cửa sắt nặng trịch được mở ra, khí lạnh phả tới, chẳng khác nào mở cửa tủ lạnh.

Ân Lưu Minh nhanh chóng bước vào.

Thẩm Lâu đi xuyên qua bức tường theo sau, chậm rãi nói: "Hình như ở đây không có camera".

Ân Lưu Minh gật đầu, liếc hắn một cái.

Thẩm Lâu tự giác bay tới trước chiếu sáng giúp y, vẫn càu nhàu: "Trong mắt em ta chỉ có chừng ấy tác dụng thôi à?".

"Anh có nhiều tác dụng lắm". Ân Lưu Minh đáp. "Nhưng bây giờ chỉ cần chừng này là đủ".

Thẩm Lâu ngạc nhiên nhìn y.

Ân Lưu Minh cũng liếc lại với vẻ thắc mắc.

Thẩm Lâu cười: "Ta còn tưởng em trong nóng ngoài lạnh, hóa ra không phải".

Mặt Ân Lưu Minh vô cảm: "Anh làm việc của anh cho tốt đi".

"Ta vẫn chưa đủ sáng à?".

Hai người vừa đấu võ mồm vừa bước dọc theo lối đi.

Ân Lưu Minh nhảy xuống theo trục thang máy, phát hiện dưới tầng một có tổng cộng hai tầng cửa thang máy khác.

Cân nhắc đến tính đặc thù của nhà xác, y chọn tầng thứ hai. Điều kì lạ hơn nữa là tầng hai dưới lòng đất còn có hai cửa thang máy đối xứng ở trước và sau.

Ân Lưu Minh nghĩ ngợi rồi chọn cánh cửa đối diện hướng ban nãy. Sau khi dùng cách tương tự mở cửa, một lối đi âm u kì dị hiện ra.

Dường như Thẩm Lâu rất thích trêu Ân Lưu Minh buổi tối, lần nào cũng chạm sát ranh giới thì dừng lại, chưa bao giờ trêu cho y nổi cáu thật.

Cuối lối đi là một cánh cửa bằng thép.

Thẩm Lâu sờ cằm: "Đằng sau chính là nhà xác ư?".

Ân Lưu Minh giơ tay chạm vào đó, khẽ cau mày.

Đầu ngón tay y hơi ngứa ngáy. Nó lạnh như băng.

Y xòe tay phải, ngọn lửa của giận dữ và hối hận hiện ra: "Mượn chút sức mạnh nào".

Thẩm Lâu nhướng mày, giơ ngón tay, một vệt sáng xanh rơi vào trong ngọn lửa.

Ngọn lửa được phóng đại cấp tốc, lan tới chỗ cánh cửa thép.

Chỉ vài phút sau, nó đã bị nung chảy ra một lỗ đủ để một người đi qua.

Hơi lạnh bên trong lại càng khủng khiếp, ngọn lửa vừa được thu hồi lại mà cánh cửa thép đã nhanh chóng đông cứng, thậm chí còn kết lớp băng mỏng.

Ân Lưu Minh bước vào chưa tới một phút mà trên tóc y đã đọng băng.

Y không thể không triệu hồi ngọn lửa của giận dữ và hối hận ra thêm lần nữa để sưởi ấm.

Ngọn lửa co lại thành một cục rất nhỏ, tủi thân nằm nhoài trên bả vai Ân Lưu Minh.

Thẩm Lâu thì lại không hề bị ảnh hưởng, bay tới tủ trữ xác bên trái, ngón tay hơi ngoắc nhẹ, một ngăn tủ bị kéo ra.

Phía trong là một thi thể đã bị đông lạnh tới mức cứng đơ, tái xanh tái trắng.

Thẩm Lâu nhìn bộ quần áo bệnh nhân mà thi thể đang mặc: "Đây chính là bệnh nhân mất tích?".

Ân Lưu Minh lắc đầu: "Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành".

Y bước tới bên cạnh, tỉ mỉ quan sát thi thể kia.

Thi thể nằm yên tĩnh, bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ và chỉnh tề, tóc tai được cạo sạch, phần tay và lưng có vài vết thối rữa như bị bỏng.

Ân Lưu Minh nhìn một lúc, thò tay xuống gáy thi thể rồi lấy ra một tấm thẻ nhỏ.

[Giường 68 – lần luân hồi thứ hai: Hứa Dã, nam, 35 tuổi, sau khi tiêm trùng Trúc Xanh II không nảy sinh phản ứng lạ, lưu làm tiêu bản].

Thẩm Lâu nhíu mày: "Em ở giường 68 đúng không?".

Ân Lưu Minh gật đầu: "Có lẽ Lưu Định Quốc và Vương Đạm không đổi giường".

Nói cách khác, những chiếc giường họ đang ở chắc cũng thuộc về những người chơi trước.

Nhưng chẳng phải giấc mơ này có tỉ lệ qua ải 100% hay sao, tại sao lại có người chơi bị đông lạnh ở đây?

Ân Lưu Minh nghĩ ngợi một chốc, lôi hẳn thi thể ra khỏi tủ trữ xác mà cẩn thận kiểm tra phần chân và bàn chân.

Thẩm Lâu khá ngạc nhiên: "Em kiểm tra gì thế?".

"Toàn thân không có vết hoen tử thi, lòng bàn chân rất sạch sẽ, chân không có lông". Ân Lưu Minh đặt thi thể xuống. "Tư thế rất tự nhiên, so với chết rồi được đưa vào đây thì giống kiểu bị đóng băng trong nháy mắt khi còn sống hơn".

Thẩm Lâu nhíu mày.

"Trò chơi Ác Mộng đã xác định tỉ lệ qua ải của giấc mơ này là 100%...".

Thẩm Lâu nói: "Cái đó không sai được".

Ân Lưu Minh đóng ngăn tủ lại: "Rõ ràng thi thể ở đây không phải cơ thể thật của người chơi. Có lẽ tương tự như một bản phục chế".

Thẩm Lâu sờ cằm.

Tuy ở thế giới thực chưa có công nghệ phục chế cơ thể người, nhưng đây là giấc mơ của Tạ Kỳ Trúc, cô có quyền kiểm soát tuyệt đối, phục chế được cơ thể người chơi thì cũng không có gì lạ.

"Vậy Tạ Kỳ Trúc bắt người chơi vào làm thí nghiệm, có mẫu vật đáng ghi chép thì phục chế rồi giữ lại, không có thì thả luôn". Thẩm Lâu tổng kết. "Phòng quan sát kiêm thí nghiệm cỡ lớn này đúng là đạt tiêu chuẩn nhỉ".

Ân Lưu Minh khởi động tay chân.

Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Nhưng vẫn chưa tìm được phòng giám sát đâu".

"Thế thì phải vượt qua người gác cửa trước".

Ân Lưu Minh quay đầu nhìn cánh cửa đã bị chính mình nung chảy trước khi vào.

Một lớp băng đang dần che kín nó lại như có sinh mệnh, chặn đường lui của y.

Ân Lưu Minh giơ tay, một thanh giáo dài hiện ra.

Nhà xác càng lúc càng lạnh, thậm chí hơi lạnh màu xanh lam còn đạt tới mức có thể thấy bằng mắt thường.

Ân Lưu Minh nheo mắt, bỗng vung mạnh cây giáo đâm vào một góc!

Khi rụt lại, mũi giáo đã bị kết băng.

Một luồng khí vô hình chợt lóe lên mang theo cả vết băng. Phần cuối của nó để lộ hình dáng thật – thứ chất lỏng có vẻ là nửa trong suốt, xung quanh không ngừng quanh quẩn khí lạnh.

Thẩm Lâu trôi giữa không trung, nhìn nó đầy hứng thú: "Cái con bé bé này là gì thế?".

"Theo phong cách giấc mơ của Tạ Kỳ Trúc thì là formaldehyde [1] hoặc nitơ lỏng [2]". Ân Lưu Minh vung tay, ngọn lửa của giận dữ và hối hận cuồn cuộn xông tới, bị kẻ địch phủi tắt dễ dàng.

[1] Chất dùng để bảo quản xác chết.

[2] Chất có tác dụng đông lạnh, có thể gây đóng băng ngay khi tiếp xúc với mô sống.

Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Chắc em không thể không biết nước khắc lửa chứ?".

Hắn còn chưa dứt lời đã có cảm giác eo mình bị va mạnh một cái!

Chẳng biết thứ chất lỏng nửa trong suốt kia đã nảy sinh cộng hưởng gì với cơ thể cũng nửa trong suốt của Thẩm Lâu hay cho rằng hắn là đồng loại mà cứ chốc chốc lại xông đến, dường như muốn dung hợp vào cơ thể hắn.

Thấy không dung hợp được, mớ chất lỏng tủi thân thổi mấy hơi băng.

Thẩm Lâu: "... Mi gọi ai là papa đấy?".

Tiếng cười nhạo không chút giấu giếm của Ân Lưu Minh vang lên giữa nhà xác.

Thẩm Lâu dùng một tay nhấc y lên, cạn lời nhìn cái con bé bé với hình thể không cố định: "Thứ này có vẻ không dễ dùng đâu, em nhất định phải thu thập à?".

Ân Lưu Minh đã lấy sách minh họa ra: "Nói nhảm ít thôi".

Dưới sự uy hiếp của "papa", chất lỏng kia đi vào sách minh họa mà không hề phản kháng.

[Yêu tinh nitơ lỏng].

[Xuất xứ từ giấc mơ: Bệnh viện trắng luân hồi].

[Độ hiếm: ★★].

[Sức mạnh: 20].

[Tính chất công kích: 20].

[Lí tính: 10].

[Mô tả: Tinh linh nitơ lỏng, quanh năm suốt tháng cần cù hạ thấp nhiệt độ. Thi thoảng sẽ phân thân làm nhiều con, nhưng rồi sẽ dung hợp lại].

[Kĩ năng đã mở khóa: Khí lạnh LV2 (tốn 1 điểm, thổi hơi lạnh toat vào mục tiêu)].

Thẩm Lâu à một tiếng: "Bảo sao nó coi ta là papa".

Thì ra chính nó cũng thích phân thân rồi hợp lại.

Tuy yêu tinh nitơ lỏng đã được thu vào sách minh họa, nhưng khí lạnh khắp nhà xác vẫn không hề giảm bớt.

Ân Lưu Minh nghĩ ngợi, bảo Thẩm Lâu bay khắp các góc.

Hắn nghe theo, lại dẫn ra được ba con yêu tinh nitơ lỏng nữa. Đám yêu tinh ấy cũng bị dụ dỗ bởi cơ thể nửa trong suốt của Thẩm Lâu, cứ đụng mạnh vào hắn đòi dung hợp.

Thẩm Lâu thở dài: "Ta không phải papa của bọn mi thật mà".

Hắn nhìn Ân Lưu Minh: "Thế mấy con này thì sao đây?".

Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ, lại cầm sách minh họa triệu hồi con yêu tinh vừa thu được ban nãy ra, chỉ vào ba con còn lại: "Có dung hợp được với chúng nó không?".

Yêu tinh nitơ lỏng khẽ nhúc nhích, dường như hơi ngẩn ngơ, thân thể bằng chất lỏng khẽ động đậy.

Ân Lưu Minh thoáng cau mày.

Y có thể giao tiếp với mọi quái vật khác trong sách minh họa, nhưng con yêu tinh nitơ lỏng này lại chống cự rất mạnh mẽ với sự giao tiếp ấy.

Giống hệt hai vật phẩm ba sao duy nhất hiện nay là "Cá khổng lồ biển sâu" và "Búp bê dây cót".

Nhưng lần này sách minh họa không hề nhắc nhở rằng nó chưa bị thu phục hoàn toàn.

Yêu tinh nitơ lỏng không để ý tới Ân Lưu Minh, nhưng lại uốn éo với Thẩm Lâu mấy lần, "nhìn" hắn với vẻ chờ mong.

Khóe miệng Thẩm Lâu giần giật, ban nãy mới vừa nhấn mạnh mình không phải papa nó, nhưng nhìn Ân Lưu Minh cau mày thì bỗng khựng lại rồi nhếch môi: "Đúng, ta là papa của mi".

Yêu tinh nitơ lỏng bèn vui sướng nhún nhảy.

Ân Lưu Minh nhíu mày: "Anh lại định làm gì đấy?".

"Em không muốn nó nghe lời à?". Thẩm Lâu chậm rãi nói. "Ta có một biện pháp tốt đây".

Ân Lưu Minh ngay tức khắc hiểu hắn định làm gì, vừa mở miệng chưa kịp từ chối đã thấy Thẩm Lâu nói tiếp với yêu tinh nitơ lỏng – "Đó là mama của mi, phải nghe lời mama".