Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 57: Bệnh Viện Trắng Luân Hồi (5)




Edit: Ryal

Ánh mắt Ân Lưu Minh hơi trầm xuống.

Chẳng trách giấc mơ này lại mang tên "Bệnh viện trắng luân hồi".

Chắc chắn đây là từ ấn tượng của Trì Tịch với "Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi" mà ra – khi họ vượt giấc mơ ấy, nếu nhiệm vụ khi lên lớp không được hoàn thành thì thời gian của một ngày sẽ bị tua lại.

Nhưng so với Sở Đông, một trong số những kẻ tạo ra giấc mơ ấy, rõ ràng chủ nhiệm Tạ có năng lực kiểm soát cao hơn nhiều. Bởi cô có thể tua lại toàn bộ giấc mơ bất cứ lúc nào.

Giọng nói hoảng hốt của Triệu Tú Tú bỗng vang lên: "Anh sao thế, Kha Học Gia?".

Ân Lưu Minh quay đầu, phát hiện Kha Học Gia đang vỗ vai Thạch Khải Viễn đầy hứng khởi: "Tôi nói chứ, người anh em! Anh rèn luyện thế nào mà có vóc người to con thế, dạy tôi với được không?".

Đôi mày rậm của Thạch Khải Viễn xoắn lại vào nhau, gã nhấc nắm đấm lên, lửa giận sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào, dường như sẽ thụi một cú vào mặt Kha Học Gia ngay lập tức.

Nhiếp Quân và Phùng Phong đều nhìn cảnh tượng ấy với vẻ khiếp sợ.

Ân Lưu Minh thậm chí còn biết họ đang nghĩ gì: Kha Học Gia trông như con gà ốm mà dám khiêu khích Thạch Khải Viễn! Chẳng lẽ cậu ta có vũ khí bí mật gì?

Nắm đấm của Thạch Khải Viễn mạnh mẽ vung lên!

Bộp!

Nó được vững vàng đón lấy.

Một tay Ân Lưu Minh đỡ tay Thạch Khải Viễn, một tay khác túm cổ Kha Học Gia kéo ra.

Một bàn tay màu lam nhạt thuận theo đó mà mò vào gáy Kha Học Gia rồi rụt về thật nhanh.

Kha Học Gia giật mình, tỉnh táo lại: "Ơ... Tôi đang làm gì thế?".

Cậu ta nhìn nắm đấm to đùng của Thạch Khải Viễn trước mắt, tái mặt, vội vã lùi lại mấy bước.

Ân Lưu Minh đoán có thể Kha Học Gia đã hít phải một chút nọc độc, y buông tay Thạch Khải Viễn xuống: "Tôi nói rồi, tấn công người chơi khác thì sẽ bị hệ thống trừng phạt".

Cơ mặt Thạch Khải Viễn căng cứng như tảng đá, chẳng biết có phải do bị thực lực của Ân Lưu Minh uy hiếp hay không mà gã chỉ hừ một tiếng, im lặng nhích sang bên cạnh.

Triệu Tú Tú nhìn Ân Lưu Minh với vẻ hoảnng hốt: "Anh Ân, chuyện gì thế này?".

"Có lẽ là cơ chế của giấc mơ, khi chúng ta kích hoạt sự việc nào đó thì nó sẽ quay trở lại lúc ban đầu".

Mab chậc lưỡi: "Tôi ghét nhất là bị tua lại trò chơi đấy".

Lúc trước Ân Lưu Minh dùng kĩ năng của Tư Hòa nên anh đã quay về sách minh họa, thảo nào Tư Thành lại trưng ra cái mặt lạnh căm căm như mắc hội chứng tuổi dậy thì thế kia.

Y ngẫm nghĩ, vẫn đi lấy số đúng theo quy trình.

Nhiếp Quân nhỏ giọng hỏi: "Sao lần này không có gợi ý nhiệm vụ?".

Ân Lưu Minh đáp: "Vì nhiệm vụ của hệ thống không bị tua lại".

Giấc mơ này kém xa so với giấc mơ trừng phạt "Công viên dây cót giải trí" có thể quấy rối hệ thống của Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, luân hồi chỉ là một cơ chế trong đó mà thôi.

Đăng kí, chia phòng bệnh, y tá dặn dò, giống hệt lúc trước.

Lần này Thạch Khải Viễn rất ngoan ngoãn, không gây sự, nên cũng không bị trói trên giường bệnh.

Ân Lưu Minh đứng trước cửa sổ ở phòng mình, nhìn ra bên ngoài.

Ban ngày có khá nhiều người tới khu nghỉ ngơi trog rừng trúc, tụ thành tốp năm tốp ba. Gió thổi phớt qua những rặng trúc cao chót vót, trong màu lá xanh nhạt còn thoáng thấy được ánh phản chiếu nơi mặt hồ, nếu không tính sự "đặc sắc" của bệnh viện này thì đây đúng là một địa điểm an dưỡng tốt.

Y quay về giường bệnh, đợi Trì Tịch tới.

Nếu là kẻ tạo giấc mơ thì hẳn Trì Tịch sẽ không bị tua lại.

Tới giờ kiểm tra phòng, Ân Lưu Minh nhìn vị bác sĩ đẩy cửa xuất hiện, nhíu mày.

Nữ bác sĩ tóc ngắn đứng ở cửa phòng, khoảng cách giữa đôi lông mày dài mảnh và hai hốc mắt hơi hẹp, khiến gương mặt xinh xắn của cô có vẻ lạnh lùng như băng.

Cô cúi xuống nhìn sổ bệnh án trong tay, tự giới thiệu bản thân: "Tôi họ Tạ, tên đầy đủ là Tạ Kỳ Trúc, bác sĩ điều trị chính của mọi người. Gọi tôi là bác sĩ Tạ là được".

Ân Lưu Minh nheo mắt.

Tạ Kỳ Trúc, bạn gái của Trì Tịch, chủ nhiệm Tạ trong lần luân hồi đầu tiên.

Người đã lâm vào hôn mê trong thế giới thực.

Một kẻ tạo giấc mơ khác.

Tạ Kỳ Trúc có vẻ rất lạnh nhạt, với bệnh nhân nào cũng tỏ ra thờ ơ, xác nhận qua loa rằng bệnh nhân không vắng mặt rồi xoay người đi mất.

Diệp Thanh Thanh hơi ngớ ra: "Không phải thầy Trì ư?".

Ân Lưu Minh dời mắt: "Có lẽ bởi Trì Tịch quá dễ dao động".

Diệp Thanh Thanh biết chuyện y đã cố trà trộn vào phòng phẫu thuật, đoán rằng có lẽ Ân Lưu Minh đã trò chuyện với Trì Tịch, bèn ngẩn ngơ gãi đầu: "Ặc, nghĩa là chị bác sĩ này là bạn gái của thầy Trì đúng không?".

Sau chuyến kiểm tra phòng, các người chơi lại cùng tập hợp.

Ân Lưu Minh chia sẻ những thông tin mình đã tìm được trong phòng phẫu thuật – những chuyện liên quan tới Trì Tịch đều bị giấu đi, chỉ nói vài chuyện liên quan tới bản chất của giấc mơ.

Kha Học Gia cũng kể lại: "Tôi tháo hết khẩu trang của các y tá xuống thử xem, ai ngờ họ giống nhau y hệt! Họ còn định truyền vật sống gì đó vào cơ thể tôi ấy...".

Cậu ta đưa tay vào túi quần, móc ra một cái túi truyền màu tím: "Ầy, đây".

Những người khác hơi giật mình: "Cậu mang ra ngoài đấy à?".

Kha Học Gia gãi đầu: "Tôi cảm thấy nó sẽ có tác dụng, nên nhét vào túi luôn".

Triệu Tú Tú nhỏ giọng: "Anh to gan thật đấy".

Thạch Khải Viễn khinh thường xì một tiếng.

Rõ ràng Kha Học Gia và Triệu Tú Tú đều hơi sợ Thạch Khải Viễn, nên cả hai rụt cổ không nói thêm gì nữa.

Ân Lưu Minh nhìn gã: "Tôi vẫn chưa hỏi chuyện anh. Nửa đêm anh vào rừng trúc làm gì? Sau đó tôi có đi theo, nhưng không tìm thấy anh".

Sắc mặt Thạch Khải Viễn cứng đờ, gã cắn răng: "Tao cũng không biết".

Đối diện với ánh mắt y, Thạch Khải Viễn có hơi xấu hổ: "Tao không biết thật! Lúc đi tới cái hồ kia thì tao nhìn thấy một người đứng đó, định lại gần hỏi xem có chuyện gì, sau đó đầu óc quay mòng mòng, lúc tỉnh táo lại thì đã nhìn thấy chúng mày rồi".

Ân Lưu Minh cau mày: "Người đó có ngoại hình thế nào?".

"Trời tối nên không thấy rõ... Nhưng chiều cao có vẻ là nữ giới".

"Có phải bác sĩ Tạ không?".

Thạch Khải Viễn lắc đầu: "Chỉ thấy bóng lưng, không biết được".

Ân Lưu Minh sờ cằm.

Thực ra với họ thì thời gian đảo ngược cũng không phải chuyện xấu.

Dù sao những thông tin đã có được vẫn chưa hết tác dụng.

Triệu Tú Tú bất an hỏi: "Anh Ân, tiếp theo chúng ta phải làm gì?".

Ân Lưu Minh mỉm cười: "Tôi nói rồi, vượt ải là chuyện của mọi người, tôi chỉ có thể hướng dẫn đôi chút còn cụ thể thì phải tự mò mẫm. Tôi đề nghị, đầu tiên mọi người nên lần theo những manh mối đã phát hiện để tìm logic của giấc mơ".

Rồi y nhìn Kha Học Gia: "Tôi mượn cái đó một chút được không?".

Cậu ta hào phóng đưa ngay: "Mời anh Ân".

Ân Lưu Minh tới phòng điều chế tìm một ống nghiệm rỗng, rót một chút chất lỏng màu tím mà Kha Học Gia đã đem về vào đó, rồi lấy sách minh họa chụp lên.

[Trùng Trúc Xanh].

[Xuất xứ từ giấc mơ: Bệnh viện trắng luân hồi].

[Độ hiếm: ★].

[Sức mạnh: 10].

[Tính chất công kích: 10].

[Lí tính: 0].

[Mô tả: Con trùng này có vẻ rất buồn nôn, sở hữu năng lực trị thương, nhưng thứ phải đánh đổi tất nhiên là...].

[Kĩ năng đã mở khóa: Phép chữa trị LV1 (tốn 1 điểm, chữa trị những vết thương không quá nghiêm trọng)].

Ân Lưu Minh nhíu mày, nói cảm ơn với Kha Học Gia.

Chắc hẳn trùng Trúc Xanh chính là đối tượng nghiên cứu của Tạ Kỳ Trúc. Nếu so sánh với Tạ Kỳ Trúc trong hiện thực, có lẽ cô đang nghiên cứu loại thuốc nào đó.

Sách minh họa ghi chú rằng trùng Trúc Xanh sẽ có tác dụng phụ nhưng lại không nói rõ, chắc chắn có liên quan tới cơ chế của giấc mơ và bản thân Tạ Kỳ Trúc.

Nghe nói thứ này có thể chữa trị, Kha Học Gia nén cảm giác buồn nôn mà cất số chất lỏng còn lại đi.

Lỡ đâu nó lại cứu mạng mình thì sao.

Sau khi trao đổi thông tin, các người chơi bèn chia ra.

Triệu Tú Tú kéo Nhiếp Quân ra ngoài.

Cơ thể cao lớn của Thạch Khải Viễn chặn trước mặt hai cô gái.

Triệu Tú Tú siết tay Nhiếp Quân thật chặt, mặt tái đi.

Nhiếp Quân nhận ra có điều gì không đúng, chỉ cảnh giác nhìn Thạch Khải Viễn rồi kéo Triệu Tú Tú lùi về sau: "Thạch Khải Viễn, anh Ân đã nói rồi, tấn công người chơi khác thì sẽ bị phạt".

Thạch Khải Viễn nhìn Triệu Tú Tú một cái, chợt nhếch miệng cười: "Tao biết".

Gã dứ dứ nắm đấm với cô, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, rồi quay người bỏ đi.

Triệu Tú Tú mềm nhũn cả người, co quắp ngồi xuống.

Nhiếp Quân cau mày: "Tối nay cô có cần sang phòng tôi không?".

Triệu Tú Tú chỉnh lại tóc tai, cắn môi dưới: "Không... Có lẽ không sao đâu".

Ánh mắt cô hướng tới Diệp Thanh Thanh đang nhảy chân sáo theo sau Ân Lưu Minh.

Ân Lưu Minh tới phòng bệnh của Tư Thành.

Vì thời gian đã đảo ngược nên Tư Hòa vẫn đang ở trong sách minh họa, lần này chỉ có chín người đăng kí, Tư Thành một mình một phòng.

Tư Thành còn tưởng Ân Lưu Minh tới để thả Tư Hòa ra, nào ngờ y lại chỉ lên trần nhà.

Hắn hiểu ý trong nháy mắt, rút ra một con dao găm từ cạnh ủng, đi một vòng quanh phòng bệnh rồi nhảy lên quăng thẳng về phía trần nhà.

Hai bóng đèn gắn bên tường và camera giám sát trong đó đều vỡ nát.

Khi ấy Ân Lưu Minh mới đặt tay lên sách minh họa, thả Tư Hòa ra.

Tư Thành xác nhận Tư Hòa vẫn còn an toàn thì mới yên tâm, cau mày hỏi: "Sao phải phiền phức thế?".

"Chủ nhiệm Tạ không biết Tư Hòa là người trong sách minh họa, có lẽ bây giờ cô ấy vẫn nghi ngờ không biết Tư Hòa đã đi đâu. Tôi định để Tư Hòa tạm thời đi cùng cậu, nhưng cậu phải che giấu hành tung cho anh ấy".

Tư Thành đã hiểu: "Không thành vấn đề".

Cậu im lặng một lúc, rồi nói: "Anh có thể để anh trai tôi giả làm tôi".

Ân Lưu Minh nhíu mày.

"Trong một lần vượt ải, tôi và anh tôi từng đổi thân phận cho nhau". Tư Thành liếc Tư Hòa. "Hai anh em tôi đã lớn lên bên nhau từ bé, rất hiểu hành động và thói quen của nhau".

Hơn nữa bây giờ Tư Hòa còn có năng lực biến hình.

Tư Hòa bị Tư Thành nhìn như thế thì hơi khó chịu, anh dời mắt, nhưng vẫn gật đầu: "Được đấy".

Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ, vỗ tay: "Thế thì chúng ta không cần phá hết hệ thống giám sát... Quấy nhiễu Tạ Kỳ Trúc và Trì Tịch một chút thì hơn".

Tư Thành qua loa gật đầu.

Hắn tới giấc mơ này chỉ để nối lại tình anh em với Tư Hòa, hoàn toàn không để ý tới những chuyện đang xảy ra.

Tư Hòa nhìn ánh mắt cố chấp và trắng trợn của Tư Thành, đau đầu day huyệt thái dương.

Ngày trước khi Tư Thành mạo hiểm vượt ải, anh nhiều lần không khuyên được, giờ Tư Thành không mạo hiểm nữa nhưng lại đổi đối tượng sang anh, anh vẫn không khuyên được.

Diệp Thanh Thanh tự chạy đi điều tra thuốc cho bệnh nhân, còn Ân Lưu Minh quay lại phòng khám.

Khi trước là Trì Tịch, giờ đổi thành Tạ Kỳ Trúc.

Y hơi nghĩ ngợi, đi thẳng vào bên trong.

Tạ Kỳ Trúc dừng gõ phím, ngước lên nhìn: "Có chuyện gì?".

Nhìn từ khoảng cách gần, gương mặt của Tạ Kỳ Trúc có hơi đẹp quá mức. Những đường nét dễ chịu, sống mũi cao thẳng, nhưng thần thái cô quá lạnh lùng, khi nhìn người khác thì ánh mắt không mấy tập trung như đang suy tính chuyện khác, giọng nói cũng tự mang vẻ xa cách.

Ân Lưu Minh ngồi đối diện Tạ Kỳ Trúc, nhìn biểu cảm trên mặt cô.

Tạ Kỳ Trúc nhìn lại với vẻ lạnh lùng.

Một lúc lâu sau, Ân Lưu Minh bỗng cất lời: "Tôi đã gặp cô ở bệnh viện số ba".

Tạ Kỳ Trúc không hề biến sắc.

"Trong hiện thực cô đã hôn mê, cô biết không?".

Ngón tay Tạ Kỳ Trúc gõ lên bàn, giọng vẫn lạnh nhạt: "Những chuyện cậu biết tôi đều biết, tôi cũng không có khúc mắc gì cần cậu tháo gỡ giúp đâu... Nể mặt Trì Tịch, tôi sẽ không làm khó các cậu, cứ làm xong nhiệm vụ rồi qua ải đi".

Ân Lưu Minh im lặng một chốc, rồi hỏi: "Nếu tôi nói mục đích của tôi là phá ải thì sao?".

Nghe những lời khiêu khích của y, biểu cảm của Tạ Kỳ Trúc không hề thay đổi: "Thế thì cứ thử xem".

"Giấc mơ này chỉ được đánh giá một sao trong trò chơi Ác Mộng, độ khó không cao".

Tạ Kỳ Trúc đáp: "Cứ thử xem".

Ân Lưu Minh quan sát cô một hồi, đột nhiên hỏi: "Trì Tịch đâu?".

"Không cần cậu quan tâm". Tạ Kỳ Trúc nói. "Anh ấy rất khỏe mạnh".

Ân Lưu Minh gật đầu, đứng dậy: "Thay tôi hỏi thăm cậu ấy nhé".

Dứt lời, y quay người rời đi.

Ra khỏi phòng, Ân Lưu Minh mới nhíu mày thật chặt.

Thẩm Lâu hiện lên ngay cạnh, cũng hiếm khi nhíu mày: "Cứ thế thì khó thật".

Ân Lưu Minh liếc hắn một cái: "Anh nghĩ sao?".

"Chắc không khác mấy so với giấc mơ công viên giải trí". Thẩm Lâu buông tay. "Cô gái này cũng có khả năng hoàn toàn kiểm soát giấc mơ".

"Anh cũng từng nói, chỉ hai loại người có thể hoàn toàn kiểm soát giấc mơ của mình: kiểu có năng lực tưởng tượng mạnh trời sinh như Nguyệt Nguyệt, và kiểu lí tính có thể hoàn toàn kiểm soát tâm trạng bản thân".

Trong quá trình đối thoại vừa rồi, dù phải đối diện với sự việc ở thế giới thực hay sự khiêu khích của Ân Lưu Minh, gương mặt Tạ Kỳ Trúc đều không hề có lấy một chút gợn sóng.

Có thể Tạ Kỳ Trúc chỉ là một công cụ giống như các y tá, hoặc bản thân cô có lí tính mạnh mẽ tới mức nắm quyền hoàn toàn kiểm soát tâm trạng mình.

"Từ những lời Trì Tịch đã nói, có thể đoán được tính cách của Tạ Kỳ Trúc không phải lạnh lùng mà là nhạt nhẽo". Ân Lưu Minh vừa đi vừa nói. "Không phải cô ấy tự cao tự đại, mà là cô ấy nghĩ phần lớn những cảm xúc không nhất thiết phải được sinh ra, hoặc sau khi chúng sinh ra thì quyết định của bản thân sẽ bị quấy nhiễu, nên mới không có cảm xúc".

Thẩm Lâu nhíu mày: "Hình như em rất hiểu về loại người như thế".

"Đúng". Ân Lưu Minh khẽ gật đầu. "Bởi tôi trong quá khứ cũng vậy thôi".

Thẩm Lâu lắng tai nghe.

"...".

Ân Lưu Minh vốn không muốn nói, nhưng hắn đã ra vẻ hứng thú nên y lại tiếp tục: "Sau khi được ông nhận nuôi, tôi đã không biểu lộ bất kì cảm xúc nào trong một khoảng thời gian rất dài. Giáo viên lo tôi bị tự kỉ nên bảo ông đưa tôi đi tìm chuyên gia tâm lí".

Đây là lần đầu Thẩm Lâu nghe Ân Lưu Minh kể về chuyện của y, hắn ngạc nhiên nhíu mày: "Nhận nuôi?".

Ân Lưu Minh gật đầu. "Khi còn trẻ ông vướng bận sự nghiệp nên không rảnh rỗi kết hôn, về già lại muốn có con cháu, nên tới viện mồ côi chọn một đứa trẻ bị vứt bỏ – chính là tôi".

Thẩm Lâu à một tiếng, ra hiệu cho y tiếp tục.

"Sau vài lần gặp chuyên gia tâm lí, tôi mới dần học được cách biểu hiện cảm xúc như người bình thường". Ân Lưu Minh hơi ngẫm nghĩ, đổi cách dùng từ. "Phải nói là cách ngụy trang mới đúng".

Khi con người có được thứ gì đó, họ phải vui, phải cười;

Khi con người mất đi thứ gì đó, họ phải buồn, phải khóc.

Khi con người và con người giao tiếp, họ truyền đạt cảm xúc cho nhau. Và cảm xúc chính là thứ mà những người bình thường đều hiểu, đều có thể sở hữu.

Nếu một người chưa bao giờ để lộ cảm xúc, chắc chắn kẻ ấy sẽ bị những người khác nghi ngờ là có bệnh tâm lí, thậm chí bị cho là quái thai.

Ân Lưu Minh phải dùng rất nhiều thời gian để học cách trở nên giống người bình thường.

Thẩm Lâu bối rối sờ cằm: "Em đừng bảo từ trước đến nay cảm xúc của em đều là giả đấy nhé... Thế thì ta sẽ thấy ta ngu ngốc lắm khi đã tin vào hiệu ứng cầu treo".

Ân Lưu Minh nhìn hắn với vẻ kinh ngạc, lắc đầu: "Dĩ nhiên là không phải... Không phải tôi không nảy sinh cảm xúc, mà là cảm xúc của tôi rất ít ỏi, những việc khiến người khác hết sức vui mừng thì với tôi đó chỉ là một chút vui thôi, và một chút đó có được thể hiện ra không cũng chẳng quan trọng".

Thẩm Lâu nói: "Bảo sao em lại dứt khoát giết Lôi Anh Triết mà không hề trúc trắc chút nào. Loại người như em, hơi không chú ý một chút là sẽ bước lên con đường phản xã hội hoặc phản nhân loại đúng không?".

Cảm xúc có kết nối chặt chẽ với cảm giác tội lỗi, mà cảm giác tội lỗi chính là mắt xích đầu tiên gắn với đạo đức.

Gương mặt Ân Lưu Minh không hề đổi sắc: "Xin lỗi rất nhiều vì chưa trở thành tên phản nhân loại nhé... Một u hồn trong trò chơi Ác Mộng như anh thì quan tâm tới nhân loại làm gì?".

Thẩm Lâu hơi dừng lại, rồi bật cười: "Em nói đúng... Mà suy cho cùng thì thân phận của ta và em đúng là trái ngược, nhưng ta còn giống con người hơn em".

Ân Lưu Minh không thèm chấp hắn, lái đề tài về quỹ đạo ban đầu: "Dù giấc mơ của Tạ Kỳ Trúc được đánh giá một sao thì chắc hẳn nguyên nhân là vì những người chơi mới đều qua ải cả, nguyên nhân họ được qua ải chỉ là do Tạ Kỳ Trúc cảm thấy họ không có giá trị".

Thẩm Lâu nói: "Theo những gì Trì Tịch đã tiết lộ thì Tạ Kỳ Trúc đang tiến hành thí nghiệm gì đó".

"Bạn cùng trường của Tạ Kỳ Trúc làm việc ở bệnh viện số ba, rất có thể cô ấy cũng trong ngành y". Ân Lưu Minh phân tích. "Sau khi biết về sự tồn tại của giấc mơ và trò chơi Ác Mộng từ Trì Tịch, Tạ Kỳ Trúc sử dụng lí tính tuyệt đối của bản thân để cải tạo giấc mơ thành cảnh tượng bây giờ, bắt người chơi làm vật thí nghiệm, khi thí nghiệm đã có kết quả hoặc vật thí nghiệm hết giá trị thì cô ấy sẽ quăng họ tới chỗ dành cho vật thí nghiệm bị vứt bỏ... Nơi đó chính là nơi có đáp án về những bệnh nhân mất tích, sau đó người chơi hoàn thành nhiệm vụ rồi qua ải".

Thẩm Lâu vỗ tay.

Ân Lưu Minh nói: "Nhưng vẫn có hai vấn đề khá kì lạ: tất nhiên trong giấc mơ này thì Trì Tịch và Tạ Kỳ Trúc sẽ có ảnh hưởng tới lẫn nhau, hẳn cô ấy phải biết sau khi tỉnh lại thì Sở Đông gần như không nhớ gì về mọi việc trong mơ – người có lí tính tuyệt đối như thế thì sao phải ở lại giấc mơ để làm thí nghiệm? Dữ liệu thí nghiệm đâu thể được mang về hiện thực".

Thẩm Lâu tiếp lời: "Vấn đề thứ hai, nếu cô ta thực sự không có chấp niệm thì lại trở thành kẻ tạo giấc mơ".

Một giấc mơ đơn thuần sẽ tan biến một khi ta đã tỉnh dậy, chỉ những người có chấp niệm rất sâu mới chìm đắm vào trong mơ, cần người chơi của trò chơi Ác Mộng tới cứu.

Ân Lưu Minh ngẩng đầu nhìn đèn trần trên hành lang, im lặng.

Thẩm Lâu nói: "Nếu em thực sự chỉ định phá ải thôi thì có một biện pháp rất đơn giản".

Ân Lưu Minh liếc hắn một cái: "Cái gì".

Thẩm Lâu làm động tác bẻ gãy: "Dốc hết toàn lực. Không quan tâm tới chấp niệm của cô ta, thẳng tay dùng bạo lực phá nát giấc mơ này là được".

Ân Lưu Minh im lặng nhìn hắn.

"Ta không đề nghị em dùng cách đó với những giấc mơ cấp cao hơn, bởi em không đủ năng lực". Thẩm Lâu xòe tay. "Nhưng sức mạnh của giấc mơ một sao là có hạn, nhiều lắm cũng chỉ là cơ chế đặc biệt, sức mạnh của ta đã được phục hồi kha khá, chúng ta vẫn có thể cho nổ tung giấc mơ này".

Ân Lưu Minh trầm ngâm, lắc đầu: "Nếu Trì Tịch muốn ở đây thì tôi muốn hỏi lại cậu ấy".

"Em đâu có tìm được cậu ta".

Ân Lưu Minh đáp: "Vậy thì phải xem trình độ kiến tạo giấc mơ của Tạ Kỳ Trúc thế nào".

Ân Lưu Minh cũng đập vỡ hết camera giám sát trong phòng mình giống Tư Thành, rồi chờ NPC cùng phòng quay lại.

Bệnh nhân chung phòng với y vẫn là Vương Đạm và Lưu Định Quốc.

Nhờ bộ đồ ngủ heo hồng và gương mặt điển trai, Ân Lưu Minh nhanh chóng chiếm được hảo cảm của hai bạn cùng phòng, y nói chuyện phiếm một hồi lâu rồi lơ đãng hỏi: "Nghe nói trước khi em nhập viện thì bác sĩ điều trị chính là một bác sĩ nam còn rất trẻ ạ?".

"Em hỏi bác sĩ Trì ư?". Vương Đạm chậm rãi lột vỏ quýt, cười. "Sao, hôm nay em chưa gặp cậu ấy à?".

"Hôm nay em gặp một nữ bác sĩ họ Tạ".

Tay Vương Đạm run lên, quả quýt rơi xuống đất.

Diệp Thanh Thanh giúp chị ta nhặt lên, rửa sạch rồi trả về.

Vương Đạm nói cảm ơn, nhìn Ân Lưu Minh bằng ánh mắt khiếp hãi và thương hại: "Hai đứa... Nằm dưới quyền chủ nhiệm Tạ ư?".

"Chủ nhiệm Tạ thì sao thế chị?".

"Cô ta...". Vương Đạm muốn nói rồi lại thôi, nhìn ánh mắt ngơ ngác của Diệp Thanh Thanh mới nhỏ giọng: "Chủ nhiệm Tạ không coi con người là con người. Có những khi chị cảm thấy, cô ta chỉ coi bệnh nhân là chuột bạch để thí nghiệm giải phẫu mà thôi".

Ân Lưu Minh cố ý tỏ vẻ giật mình: "Thế thì phải làm sao đây, bọn em có được phép đổi sang bác sĩ Trì không?".

Lưu Định Quốc chen lời, lầm bầm: "Cũng giống nhau cả".

Vương Đạm xoa bụng mình rồi thở dài: "Ít nhất bác sĩ Trì còn thân thiện".

"Thế phải tìm bác sĩ Trì bằng cách nào đây?".

Vương Đạm hơi ngẫm nghĩ: "Chiều nào bác sĩ Trì cũng tản bộ trong rừng trúc... Chỉ trong lúc chúng ta bị kiểm tra phòng thôi, nếu em nhìn ra ngoài từ cửa sổ thì có thể thấy cậu ta".

"Hôm nay cũng thế ạ?".

"Ừ".

Ân Lưu Minh nhíu mày.

Buổi tối y tá kiểm tra phòng thì các người chơi nhất định phải có mặt, Trì Tịch chọn lúc ấy để đi dạo, đúng là có tỉ lệ tránh chạm mặt người chơi rất lớn.

Tiếc là giờ đã muộn, chỉ đành để mai đi.

Sau cuộc trò chuyện với hai bệnh nhân chung phòng, Diệp Thanh Thanh thu xếp quần áo: "Thầy Ân ơi, em qua chỗ chị Tú Tú ngủ nhé".

Ân Lưu Minh nhìn cô nàng với ánh mắt khó hiểu.

"Thạch Khải Viễn về rồi, chị Tú Tú rất sợ nên đòi em sang cùng".

Y hơi nhíu mày.

Triệu Tú Tú sợ Thạch Khải Viễn thì dễ hiểu thôi, nhưng cô đòi Diệp Thanh Thanh sang ở cùng là sao? Trông Diệp Thanh Thanh còn nhỏ tuổi hơn cô, chẳng lẽ cô nàng đánh thắng Thạch Khải Viễn được chắc?

Y không nghĩ ra mục đích của Triệu Tú Tú, khẽ cau mày, nhưng vẫn gật đầu: "Nhớ cẩn thận, có gì không ổn thì phải biến thân".

... Bản thể của Diệp Thanh Thanh là xác sống, những chuyện như thế cô nàng xử lí được, đến lúc đó thì không biết ai dọa ai đâu".

Đêm khuya.

Triệu Tú Tú và Diệp Thanh Thanh cùng nằm trên giường.

Diệp Thanh Thanh đã ngủ rất say, nhưng Triệu Tú Tú vẫn còn thao thức mãi. Cô giấu nửa mặt trong chăn, trợn mắt, cảnh giác nhìn sang phía giường bệnh của Thạch Khải Viễn.

Đêm khuya yên tĩnh, Thạch Khải Viễn hơi giần giật rồi lặng lẽ ngồi dậy, chầm chậm bước về phía hai người.

Triệu Tú Tú che miệng, im lặng nhích sang bên cạnh, nắm tay Diệp Thanh Thanh thật chặt rồi kéo cô nàng về phía cạnh giường.

... Ân Lưu Minh có vẻ không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng dù Diệp Thanh Thanh là học sinh hay con gái của y, cô nàng mà bị thương thì chắc chắn y sẽ chẳng thờ ơ đâu.

Khi ấy chắc chắn Thạch Khải Viễn sẽ chết không có chỗ chôn.

Triệu Tú Tú nhìn gương mặt non nớt chìm trong giấc ngủ say của Diệp Thanh Thanh, chợt thấy không đành lòng, nhưng lại cắn môi dưới rồi tự an ủi mình: Không sao, dù lát nữa Thạch Khải Viễn có làm gì thì cô cũng có thể đẩy Diệp Thanh Thanh xuống giường, mục tiêu của Thạch Khải Viễn là cô, Diệp Thanh Thanh có thể sẽ hơi sợ nhưng không phải chịu thương tổn gì đâu...

Đúng lúc cô chuẩn bị đẩy Diệp Thanh Thanh xuống giường khi Thạch Khải Viễn nhào tới, gương mặt gã lại lừ lừ xuất hiện ngay trước mắt.

Ánh trăng bên ngoài rọi vào, dát một lớp ánh bạc trên mặt Thạch Khải Viễn.

Trong vầng sáng ấy, gương mặt dữ tợn của Thạch Khải Viễn cứng ngắc, đôi mắt hoàn toàn biến thành màu tím, dưới làn da thi thoảng có thứ gì nhúc nhích như đang bò!