Edit: Ryal
Dương Dương bỗng khựng lại, chăm chú nhìn Ân Lưu Minh.
Y nói: "Dù em có không nỡ thì cũng phải biết ta không thể đảo ngược cái chết.
Em giữ em gái em ở lại đây càng lâu thì cô bé cũng chỉ ngày càng cực đoan và bướng bỉnh hơn thôi".
Dương Dương yên lặng đứng trước vòng quay khổng lồ.
Những giọt mưa Coca rơi xuống đầu nó, nhỏ tong tong theo từng sợi tóc, đọng lại thành vũng dưới đất.
Dương Dương bỗng cất tiếng, giọng nói non nớt trẻ thơ thoáng nét trầm trầm: "Em biết".
Nó ngẩng đầu, đôi ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm Ân Lưu Minh dần lộ chút tức giận: "Nhưng chẳng phải người lớn các anh đã hại chết em ấy hay sao? Em chỉ muốn chơi thật vui cùng Nguyệt Nguyệt thôi! Các anh tự xông vào đây cơ mà!".
Giọng nó sắc nhọn dần theo nỗi kich động: "Em biết Nguyệt Nguyệt ngày càng thất thường, nhưng em không quan tâm!".
Dương Dương gào lên, và xung quanh cũng bắt đầu nổi cuồng phong.
Những lớp gạch bằng bánh mì bỗng nứt vỡ, từng con gấu bông chui ra từ lòng đất, chúng há to miệng, nhìn đám Ân Lưu Minh một cách dữ tợn.
Ân Lưu Minh ra hiệu cho Tư Hòa chầm chậm lùi ra sau, nhìn về phía Dương Dương: "Cứ thế này thì em cũng sẽ chết".
Dương Dương phồng má, lặp lại: "Em không quan tâm".
Nó hơi cúi đầu.
"Em là anh trai, anh trai phải bảo vệ em gái.
Nhưng em không làm được, em không phải anh trai tốt...!Vậy nên, lần này em sẽ bảo vệ Nguyệt Nguyệt!".
Theo tiếng hét của nó, đám gấu bông gầm gừ rồi nhào tới chỗ Ân Lưu Minh.
Y thở dài: "Đi thôi".
Xem ra không thể khuyên bảo Dương Dương được.
Ở cái tuổi này, cả ý thức về sống chết và đúng sai đều chưa được hình thành triệt để.
Khi trẻ con có được thứ không tầm thường thì chẳng muốn buông tay nữa, mà chúng cũng không hiểu sự sống và cái chết nặng nề tới mức nào.
Tuy những con gấu bông Dương Dương thả ra rất hung dữ nhưng tốc độ lại không nhanh lắm, truy sát người đồ chơi mười mấy cm thì còn được, chứ đuổi theo Hàn Triệt lái xe và Ân Lưu Minh được Tư Hòa bế theo thì không.
Họ thoát khỏi khu vòng quay mà Dương Dương chiếm đóng, tìm một góc an toàn ngồi lại.
Cuối cùng heo bông cũng chẳng cần kiềm chế tính tò mò nữa: "Đại ca Ân ơi, chuyện của hai đứa giời con kia là thế nào vậy?".
Ân Lưu Minh liếc cậu một cái: "Dương Dương và Nguyệt Nguyệt chính là những kẻ tạo giấc mơ, và Nguyệt Nguyệt đã chết trong hiện thực.
Nếu dựa theo những tiểu tiết ở đây thì có lẽ cô bé chết khi bị bắt cóc".
Heo bông muốn gãi đầu nhưng cái móng ngắn cũn không với tới, đành bỏ cuộc: "Sao anh biết?".
"Thú bông".
Ân Lưu Minh chỉ vào cậu.
"Thú bông lớn hay nhỏ cũng đều là món đồ chơi mà trẻ con tuổi này yêu thích, nhưng trong giấc mơ, chúng – và cả những người chơi bị cặp song sinh coi là đồ chơi – đều là kẻ thù".
Hàn Triệt cất tiếng: "Nghĩa là chúng từng bị tổn thương bởi những kẻ đội lốt thú bông".
Ân Lưu Minh gật đầu: "Nếu ngẫm lại nỗi hận của Dương Dương và Nguyệt Nguyệt với người lớn, thì thực ra cũng không khó đoán – cách đơn giản nhất để bắt cóc một đứa bé giữa dòng người đông đúc của công viên giải trí là gì?".
Những nhân viên công tác mặc trang phục thú bông khổng lồ, đâu đâu cũng thấy được.
Heo bông ngộ ra, hít một hơi sâu: "Có kẻ gây mê Nguyệt Nguyệt rồi nhét vào trang phục thú bông, muốn bắt cóc cô bé ư?".
"Chắc vậy.
Trong khoảng thời gian ấy, có thể thủ phạm bắt cóc không tìm được cơ hội thích hợp để trốn thoát, hoặc xử lí không thích đáng, nên Nguyệt Nguyệt chết trong bộ trang phục thú bông".
Ân Lưu Minh vỗ vào bụng cậu.
"Thế nên, trong giấc mơ của cặp sinh đôi thì người chơi chết đi sẽ trở thành thú bông...!không, có thể nói không phải trở thành thú bông, mà là bị thú bông nuốt vào bụng".
Heo bông chợt thấy sau lưng mình lành lạnh.
Cậu sờ bụng mình: "Nghĩa là giờ tôi đang bị xơi tái à?".
"Đại khái là vậy".
Ân Lưu Minh kể sơ qua về công viên giải trí ở bên kia: "Hai công viên có lẽ tương ứng với giấc mơ của cặp song sinh, khung cảnh hoang vu hẻo lánh là thứ khắc họa chân thực nhất nội tâm của Nguyệt Nguyệt.
Sau khi ý thức và cơ thể của người chơi bị tách ra, ý thức thì ở đây chơi đùa cùng hai đứa trẻ, còn cơ thể ở phía kia chịu trừng phạt.
Sau ba lần trừng phạt, cơ thể sẽ bị mang đi".
"Mang đi đâu cơ?".
Ân Lưu Minh xòe tay: "Tạm thời chưa rõ, còn chờ kết quả điều tra đã".
Heo bông thoáng nghi ngờ, rồi nhớ tới một ai đó: "Chu Tử Kỳ vẫn còn đang điều tra ở bên kia ư?".
Ân Lưu Minh hơi khựng lại: "Không, hắn ta muốn mưu sát tôi, đã dùng hết ba lần cơ hội nên chết rồi".
"Ớ?".
Heo bông chớp chớp mắt, thoáng giật mình – nhưng thấy Hàn Triệt có vẻ bình tĩnh, cậu lại thấy có phải mình hơi lố hay chăng.
Cậu chỉ nặn ra được một câu: "Thế ai đang điều tra vậy?".
Ân Lưu Minh hơi ngẫm nghĩ: "Yêu thú của tôi".
Thẩm Lâu xoa xoa mũi, khẽ hắt hơi, lầm bà lầm bầm: "Có phải ai đó đang thầm chửi mình không nhỉ?".
Diệp Thanh Thanh đứng ngay cạnh hắn, một tay kéo tên hề quái dị và một tay túm gấu bông, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Anh Thẩm à, mình đang đánh quái đấy, anh đừng nhớ người yêu nữa được không?".
"Thế thì không tiện rồi".
Thẩm Lâu híp mắt cười, nhìn một vòng xung quanh.
"Còn quái vật nào khác không?".
"Hình như chỉ có hai con này thôi, đợi thầy Ân về là thu vào sách minh họa được rồi".
Diệp Thanh Thanh thở dài.
"Anh Thẩm ơi, ta đánh Boss kiểu gì giờ?".
Thẩm Lâu đá bay một tên người máy cạnh mình, khẽ cười: "Boss có ở bên này đâu mà đánh".
Tư Hòa lấy ra một thứ na ná điện thoại di động, đặt trước mặt Ân Lưu Minh và Hàn Triệt.
"Đây là gì?".
Ân Lưu Minh giơ phần ống nghe to bằng cái chày gỗ lên: "Thứ này có thể lọc ra những kí ức mọi người đã lãng quên, sau đó phát thành hình...!Đại khái là vậy".
Ánh mắt Hàn Triệt chợt ngưng kết lại.
Ngay cả heo bông cũng có vẻ hưng phấn: "Xịn vậy sao?".
"Nhưng tôi chưa xác định được là có tác dụng hay không".
Đạo cụ này Thẩm Lâu cướp từ Lôi Anh Triết, mà mới dùng cho mỗi hắn thôi.
Theo lời giải thích của Thẩm Lâu thì với hắn, nó là vô dụng.
Thực ra Ân Lưu Minh vẫn luôn nghi ngờ điều ấy, nhưng y chưa tìm được cơ hội thăm dò Thẩm Lâu.
Giờ thì đành thử khơi lại hồi ức của heo bông và Hàn Triệt trước đã.
"Hai người có thể thử".
Ân Lưu Minh làm động tác mời.
Giọng nói lạnh lùng của Hàn Triệt thoáng vẻ hứng thú: "Dùng thế nào?".
"Cái này là ống nghe".
Ân Lưu Minh giơ lên cái ống nghe chẳng to hơn đầu họ là bao.
"Thử ghé tai vào đây xem?".
Hàn Triệt thử cầm lấy một cái.
Heo bông cũng gian nan dùng móng khều lên một cái.
Ân Lưu Minh định nói điều gì, nhưng Hàn Triệt liếc sang y: "Tránh ra".
Y nhíu mày: "Sao, có việc gì tôi không được xem à?".
Gã lạnh nhạt đáp: "Biết đâu được".
Ân Lưu Minh cũng đã tương đối hiểu tính Hàn Triệt, bèn thuận ý gã mà lùi ra xa.
Tư Hòa cũng đi ra ngoài.
Anh thu nhỏ cơ thể mình, nhìn Ân Lưu Minh dựa vào tường mà ngước lên bầu trời, chần chừ một lúc rồi vẫn không nhịn được mà hỏi: "Họ có đáng tin không?".
Y nhìn sang: "Anh thấy họ có vấn đề à?".
"Không, chỉ là tôi thấy...!đạo cụ quan trọng thế kia, cậu yên tâm đưa cho họ à?".
Ân Lưu Minh híp mắt cười: "Chỉ là một món đạo cụ thôi, không cần lo lắng, họ đáng tin mà".
Tư Hòa im lặng nhìn nụ cười ấy, bỗng nói: "Cậu và Thẩm Lâu giống nhau thật".
Ân Lưu Minh chợt ngừng cười: "Giống chỗ nào?".
Tư Hòa hơi ngẫm nghĩ: "Hai người cười khá giống nhau...!Chủ yếu là về mặt cảm giác".
Ân Lưu Minh nói: "Có lẽ do nụ cười xã giao của tôi khiến anh thấy giả tạo chăng?".
"Không, thực ra...!cậu buổi tối còn giống hắn hơn".
Ân Lưu Minh đanh mặt.
Mặt Tư Hòa lại dịu đi, thoáng ý cười.
Y nhìn anh, bỗng nói: "Cuối cùng anh cũng cười rồi".
Tư Hòa run run.
"Anh vẫn còn băn khoăn liệu mình có phải Tư Hòa thực hay không, đúng chứ?".
Ý cười nơi khóe môi Tư Hòa nhạt phai, anh cười khổ: "Hai ta nhất định phải khiến nhau tổn thương vậy sao?".
"Anh làm tôi tổn thương trước mà".
Ân Lưu Minh vỗ vai Tư Hòa.
"Thẩm Lâu nói sao?".
"Hắn nói sẽ để tôi tự suy nghĩ".
Tư Hòa bối rối thuật lại lời Thẩm Lâu.
"Chỉ cần mi cảm thấy mình là người ấy, thì mi sẽ chính là người ấy, nhưng rốt cuộc tôi có phải Tư Hòa hay không thì nên để người khác đánh giá bằng cái nhìn khách quan chứ?".
Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ một lúc, bỗng đề nghị: "Sau khi rời khỏi giấc mơ này thì anh nói chuyện với Tư Thành đi".
Cơ thể Tư Hòa đột nhiên cứng đờ, anh đáp lời trong vô thức: "Không được.
Nếu tôi không phải Tư Hòa thật thì chẳng lẽ Tiểu Thành sẽ uổng công vui mừng hay sao? Mà dù có phải thì bây giờ tôi cũng chẳng bảo vệ được nó nữa, có nói cho nó biết cũng vô dụng".
"Tư Thành đâu phải trẻ con mà lúc nào cũng cần anh bảo vệ".
Ân Lưu Minh nói.
"Anh tưởng cậu ta ngây thơ lắm à.
Tuy lúc trước cậu ta có hấp tấp thật, nhưng anh cũng đừng coi cậu ta là trẻ con, càng làm thế cậu ta càng dễ nảy sinh tâm lí phản nghịch hơn đấy".
Tư Hòa im lặng.
Một lúc sau, anh mới cất lời: "Tôi từng hứa với cha mẹ là sẽ chăm sóc em trai thật tốt.
Nhưng bây giờ, dù là thật hay là giả, nếu có nói cho nó biết thì tôi cũng chỉ trở thành gánh nặng của nó mà thôi".
Ân Lưu Minh bỗng mỉm cười: "Thấy không, anh vẫn coi mình là Tư Hòa thật...!Nếu không sao anh phải để ý tới điều Tư Hòa từng hứa?".
Tư Hòa ngẩn người.
"Với lại...!Tôi nói rồi, đừng tưởng Tư Thành là người ngây thơ".
Y nói xa xăm.
"Chắc chắn bây giờ cậu ta đang lùng sục khắp nơi để tìm tôi, vì muốn gặp anh đấy...!Anh nên nói những lời giải thích này với chính cậu ta thì hơn".
Khi Ân Lưu Minh và Tư Hòa quay lại, bầu không khí giữa Hàn Triệt cùng heo bông có hơi là lạ.
"Sao thế?".
Heo bông bỏ hai cái móng che trên mặt xuống, lắp ba lắp bắp: "Không, không có gì".
Ân Lưu Minh quan sát cậu một lúc: "Không có gì thì sao cậu lại đỏ mặt?".
"Tại trời nóng ấy mà".
Y cau mày nhìn sang chỗ Hàn Triệt.
Gã vẫn lạnh mặt, bình tĩnh nói: "Không có gì, trong trí nhớ của nó có vài hình ảnh không hợp với trẻ em".
Ân Lưu Minh liếc heo bông: "Tưởng cậu bảo cậu chưa bao giờ chơi lớn mà?".
Mặt heo bông đã đỏ hơn cả vải nhung trên người rồi.
Ân Lưu Minh nhìn Hàn Triệt và heo bông giữ khoảng cách với nhau mà chợt ngộ ra điều gì, lại thấy biểu cảm trên mặt gã thì nhíu mày không hỏi kĩ, chỉ đổi vấn đề: "Tìm được manh mối nào chưa?".
Hàn Triệt nhíu mày: "Kí ức tương đối lộn xộn, hơn nữa không biết có phải do đạo cụ có vấn đề hay không mà của tao với nó bị lẫn vào nhau".
"Điểm chung là gì?".
"Một công viên giải trí khác rất vắng người, Dương Dương trong nhà xưởng sản xuất thú bông, một cái bóng nằm trên giường bệnh".
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Có thấy rõ người trên giường bệnh là ai không?".
"Hẳn là một trong hai đứa bé".
Hàn Triệt nói.
"Góc nhìn từ dưới lên, không biết là Dương Dương hay Nguyệt Nguyệt".
Gã thuật lại sơ qua vài cảnh quan trọng.
"Có lẽ cảnh chi tiết nhất là tao bị nó cắn chặt vào tay".
Chắc bởi đó là cảnh tượng cuối cùng trước khi thân phận gã bị biến đổi, nên được khắc ghi sâu đậm.
Ân Lưu Minh gật đầu như có điều suy nghĩ: "Tôi đã tìm được cơ thể của các người chơi ở công viên giải trí bên kia, nhưng không có của Hàn Triệt".
Heo bông hỏi, đôi mắt lấp lánh: "Có tôi không?".
"Cũng không nốt".
Cậu ỉu xìu: "Thế chắc không quay lại được rồi".
"Anh nói kí ức của hai người bị lẫn với nhau, có lẽ không phải do đạo cụ mà là bởi cơ thể hiện tại của hai người có vấn đề".
Ân Lưu Minh nói.
"Nếu những gì tôi hiểu được về giấc mơ này là đúng, thì hẳn vẫn còn cơ hội quay lại".
"Thế...!quay lại kiểu gì?".
Heo bông nhìn y lom lom.
"Nếu có cơ hội, tôi hi vọng có thể được quay lại làm người...".
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Đơn giản lắm mà, cắn Hàn Triệt một cái là được".
Heo bông: "...".
Chẳng quá bằng tự tìm đường chết à?
Cậu lại ngồi xuống.
Sau đó, một cánh tay xuất hiện ngay trước mắt.
Heo bông nhìn theo cánh tay ấy, ngó khuôn mặt lạnh như băng của Hàn Triệt.
"Cắn đi".
Heo bông gượng cười: "Gì cơ ạ?".
Ân Lưu Minh nhìn họ đầy hứng thú.
Heo bông ho khan hai tiếng: "Đại ca Hàn đừng đùa chứ".
"Không đùa, cắn nhanh lên".
Heo bông: "...".
Ân Lưu Minh không nhịn được cười: "Cắn đi, chắc Hàn Triệt muốn đổi thân phận với cậu để nghiên cứu về thú bông ấy mà".
Y nhìn Hàn Triệt: "Hoặc có thể nói...!nếu không phải do đều bị mất trí nhớ sau khi đổi thân phận, thì hai người đã tìm ra bí mật của giấc mơ này rồi".
Heo bông sửng sốt, hiểu ẩn ý của y: "Ý anh là trước đó tôi đã giao hẹn với đại ca Hàn rồi ư?".
Khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Triệt thoáng giãn ra: "Có thể".
"Hàn Triệt cần xác nhận việc người biến thành thú bông sẽ mất một phần kí ức, nhưng vì có cậu ở đó nên anh ta không lo lắng chút nào".
Ân Lưu Minh tiếp tục phân tích.
"Lẽ ra cậu cũng phải đổi lại thân phận với anh ta một lúc nào đó, dựa theo giao ước...!nhưng hai người không ngờ cơ thể mình sử dụng không khớp, nên khi quay lại làm người chơi Hàn Triệt vẫn không có kí ức đầy đủ".
Quá trình điều tra của hai người kết thúc ở đây.
Heo bông ngơ ngác nhìn Hàn Triệt, khịt mũi: "Nghe cũng đáng tin thật".
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Sao không thử xem?".
Hàn Triệt cũng giục: "Nhanh lên, có phải mới cắn lần đầu đâu".
Chẳng biết câu ấy chọc gì heo bông mà cậu đột nhiên thẹn quá hóa giận: "Tự anh đòi đấy nhé!".
Rồi cậu cắn tay gã, phập một cái.
Trác Cửu núp trong bụi cỏ, nheo mắt nhìn quầy phục vụ phía đối diện.
Sau khi trốn khỏi căn phòng, cậu ta cũng học theo Ân Lưu Minh mà cướp mất một cái xe đồ chơi, tăng tốc lên gấp bội so với những người khác.
Cậu ta tìm manh mối khắp nơi, cuối cùng dừng lại ở chỗ tàu lượn siêu tốc.
Trong giấc mơ của cặp siinh đôi thì lẽ ra những thiết bị khác nhau phải có "cách chơi" khác nhau mới đúng.
Nhưng tàu lượn siêu tốc không dành cho trẻ em, mấy chữ "Cấm vào" còn được dán ngay cửa, Dương Dương và Nguyệt Nguyệt cũng chưa từng tới đây.
Những thiết bị giải trí tương tự hoàn toàn không hề xuất hiện trong giấc mơ, tại sao chỉ có mình tàu lượn siêu tốc là ngoại lệ?
Trác Cửu nghi ngờ ở đây có cất giấu bí mật nào đó.
Sau khi bị Dương Dương bắt được tối qua, cậu ta còn tưởng mình chết chắc.
Nhưng không ngờ cậu ta bị sét đánh rồi vẫn bình an vô sự, số cơ hội trên mặt lại không hề giảm bớt.
Chẳng phải như thế có nghĩa cậu ta cũng được bất tử hay sao?
Vậy là được điều tra thoải mái nhỉ?
Trác Cửu cẩn thận xác nhận xung quanh không có gì nguy hiểm, giương cây súng lính chì, bước tới cổng vào tàu lượn siêu tốc.
Cậu ta vừa đi được nửa đường đã thấy vài con gấu bông chui lên từ mặt đất bằng bánh mì, nhe hàm răng nhọn.
Trác Cửu cười lạnh một tiếng, không lùi bước mà thẳng thừng tiến tới.
Đám gấu bông không quá nhanh nhẹn nhưng lại nhiều, chiến đấu khá phiền phức.
Trác Cửu dùng lưỡi lê thọc xuyên qua bụng mấy con, chuẩn bị vọt vào trong, bị con gấu cuối cùng ngăn cản mà không kịp xoay súng lại.
Cậu ta nghiến răng, thầm nghĩ đằng nào bây giờ mình cũng bất tử nên lao thẳng vào, chuẩn bị tinh thần bị cắn.
Răng nanh cắm vào tận xương, cơn đau khủng khiếp khiến đôi mắt cậu ta tối sầm.
Cảm giác sinh mệnh nhanh chóng trôi đi là thứ mà bản năng sinh vật sợ nhất.
Trác Cửu trợn to hai mắt: Chuyện gì thế này?!
Chẳng lẽ ngay lúc mấu chốt cậu ta lại hết bất tử ư?
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một chất lỏng đen sì bọc lấy cả người cậu ta đưa đi mất!
Trác Cửu run run đứng không vững, ôm vai nhìn người bên cạnh, giật mình: "Ân Lưu Minh?".
Ân Lưu Minh nói: "Cẩn thận, rơi vào miệng đám gấu bông đó là chết thật đấy".
Trác Cửu khô khan đáp: "A, cảm ơn...".
Ân Lưu Minh gật đầu như chẳng thèm để tâm tới chuyện cứu cậu ta, quay sang nói với một thanh niên tóc vàng bên cạnh: "Chỗ trong kí ức của Hàn Triệt là đây à?".
Cậu thanh niên gật đầu: "Đúng".
"Đi thôi".
Trác Cửu nhìn họ đi về phía trước, cuống quýt nhắc nhở: "Cẩn thận đấy, bọn gấu...".
Cậu ta chưa nói hết đã thấy Ân Lưu Minh và thanh niên kia cùng xông lên, ánh đao lóe sáng hoa cả mắt, đám gấu bông khiến mình sứt đầu mẻ trán đã gục xuống.
Trác Cửu sững người.
"Chiến đấu được đấy".
"Ha ha, Hàn Triệt dạy tôi mà...!Anh cũng lợi hại lắm".
"Ừ đúng".
"Anh còn chẳng thèm khách sáo nhỉ...".
Ân Lưu Minh và Liên Vũ – sau khi quay về cơ thể cũ, heo bông đã nhớ được tên mình – cùng bước vào cửa đoàn tàu siêu tốc.
Liên Vũ nhỏ giọng: "Dựa theo kí ức của Hàn Triệt thì đây chính là xưởng sản xuất thú bông...!đám thú bông đều được chế tạo ở chỗ này".
Bao gồm cả những người chơi dùng hết ba cơ hội và biến thành thú bông nữa.
Ân Lưu Minh gật đầu.
Liên Vũ hơi bất an: "Anh có chắc cơ thể của Hàn Triệt ở đây không?".
"Không chắc, tìm được chừng nào hay chừng ấy đã".
Liên Vũ cố nén ham muốn chửi tục, cắn dao găm, cố ép mình không nói nhiều nữa.
Họ bước vào khu đợi tàu lượn siêu tốc, tìm được quầy phục vụ.
Trong quầy phục vụ có camera, giúp họ theo dõi được toàn cảnh tàu lượn siêu tốc.
Dù không có khách nhưng tàu vẫn chạy.
Ở khúc lên và xuống xe, những thợ máy dây cót bận bịu chuyển cơ thể con người từ trong một gốc cây to ra ngoài, rồi buộc chặt họ vào chỗ ngồi trên tàu lượn.
Ân Lưu Minh nhìn gương mặt khá quen kia, khẽ nhíu mày.
Chu Tử Kỳ.
Khi đã buộc chặt, thợ máy dây cót khởi động tàu lượn siêu tốc.
Tàu chạy, dần tăng tốc, vọt đi như bay.
Trong công viên giải trí ở giấc mơ này, tàu lượn siêu tốc chỉ cần đi hết một vòng là có thể quay về chỗ cũ.
Đến khi tàu dừng thì cơ thể Chu Tử Kỳ đã biến thành một con thỏ bông.
Thợ máy dây cót nhấc thỏ bông lên, dây bánh xích đảo chiều, đoàn tàu đi sang hướng ngược lại.
Ân Lưu Minh ra hiệu cho Liên Vũ, cùng bám theo.
Thợ máy dây cót đưa con thỏ bông mới chế tạo sang chỗ khác.
Ở đó có một con gấu bông với kích thước ngang người thường, nhưng khóa kéo ở ngực mở toang, để lộ bông trắng và một lối vào bên trong.
Thợ máy dây cót ném con thỏ bông vào đó.
Ân Lưu Minh và Liên Vũ đợi chúng đi rồi mới đến cạnh chỗ con gấu kia.
Nó gần như giống hệt đám gấu họ đã thấy ở nhà ma.
Ân Lưu Minh bước tới cạnh ngực nó, dùng mũi chân đá vào lối đi đen ngòm: "Dám xuống không?".
"Đương nhiên".
Liên Vũ khởi động.
"Nếu không phải lúc trước cơ thể thú bông béo quá, thì tôi đã xuống với anh lâu rồi!".
Ân Lưu Minh cau mày, nhảy xuống trước.
Đi qua ống trượt tối om và dài đằng đẵng, cuối cùng Ân Lưu Minh và Liên Vũ cũng nhìn thấy ánh sáng.
Họ rơi vào băng chuyền của một xưởng sản xuất.
Bên cạnh còn có thợ máy dây cót đi tới đi lui.
Một trong số chúng cầm con thỏ bông kia, kiên nhẫn vặn dây cót lún vào sau lưng nó.
Một vòng dây cót được vặn chặt, gương mặt của Chu Tử Kỳ hiện lên trên ngực con thỏ bông ấy.
Liên Vũ giật mình, bụm miệng: "Chuyện này...".
Câu cứ ngỡ trạng thái thú bông lúc trước chỉ đơn thuần là ý thức được đưa vào thú bông, chứ không ngẫm nghĩ cẩn thận xem vật môi giới là gì.
Ân Lưu Minh gật đầu: "Không sai, dây cót mới là bản thể ý thức của cậu...!không, phải nói là của chúng ta".
Sau khi ba cơ hội đã bị dùng hết, dây cót của người chơi bị thu về xưởng đồ chơi rồi được lắp vào thú bông, họ chính thức biến thành con mồi của những người chơi khác.
Ryals note: Uhu xin lỗi mọi người vì nhây chương bộ này tận 2 tuần nha...!Một chương dài nên mình hơi nản, và mình cũng khá bận nữa..