Dạo gần đây Diệp Thanh Thanh thường mơ thấy ác mộng.
Kì thi đại học càng tới gần thì bầu không khí ở lớp 12A3 lại càng ngột ngạt, những học sinh bình thường chẳng hề thích học cũng tự giác tới truy bài từ lúc trời còn chưa sáng, đến tối trường tắt hết điện mới về, càng khỏi nói những học sinh vốn đã cần mẫn khắc khổ.
Thành tích của Diệp Thanh Thanh xếp tầm trung trong lớp, thuộc nhóm học sinh phải chịu áp lực lớn nhất.
Nếu cố gắng và phát huy thật tốt thì có thể tiến thêm một bước dài; nếu lười biếng hay làm không tốt thì sẽ trượt dài đầy thê thảm.
Vì thế Diệp Thanh Thanh không đọc tiểu thuyết, cũng không xem phim truyền hình, dù cuối tuần được về nhà cũng chỉ ôm sách vở mà vùi đầu vào học.
Cha mẹ cô xót con, thậm chí họ còn khéo léo khuyên cô đừng căng thẳng quá.
Diệp Thanh Thanh hoàn toàn không nghe, cô luyện đề như điên trừ lúc ăn uống ngủ nghỉ, dù đang ở kí túc xá hay ở nhà cũng lên giường vào hai ba giờ sáng.
Tuy bạn cùng phòng rất phục cô, cũng giơ đèn pin thức khuya làm bài cùng cô, nhưng thực ra nguyên nhân Diệp Thanh Thanh đi ngủ muộn không hoàn toàn là bởi cô muốn nghiêm túc học hành.
Mà do dạo gần đây cô thường mơ thấy ác mộng.
Nếu là ác mộng bình thường thì sau khi tỉnh dậy Diệp Thanh Thanh chỉ sợ hãi một lúc rồi thôi, nhưng những cơn ác mộng gần đây của Diệp Thanh Thanh không chỉ đáng sợ mà còn nối tiếp nhau như một bộ phim.
Diệp Thanh Thanh còn thầm nhủ: Chắc không phải mình đã lỡ đụng vào thứ gì không sạch sẽ đấy chứ?
Có giá trị quan được hun đúc theo hướng duy vật, lớn lên trong xã hội chủ nghĩa, Diệp Thanh Thanh không quá tin vào những thứ quỷ thần. Cô chỉ nghĩ có khi mình kiệt sức vì học tập nên đại não đang bắt đầu buông thả?
Suy nghĩ ấy giúp tâm trạng đầy phiền muộn của Diệp Thanh Thanh ít nhiều dịu đi, nhưng cảm giác mơ thấy ác mộng chẳng dễ chịu gì nên cô vẫn vô thức trốn tránh không muốn ngủ.
Ban ngày lên lớp cô mệt rã rời, thậm chí còn ngủ gật trong tiết của giáo viên chủ nhiệm.
Từ sau sự việc của Sở Đông và Tề Tiểu Bắc, lớp 12A3 thay một giáo viên chủ nhiệm mới rất quan tâm đến vấn đề tâm lí của học sinh, thấy Diệp Thanh Thanh hồn vía như trên mây thì gọi cô tới nói chuyện.
Biết Diệp Thanh Thanh không dám ngủ sớm vì gặp ác mộng, giáo viên chủ nhiệm dở khóc dở cười: “Dù gặp ác mộng thì cũng không thể xem nhẹ chuyện nghỉ ngơi được. Đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ngủ đủ giấc chứ em”.
Ông nghĩ ngợi một lúc: “Chiều nay thầy cho em nghỉ tiết tự học, em về nhà ngủ một giấc thật ngon đi, bảo cha mẹ thay ga trải giường mà nằm cho thoải mái”.
Tự dưng được lãi một buổi, dĩ nhiên Diệp Thanh Thanh rất vui – đúng lúc có thể xem phim bù. Ai ngờ giáo viên chủ nhiệm nghiêm mặt: “Thầy sẽ gọi điện về cho gia đình để xác nhận xem có đúng là em đang ngủ không đấy”.
Diệp Thanh Thanh ủ rũ.
Trường trung học An Dương chỉ cách nhà Diệp Thanh Thanh ba trạm xe buýt, cô gọi về thông báo cho cha mẹ rồi tự đứng bắt xe về.
Nếu không phải phụ huynh muốn Diệp Thanh Thanh trải nghiệm sinh hoạt tập thể thì cô học ngoại trú cũng không sao.
Tối qua lại gặp ác mộng, dù sao Diệp Thanh Thanh cũng hơi buồn ngủ, cô vừa ngáp vừa lên xe buýt rồi tìm một góc yên vị.
Lúc ngồi xuống, Diệp Thanh Thanh còn thấy lạ: Xe đi tuyến này lẽ ra phải đông lắm, sao tự dưng hôm nay lại trống bao nhiêu chỗ thế?
Cô ngồi xuống ghế, nhanh chóng thiếp đi trên quãng đường rung lắc.
“Thôi rồi, chắc không lỡ bến chứ?”.
Diệp Thanh Thanh chợt ý thức được, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn bảng thông tin trạm phía trước.
Trên đó chỉ hiện một vạch ngang đỏ thật dài.
Diệp Thanh Thanh ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện cảnh tượng xung quanh hoàn toàn xa lạ.
Xe buýt tuyến 7 chỉ hoạt động trong thành phố, cô từng đi chẳng biết bao nhiêu lần, nắm rõ kiến trúc xung quanh và con đường về khu nhà mình như lòng bàn tay; nhưng cảnh tượng ngoài kia lại là rừng núi hoang vu vắng vẻ, thi thoảng lại đi ngang vài mái nhà tranh, trông còn giống ngoại ô hơn cả vùng ngoại ô nữa.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Thanh Thanh là tưởng mình lên nhầm xe, cô ngẩng đầu tìm nhãn hiệu của xe buýt nhưng ngó nghiêng khắp nơi mà chẳng tìm được.
Một giọng nói già nua, khàn khàn bỗng vọng lại từ phía sau: “Cô bé con tìm gì thế?”.
“Hình như cháu lên nhầm xe…”. Diệp Thanh Thanh vừa trả lời vừa quay người lại, câu nói nghẹn trong cổ họng.
Một lão già thấp bé đang đứng đó, trên mặt đầy nếp nhăn chồng chất, hai nhãn cầu vẩn đục màu xám vàng khiến người ta phản cảm nhìn cô chòng chọc.
Diệp Thanh Thanh chợt thấy lạnh sống lưng.
Cô vô thức liếc xuống cuối xe buýt.
Có khoảng ba đến năm hành khách, có người quấn kín mít chẳng biết danh tính thế nào, cũng có gã đàn ông cường tráng cơ bắp với khuôn mặt dữ tợn, thêm cả một cặp sinh đôi chừng ba tuổi tóc thắt bím đang nắm tay nhau.
Tất cả đều nhìn cô.
Không đúng.
Chuông cảnh báo trong đầu Diệp Thanh Thanh reo dữ dội, cô chầm chậm dịch về phía tài xế theo bản năng: “Ahaha… Thực ra không có gì đâu ạ”.
Lão già mục nát như một thi thể bước tới, nở một nụ cười kì dị: “Nhầm xe à? Thế thì phải làm sao đây?”.
“Đợi đến bến cuối cháu quay lại là được ạ…”. Cuối cùng Diệp Thanh Thanh cũng tới được buồng tài xế, cô liếc nhìn bên trong.
Cả người cô như bị ai thụi cho một cú.
Trong buồng lái trống rỗng.
Chẳng có ai.
Vô lăng và chân ga đều tự cử động, nhưng không có tài xế trên ghế lái.
Tóc gáy Diệp Thanh Thanh dựng đứng.
Cô vốn nghĩ kết quả tệ nhất là gặp phải lũ buôn người, nhưng tình huống bây giờ còn tệ hơn cả tệ nhất nữa.
Chẳng lẽ cô vẫn chưa tỉnh cơn ác mộng? Diệp Thanh Thanh nhéo mặt mình một cái thật mạnh rồi ôm má: “Đau!”.
Không phải mơ!
Lão già từ từ bước lại gần, vẫn nụ cười kì dị ấy: “Sao thế?”.
Diệp Thanh Thanh có ngu cũng biết lão không bình thường, cô liên tục lùi ra sau, đụng trúng cửa xe thì vội vàng giơ tay vuốt, chỉ mong cửa xe sẽ mở.
Lão già đi rất chậm, nhưng hoàn toàn không do dự chút nào.
Những hành khách phía sau xe cũng không hẹn mà cùng đứng lên, tụ về phía cô.
Thấy lão già đã sắp kề sát vào mình, thậm chí còn ngửi được mùi hôi thối buồn nôn trên người lão, Diệp Thanh Thanh tuyệt vọng đập mạnh vào cửa xe.
Rầm!
Cánh cửa đột ngột mở ra, Diệp Thanh Thanh lảo đảo, ngã khỏi xe buýt.
Cô choáng váng nhìn hai tay, mình khỏe thế ư? Thì ra khi bị dồn đến đường cùng sức chiến đấu của con người lại cao đến vậy?
Diệp Thanh Thanh quay đầu, phát hiện tất cả hành khách đều đã xuống xe buýt, lão già kia vẫn đang mỉm cười bước tới.
Phía trước là cảnh rừng núi hoang vu hoàn toàn xa lạ, sau lưng là đám ma quỷ kì dị tới mức khiến người ta rợn sống lưng.
Diệp Thanh Thanh miễn cưỡng tỉnh táo lại, chạy ngược về hướng xe buýt.
Chẳng mấy chốc cô bị ngăn lại.
Là người đàn ông cường tráng tới mức trông như có thể dễ dàng giết chết một con trâu.
Diệp Thanh Thanh có thiên tính sợ hãi những kẻ vạm vỡ thế này, cô run cầm cập, muốn tránh qua một bên thì tiếp tục bị ngăn cản. Gã đàn ông đó vung tay về phía cô.
Đầu Diệp Thanh Thanh trống rỗng, cô đứng ngây ra đó chờ chết.
Nắm đấm ập đến bên tai.
Bùm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên!
Diệp Thanh Thanh cứng đờ quay lại, thấy lão già kia đã ngã xuống nát như tương, máu đen tanh ngòm.
Cô dùng một tay che miệng, suýt nôn ra.
Cô lại càng không ngờ cặp sinh đôi ba bốn tuổi kia nhìn thấy cơ thể tàn tạ của lão già mà như đang nhìn sơn hào hải vị, chúng nhào tới, bắt đầu ăn ngấu nghiến một cách ngon lành.
Lần này Diệp Thanh Thanh thực sự không nhịn nổi nữa, cô chạy sang bên cạnh nôn thốc nôn tháo.
Nôn xong tinh thần cũng tỉnh táo hơn đôi chút.
Gã đàn ông kia cau mày: “Có thế mà cũng nôn?”.
Thấy giọng gã không có gì khác lạ, nỗi sợ của Diệp Thanh Thanh cũng giảm đi đôi chút. Có vẻ người này là người bình thường?
Ặc, tuy bình thường cũng chẳng ai đấm một phát đã khiến người ta nổ tung…
Diệp Thanh Thanh lau miệng, đứng thẳng dậy, ánh mắt lại run run.
Mới khoảng một phút trôi qua mà cặp sinh đôi đã ăn sạch thi thể của lão già, hai gương mặt giống nhau như đúc đều lạnh lẽo, con ngươi đầy vẻ đói khát, chúng đi về phía họ.
Diệp Thanh Thanh lảo đảo chạy ra sau lưng gã đàn ông.
Tuy cô không biết gã, nhưng hình như lúc này chỉ có gã là trông cậy được.
Gã đàn ông cũng không phụ sự mong đợi của Diệp Thanh Thanh, nhẹ nhàng tung hai đấm đánh bay cặp sinh đôi.
Chúng mạnh hơn lão già kia, thản nhiên bò dậy, nhìn họ bằng ánh mắt lạnh như băng.
Gã đàn ông cười lạnh: “Không cút nhanh thì không kịp nữa đâu đấy”.
Cặp sinh đôi im lặng một chốc, dường như cảm nhận được rằng mình đánh không lại gã nên đột nhiên chìm xuống lòng đất, biến mất không còn tăm hơi.
Diệp Thanh Thanh vừa thở phào nhẹ nhõm đã tiếp tục thấy căng thẳng.
Hành khách cuối cùng bước xuống xe.
Kẻ quấn kín mít không biết nhân dạng thế nào.
Tên đó bước khỏi cửa, đi về phía Diệp Thanh Thanh và gã đàn ông mà chẳng chút kiêng dè.
Chẳng biết vì sao cô cảm nhận được một luồng khí còn nguy hiểm hơn cặp sinh đôi và lão già ban nãy.
Diệp Thanh Thanh rụt cổ, nhỏ giọng hỏi gã đàn ông: “Anh xử được tên này chứ? Hay chúng ta chạy đi…”.
Gã đàn ông quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt khó tả, như thể Diệp Thanh Thanh vừa nói gì đó không thể tin được.
Kẻ đối diện dừng chân tại vị trí chỉ còn vũng máu đen, giơ thay cởi bỏ khăn trùm đầu, để lộ mái tóc óng ả và gương mặt thanh tú.
Hóa ra là một cô gái xinh đẹp.
Cô gái móc ra một chiếc kẹp nhỏ, ngồi xổm xuống gắp một mẩu đất ngấm máu đen lên bỏ vào một cái lọ.
Gã đàn ông bước tới: “Có phát hiện gì không?”.
“Tử thi khâu vá cấp thấp”. Cô gái đáp. “Nhưng hơi lạ”.
Diệp Thanh Thanh chớp mắt mấy cái, ít nhiều gì cũng thở phào nhẹ nhõm: Thì ra họ quen nhau? Vậy xem ra cô kia cũng là “người bình thường”?
Đúng lúc cô đang cân nhắc xem mình nên trốn nhanh nhanh hay nên cầu cứu hai người trước mắt, cô gái kia đã ngẩng đầu: “Nè Thanh Thanh, em diễn đủ rồi đấy, qua đây phân tích chút xem nào?”.