Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 118: Cuộc sống mới




Edit: Ryal

Thanh Diễm cắn que kẹo, kiễng chân bấm chuông cửa.

Chỉ chốc lát sau cổng lớn từ từ mở ra, để lộ sân trước của biệt thự. Một con chó đen vẫy đuôi chạy tới dẫn đường cho cô nàng.

Thanh Diễm bước vào, thấy Ân Lưu Minh đang mặc bộ đồ thỏ trắng tinh mà ngủ gà ngủ gật trê ghế sô pha trong phòng khách.

Cô nàng cẩn thận khép cửa, nhưng vẫn đánh thức y.

Ân Lưu Minh mở mắt, đợi hai ba giây cho tỉnh táo lại rồi mới nhìn Thanh Diễm: "Thanh Diễm đến rồi à?".

Cô nàng nói một câu xin lỗi: "Ngại quá, tôi tưởng cậu dậy rồi".

Ân Lưu Minh xốc tấm chăn mềm đắp trên người, khóe môi hơi cong: "Không sao. Tôi chỉ muốn ngủ thôi, chứ cũng không cần ngủ".

Từ khi tìm được giấc mơ, dường như y muốn bù lại hết thảy hai mươi mấy năm cuộc đời không được ngủ, cơ thể cũng không cần ngủ để nghỉ ngơi mà chỉ đơn thuần muốn tận hưởng cảm giác được ngủ.

Thanh Diễm vứt que kẹo đã hết vào thùng rác, nhìn ngó xung quanh: "Thẩm Lâu đâu rồi?".

Nụ cười của Ân Lưu Minh vụt tắt: "Mắc lỗi, đang úp mặt vào tường rồi. Tôi đã bảo bao nhiêu lần là đừng có...".

"Khụ khụ khụ".

Thanh Diễm nhanh chóng ho khan, tìm cách nói khéo: "Tôi không có nhu cầu nghe chuyện sinh hoạt chồng chồng của hai cậu đâu".

Ân Lưu Minh nhìn cô nàng, khó hiểu: "Ý tôi là tôi đã bảo anh ấy bao nhiêu lần rồi, phải bước đi bằng chân chứ không được bay, lần trước anh ấy suýt thì khiến Nguyệt Nguyệt sợ khóc thét. Cô nghĩ gì vậy?".

Thanh Diễm che mặt: "À, ra thế".

Cộp, cộp.

Tiếng bước chân vang lên.

Thẩm Lâu chầm chậm đi xuống cầu thang như một ông lão đã trên bát tuần, nhẹ giọng than thở: "Em yêu à, ta có lười đâu, chủ yếu là do cơ thể này đã được bảo quản trong trò chơi Ác Mộng hơn hai mươi năm nên cần chút thời gian mới thích ứng để linh hoạt như người thường được".

"Anh không chịu bước đi thì có mơ mà thích ứng".

"Thỉnh thoảng vội thì bay tí cũng được chứ sao".

Ân Lưu Minh kệ xác hắn, quay sang nhìn Thanh Diễm: "Trò chơi Ác Mộng thế nào rồi?".

Cuối cùng Thanh Diễm cũng được giải thoát khỏi cảnh tình tứ, cô nàng gãi đầu: "Về cơ bản đã quay lại trạng thái bình thường, nhưng công đoạn thu hồi bùa ước nguyện thì hơi trúc trắc".

Ân Lưu Minh gật đầu: "Có thể dùng đạo cụ cùng tác dụng để đổi lấy bùa ước nguyện".

"Tôi cũng định thế, nhưng không thiết kế được đạo cụ có cơ chế liên quan đến điều ước". Thanh Diễm xòe tay nhìn Thẩm Lâu. "Thế nên tôi mới đến tìm hai người".

Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Không thành vấn đề, lát nữa ta làm cái mới cho".

Từ cái ngày biển Hư Vô biến động, trò chơi Ác Mộng ngừng hoạt động một thời gian, khi quay lại thì tuyên bố hệ thống đã thăng cấp. Không ít người chơi hoang mang, chỉ lo trò chơi Ác Mộng đã xong đời.

Cũng vì thế mà rất nhiều người chơi muốn sử dụng hoặc bán hết số bùa ước nguyện mình đang nắm giữ.

Tuy sau khi nâng cấp hệ thống Thẩm Lâu cũng đã điều chỉnh lại những lỗ hổng mà Neo Chìm lợi dụng để tuồn bùa ước nguyện đi khắp nơi, nhưng vẫn nên thu hồi lại thứ đạo cụ đó để tránh tương lại bị kẻ khác lợi dụng.

Chu Tử Kỳ đã chết, Thẩm Lâu xóa năng lực ghi nhớ tuyệt đối của hắn ta rồi giao cho Mễ An Bồi đưa đi đầu thai chuyển kiếp.

Mễ An Bồi cảm thán: "Mảnh linh hồn của hắn ta bị hư tổn đến mức này, chỉ sợ kiếp sau sẽ phải khổ nhiều đấy".

Thẩm Lâu không hề để tâm: "Có chơi có chịu".

Ngoài Chu Tử Kỳ, mọi thành viên có địa vị lớn nhỏ trong công hội Neo Chìm đều phải nhận những hình phạt khác nhau.

Cuối cùng trò chơi Ác Mộng cũng quay về đúng quỹ đạo.

Ân Lưu Minh cũng tìm được một cơ thể cho Thẩm Lâu, quay về thế giới thực, sống cuộc sống yên bình.

Thanh Diễm thấy Thẩm Lâu cầm một cuốn sổ viết chăm chú thì ngạc nhiên: "Đó là gì vậy?".

Thẩm Lâu ngẩng đầu, cười như không cười mà liếc nhìn Ân Lưu Minh: "Danh sách hàng hóa trong siêu thị".

Thanh Diễm: "???".

"Không kiếm tiền thì lấy đâu ra cơm ăn". Thẩm Lâu cảm thán. "Áp lực cuộc sống lớn thật".

Ân Lưu Minh giải thích: "Anh ấy chuẩn bị mở siêu thị".

Thanh Diễm: "...".

Hai nhân vật từng nắm trong tay toàn bộ quy tắc của thế giới mà lại mở siêu thị sau khi về hưu?

Thanh Diễm không nhịn được mà chửi thề: "Hình như cậu không cần ăn mà?".

Thẩm Lâu nhíu mày: "Cô đừng có nói linh tinh, giờ ta đã là người thường, dĩ nhiên phải sống như người thường".

"Kể cả thế, chẳng lẽ tài sản của Ân Lưu Minh còn chưa đủ nuôi cậu?".

Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Tuy làm chim hoàng yến cũng không tệ, nhưng chắc đại gia của tôi thích thiết lập tự mình cố gắng hơn".

Khóe môi Ân Lưu Minh khẽ cong.

Thanh Diễm hiểu rồi.

Thì ra là thú vui của bọn yêu nhau.

Cô nàng chịu đủ cảnh tình tứ rồi, không muốn nói chuyện thêm nữa.

Nhưng nhìn họ, Thanh Diễm không thể không mỉm cười.

Ân Lưu Minh cũng nhìn cô nàng rồi cau mày như nghi hoặc.

Thanh Diễm cười: "Không có gì, tôi chỉ nghĩ... thật tốt quá".

Hơn hai mươi năm trước cô nàng được Thẩm Lâu đưa tới trò chơi Ác Mộng, tận mắt chứng kiến những lần Khải Hải và Thẩm Lâu đối diện với nhau đầy lạnh lẽo, mãnh liệt, gay gắt, cuối cùng cả hai cùng rời đi.

Họ quên mất nhau.

Nhưng ai ngờ dù vậy cuối cùng họ vẫn tới bên nhau, trải qua bao sóng gió, giờ lại sống yên ổn như hai người thường?

Thanh Diễm thở dài, nhảy xuống khỏi sô pha: "Được, xem ra mọi người đều mạnh khỏe bình an, tôi về trước nhé".

Thẩm Lâu đặt quyển sổ xuống: "Vội thế? Hay ở lại nếm thử tay nghề của ta đi?".

"Cậu nghĩ bây giờ trò chơi Ác Mộng có bao nhiêu việc cần giải quyết?". Thanh Diễm chẳng hề khách sáo. "Rảnh quá thì tiếp tục giúp tôi nâng cấp hệ thống đi".

Thẩm Lâu sờ cằm nghĩ ngợi, cảm thấy mình vẫn nên làm một ông chủ nhàn nhã thì hơn: "A, đợi ta chốt danh sách nhập hàng đã nhé".

Từ khi tìm lại giấc mơ, đây là lần thứ hai Ân Lưu Minh quay về trò chơi Ác Mộng.

Không gian sách minh họa khi trước đã trở thành giấc mơ của y, nhưng y vẫn giữ nguyên cách bài trí cũ.

Thẩm Lâu tới chỗ Thanh Diễm bàn về chuyện nâng cấp hệ thống, Ân Lưu Minh vừa ngồi xuống ngáp một cái đã thấy Diệp Thanh Thanh mừng rỡ chạy ra: "Thầy Ân ơi!".

"Sao thế?". Y nhìn cô nàng. "Chuyển nhà à?".

Diệp Thanh Thanh xách theo vài cái túi, gật đầu: "Em giúp tinh linh tranh chuyển nhà ạ".

Mọi quái vật Ân Lưu Minh từng thu phục lúc trước đều ở trong không gian sách minh họa, sau khi sách minh họa quay về làm giấc mơ của Ân Lưu Minh thì họ cần tìm nơi ở mới.

Thẩm Lâu tạm thời cho họ ở lại trong không gian cá nhân của Diệp Thanh Thanh.

Tuy Diệp Thanh Thanh cũng là một thành viên của sách minh họa nhưng đã giành được tư cách người chơi và có không gian cá nhân riêng. Không gian cá nhân của cô nàng vốn nối với không gian sách minh họa, chuyển sang cũng bớt việc.

Nhưng các quái vật không thể cứ ở lại không gian cá nhân của Diệp Thanh Thanh mãi được. Chất lượng linh hồn của Diệp Thanh Thanh kém hơn Khải Hải, không gian cá nhân tạo nên từ giấc mơ không thể chứa chấp họ lâu dài.

Sau này Thẩm Lâu mở riêng một nơi để các quái vật sách minh họa ở lại trong trò chơi Ác Mộng, nối liền với không gian cá nhân của Ân Lưu Minh và Diệp Thanh Thanh.

Trước giờ Diệp Thanh Thanh vẫn thích tinh linh tranh nhút nhát hướng nội, giờ cô nàng nhiệt tình tới giúp cậu bé chuyển nhà.

Tinh linh tranh dè dặt thò nửa cái đầu ra khỏi cửa, thấy chỉ có Ân Lưu Minh và Diệp Thanh Thanh mới thở ra một hơi rồi rón rén bước tới.

Ân Lưu Minh giơ tay, biến ra một quả quýt đưa cho tinh linh tranh: "Em thấy sao rồi?".

Tinh linh tranh lí nhí nói cảm ơn rồi đáp: "Không có cảm giác gì đặc biệt ạ".

Ân Lưu Minh gật đầu.

Bốn trụ trời lần lượt kí sinh trên cơ thể cá khổng lồ biển sâu, búp bê dây cót, tinh linh tranh còn sót lại và động vật thân mềm trong mơ, y chỉ lo họ sẽ có thay đổi gì khi sức mạnh trụ trời được đánh thức, cuối cùng quan sát biết bao lâu, họ vẫn hệt như trước.

"Đã quen nơi ở mới chưa?".

Tinh linh tranh gật đầu: "Cũng giống nhà cũ thôi ạ".

"Vậy thì tốt".

Diệp Thanh Thanh nói: "Tinh linh tranh giờ giỏi lắm, ngày nào thầy chủ nhiệm Tưởng cũng dạy học cho em ấy và búp bê".

"Dạy học cho búp bê ư?".

"Dạ, lần trước thầy Ân đã nói có thể coi búp bê là hóa thân của linh hồn Dương Dương, thầy chủ nhiệm Tưởng bèn bảo trẻ con ở tuổi này thì nhất định phải biết chữ mới được, mở lớp riêng cho nó". Diệp Thanh Thanh cười khà khà. "Em thấy tinh linh tranh đang chán nên để em ấy học cùng luôn".

Tinh linh tranh hơi méo mặt, có vẻ không thích học chút nào.

"Không chỉ có mỗi hai đứa nó mà còn nhiều quái vật khác nghe giảng ké nữa". Diệp Thanh Thanh chép miệng, thở dài. "Chắc chắn thầy không tin được đâu nhé, cá khổng lồ biển sâu là học sinh nghiêm túc nhất đấy".

"... Nó đi học kiểu gì?".

"Anh Thẩm Lâu giúp nó giảm kích thước xuống ngang với người thường ạ".

Ân Lưu Minh hơi dở khóc dở cười, nhưng ngẫm lại thì thấy cũng chẳng sai.

Những quái vật ấy không biến mất theo giấc mơ, tuy được phép ở lại trò chơi Ác Mộng, nhưng nếu họ có thể học chữ, mở mang kiến thức rồi tìm ra chuyện mình muốn làm thì cũng hay.

Ân Lưu Minh nhìn xung quanh: "Tư Thành và Tư Hòa đâu?".

"Anh Tư Thành với anh Tư Hòa đi vượt ải rồi ạ".

Sau sự kiện trụ trời, mọi khúc mắc giữa anh em nhà họ Tư đều được tháo gỡ, mối quan hệ của họ lại trở nên tốt đẹp.

Lần trước quay về trò chơi Ác Mộng, Ân Lưu Minh đã dùng thưởng của hệ thống đổi lấy một đạo cụ giúp Tư Thành và Tư Hòa trở nên giống với Diệp Thanh Thanh, để họ dùng thân phận người chơi phiêu lưu trong trò chơi Ác Mộng.

Diệp Thanh Thanh bỗng đặt túi xuống, ngồi cạnh Ân Lưu Minh mà nhỏ giọng: "Thầy Ân ơi, chắc chắn em không bị sở thích lấp mất não đâu, nhưng mà em cứ thấy bầu không khí giữa hai ảnh là lạ... Thầy không nghĩ thế sao thầy, mình đã hạ được Boss lớn rồi thì phải tụ tập ăn mừng chứ! Hai ảnh lại lén chạy đi hưởng tuần trăng mật!".

Ân Lưu Minh bật cười: "Có phải em đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi không?".

Diệp Thanh Thanh khổ sở: "Ôi, em làm gì còn sức đâu mà đọc tiểu thuyết nữa... Cả ngày lúc nào cũng bận nghĩ chuyện vượt ải. Dạo này em chẳng được rảnh rang nữa là".

Ân Lưu Minh cười, lắc đầu.

"Nhưng mình sắp tụ họp rồi!". Diệp Thanh Thanh thở dài. "Nhà mới thì đã làm xong, em còn đẩy nhanh tiến độ vượt ải với các đồng đội để chuẩn bị cùng về ăn mừng nữa. Thiếu họ thì phải làm sao đây?".

"Em vượt ải cũng lâu rồi, được bao nhiêu điểm?".

"Trừ số điểm kiếm được từ giấc mơ của thầy Trì... Thì chỉ hơn 100 thôi ạ".

Ân Lưu Minh giật mình nhìn Diệp Thanh Thanh.

Cô nàng vừa ngượng vừa không cam lòng: "Có phải ai cũng giỏi như thầy đâu thầy Ân!".

Ân Lưu Minh không có khái niệm gì về năng lực vượt ải của mình, ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: "Đừng lo, họ sẽ về nhanh thôi".

"Ơ? Vì sao ạ?".

Ân Lưu Minh nheo mắt cười: "Họ đã nói sẽ tham gia hôn lễ của tôi mà".