Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 106: Lặn Sâu




Edit: Ryal

Điểm mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ của giấc mơ này không nằm ở khoảnh khắc ngọn giáo ghim chặt Thận, mà là lúc Thẩm Lâu rời khỏi trò chơi Ác Mộng, trở thành một sinh thể giống với huyễn linh và đi vào sách minh họa sưu tầm ác mộng.

Đến tận khi ấy cơ thể của Thận mới hoàn toàn hóa thành một phần của vách tường thế giới, công cuộc vá trời chính thức hoàn thành.

Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu vừa rời khỏi giấc mơ đã đối mặt với ánh mắt săm soi của Thanh Diễm.

Quầng sáng xanh trong tay cô nàng dần tan đi.

Thẩm Lâu khẽ nhíu mày: "Giấc mơ này tan biến rồi sao?".

Thanh Diễm đáp: "Phải. Vì thế hi vọng hai người có thể nói với tôi rằng hai người đã tìm được kí ức, bù đắp năng lượng linh hồn".

Ân Lưu Minh day day huyệt thái dương.

Thành thật mà nói, từ sau khi vào giấc mơ, y gần như đã quên sạch vụ tìm kiếm năng lượng linh hồn.

Nhưng giờ đây thử cảm nhận thì sự mệt mỏi bao trùm lấy y mỗi giây mỗi phút trước khi vào trong mơ đều đã biến mất, sức lực dồi dào trong quá khứ cũng quay lại.

Dù sao đó cũng là giấc mơ kí ức của y mà.

Từ khi biết chuyện Thanh Diễm thực ra là Tinh Vệ đã chuyển kiếp và quên hết, ánh mắt Ân Lưu Minh dành cho Thanh Diễm trở nên thân thiết hơn nhiều.

Cô nàng cứ thấy y giông giống cha già từ ái, run cầm cập: "Làm gì mà nhìn tôi ghê thế?".

Ân Lưu Minh mỉm cười: "Không sao. Có chuyện gì vậy?".

Y thấy dường như trên nét mặt Thanh Diễm có đôi phần lo âu.

Quả nhiên, cô nàng thở dài: "Trò chơi Ác Mộng có vấn đề".

"Vấn đề gì?".

"Không vào được những giấc mơ đang có sẵn". Thanh Diễm xòe tay. "Gần như mọi công năng của hệ thống đều mất tác dụng, tôi cũng không thể làm gì với bảng điều khiển và đã hoàn toàn mất liên lạc với hệ thống rồi".

Ân Lưu Minh nhíu mày.

"Những người trên du thuyền vẫn ổn, chỉ là tạm thời không thể quay về thế giới thực qua không gian cá nhân. Về những người chơi đang ở trong mơ thì không thể liên lạc được với hệ thống, nghĩa là sau khi qua ải không có ai đón họ về". Thanh Diễm lo lắng bước qua bước lại. "Họ sẽ lạc giữa biển Hư Vô".

Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu liếc nhau, nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt người còn lại.

Chẳng trách họ không nghe thấy thông báo kết toán của hệ thống khi ra khỏi giấc mơ.

"Tôi đã cho người đi điều tra, và tôi nghĩ nếu đã tìm được kí ức thì hẳn hai người sẽ có manh mối". Thanh Diễm dừng chân, nhìn Ân Lưu Minh với vẻ đầy mong đợi. "Sao rồi?".

Y không để cô nàng thất vọng, gật đầu: "Tôi hiểu đại khái có chuyện gì rồi".

Thanh Diễm vui hẳn lên.

Ân Lưu Minh nói: "Hẳn Chu Tử Kỳ đã dùng giấc mơ năm sao thứ hai để bao lấy bản thể của trò chơi Ác Mộng".

Thanh Diễm ngớ người.

Thẩm Lâu nói tiếp: "Trí năng của hệ thống trò chơi Ác Mộng hiện nay quá thấp, xử lí vấn đề của trò chơi từ xa thì được, nhưng nếu có người đến gần bản thể thì chắc nó sẽ choáng váng".

Thanh Diễm lườm hắn: "Ai làm nó thành ra thiểu năng như thế?".

Thẩm Lâu thoải mái đáp: "Ta đấy, sao nào?".

Thanh Diễm không phản đối.

Cô nàng chỉ đành hỏi: "Làm sao đây? Chúng ta đâu biết bản thể của trò chơi Ác Mộng nằm ở đâu".

Ân Lưu Minh đáp: "Tôi biết".

Bản thể của trò chơi Ác Mộng chính là Thận và ngọn giáo ngũ sắc.

Chúng nằm dưới đáy của biển Hư Vô, vá kín lỗ hổng trên vách thế giới.

Biển Hư Vô nằm giữa vách thế giới và thế giới thực, tuy mang tên "biển" nhưng lại không thực sự có nước.

Tuy vậy, nó có cộng hưởng với đại dương của hiện thực.

Ân Lưu Minh mặc đồ lặn đứng trên boong thuyền, nhìn tọa độ định vị trên điện thoại, một lúc sau mới nói vào ống nghe: "Dừng".

Con thuyền giảm tốc, nhanh chóng dừng lại.

Thuyền phó bước tới, cung kính nói: "Thưa cậu Ân, "Ninh phù hào" đã dừng lại ở chính giữa Thái Bình Dương".

Ân Lưu Minh gật đầu: "Mọi người vất vả rồi, hãy đi nghỉ trước đi".

Tuy không biết cái cậu Ân giàu nứt vách này thuê tàu ra giữa Thái Bình Dương làm gì nhưng cậu ta trả nhiều tiền, thuyền phó không lắm miệng, hét bảo các thủy thủ đi khỏi boong tàu.

Thẩm Lâu xuất hiện bên cạnh: "Chuẩn bị xong chưa?".

Ân Lưu Minh đeo kính bảo hộ lên: "Cần chuẩn bị gì nữa?".

Thẩm Lâu cười: "Không cần".

Ân Lưu Minh đáp: "Vậy thì đi thôi".

Thẩm Lâu khẽ cười, ôm lấy y từ đằng sau, ôm Ân Lưu Minh bay trên mặt biển.

Ân Lưu Minh lặn xuống nước.

Thẩm Lâu cũng vậy, và cũng làm như lần trước, hắn chỉnh tư thế của y thành trồng cây chuối để hai chân y chạm vào mặt biển.

Trời đất xoay chuyển trong thoáng chốc.

Ân Lưu Minh phát hiện mình đang đứng trên mặt biển, trước mắt là một con thuyền khổng lồ hệt như một hòn đảo nhỏ, trên thân là bốn chữ "Du thuyền Ác Mộng" được sơn nguệch ngoạc.

Bên tai y vang tiếng xẹt xẹt, giọng Thanh Diễm vang lên: "Cậu đang ở du thuyền à?".

Ân Lưu Minh mỉm cười: "Không".

Thanh Diễm nói: "Thì ra điểm tiếp xúc giữa du thuyền và thế giới thực là nơi đó".

"Vậy tôi xuống đáy biển trước đây".

"Cần giúp gì không?".

"Không đâu". Giọng điệu của Ân Lưu Minh rất thoải mái, ngón tay đặt tại cuốn sách minh họa bên hông. "Tôi có một kĩ năng cực kì phù hợp với lần này".

Vật phẩm "Cá khổng lồ biển sâu" mà y từng bắt được trong "Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu" có một kĩ năng tên "Lặn sâu".

Con cá to hơn cả một thị trấn lặn xuống sâu trong biển Hư Vô.

Ân Lưu Minh ngồi trên lưng nó, xung quanh là một quầng sáng dịu dàng.

Thẩm Lâu ngồi cạnh y, thở dài khe khẽ: "Kĩ năng của người cá phù hợp thật".

Kĩ năng "Vòng bảo vệ màu lam đậm" của người cá bảo thạch Phù Lan, thêm cả kĩ năng bị động của người cá dây cót, giúp Ân Lưu Minh dù có lặn xuống đại dương với áp lực tương đương khí nén trong bình gas vẫn được bình an vô sự.

Ân Lưu Minh khẽ nhướng mày: "Biển Hư Vô cũng có áp lực nước sao?".

"Đến từ sức ép của tính không xác định và tính khả thi". Thẩm Lâu đáp. "Nhưng nếu em thích thì cứ gọi là áp lực nước cũng được".

Hắn nhẹ ngoắc tay, một con chim màu xanh hiện ra.

Ân Lưu Minh giơ tay nhận lấy nó, thử quan sát: "Thanh loan".

Loài chim mà Thẩm Lâu nhí từng tạo ra để bảo vệ Đồ Sơn.

Thẩm Lâu hỏi: "Có đẹp hơn Tinh Vệ không?".

Ân Lưu Minh bật cười: "Dĩ nhiên là không rồi".

Thẩm Lâu cũng cười: "Xem ra khiếu thẩm mĩ của ta cần được tiếp tục nâng lên".

Nhắc đến khiếu thẩm mỹ, Ân Lưu Minh lại nhớ tới không gian cá nhân phối xanh với vàng mù cả mắt. Y cạn lời: "Không chỉ một chút đâu".

Thẩm Lâu cười sung sướng.

Quá trình lặn xuống vừa khô khan vừa tẻ nhạt, nhưng nhờ có Thẩm Lâu trò chuyện vu vơ với Ân Lưu Minh mà nó diễn ra rất nhanh.

Y đứng dậy, trước mắt là một con sò biển khổng lồ và đẹp như mộng với một ngọn giáo cắm bên trên.

Hệt như những gì y từng nhìn thấy trong "Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu".

Chỉ là lần này khác với lần trước. Con sò bị quấn quanh bởi thứ gì đó có hình thù kì lạ trông như sứa.

Thứ vật chất ấy bao bọc con sò như có sinh mệnh, thi thoảng lại ngọ nguậy biến ảo.

Ân Lưu Minh nói: "Đó chính là giấc mơ năm sao cuối cùng".

Thẩm Lâu gật đầu: "Em đoán xem Chu Tử Kỳ bao bọc bản thể của trò chơi Ác Mộng để làm gì?".

Ân Lưu Minh khẽ đáp: "Rút ngọn giáo ngũ sắc ra".

"Chắc chắn vậy sao?".

"Dù mục đích của hắn ta có là gì thì cũng không thể không liên quan đến ngọn giáo ngũ sắc". Ân Lưu Minh nói.

Biểu cảm trên mặt Thẩm Lâu có hơi kì lạ: "Theo lí thuyết mà nói thì không ai có thể rút được ngọn giáo ngũ sắc trừ em".

Ân Lưu Minh lắc đầu: "Em đã không còn là Khải Hải, có thể ngọn giáo cũng đã thay đổi vài điều".

Trong lúc hai người nói chuyện, cá khổng lồ biển sâu đã lặn xuống gần thứ vật chất đen đen như sứa kia.

Ân Lưu Minh nói cảm ơn rồi thu nó vào sách minh họa.

Thẩm Lâu kéo tay y bơi đến gần.

Cả ngọn giáo ngũ sắc, Thận và vật chất màu đen đó đều to hơn một quả núi.

Thẩm Lâu giơ tay thử chạm vào thứ kia: "Là rất nhiều giấc mơ hợp lại. Ta có thể phá vỡ vách giấc mơ, nhưng chỉ sợ sẽ gây ra tổn thương nhất định với chúng".

"Có hậu quả gì không?".

"Những giấc mơ đó đều là do Chu Tử Kỳ cướp được từ những kẻ tạo giấc mơ, nếu bị tổn thương thì có thể trí nhớ và ý thức của họ cũng sẽ chịu ảnh hưởng".

Ân Lưu Minh cau mày.

"Nếu chúng ta tìm được một giấc mơ có thể tiếp nhận chúng ta thì tốt". Thẩm Lâu nói. "Trò chơi Ác Mộng tạo ra thân phận cho người chơi trong mơ, thực ra là để họ có lối vào bên trong".

Ân Lưu Minh trầm ngâm đôi chút, triệu hồi búp bê dây cót rồi hỏi: "Mày có cảm nhận được giấc mơ của Nguyệt Nguyệt không?".

Búp bê dây cót nghiêng đầu, có vẻ không tự nguyện gì cho cam nhưng vẫn giơ tay chỉ vào một hướng.

Ân Lưu Minh nâng nó lên, nhìn vào con ngươi làm từ hạt nhựa đen của nó: "Bây giờ chúng ta sẽ mang giấc mơ của Nguyệt Nguyệt về, chỉ cách này mới có thể giúp Nguyệt Nguyệt lấy lại kí ức. Mày được sinh ra từ giấc mơ của Nguyệt Nguyệt. Mày có thể mở đường vào giấc mơ cho bọn tao không?".

Búp bê dây cót lại nhìn y một hồi lâu rồi ngoẹo cổ, bơi về một phía khác.

Nó dừng lại cạnh thứ vật chất đen, vẫy tay với Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu.

Thẩm Lâu nói: "Nó muốn chúng ta biến thành đồ chơi".

Ân Lưu Minh dùng kĩ năng của động vật thân mềm biển sâu để biến thành lính chì.

Búp bê dây cót kéo tay y, đột ngột lao về phía vật chất đen như sứa.

Ân Lưu Minh chỉ thấy choáng váng, khi mở mắt ra một lần nữa, thế giới đã thay đổi.

Âm thanh máy móc của hệ thống mà lâu rồi y chưa nghe thấy vang vọng bên tai:

[Một người chơi đã mở khóa giấc mơ].

[Tên của giấc mơ này là: Thoát khỏi giấc mơ trò chơi ghép hình].

[Nhiệm vụ chính: Hoàn thành trò chơi ghép hình. Độ khó của nhiệm vụ: ★★★★★].

[Không có gợi ý cho nhiệm vụ chính].

[Ghi chú: Đây là giấc mơ mở, người chơi mới có thể tham gia bất cứ lúc nào, tiêu chuẩn xét hoàn thành nhiệm vụ chính là người cuối cùng thao tác hoàn thành trò chơi ghép hình].

"Cạch".

Gã đàn ông với gương mặt tái nhợt khẽ vặn một cái, mảnh ghép quay về vị trí ban đầu.

Hắn ta che miệng ho khan, lấy giấy lau máu bên khóe môi rồi thở dài: "Cuối cùng họ vẫn phải tới".

Gương mặt hắn ta trở nên vui sướng, giọng nỉ non nhẹ nhàng: "Mong là người sẽ thích món quà tôi chuẩn bị cho người, Lưu Minh".