Edit: Ryal
Nó biết chắc chắn Khải Hải nhận ra nó đang giở trò, nhưng nó cũng tin chắc chắn Khải Hải không đoán được rốt cuộc nó muốn làm gì.
Nó dùng công lao đưa Tinh Vệ vào trò chơi Ác Mộng để đổi lấy cơ thể mà Khải Hải đã từng sử dụng, bắt đầu trở thành một người chơi, trải nghiệm trò chơi do chính mình sáng tạo.
Lúc đó trò chơi Ác Mộng đã dần có quy mô, tuy sức mạnh khởi nguồn là của "hắn" nhưng thực ra kẻ điều khiển nó là Khải Hải.
Những người chơi từng trông thấy Khải Hải đều sẽ bị xóa kí ức về y, vậy nên đa số người chơi – bao gồm cả Thanh Diễm – cũng không biết rằng Khải Hải mới là hệ thống.
Khi họ tò mò muốn biết kẻ giấu mặt bí ẩn có thân phận ngang hàng với hệ thống rốt cuộc là ai, hắn đáp bừa: "À, y hả, là người chơi đầu tiên của trò chơi Ác Mộng".
"Nhưng người chơi thứ nhất không phải là y đúng không?".
"Trước số một thì còn gì nữa, người chơi số không à?".
Sau đó cụm "người chơi Số Không" trở thành cách họ gọi Khải Hải.
Những người xung quanh tỏ ra nể phục: "Anh biết nhiều thật đấy Thẩm Lâu".
Hắn khẽ cong môi.
Thẩm Lâu.
Đó là cái tên giả hắn sử dụng sau khi chiếm lấy cơ thể của Khải Hải.
Hắn tự đặt cho mình, nhưng cũng chẳng rõ lí do tại sao mình lại lấy cái tên này trong vô thức.
Khi hắn đắc ý khoe tên với Khải Hải thì y lại không có chút phản ứng nào, chẳng biết vì sao hắn có hơi thất vọng.
... Rốt cuộc hắn đang mong chờ phản ứng gì từ Khải Hải đây?
Với một linh hồn đã mất cơ thể thì dần trở nên lạnh lùng, vô tình, hay thậm chí là đánh mất cả lí trí mới là thái độ bình thường.
Sau này hắn dùng danh nghĩa của Thẩm Lâu để bắt đầu hành trình trong trò chơi Ác Mộng.
Dù hắn không thể huy động sức mạnh nguyên bản nhưng lại có trình độ nhận thức về trò chơi Ác Mộng không thể đặt chung một bàn cân với loài người, ngay cả Khải Hải cũng không thể tinh thông hơn hắn, hiệu suất phá ải cực kì cao.
Hắn thậm chí có thể trục lợi bằng cách nhờ Khải Hải tạm thời đan những giấc mơ vào với nhau, tiếp đó phá tan tất cả cùng một lúc.
Khải Hải không có ý kiến gì với số điểm tăng vọt của hắn, chỉ yên lặng hoàn thiện trò chơi Ác Mộng rồi lạnh nhạt nhắc một câu: "Nếu gộp giấc mơ của nhiều người lại với nhau thì sẽ xảy ra nguy hiểm".
Những ngón tay hắn đảo qua đảo lại giữa một món trang sức với tạo hình quái dị, Thẩm Lâu híp mắt cười: "Yên tâm, không sao đâu mà".
Ánh mắt vô hình của Khải Hải lướt qua món đồ ấy rồi lại dời sang phía khác, không nói gì thêm nữa.
Hắn cất nó đi, tiếp tục vượt ải.
Có lẽ khoảng thời gian này là lúc hắn và Khải Hải giao lưu nhiều lần nhất với mối quan hệ hòa hợp nhất.
Nền văn minh loài người phát triển nhanh như gió, trò chơi Ác Mộng cũng nhờ thế mà càng lúc càng biến đổi nhiều hơn, Khải Hải bận rộn với việc nâng cấp hệ thống và sửa chữa bug, y cũng hỏi hắn về rất nhiều lĩnh vực.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng cơ thể con người để phiêu lưu giữa những giấc mơ khác biệt, chứng kiến cuộc đời rực rỡ sắc màu của những sinh thể mà hắn từng coi là bé nhỏ như loài kiến, sau cảm giác mới lạ là ít nhiều cảm nghĩ cùng lí giải được nảy sinh.
Có nhiều thứ hắn không thể nói với ai ngoài Khải Hải.
Hai người thường giao tiếp bằng ý nghĩ ở những nơi kì quặc, tại chốn nghỉ chân, hay cả ở trong mơ.
Ví dụ, khi phá giải thành công một giấc mơ có chủ nhân bị người thương phản bội mà phải buông tay người trong nước mắt rồi tự giận bản thân, hắn hỏi Khải Hải với vẻ vô cùng khó hiểu: "Cứ thế mà buông tay thì lợi cho kẻ đó quá".
Khải Hải khẽ đáp: "Chuyện tình cảm không thể phân rõ được".
"Thứ nhu nhược chỉ biết giải tỏa trong mơ". Hắn cười nhạo. "Nếu là ta, ta thà kéo theo em xuống đáy biển còn hơn để em đi mất".
Nói xong câu ấy, chính hắn phải khựng lại.
Chẳng rõ vì sao hắn dùng từ "em".
Khải Hải cũng im lặng một lúc rồi khẽ nói: "Thế nên ngươi mới không phải người".
Hắn giơ tay, để mặc dòng máu đỏ tươi chảy dọc xuống: "Ta thấy ít nhất ta còn giống người hơn em".
"Ngươi bị thương trong giấc mơ này ư?".
"Vết thương cỏn con ấy thì tính là gì".
Hắn ngồi trên cầu thang, đôi chân dài vắt chéo, chậm rãi tự quấn băng cho mình.
"Rõ ràng ngươi có thể tự chữa cho bản thân chỉ trong chốc lát, sao phải quấn băng?".
Hắn mỉm cười: "Người bình thường bị thương thì phải băng bó".
"Ngươi mà cũng được coi là người bình thường sao?".
"Đương nhiên bây giờ ta là người bình thường. Còn em chắc không được tính là con người nữa nhỉ?".
"Ta có phải người hay không, bản thân ta biết là được".
Máu đỏ tươi chầm chậm loang khắp lớp băng vải, hệt như một đóa hồng đang dần nở rộ.
Một người chơi tò mò hỏi: "Anh Thẩm, anh đang nói chuyện với người nào thế?".
Thẩm Lâu nhíu mày, ý tứ rất rõ – một con người không ai có thể phát hiện và không ai có thể nhớ đến ư?
Khi những người khác tưởng người vô hình đang nói chuyện với hắn là bạn gái hắn, hắn suýt bật cười.
Muốn thấy nét mặt Khải Hải khi nghe câu này thật đấy.
Hắn chân thành đáp: "Không phải bạn gái. Là kẻ địch muốn giết chết ta".
Hắn thì chẳng khác nào bị điên, bởi hắn chuẩn bị tặng cho kẻ địch ấy một món quà đánh đổi bằng sự tự do trong suốt quãng đời không có hồi kết của mình.
Nghĩ đến đây, nụ cười sung sướng lại xuất hiện trên gương mặt hắn.
Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, hắn xử lí sạch sẽ mọi giấc mơ.
Khi ấy cuối cùng cũng không còn sót lại một giấc mơ nào nữa, không còn ai sở hữu số điểm cao hơn hắn nữa.
Hắn bước tới hạt nhân của trò chơi Ác Mộng, món trang sức vẫn lúc lắc trên tay, nheo mắt cười: "Vậy ta bắt đầu ước được chưa?".
Giọng nói của Khải Hải vang lên giữa hư không: "Ta đã nói ngay từ đầu rồi, ngươi không có tư cách đưa ra ước nguyện".
Hắn nhún vai: "Em thực sự phải tuyệt tình đến thế cơ à?".
"...".
Thấy Khải Hải im lặng, hắn tiếc nuối thở dài: "Tiếc quá, ta còn tưởng có thể giải quyết chuyện này một cách êm đẹp".
Hắn tung hứng món trang sức mình cầm trong tay, cong môi cười: "Chắc em không nghĩ ta chưa từng giở trò sau khi đã vượt qua bao nhiêu giấc mơ như thế chứ?".
Giọng Khải Hải vẫn vô cùng bình tĩnh: "Ngươi đã làm gì?".
Chuyện đã đến nước này, hắn không úp mở gì nữa: "Ta đã gieo một ý nghĩ vào ý thức của những chủ nhân sở hữu mọi giấc mơ ta từng phá được. Chỉ cần ta kích hoạt ý nghĩa đó, họ sẽ mong điều ước của ta được chấp thuận từ tận đáy lòng".
Hắn siết chặt món trang sức, cơ thể bắt đầu phát sáng: "Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, em vẫn luôn kiên trì với nguyên tắc của em – để vạn vật sinh linh quyết định hình hài thế giới".
Khi vạn vật không thể chống lại thiên nhiên, họ cầu mong thần linh che chở, từ đó thần thoại xuất hiện;
Khi nền văn minh không ngừng phát triển, những nghiên cứu về quy luật vật lí vượt lên tín ngưỡng với thần linh, thần thoại dần lùi về sau, trả lại cho thể giới sự "chân thực" nguyên thủy ban đầu.
Đó là niềm tin của Khải Hải, cũng là nguyên tắc chuẩn mực của y.
Liệu bây giờ Khải Hải có vì hắn mà phá vỡ nguyên tắc ấy không?
Hắn rất tin rằng... không đâu.
Không chỉ vì nghị lực của Khải Hải, mà còn bởi y có cách đơn giản hơn để ngăn cản hắn.
Quả nhiên hắn thấy ngọn giáo ngũ sắc hơi phát sáng giữa biển Hư Vô, ghim cứng cơ thể Thận.
Chỉ cần bản thể của Thận không lay chuyển thì mọi thứ khác cũng không còn quan trọng nữa.
Hắn khẽ cười, quơ món trang sức trong tay: "Tiếc quá, lần này điều ước của ta không phải trốn thoát".
Điều ước của hắn là ước cho linh hồn của Khải Hải được sống lại trên thế gian, trở thành một phần của thế giới mà chính y vẫn luôn bảo vệ.
Khi hắn ước, đạo cụ trong tay hắn cũng khiến vô số sinh linh trong thế giới thực cùng mở mắt, cùng ước một điều ước tương đồng.
Chẳng khác nào cả thế giới đang ước cho Khải Hải.
Sức mạnh ấy rất dồi dào, gần như tràn khỏi trò chơi Ác Mộng và thay đổi biển Hư Vô trong nháy mắt.
Một vầng sáng lấp lánh dần hiện lên trước mặt hắn.
Là linh hồn của Khải Hải.
Bởi đã hóa thành ngọn giáo ngũ sắc suốt bao năm nên từ lâu linh hồn y chẳng còn giữ được hình dáng nữa.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Khải Hải.
Khải Hải cũng đang im lặng nhìn hắn.
Ngón tay hắn khẽ cử động, một mặt kính lấp lóa sóng nước xuất hiện sau lưng y.
"Chỉ cần đi xuyên qua nó, em sẽ được tự do".
Hắn nâng cằm, thấy hơi tiếc vì bây giờ Khải Hải đang không ở trong dạng người – nếu không chắc hắn sẽ thấy niềm vui trên gương mặt y nhỉ?
Nhưng Khải Hải không cử động.
Y chỉ nói: "Ta tưởng ngươi sẽ đi".
"Ta cũng từng nghĩ vậy".
"Sao lại để ta được tự do?".
"Không có tại sao". Hắn đáp nhẹ tênh. "Chỉ cần ta muốn".
Hắn muốn, đó là lí do mạnh mẽ nhất trên đời này.
Linh hồn của Khải Hải thoáng dao động: "Nếu ta đi ngươi sẽ mãi mãi bị ghim ở đây, không một ai có thể dịch chuyển ngọn giáo ngũ sắc được nữa".
Hắn hỏi ngược lại: "Lẽ nào nếu em không đi thì em sẽ thả ta đi?".
"Không biết".
"Thế là không rồi". Hắn hất cằm giục giã. "Mau đi đi, sau này có nằm mơ thì nhớ cẩn thận, ta sẽ vào trong mơ dọa em đấy".
Khải Hải bỗng nhiên bật cười.
Hắn ngơ ngác.
Kể từ khi cả hai cùng bị giam cầm ở nơi đây, hắn chưa từng thấy Khải Hải cười. Mọi ấn tượng của hắn đều chỉ dừng lại ở một giọng nói bao giờ cũng lạnh như băng.
"Thẩm Lâu".
Khải Hải đột ngột gọi tên hắn. "Nếu ngươi được ước thì ta cũng sẽ ước".
Màn hình điện tử vụt sáng bên cạnh họ, số điểm thuộc về người chơi đứng đầu, một con số khiến người ta hoa cả mắt, nhanh chóng tụt xuống 0.
Hắn vô thức nói: "Đó là điểm của ta".
"Giờ là của ta rồi". Khải Hải đáp. "Ta dùng số điểm ấy để đổi cho ngươi thoát khỏi trò chơi Ác Mộng, thoát khỏi bản thể Thận, trở thành một linh hồn tự do".
Ầm!
Hai hạt nhân chống đỡ lần lượt tách ra, trò chơi Ác Mộng như ngôi nhà mất cột cái sắp đổ sụp.
Hắn cười ha một tiếng, nhún vai: "Tiếc thật".
Tiếc là hắn không phải sinh linh thuộc về thế giới này, bị cả thế giới bài xích, linh hồn hắn không có nơi nào để đi.
Nếu rời khỏi bản thể và trò chơi Ác Mộng, hắn sẽ dần tan biến vì bị quy tắc thế giới chèn ép.
Khải Hải định giết chết hắn bằng cách đó ư?
"Từ khi ngươi tạo ra giấc mơ, ta cũng có giấc mơ". Khải Hải bỗng nói. "Giấc mơ ấy ta sẽ tặng ngươi".
Hắn lại ngơ ngẩn.
Giấc mơ là một phần của linh hồn, khi giấc mơ bị cắt đứt thì kí ức cũng phải chịu tổn thất.
Hắn thấy giấc mơ của Khải Hải bay khỏi linh hồn y, dừng lại trên không trung chốc lát rồi ngưng tu thành một cuốn sách tinh xảo tỏa ánh sáng lung linh, dừng lại trước mặt hắn.
Đây chính là chốn dung thân mà Khải Hải đã chuẩn bị cho hắn.
Là thứ tiệm cận với "chân thực" nhất trong trò chơi Ác Mộng – bởi bản thân Khải Hải đã đại diện cho sự chân thực của cả thế giới.
Hắn khẽ vuốt ve bìa cuốn sách, ngước lên, thấy linh hồn của Khải Hải rơi vào mặt gương nước.
Lần này cả hai từ biệt, Khải Hải mất đi toàn bộ kí ức thuộc về trò chơi Ác Mộng để trở thành một con người mới; hắn cũng thoát khỏi trò chơi, cũng chẳng khác nào tự cắt đứt giấc mơ của mình, cũng quên đi tất cả.
Ngay cả giấc mơ nơi họ có thể gặp lại nhau lần nữa cũng được Khải Hải tặng cho hắn.
Mối duyên của cả hai từ thời đại thần thoại đến giờ cứ thế mà đứt đoạn.