Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 102: Thần Thoại Vá Trời Trị Thủy (10)




Edit: Ryal

Ân Lưu Minh nhìn vùng xanh thẳm hỗn độn xung quanh, giơ tay.

Đúng là có cảm giác khá giống với trò chơi Ác Mộng.

"Trò chơi Ác Mộng cho người chơi xem khởi nguồn của nó dễ dàng vậy sao?". Y nhìn thoáng qua chỗ Thẩm Lâu.

Hắn đã điều chỉnh trạng thái xong, chỉ nheo mắt cười: "Dĩ nhiên là không... Chưa tính tới việc Thanh Diễm đã quản lí giấc mơ này để những người chơi khác không thể vào được, chỉ xét riêng về độ khó thì không phải bất kì ai cũng qua cửa nổi".

Ân Lưu Minh nhíu mày: "Em thấy đâu khó đến thế".

"Bởi vì em là em". Thẩm Lâu lại cười. "Nếu là một kẻ khác, ta sẽ không ra đời".

Ân Lưu Minh cũng mỉm cười.

Sau khi bị Nữ Oa chém đứt, một phần của Thẩm Lâu trôi đi khắp tứ xứ theo dòng đại hồng thủy, chưa từng được hữu hình hóa, chỉ khi Khải Hải xuất hiện nó mới biến thành ngoại hình giống cậu nhóc.

Đây không phải chuyện trùng hợp mà bởi Khải Hải là hậu duệ của Nữ Oa, có mùi hương giống với Nữ Oa, cũng mang ý chí đại diện cho thế giới này hệt như Nữ Oa.

Vì vậy Thẩm Lâu mới ra đời từ tưởng tượng của Khải Hải.

Ân Lưu Minh thử vẫy tay.

Cảm giác gần giống với cái hôm y cùng Thẩm Lâu lặn xuống lòng đại dương khi trước.

Thẩm Lâu nói: "Chúng ta có thể nhìn thấy hiện thực từ nơi này".

Hắn vỗ tay một cái thật nhẹ, một khung cảnh bỗng xuất hiện.

Một thế giới đã được sửa đổi quy tắc hiện ra trước mặt họ.

Huyễn linh cũng như con người, tất cả đều chậm rãi thích ứng với những quy tắc mới của thế giới này.

Sau khi nước lũ rút hết, vô số bãi bùn hiện ra, trở thành đất đai để trồng trọt hoa màu.

Ân Lưu Minh khẽ chọc vào hình ảnh đó.

Một mầm cây non nhú lên từ bùn đất.

Y nhìn ngón tay mình như đã hiểu ra điều gì: "Nơi này có thể thay đổi quy tắc thế giới".

Thẩm Lâu gật đầu: "Nước của biển Hư Vô đã dung hợp với toàn bộ thế giới, và nếu ta – kẻ có thể điều khiển toàn bộ nước biển Hư Vô – kết hợp với em – người có khả năng kết nối với mọi ước mong của mọi người, chúng ta có thể sửa đổi quy tắc thế giới tùy thích".

Ân Lưu Minh nhớ lại vật phẩm "nhẫn của Số Không" mà mình đã rút thăm được lúc trước, tác dụng của nó chính là sửa chữa quy tắc thế giới. Thì ra nó chỉ là một phần quyền năng của Khải Hải.

Xuyên qua những hình ảnh, Ân Lưu Minh trông thấy tình hình của nhóm người Tự Văn Mệnh.

Không còn bị cơn đại hồng thủy uy hiếp, những bộ lạc còn sống sót gạt nước mắt mà tiếp tục cuộc đời của họ, hai bộ lạc Hữu Sùng và Đồ Sơn cũng chuyển từ ngọn núi cao quá mực nước biển xuống nơi ở khác thích hợp hơn.

Trước khi đi, họ đặt tất cả những người bị hoá đá vào những căn nhà cũ, đồng thời sử dụng sức mạnh của các huyễn linh – không, giờ nên gọi là linh thú, để phong ấn Đồ Sơn.

Linh thú của họ cũng cùng rời đi, chỉ có con cáo của Nữ Kiều là từ chối ý tốt của Tự Văn Mệnh, vẫn ở lại Đồ Sơn mà yên lặng nằm phủ phục bên bức tượng nàng.

Ân Lưu Minh khẽ thở dài, chuyển cảnh.

Nếu muốn thì Tinh Vệ hoàn toàn có thể biến thành con người để bắt đầu một cuộc sống mới; nếu thích hình thể chim thì nó cũng có thể làm một con chim thiêng được bộ lạc cung phụng, hoặc tự do bay lượn ở bất kì nơi đâu.

Nhưng nó không chọn con đường nào cả, mà chỉ không ngừng lặp lại hành động mang hòn đá ngũ sắc tới cho ngọn giáo dài.

Cái tên Khải Hải không được người đời sau truyền lại, đến khi Tự Văn Mệnh và những người khác có quen biết với Khải Hải qua đời thì sẽ chẳng còn ai nhớ tới y nữa.

Nhưng Tinh Vệ không cam lòng.

Ít nhất chỉ mình nó nhớ cũng được.

Khải Hải và Tinh Vệ được sinh ra cùng một lúc.

Khải Hải được con người nuôi lớn nhưng lại không căm ghét huyễn linh, ngược lại, nhờ có Thẩm Lâu mà y kế thừa ý tưởng của Nữ Oa, luôn tìm cách để thế giới đã bị huyễn linh xâm lăng quá nửa tiếp tục tồn tại.

Tinh Vệ thì khác.

Nó sinh ra đã là huyễn linh, lưu lạc biết bao nhiêu năm mới tìm được Khải Hải. Tinh Vệ đã tận mắt thấy cơn đại hồng thủy và vô số huyễn linh tấn công các bộ lạc, phá hủy núi rừng, nuốt chửng nhiều sinh linh.

Rõ ràng cùng là huyễn linh, nhưng Tinh Vệ chỉ thấy căm hận những đồng loại đó.

Nhờ nỗ lực của Khải Hải mà thế giới ổn định lại, nỗi đau của loài người nhanh chóng được thay thế bởi những khát khao về cuộc sống mới.

Có đôi khi lãng quên lại là một cách bảo vệ, bởi khi ấy con người sẽ buông bỏ quá khứ, bước tới tương lai với cõi lòng đầy hi vọng.

Tinh Vệ không thể quên, và cũng không muốn quên.

Nó cứ mãi ngậm những hòn đá nhỏ bình thường thả xuống đại dương mênh mông như đang trút nỗi căm hận lên thứ đã cướp mất gia đình mình, và cũng như đang nhắc nhở mình phải nhớ mãi.

Kí ức rồi sẽ bị mài mòn, cơ thể rồi sẽ thối rữa, linh hồn rồi sẽ biến tan.

Không!

Nó – cô nàng – phải mãi mãi làm chim Tinh Vệ, mãi mãi bay trên biển, mãi mãi lặp lại hành động ấy. Bất cứ khi nào trí nhớ của cô nàng nhoè mờ, bản thân cô nàng bắt đầu tự hỏi tại sao mình cần lấp biển, thì nỗi căm hận lại tiếp tục bùng lên như lửa cháy!

Thẩm Lâu biết Ân Lưu Minh đang buồn, bèn vỗ nhẹ lưng y: "Không có gì là vĩnh hằng, Tinh Vệ cũng thế, khi nó cuối cùng cũng rời khỏi hiện thực thì nó sẽ hội ngộ với em".

Ân Lưu Minh nhìn Tinh Vệ, chợt loé lên một suy nghĩ, y do dự hỏi: "Thanh Diễm ư?".

Thẩm Lâu đáp: "Chính ta đã mang Thanh Diễm ra khỏi giấc mơ đầu tiên khi trở thành người chơi... Nói đúng hơn thì, là em bảo ta mang nó ra mới phải".

Ân Lưu Minh hơi run rẩy.

"Lúc đó ta chiếm lấy một cơ thể người chơi để vào giấc mơ, em thì có thể trực tiếp nói chuyện với ta. Khi ta gặp Thanh Diễm trong mơ, em bỗng mở miệng, hỏi ta có thể đưa nó tới trò chơi Ác Mộng hay không". Hắn hơi khựng lại, dời mắt, giọng thoáng trầm hơn đôi chút. "Và em cam kết rằng nếu ta có thể đưa Thanh Diễm ra ngoài thì em sẽ cho ta cơ thể gốc của em".

Ân Lưu Minh đã hiểu: "Sao anh biết chắc đó là Tinh Vệ chứ không phải một món hàng phục chế của giấc mơ?".

"Vì Tinh Vệ là huyễn linh có mặt trước khi hệ thống luân hồi xuất hiện trên thế gian này. Nó chết thì linh hồn sẽ không có chốn về, chỉ có thể chọn vùi mình trong biển Hư Vô. Có lẽ nó muốn tìm em". Thẩm Lâu khẽ gảy ngón tay, hình ảnh kia biến mất rồi đổi sang bóng dáng của một bé gái đang ngậm kẹo.

"Những giấc mơ vốn nằm trong biển Hư Vô giữa vách thế giới, vì vậy linh hồn nó lưu lạc khắp các giấc mơ".

Ân Lưu Minh hiểu, nếu là y bây giờ nhìn thấy người thân của mình xưa kia lạc lối trong biển mộng mênh mông, y cũng sẽ mong mỏi được đưa người đó về bên cạnh mình.

Tinh Vệ bướng bỉnh như thế, y cũng thấu suốt tại sao kiếp trước mình không khôi phục kí ức cho Tinh Vệ sau khi giúp cô nàng trở thành người chơi.

"Có những kí ức cần được quên đi để hạnh phúc thế chỗ".

Thẩm Lâu day nơi giữa mày, chợt cười khổ một tiếng: "Nhưng khi ấy, nếu ta nhớ được thì tốt biết bao".

Ân Lưu Minh hỏi: "Sao bây giờ anh lại nhớ ra?".

Thẩm Lâu buông tay: "Vì ta đã tìm được giấc mơ thuộc về mình".

Ân Lưu Minh khẽ nhíu mày.

Thẩm Lâu vung tay, tăng dòng chảy thời gian: "Vì toàn bộ trò chơi Ác Mộng chính là giấc mơ ta tạo ra khi ấy... Nhưng mục đích của ta là...".

Khoé môi hắn cong lên thành một nụ cười tự giễu: "Là để thoát khỏi sự giam cầm của em".

Ân Lưu Minh ngẩn người.

Thẩm Lâu quay lại nhìn y: "Dù ta đã lấy lại kí ức, nhưng giấc mơ thuộc về hai ta vẫn còn tiếp diễn... Em muốn xem những gì xảy ra tiếp theo không?".

Ân Lưu Minh nhìn hắn, giọng bình thản: "Anh muốn cho em xem à?".

"Ta tôn trọng quyết định của em". Thẩm Lâu khẽ cúi người. "Chuyện ta đã làm, ta nên tự gánh vác hậu quả".

Ân Lưu Minh khẽ nhướng mày: "Vậy thì xem".

Thẩm Lâu gật đầu, lại vỗ tay.

Dưới chân họ xuất hiện một vật thể trông như tổng hoà của mọi màu sắc và dáng hình trên thế giới, nó không ngừng vặn vẹo – nhưng dường như lại bị thứ gì ghim chặt ở đó.

Giãy giụa một lúc lâu, dường như cũng biết chẳng có tác dụng gì, nó dừng lại.

Một ý nghĩ đầy giận dữ bỗng truyền vào não Ân Lưu Minh:

[Mi đúng là đồ điên].

Ân Lưu Minh nghiêng đầu nhìn Thẩm Lâu.

Hắn cười khổ: "Lúc mới sinh ra, ta không được tỉnh táo lắm... Thôi cứ tua nhanh đoạn này nhé".

Hắn tua dòng thời gian.

Lần này ý nghĩ được truyền đến có vẻ bình tĩnh hơn nhiều:

[Sao, vẫn đang nhìn thế giới thực đấy phỏng?].

Ân Lưu Minh khoanh tay: "Ừm".

Ý nghĩ kia có vẻ hơi ngạc nhiên.

[Cuối cùng mi cũng chịu để ý đến ta rồi?].

Ân Lưu Minh lại nhìn Thẩm Lâu.

Hắn sờ mũi.

[Mi đóng đinh ta cứng ngắc ở đây thì thôi, nhưng mi được nhìn thế giới thực mà sao không cho ta nhìn với?].

[Chúng ta trao đổi đi, mi cho ta giải trí tí, ta giúp mi giải quyết điều mi đang băn khoăn trăn trở].

Ân Lưu Minh hơi nghĩ ngợi: "Anh biết em đang băn khoăn điều gì sao?".

[Dĩ nhiên, giờ chúng ta là cùng một thể còn gì. Tốc độ phát triển của thế giới thực càng lúc càng tăng lên, tốc độ sinh sản cũng tăng nhanh, tư duy và mong muốn ngày càng phức tạp. Điều bế tắc hơn nữa là rất nhiều mong muốn trong số đó không hướng về cái tốt lành mà chỉ đầy xấu xa. Những tâm trạng ấy càng bị tích lũy thật nhiều thì những linh hồn khắp thế giới lại càng bẩn thỉu, đúng không?].

Ân Lưu Minh gật đầu: "Anh có kiến nghị gì à?".

"Nếu chúng không thể trút bỏ nỗi lòng trong thế giới thực thì hãy tạo ra cho chúng những thế giới ảo".

Trong giọng điệu của ý nghĩ ấy có đôi phần mê hoặc rất khó nhận ra:

[Ta có thể giúp mi tạo ra những giấc mộng hư ảo và hoàn toàn không ảnh hưởng tới thực tại cho cả thế giới này].

Ân Lưu Minh lại nhìn Thẩm Lâu: "Anh rảnh quá hoá rồ à?".

Thẩm Lâu khẽ ho khan một tiếng, cười khổ: "Một phần là bởi quá cô đơn... Phần còn lại là ta đang lừa em đó".

Ân Lưu Minh khẽ nhướng mày.

"Ta... Nó muốn chạy khỏi sự giam cầm của em thông qua những giấc mơ".

Khi ấy nó tự cho mình là vị thần Hư Vô do trời đất sinh ra, nó cực kì oán hận và không cam lòng vì bị ngọn giáo kia phong ấn nhưng lại không thể giãy khỏi sự khống chế kia được.

Thẩm Lâu nhìn thứ đã từng là mình xưa kia, im lặng một chốc.

Năm ấy hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, đến tận bây giờ được xem quá khứ về thần thoại vá trời trị thủy thì mới ngộ ra.

Rõ ràng hắn từng có thể một mình vùi dưới đáy đại dương biết bao lâu mà chẳng hề thấy cô đơn, vậy tại sao mới bị phong ấn ở đây chưa được bao lâu mà đã không kiềm chế nổi?

Bởi trái tim hắn, linh hồn hắn đang khuyết một khối. Phần khuyết ấy đang ở gần thật gần, nhưng lại xa xôi như cách trở vạn dặm.