Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 100: Thần Thoại Vá Trời Trị Thủy (8)




Edit: Ryal

Ân Lưu Minh tới chỗ tượng đá của Nữ Kiều.

Tay trái nàng vẫn đang vươn ra phía trước, vẻ sốt ruột vẫn còn hiện hữu trên gương mặt đã bị ngưng đọng thời gian; tay phải nàng che trên cái bụng đã nhô cao, như thể muốn bảo vệ đứa con sắp ra đời.

Ân Lưu Minh quỳ xuống.

Tinh Vệ đậu trên vai, dường như cũng hiểu được đôi phần tâm trạng nên mổ nhẹ vào gò má y.

Ân Lưu Minh xoa đầu nó: "Cảm ơn nhé, Tinh Vệ".

Y đứng dậy, lấy hòn đá ngũ sắc do Nữ Oa hóa thành ra khỏi ngực áo.

Ân Lưu Minh áp hòn đá ấy lên trán mình, thầm nguyện: Hỡi vị thần linh nguyên thủy nhất của loài người, huyễn linh ra đời sớm nhất trên thế giới, người mẹ thân sinh của Khải Hải – Nữ Oa, mong người có thể nghe được lời tôi cầu nguyện.

Y đặt viên đá ngũ sắc vào tay Nữ Kiều.

Hào quang chập chờn tỏa ra.

Tinh Vệ ngạc nhiên mở to hai mắt.

Trong ánh hào quang, dường như Ân Lưu Minh thấy nét mặt Nữ Kiều thay đổi – làn da hóa đá trở nên mềm mại, ánh mắt tĩnh mịch dần lấy lại chút thần thái.

Khóe môi nàng khẽ cong lên.

Nhưng chỉ một giây sau, Nữ Kiều lại quay về trạng thái hóa đá.

Dường như vầng hào quang nhận được mệnh lệnh nào đó, tụ lại nơi bụng nàng.

Rắc.

Cái bụng đá của Nữ Kiều nứt ra.

"Oa...!".

Ân Lưu Minh lại nhắm mắt rồi khe khẽ thở dài, bước tới ôm đứa bé trong bụng Nữ Kiều dậy.

Nhóc con mở mắt, ngơ ngác nhìn y, rồi lại gào lên khản cả giọng.

Ân Lưu Minh ngẩng đầu nhìn tượng đá của Nữ Kiều, nghiêm túc nói: "Xin hãy yên tâm, nhất định thằng bé có thể chiêm ngưỡng cuộc sống mới trên thế giới này".

Đôi môi Nữ Kiều vẫn cong cong, dường như rất tin vào câu nói ấy.

Đứa bé mới ra đời khiến Tự Văn Mệnh phấn chấn hơn hẳn.

Gã chăm sóc nó bằng đôi tay vụng về nhưng lại không bỡ ngỡ chút nào.

Thi thoảng Ân Lưu Minh nhìn những động tác của Tự Văn Mệnh mà không nhịn được cười.

Lúc y mới tới đây dưới hình hài một đứa bé sơ sinh, gã cũng đã chăm sóc y như thế.

Chẳng biết có phải vì người đầu tiên nhóc con nhìn thấy là Ân Lưu Minh hay không mà nó rất bám y, lúc khóc phải được y bế thì mới yên tĩnh lại.

Có lần Tự Văn Mệnh cảm thán với Ân Lưu Minh: "Con hồi bé dễ chăm hơn nó nhiều".

Đây cũng là lần đầu Ân Lưu Minh chăm sóc một nhóc con bé tí thế này, may là người trong bộ lạc có thể hỗ trợ cho y.

Y chỉ cười chứ không đáp.

Tự Văn Mệnh nhìn nhóc con đang ngủ rồi ngoắc tay với Ân Lưu Minh, ra hiệu cho y theo mình.

Hai cha con cùng ra ngoài cửa, gã chần chừ đôi lát rồi nói: "Vài ngày nữa ta sẽ đi".

Ân Lưu Minh gật đầu: "Cha nhớ cẩn thận".

Tự Văn Mệnh khá bất ngờ: "Con không hỏi ta đi đâu sao?".

"Chẳng phải cha định tiếp tục trị thủy à?".

Tự Văn Mệnh hơi khựng lại, thấp giọng: "Trị thủy là việc cần nhiều thời gian và không thể bị gián đoạn. Ta đã chọn xong người kế nhiệm chức thủ lĩnh Đồ Sơn nên cũng yên tâm rồi, chỉ là ta thấy có lỗi với các con".

Ánh trăng chiếu xuống, khiến gò má gã có nét gì lạnh nhạt. Ân Lưu Minh im lặng một chốc rồi mới đáp: "Con sẽ chăm sóc em trai thật tốt".

Tự Văn Mệnh xoa đầu y: "Con trưởng thành trước tuổi, ta rất yên tâm".

Gã ngẩng đầu nhìn thác nước phía cuối chân trời, khẽ thở dài.

Ân Lưu Minh biết Tự Văn Mệnh đang lo lắng điều gì.

Hai nửa cơ thể của Thẩm Lâu đã hợp nhất, nghĩa là huyễn linh mạnh nhất đại diện cho ý nghĩ của biển Hư Vô đã tái xuất thế gian.

Dù con huyễn linh kia chưa có động tĩnh gì, nhưng tất nhiên trong quá trình trị thủy Tự Văn Mệnh sẽ phải đối đầu với nó.

Gã không biết chắc liệu thế giới này có thể may mắn sống sót qua trận đại hồng thủy hay không.

Nhưng gã vẫn muốn bước đi trên con đường này.

Khốn cảnh không phải lí do để con người dừng tiến tới, dù có thể sau này tất cả đều sẽ diệt vong thì ít nhất bây giờ họ cũng phải nỗ lực sống sót.

Ân Lưu Minh sờ viên đá ngũ sắc trong ngực áo mình, nghiêm túc nói với Tự Văn Mệnh: "Rồi thế giới này sẽ chào đón một cuộc sống mới".

Gã cười, bứt một cọng cỏ ngậm trong miệng: "Mong là vậy".

Đợi Tự Văn Mệnh đi rồi, Ân Lưu Minh đưa Tinh Vệ xuống cạnh dòng chảy biển Hư Vô dưới chân Đồ Sơn: "Tinh Vệ à, không có Thẩm Lâu, chúng ta đành phải tự dựa vào nhau để vá lỗ hổng kia vậy".

Tinh Vệ kêu to một tiếng như muốn tán thành.

"Muốn đến vách thế giới thì phải nhờ tới sức mạnh của mày". Ân Lưu Minh nghiêm túc nói. "Mày có thể khôi phục sức mạnh, thậm chí là tăng sức mạnh thêm một bậc được không?".

Tinh Vệ gật đầu, nhẹ giương cánh, nhảy qua nhảy lại trong lòng bàn tay y.

Ân Lưu Minh mỉm cười xoa đầu nó, một lúc sau mới nói: "Vậy thì tua thôi".

Thẩm Lâu không còn nữa, Nữ Kiều không còn nữa, Tự Văn Mệnh cũng đi rồi.

Trước đây Ân Lưu Minh nghĩ mình là một kẻ có thể chịu được cô đơn.

Đến giờ y mới hiểu, không phải mình chịu được cô đơn, chỉ là đã quen với cô đơn mà thôi.

Khi những người quen thuộc đều đã biến mất, y chỉ muốn tua nhanh thời gian.

Y là người chơi trải nghiệm giấc mơ trong trò chơi Ác Mộng nên mới có năng lực tua nhanh như thế, vậy còn Khải Hải của kiếp trước thì sao?

Ân Lưu Minh chợt thấy mình muốn gặp Thẩm Lâu vô cùng.

Tinh Vệ trưởng thành có sải cánh hơn mười mét, bóng hình đen kịt chao liệng trên bầu trời như một rặng mây đen.

Ân Lưu Minh đứng trên lưng nó, cúi xuống vỗ nhẹ vào cổ nó: "Lần này nhất định phải cẩn thận".

Mười mấy năm đã trôi qua, y đã trở thành một thanh niên, mái tóc đen được cắt tỉa qua loa cho gọn bay ngổn ngang trong gió, gương mặt vẫn có vẻ bình thản hệt như xưa.

Ân Lưu Minh nhìn thác nước khổng lồ gần trong gang tấc.

Chẳng biết có phải do cảm ứng hay không mà y tua thời gian đến vừa đúng lúc Tinh Vệ trưởng thành.

Tinh Vệ trưởng thành cuối cùng cũng biến đổi từ trạng thái huyễn linh nửa trong suốt sang một cơ thể thực sự, sức bay cũng hơn trong quá khứ rất nhiều.

Nghĩ kĩ lại, nếu Tinh Vệ chính là anh em của Ân Lưu Minh thì mười mấy năm trước nó cũng chỉ mới là một đứa bé mà thôi.

Dưới sự trợ giúp của Tinh Vệ, cuối cùng Ân Lưu Minh cũng tới gần thác nước.

Trông đồ sộ hơn nhiều so với khi quan sát nó ở khoảng cách xa.

Nước biển Hư Vô cuồn cuộn chảy xuống, không có đến một giọt bắn dư thừa, tất cả chỉ chảy xuống thật nhanh và tĩnh lặng, chẳng khác nào thứ chất lỏng được nấu chảy ra từ những viên đá quý đẹp đẽ nhất.

Nhưng một thứ đẹp đẽ tới vậy lại là thứ sắp hủy diệt thế giới này.

Điều kinh khủng hơn cả là nó đã to thêm so với mười mấy năm trước.

Cũng có nghĩa lỗ thủng trên vách thế giới đã càng lúc càng lớn hơn, sự sống trên toàn thế giới đang dần phải đếm ngược.

Ân Lưu Minh nhìn xuống mặt đất.

Mười mấy năm đã trôi qua, dường như cả thế giới đã chuyển mình thành một màu xanh lam đầy mỹ lệ, chỉ còn mỗi Đồ Sơn nhô lên khỏi mặt nước hệt như mảng đại lục cuối cùng.

Nếu không có Tự Văn Mệnh dẫn dắt bao người liều mình đẩy lùi cơn đại hồng thủy thì diện tích của mảng đại lục kia sẽ còn hẹp hơn.

Tại ranh giới giữa biển Hư Vô và mặt đất, có thể thấy lờ mờ khung cảnh những gợn sóng lăn tăn không ngừng như bầy rắn đung đưa.

Đó là khung cảnh những chiến binh loài người giao đấu với các huyễn linh do biển Hư Vô tạo thành.

Ân Lưu Minh khẽ thở dài.

Nữ Oa từng mong con người và huyễn linh có thể chung sống hòa bình.

Nhưng sự cách biệt giữa huyễn hinh và con người là sự cách biệt giữa biển và đất đai, họ chiến đấu để giành lấy không gian mà sống sót, sao có thể chung sống hòa bình được?

Tinh Vệ bỗng kêu to một tiếng như muốn nhắc nhở Ân Lưu Minh.

Ở nơi thác nước chạm vào mặt biển, một con rùa khổng lồ có kích thước lớn bằng cả đại lục đang nhô bốn cái đầu lên.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nó, Ân Lưu Minh cảm giác được lông chim toàn thân Tinh Vệ đều dựng đứng, ngay cả âm thanh cũng đầy thù hận.

Y trấn an Tinh Vệ: "Đừng nóng vội, nó không phải mục tiêu của chúng ta".

Ánh mắt y thăm thẳm, nhìn xuyên qua đại dương xanh vô tận mà tìm tới phần đáy sâu nhất.

Ở chốn tận cùng ấy, một con sò biển thậm chí còn to hơn con rùa kia gấp mấy lần đang chìm vào giấc ngủ sâu.

Thẩm Lâu.

Ban đầu khi quay lại với bản thể hắn chỉ mở rộng thác nước đúng như mong muốn của con rùa khổng lồ, sau đó náu mình trong lòng đại dương, gần như không bao giờ xuất đầu lộ diện.

Chỉ có lần nọ một huyễn linh tự thấy mình đã đủ sức mạnh, muốn khiêu chiến sò biển với mưu đồ nuốt chửng nó.

Ngày ấy con sò há miệng, vỏ sò bao trùm cả bầu trời và toàn bộ thế giới, để lộ ra gần như mọi tưởng tượng được chứa bên trong, bảy màu rực rỡ, không ngừng vặn vẹo, hủy hoại, hồi sinh. Những ai trông thấy nó đều rơi vào ảo mộng suốt một thời gian dài, thậm chí có những người không thể tỉnh lại.

Sau đó nó nuốt chửng con huyễn linh không biết tự lượng sức mình kia.

Dù là huyễn linh hay con người, dù căm hận hay kính nể, ngày ấy tất cả đều run sợ trước nó.

Họ gọi nó là "Thận" [1].

[1] Chữ Hán nghĩa là sò trai các kiểu thôi, nhưng ở đây được sử dụng như một tên riêng.

Nhưng với kích thước của thác nước hiện giờ... Ân Lưu Minh khẽ miết hòn đá ngũ sắc.

Chẳng biết hòn đá này có đủ để vá lại hay không. Chỉ có một hòn đá duy nhất, y không thể mạo hiểm được.

Ân Lưu Minh xoa cổ Tinh Vệ: "Có sợ chết không?".

Tinh Vệ ngửa đầu kêu một tiếng lảnh lót.

Ân Lưu Minh mỉm cười: "Vậy thì đi thôi, chúng ta đi tìm Thẩm Lâu".

Tinh Vệ giương cánh, lặn xuống đại dương.

Lần này đại dương yên tĩnh hơn so với cái ngày y được Thẩm Lâu dẫn tới.

Trên đường lặn xuống Ân Lưu Minh chỉ trông thấy vài huyễn linh yếu ớt vừa mới ra đời, những huyễn linh mạnh mẽ và kì dị lúc trước đều đã biến mất.

Chỉ còn Thận khổng lồ gần như chiếm trọn cả lục địa.

Nó cứ yên tĩnh nằm đó như đã chết, thậm chí dù Ân Lưu Minh và Tinh Vệ có tới gần cũng không phản ứng lại.

Nhưng Ân Lưu Minh biết nó không chết, thậm chí y có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo và đầy hỗn loạn của nó qua lớp vỏ sò kia, dường như nó có thể há miệng, nuốt chửng họ bất cứ lúc nào.

Điều kì diệu là, thứ tạo vật đại diện cho sự hủy diệt và ý muốn nuốt chửng tất thảy của biển Hư Vô này lại chưa từng thực sự tấn công y.

Dường như nó bị kiềm lại bởi một thứ sức mạnh khác.

Ân Lưu Minh nhìn nó thật chăm chú, bỗng nhiên khẽ cười: "Thẩm tiên sinh".

Thận không hề phản ứng lại.

Ân Lưu Minh lấy hòn đá ngũ sắc ra, thả vào trong vuốt Tinh Vệ.

Tinh Vệ chỉ yên lặng nhìn y, như muốn hỏi y đã thực sự quyết tâm chưa.

Ân Lưu Minh vỗ cánh nó, mỉm cười.

Y quay sang nhìn Thẩm Lâu, giọng nói dịu dàng như lời tỏ bày của người thương... "Em phải giết anh đây, anh yêu à".

Sau đó toàn thân y tòa ánh hào quang ngũ sắc, hình dáng cũng dần thay đổi.

Vô số nước biển kéo tới chỗ y, giày xéo cơ thể y hệt như khoảnh khắc Thận ra đời.

Bóng dáng Ân Lưu Minh biến mất.

Một ngọn giáo dài, sắc bén và tỏa ánh sáng năm màu xuất hiện trong lòng đại dương, không ngừng được phóng to, phóng to, lại phóng to thêm nữa, cuối cùng dừng lại ở kích thước tương đương với Thận.

Nó tàn bạo lao về phía Thận.

Đối diện với sự tấn công mạnh mẽ ấy, Thận không còn nằm im nữa.

Nó rít gào trong im lặng, cơ thể bỗng loé lên rồi biến mất ngay tại chỗ.

Ngọn giáo ngũ sắc đâm vào khoảng không.

Thận xuất hiện ở ngay phía trên nó, hé vỏ sò, dường như muốn nuốt chửng ngọn giáo ngũ sắc.

Chẳng biết từ đâu, một tiếng cười khe khẽ vang lên giữa lòng biển Hư Vô: "Em chỉ chờ có thế thôi".

Đầu giáo ở phía Thận bỗng trở nên sắc bén hơn gấp bội, ngọn giáo tự rút mình khỏi đáy biển, xuyên thẳng qua cơ thể Thận với tốc độ nhanh hơn trước cả trăm lần.

Cơn đau dữ dội khiến cái vỏ của Thận hơi hé ra, nó gầm lên một tiếng chẳng ai nghe được, càn quét mọi huyễn linh trong đại hồng thủy!

Nếu Tinh Vệ không bay ra ngoài từ trước thì có lẽ cũng đã nát thịt tan xương.

Nhưng ngọn giáo không dừng lại.

Nó đâm xuyên qua Thận, tiếp tục bay lên trên, trên nữa, tới tận khi vượt khỏi mặt nước, vượt khỏi dòng thác khổng lồ, cuối cùng một tiếng nổ kinh hoàng vang lên, ngọn giáo ghim chặt Thận trên đầu nguồn thác – cũng chính là vị trí của lỗ hổng trên vách tường thế giới!