Chuông gió vang lên, thế nhưng cánh cửa siêu thị chẳng hề nhúc nhích.
Hình bóng của người đàn ông trẻ tuổi từ từ hiện lên qua cánh cửa, bước vào quầy rồi đứng sau cậu chủ Quan.
“Đã về rồi.” Cậu chủ Quan gập sách lại, nắm một nhúm tro tàn trong đỉnh, xoay về phía người đàn ông kia.
Người nọ nâng tay cậu lên, cúi đầu liếm tàn tro trong lòng bàn tay, gương mặt trắng bệch dần dần hồng hào: “Tôn Quá đã lên đường rồi.”
Khi Tôn Quá đẩy cửa vào là việc của mười lăm phút sau.
“Xin chào quý khách.” Cậu chủ Quan gật đầu.
“Chào buổi tối.”
Cậu chủ Quan hôm nay khác hẳn với trước kia, bình thường trước trán hay lòa xòa vài sợi tóc, hôm nay quần áo chỉnh tề vừa vặn có vẻ khác lạ, nét mặt vẫn như ngày thường.
“Sao vẫn chưa xuất phát?” Tôn Quá hỏi, “Chẳng lẽ đợi tôi sao?”
Ông chủ chưa kết hôn của Quỷ Môn Quan phải ra ngoài ghép đôi trong đêm Vu Lan, nhân viên siêu thị được nghỉ một ngày, Tôn Quá tới đây do nhất thời nảy sinh ý định, song hình như cậu chủ Quan cũng chẳng để ý.
Cậu chủ Quan chỉ ra sau: ” Buổi sáng lúc anh ngủ, y thì thầm liên tục bên tai anh bảo tới đây nên tôi đoán tám phần anh sẽ qua.”
Lúc này Tôn Quá mới nhận ra còn một người đứng trong bóng tối, đúng là người thanh niên trẻ tuổi hai hôm trước anh gặp: “Đây là ma cậu nuôi sao?”
“Cũng là cha tôi.” Cậu chủ Quan nghiêng người, hai bàn tay áp vào nhau rồi kéo dãn thành một vệt sáng giữa họ, “Đây là nhân viên của tôi, hai người đã từng gặp nhau rồi.”
Tôn Quá cầm bàn tay phải của người nọ theo phản xạ, lòng bàn tay ấm áp, da thịt đầy đủ, nếu không phải từ chính miệng cậu chủ Quan thừa nhận, bảo y là quỷ hồn thì thật khó tin: “Sao cậu làm được chuyện này?”
“Chẳng phải việc khó mà.” Cậu chủ Quan đáp, “Tình nguyện làm tài xế của tôi à? Dễ chết lắm đó.”
“Ghép đôi là chuyện hệ trọng cả đời của cậu chủ, sao tôi vắng mặt được chứ.” Tôn Quá nhận điếu thuốc định thần từ cậu, châm thuốc, “Tôi không sợ chết.”
Cậu chủ Quan mỉm cười, đưa cho anh một tờ giấy, trên đó viết tên một cô gái, có ngày tháng năm sinh, giờ mất và nơi chết: “Tìm người này cho tôi.”
Xe taxi xuất phát từ siêu thị, từ Quỷ Môn Đông Bắc, sang Thiên Môn Tây Bắc, rồi qua Nhân Môn Tây Nam, nhập vào đường Đông Nam. Cảnh sắc chung quanh như một bức thủy mặc ngâm nước, đổ nát móp méo tăm tối, một vài tia sáng âm thầm le lói, trong khoảnh khắc liền biến thành những du hồn tập tễnh khắp nơi, cách một đoạn xuất hiện một đống lửa đốt vàng mã của trần gian, đây chính là ngã tư đường.
“Âm lộ.” Tôn Quá thốt lên.
Làm tài xế taxi, anh biết rõ thành phố này hơn ai hết, ánh lửa ở ngã tư đường đủ để dẫn anh tới địa điểm chính xác, trước 12h đêm tìm được hồn ma của cô gái.
Có lẽ do quá gấp, diện mạo cô gái mà bát tự phù hợp với cậu chủ Quan cũng chẳng xuất chúng. Cô gái vẫn chưa qua 49 ngày, cảm giác chưa khôi phục nguyên vẹn, nét mặt đờ đẫn. Cậu chủ Quan xuống xe vịn vào cô nói mấy câu, ôm eo rồi đưa lên xe. Cửa xe mở ra đóng lại chỉ vỏn vẹn hai phút, nhưng đám ma quỷ nhận ra sự khác thường liền xúm lại.
“Tôn Quá, ” cậu chủ Quan nói, “Tự mình cầu phúc đi.”
Quỷ khí nồng đậm của cậu chủ Quan ngập tràn trong xe, nhưng lúc này lại ngưng tụ ở băng ghế sau, hình thành kết giới đen kịt, im ắng, lặng như tờ.
Mùi người sống của Tôn Quá mất sự che chắn, trong nháy mắt trở thành cừu non giữa bầy sói.
Đám du hồn thèm thuồng lao đến như cơn sóng, cửa kính xe dưới áp lực vô hình vang lên tiếng nứt răng rắc.
Tôn Quá quay sang nhìn người thanh niên trên ghế phụ lái, rốt cuộc cũng đã trông thấy y.
Ra vào âm lộ nhất định có vật hi sinh, mà vật hi sinh đương nhiên không phải quỷ hồn.
“Hết cách rồi.” Tôn Quá rút dao găm định đâm vào cổ tay, nhưng lại bị người khác giữ chặt.
“Tôi mới là vật hi sinh Quan Ức chuẩn bị trước.” Y nói, “Cậu là lái xe.”
Y mở cửa, bước xuống xe, tiếng ma quỷ tranh giành máu thịt ồn ào vang lên. Hai mắt Tôn Quá nhìn trừng trừng xem máu thịt giả bắn tung tóe, nhưng vẫn chưa thấy hồn người nọ xuất ra ngoài, đám ma quỷ trở nên cuồng bạo, gào thét thê lương.
“Do y cầm cự được lâu hay do tôi xong việc sớm nhỉ?”
Giọng nói của cậu chủ Quan vang lên, quỷ khí lại ngập tràn trong xe, linh hồn cô gái đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn thoảng chút mùi vị. Cậu chủ Quan cài lại cúc áo, áp trán vào cửa xe trông ra bên ngoài.
“Bao giờ lần đầu chống chọi cũng chẳng được lâu.” Tôn Quá nhìn ra ngoài cửa sổ, linh hồn người nọ vẫn bám chặt vào mấy mẩu thịt thừa trong không trung, “Dùng cha mình làm vật hi sinh, chắc chỉ mình Quỷ Môn Quan mới dám làm.”
Cậu chủ Quan cười cười, gập ngón tay gõ đều đều lên cửa kính xe, gõ đến thứ tiếng thứ chín, hồn người nọ thoát ra, trong nháy mắt liền bị đám cô hồn phía sau nhào lên cắn nuốt: “Nuôi y nhiều năm như vậy chỉ vì ngày này, y cũng chỉ mong được chết. Dù sao thì,..” Cậu chủ Quan nhìn Tôn Quá qua gương chiếu hậu, mỉm cười dịu dàng:
“Cát bụi lại trở về với cát bụi.”
“Nói cũng phải.” Tôn Quá thoáng rùng mình rồi khởi động xe.