Ghi Chép Nghỉ Việc Của Biên Tập Viên

Chương 7: Cậu phải chịu trách nhiệm đến cùng




Vừa nãy anh trả lời gì vậy?

Anh nói: "Để tôi về hỏi chủ biên."

Nghe cứ như có bạn cùng lớp hú đi chơi, anh đáp: "Để tí tớ về hỏi mẹ đã", vừa bần lại vừa tỏ ra sợ hãi.

Bạch Tư Quân chống tay lên hàng rào ngoài biệt thự, thực sự muốn tìm cái lỗ chui quách vào cho rồi.

Anh thấy Mai Vũ Sâm nheo mắt lại, đôi môi mím lại thành một đường thẳng, anh lắp bắp bổ sung: "Tất nhiên, không phải nói với ông ta về chuyện tính hướng của anh, mà tôi, tôi..."

Cuối cùng anh vẫn chẳng nói thêm được gì, chỉ thốt ra được câu "Tôi đi làm" rồi chạy biến khỏi biệt thự.

Hơn nữa bởi vì hoảng loạn đến tột độ, anh mang theo cả áo khoác vào khăn quàng cổ của Mai Vũ Sâm vẫn đang mặc trên người.

Bạch Tư Quân vò loạn phần tóc rơi lòa xòa trên trán, cảnh tượng vừa rồi khẳng định là khoảnh khắc ngu học nhất trong cuộc đời anh, không cần bàn cãi thêm.

Anh lết đến cổng tiểu khu với vẻ mặt thất bại, nếu như anh quay đầu lại, ắt hẳn sẽ thấy Mai Vũ Sâm đang đứng ở ban công tầng hai nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang dần rời xa của anh.

Mãi đến tận khi lên tàu điện ngầm, đầu Bạch Tư Quân vẫn rối như tơ vò. Anh từng thấy nhiều người đồng tính trên phim ảnh và truyền hình, nhưng trong hiện thực thì mới là lần đầu tiên.

Thì ra đồng tính luyến ái không phải dạng ẻo lả như trong tưởng tượng của anh, hay ít nhất là Mai Vũ Sâm không giống. Anh không thể ngờ rằng Mai Vũ Sâm sẽ thích đàn ông.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy, có lẽ từ lần đầu gặp mặt đã có dấu hiệu rồi.

Mai Vũ Sâm hỏi đầu nhũ anh có nhạy cảm không, đàn ông như bình thường thì ai lại đi để ý chỗ này của đàn ông?

Bạch Tư Quân tua lại đoạn ký ức lúc xem đoạn văn bản đó, vô thức ráp mình với Mai Vũ Sâm vô, vì vậy trong đầu hiện lên cảnh Mai Vũ Sâm đang nằm trên ngực mình...

Anh đang suy nghĩ cái quần gì vậy!?

Bạch Tư Quân nhanh chóng thu trí tưởng tượng lại, kinh hoàng phát hiện ra bụng dưới hình như nóng lên, vội vã kẹp chặt hai chân lại liền.

Anh biết mình không thể nghĩ về cái đó thêm nữa, nhưng khăn quàng cổ với áo khoác cứ tỏa ra mùi của Mai Vũ Sâm, làm như anh có cảm giác như sắp nghẹt thở đến nơi. Anh nới lỏng khăn quàng ra một chút, miễn cưỡng lấy lại nhịp hít thở.

Bình tĩnh lại xong, tâm tư Bạch Tư Quân lại trôi về một phương kỳ lạ.

Đồng tính luyến ái không cần phải hoàn thành nghĩa vụ kết hôn sinh con phải không? Cũng không cần đối mặt với cái thùng rác kia.

Nghĩ đến đây, cũng hơi ước ao rồi.

Bạch Tư Quân đột nhiên cảm thấy Mai Vũ Sâm đã mở ra trước mắt anh một thế giới mới, và đây đã là lần thứ hai.

Lần thứ nhất là khi anh phát hiện đầu ngực mình hóa ra lại có thể nhạy cảm như vậy.

Bạch Tư Quân thấy mình sắp phát điên rồi, buộc bản thân phải suy nghĩ về chuyện công việc.

Thế là rốt cuộc Mai Vũ Sâm vẫn chưa có dự định viết sách mới, hắn thức đêm viết ra cái thứ đó chỉ để anh tự biết khó mà lui.

Tối qua hắn nói "Tôi biết" là ý gì? Chỉ tổ làm người ta trông ngóng nửa ngày.

Bạch Tư Quân đau đầu thở dài, xem ra tấm khiên này của boss vẫn chưa bị anh chém bay đi đâu.

Hỏi chủ biên tất nhiên là chuyện không thể xảy ra rồi, trên tay anh hiện nay chỉ có mỗi hạng mục này. Anh đại khái có thể tưởng tượng được, chủ biên sẽ nói anh có mỗi chuyện cũng làm không xong, thôi ấn nút từ chức đi cho lành.

Tuy rằng Mai Vũ Sâm nói chủ biên của bọn họ chỉ muốn phô trương thanh thế, nhưng cho dù chỉ là phô trương thanh thế, cũng đủ khiến anh sợ sệt.

Nếu bắt anh phải đối mặt với hoặc chủ biên hoặc Mai Vũ Sâm, anh tình nguyện chọn Mai Vũ Sâm. Cho nên vẫn phải tiếp tục đánh boss rồi.

Sau khi tàu điện ngầm chạy vào nội thành, người trên tàu bắt đầu đông dần lên, giờ cao điểm, người bên trong chen chúc nhau như cá mòi đóng hộp.

Bạch Tư Quân nhường chỗ người cho một phụ nữ có thai, từ đoạn đối thoại của hai vợ chồng nọ, hình như hai người đang đi làm kiểm tra sức khỏe thai kì, chồng cô nàng vẫn luôn che chở cho bụng cô thật vững chãi.

Bộ dạng hai vợ chồng này trông rất ân ái, Bạch Tư Quân không khỏi ngẩn người, ví như một ngày anh có thể tìm được một người phụ nữ thích hợp, nói không anh cũng sẽ nguyện ý đi qua cuộc sống như thế.

Nhưng cái thùng rác kia lại hiện lên trước mặt anh...

Hình như anh có bóng ma tâm lý rồi thì phải.

Giờ cao điểm làm người ta quên đi cả phép tắc lên xuống xe có trước có sau. Bạch Tư Quân chen qua dòng người điên cuồng tới được đến sân ga, hối hận vô cùng vì không đánh thêm một giấc nữa trong nhà Mai Vũ Sâm, chí ít đã có thể né được "khung giờ vàng" này.

Nhìn màn hình điện thoại, mới hơn chín giờ, giờ đến công ty cà thẻ có thể bảo vệ nửa ngày lương, chỉ bị đánh dấu đến muộn.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên, Bạch Tư Quân nhìn thấy hai chữ "Chủ biên" trên màn hình, tự nhiên có dự cảm chẳng lành.

Bình thường khi anh xin nghỉ, có việc cũng sẽ không tìm đến anh mới đúng, trừ phi chuyện này chỉ có anh mới có thể giải quyết.

Nhận điện thoại, chủ biên nói với thái độ nghiêm túc: "Lập tức về tòa soạn cho tôi."

"Xảy ra chuyện gì ạ?" Bạch Tư Quân hỏi theo phản xạ.

"Cậu tới đây rồi nói tiếp."

Văn phòng ở ngay bên cạnh trạm tàu điện ngầm, Bạch Tư Quân buồn bực mất tập trung đi vào, chủ biên thấy anh xuất hiện nhanh như vậy còn lấy làm kinh ngạc.

Bầu không khí trong phòng làm việc rất ngột ngạt, sắc mặt của chủ biên và phó chủ biên không quá tốt, Bạch Tư Quân không dám thở mạnh, nghe chủ biên hỏi: "Cậu với Lý Lam chuẩn bị buổi ký sách kia, ai là người chuyển sách tới kho hàng?"

Bạch Tư Quân ngẩn người, đáp: "Là tôi."

Chủ biên sầm mặt lại: "Trận mưa tối hôm qua làm hư toàn bộ sách mới rồi, cậu nói xem nên làm thế nào?"

"Hư?" Bạch Tư Quân không thể tin nổi, hai mắt trừng thật lớn, "Không phải sách được đặt trong kho sao?"

"Kho hàng kia có một góc bị dột, chỗ đó vẫn không để thứ gì." Phó biên giải thích, "Nhân viên bên đó có nói với các cậu."

"Tôi chưa từng nghe qua chuyện này." Bạch Tư Quân nhíu mày, "Chị Lý đâu?"

Ngày mai sẽ diễn ra buổi ký sách của tiểu thuyết gia bí ẩn Tề Quân, mà biên tập viên của Tề Quân lại là Lý Lam. Tuy rằng trong công việc Bạch Tư Quân không quá biết từ chối người khác, nhưng điều này không có nghĩa anh là người bấm bụng chịu chuyện không phải của mình.

Mặt chủ biên đầy giận dữ: "Cô ta từ chức rồi."

"Cái gì!?"

"Nhân viên nhà sách sáng sớm nay đã liên hệ với Lý Lam, cô ta biết việc này tương đối nghiêm trọng, nên không đến công ty luôn." Phó biên nói.

Bạch Tư Quân hít một ngụm khí lạnh, anh vẫn luôn không quá thích Lý Lam, người phụ nữ ngoài ba mươi này ngoài chuyện thích sai anh ra, mười lần nhờ mua trà sữa thì tám lần "quên" đưa anh tiền. Mà anh thân là một thằng đàn ông, cũng không tiện nói mấy chuyện này, lần nào cũng tự an ủi coi như mình mời khách.

Bây giờ người này chọc vào rắc rối, còn kéo anh xuống vực chết chung.

Chủ biên còn nói: "Tình hình buổi ký sách chỉ có cậu là rõ ràng nhất, chuyện này cậu phải chịu trách nhiệm đến cùng."

Lửa giận dồn lên tới não, anh chỉ đi phụ vận chuyển mấy thùng sách, cái gì gọi là cậu rõ ràng nhất? Còn chưa nói được câu nào với Tề Quân làm sao đi buổi ký sách được? Hơn nữa còn ở tình trạng như vậy?

Tràng phản bác của Bạch Tư Quân đã vọt tới cổ họng, nhưng cuối cùng anh vẫn nén lửa giận xuống, hỏi một câu: "Phòng kế hoạch không có cách nào sao?"

Chủ biên trả lời: "Vấn đề mấu chốt nhất bây giờ là không có sách, cậu có sách người ta mới lên kế hoạch được, không có sách làm sao người ta làm?"

Bạch Tư Quân hít vào một hơi sâu, dùng giọng điệu thương lượng: "Buổi ký sách đó có thể dời ngày không? Bây giờ có liên hệ xưởng in ấn thêm, khả năng cao cũng không kịp."

"Không được." Chủ biên nói như chặt đinh chém sắt, "Chúng ta đã tuyên truyền buổi ký tên nãy đã hai tháng, sao có thể thay đổi thời gian trước đó một ngày? Cậu muốn đồng nghiệp cười vào mặt chúng ta sao?"

Bạch Tư Quân mím chặt môi, bằng không cứ từ chức quách cho rồi, bản thảo của Mai Vũ Sâm cũng không lấy được nữa, quay đầu lại cũng chỉ để bị khinh bỉ.

Ấy thế lúc này phó biên lại tiến tới vỗ vai Bạch Tư Quân: "Tiểu Bạch sẽ làm được thôi, cậu có tể đi nhập sách từ các nhà sách khác, chỉ phiền cậu chạy thêm mấy chuyến."

Bạch Tư Quân không hé răng, lời phó biên nói có thể xem như một biện pháp, thế nhưng đến mấy nhà sách đó, người ta không chừng không tình nguyện, rồi ít nhiều cũng bị khinh thường.

Phó biên như nhìn thấy được sự do dự của anh, lại nói: "Chuyện này thật ra lại rất có tính rèn luyện đấy, nếu cậu giải quyết ổn thỏa, chứng tó cậu là người có năng lực, sau này sách mới của Tề Quân cũng sẽ giao cho cậu làm, đúng không lão Hà?"

Phó biên nhìn chủ biên, mà chủ biên cũng gật đầu một cái: "Không sai, việc này cậu giải quyết đi, rồi sách mới của Tề Quân giao cho cậu."

Ý định từ chức tạm dừng lại, Bạch Tư Quân an ủi bản thân, người xưa có câu trong cái rủi có cái may, cứ tạm tin đi vậy.

Sau khi rời khỏi phòng chủ biên, Bạch Tư Quân đến bên cửa sổ, nhấc máy gọi cho Lý Lam, không ngạc nghiên gì mấy, không có ai bắt.

Triệu Lâm cầm ly nước đứng bên cạnh anh, hỏi: "Thế nào, có dễ nuốt không?"

Bạch Tư Quân lắc đầu đáp: "Chỉ có thể cố gắng hết sức thôi."

"Gắng lên." Triệu Lâm vỗ vỗ vai anh, "Làm ra được một cuốn sách rất vất vả, nhưng khi nhìn thấy sự công nhận của người đọc, em sẽ cảm thấy tất cả đều rất đáng giá."

"Vâng." Bạch Tư Quân đáp, "Nhưng đến giờ em vẫn chưa từng tự mình làm một cuốn sách."

Triệu Lâm an ủi: "Đừng gấp, chị cũng từng như thế."

Bạch Tư Quân nhắn một cái tin qua Wechat của Lý Lam, hỏi thăm lượng sách tồn trong các kho. Lý Lam vẫn chưa hề trả lời, anh đành phải liên hệ nhân viên xưởng in, đưa số lượng cần xuống.

Lần xuất bản đầu tựa sách của Tề Quân in mười ngàn bản, trong đó số lượng đưa đến các nhà sách còn chưa tới một ngàn. Để tổ chức buổi ký sác kia vốn đã để ở kho số sách lớn nhất rồi, vậy mà một trận mưa làm tan hoang cả một nửa sách trong kho.

Bạch Tư Quân gọi điện thoại đến từng nhà sách, nói không ít lời hay ý đẹp mới miễn cưỡng gom đủ ba trăm bản. Cuối cùng vẫn phải đến tay chủ biên gọi cho một nhà sách online, nói tới nói lui mới thêm được hai trăm nữa.

Lúc nghỉ trưa, Bạch Tư Quân nhắn tin hỏi Lý Lam hỏi bài phát biểu khai mạc, dù sao ngoại từ tác giả Tề Quân, người hiểu rõ cuốn sách này nhất cũng chỉ có Lý Lam. Nhưng tin nhắn anh cũng không tới được nơi. Lý Lam đã ngang nhiên block luôn anh.