Lần Tề Quân mang vải tới công ty, Bạch Tư Quân nói chuyện với chủ biên trong văn phòng.
Tề Quân chúc mừng anh lấy được hạng mục không tồi, anh cho rằng Tề Quân chỉ nghe được phần chủ biên giao cho anh làm tuyển tập văn hào, không ngờ cũng nghe được nội dung sách mới của Mai Vũ Sâm anh báo cáo với chủ biên.
"Quản gia nhỏ" phát hành trước kì nghỉ mùng một tháng năm một ngày, vài ngày sau khi Tề Quân đưa vải tới.
Nhớ lại lời Lương Như nói về việc tham gia cuộc thi của Tề Quân, Bạch Tư Quân kết luận Tề Quân vốn không có ý định tham gia, chỉ là vừa hay nghe được nội dung sách mới của Mai Vũ Sâm mới nhất thời ra ý tưởng viết một truyện ngắn như thế.
Tề Quân và Mai Vũ Sâm đều là tác giả bí ẩn, vì vậy khó tránh khỏi việc bị nhiều người đặt lên bàn cân so sánh. Xét về thành tựu trước mắt, hiển nhiên Mai Vũ Sâm đi trước cả một đoạn rất xa.
Nếu như ba năm qua Mai Vũ Sâm vẫn duy trì việc ra tác phẩm mới đều đặn, Tề Quân kia chắc chắn sẽ không có cơ hội đi tới đây. Nhưng hiện giờ Mai Vũ Sâm đang trong trạng thái bế tắc, với Tề Quân mà nói thì như một đoạn thời gian được nghỉ xả hơi giữa đường vậy, đang từ một tác giả online có chút ít tiếng tăm phất lên thành một tác giả lớn có tiếng.
Bạch Tư Quân thừa nhận, Tề Quân cũng rất có năng lực. Mà thành công là kết quả của năng lực và may mắn, anh tin chắc rằng Tề Quân rất rõ ràng chân lý này.
Lần Bạch Tư Quân và Lương Như đến nhà Tề Quân biếu rượu nọ, anh vô tình tiết lộ chuyện Mai Vũ Sâm sắp giao bản thảo cho Tề Quân nghe, e rằng đó cũng là lúc lo lắng bắt đầu dấy lên trong lòng vị tác giả nọ, vì vận may của mình rốt cuộc đã sắp cạn.
Bạch Tư Quân trong ngành đã lâu, biết chuyện này rất khó để giải quyết, hay nói đúng hơn là không thể giải quyết được.
Tề Quân mượn ý tưởng rồi biến nó thành của mình, vốn không thể bị phán đạo văn. Hơn nữa điều quan trọng nhất là, sách mới của Mai Vũ Sâm còn chưa lên kệ, ngay cả cáo buộc sao chép ý tưởng cũng chẳng thể quy trên người Tề Quân.
Giờ Tề Quân phát hành tiểu thuyết ra trước, còn chuyển đề tài tình cảm thành trí tuệ nhân tạo; nếu Mai Vũ Sâm ra sách mới thế này không chỉ bị coi là vay mượn ý tưởng, hơn nữa chủ đề hắn chọn sẽ còn ngu ngốc hơn so với của Tề Quân.
Nói cách khác, mọi người sẽ không chỉ cho rằng Mai Vũ Sâm ăn cắp của Tề Quân, mà còn đánh giá hắn ăn cắp quá vụng về.
Mặt Bạch Tư Quân không có cảm xúc gì, tay trượt con chuột lên xuống, cật lực kiềm chế cơn giận lôi đình.
Tuy rằng anh không ép Mai Vũ Sâm viết ra sách mới thật nhanh, nhưng điều này không có nghĩa anh sẽ phớt lờ chuyện người khác đánh cắp sản phẩm dù chưa thành hình của hắn.
Huống chi anh lại chính là nguồn tiết lộ.
Anh vốn có trách nhiệm của một biên tập viên, vậy mà lại không bảo vệ được tác giả của mình.
Bạch Tư Quân biết đây không phải lúc để tự trách, anh hít sâu một hơi, ôm trạng thái chuẩn bị tiến vào chiến trường gọi điện thoại cho Tề Quân.
Giọng điệu của Tề Quân không có gì kỳ lạ, chào hỏi rất tự nhiên: "Biên tập Bạch, kì nghỉ của cậu thế nào?"
Suốt kì nghỉ anh ở lì một chỗ với Mai Vũ Sâm, đương nhiên siêu thoải mái. Nhưng đâu ra gặp phải chuyện điên tiết thế này, kẻ đầu sỏ còn không biết ngại trờ tới hỏi anh thế nào.
"Rất tốt." Bạch Tư Quân trả lời, "Lần trước thầy Tề hẹn tôi hôm nào rảnh rỗi sẽ cùng ăn cơm, không biết tối nay thầy rảnh không ạ?"
"Thật không đúng dịp rồi." Tề Quân tiếc nuối nói, "Hai ngày nghỉ lễ vừa rồi tôi nghỉ phép, phải mấy hôm nữa mới trở lại."
Bạch Tư Quân hơi nhíu mày, Tề Quân dùng lý do từ chối không chê vào đâu được, nhưng cách dùng câu chữ lại làm lộ ra chân tướng.
Nếu Tề Quân đang ở ngoài thật, vậy phải nói "Mấy hôm nữa sẽ về" mới đúng, chứ không phải là "Mấy hôm nữa mới trở lại".
Bạch Tư Quân làm biên tập đã lâu nên có sự nhạy cảm nhất định với góc nhìn tự sự. Có đôi lúc tác giả vô thức viết góc nhìn của nhân vật lộn xộn khiến độc giả không biết rõ ai là người đang nghĩ hay đang nói; lúc biên tập làm công đoạn đối chiếu sẽ dùng góc nhìn của độc giả xem thật kỹ toàn bộ tiểu thuyết và tìm ra những chi tiết sai lệch như vậy.
Tề Quân nói "Mấy hôm nữa mới trở lại", câu này cho thấy rõ người này đang không thực sự ở ngoài, nên mới bất giác nói thành "trở lại".
Nói khác đi, Tề Quân đang cố ý trốn tránh anh.
Bạch Tư Quân không thể cứ từ bỏ như thế, nếu Tề Quân vẫn tiếp tục lảng tránh, vậy anh chỉ còn cách công kích trực tiếp.
"Vậy tôi sẽ nói thẳng qua điện thoại." Bạch Tư Quân đáp, "Tôi hy vọng thầy Tề có thể chủ động rút khỏi cuộc thi truyện ngắn của nền tảng XX."
Tề Quân không trả lời ngày, có vẻ như không ngờ Bạch Tư Quân lại thẳng thừng như vậy.
Cuộc trò chuyện tạm dừng trong chốc lát, Tề Quân tiếp tục nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao?"
Bạch Tư Quân nói: "Lý do thầy Tề viết, thầy viết truyện ngắn đó như thế nào hẳn thầy biết rõ trong lòng, không cần tôi phải nhiều lời."
Giọng điệu Tề Quân vẫn không thay đổi gì: "Biên tập Bạch, tôi không hiểu lời vừa rồi của cậu."
Bạch Tư Quân mím chặt môi, nhất thời không biết phải nói gì tiếp theo. Vì Tề Quân là giáo sư đại học, trước khi gọi cuộc điện thoại này, Bạch Tư Quân đã chuẩn bị tâm lý Tề Quân sẽ giảng đạo lý; nhưng bây giờ thấy thái độ giả ngơ của Tề Quân, anh mới nhận ra nếu Tề Quân là người giảng đạo lý thật, chắc chắn sẽ không cố ý ngáng chân Mai Vũ Sâm.
Anh hơi bối rối, sốt ruột lên tiếng: "Không phải anh nghe lén được nội dung sách mới cuả Mai Vũ Sâm nên mới viết truyện ngắn này sao?"
Tề Quân cười "ha ha" mấy tiếng, hòa hoãn đáp lời: "Biên tập Bạch, cậu nói chuyện phải có căn cứ chứ. Tôi là người trong giới học thuật, tôi còn xem trọng chuyện sao chép thế này hơn cả cậu. Cậu nói xem, tại sao tôi phải làm chuyện này?"
Bạch Tư Quân muốn hỏi nếu như anh không làm vậy anh trốn tôi làm gì, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của anh, Tề Quân vẫn có thể phủ định như thường.
Anh lại muốn nói vậy anh gửi ngày tạo lập văn bản đến cho tôi xem, nhưng cái này cũng có thể làm giả được, không có chút ý nghĩa nào.
Bạch Tư Quân đột nhiên cảm thấy hoang mang lo sợ, đến tận lúc này anh mới nghĩ tới, Tề Quân nắm chắc trăm phần trăm trong tay mới làm chuyện này, đây là một trận chiến mà anh không thể nào dành phần thắng.
Anh bỗng nghĩ tới một câu nói: Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.
"Còn nữa, biên tập Bạch." Tề Quân lại nói, "Cuốn sách đầu tiên tôi xuất bản tại Hồng Đồ, cũng quá nửa coi như là người của Hồng Đồ. Sao cậu lại dẹp qua một bên mà đi giúp người ngoài thế?"
Bạch Tư Quân nghiến chặt răng, cố giữ câu "Không biết xấu hổ" đang chực chờ vọt ra vào lại trong miệng.
Anh biết có đánh chết Tề Quân cũng không nhận, anh lại không có bất kỳ giải pháp nào. Mặc dù Tề Quân nói chuyện khách khí tôn trọng anh, nhưng thực chất không hề để tên biên tập viên mới vào nghề này vào mắt. Anh lạnh lùng trả lời: "Được thôi thầy Tề, tôi chúc sách mới của thầy sẽ bán thật chạy."
Cúp điện thoại xong, Bạch Tư Quân nuốt không nổi cục tức này.
Vì gặp phải trạng thái bế tắc sáng tác mà Mai Vũ Sâm trở nên tiều tụy như vậy, thậm chí còn vì mất ngủ hai năm trời mà tiến độ sáng tác vẫn cứ bị đình trệ. Tự nhiên một Tề Quân chui đâu tới ra vẻ thể hiện, dựa vào cái gì mà Mai Đại Miêu nhà anh phải chịu cái thể loại uất ức này!?
Bạch Tư Quân đứng ngồi không yên ở chỗ làm việc một hồi, rốt cuộc vẫn không nhịn được đến gõ cửa phòng chủ biên.
Hai mươi phút sau, chủ biên đóng giao diện của trang tiểu thuyết mạng XX lại, từ tốn uống một ngụm trà ấm, hỏi Bạch Tư Quân: "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Người này rõ ràng nghe trộm nội dung sách mới của Mai Vũ Sâm, cố tình sao chép thành truyện ngắn rồi phát hành, cứ vậy Mai Vũ Sâm sẽ không có cách nào xuất bản sách mới." Bạch Tư Quân giận dữ nói, "Bây giờ sách mới của Mai Vũ Sâm coi như vô hiệu lực, anh ấy vất vả mãi mới hoàn thành được phần này vậy mà..."
Nhận ra mình càng nói càng kích động, thái độ không thích hợp khi đang làm việc, Bạch Tư Quân thức thời ngừng lại. Chủ biên vừa nghe vừa gật gù, tiếp tục nói: "Vậy cậu thấy nên xử lý việc này thế nào?"
Bạch Tư Quân nói: "Độc giả không thể nào biết được ai là người viết trước, họ chỉ biết ai là người phát hành trước. Việc này nhất định sẽ tạo ảnh hưởng tiêu cực đến Mai Vũ Sâm, chưa nói đến Tề Quân phải công khai xin lỗi, ít nhất phải rút khỏi cuộc thi. Lẽ nào để Tề Quân giật giải như vậy ư?"
Chủ biên nhấp một ngụm trà, không lập tức trả lời.
"Vừa nãy cậu liên lạc với Tề Quân?" Chủ biên đặt chén trà xuống.
"Đúng vậy." Vừa nghĩ tới cuộc gọi ban nãy là Bạch Tư Quân lại tức điên lên, "Anh ta còn nói mình là người của Hồng Đồ, nói tôi lo chuyện người ngoài."
"Tề Quân đúng là người của Hồng Đồ."
Câu nói này của chủ biên như một xô băng chặn đứng tất cả lửa giận của anh.
Chủ biên còn nói: "Giả sử không có chuyện này, tôi hỏi cậu, đến khi nào chúng ta mới lấy được bản thảo của Mai Vũ Sâm."
Đối mặt với vấn đề này, Bạch Tư Quân có hơi chột dạ; nhưng anh càng đau lòng nhiều hơn. Anh nhìn thẳng vào chủ biên, không trả lời.
"Tề Quân là do một tay chúng ta bồi dưỡng nên, cậu ta luôn giao bản thảo đúng hạn, rất phối hợp sửa bản thảo; là một tác giả không tồi. Tôi rất mong chờ cuốn sách tiếp theo của cậu ta. Giành được giải thưởng ở cuộc thi này sẽ rất có lợi cho phần tuyên truyền cho sách mới tới đây."
"Về phần Mai Vũ Sâm, cậu ta đã dây dưa ba năm, Hồng Đồ vẫn không trở mặt bắt cậu ta bồi thường vi phạm hợp đồng đã là coi trọng cậu ta lắm rồi. Thú thực, khi mới bắt đầu giao Mai Vũ Sâm cho cậu phụ trách tôi không hề ôm hy vọng gì. Hiện giờ trong ngành đã có người đồn thổi cậu ta hết thời rồi, tôi đoán dù cho cậu ta có đưa bản thảo lên, cũng không thể nào đạt tới trình độ như trước đây."
"Từ đầu năm nay cậu đã chứng minh thực lực của mình, tôi giao tuyển tập văn hào cho cậu làm là muốn bồi dưỡng cậu. Cậu đừng để ý Mai Vũ Sâm nữa, Hồng Đồ xem như đã từ bỏ cậu ta, cậu vẫn cứ tập trung vào chuyện trong tay mình thì hơn."
Đôi tay siết chặt của Bạch Tư Quân run rẩy không ngừng, anh nghiến chặt răng; chỉ sợ mở miệng ra sẽ bộc lộ tất cả sự giận dữ của bản thân.
Mai Vũ Sâm ôm anh nói về nguồn cảm hứng dạt dào trước mắt, ai nói Mai Vũ Sâm hết thời!?
Rồi tạm thời không viết gì được thì làm sao? Không viết ra được nên bị người ta vứt bỏ?
Trong đầu Bạch Tư Quân, sự phẫn nộ, u uất, thất vọng như vặn xoắn thành một sợi dây thừng trói chặt mọi suy nghĩ trong đầu anh ——
Kể cả khi toàn bộ thế giới vứt bỏ Mai Vũ Sâm, anh cũng tuyệt đối không từ bỏ.
"Tôi không nhận Tề Quân nữa, ai muốn nhận thì nhận." Bạch Tư Quân chậm rãi mở miệng, giọng nói vì có chút ngột ngạt kích động mà hơi run run, "Tuyển tập văn hào tôi cũng không làm, tôi chỉ nhúng tay vào chuyện của Mai Vũ Sâm."
Sắc mặt chủ biên hơi trầm lại, hiển nhiên không ngờ Bạch Tư Quân sẽ ra mặt vì Mai Vũ Sâm.
"Ý của cậu là thế nào?" Chủ biên vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười, "Tôi luôn cho rằng cậu rất thận trọng, giận dữ đến xanh cả mặt thế kia không phải kiểu của cậu rồi."
Thận trọng cái chó má gì, rõ ràng là thấy ông đây dễ ăn hiếp thì có.
Chuyện buổi ký tên cũng được, dịch giả sao chép bản dịch cũng được, Bạch Tư Quân có thể nhịn. Nhưng chuyện này dù thế nào cũng không nhịn được.
Bởi Mai Vũ Sâm không phải là bộ mặt của anh, hắn là Mai Đại Miêu anh thương tiếc, là bạn trai yêu dấu của anh.
"Tôi không xúc động." Bạch Tư Quân lên tiếng, mặt không có biểu cảm gì, "Tôi sẽ làm sách mới của Mai Vũ Sâm. Nếu sách mới của anh ấy không lên được top một sách bán chạy nhất, tôi sẽ không làm biên tập viên nữa."
Còn chưa tới giờ tan làm, Bạch Tư Quân đã rời khỏi công ty.
Khi anh rã rời mở cửa phòng thuê ra, Mai Vũ Sâm đang ngồi xếp bằng ở đầu giường gõ chữ.
Mai Vũ Sâm nghiêm túc gõ chữ có sức mê hoặc rất cao, Bạch Tư Quân xem hoài không chán.
Mười ngón tay đang thoăn thoắt chuyển động trên bàn phím đột ngột dừng lại, Mai Vũ Sâm kinh ngạc ngước mắt lên, như không hiểu vì sao Bạch Tư Quân lại ở nhà lúc này.
Bạch Tư Quân nặn ra một nụ cười, nói với hắn: "Em về rồi."
Mai Vũ Sâm đặt máy tính sang một bên, cau mày hỏi: "Em làm sao vậy?"
Bạch Tư Quân biết vẻ mặt của mình bây giờ không dễ nhìn tí nào, anh thu nụ cười miễn cưỡng kia lại, dụi đầu vào lòng Mai Vũ Sâm, khẽ nói: "Mai, em mệt quá."