Bạch Tư Quân nhíu nhíu mày, đến lúc não có thể hoạt động lại bình thường, anh mới nhận ra chuyện anh vừa làm với Mai Vũ Sâm vô lý hoang đường không tưởng nổi.
Mai Vũ Sâm nói đây chỉ là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, nhưng chắc chắn anh không làm cái trò này với bất kỳ người bạn nào rồi. Vả lại nghĩ tới nghĩ lui, cũng chả có hai thằng đàn ông nào tự xưng bạn bè mà tuốt kiếm giải quyết hộ nhau, cũng tuyệt đối không thể nào có màn liếm ngực nhau.
Anh biết rất rõ, Mai Vũ Sâm cũng không xem anh là bạn bè gì, hắn xem anh là đối tượng thú vị để làm chuyện này.
Tuy rằng việc vừa rồi khiến anh hưởng thụ được khoái cảm chưa từng có, chẳng khác gì việc anh mở ra được một cánh cổng mới, nhưng anh cảm giác phía sau cánh cổng là một vực sâu không đáy đang chờ anh, một khi đã lọt xuống thì không thể quay đầu.
Bạch Tư Quân không nói gì, rút giấy lau vết tích trên bụng mình đi. Có vẻ như Mai Vũ Sâm phát hiện anh hơi lạ, hắn ngồi xuống: "Bạch?"
Bạch Tư Quân nhặt cái quần bị Mai Vũ Sâm ném xuống đất lên, mặc vào, tiếp đó rút hai tờ giấy đưa cho Mai Vũ Sâm, mặt lạnh te không có biểu cảm gì: "Anh cũng lau đi."
Mai Vũ Sâm mím môi không đáp lời nào, nhìn Bạch Tư Quân như thể đang nhìn một tên tra nam cặn bã.
Bạch Tư Quân thấy hơi đau đầu, anh khẽ cau mày: "Anh lau khô rồi mặc quần áo vào."
Hiện giờ, Mai Vũ Sâm trong trạng thái trần như nhộng đang ngang nhiên chiếm nửa cái giường, phòng đơn anh thuê vốn nhỏ, nên cũng không biết phải lia tầm mắt đi chỗ nào.
Mai Vũ Sâm trầm mặc cầm giấy lau, Bạch Tư Quân đến phòng vệ sinh rửa mặt. Lúc anh về, Mai Vũ Sâm đã mặc lại quần áo, một mình ngồi trên ghế bày ra vẻ mặt bình tĩnh không biết đang nghĩ gì.
"Anh cũng đi rửa mặt đi." Bạch Tư Quân nói.
Mai Vũ Sâm ngước mắt nhìn anh, ánh mắt hắn không hề có độ ấm: "Cậu thấy tôi buồn nôn đúng không?"
Bạch Tư Quân sững sờ, anh chả thấy gì thì có. Anh bất giác nghĩ, đương là một trai thẳng, hình như anh phải bài xích kịch liệt lắm mới đúng chứ, thế quái nào anh lại sướng đến mức đầu óc mụ mị cả đi thế này?
Anh không dám nghĩ nhiều, nhìn chòng chọc sàn nhà đáp: "Không có."
"Cậu nói dối." Mai Vũ Sâm lập tức phản bác.
"Thực sự không có." Bạch Tư Quân bất đắc dĩ đáp, anh ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đang soi xét của Mai Vũ Sâm, thế nhưng giây sau đã mất tự nhiên nhìn về phía cửa sổ: "... Rất thoải mái."
"Thật?" Mai Vũ Sâm hơi nheo mắt lại, không tin lắm.
"Ừm." Bạch Tư Quân khẽ đáp, trên gò má thấp thoáng vạt ửng hồng thiếu tự nhiên.
"Vậy sau này có làm nữa không?"
Ngữ khí của Mai Vũ Sâm dịu đi đôi chút, Bạch Tư Quân ngơ ngác, rồi lập tức quay đầu trừng Mai Vũ Sâm, kêu lên cảnh cáo: "Mai Vũ Sâm!"
Anh thực sự không đỡ được cái sự được voi đòi tiên của Mai Vũ Sâm, cho nên phải nhắc nhở cảnh cáo nhẹ trước để hắn tự giác.
"Vậy thôi." Mai Vũ Sâm bĩu môi, đôi mắt phượng ỉu xìu rũ xuống, "Tôi biết rồi."
Dáng vẻ Mai Vũ Sâm nhìn qua thực sự rất cô đơn. Bạch Tư Quân thấy hắn như thế, cầm lòng không đậu lại bắt đầu nhẹ dạ. Anh đến bên cạnh Mai Vũ Sâm, chẳng biết thế nào lại vân vê vành tai hắn, mở lời an ủi: "Anh đi rửa mặt nhanh đi, tôi đi mua đồ ăn sáng đã."
Mai Vũ Sâm mở mắt nhìn anh, trong đôi ngươi lóe lên tia gian xảo. Bạch Tư Quân bỗng nhận ra, cái vẻ đáng thương vừa rồi là giả vờ giả vịt hết.
Anh nhanh chóng rút tay về, mắt Mai Vũ Sâm cong cong nhìn anh: "Được."
Ăn sáng xong, Mai Vũ Sâm dựa vào người Bạch Tư Quân nằm bất động trên giường. Bạch Tư Quân thu dọn hộp xong, hỏi theo phản xạ: "Hôm nay muốn đi đâu?"
Lời vừa bật thốt khỏi miệng, Bạch Tư Quân thấy kỳ kỳ. Trước đây anh rất không thích việc tiêu tốn hai ngày cuối tuần vào bạn gái, anh muốn có thời gian làm chuyện của mình. Thế mà không biết từ lúc nào, anh đã mặc định hai ngày cuối tuần của mình thuộc về Mai Vũ Sâm.
Cái này hơi sai sai.
Nghĩ kỹ một chút thì trước đây cứ cuối tuần anh lại chạy đến chỗ Mai Vũ Sâm là để giám sát hắn gõ chữ, nhưng giờ anh lại muốn dẫn Mai Vũ Sâm đi chơi, hình như có hơi lộn lộn ở chỗ nào rồi.
Mai Vũ Sâm nằm nghiêng trên giường, tay chống đầu nhìn anh, tâm tình rất tốt hỏi: "Đi hẹn hò à?"
"Hẹn hò gì mà hẹn hò." Bạch Tư Quân phủ định nhanh chóng, anh gượng gạo lảng sang chuyện khác: "Lâu lắm rồi anh không đến nhà sách phải không? Hôm nay đi với tôi đi."
Anh tính cả rồi, định bụng để Mai Vũ Sâm dạo nhà sách là để khơi dậy lửa sáng tác của vị đại tác giả này, quan trọng hơn là, chuyến đi riêng hai người này cũng ttự nhiên hơn.
Hiển nhiên Mai Vũ Sâm không nghĩ sâu như Bạch Tư Quân, hắn soi mình trong gương một lúc lâu, cuối cùng vẫn không quá hài lòng, nhìn sang Bạch Tư Quân nói: "Bạch, lấy dao cạo râu cho tôi."
Khóe mắt Bạch Tư Quân giật giật, thì ra người này đang chuẩn bị đi hẹn hò thật.
Anh đưa dao cạo râu cho Mai Vũ Sâm, nói: "Đừng lằng nhằng nữa, đủ đẹp trai rồi."
Tay Mai Vũ Sâm khựng lại, khóe miệng hắn cong lên, cười nói: "Khen nhiều thêm nữa đi, tôi muốn nghe."
Bạch Tư Quân quay người lại phía tủ quần áo, mất tự nhiên lầm bầm: "Lại được đằng chân lấn đằng đầu."
Thứ nên xem hay không nên xem cũng đã thấy hết rồi, Bạch Tư Quân không làm trò nữa, cứ vậy thay đồ trước mặt Mai Vũ Sâm.
Chỉ là lúc sắp ra cửa, anh mới chợt ngộ ra, sao mình lại muốn mặc bộ quần áo nhìn đẹp trai nhất làm gì?
Bạch Tư Quân phức tạp nhìn trang phục tỉ mỉ của mình trong gương, định thay bộ khác lại nghe Mai Vũ Sâm đang ngồi bên giường lười biếng lên tiếng: "Hôm nay cậu rất dễ nhìn."
Trước đây Mai Vũ Sâm đã từng khen Bạch Tư Quân dễ nhìn rồi, nhưng khi đó anh không cảm thấy vậy, thế mà chẳng hiểu sao hôm nay mặt lại hơi đỏ, lời của Mai Vũ Sâm như móng vuốt nhỏ khẽ cào trong lòng anh. Anh ho một tiếng, nói với Mai Vũ Sâm: "Đi thôi."
Nhà sách lớn gần nhà Bạch Tư Quân nhất cách đó khoảng tầm hai kilomet, ở đây là đường một chiều, đi xe phải vòng vèo qua lại phiền nên hai người quyết định đi bộ luôn.
Đường phố sáng chủ nhật có phần vắng vẻ, ánh mặt trời cuối tháng tư tỏa xuống lượng nhiệt vừa đủ ấm áp. Con đường lát gạch đỏ quen thuộc Bạch Tư Quân đã đi lại vô số lần, nhưng hôm nay bên cạnh có nhiều thêm một người, cảm giác cũng trở nên thật khác biệt.
"Bạch, cậu thích tác giả nào nhất?"
"Bạch, cậu thấy tác phẩm ra mắt của tôi thế nào?"
"Bạch,..."
Bạch Tư Quân dừng lại, khó hiểu nhìn Mai Vũ Sâm: "Hôm nay anh nói nhiều thế."
Mai Vũ Sâm cũng dừng lại, hắn quay đầu, khẽ nhếch miệng: "Không được sao."
Ánh nắng chiếu xuống làm sợi tóc Mai Vũ Sâm như óng ánh lên, nụ cười nhàn nhạt trên môi hắn cũng càng thêm phần chói mắt.
Bạch Tư Quân nhìn chằm chằm vào khuôn miệng của Mai Vũ Sâm, đầu óc vốn vẫn chìm trong sương mù như được ánh quang rọi chiếu xua tan, đống suy nghĩ nhập nhằng hỗn độn bấy lâu dần trở nên rõ ràng trong nháy mắt.
Anh đã cách quán ăn chỉ còn vài bước chân, sẵn sàng vì một cú điện thoại của Mai Vũ Sâm mà bỏ Lương Như chỏng chơ giữa chợ.
Trong lúc Tiểu Ngải đang cần một người bên cạnh nhất, anh cũng sẵn sàng chạy đến dỗ Mai Vũ Sâm đang không vui dù đã hơn nửa đêm.
Ban đầu, chấp nhất của anh với Mai Vũ Sâm bắt nguồn từ việc anh phải phụ trách hắn, với cả anh không muốn nhìn thấy một ngôi sao chói mắt như vậy lụi tàn.
Nhưng không biết tự lúc nào, anh như quên cả ý định thuở đầu, chỉ luôn nghĩ cách để đối xử với Mai Vũ Sâm thật tốt.
Anh biết rõ anh quan tâm Mai Vũ Sâm như vậy không phải vì để hắn báo ơn nộp bản thảo, anh chỉ đơn thuần không muốn thấy hắn không vui.
Mai Vũ Sâm cũng không phải con người phức tạp, hắn vui hay không đều viết cả lên mặt. Giống như bây giờ vậy.
Cho đến lúc này, Bạch Tư Quân mới nhận ra, tâm trạng của anh như vẫn luôn biến chuyển theo tâm tình của Mai Vũ Sâm.
Tuy rằng Bạch Tư Quân rất chậm nhiệt trong phương diện tình cảm, nhưng anh không hề đần độn.
Nếu anh nghĩ không lầm, thì có lẽ, có khả năng, đại khái, e rằng... đây là cảm giác rơi vào ái tình.
Hình như anh thích Mai Vũ Sâm mất rồi.