Ghi Chép Nghỉ Việc Của Biên Tập Viên

Chương 18: Hai người bên nhau đã bao lâu rồi?




Rốt cuộc Lương Như vẫn không thể tìm đến cửa nhà Mai Vũ Sâm, bị lạc trong khu biệt thự.

Bạch Tư Quân đón cô ở cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu. Hôm nay Lương Như ăn bận tương đối lịch sự, mái tóc quăn được búi gọn sau gáy, nhìn chung thêm được mấy phần chín chắn.

Hai người chào hỏi nhau qua lại, trên đường đến nhà Mai Vũ Sâm, Bạch Tư Quân nói: "Mai Vũ Sâm hơi khó ở, anh ta nói gì em cũng đừng để ý."

Lương Như trông có phần sợ hãi: "Lỡ đâu em không cẩn thận đắc tội anh ấy thì sao đây."

Bạch Tư Quân cười cười: "Không sao, có anh ở đây mà."

Hai má Lương Như phiếm hồng, cô cúi đầu không tiếp tục nói chuyện nữa. Bạch Tư Quân mím môi, anh vốn không có ý định thả thính cô nàng, ý anh chỉ là nếu Mai Vũ Sâm nổi giận anh sẽ phụ trách dỗ, không cần lo lắng nhiều, nhưng hình như Lương Như hiểu lầm ý anh rồi.

Đến trước cửa nhà Mai Vũ Sâm, Bạch Tư Quân tự nhiên móc chìa khóa ra, Lương Như thấy anh mở cửa quen tay như vậy, kỳ quái nói: "Anh, ra hai người thân thiết như thế sao."

"Cũng tạm đi." Bạch Tư Quân trả lời.

Mai Vũ Sâm vẫn chưa ra đón khách, Bạch Tư Quân lấy dép cho Lương Như, sau đó gọi vọng vào phòng khách: "Mai Vũ Sâm?"

Lâu thật lâu sau, Mai Vũ Sâm mới chậm rãi bước ra, nghiêng người dựa tường đánh giá Lương Như từ trên xuống.

Lương Như vốn hơi sợ, nhưng giây phút nhìn thấy Mai Vũ Sâm kia, hai mắt cô sáng trưng lên, hưng phấn nói: "Chào thầy Mai, em là fan hâm mộ của thầy, đã đọc toàn bộ tác phẩm thầy viết."

Mai Vũ Sâm vẫn không có biểu cảm gì, mà Bạch Tư Quân lại không nhịn được cười. Lương Như thận trọng nhìn về phía Bạch Tư Quân, anh giải thích: "Lần đầu anh đến cũng nói y chang thế đấy."

Lương Như bật cười theo: "Ra là thế, xem ra thầy Mai có quá trời fan luôn!"

Dường như thầy Mai thấy lời này có vẻ tâng bốc quá, quay người về phòng khách.

Lương Như nhỏ giọng nói với Bạch Tư Quân: "Anh ấy trông hung dữ quá đi."

"Đúng ha?" Bạch Tư Quân nhìn bóng lưng Mai Vũ Sâm, có thể do anh bị hắn dằn vặt quen rồi, giờ không còn cảm giác gì.

Bạch Tư Quân dẫn Lương Như đến phòng khách, sau đó vào bếp pha một ấm trà. Lúc anh bưng ấm chén lên, mới tự nhiên nhớ ra tại sao lại làm cái này làm gì không biết, rõ ràng phải để chủ nhà Mai Vũ Sâm làm mới đúng.

Ngay lúc đó, chủ nhà Mai Vũ Sâm đang vùi người trong sofa đọc sách, mí mắt cũng lười mở ra.

Bạch Tư Quân ngồi xuống gần Mai Vũ Sâm, mở miệng: "Giới thiệu với anh, đây là Lương Như, biên tập thực tập mới của công ty."

Mai Vũ Sâm lười biếng lia mắt nhìn Lương Như một cái, sau đó tiếp tục đọc sách.

Lương Như có vẻ lúng túng, Bạch Tư Quân cũng không khác gì cô. Bạch Tư Quân nghĩ, rõ ràng là hắn kêu anh gọi Lương Như tới mà, sao lại không cho anh chút mặt mũi nào thế này.

Bạch Tư Quân ho một tiếng, kiếm đề tài nói chuyện với Lương Như: "Đến đây xa lắm phải không?"

"Cũng tạm ạ." Lương Như cười cười, "Trường em cũng ở ngay hướng này, đi tàu điện ngầm một tiếng là đến."

"Thế thì tốt." Bạch Tư Quân không tìm ra đề tài tiếp theo, đành phải uống hớp trà.

"Anh ở gần công ty phải không?" Lương Như lên tiếng hỏi, "Từ công ty tới đây mới xa thật ấy."

Bạch Tư Quân còn chưa kịp đáp, Mai Vũ Sâm ngồi bên đã mở miệng: "Hôm qua cậu ấy ngủ ở đây."

Bạch Tư Quân không hiểu kiểu gì, liếc Mai Vũ Sâm một cái, chả hiểu sao hắn lại có hứng nói.

Lương Như ngẩn người, nhìn Bạch Tư Quân nói: "Hôm qua anh nói có việc, thì ra là thầy Mai tìm anh."

"Ừm." Bạch Tư Quân chột dạ ậm ừ một tiếng, lại nghe Mai Vũ Sâm đáp tiếp: "Cậu ấy tới đây nấu cơm cho tôi."

Bạch Tư Quân thực sự nhịn hết nổi, cau mày trừng Mai Vũ Sâm một cái, như đang tỏ ý: Anh nói cái này làm gì?

Khóe môi Mai Vũ Sâm cong cong, tiếp tục vùi đầu đọc sách.

"Ha ha." Lương Như khô khốc cười, "Quan hệ hai anh tốt thật."

Vì muốn đem đề tài quay lại quỹ đạo, anh nhanh chóng nói: "Thông thường, công ty chúng ta sẽ ký hợp đồng sách với tác giả, cuốn sách Mai Vũ Sâm đang viết đây chính là lần đầu tiên hợp tác với Hồng Đồ chúng ta."

Lương Như gật gật đầu: "Vậy sách mới của thầy Mai sẽ ra mắt lúc nào ạ?"

Bạch Tư Quân nhìn về phía Mai Vũ Sâm: "Cái này phải hỏi anh ấy rồi."

Mai Vũ Sâm ung dung lật một trang sách, hoàn toàn không vì chiếc bản thảo trống không hai năm kia mà băn khoan chút nào.

Bạch Tư Quân bất đắc dĩ nói: "Có rất ít tác giả giao bản thảo đúng hạn, cho nên đôi lúc chúng ta lại như đòi nợ vậy, phải đuổi theo tác giả để lấy bản thảo."

Lương Như cười: "Điều này em từng nghe giáo sư nói qua."

Nhìn lại, nói là đến chào hỏi tác giả, kết quả lại biến thành Bạch Tư Quân giảng chuyện trong nghề cho Lương Như. Cũng may Mai Vũ Sâm không hoàn toàn không để ý đến người ta, lúc anh đang nói, hắn cũng sẽ chêm vào hai ba câu, cho nên bầu không khí cũng xem như không quá lúng túng như ban đầu.

Gần tới giờ cơm, Bạch Tư Quân hỏi Lương Như: "Buối trưa em muốn ăn gì?"

Hai mắt Lương Như sáng trưng: "Anh nấu cơm ạ?"

Mai Vũ Sâm đóng sách lại cái bộp, nói: "Cậu ấy không nấu cho người khác ăn."

Biểu cảm Lương Như cứng đờ, Bạch Tư Quân lại càng không hiểu nổi, vội vàng nói vào: "Tay nghề anh rất kém, chúng ta vẫn ra ngoài ăn thì hơn."

Lương Như há miệng muốn nói gì đó, nhưng Mai Vũ Sâm đã cất tiếng: "Tôi không muốn ra ngoài, gọi về đi."

Bạch Tư Quân nỗ lực đọc ra ý nghĩ của Mai Vũ Sâm từ biểu tình trên mặt hắn, nhưng thế nào vẫn cứ thất bại.

Mai Vũ Sâm biết anh nợ Lương Như một bữa cơm mà? Sao anh lại không biết xấu hổ mà gọi đồ ăn ngoài đuổi khéo người ta đi chứ?

Anh nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Hay thôi bọn tôi ra ngoài ăn rồi mang về cho anh?"

Mai Vũ Sâm mím môi không nói lời nào.

Nếu không có người khác ở đây, không quan tâm Mai Vũ Sâm muốn làm gì, Bạch Tư Quân hơn nửa sẽ làm tùy theo tâm trạng hắn; nhưng Lương Như đang ở đây kia mà, anh đã xin lỗi người ta một lần, không muốn phải nợ đến lần thứ hai nữa.

Cuối cùng vẫn là Lương Như cười ha ha mấy tiếng: "Không sao không sao, chúng ta ăn đồ ăn ngoài đi, đồ ăn ngoài cũng ngon lắm ạ."

Nghe Lương Như nói thế, Bạch Tư Quân cũng thôi không nói nữa. Anh lấy điện thoại ra đặt tôm hùm đất từ một quán trong trung tâm thương mại.

Trừ việc không có nhân viên đứng ngay bên cạnh khi cần, thì ăn tôm hùm đất trong quán với ở nhà cũng không có gì khác nhau. Ba người cùng nhau ngồi đất xung quanh bàn trà xem chừng còn thoải mái hơn.

Bạch Tư Quân mở bao tay ra đưa cho Lương Như, tiếp đó cũng đưa một đôi cho Mai Vũ Sâm, không ngờ hắn không nhận, còn nói: "Tôi còn định gõ chữ nữa, không muốn bị ám mùi trên tay."

Lý do không chê vào đâu được, nhưng Bạch Tư Quân nghe xong lại rất muốn đánh cho hắn một trận.

—— Anh không muốn lột vỏ tôm, vậy lúc nãy nói gọi tôm hùm đất sao anh đồng ý làm gì?

Bạch Tư Quân không tiện nổi khùng lên, lại không dám để Mai Vũ Sâm chịu đói, bởi thế đành lột vỏ tôm sạch sẽ dâng vào tận chén cho hắn.

Lương Như đột nhiên trở nên rất im ắng, Bạch Tư Quân thấy hơi lạ, hỏi cô: "Đồ ăn thế nào?"

Lương Như cười cười: "Rất ngon ạ."

"Vậy thì tốt." Bạch Tư Quân nói xong quay đầu lại, chén Mai Vũ Sâm đã sạch trơn. Anh tự giác lột một con tôm siêu cay đưa tới, mà lần này hắn nắm lấy cố tay anh rồi nhấc cao lên, sau đó ghé miệng ngậm vào.

Cuối cùng, hắn còn bới móc kén chọn: "Muốn ăn tỏi."

Bạch Tư Quân đã quen bộ dạng ngứa đòn này của Mai Vũ Sâm từ đời nào, mà lúc này Lương Như ngồi bên cạnh anh lại ho rất dữ.

"Khụ khụ, xin lỗi." Lương Như uống một hớp coca, "Em bị sặc."

Bạch Tư Quân rút một tờ giấy rồi đưa qua: "Vị này hơi cay, em ăn ngũ vị hương thử đi."

Lương Như cúi đầu chùi miệng: "Vâng."

Ăn xong bữa cơm dày vò này, Bạch Tư Quân và Lương Như dọn bàn trà thật sạch sẽ. Sau đó hai người cầm túi rác tới huyền quan, Mai Vũ Sâm cũng qua theo.

"Phải đi rồi?" Mai Vũ Sâm hỏi.

Bạch Tư Quân biết hắn không hỏi Lương Như.

Anh vốn định về cùng Lương Như, dù sao ngày mai còn phải đi làm, đêm nay không thể ở đây thêm nữa. Nhưng giờ anh lại hơi do dự.

Không hiểu vì sao mà Lương Như lại trở nên rất im lặng, nếu như về cùng cô ấy, ít nhất phải chịu đựng không khí lúng túng này một tiếng liền.

Đương nhiên vẫn còn cách khác, Mai Vũ Sâm đã thừa nhận với anh hắn không muốn ở một mình, bây giờ theo đuôi thế này, quá nửa là không muốn để anh đi.

Tuy trong lòng anh có cả đống lời để chửi hắn, nhưng ở với hắn sẽ không làm anh khó chịu. Huống hồ ngày chủ nhật vẫn còn gần một nửa, nếu anh thực sự đi, phỏng chừng Mai Vũ Sâm sẽ không vui.

Anh cúi đầu xỏ giày, buồn bực nói: "Tôi tiễn em ấy."

Quả nhiên Lương Như không còn vui vẻ như mọi khi, ra đến cửa vẫn không nói một lời. Bạch Tư Quân bỗng hơi tự trách, có lẽ không nên dẫn cô ấy đến gặp Mai Vũ Sâm thì hơn, anh mở lời an ủi: "Mai Vũ Sâm rất khó hầu hạ, nhưng không phải tác giả nào cũng giống anh ấy."

Lương Như im lặng mồi hồi, đột nhiên lên tiếng: "Thật ra anh có thể nói thẳng với em."

Bạch Tư Quân sững sờ: "Sao?"

Lương Như hít một hơi thật sâu, hỏi: "Hai người đã bên nhau bao lâu rồi?"

Bạch Tư Quân kinh hãi, Lương Như lại cười tự giễu, còn nói thêm: "Em không nên hỏi anh có bạn gái hay chưa, mà phải là anh đã có đối tượng chưa mới đúng."

Bạch Tư Quân vội vã phân trần: "Không phải như em nghĩ..."

"Em nghĩ gì?" Lương Như cắt ngang lời anh, trở về trạng thái bình thường, "Em cũng có mù đâu chớ."

Bạch Tư Quân nghẹn lời, thì ra trong mắt người khác anh mà Mai Vũ Sâm là một đôi, cho nên người khác mới đánh giá họ bằng ánh mắt kỳ quái?

Nếu Bạch Tư Quân thấy hai người đàn ông có cử chỉ thân mật trên đường cũng sẽ không nghĩ tới phương diện này, anh nhất thời quên cả giải thích, tò mò hỏi: "Em không thấy kỳ quái sao? Hai người đàn ông mà."

"Cái này có gì kỳ lạ đâu anh." Lương Như để lộ nụ cười quái dị, "Suất ca với mỹ nam xứng đôi vừa lứa, đây là đạo lý bất di bất dịch á."

Biểu cảm Bạch Tư Quân cứng đờ ra, anh cứ tự cho mình biết rõ tâm lý nữ sinh rồi, nhưng lúc này lại không thể nào hiểu nổi.

Ở ga tàu điện ngầm, Lương Như chọc chọc cùi chỏ vào Bạch Tư Quân, nói năng như mẹ già: "Anh Bạch cố lên nhá, thầy Mai cưng anh như thế, anh đừng dây dưa bên ngoài với nữ sinh nào đấy."

Bạch Tư Quân: "...?"

"Anh không dây dưa." Bạch Tư Quân nhịn không được phản bác, từ đầu đến cuối anh đã đáp ứng ai bao giờ đâu, "Hơn nữa anh ấy không cưng anh, anh mới là người cưng chiều."

Mà nói ra xong, Bạch Tư Quân thấy hơi sai sai.

"Em biết mà." Lương Như vỗ vai anh, "Em biết tình cảm các anh rất tốt, đừng tú ân ái nữa."

Bạch Tư Quân: "..."

Sao anh không cảm thấy mình và Mai Vũ Sâm giống loại quan hệ đó tí nào nhỉ?