Ghi Chép Nghỉ Việc Của Biên Tập Viên

Chương 17: Công việc là tất cả của tôi




Bạch Tư Quân xốc khăn bông, ngẩng đầu lên, ráng sức không nhìn Mai Vũ Sâm đang nằm ườn trên đùi mình.

Anh nghẹn họng hỏi: "Anh nằm trên đùi tôi làm gì?"

"Mệt." Mai Vũ Sâm hơi chỉnh hai vai, dường như càng thêm thoải mái, "Tôi muốn nghe kể chuyện."

Bạch Tư Quân không khỏi nhớ lại, lần trước Mai Vũ Sâm ngủ trên đùi anh cũng để nghe chuyện cũ anh kể.

Anh hít sâu một hơi, nói: "Tôi không kể."

Anh không quan tâm có được hay không, không thể bị Mai Vũ Sâm dắt mũi đi nữa. Anh cúi cầu, đối diện tầm mắt hắn: "Anh đứng lên."

Mai Vũ Sâm không động đậy, Bạch Tư Quân nhẹ nhàng hạ chân, trong mắt toàn ý thúc giục.

Mai Vũ Sâm nhíu nhíu mày, rõ ràng có hơi khó chịu. Hắn lên tiếng: "Bạch."

Bạch Tư Quân bị gọi tên mà lòng run cả lên, lại nghe Mai Vũ Sâm nói tiếp: "Cậu thấy tôi là người thế nào?"

Để nói Mai Vũ Sâm là người thế nào, trong đầu Bạch Tư Quân có một đống oán hận chực chờ ào ra. Anh nhất thời quên cả gọi Mai Vũ Sâm dậy, thẳng thừng nói: "Anh rất tùy hứng."

Mai Vũ Sâm nhướn mày, hắn không phản bác, trông còn có vẻ tự mình biết mình.

Bạch Tư Quân nhìn vẻ thản nhiên của hắn, giận giữ không còn lại gì, ngã ập xuống sofa như từ bỏ phản kháng, nói tiếp: "Giống như bây giờ vậy, không quan tâm tôi có đồng ý hay không, cứ vậy nằm lên đùi tôi."

Mai Vũ Sâm khẽ cười, như đang bày tỏ ý tán thành.

"Anh muốn nghe nữa không?" Bạch Tư Quân hỏi.

"Đương nhiên." Mai Vũ Sâm lười biếng trả lời.

"Anh thích ăn đồ ngọt."

"Còn sợ lạnh."

"Luôn thích nhìn tôi, tuy rằng tôi chả biết tôi có gì hay mà nhìn."

Nghe Bạch Tư Quân nói đến đây, Mai Vũ Sâm đột nhiên mỉm cười: "Tôi nhìn cậu là vì cậu dễ nhìn lắm."

Bạch Tư Quân nhíu mày lại. Lại nữa, cái kiểu ăn nói ám muội không rõ nghĩa này. Bỗng nhiên anh hơi phiền muộn trong lòng, cúi đầu nhìn Mai Vũ Sâm nói: "Anh còn dính người, sợ cô đơn, không muốn ở một mình nên cứ kiếm cớ tìm tôi ở cùng."

Anh nói thế là muốn đâm Mai Vũ Sâm một nhát, bởi lần nào anh cũng bị Mai Vũ Sâm quấy nhiễu buồn bực mất tập trung, anh cảm thấy không công bằng.

Quả nhiên, Mai Vũ Sâm từ từ thu ý cười trong mắt lại, biểu tình trở nên lạnh băng.

Bạch Tư Quân bỗng thấy mình hơi quá lời, đang định làm dịu bầu không khí lại nghe Mai Vũ Sâm nói khẽ: "Bị cậu phát hiện rồi."

Bạch Tư Quân hơi sửng sốt, không nghĩ Mai Vũ Sâm thẳng thắn thừa nhận như vậy. Anh không chắc chắn nhìn hắn một cái, thấy trên mặt hắn đã treo lên nụ cười thản nhiên từ lúc nào, ánh mắt thâm sâu nhìn anh: "Vậy khi rảnh cậu có thể lại đây với tôi phải không?"

Não Bạch Tư Quân vẫn chưa lên dữ liệu kịp, miệng đã mở ra đáp: "Ừ."

Nói xong, anh như tỉnh táo ngay lập tức, đang muốn rút lại đã nghe Mai Vũ Sâm bật cười: "Không cho đổi ý."

Trong đầu Bạch Tư Quân đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ.

Nếu Mai Vũ Sâm là phụ nữ, nhất định sẽ là một ả hồ ly tinh thứ thiệt.

Anh đau đầu day mi tâm, hỏi: "Anh muốn nằm tới khi nào nữa?"

Mai Vũ Sâm buồn cười nhìn anh: "Không phải cậu nói tôi dính người sao?"

Ý là, tôi dính cho cậu xem.

Bạch Tư Quân bất đắc dĩ nghĩ ngợi, xem ra câu nói kia quả nhiên vẫn khiến Mai Vũ Sâm mất hứng. Anh thay đổi phương thức, lấy tình lấy nghĩa uyển chuyển mở lời: "Anh nằm mãi như vậy, chân tôi tê."

Mai Vũ Sâm cụp mắt im lặng một hồi, rốt cuộc vẫn chậm rãi bò dậy. Hắn ngồi xếp bằng bên cạnh Bạch Tư Quân, đầu gối gác lên đùi anh, nửa thân trên như không có xương èo uột dựa lên người anh, chẳng khá hơn lúc nãy là bao.

Trán Bạch Tư Quân đã nổi lên gân xanh, kiên nhẫn hỏi: "Anh không gõ chữ à?"

"Sao cậu cứ giục tôi gõ chữ vậy?" Mai Vũ Sâm nghiêng đầu hỏi, biểu cảm nhìn không ra đang nghĩ gì, "Trong mắt cậu tôi là cái máy gõ chữ phải không?"

Bạch Tư Quân mím mím môi, thầm nghĩ nếu anh xem Mai Vũ Sâm là cái máy gõ chữ, còn lâu đây mới nấu cơm cho rồi đi dạo cùng nhé.

Anh vẫn chưa trả lời, Mai Vũ Sâm lại nói tiếp: "Bạch, hôm nay tôi đã gõ rất nhiều rồi, bây giờ mệt."

Câu nói vừa rồi của hắn mang theo giọng mũi lười biếng, Bạch Tư Quân như nghe ngay được hắn đang làm nũng.

Trước đây cũng có mấy cô nàng làm nũng với Bạch Tư Quân, nhưng chưa ai khiến anh không tài nào phản kháng nổi như Mai Vũ Sâm đây. Anh hoàn toàn bay cả giận, mở tay ra trước mặt hắn: "Đưa tay cho tôi đi."

Nghe thế, Mai Vũ Sâm đặt tay phải mình lên tay Bạch Tư Quân.

Bạch Tư Quân nâng cổ tay thon gầy kia lên, nhẹ nhàng dùng ngón cái xoa bóp huyệt vị: "Anh phải chú ý tư thế đánh máy, đừng làm cổ tay bị đau."

Bạch Tư Quân biết Mai Vũ Sâm đang nhìn anh, không dám ngẩng đầu lên, chỉ cật lực chăm chú vào động tác tay mình.

Xoa bóp cổ tay một lúc, anh mở bàn tay hắn ra. Nhìn hai màu da để cùng một chỗ, anh mới phát hiện da Mai Vũ Sâm thực sự trắng đến lóa mắt. Anh tò mò hỏi: "Lâu lắm rồi anh không vận động đúng không?"

"Ừm." Mai Vũ Sâm đáp.

"Giờ trời cũng đã ấm lên rồi." Bạch Tư Quân vẫn cứ chúi đầu xuống, "Nếu không bận gì anh có thể ra ngoài nhiều một chút."

"Cậu đi với tôi sao?" Mai Vũ Sâm hỏi, "Cậu không theo tôi thì không đi."

Động tác xoa nắn dừng lại, Bạch Tư Quân khẽ nhíu mày: "Tôi chỉ là biên tập của anh."

Anh dùng một câu ngắn ngủi vạch rõ giới hạn giữa hai người.

Dường như Mai Vũ Sâm nghe ra giọng điệu xa cách trong câu nói nọ, anh vừa dứt lời, gần như hắn đã nắm chặt lấy tay anh ngay trong nháy mắt, hắn bình tĩnh cất lời: "Biên tập viên còn phụ trách việc xoa bóp cho tác giả nữa à?"

Bạch Tư Quân đơ người tại chỗ, anh muốn rút tay về, nhưng không hiểu sao Mai Vũ Sâm nắm tay anh chặt quá, như thể sợ anh bỏ chạy vậy.

"Bạch, nhìn tôi." Mai Vũ Sâm cau mày, "Đối với cậu tôi chỉ liên quan tới công việc thôi ư?"

Bạch Tư Quân mờ mịt đón nhận ánh mắt của Mai Vũ Sâm, nếu không thì sao? Không phải công việc chứ là gì?

Mai Vũ Sâm mím chặt môi, biểu tình rõ ràng rất không vui.

Đột nhiên Bạch Tư Quân hiểu ra, đối với Mai Vũ Sâm mà nói, dường như anh không chỉ đơn thuần là một biên tập viên. Hình thức ở chung giữa Mai Vũ Sâm và anh không giống những cặp tác giả biên tập khác.

Anh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Với tôi mà nói quả thật anh chỉ liên quan đến công việc."

Sắc mặt Mai Vũ Sâm chợt thả lỏng, hắn khôi phục sự bình tĩnh vốn có, thản nhiên nói: "Tôi biết rồi."

Nói rồi, hắn buông tay Bạch Tư Quân ra, hai chân xếp bằng trên sofa cũng duỗi ra, chuẩn bị đứng lên. Bỗng Bạch Tư Quân nắm lấy cổ tay Mai Vũ Sâm, vừa mất tự nhiên cúi đầu nhìn sàn nhà vừa nói: "Nhưng công việc là tất cả của tôi."

Không khí trầm mặc quỷ dị lan ra toàn bộ phòng khách, Bạch Tư Quân vừa nói xong đã hối hận ngay. Thực chất anh chỉ muốn biểu đạt là anh bằng lòng tiêu tốn thời gian bên cạnh Mai Vũ Sâm, bởi vì ngoại trừ chuyện công việc anh cũng chẳng có gì để làm. Nhưng khi dính liền hai câu trên lại với nhau, nghe cứ như anh đang nói Mai Vũ Sâm là tất cả của anh vậy.

Điều này đương nhiên là không có khả năng rồi.

Mai Vũ Sâm cười thành tiếng, bầu không khí mờ mịt vừa rồi như tan biến hẳn. Hắn xoa xoa cái đầu đang rũ xuống của Bạch Tư Quân, nhẹ giọng nói: "Tôi biết rồi."

Cùng một lời thoại, sao giọng điệu trái ngược nhau thế này. Bạch Tư Quân nghe ra tâm tình Mai Vũ Sâm không tệ, mà chẳng hiểu vì sao, tâm trạng nặng nề của anh cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Bạch Tư Quân hơi ngơ ngẩn, anh thấy hình như mình là một biên tập viên không đủ tư cách, toàn bị tác giả dắt mũi, đã thế còn cứ không thể khống chế nổi mà để cảm xúc không sao nói rõ được lẫn lộn lung tung vào công việc.