Ghi Chép: Ảnh Đế Biến Thành Mèo

Chương 2: Ở chung




Trans: Trina

Edit: Cáo

Từ lúc hôn mê cho tới khi tỉnh dậy, Giang Cảnh Thước phát hiện ra mình đã biến thành một con mèo xám lông ngắn, tức khắc cả người, không, bây giờ anh đã là một con mèo rồi, nên chắc là cả mèo đều không tốt.

“Chẳng lẽ bởi vì mình lái xe đụng phải con mèo xám này, vậy nên ông trời khiến mình biến thành nó?”, Giang Cảnh Thước dùng chân trước nâng cái đầu to của mình lên mà nghĩ thầm.

“Tiểu gia hoả, em tỉnh rồi?”, Nguyễn Thanh Chỉ đặt đồ dùng của mèo xuống, tâm tình rất tốt ngồi xổm xuống nhìn mèo xám nhỏ trong lồng sắt.

“...”, Giang Cảnh Thước trợn mắt há mồm nhìn Nguyễn Thanh Chỉ ngồi xổm trước mặt.

“Thật xấu mặt mà!”, Giang Cảnh Thước nghĩ thầm, anh không những biến thành mèo, mà chăm nuôi anh còn là một tiểu cô nương, anh cảm thấy cái mặt già của mình không biết để đâu rồi.

“Ơ! Tiểu gia hoả, sao em lại che mặt rồi?”, Nguyễn Thanh Chỉ nghi hoặc hỏi.

“À, chị nhớ ra rồi, em nhất định là cảm thấy không an toàn, đúng không? Nhưng làm sao đây? Chỗ chị ở hơi lớn, không bằng chị đưa em tới phòng ngủ của chị nha!”, sau khi buồn rầu, Nguyễn Thanh Chỉ vỗ tay cười.

“Đem tôi vào phòng ngủ của cô? Tiểu cô nương à, cô có biết là nam nữ thất tuế bất đồng tịch [1] không, tuy tôi là một con mèo, nhưng tôi là mèo đực đó, nha!”, Giang Cảnh Thước biến thành mèo thẳng thừng kêu meow meow với Nguyễn Thanh Chỉ.

[1] Nam nữ thất tuế bất đồng tịch: trích từ “Lễ ký- Nội tắc”, câu này ý là nam nữ đến 7 tuổi thì không được ngồi cạnh nhau, đồng nghĩa với câu “Nam nữ thụ thụ bất thân”.

“Sao đột nhiên lại có sức sống vậy? Quả nhiên nghe lời bác sĩ thú y nói không sai, chị nên đem em tới nơi an tĩnh một chút.”, Nguyễn Thanh Chỉ cười nhạt, xách lồng mèo lên.

“Hử, cô rốt cuộc đã nuôi mèo bao giờ chưa? Tôi rõ ràng đang tức giận, vui vẻ chỗ nào chứ?”, Giang Cảnh Thước bắt lấy lồng mèo meow meow kháng nghị.

“Biết rồi, chị đem em tới chỗ an tĩnh ngay đây!”, Nguyễn Thanh Chỉ chưa từng nuôi mèo hơn nữa còn không hiểu tiếng mèo, cười trấn an nói.

“Đồ ngốc! Đồ ngốc!”, Giang Cảnh Thước kêu meow meow.

“Được rồi! Được rồi! Tới nơi rồi!”, Nguyễn Thanh Chỉ đem lồng mèo vào trong phòng, ngồi xổm xuống trấn an con mèo nóng nảy.

“Đồ ngốc! Cô hết thuốc chữa rồi!”, Giang Cảnh Thước dùng đôi mắt ghét bỏ nhìn Nguyễn Thanh Chỉ đang mỉm cười.

“Được rồi! Tiểu gia hoả em ở một mình một lát đi, chị phải đi tập làm bánh!”, Nguyễn Thanh Chỉ cười nhạt nhìn con mèo đã yên tĩnh hơn một chút, xoa xoa đầu nó.

“Đồ ngốc! Ai cho phép cô sờ đầu tôi?”, Giang Cảnh Thước bị Nguyễn Thanh Chỉ sờ đầu kêu meow meow với cô.

“Sao lại kêu rồi, chẳng lẽ lưu luyến chị sao?”, Nguyễn Thanh Chỉ cười tủm tỉm hỏi.

“Đồ ngốc! Cô quá tự luyến rồi!”, sau khi Giang Cảnh Thước kêu một tiếng, xoay người cuộn thành một cục.

“Hả? Sao lại quay đi rồi, lẽ nào chị lý giải sai rồi, hay là, không phải em lưu luyến chị, mà là đói rồi?”, Nguyễn Thanh Chỉ gãi cằm nói.

“Chẳng qua, như vậy cũng đúng, lăn lộn lâu như vậy, đói là bình thường, vậy em đợi một chút, chị đi lấy đồ ăn cho em!”, Nguyễn Thanh Chỉ nghĩ cái gì liền làm cái đó.

Nhưng tới khi cô lấy đồ ăn mua ở Bệnh viện thú y đặt trước mặt con mèo, bé mèo sở hữu linh hồn con người của Giang Cảnh Thước tới mắt cũng chẳng buồn mở ra.

“Sao lại không ăn? Chẳng lẽ em không đói, hay là muốn đi vệ sinh?” Nguyễn Thanh Chỉ lầm bầm.

“Đồ ngốc! Đồ ngốc!”, Giang Cảnh Thước dựng thẳng lỗ tai lên, lo lắng nếu anh không có chút phản ứng nào, Nguyễn Thanh Chỉ không hiểu tình hình sẽ đi lấy chậu cát mèo lại đây thật.

“He he, xem ra đoán đúng rồi, vậy em đợi đây, chị đi lấy chậu cát cho em!”, Nguyễn Thanh Chỉ hiểu nhầm Giang Cảnh Thước kêu là bởi vì cô đoán trúng nguyên do, vui vẻ chạy ra ngoài phòng lấy chậu cát.

“Đồ ngốc! Rốt cuộc cô làm sao mà bình an lớn lên được vậy?”, Giang Cảnh Thước dùng chân trước che đầu vô lực nói.

Khi Nguyễn Thanh Chỉ cầm chậu cát đi vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ uể oải của mèo, trong lòng có chút kỳ quái, cô nghĩ cô mới rời đi một lúc, sao mèo lại mất tinh thần rồi.

“Tiểu gia hoả! Sao em lại mất tinh thần rồi? Vừa nãy không phải còn kêu rất dữ sao?”, Nguyễn Thanh Chỉ ngồi xổm xuống sờ sờ đầu mèo.

“À! Cô muốn sờ thì sờ đi!”, Giang Cảnh Thước từ bỏ chống cự, anh cảm thấy thông não cho Nguyễn Thanh Chỉ thật quá mệt mèo rồi.

Nguyễn Thanh Chỉ thấy mèo rốt cuộc đã an tĩnh lại liền yên tâm.

“Thì ra vừa nãy em muốn chị chơi cùng em à?!”, Nguyễn Thanh Chỉ cẩn thận nhớ lại loạt chuyện xảy ra vừa rồi, đột nhiên cười nói.

“...”, Giang Cảnh Thước hoàn toàn bị trí tưởng tượng phong phú của Nguyễn Thanh Chỉ đánh bại.

“Được rồi, chị thật sự không thể chơi cùng em được, uhm, chỗ này có đồ ăn, nước lọc, cát, còn có đồ chơi, em tự chơi đi.”, Nguyễn Thanh Chỉ xoa xoa đầu mèo, cười nói.

“Được rồi, đồ ngốc, cô mau đi đi!”, Giang Cảnh Thước ghé vào lồng sắt vô lực kêu một tiếng.

Chờ sau khi Nguyễn Thanh Chỉ đóng cửa phòng lại, Giang Cảnh Thước vốn đang nằm bò liền hoạt động tứ chi đứng thẳng lên. Thông qua lồng mèo anh đáng giá một chút hoàn cảnh xung quanh, phát hiện căn nhà này chỉ có một mình cô gái kia ở, đồ dùng cá nhân của Nguyễn Thanh Chỉ rất ít, khắp căn phòng chỉ vẻn vẹn một chiếc giường, một giá sách âm tường (giá để đầy sách), một tủ quần áo âm tường, một bàn trang điểm. Căn phòng cho người ta cảm giác vô cùng sạch sẽ ngăn nắp (không thể không nói, tiềm di mặc hoá [2] của mẹ Nguyễn vẫn vô cùng lớn, ngay cả khi Nguyễn Thanh Chỉ chuyển ra ngoài sống, cô cũng sẽ vô thức giữ nơi ở sạch sẽ ngăn nắp).

[2] Tiềm di mặc hoá: thành ngữ của Trung Quốc có nguồn gốc từ “Nhan thị gia huấn- Mộ hiền” do Nhan Chi Thôi biên soạn khi làm quan ở Bắc Tề (giai đoạn Nam- Bắc triều trong lịch sử Trung Quốc). Câu này có nghĩa là tư tưởng hoặc tính cách của một người bị ảnh hưởng một cách vô tình từ người khác. Ở đây chỉ Nguyễn Thanh Chỉ bị ảnh hưởng tính sạch sẽ ngăn nắp từ mẹ của mình.

“Xem ra tiểu cô nương này không tệ đâu!”, Giang Cảnh Thước nghĩ thầm, so với gặp phải một người nuôi thú lôi thôi lếch thếch, rõ ràng một người sạch sẽ ngăn nắp như Nguyễn Thanh Chỉ càng hợp ý anh hơn.

Trước khi nhặt được Giang Cảnh Thước, Nguyễn Thanh Chỉ vừa tranh cãi với ba mẹ một trận, ba mẹ cô không hiểu được tại sao cô lại bỏ việc để học làm bánh, nhưng dù vậy, Nguyễn Thanh Chỉ cũng không định thoả hiệp. Mở một tiệm bánh là mơ ước thuở nhỏ của cô, khi còn rất nhỏ, cô vô cùng thích hương vị của tiệm bánh. Nhưng sau này càng học lên, tốt nghiệp, vì miếng cơm manh áo mà bôn ba, cô không có cách nào hiện thực hoá ước mơ của mình. Mãi đến tháng trước, sau khi trải qua sinh nhật tuổi 27 của mình, cô mới hạ quyết tâm, muốn thực hiện ước mơ thuở nhỏ.

Cô biết lời của ba mẹ cô nói là đúng, cô đã không còn là một đứa trẻ, cũng phải chịu trách nhiệm việc làm của mình, không nên tuỳ hứng mà từ bỏ đi công việc ổn định. Dù muốn đi mở tiệm bánh thì lúc nhàn rỗi học qua là được, lại cứ một mực phải từ chức, như vậy là đôi đường cùng không vẹn. Nhưng trước kia cô đã từng thử qua rồi, song rõ ràng là không thể, công việc của cô ổn định thì ổn định, nhưng vô cùng phiền phức, có lúc cuối tuần còn phải tăng ca.

Trên thế giới này, công việc thì ít, mà công việc có tiền lương đãi ngộ cao vốn đã thiếu lại càng thiếu hơn, Nguyễn Thanh Chỉ cảm thấy làm cho người khác không bằng làm cho chính mình, vì vậy cô dứt khoát nghỉ việc.

“Aidza, vốn chỗ này đủ sinh hoạt phí cho nửa năm, nhưng giờ nuôi Tiểu Khôi, e rằng không trụ nổi đến lúc ấy nữa, mình phải học làm bánh thật tốt, nhanh chóng mở tiệm sớm một chút mới được!”, Nguyễn Thanh Chỉ tràn ngập ý chí chiến đấu mà suy nghĩ.

Chỉ là nói bao giờ cũng dễ hơn làm, Nguyễn Thanh Chỉ nhìn bánh kem matcha vừa thất bại thêm lần nữa, trong lòng buồn bực.

“Rõ ràng là dựa theo video giáo trình giảng dạy mà, sao lại thất bại nữa rồi?”, cảm xúc của Nguyễn Thanh Chỉ tụt xuống.

Dù thế nhưng cô không phải là kiểu người dễ bị đánh bại, một lần không được, vậy thử lại một lần, cô tin rằng chỉ cần cô tiếp tục kiên trì, nhất định sẽ thành công.

Cô nghĩ tới mình đã 27 tuổi rồi, nhân sinh không có được mấy cái 27 tuổi, cô bây giờ không nỗ lực vì ước mơ, nhiều năm sau nhất định sẽ hối hận, bởi vì bất kể bây giờ cô có kiên trì với ước mơ hay không, tuổi tác của cô sẽ không vì vậy mà ngừng tăng lên, đến lúc đó, cô chỉ biết oán giận bản thân mình lúc này tại sao lại không kiên trì?