Suốt mấy giờ ra chơi trong ngày cho đến giờ ăn trưa ở căng-tin, Trịnh Kiều Anh cứ bám riết lấy Đan Vy như thể cô ta từng thân thiết với “Đan Vy thật” lắm vậy. Đan Vy nghĩ, nếu là “Đan Vy thật”, chắc chắn sẽ cho cô ta một trận, à mà không, hiện tại trong lòng Đan Vy cũng muốn cho Trịnh Kiều Anh một trận lên thân. Một con người như Trịnh Kiều Anh, không phải nên diệt cỏ tận gốc hay sao. Hở tí là bày mưu hại người. Nhưng thôi, Đan Vy quyết định tự để bản thân mình “giả nai” trước đã, sau khi cô tìm cơ hội gặp được “Đan Vy thật” thì bàn về chuyện này sau. Nhắc mới nhớ, không biết cô ấy cùng bố mẹ của cô ra sao rồi? Càng nghĩ, Đan Vy càng muốn nhanh chóng đi gặp họ, chắc hẳn “Đan Vy thật” đã biết thân xác của cô ấy còn sống.
- Đan Vy! Đang nghĩ gì chăm chú thế? – Trịnh Kiều Anh không biết đi đâu về đột nhiên ngồi cạnh Đan Vy, khoác tay thật thân thiết. Đan Vy khẽ nổi da gà, sau đó cười cười nhìn “bạn”, nói:
- Không có gì, tớ đang cố nhớ lại thôi.
Sắc mặt Trịnh Kiều Anh có chút thay đổi, nhưng ngay lập tức, khuôn mặt lại trở lên rạng rỡ ngây thơ:
- Thật á? Vậy cậu có nhớ ra được gì không?
Đan Vy không trả lời, chỉ lắc lắc đầu. Trịnh Kiều Anh trông vẻ vui hẳn lên, nói tiếp:
- Thật ra tớ nghĩ cậu không cần nhớ lại làm gì, bây giờ đối với cậu không phải quá tốt sao?
Cô ta không muốn Đan Vy nhớ lại, không phải để tạo điều kiện làm thân với cô rồi hãm hại cô sao? Rốt cuộc “Đan Vy thật” đã làm gì khiến cô ta hận và căm ghét đến mức như vậy? Thấy Đan Vy không trả lời, ánh mắt nhìn mình khác lạ, Trịnh Kiều Anh biết mình lỡ lời, vội gãi gãi đầu:
- À! Thật ra…tớ nghĩ cậu nhớ lại vẫn tốt hơn…khi đó cậu sẽ nhớ lại những kỉ niệm...đẹp của hai đứa mình.
* * * * *
- Hộc! Hộc! – Thở hổn hển, Đan Vy cuối cùng cũng lên được sân thượng của trường. Ngồi trong giờ học, khi mà người ngồi ngay bên cạnh chính là người hại mình, khi mà mấy nghìn học sinh trường này đều ghét mình tột độ thì suy cho cùng, ở một mình vẫn là tốt nhất, mà nơi để một mình yên tĩnh nhất chính là sân thượng của trường. Hồi học ở trường cũ, Đan Vy hay cùng bạn bè mình trốn tiết lên sân thượng trường cũ mua đồ ăn linh đình. Haizz! Ở đây, ở cái thế giới không phải của cô này, thật quá nhàm chán, tại sao “Đan Vy thật” lại có thể chịu được?
Hít một hơi thật sâu, Đan Vy tự nói thành tiếng với bản thân mình:
- Phạm Hoài Đan! Cố lên! Cố lên!
A! Nhắc đến tên của chính bản thân mình, Đan Vy mới nhớ ra một chuyện. Hiện tại cô đang dùng điện thoại của “Đan Vy thật”, vậy thì…Đan Vy thật chắc hẳn cũng đang dùng điện thoại của cô. Đan Vy có thể liên lạc được với cô ấy. Nghĩ là làm, Đan Vy lấy điện thoại, định bụng bấm dãy số của chính bản thân mình. Nhưng khi khởi động điện thoại, cô lại nhìn thấy trên màn hình hiện lên hình năm dấu vân tay tương ứng với năm ngón tay trên bàn tay, và cô phải đặt cả năm đầu ngón tay của mình vào khớp với hình trên màn hình điện thoại mới có thể mở được nó ra. Thật là thú vị!
Tiếng chuông nhạc chờ quen thuộc vang lên, tay đang cầm thiện thoại của Đan Vy chợt run lên kì lạ, sống 17 năm trên đời, cô chưa bao giờ từng nghĩ mình lại đi nói chuyện với chính mình như vậy.
- Hoài Đan! – Đầu dây bên kia phát ra âm thanh lạnh lùng nhàn nhạt.
Cả người Đan Vy khẽ run lên một chút, vài giây sau đó mới đáp lại:
- Đan…Vy!
(tác giả: từ đây, mình xin phép gọi Đan Vy thật là Phạm Hoài Đan nhé *cười*)
- Cậu chăm sóc bản thân tôi tốt đấy chứ! – Giọng nói của Hoài Đan vang lên.
- Ừm! – Đan Vy tự gật đầu, rồi nói tiếp – Bố mẹ tôi sao rồi, với tính cách của cậu, cậu không làm họ buồn đó chứ?
- Họ ổn! Thật phiền phức! Ngày nào họ cũng bắt tôi uống sữa! – Hoài Đan càu nhàu.
Đan Vy bật cười thành tiếng, nước mắt lăn dài trên gương mặt trắng trẻo. Nhớ lúc mọi chuyện chưa đảo lộn, Đan Vy cũng từng bị ép uống sữa mỗi ngày như thế, bố mẹ cô nói “ Con thấp quá! Phải uống sữa cho cao lên chứ!” Đúng thật là cô rất thấp, “Đan Vy thật” cao 1m65, còn cô cao 1m56, sao bảo không thấp cho được! Nhưng chiều cao là một phần, sự thật là hồi nhỏ Đan Vy rất hay bị ốm nên bố mẹ cô mới bắt cô uống sữa mỗi ngày như vậy. Nghĩ lại thấy hồi đó Đan Vy hay hét toáng lên:" Mẹ! Con có phải trẻ con nữa đâu mà suốt ngày bắt con uống sữa ba bữa như thế!" Vậy mà bây giờ cô có ước cũng không được. Nghĩ đến đây, nước mắt cứ thế theo nhau lăn dài trên khuôn mặt Đan Vy, tiếng nấc vang lên nghẹn ngào.
- Thôi được rồi! Nín khóc ngay đi! Tôi sẽ chăm sóc tốt cho bố mẹ cậu! - Hoài Đan vừa dứt lời, lại có tiếng vang lên ở đầu dây bên kia, một âm thanh quá đỗi quen thuộc:
- Này, đồ đáng ghét, đang nói chuyện với ai đấy!?- Tiếng nam sinh nào đó vang lên...
Là Vương Nguyên Khôi - Nam sinh cùng lớp mà Đan Vy thích thầm khi còn là Phạm Hoài Đan. Nhưng Đan Vy nhớ không nhầm, cậu ấy luôn tỏ ra chán ghét khi nhìn thấy cô cơ mà...sao lại?
- Vương Nguyên Khôi? - Đan Vy kinh ngạc nói vào điện thoại - Sao cậu ấy lại chịu bắt chuyện với "tôi" cơ chứ?
- Hừ! Tôi đấm cậu ta một quả đấy! Tôi cúp máy đây! Nhớ bảo vệ bản thân "tôi" cho tốt, tránh xa Trịnh Kiều Anh ra. Còn nữa, tên cậu thích thầm thật phiền phức! Gặp sau! - Nói rồi, Hoài Đan cúp máy.
Đan Vy thẫn thờ nhìn vào màn hình điện thoại, tay còn lại lau sạch nước mắt. Gì vậy? Vương Nguyên Khôi, cô theo đuổi cậu ấy hơn năm trời, cậu ấy chán ghét cô đến mức nhìn mặt không muốn nhìn, vậy mà chỉ cần một cú đấm...cậu ta lại chú ý đến Hoài Đan ư?
Cất điện thoại đi, Đan Vy ngửa mặt lên trời, hít vào thật sâu. Xem ra bên phía Hoài Đan không có gì đáng lo ngại, bố mẹ cô cũng không chút nghi ngờ gì về "con gái" Vậy là ổn rồi, cô nhất định phải mạnh mẽ, thay "Đan Vy thật" chống chọi với sự đáng ghét của ngôi trường quý tộc nơi đây. Phất lại tinh thần, Đan Vy vui vẻ rời khỏi sân thượng.
Có người nào đó ở góc khuất, vươn vai một cái. Hắn đã bị đánh thức bởi ai đó. Cái khỉ gì vậy? Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hoàng Đan Vy khóc, loại người lạnh lùng lại độc ác như cô ta...mà khóc sao? Còn nữa, Vương Nguyên Khôi? Phạm Hoài Đan? Họ là ai? À không! Cô ta vừa gọi người trong điện thoại là Đan Vi? Có người cùng tên với cô ta sao?
* * * * * *
- Này! Phạm Hoài Đan! Rõ ràng trước khi cậu gặp tại nạn cậu vẫn còn theo đuổi tôi cơ mà! Suốt viện rồi cậu lại bị đứt dây thần kinh nào hả? – Vương Nguyên Khôi gọi với theo Hoài Đan đang đi xa dần. Thật quái quỷ, Phạm Hoài Đan như hoàn toàn lột xác vậy. Trước đây cậu ta giống con gái bao nhiêu thì bây giờ “nam tính" bấy nhiêu. Đặc biệt nhất là lại sinh thêm “tật” ghét cậu ta mới lạ chứ! Vương Nguyên Khôi ngẫm thấy, ngay từ ban đầu, cậu ta là người ghét Phạm Hoài Đan mới đúng.
Hoài Đan lạnh lùng quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Vương Nguyên Khôi và nói:
- Rất đáng tiếc! Sau khi tôi bị tai nạn, đầu óc tôi như được khai sáng! Ngẫm thấy, “Hoài Đan tôi trước đây” sao lại đi thích một tên khùng như cậu!
Nói rồi, Hoài Đan nhếch môi quay đi, bỏ lại Vương Nguyên Khôi đằng sau nở nụ cười ranh mãnh, gì chứ, hắn trước đây đối với Phạm Hoài Đan chán ghét bao nhiêu thì bây giờ lại thích bấy nhiêu!
Vừa bước đi, Hoài Đan vừa nghĩ, cô nhất định phải gặp "Hoài Đan thật" sớm mới được. Bởi sau một thời gian sống trong thế giới "dân thường" này, Hoài Đan cô nhận thấy, "Hoài Đan thật" quá may mắn khi sinh ra trong một môi trường như vậy, cậu ấy có lẽ từ nhỏ không biết đau khổ là gì, xem chừng, sẽ không thể nào chịu nổi được môi trường sống vốn là của cô kia. Nhưng nghe “bố mẹ” nói, Phạm Hoài Đan đai đen karate…mà khoan, cô bắt đầu nhận họ là “bố mẹ” từ khi nào vậy trời!
* * * * * *
- Cô chủ Đan Vy! Cô đã về? – Tiếng quản gia Hoàng nghiêm nghị vang lên, theo đó là cái cúi người thật thành kính.
- Vâng! – Đan Vy cười nhìn quản gia Hoàng, sau đó đi vào trong, để lại Quản gia Hoàng nghiêng đầu phía sau dõi theo bóng cô đi vào trong biệt thự.
Hừ! Cuối cùng cũng về được đến nhà. Đan Vy đến phát bệnh với “cô bạn thân” Trịnh Kiều Anh kia mất. Cậu ta nằng nặc đòi cô đưa về nhà chơi. Ôi thật là! Cô còn chưa “thấu” được “căn nhà” của mình, dẫn Trịnh Kiều Anh về có khác nào dẫn quỷ vào nhà. Không bao giờ!
Nằm trên chiếc giường lớn màu đỏ đô, Đan Vy bây giờ mới nhớ, làm sao "Đan Vy thật" biết cô thích thầm Vương Nguyên Khôi nhỉ! Những tâm tư đó, cô chỉ viết trong nhật kí thôi mà. Khoan! "Đan Vy thật" đã đọc nhật kí của cô sao? Ôi thật là! Sao cậu ấy lại làm thế chứ? Xem nào! Đan Vy bật người dậy, định bụng lục tìm khắp phòng xem "Đan Vy thật" có viết nhật ký không.
Tìm tới tìm lui, tìm một hồi, Đan Vy cũng không tìm thấy nhật kí của Hoài Đan đâu. Căn phòng rộng như vậy, cô dường như đã lục tung tất cả mọi thứ lên…vẫn không thấy.Hừ! Đan Vy tự lấy tay cốc vào trán mình, người như Hoài Đan…lại viết nhật kí chắc! Ôi trời!
- Cộc! Cộc! – Tiếng gõ cửa vang lên, Đan Vy vội vàng chạy ra mở cửa.
- Bác quản gia?
- Cô chủ! Đến giờ dùng cơm rồi ạ! – Quản gia Hoàng thông báo.
* * * *
Chuyện ngoài lề…
Lần đầu tiên bác quản gia gọi Đan Vy đi dùng bữa, cô đã suýt nữa hét toáng lên khi nhìn thấy bàn ăn với một lượng đồ ăn “khổng lồ” chỉ dành cho một mình cô Khi ấy, cô đã bỏ quên “hình tượng” hiện giờ, chỉ dùng khuôn mặt ngây ngốc thốt lên một câu hỏi rất ngố:
- Đồ ăn nhiều như vậy ạ? Nếu cháu không ăn hết có thể đem khuyên góp cho người nghèo không?
Kết quả, tất cả mọi người, kể cả quản gia Hoàng và người hầu xung quanh đều cười tủm tỉm, không dám bật lên thành tiếng. Mãi một lúc sau, quản gia Hoàng mới đáp lại:
- Bình thường cô chủ vẫn hay như thế ạ! Tuy cô không ăn hết nhưng vì cô chủ kén ăn nên đầu bếp mới phải nấu nhiều đến vậy!
Haizz! Sau lần này, Đan Vy đã quyết định yêu cầu đầu bếp nấu vừa đủ cho cô ăn và rút ra một kết luận: “Tư sản thật kén ăn!”
* * * *
Lại một lần nữa nằm trên chiếc giường màu đỏ đô, Đan Vy hết lăn qua lại lộn lại trên giường. Cô là một người sống hướng nội, đôi khi cũng suy nghĩ rất nhiều, chuyện cô đang suy nghĩ đây là một vấn đề rất quan trọng, đó là làm sao có thể quay trở lại vị trí ban đầu đây? Đến cả lí do vì sao cô và Hoài Đan tráo đổi thân xác, suy xét cho cùng cũng chỉ do một tia sét lạ. Thật kì quái! Nếu vì một tia sét to kì lạ giữa giông báo bất ngờ như thế, có hơi kì hay không? Nhưng rõ ràng, tia sét này rạch ngang cả bầu trời, làm cả bầu trời tỏa sáng, thật không phải bình thường mà. Nếu do tia sét đó thật, thi làm sao cô và Hoài Đan hoán đổi lại linh hồn đây? Ôi đau đầu quá thể! Không nghĩ nữa vậy!
- Bịch! Ai ya! - Đan Vy lăn từ trên giường xuống sàn nhà, đau ơi là đau!
Đan Vy còn đang định than đau, bỗng thấy một hộp nhỏ dưới gầm giường, cô mau chóng với tay kéo chiếc hộp đó ra và mở nắp. Nắp hộp mở, một cuốn sổ màu đen có cúc bấm hiện ra.