Sau khi nghe Kiều Nam nói Đan Vy đã hồi phục hẳn và có thể về nhà, quay lại đi học bình thường, Dương Chấn Phong…tâm tình không vui lắm. Hắn không phải không muốn cô mau chóng khỏe lại mà là…hắn không muốn cô rời đi.
Những ngày này, sự xuất hiện của Đan Vy trong biệt thự Dương Long đã làm cuộc sống ảm đạm không màu sắc thường ngày của hắn có thêm chút hương vị, hắn lo lắng bản thân sẽ không quen với sự thiếu vắng cô. Mỗi tối khi đi ngủ, hắn đều đem Đan Vy làm gối ôm, có cô bên cạnh, hắn đặc biệt ngủ rất ngon…có điều, nếu cô rời đi…căn bệnh hay mất ngủ của hắn chỉ e rằng sẽ quay trở lại…
Vì thế, sau khi Kiều Nam dời đi, những người sống trong biệt thự Dương Long ai nấy đều làm việc trong tâm trạng rất căng thẳng. Bởi, họ nhận ra được thiếu chủ Chấn Phong của họ đang tâm trạng cực kì không vui…tính tình càng lúc càng trở nên quái dị thất thường.
Tuy nhiên, Đan Vy lại hoàn toàn ngược lại. Cô vui vẻ đến mức cả ngày đều ngâm nga hát, vì sao ư, vì cô sẽ không phải uống thuốc nữa. Khi trở về biệt thự, Đan Vy có thể đi học lại. Có điều, Dương Chấn Phong dường như không có ý định để cô đi. Vì vậy, việc nóng lòng muốn quay trở lại trường học đã khiến Đan Vy trở nên “chày cối xuyên Việt”, liên tục bám riết lấy hắn đòi về nhà. Cuối cùng, Dương Chấn Phong đành nhượng bộ cô, để cô quay về biệt thự của mình.
* * *
Mau chóng bước xuống xe, tâm tình Đan Vy phấn khích vô cùng, cuối cùng cô cũng được quay trở lại trường học rồi. Hôm nay đi học, không giống như những ngày trước đó, hôm nay là một hôm đặc biệt. Đan Vy quay trở lại trường không còn là Hoàng Đan Vy âm thầm bị cả trường Dark Star gắn mác giết Trịnh Kiều Dương năm xưa nữa, mà là một Hoàng Đan Vy hoàn toàn vô tội.
Học sinh trường Dark Star, sau khi đọc báo biết tin Trịnh Kiều Anh tự tay giết chị mình rồi đổ hoàn toàn tội lỗi lên đầu Hoàng Đan Vy…tất cả liền bị sốc toàn tập. Mấy ngày tiếp theo đó, những ngày Đan Vy nghỉ học dưỡng thương, khắp trường Dark Star đâu đâu cũng bàn tán rầm rộ, câu chuyện của Trịnh Kiều Anh, trở nên hot hơn bao giờ hết. Những người trước đây liên tiếp săm soi nói xấu sau lưng Đan Vy, nay đã không còn nữa, quay ra bênh vực cô cật lực, vừa thể hiện lòng thương cảm cho cô, vừa nói Trịnh Kiều Anh thậm tệ.
Thấy Đan Vy đã quay lại trường học, học sinh trường Dark Star liền kéo nhau chạy ra nhìn, đâu đó vang lên tiếng bàn tán:
- Nhìn kìa nhìn kìa, cậu ấy quay lại trường rồi.
- Tội nghiệp tội nghiệp, bị Trịnh Kiều Anh thiếu chút nữa đốt sống.
- Trịnh Kiều Anh này thật quá đáng, nghe nói cô ta chết cháy trong đám lửa tự cô ta tạo ra thì phải.
- Đúng rồi đúng rồi đó, gieo gió thì gặp bão, đáng đời nhà cô ta.
- Ây gô, chỉ tội Hoàng Đan Vy, suốt ngần ấy thời gian bị hiểu lầm, không có lấy một người bạn.
…
Nhìn ngôi trường to lớn và đẹp đẽ trước mặt, Đan Vy hít một hơi. Từ hôm nay, cuộc sống thanh xuân vườn trường của cô đã chính thức thay đổi, không ai còn nghi cô là thủ phạm giết người nữa rồi. Nhìn bạn bè xung quanh, Đan Vy nhận ra ánh mắt họ nhìn mình có chút thay đổi, không căm ghét, không khinh miệt như trước nữa. Nghĩ thầm, cô tự lấy nghị lực cho bản thân, quyết tâm tiếp tục thực hiện cho xong ý định biến Hoàng Đan Vy trở thành người tốt, có thật nhiều bạn bè.
* * *
Thoáng chút một thời gian trôi qua, Đan Vy đã hoàn toàn náo loạn cả trường Dark Star. Không phải cô gây gổ đánh nhau, không phải cô bắt nạt người khác…mà là…Đan Vy thường lăng xăng chạy đi giúp đỡ hết người này đến người nọ, hết giáo viên đến học sinh, thậm chí cô còn giúp đỡ bác lao công,…tốt bụng đến đáng sợ…làm ai ai cũng kinh ngạc…
…
Đang đi về lớp học, Đan Vy bỗng thấy một giáo viên nữ bê một chồng hồ sơ lớn, trông rất vất vả, cô không ngần ngại, lập tức chạy vụt đến, đỡ lấy chồng sách trên tay của giáo viên nọ, vui vẻ nói:
- Để em giúp cô một tay.
Sau đó, không đợi cô giáo viên ấy nói lời cảm ơn, Đan Vy đã nhanh chóng chạy lên phía trước, hướng văn phòng mà tiến, để lại cô giáo viên trẻ đứng phía sau, nhìn theo bóng Đan Vy là ngạc nhiên không nói lên lời.
…
Chuông kết thúc tiết học vừa reo, cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa, Đan Vy định bụng phi tọt xuống căng tin tìm đồ ăn lót dạ, cô liền thấy có một bạn nữ cùng lớp tên là Phượng Vũ đang ôm đầu chán nản, rồi lại quay sang cậu bạn cùng bàn là Thế Duy mà than thở:
- Thế Duy, làm sao đây, bài hóa vừa rồi của thầy khó quá, tớ nghe thầy giảng đầu muốn căng lên mà không hiểu.
- Aizz, tớ cũng vậy. – Thế Duy liền thở dài.
Đan Vy đang chạy nghe vậy bỗng khựng lại, quay đầu nhìn hai người bạn cùng lớp. Ồ, bài này cô biết này, cô có thể giúp họ, nghĩ là làm, cô lập tức đến gần họ, hồ hởi nói:
- Bài này tớ biết đó, để tớ giúp cho, thế này, thế này này, giải thế này nữa, sau đó lấy số mol của muối…cuối cùng tính khối lượng kiềm thu được…
Đan Vy cứ thế hăng say giảng giải, không hề để ý hai người bạn nãy giờ trố mắt nhìn cô…Hoàng Đan Vy…đang giúp họ học bài!
….
Lại lững thững một mình đi dạo trên sân trường, Đan Vy bỗng thấy bác lao công đang tưới cây trong bồn, đúng lúc đang rảnh rỗi không có việc gì làm, cô liền chạy ngay tới, hăng hái nói:
- Để cháu giúp, để cháu giúp.
Giật mình khi thấy Hoàng Đan Vy trong truyền thuyết xuất hiện đòi giúp đỡ một lao công thấp cổ bé họng như mình, bác lao công hoảng sợ, lắc đầu:
- Không cần đâu cô Đan Vy, việc này tôi tự làm được rồi.
- Không sao không sao, cháu đang rảnh mà. – Đan Vy cười hì hì, lấy chiếc vòi nước trên tay bác lao công, vui vẻ tưới cây, thậm chí còn ngâm nga hát.
Bác lao công đứng như trời trồng, kinh ngạc nhìn cô. Cô tiểu thư này, trước đây chẳng phải từng đánh bạn học ngã vào bồn hoa, làm gãy hết cây cảnh trong bồn mà ông mất bao công sức chăm sóc sao?
…
Chẳng bao lâu, Đan Vy từ một người bị ghét nhất trường, liền trở thành một nữ học sinh ưu tú được yêu mến nhất Dark Star, thông minh, lanh lợi, hoạt bát.
* * *
Hôm nay, như thường ngày, giờ tự học ở trường, Đan Vy vẫn tới thư viện ngồi đọc sách. Đang chăm chú lật giở từng trang sách thì trước mắt cô bỗng xuất hiện một chú hạc giấy nhỏ. Ngạc nhiên nhìn xung quanh, cô thấy một nam sinh nhìn cô cười.
Khẽ mở con hạc giấy ra, Đan Vy giật mình kinh ngạc, trợn tròn mắt, lại nhìn xung quanh thư viện, nam sinh đó, quả thực đã chạy đi, không hề còn ở đây. Mặt cô thoáng đỏ, lấy tay dụi dụi mắt, lại đọc lại một lần nữa.
Bỗng, tờ giấy trên tay Đan Vy bị ai đó ngang nhiên cướp đi, cô khẽ cau mày…liền nhìn thấy người ngang ngược nào đó ngồi xuống ngay cạnh mình, thản nhiên cầm tờ giấy lên xem.
- Dương Chấn Phong. – Đan Vy tức giận, sao hắn lại đọc thư tình của cô.
Dương Chấn Phong không đáp lời, mặt đã sớm chuyển sang đen, điềm nhiên đọc bức thư tình nhỏ Đan Vy vừa nhận được.
“Chào Đan Vy. Tớ là Nam Khánh học lớp 11B ngay cạnh lớp của cậu đó. Tớ…thực sự mến con người hiện tại của cậu. Mặc dù…mặc dù tớ biết cậu có vị hôn thê rồi…nhưng hai người chưa chính thức kết hôn mà phải không? Cậu có thể…có thể cho tớ một cơ hội hay không?”
Lúc này, Đan Vy mới để ý nhìn xung quanh thư viện…những người nãy giờ ngồi ở đây đọc sách, đều đã rời đi hết rồi. Họ…bị Dương Chấn Phong dọa sợ chạy hết rồi sao? Lại quay sang nhìn Dương Chấn Phong, thấy khuôn mặt hắn không hề có thiện ý, lại ngang nhiên cướp bức thư tình đầu tiên trong đời của cô, Đan Vy bất mãn nhìn hắn, lầm bầm:
- Sắc mặt đó là sao…cứ như tôi ngoại tình bị anh bắt tại trận vậy!
Dương Chấn Phong vẫn không hề tỏ vẻ tức giận đối với Đan Vy, cầm tờ giấy nhỏ giơ lên trước mặt cô, nhàn nhạt hỏi:
- Thế này còn không phải ngoại tình?
- Tôi chỉ nhận thư tình…đó đâu phải ngoại tình. – Mặt Đan Vy xị ra, lên tiếng phản kháng.
- Đan! – Dương Chấn Phong đột nhiên gọi tên thật của cô, tay cầm tờ giấy lập tức không thương tiếc mà xé nát tươm. – Lần sau không cho phép em nhận thư tình của nam sinh khác!
Nhìn tờ giấy nhỏ bị xé, Đan Vy cau có, bức thư tình đầu tiên trong đời cô được nhận đó! Trời ơi, hắn sao lại xé đi, Đan Vy lại liếc Dương Chấn Phong, khẽ cau mày bướng bỉnh:
- Không thích! Tôi sẽ vẫn cứ nhận đó.
- Ồ!- Dương Chấn Phong nhướng mày, nở nụ cười tà mị. – Đan, em có nhớ tôi từng nói gì với em không?
- Khô.. – Đang định hùng dũng đáp lại “Không!” thì Đan Vy liền nhớ ra lời tuyên bố của hắn lần đó…hắn…
Đan Vy kinh hãi, lập tức đưa tay lên miệng định che lại phòng thủ, nhưng phản ứng của cô quá chậm, hai tay nhỏ bé liền bị Dương Chấn Phong bắt lấy. Hắn không nói thêm lời nào, mạnh mẽ áp môi xuống môi mỏng của cô, không để Đan Vy có cơ hội phản kháng.
Mấy ngày nay, hắn có rất nhiều việc phải làm, mấy ngày liền không được gặp Đan Vy, hắn đã sớm nhớ cô đến phát điên. Thật không ngờ, chỉ vài ngày không gặp, cô đã có người tỏ tình rồi! Không được, hắn nhất định sẽ giải quyết triệt để chuyện này!
* * *
Hôm sau, lớp 11B nhận được tin, một thành viên của lớp là Nam Khánh đã chuyển trường, nghe đâu là may mắn được tuyển thẳng vào đại học Harvard nổi tiếng của Mỹ.
Ngồi trong căn phòng có chữ “Vương “ độc nhất, Đinh Gia Bảo tò mò hỏi:
- Tôi nhớ không nhầm, tên Nam Khánh đó học hành có phần kém, không có gì nổi bật, sao lại có thể vào Harvard dễ dàng như vậy?
Dương Chấn Phong đang ngồi trên ghế sofa, nhếch miệng cười:
- Không có gì, tôi chỉ đến gặp bố mẹ cậu ta, ngỏ ý muốn giúp cậu ấm nhà họ vào thẳng đại học Harvard.
Lăng Thiên Vụ cười, thản nhiên lấy một ly rượu đỏ đưa lên miệng uống,còn Đinh Gia Bảo thì đang ăn táo liền bị sặc mà ho khụ khụ. Hắn nhớ không nhầm, nghe Lăng Thiên Vũ kể hôm qua có người tỏ tình với Đan Vy, nghe đâu là Nam Khánh lớp 11B. Hôm nay, cái tên Nam Khánh lớp 11B đó liền chuyển trường…
Dương Chấn Phong, máu ghen của hắn…thật đáng sợ!