Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 234: 234: Sư Tử





Theo thứ tự là bốn người đám của Lục Duyên.

Lý Thanh Hòa sáng mắt lên, lập tức nhìn vào màn hình của Lục Duyên.

Bên trong màn hình đang sáng, Lục Duyên đang cấp tốc chạy trên thảo nguyên, tốc độ rất nhanh.

Đúng lúc này, bên trong bụi cỏ cao bằng nửa người lao ra một con sư tử khổng lồ màu vàng.

Dường như Lục Duyên chưa phản ứng kịp, sư tử thảo nguyên há cái miệng to như chậu máu cắn một bên chiến giáp của Lục Duyên.

Răng rắc.

Âm thanh giòn tan vang lên, hàm răng của sư tử thảo nguyên nứt toạc, máu tươi cũng theo đó mà trào ra.

"Gào!"Sư tử thảo nguyên lập tức gầm lên một tiếng thảm thiết.

Mọi người đứng trước màn hình nhìn thấy cảnh này, cơ miệng cũng đều co quắp lại, cảm giác có chút buốt răng.

Mà ở bên trong màn hình kia, Lục Duyên tiện tay tung một quyền đấm thẳng vào đầu của con sư tử.

Ẩm!Sử tử thảo nguyên ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ.


Lý Thanh Hòa thấy thế lại khẽ mỉm cười, khóe miệng cong lên.

Người phụ nữ trưởng thành giới thiệu thế lại cười nói:"Lý học muội, vị tiểu đệ muội gợi ý này có năng lực phòng ngự rất mạnh nha.

Với hình thể của sư tử thảo nguyên này hẳn là hung thú bình thường cao cấp đó, vậy mà lại bị gãy răng thế luôn"Người đàn ông cao gầy và người đàn ông khôi ngô kia lại không có nói gì.

Tới chỗ này tham gia kiểm tra, có ai không phải là thiên tài đâu chứ?Bất cứ một chiến sĩ gen hệ thủ hộ ghi lại nào cũng đều có thể làm được chuyện này.

Chiến đấu với một hung thú cấp bình thường, không có chứng minh được điều gì cả.

Chỉ có khi cầm cự được lâu hơn, đối thủ gặp được cũng trở nên mạnh mẽ hơn thì mới nhìn ra được sự khác biệt.

Ở bên trong tiểu thế giới, Lục Duyên rất dễ dàng tìm được dấu hiệu trên lưng của sư tử thảo nguyên.

Đó là một mảnh kim loại đen nhánh to bằng ngón tay cái.

Sau khi đặt mảnh kim loại này vào trong thiết bị, nghe được một tiếng "ting", trên màn hình thiết bị biểu hiện ra một điểm.

"Điểm ít thật.

"Lục Duyên nhíu mày, tiếp tục tiến lên Trong tiểu thế giới, thực lực của hung thú ở vị trí cửa vào là yếu nhất, cơ bản đều là những hung thú thông thường.

Nhưng khi càng vào sâu bên trong thì thực lực của hung thú càng lúc càng mạnh.

Lục Duyên chạy không bao lâu thì đã cảm nhận được bốn luồng khí tức mạnh mẽ, nó đến từ ba hướng.

Mắt hắn sáng lên, chạy về phía hai luồng khí tức trong số đó.

Không bao lâu sau, Lục Duyên nhìn thấy một đám sư tử Thảo Nguyên.

Hai con trong số đó cao hơn một mét sáu, còn cao hơn một đoạn so với đám cỏ cao nửa người.

Đây chính là chủ nhân của hai luồng khí tức mạnh mẽ.

Hai con sư tử Thảo Nguyên này, có một con lông đen sẫm, là một con sư tử đực.

Một con còn lại là con cái.


Tất cả đều là sư tử Thảo Nguyên cấp tinh nhuệ.

Khi Lục Duyên tới gần thì hai con sư tử tinh nhuệ cũng phát hiện ra hắn.

Mắt chúng lóe lên sát khí, chúng ngẩng đầu rống lên.

Khi hai con sư tử tinh nhuệ rống như vậy thì mấy con sư tử xung quanh cũng gào lên, chúng nhao nhao tản ra rồi bao vây Lục Duyên.

Hắn nhếch môi nỡ nụ cười.

Đám sư tử này coi hắn là con môi, định đi săn sao?Thú vị đấy.

Đôi chân hắn dùng lực giẫm xuống mặt đất.

Ẩm!Cỏ dại bị nát bấy, bùn đen bắn tung tóe khắp nơi, mặt đất bị Lục Duyên giẫm ra một cái hố nông.

Cơ thể hắn bỗng chốc hóa thành một đám tàn ảnh rồi xông về phía đám sư tử cấp tinh nhuệ.

Đám sư tử Thảo Nguyên thấy con môi của chúng giờ đây lại dám trực tiếp xông tới chỗ chúng thì gào lên phẫn nộ.

Sư tử cái cấp tinh nhuệ giẫm bốn chân xuống mặt đất rồi vỏ tới chỗ Lục Duyên.

Một người một sư tử tiếp xúc thì bỗng chốc người Lục Duyên lóe lên, né tránh đòn công kích của sư tử cái, hắn vung một nắm đấm lên đầu nó.

Ẩm!Đầu sư tử cái liền bị một luồng sức mạnh to lớn đập xuống đất, in hằn một cái hố sâu trên mặt đất.

Tứ chỉ của nó co giật một cái rồi mất đi sức sống.


Thậm chí Lục Duyên còn chẳng dừng lại, hắn trực tiếp xông tới trước mặt sư tử đực.

Sư tử đực thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại thì Lục Duyên đã vung chân lên cổ nó.

Ẩm!Cơ thể dài gần bốn năm mét của sư tử đực bay ngược ra ngoài rồi đập mạnh xuống đất.

Khi đáp xuống đất, nó đã không còn hơi thở.

Đám sư tử vốn đang định bao vây hắn, thấy hai cấp mục đầu của mình đều chết đi thì liền sững sờ.

Chúng cứng đơ tại chỗ, sau khi im lặng một lúc lâu thì nhao nhao quay đầu lại định chạy trốn.

Cho dù là hung thú bình thường cũng biết tránh nặng tìm nhẹ, ngay cả cấp mục đầu cũng chết rồi nên tất nhiên chúng vô cùng sợ hãi.

Nhưng Lục Duyên không định tha mạng cho chúng.

Tuy đều là hung thú bình thường, nhưng mà con muỗi dù bé đến đâu cũng là thịt mà?Với tốc độ của Lục Duyên, hung thú bình thường hoàn toàn không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

.