Gây Họa - Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Chương 2




6.

Chưa được bao lâu, Lý Tuyết hét lên.

"Thư Dao, bạn trai cậu lên hot search rồi!"

Tôi mở Weibo ra.

Chủ đề đứng đầu hot search là:

#Chu Trạch Xuyên với gương mặt đen như đ.í.t nồi tại buổi đóng máy.

Phần bình luận đầy những suy đoán.

"Có vẻ tâm trạng cậu ấy không tốt lắm, không biết có xảy ra xích mích gì với đoàn phim không?”

"Không có khả năng đâu, vốn dĩ cậu ấy là người đạo diễn yêu thích nhất mà?”

"Khiếp chảnh chọe quá cơ đấy, hahaha.”

Dòng cuối cùng là của một anti-fan.

Tôi cắn môi, mở video phỏng vấn mới nhất dưới chủ đề đó.

Hình như là hôm đóng máy.

Chu Trạch Xuyên vẫn chưa tẩy trang, ngồi một chỗ với vẻ mặt lạnh lùng.

Phóng viên hỏi: "Cậu đã gặp phải vấn đề gì đó à?"

Mặt anh không cảm xúc nói, "Tôi bị đá rồi, tâm trạng đang không tốt."

"Chuẩn bị quay về trường, tìm người tính sổ."

Khi nói câu này, giọng điệu của anh đầy sắc bén, lộ rõ tâm trạng vô cùng tồi tệ.

Phóng viên không dám chọc vào cơn thịnh nộ của anh, tinh ý nhanh chóng đổi sang chủ đề khác.

Hỏi hai câu liên quan đến việc quay phim, rồi kết thúc buổi phỏng vấn.

Tắt Weibo, tôi còn chưa kịp nhận ra cảm xúc đang trào dâng trong lòng.

Thì ngay bên cạnh vang lên giọng nói dịu dàng, có chút trách móc của Ninh Thư Dao.

"Thật là, tôi với anh ấy chỉ cãi nhau nhỏ thôi, giận dỗi một chút ý mà, sao anh ấy lại đem chuyện của chúng tôi ra trước mặt phóng viên nói như thế chứ?"

Cô ấy dừng lại một chút.

"Đợi đến khi gặp mặt, tôi nhất định sẽ bắt anh ấy phải xin lỗi tôi đàng hoàng."

Lý Tuyết và Tống Lam cũng rất ủng hộ.

"Nếu anh ấy thực sự quan tâm, thì người như Chu Trạch Xuyên, với tính cách lạnh lùng như vậy, làm sao có thể không giấu được cảm xúc không vui chứ?"

"Thư Dao, anh ấy đối xử với cậu thật tốt!"

Ninh Thư Dao kiêu hãnh ngẩng cao đầu, tự hào nói.

"Tất nhiên rồi, chúng tôi lớn lên cùng nhau, tình cảm mười mấy năm trời, đây là thứ mà những kẻ mơ mộng hão huyền không bao giờ dám ảo tưởng đến.”

"Những đứa nghèo hèn chỉ nên ở cái khu ổ chuột của mình, đừng ra ngoài tự làm xấu mặt mũi."

Tôi cười nhẹ, "Cậu có bao giờ suy nghĩ rằng chính cậu là người bị cắm sừng không, bởi vì chính ngôi sao nổi tiếng này chủ động tiếp cận tôi mà?”

"Cậu bị thần kinh à, cậu còn dám bịa đặt sao?"

Cô ấy cười khẩy một tiếng, nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.

"Chờ A Xuyên về trường, cậu không xong với tôi đâu."

7.

Kết quả, Chu Trạch Xuyên không thể về trường.

Do có một cơn bão mạnh mẽ ập đến, tất cả các chuyến bay và tàu cao tốc đều dừng lại.

Anh ấy chỉ có thể tạm thời ở lại với đoàn phim ở thành phố bên cạnh.

Vì trời mưa to, buổi huấn luyện của chúng tôi cũng bị tạm dừng.

Ninh Thư Dao liền tranh thủ về nhà một chuyến.

Tối đó, cô ấy cập nhật một trạng thái mới trên vòng bạn bè.

Là ảnh chụp màn hình khi cô ấy gọi video với Chu Trạch Xuyên.

Bên dưới là dòng chữ đi kèm: "Trời mưa rồi, nhưng cũng đã làm lành rồi."

Trong ảnh, Chu Trạch Xuyên mặc áo sọc màu xám nhạt, đấy là đồ ở nhà.

Trên môi nở một nụ cười nhẹ.

Là một dáng vẻ hoàn toàn thoải mái.

Vậy nên, tối hôm đó trước khi đi ngủ tôi lại một lần nữa bấm vào Weibo của anh ấy.

Vì Chu Trạch Xuyên nổi tiếng là diễn viên phái thực lực.

Nên về chuyện tình cảm của anh, trong phần bình luận cũng không có mấy ý kiến phản đối.

Mọi người chỉ tò mò.

"Bạn gái của Chu Trạch Xuyên là ai nhỉ?"

"Ngay cả Chu Trạch Xuyên cũng bị đá, chị gái này quả thật lợi hại."

"Có vẻ là một nữ minh tinh cùng phái thực lực hoặc cô tiểu thư nhà giàu nào đó."

Tôi chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn.

Tất nhiên, không thể nào là một cô gái xinh đẹp, giàu có mà mọi người nghĩ là môn đăng hộ đối với Chu Trạch Xuyên được.

8.

Ngày đầu tiên tôi gặp Chu Trạch Xuyên, là lúc tôi đang đi rừng trong Vương Giả Vinh Diệu.

Đột nhiên, pháp sư trong đội gửi tin nhắn nói rằng cô ấy khóc không thể chơi tiếp được và có thể sẽ khiến cả đội thua.

Sau khi tôi hỏi kỹ, cô ấy bật mic lên, nức nở nói.

"Người đi rừng bên kia là bạn trai của tôi."

"Tôi phát hiện anh ấy đã gắn thẻ cặp đôi với người khác ở bên kia. Trước đó, anh ấy còn nói dối rằng thẻ cặp đôi của anh ấy gắn với tài khoản phụ của mình. Huhuhuhu..."

Nghe xong, tôi không thể chịu nổi nữa.

Ngay lập tức tôi bật mic: "Các chị em, thắng thua không quan trọng, chỉ cần nhắm vào người đi rừng và hỗ trợ của đối phương thôi nhé?"

"Nếu trận này chúng ta bị rớt sao, chúng ta sẽ cùng nhau đánh lại."

Thật tình cờ, xạ thủ và người đi đường rừng cũng là con gái.

Mọi người đều bật mic ủng hộ tôi.

Chỉ có người chơi hỗ trợ là im lặng, chỉ gõ con số "1" trong phần trò chuyện của đội.

Tôi tưởng cô ấy ngại ngùng, không dám lên tiếng.

Cho đến khi tôi chặn người đi rừng bên kia ở nhà chính và "hành" anh ta suốt mười phút, cuối cùng trận đấu kết thúc.

Người hỗ trợ kéo tôi vào phòng riêng và bật mic.

Lúc đó tôi mới biết người hỗ trợ là một chàng trai.

"Em nhiệt tình quá và cũng rất giỏi nữa!"

Giọng nói của anh ấy mang theo ý cười, "Anh mới chơi trò này cách đây không lâu, em có thể giúp đỡ anh được không?”

Tôi vui vẻ đồng ý.

Chúng tôi cùng nhau chiến đấu cả buổi chiều, và rồi kết bạn trên WeChat.

Thời gian đó, tôi chỉ cảm thấy giọng nói của anh ấy rất hay và có chút quen thuộc, nhưng lại không nghĩ nhiều.

Cho đến khi anh ấy tiết lộ với tôi mình là Chu Trạch Xuyên.

Trong khi tôi vẫn nửa tin nửa ngờ, phản ứng đầu tiên của tôi là lặng lẽ rút lui.

Nhưng anh ấy lại liên tục nhắn tin cho tôi.

"Chu Trạch Xuyên cũng là người bình thường, cũng chỉ vì một tiếng “Chị em” anh liền có tình cảm với em thôi mà, không phải đây là điều rất bình thường sao?”

"Đừng có suy nghĩ anh là người em không thể với tới."

"Biết trước như này, anh sẽ đợi chúng ta gặp nhau, anh mới nói còn hơn."

"Nhân Nhân, đừng hòng rời xa anh."

Tin nhắn cứ gửi liên tục.

Khiến tôi lầm tưởng rằng đó là những lời chân thành của anh ấy.

9.

Một tuần sau, cơn bão cuối cùng cũng rút đi.

Bầu trời trong xanh trở lại.

Chúng tôi lại tiếp tục việc học quân sự.

Ngày hôm đó, khi chúng tôi đang thực hiện động tác đi đều, bỗng từ xa vang lên tiếng hét.

"Aaa——!"

"Cứu tôi với! Là Chu Trạch Xuyên!!"

Nghe thấy tên này, tim tôi bất chợt đập mạnh.

Theo phản xạ, tôi ngước mắt lên nhìn.

Ở mép sân thể thao cách đó không xa, anh đứng giữa một nhóm nam sinh, là người cao nhất với gương mặt vô cùng nổi bật.

Dưới sự quát tháo của huấn luyện viên, đội huấn luyện cuối cùng cũng yên lặng trở lại.

Nhưng khi thấy mọi người đều đang xì xào bàn tán, huấn luyện viên quyết định cho chúng tôi nghỉ ngơi tại chỗ.

Chu Trạch Xuyên bước về phía này, ánh mắt lướt qua đám đông.

Một cô gái bên cạnh nhẹ giọng hỏi:

"Anh ấy đang tìm ai sao?"

Ninh Thư Dao đột nhiên xin phép.

"Thưa huấn luyện viên, chắc anh ấy đang tìm em, em có thể qua đó nói với anh ấy vài lời không ạ?"

Huấn luyện viên cau mày, nhưng vẫn cho phép Ninh Thư Dao đi.

Tôi thấy cô ấy chạy đến trước mặt Chu Trạch Xuyên, hơi kiễng chân, ngẩng đầu lên nói với anh ấy vài câu.

Vẻ lạnh lùng trên gương mặt Chu Trạch Xuyên dần trở nên dịu dàng.

Chẳng mấy chốc, Ninh Thư Dao quay trở lại.

Cô ấy cười rạng rỡ, giọng nói ngọt ngào bảo mọi người.

"Để không làm ảnh hưởng đến tiến độ huấn luyện của chúng ta, anh ấy sẽ sớm rời khỏi sân tập thôi."

"Vì thời tiết có chút nóng bức, sợ mọi người luyện tập vất vả, A Xuyên muốn mời toàn bộ tân sinh viên uống nước đậu xanh đá."

Có người trêu chọc: "Thật sự là lo lắng cho mọi người luyện tập vất vả, hay là lo lắng cho một người đặc biệt nào đó?"

"Thư Dao, chúng ta được hưởng lợi là nhờ cậu đó!"

Ninh Thư Dao chỉ cười mà không nói.

Trong lòng tôi đột nhiên như có một mớ bông nhét vào, nghẹn đến khó chịu.

Ngay cả cốc nước đậu xanh đá trong tay cũng không giúp tôi cảm thấy dễ chịu chút nào.

Buổi trưa nghỉ ngơi, Ninh Thư Dao không quay về ký túc xá.

Nhưng tôi lại thấy trên vòng bạn bè của cô ấy đăng bức ảnh cô ấy đang ăn trưa với Chu Trạch Xuyên.

Chu Trạch Xuyên còn có lịch quay chương trình, chỉ ở lại trường nửa ngày rồi đi.

Nhưng ngay ngày hôm sau khi anh rời đi, Ninh Thư Dao đã nhận được một bó hồng lớn mà anh ấy gửi đến.

Kèm theo tấm thiệp:

"Em tập luyện vất vả rồi."

Chẳng mấy chốc, tin tức Ninh Thư Dao là cô bạn gái khiến Chu Trạch Xuyên phải đau khổ, khiến mặt anh đen như đ.í.t nồi trong buổi đóng máy đã lan truyền khắp khoa.

Ánh mắt mọi người nhìn tôi ngày càng thêm khinh miệt.

"Đúng là một đứa con gái ảo tưởng, dám mơ tưởng đến bạn trai người khác ngay trước mặt bạn gái chính thức của anh ấy."

"Gọi là mơ tưởng thì còn nhẹ đấy."

"Cô ta và Ninh Thư Dao còn ở cùng một ký túc xá, nếu là tôi thì tôi đã xấu hổ đến mức đập đầu vào tường rồi."

"Phải nói rằng, Ninh Thư Dao đúng là một tiểu thư giàu có, tính tình cũng tốt, chuyện như này mà còn chưa x.é x.á.c cô ta ra."

10.

Trong suốt thời gian học quân sự, tôi chỉ lặng lẽ ngồi một mình.

Hầu như không giao tiếp với ai.

Cho đến tối trước ngày cuối cùng của khóa quân sự, đột nhiên có một tài khoản lạ gửi lời mời kết bạn với tôi.

Ghi chú là: Chu Trạch Xuyên.

Tôi tưởng là kẻ lừa đảo nên không quan tâm.

Một lát sau, anh ấy lại gửi thêm một yêu cầu kết bạn nữa.

"Chuyện em cho anh vào danh sách đen, em thật sự không định giải thích sao?"

Cơn giận bùng lên trong lòng, tôi chấp nhận kết bạn, rồi gõ một đoạn dài.

"Có gì mà phải giải thích chứ, chẳng phải anh vừa yêu đương với thanh mai trúc mã của mình, vừa giả vờ làm một chú cún con ngây thơ để tán tỉnh tôi và bị tôi phát hiện sao? Anh nghĩ mình có thể giấu mãi được à?"

"Cãi nhau với bạn gái đến mức lên hot search, rồi lại đến đây nói lời ngon ngọt với tôi? Anh và cô bạn gái bạch phú mỹ của anh đều đáng ghét như nhau. Nếu anh nói thêm một lời nào nữa, tôi sẽ tung chuyện anh bắt cá hai tay lên Weibo đấy!"

Sau khi tôi gửi tin nhắn đi, dòng chữ "Đang nhập" ở phía bên kia chớp nháy trong một thời gian dài.

Cuối cùng anh ấy chỉ gửi một câu, "Em nói cái gì thế?"

Anh vẫn còn định giả ngu à?

Cơn giận bùng lên khiến tôi lấy hết can đảm bấm gọi điện thoại.

Muốn đối chất trực tiếp với anh ấy.

Kết quả là, sau hai tiếng tút..tút, phía bên kia trực tiếp tắt máy.

Lại định tiếp tục trốn tránh vấn đề sao?

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình hai giây, rồi thẳng tay chặn và xóa anh ấy.

Cơn giận trong lòng cuối cùng cũng tan biến. Nhưng thay vào đó là một cảm giác chua xót không thể tả.

Có lẽ do mất ngủ suốt cả đêm.

Sáng hôm sau thức dậy, tôi sốt nhẹ.

Cổ họng có chút khàn khàn.

Tôi mơ mơ màng màng trong buổi lễ diễu hành.

Không biết có phải Ninh Thư Dao lại cãi nhau với Chu Trạch Xuyên không nữa không.

Nhưng trong suốt buổi lễ, cô ấy cứ liên tục liếc tôi với ánh mắt đầy thù hận.

Khi lễ duyệt binh kết thúc, mọi người quay về thay quần áo để chuẩn bị cho buổi tiệc mừng tân sinh viên diễn ra vào buổi tối.

Vào lúc hoàng hôn, bầu trời được nhuộm đầy những đám mây màu hồng phấn.

Tôi ngồi cuối hàng, đầu óc quay cuồng, cổ họng đau rát như bị lửa đốt.

Vừa uống hai ngụm nước, đột nhiên có một bóng dáng ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi nhìn sang, hóa ra là Ninh Thư Dao.

Cô ấy mỉm cười khinh bỉ, nói tôi với giọng miệt thị.

"Cô không nghĩ một người bình thường nghèo hèn như cô thật sự lại có thể được một ngôi sao lớn như Chu Trạch Xuyên thích chứ?"

"Tôi không nghĩ như vậy."

Tôi lười biếng trả lời "Hai người rất xứng đôi, tôi chúc hai người mãi mãi hạnh phúc, có được không?"

Nụ cười trên mặt cô ấy cứng lại, định nói thêm điều gì đó.

Đột nhiên phía trước vang lên tiếng la hét phấn khích.

"Chu Trạch Xuyên!!"

"Anh ấy sẽ biểu diễn bản nhạc piano mở màn cho buổi tiệc này sao? Không phải nói anh ấy đang ghi hình một chương trình tạp kỹ ở ngoại thành sao?!"

Tôi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu.

Vài tia sáng từ các góc khác nhau chiếu vào một điểm, tụ lại thành một luồng sáng duy nhất, rọi lên người Chu Trạch Xuyên trên sân khấu.

Anh ấy mặc áo sơ mi trắng, thắt một chiếc nơ cầu kỳ, cúi xuống ngồi trước cây đàn piano.

Mái tóc dài buộc gọn phía sau, nhuộm lên một lớp màu hồng nhạt được chiếu từ ánh đèn và hoàng hôn.

Sau một thoáng dừng lại, những ngón tay thon dài của anh bắt đầu di chuyển trên các phím đàn.

Âm thanh dịu dàng và mềm mại của đàn piano vang lên.

Là 《River Flows In You》.

… Đây là một trong những bản nhạc piano tôi thích nhất và điều này tôi đã từng nói với anh.

Tôi ngây ngốc nhìn lên sân khấu, lắng nghe bản nhạc.

Người dẫn chương trình cầm micro tiến lại gần, ngạc nhiên hỏi.

"Thật không ngờ cậu Chu cũng tham gia buổi tiệc mừng tân sinh viên ngày hôm nay, cho tôi hỏi tại sao cậu lại chọn chơi bản nhạc này? Cậu có thể chia sẻ vài điều với các bạn tân sinh viên không?"

Chu Trạch Xuyên cầm micro.

Anh bắt đầu nói, giọng anh trong trẻo nhưng lại pha một chút khàn khàn dịu dàng: "Bản nhạc này, tôi muốn dành tặng cho một cô gái đang có mặt ở đây."

"Tôi đã thích cô ấy từ rất lâu rồi."

Trong tiếng la hét vang lên khắp sân trường, người dẫn chương trình hỏi: "Cô ấy là ai vậy? Anh có thể mời cô ấy lên sân khấu được không?"

Ngay lập tức, Chu Trạch Xuyên ngẩng đầu lên.

Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía tôi.

Một tia sáng theo ánh mắt anh rọi tới, chiếu thẳng vị trí của tôi và Ninh Thư Dao bên cạnh.

Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán.

"Aaa chuyện gì thế này? Tôi có phải sắp chứng kiến một câu chuyện tình yêu ngọt ngào không?!"

"Cứu tôi cứu tôi, anh ấy thực sự rất yêu Ninh Thư Dao."

"Hứa Nhân ngồi ở đó mà không cảm thấy xấu hổ à? Có lẽ Ninh Thư Dao đã phàn nàn với Chu Trạch Xuyên về cái ảo tưởng của cô ta rồi, mất mặt quá đi."

"Nhưng tại sao tôi cảm thấy nét mặt của Ninh Thư Dao lại không vui vẻ như vậy?"

"Hay tôi có lẽ điên rồi... sao tôi lại nghĩ Chu Trạch Xuyên đang tìm Hứa Nhân chứ..."

Tôi hít một hơi thật sâu, đứng dậy, định quay người bỏ đi.

Nhưng từ trên sân khấu, giọng nói của Chu Trạch Xuyên vang lên, qua micro và hệ thống âm thanh, từng cảm xúc rõ ràng lọt vào tai tôi.

"Em đang định đi đâu?"