Chỉ còn chưa đến một tuần là nghỉ hè, vậy mà bầu không khí trong trường tràn ngập thảng thốt.
Lữ Gia yếu bóng vía, lần đầu thấy nhiều máu như vậy nên tức bụng nôn hết sạch bữa trưa, sau đó xây xẩm mặt mày ngồi rũ trên bục giảng.
Bộ Thư lo lắng hỏi cậu có cần xuống phòng y tế không nhưng nhận lại cái xua tay.
Mắt thấy cô chủ nhiệm hối hả bước đi trên hành lang, Bộ Thư xốc nách dìu Lữ Gia về vị trí.
Cả lớp tự giác im phăng phắc lạ lùng, không ai xầm xì nói chuyện riêng, chỉ nghe giọng điệu ôn tồn dặn đi dặn lại của cô chủ nhiệm.
"Các trò tuyệt đối không được lên mạng phát biểu lung tung, nếu bị phát hiện thì sẽ bị đình chỉ học năm sau.
Và đồng thời cũng không được tiết lộ thông tin cá nhân của bạn học sinh hôm nay..."
Tiếng nói của cô giáo cuốn lại như cánh ve chấp chới bên tai Bộ Thư, trôi tuốt luốt về sau đầu.
Cậu chống cằm nhìn xuống sân trường, nỗ lực nắm bắt tia ý tưởng mơ hồ chớp tắt trong đầu.
Những tiết học còn lại diễn ra trong sự yên ắng bồn chồn.
Bộ Thư vẫn cứ ngáp ngắn ngáp dài, chỉ muốn ngủ tới hết giờ rồi ra về.
Lữ Gia huých khuỷu tay cậu, hơi trợn mắt: "Sao cứ ngáp hoài thế? Chứng kiến cảnh tượng đó mà cậu còn cảm thấy trường học là ngôi nhà thứ hai của mình à?"
Bộ Thư nằm ườn ra bàn: "Có chăn, có gối thì không phải nhà vẫn ngủ được mà."
"Chăn đâu? Gối đâu?"
Bộ Thư gập ngón tay gõ xuống bàn: "Mình ta gối lên tay ngà ngọc, đắp bóng râm của bạn ngồi trước."
Lữ Gia bật cười: "Tìm cho cậu một vò Tiên Ông Say để làm Lý Thái Bạch nhé?"
Hết tiết Toán, Bộ Thư đẩy ghế đi ra ngoài, báo với lớp trưởng là mình xuống phòng y tế nằm.
Phòng y tế nép dưới tán ngô đồng mát mẻ, không thấy giáo viên trực, cậu cứ thế chui vào giường ở góc trong cùng, kéo rèm che lại.
Không rõ qua bao lâu, Bộ Thư bị tiếng trò chuyện đánh thức.
Trên tấm rèm lờ mờ in bóng hai nữ sinh ở phía bên kia rì rầm nhắc tới một cái tên.
Thẩm Hi Quang, lớp 12C ban tự nhiên.
"Nghe Gia Hân nói bình thường thằng đó lên lớp chẳng thấy học hành gì cả.
Tính tình lầm lì, trơ trơ như cục đá ấy, lấy đâu ra áp lực học tập? Nói vậy thì tội cho giáo viên lớp nó."
"Tao có thấy thằng đó mấy lần rồi thì phải.
Nó ngồi ở dãy ba tính từ ngoài, lần nào tao qua cũng thấy nó gục mặt trên bàn làm gì đó.
Ê, Gia Hân nhắn lại nè: Thẩm Hi Quang chẳng bao giờ tham gia hoạt động lớp, có lần lớp trưởng ghi tên nó vào hội thao, lúc hỏi ai có ý kiến gì không thì nó chẳng đáp, đến ngày thi đấu thì nó trốn mất biệt.
Làm thành tích thi đua của cả lớp bị trừ."
Bộ Thư gối đầu trên cánh tay, vuốt phẳng các nếp nhăn drap giường.
Ngón trỏ thong thả viết chữ: Hi Quang, lớp 12C.
Gió thổi lá cây xào xạc, tiếng của hai chị lớp trên nhỏ dần.
"Vậy tại sao nó lại tự sát nhỉ?"
"Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai? Chắc là trầm cảm, việc gia đình hay cái gì khác."
"Không biết nó cấp cứu sao rồi? Ngã cao như vậy chắc nát cả người ngợm."
Nữ sinh kia lầm bầm: "Tao nói thật.
Mấy đứa muốn chết sao không chọn cách im lặng mà biến mất đi, nhảy lầu chỉ tổ gây nguy hiểm cho người ta.
Sống đã làm gánh nặng của xã hội, mà chết cũng ảnh hưởng đến người khác."
Xoẹt.
Tấm rèm phía sau bỗng bị kéo ra, hai nữ sinh giật mình quay mặt nhìn, thấy một nam sinh đang vò đầu rời khỏi chiếc giường trong cùng.
Mắt sáng, mày dài, góc cạnh thanh thoát tựa như bông lau ở giữa gió cuốn.
Thiếu niên đôi tám như chồi non mơn mởn, ẩn trong cơ bắp gọn gàng là sức sống căng đầy.
Tầm vóc cao ngất.
Bộ Thư nhìn thoáng qua hai nữ sinh, ngữ khí thờ ơ: "Mấy chị nói chuyện lớn quá.
Chỉ sợ người chết cũng bị đánh thức."
Cậu đi ra ngoài chào giáo viên trực rồi rời khỏi.
Đứng ở điểm giao nhau trên hành lang của tòa nhà khối 11 và tòa khối 12 nhìn xuống sân trước, Bộ Thư áng chừng độ cao, hình dung cơ thể con người rơi xuống, xương sống âm thầm lạnh toát.
Bất giác trước mắt tái hiện khoảnh khắc ngay trước khi người kia nhảy xuống.
Đó là một khung hình với nghệ thuật sắp đặt ánh sáng đạt đến mức tuyệt diệu.
Bộ Thư li3m bờ môi khô khốc, buông thõng cánh tay xuống lan can.
Làn da tiếp xúc với bức tường tróc sơn vương hơi ẩm lạnh lẽo.
Buổi tối, Bộ Khanh đi làm về gõ cửa phòng cậu.
Chị vừa tắm xong, bộ móng chân ẩm ướt như hạt lựu dính sương đêm.
"Chị nghe nói trường em có học sinh tự sát?"
Bộ Thư gật đầu: "Một anh lớp 12."
"Em...!có thấy ổn không?" Bộ Khanh chăm chú quan sát thần sắc cậu: "Nếu có vấn đề gì, em luôn có thể nói với chị."
"Vâng, em vẫn ổn." Bộ Thư tươi tỉnh đáp: "Chị đừng lo."
"Gần đây em hay thức khuya phải không?" Chị vuốt phần tóc mái hơi dài của cậu em: "Cứ bình tĩnh mà viết em ạ.
Còn đến tận ba tháng nữa mới là hạn nộp bài."
Cậu gật đầu đáp dạ rồi khép cửa, quay về bàn học.
Ngọn gió đêm lay khóm hoa linh lan, những gợn mây mỏng dính, thưa thớt trôi về tây.
Bộ Thư vân vê đầu bút chì 2B trong tay rồi đặt bút xuống hí hoáy vạch khối.
Một tiếng đồng hồ sau, bức tranh chì về Thiên Sứ dang cánh trong ký ức của cậu hoàn thành.
Ngắm nhìn bức tranh hồi lâu, Bộ Thư lại nhớ đến đôi mắt của anh ấy.
Những từ ngữ, ý tưởng chớp tắt như trăng nép vào dưới đám cỏ lau dập dờn lên xuống, chính giữa khung cảnh nhợt nhạt đó là một cái bóng đen dài, nhọn hoắt.
Thiên Sứ đen trắng.
Cao gầy mảnh khảnh, héo hon tàn tạ.
Đêm nay, cậu vẫn không viết được gì.
Ba ngày trước khi nghỉ hè, Bộ Thư lần nữa nghe thấy ba chữ Thẩm Hi Quang trong nhà ăn.
Người nói có vẻ là đàn anh lớp 12C: "Mẹ nó, tao cũng chẳng muốn chửi đâu.
Nhưng thái độ của nó chọc chửi không chịu được.
Cả lớp đã có ý tốt mang quà bánh đến thăm mà thằng Thẩm Hi Quang chẳng thèm ừ hữ ai một tiếng.
Đến thầy chủ nhiệm nói chuyện mà nó còn làm lơ nữa!"
"Là nó xem tụi mày như không khí ấy hả?"
"Ừ! Quá quắt thật! Ai nói gì với nó, nó cũng không phản ứng, cứ như ngã xong thì ném não đi rồi!" Đàn chị tức anh ách.
Đàn anh liến thoắng: "Lúc Thẩm Hi Quang mới chuyển sang, lớp ai cũng thấy lạ: học đến lớp 12 rồi mà còn chuyển trường là sao? Trong khi trường cũ của nó còn giỏi hơn trường mình nữa.
Tao ngờ là nó bị đuổi học lắm.
Tụi bây cũng thấy nó học hành thế nào rồi đấy! Bị đuổi là chuyện dễ hiểu..."
Bộ Thư lau miệng, đủng đỉnh cầm rác đi vòng qua bàn mấy người đó để vứt.
Nhờ chơi bóng rổ nên khả năng ném đồ từ xa của cậu siêu chuẩn.
Hộp cơm đập vào thùng rác làm đôi đũa rơi vào chân ông anh đang nói huyên thuyên, "Đứa nào vứt rác bừa bãi!"
Hôm nay Lữ Gia xin nghỉ ốm, Bộ Thư không có bạn nào khác đủ thân để tâm tình nên ghé qua thư viện.
Cậu rà bụng ngón tay trên hàng sách văn học cổ điển, dừng lại ở gáy quyển Tội ác và Hình phạt.
Chờ đến cuối tuần, Bộ Thư dành cả hai ngày thứ bảy và chủ nhật để đọc ngấu nghiến quyển văn học kinh điển dày cộp đến chừng có thể đập chết người này.
Lữ Gia thấy cậu xách quyển sách ra khỏi cặp, giật bắn mình: "Hôm nay tập tạ hả?"
Bộ Thư cười cười, hỏi: "Cậu có quen ai lớp 12C không?"
"Quen một anh, hỏi làm chi?"
Bộ Thư giãi bày ý định của bản thân: "Tớ cho là mình có thể tìm được nguồn cảm hứng từ đàn anh Thẩm.
Tớ muốn tìm cơ hội trò chuyện với anh ấy."
Lữ Gia đồng ý tắp lự, ngay buổi trưa hôm ấy đã hỏi được địa chỉ phòng bệnh của Thẩm Hi Quang.
Hôm đó là một ngày nắng đẹp, tiếng ve kêu râm ran, Bộ Thư ăn vận đơn giản, bắt xe tới bệnh viện tư nhân theo địa chỉ, đi lên tầng bốn.
Cậu đối chiếu số phòng, có phần hồi hộp vuốt tay áo và tóc tai, hi vọng nhìn mình không quá kỳ cục, hít thở thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.
Ấn tượng đầu tiên là Cánh thiên sứ.
Ấn tượng thứ hai là Trắng.
Ánh nắng chói chang đổ ngợp trên sáu mặt tường trắng tinh, làm bóng dáng người ở bên cửa sổ như hóa thành ảo ảnh từ hiện tượng chiết quang.
Thiếu niên ngồi trên xe lăn đưa lưng lại với cậu.
Gáy ngả vào giá đỡ, cánh tay buông xõng.
"Xin hỏi có phải anh Thẩm Hi Quang không ạ?" Cậu nhìn tóc tai người con trai.
Anh ở bất động, chẳng mảy may giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của kẻ xa lạ là cậu.
Bộ Thư nắm chặt quai túi xách, hấp háy mắt để ảo ảnh tan đi, li3m môi nói: "Xin chào...!đàn anh."
Bốn chữ này bắt đầu mùa hè dài nhất cuộc đời cậu.
Bộ Thư thật sự là thiên sứ trong sáng.
Cậu ấy có hơi tinh quái và tùy hứng chứ không có tà ý với người khác.
Lần này tôi sẽ cố gắng xây dựng một bạn thụ trong sáng chân chính, không phải "ngoài bông tuyết, trong cục than" đâu..