Bầu trời âm u, không khí nực nội của mùa hè không hề giảm bớt.
Từng cơn gió oi bức lùa vào nhà thi đấu, áo sơ mi đẫm mồ hôi dán vào lưng Bộ Thư gần như xuyên thấu.
Trên khán đài ồn ào tiếng cổ vũ.
"Yeah! Ba điểm!" Lữ Gia nhào tới bá cổ cậu, hơi thở tràn đầy phấn khích: "Thắng lớp 12 rồi! Cậu ném đẹp lắm!"
Sau tiếng còi trọng tài, một số nữ sinh chạy xuống khỏi khán đài đưa nước và khăn cho nam sinh mình yêu mến trong đội bóng rổ.
Bộ Thư đứng ở giữa sân kéo áo lau cằm, không màng tới các tiếng gọi tên mình.
Hôm nay cậu quên mang theo đồ thi đấu nên đành phải mặc đồng phục quần tây.
Lúc này sơ vin tuột hết ra ngoài, vải vóc ướt rượt dính vào người làm cậu chỉ muốn cởi phứt áo ra cho rồi.
Gan bàn chân nóng hôi hổi.
Bộ Thư giũ cổ áo cho bớt nực, bắt tay với mấy anh lớp 12 vừa thi đấu, đoạn vặn chai nước Lữ Gia đưa tới, ngẩng mặt uống gần hết chai.
Tiếng chuông vào tiết buổi chiều vừa lúc vang lên.
Một góc rèm của nhà thi đấu phấp phới, ánh nắng rọi thẳng vào mặt cậu.
Bộ Thư nheo mắt, qua tầm nhìn mờ nhạt thấy giám thị cầm sổ lùa đám học sinh về lớp.
Có một người cúi đầu đi ngang qua giám thị, trong tay cầm cuốn Tội ác và Hình phạt của F.
Dostoevsky.
"Các cậu kia còn nấn ná cái gì mà không về lớp!"
Bị giám thị nạt, Lữ Gia liền kéo tay Bộ Thư, ba chân bốn cẳng chạy ào ra ngoài sân.
Chủ nhiệm lớp của hai cậu rất khó, thấy Bộ Thư tóc tai, đồng phục lôi thôi, lại còn vào lớp chậm hơn giáo viên, lập tức bắt cậu ra ngoài hành lang đứng hong cho khô người.
Gió hiu hiu thổi làm Bộ Thư vừa mới vận động xong cảm thấy buồn ngủ.
Cậu ngồi xổm xuống, tựa ót vào tường nhắm mắt, thả tâm trí suy nghĩ nội dung bài viết cho cuộc thi sắp tới.
Còn ba tháng nữa mà cậu vẫn chưa viết được chữ nào.
"Trò Bộ!" Tiếng cô chủ nhiệm chợt dội trên đỉnh đầu kèm với một viên phấn ném xuống, "Tôi phạt mà em thư thả quá nhỉ? Ngủ có ngon không?"
Bộ Thư vội lụm phấn, đứng dậy hai tay dâng cho cô: "Cô biết không? Em vừa mơ thấy cô dẫn dắt đội tuyển được hai vàng, một bạc, ba đồng đấy!"
Cả lớp học cười ầm lên.
Chủ nhiệm lớp là giáo viên dạy đội tuyển Lý của trường.
Hiện tại đang chuẩn bị thi nên cô nghe vậy, lòng vừa tức vừa buồn cười, lạnh mặt gọi cậu lên bảng giải hết bài tập.
Hai tiết cuối là tiếng Anh, cả lớp đều vật và vật vờ gục xuống bàn.
Bộ Thư cũng ngáp quá chừng, bị giáo viên chỉ mặt kêu đứng lên đọc bài mới tỉnh táo ra.
Nhưng cậu vừa ngồi xuống là sức nặng của cơn buồn ngủ lại đè lên hai mí mắt.
Mười lăm phút cuối tiết và những ngày trước khi nghỉ hè luôn dài đằng đẵng.
Lữ Gia ngồi cùng bàn đang ăn vụng, dùng ngón út khều góc áo rồi đặt vào tay cậu một miếng snack khoai tây.
Bộ Thư vừa nhón bánh snack vừa ngáp hết mười phút còn lại, chẳng nghe lọt gì nữa.
Chuông tan học vang lên, cả đám học sinh tức khắc hồi phục sức sống, nhao nhao dọn sách vở.
Bộ Thư đeo một bên quai cặp, sải bước ra khỏi lớp.
Sân trường lát gạch ngói màu vàng nhạt, bóng cây và người đổ ngoằn ngoèo, chen chúc đan xen.
Bộ Thư bỗng thấy một nam sinh cúi đầu đi phía trước đụng phải một bạn nam khác đang ôm chồng tập, làm tập vở rơi hết xuống đất.
Anh ấy giống như chẳng biết gì cả, tiếp tục bước đi như bay, dẫm lên cả một cuốn vở.
Trang giấy trắng in một dấu chân rất gai mắt.
"Này cậu kia! Đụng người ta sao không xin lỗi?" Nam sinh bị đụng tức giận lên tiếng.
Lữ Gia và một bạn nữ chạy tới phụ cậu ấy nhặt tập vở.
Thiếu niên kia vẫn làm ngơ, chẳng hề nán lại nửa bước.
Dáng đi thoăn thoắt đến là lạ lùng.
Bộ Thư bước lên tóm lấy vai của anh, nói: "Bạn này, cậu dẫm lên vở của người ta rồi, ít ra cũng nên xin lỗi một câu."
Tà dương loang lổ trên sân trường, cái bóng ngược nắng của hai người chồng lên nhau.
Bộ Thư phát hiện quyển sách trên tay đối phương chính là Tội ác và Hình phạt.
Anh từ từ ngẩng mặt nhìn cậu, trên sống mũi có một nốt ruồi nhỏ, lông mi đã dày mà mắt còn nheo lại, làm tròng đen nhìn to hơn.
Óc văn học của Bộ Thư nên miêu tả đôi mắt ấy thế nào?
Đó là một đôi mắt có tròng đen đầy như thể tràn ra cả tròng trắng, giống như vực sâu thăm thẳm, như tạo hóa đã cắt một mảnh của vũ trụ để làm ra đôi mắt này.
Vô hình, vô hồn.
Không có gì cả.
Bộ Thư liếc nhìn phù hiệu trên ngực áo anh, chỉ kịp thấy tên lớp 12.
"Thứ gì vậy?" Anh mạnh tay hất cậu ra, giọng khào khào như bệnh nặng vừa dậy: "Cút đi.
Đồ dị dạng."
Bộ Thư bị mắng, sửng sốt ngơ ra.
Anh vẫn đi rất nhanh, thoắt cái đã hòa vào dòng người.
Lữ Gia khoác vai cậu: "Gì thế? Nói gì rồi mà tự nhiên đứng tồng ngồng?"
Bộ Thư hoàn hồn, vỗ vỗ trán trả lời: "Không có gì."
Cậu có chỗ nào quái dị hả ta? Hay trên mặt dính cái gì?
Cậu suy nghĩ không ra, bèn thắc mắc với Lữ Gia.
Cậu ta nghe xong liền đỏ chóe mặt vì giận dữ: "Cái loại gì vậy? Khi không lại mắng người khác như thế! Anh ta bảo vậy thì có khác nào mắng cậu là khuyết tật đâu? Ban nãy tớ mà biết thì đã chửi chết anh ta rồi?"
"Không sao, không sao.
Tớ thực sự không để bụng."
Bộ Thư dỗ dành một lúc, Lữ Gia đang tức anh ách mới nguôi.
Sau đó, cả hai nói về kế hoạch mùa hè của nhau.
Tạm biệt cậu bạn ở ngã ba đường, Bộ Thư ngồi lên xe riêng.
Bố mẹ cậu đều bận đi công tác, anh trai học đại học ở thành phố khác, chỉ còn chị và bà giúp việc ở trong ngôi nhà thênh thang.
Bộ Khanh ngồi trên sofa, vừa sơn móng chân vừa xem TV, bà Miêu nói cậu mau đi tắm rửa để ăn tối.
Mùi thơm của thức ăn sực nức trong bếp.
Trong lúc tắm rửa, Bộ Thư không nhịn được lại cẩn thận kiểm tra xem cơ thể mình có chỗ nào kỳ cục không.
Thực sự không tìm ra.
Cấu trúc sinh học của cậu rất ổn mà.
Ăn tối xong, Bộ Thư ngồi vào bàn làm bài tập, sau đó chống cằm suy nghĩ tiếp về nội dung tác phẩm sẽ dự thi.
Màn đêm sâu thẳm, gió lùa qua những khóm cây linh lan.
Đầu óc trống rỗng, Bộ Thư hoàn toàn không có ý tưởng gì cả.
Thêm một ngày không viết được chữ nào.
Cậu ngả đầu xuống gối, trong cái nửa tỉnh nửa mê vào giấc, bỗng lại nhớ đến đôi mắt vô hồn như tràn cả tròng đen.
Có cảm giác nếu nhìn lâu vào đôi mắt đó thì bản thân sẽ không thể thoát khỏi bóng tối của chúng.
Lại một ngày đếm ngược trước kỳ nghỉ hè, cả lớp lao xao như rừng lá động trong tiết gần cuối của buổi sáng.
Lữ Gia công khai ngồi bóc đậu phộng, nhai rột rột và đọc manga.
Bộ Thư gần như ngủ hết tiết này.
Lúc bị chuông tan tiết đánh thức, cậu thấy ngoài trời đang đổ mưa lâm râm.
Một bóng người đi ngang qua cửa sổ, mưa bất ngờ nặng hạt đổ xiên sau vạt áo ố vàng.
Cậu giật cả mình: Ơ? Có phải cái anh hôm qua không?
Vì cúi đầu nên tướng lưng của anh trông như hơi gù, tay chân khẳng khiu, ánh nắng chiếu vào áo sơ mi mỏng lờ mờ hiện ra đường nét.
Dáng đi của anh không nhanh nhẹn giống hôm qua mà lừ đừ như người bệnh nặng, mỗi bước chân đều toát ra vẻ mệt mỏi.
Tiếng chuông ngàn lần như một vang lên, Lữ Gia kéo Bộ Thư vào nhà ăn xếp hàng mua cơm.
Hai cậu ngồi nấp sau tòa nhà lớp học của khối 12 vừa ăn vừa nói về cuộc thi viết sắp tới.
Bộ Thư thở dài: "Tớ vẫn chưa viết được chữ nào."
Lữ Gia: "Chủ đề năm nay là gì vậy?"
"Đen trắng."
Lữ Gia vò đầu: "Nghe xong không biết ý đồ là muốn thí sinh viết cái gì luôn."
Bộ Thư cười cười.
Mưa gió tạnh, tầng không được gột rửa quang đãng, vài chú chuồn chuồn nặng cánh bay thấp lè tè.
Cột nắng mỏng nhạt chiếu xuống sân trường.
Gió hiu hiu thổi, không khí đã bớt oi bức, Bộ Thư híp mắt ngả về sau muốn đánh một giấc.
Trời hôm nay thật đẹp.
Có một tiếng hét thất thanh, "Nhìn kìa!"
Sân trường chợt ồn ã, xôn xao như khu rừng lặng bị một cơn gió mạnh thổi qua.
Lữ Gia và Bộ Thư bật dậy chạy ra ngoài.
Cậu nhạy bén thấy các thầy cô có vẻ vội vàng, trong lòng cũng vô cớ sốt ruột.
Bộ Thư ngẩng mặt lên, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt, chỉ có thể thấy cái bóng ngược sáng mảnh khảnh, nhạt nhòa kéo dài của người đó.
Trên lưng anh vươn ra một đôi cánh sắc nhọn, màu xám.
Chúng chấp chới vỗ như chực bay cao.
Tiếng la toáng chọc đau màng nhĩ của Bộ Thư.
Đầu óc trống rỗng bấy lâu của cậu bật ra những chữ đầu tiên:
- Địa đàng sa ngã, thiên sứ cũng phải chạy trốn.
Lữ Gia đứng bên cạnh hét lên, siết cánh tay cậu tới đau đớn.
Trên màu gạch vàng nhạt dần thấm sắc đỏ thẫm.
Gương mặt của tất cả học sinh và giáo viên nhuốm đẫm bàng hoàng.
Bộ Thư cứng còng người như thể máu huyết toàn thân đông đặc, không dám nhìn xuống, đôi mắt vẫn đăm đăm dính chặt nơi anh vừa đứng.
Ở đó đặt cuốn sách Tội ác và Hình phạt.
Như một lời trăng trối đầy bi ai.
Lời tác giả: Công là một con người có đầy đủ các tính ích kỷ, tham lam, hèn nhát...!vì chút lợi lộc mà từng gây ra nhiều lầm lỗi.
Nhưng đây không phải câu chuyện về sự trừng phạt, nên nếu bạn mong chờ công phải trả giá thì xin lỗi, bạn sẽ không được thỏa mãn.
Xin nhắc lại, đây không phải văn chữa lành mà là câu chuyện về một cậu thiếu niên sa ngã quay đầu..