Ra khỏi đống đổ nát, tay chân ướt sũng, mỗi bước đi đều hết sức đau khổ. Trên đầu dính mưa, dưới chân ngấm nước, Phong Cẩm cảm thấy mình thê thảm vô cùng.
Linh Đang bước đi ung dung, không bao lâu thì tới dưới chân núi, quay đầu nhìn lại, con gấu đen trắng mập ú kia còn đang lề mề ở lưng chừng núi, mỗi lần đặt chân đều cực kì dè dặt cẩn thận, như thể nếu dính bùn thì chết đến nơi. Nàng nheo mắt, nhẹ nhàng tiến tới, nháy mắt đến trước mặt nó. Nhấc chân, dẫm lên bàn chân tuy đã nhấc lên nhưng vẫn chưa biết đặt chỗ nào của gấu trúc.
“Bẹp.”
Trong nháy mắt, bàn chân hắn ngập sâu trong lớp bùn nhão, phát ra tiếng vang kỳ dị khi có vật thể rơi xuống vũng lầy. Phong Cẩm nổi da gà khắp toàn thân, sợ hãi dựng đứng bộ lông: “A a a a! A a a a!”
Linh Đang khoái trá nói: “Ôi, chân ngươi bẩn hết rồi kìa, từ giờ không cần để ý nhiều nữa, đi nhanh lên.”
Phong Cẩm vẩy bàn chân lấm bùn, căm ghét đến mức đau bao tử: “Đồ người phàm chết tiệt.”
Linh Đang chẳng thèm quan tâm đến nó, cứ tiếp tục trì hoãn, trời cũng tối đến nơi. Đến lúc đó, đừng nói là thịt, ngay cả rau cũng không mua nổi.
Bảy quẹo tám rẽ, cuối cùng đã đến cửa thôn.
Bị bùn bắn tung tóe khắp nửa chân, Phong Cẩm đã chết lặng, thấy Linh Đang xoay người nhìn mình, hắn xụ mặt, cứng nhắc nói: “Đừng nói chuyện với ta.”
Linh Đang nhìn ánh mắt chán đời của nó, khẽ mím môi, xem ra nó bị kích thích rất lớn. Nàng thu ánh mắt, gõ tảng đá to chắn cửa thôn: “Mở cửa.”
Ầm… Ầm..
Tảng đá nháy mắt biến thành vật sống, đột ngột nhô lên từ dưới đất, vươn ra hai chân, nhích sang phải từng bước nhỏ như cô gái, tránh đường.
Linh Đang linh hoạt đi qua, không nghe thấy sau lưng có tiếng người đi theo, còn tưởng gấu trúc đại nhân lại giận dỗi. Quay đầu nhìn lại, mặt nhất thời sa sầm, không ngờ nó bị kẹt ở cửa.
Phong Cẩm gắng sức chen ra ngoài, đầu thì qua, nhưng thân thể lại kẹt tại chỗ, căn bản không lọt qua được. Hắn dùng sức đẩy tảng đá khổng lồ kia, tảng đá không chút sứt mẻ. Cuối cùng, tảng đá bị đẩy mất kiên nhẫn, mở đôi mắt hẹp dài liếc xéo hắn, thở dài một hơi rồi dịch sang bên cạnh. Khe hở vừa mở rộng, thân thể cũng lọt vừa, nhưng Phong Cẩm chưa kịp thu lại đà, “A” một tiếng, lảo đảo lao về phía trước. Sau khi loạng choạng vài bước, hoa lệ quay một vòng rồi ngã phịch xuống đất.
“Lép bép.” Nước bùn nháy mắt bắn tung toé, Linh Đang vội lấy ô che. Lúc nàng nhấc ô lên, trên người con gấu trúc đen trắng dính đầy bùn đất, gấu trúc sững sờ, chưa kịp lấy lại tinh thần.
Ầm… Ầm…
Tảng đá vờ như không có chuyện gì đi bước nhỏ về chỗ cũ, chắn tại cửa thôn.
Phong Cẩm lấy lại tinh thần, mắng chửi, lao tới cắn xé tảng đá. Vừa đạp một phát, hắn đau đến mức phải lùi về đằng sau mấy bước, lại ngã phịch xuống đất.
Hắn đã gây ra tội tình gì chứ!
Lại nghĩ, hắn đường đường là mỹ nam nổi tiếng Cửu Trọng Thiên, vì sao lại biến thành một con gấu? Hả? Tại sao?
Linh Đang vỗ đầu nó, an ủi: “Đứng lên, buổi tối cho ngươi ăn thêm hai miếng thịt.”
Thịt? Hắn khịt mũi, lúc này mới rầu rĩ không vui tiếp tục đi theo nàng đến trấn trên, cũng không để ý bùn dưới đất. Mỗi khi đặt chân lại phát ra tiếng lõm bõm đã thành thói quen, lại càng không để ý bả vai bị mưa xối ướt.
Linh Đang cảm thấy con gấu trúc phía sau biến thành một cây nấm khổng lồ âm u đầy trời, quanh thân tỏa ra luồng khí âm u, ngay cả nàng cũng sắp biến thành nấm. Xem ra, nó chẳng những là một con gấu soi mói, mà còn là một con gấu thích sạch sẽ.
Nhưng trời mưa cũng là chuyện bất đắc dĩ, chung quy không thể đợi tới khi trời tạnh mới đi bắt yêu quái, đến lúc đó cũng chết đói rồi.
Đi qua cây cầu ngoài thôn, chỉ mười lăm phút là đến trấn trên.
Phong Cẩm phát hiện, mỗi khi hắn xuất hiện, người đi đường đều chắp tay hành lễ, dáng vẻ thành kính như thể tôn sùng hắn là thần thánh. Cũng không có nhiều người vây xem, chỉ đi ngang qua, người nào lo việc người nấy. Hắn nhìn lại mình, thân là một con gấu trúc, nhưng lại không ai sợ hãi, cũng thật kỳ lạ.
Đang nghi hoặc, bèn thấy Linh Đang quay đầu: “Ở đây, dù có chuyện gì xảy ra đều không được rời khỏi ta một bước, nếu không ngươi sẽ bị yêu quái bắt đi.”
“Vậy tại sao đi theo cô thì không bị bắt?”
Linh Đang vỗ hồ lô tượng trưng thân cho phận trên người mình, nói: “Bởi ta là người thôn Bát Tự, họ biết trong thôn, người càng giỏi, linh thú theo bên người càng hung dữ, mạnh mẽ, giá mời cũng càng cao. Trước mắt, ta đưa ngươi đến nhà Tống địa chủ ra mặt, đợi đến lúc có danh tiếng, có người đến mời với giá cao, đương nhiên có thể mua thêm nhiều thịt. Vì thế, ngươi phải thể hiện cho tốt, lát nữa thấy ta bắt yêu quái, ngươi đi bên cạnh đánh đấm hai ba cái, đi lại vài bước, vờ vịt đóng kịch.”
“À…”
Tống đại chủ ở trấn trên có chút danh tiếng, nhưng gần đây, chẳng rõ con gái rượu gặp phải ma quỷ gì, suốt ngày nói lời khùng điên, khiến ông ta lo lắng sứt đầu mẻ trán. Ông ta vội chạy tới thôn Bát Tự, bỏ ra số tiền lớn mời người, trưởng thôn bèn phân nhiệm vụ này cho Linh Đang.
Ban đầu, Tống đại chủ thấy thôn Bát Tự phái một cô gái trẻ măng đến, trong lòng rất ấm ức. Mãi đến khi thấy con gấu trúc đi sau lưng nàng, vẻ mặt mới dịu đi, lập tức tiếp đón một người một gấu vào nhà.
Từ sân trước đến đại sảnh, Linh Đang không nhận thấy chút quỷ khí nào. Mọi thứ trong căn nhà này đều bình thường, nóc nhà không có khói mù, dưới đất không có hơi người chết. Hơn nữa, trong quyển sổ trưởng thôn đưa cũng ghi, Tống đại chủ thích thơ ca, tính tình lương thiện, có nhiều công đức. Trên lý thuyết, yêu quái bình thường không thể vào nhà được.
Nàng khẽ nhíu mày, nói: “Để tôi đi xem lệnh thiên kim.”
Tống đại chủ bèn dẫn đường cho họ, vừa đi vừa nói chuyện: “Một tháng trước, con gái ta còn khoẻ mạnh, nhưng một ngày nọ, con bé nói mình là linh đồng hầu hạ dưới toà sen của Quan Âm đại sĩ đầu thai xuống phàm trần, hiện tại phải về trời, tìm đủ mọi cách tự tử, khiến ta và phu nhân sợ tới mức đổ bệnh. Haiz!”
Linh Đang hỏi: “Ngoài tự tử, còn điểm nào khác thường không?”
Tống đại chủ đáp: “Không.”
Linh Đang không khỏi cười khẽ: “Nói là linh đồng, nhưng ngay cả hương khói cũng không cung phụng, đang yên đang lành lại tìm đến cái chết, nói không phải yêu quái thao túng cũng chẳng ai tin.” Nàng sờ hồ lô bên hông, chuẩn bị bắt yêu quái.
Tống địa chủ thấy nàng vô cùng khí thế, không chút hoang mang, càng tin tưởng bội phần: “Vậy hết thảy liền trông cậy vào đạo cô.”
Phong Cẩm chậm rãi đi đằng sau, pháp lực đã mất, ngoại trừ sức khoẻ, hắn chẳng còn ưu thế nào khác. Nếu lát nữa có yêu ma quỷ quái nào xuất hiện, không cẩn thận còn có thể bị chúng nó nhập vào người. Lại nhìn Linh Đang, mong manh yếu đuối, chớ để yêu quái bắt đi đấy!
Đi qua hành lang quanh co, đến cửa khuê phòng Tống tiểu thư, Linh Đang vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường.
Đưa tay mở cửa, trong phòng trống trơn, ngay cả bàn cũng không có. Cửa sổ khép chặt, lại không thắp đèn, mấy ngày liền mưa dầm, khiến không khí cả phòng vô cùng ẩm thấp.
Tống địa chủ giải thích: “Sợ con bé tự sát, ta đã sai người chuyển đi những đồ có góc cạnh, dù sao cũng không dùng đến.”
Sau khi trông thấy Tống tiểu thư, Linh Đang mới hiểu vì sao Tống địa chủ lại nói nàng ấy không sử dụng bàn ghế. Bởi lúc này, nàng bị trói trên giường, bên cạnh có sáu người hầu trông giữ. Đôi mắt hạnh trợn to, tràn ngập đau khổ, mặt đẫm nước mắt, có lẽ vì khóc nhiều, hai mắt nàng đỏ lừ. Bởi khuôn mặt tuyệt diễm, hai mắt đẫm lệ, càng toát lên vẻ rung động lòng người.
Phong Cẩm đi từ đằng sau lên phía trước, chậc, một cô gái người phàm xinh đẹp nhường này mà lại bị trói chặt, đừng để hắn biết yêu quái trốn ở đâu, nếu không thể nào cũng phải tự tay bóp chết nó, dám hại nàng thê thảm như vậy. Thật hết sức đáng giận! Đáng giận.
Linh Đang cầm mấy sợi lông của nó kéo ra sau: “Ngươi chắn đường ta.”
Kéo cả bộ lông còn không đau bằng kéo mấy sợi, hắn kêu la thảm thiết lui về sau, lập tức cách xa mỹ nhân nửa trượng. Rất không vui!
Linh Đang ngồi bên giường nhìn thiên kim nhà họ Tống, lại thấy mắt nàng đẫm lệ, nhìn mình một cách đáng thương, tuyệt vọng lại khẩn cầu. Linh Đang gỡ miếng vải trong miệng nàng ra, Tống tiểu thư nghẹn ngào, khóc lóc cầu xin: “Nếu không quay về sẽ chậm mất, Quan Âm đại sĩ sẽ trách phạt ta, liên lụy tới cha mẹ, hãy thả ta ra, nếu không nhà họ Tống đều sẽ bị xử tội chết.”
Linh Đang nhếch miệng cười châm chọc: “Tùy tiện tiêu diệt toàn bộ gia đình của linh đồng hầu hạ dưới đài sen, quả thật là Quan Âm đại sĩ ư?”
Tống tiểu thư ngừng khóc, tuy biết có lý, nhưng vẫn không tin: “Thả ta ra, thả ta ra.”
“Đừng vội đừng vội, cô nương trả lời tôi mấy vấn đề, tôi sẽ cân nhắc lại.” Linh Đang hỏi, “Vì sao cô nương lại nói mình là linh đồng?”
“Có người nói với ta như vậy.”
“Người đó là ai?”
“Ta cũng không biết, một tháng trước, lúc đang ngủ, bỗng có người nói với ta chuyện này. Ban đầu ta rất sợ hãi, đi tìm người nọ, nhưng không tìm thấy, trong phòng không có bóng dáng ai.”
“Là nam hay nữ?”
“Là một ông già.”
Linh Đang suy nghĩ cẩn thận một lát, cũng lấy làm lạ. Không nhìn thấy bóng người, vậy đa phần là là quỷ quái. Nhưng nếu ma quỷ tới nơi này, nó chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Cho dù nàng không phát hiện ra, chuông treo trên người cũng sẽ phát ra tiếng vang, sao lại im lặng như vậy được.
“Hắn thường xuất hiện lúc nào?”
“Không có giờ giấc cố định.”
“Mỗi lần đều chỉ nói thì thầm, không hiện ra chân thân?”
“Ta…” Tống tiểu thư ngập ngừng, không nói tiếp, như thể nói đến một nửa thì sửa lại, “Không phải.”
Linh Đang mỉm cười, ghé lại gần: “Lão già kia đang ở ngay đây, đúng không?”
Phong Cẩm nhíu mày, ở ngay trong phòng ư? Nhưng hắn cũng không phát hiện ra. Không đúng, hắn đương nhiên không phát hiện được, bởi hiện tại hắn chỉ là một con gấu bình thường…
Mặt Tống tiểu thư trắng bệch, hoảng sợ nói: “Ta không biết, ta không biết gì hết, đừng hỏi ta. Ta là linh đồng hầu hạ dưới toà sen của Quan Âm đại sĩ, ta phải về trời phụng dưỡng ngài, mau thả ta ra, nếu không các ngươi đều gặp phải tai vạ!”
Tống tiểu thư như thể đột nhiên phát điên, cố gắng đứng dậy muốn cắn xé Linh Đang. Linh Đang nhanh tay lẹ mắt, nhẹ nhàng lùi ra đằng sau, tôi tớ bên cạnh lập tức tiến lên nhét vải vào miệng Tống tiểu thư, tránh để nàng cắn lưỡi.
Tống địa chủ nóng lòng nói: “Con gái của ta sao rồi?”
Linh Đang cười: “Tôi nghĩ Tống địa chủ không nên mời đạo sĩ, mà mời đại phu mới đúng. Con gái ông mắc bệnh điên, đạo sĩ có giỏi đến mấy, tới cũng vô dụng.”
“Nhưng ta đã mời đại phu của toàn trấn đến xem bệnh, con gái ta không có bệnh.”
Linh Đang vỗ vai ông ta: “Vậy đến trấn bên cạnh, đến huyện, đến châu mời.”
Tống địa chủ ngơ ngác, không biết nên làm thế nào, thấy nàng định đi thật, không khỏi thở dài. Xem ra người thôn Bát Tự cũng chỉ có thế, thôi, hắn đi nơi khác mời cao nhân vậy.
Linh Đang thấy con gấu họ mèo to lớn kia vẫn nhìn chằm chằm về phía giường, bèn nhéo mấy cái lông của nó kéo ra ngoài, đau đến mức Phong Cẩm không thể không đuổi kịp.
“Đồ háo sắc, biết nói tiếng người liền cho rằng mình là người sao, ngoan ngoãn tìm một con gấu cái đi, đừng mơ tưởng cô nương thôn chúng ta.”
Phong Cẩm liếc nàng một cái: “Ta tuyệt đối sẽ không mơ tưởng cô.”
Cảm thấy ánh mắt hắn lia tới, Linh Đang giơ tay lên che ngực, trợn mắt liếc nó một cái: “Đồ háo sắc!”
Một người một gấu rời khỏi nhà họ Tống, Phong Cẩm lại phát hiện nàng không đi về phía đường lớn, trái lại đi vào ngõ nhỏ bên cạnh, hắn vội hô nàng một tiếng ‘đi nhầm kìa’. Linh Đang nói: “Trong phòng Tống tiểu thư chắc chắn có loại yêu quái ta chưa từng gặp, vừa rồi có người nên không tìm thấy nó, đợi ta trèo lên nóc nhà nằm một đêm, không tin nó không lòi đuôi.”
Khoé miệng Phong Cẩm không kìm được giật nhẹ: “Cô xác định ta có thể nằm trên nóc nhà?”
“Đương nhiên không thể. Cho nên…” Linh Đang lấy một lá bùa vàng từ trong lòng ra, vo viên lại, sau đó giơ chân đá một phát vào cặp đùi ngắn của nó.
Phong Cẩm kêu đau một tiếng, miệng mở lớn, lá bùa màu vàng đã bị nhét vào miệng. Rõ ràng là giấy, vào miệng lại tan ngay lập tức, hóa thành nước trôi vào bụng.
“A a a a!”
Hét lên một tiếng, hắn càng ngày càng nhỏ, người trước mặt lại càng lúc càng lớn. Tất cả mọi thứ đều trở nên khổng lồ, chiếc ô nhỏ vốn chỉ có thể che mỗi đỉnh đầu, nay lại biến thành quái vật khổng lồ.
Thuật thu nhỏ?
Phong Cẩm đứng dưới đất ngẩng đầu nhìn lên, một bàn tay duỗi đến trước mặt, hắn ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là một khuôn mặt xinh đẹp chứa đầy ý cười: “Ngoan, bước lên đây nào.”
“Hừ.” Phong Cẩm phiên bản tí hon bé bằng lòng bàn tay đẩy ngón tay nàng ra, muốn hắn dựa vào tay phụ nữ tìm kiếm sự che chở, hoàn toàn tương phản với tác phong vốn có của hắn. Dứt khoát khom lưng ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, không thèm để ý tới.
Linh Đang chậm rãi nói: “Làm vậy ngươi sẽ không cần đi đường mưa lầy lội.”
Phong Cẩm vểnh tai.
“Ô cũng đủ to, không cần tự cầm.”
Phong Cẩm ngập ngừng, chần chờ một lát, rốt cục đứng dậy, bám lấy ngón tay nàng, chậm rãi trèo lên.
Lòng bàn tay mềm mại sạch sẽ, động tác rất dịu dàng, thoải mái hơn nhiều so với tưởng tượng, xem cái cô nhà quê này ra vẫn còn ưu điểm.
Chưa kịp nghĩ xong, bàn tay kia thô lỗ nắm lại, siết chặt lấy hắn, khiến hắn suýt nữa bị bóp chết.
“…” Hắn không bao giờ khen cái đồ nhà quê này nữa!