Núi non trùng điệp, tầng mây lớp lớp. Trên rặng núi tầng mây ấy, hoa cỏ xanh tươi vạn năm, không gió không mưa, quá mức hòa bình, yên tĩnh, yên tĩnh đến quạnh quẽ.
Phong Cẩm đi vào dãy núi ẩn trong tầng mây vấn vít kia, trong lòng lại có phần nhớ nhung nhân gian phồn hoa. Chẳng trách, với những người tu tiên tu đạo, chuyện khó nhất là quên đi lục căn (tai, mắt, lưỡi, thân, ý thức). Hắn mới hạ phàm một lần, song cũng thấy việc quên đi nơi náo nhiệt kia quả là không dễ.
Cửu Tiêu cũng giống nhân gian, nhưng khác ở chỗ, nhân gian ở dưới mặt đất, Cửu Tiêu ngự trên trời cao.
Ngoại trừ yên tĩnh một chút, không có khói lửa và người đi qua đi lại trên đường, ngoài ra cũng không khác biệt quá nhiều. Mà thứ mọi người thích nhất, chẳng qua là rượu ngon mà thôi.
Nơi Phong Cẩm muốn đi, là nơi các thượng thần thường thích tụ tập nhất -Vong Thần Lâu. Bởi nơi này có vô số thần tiên tụ tập, khách qua lại đông đúc, nườm nượp, bất cứ tin tức nào – dù nhỏ đến đâu – đều có thể thám thính được, bởi vậy có tên khác là – Bao Đả Thính (nghĩa: Nơi dò la tin tức).
Đi Tàng Thư Các đọc trăm vạn cuốn sách để tìm dấu vết để lại của thôn Bát Tự, chẳng bằng đến Bao Đả Thính còn nhanh hơn. Phong Cẩm vừa xuất hiện, đã nghe thấy tiếng huyên náo. Ngã tư đường vốn yên tĩnh, nay tất cả các nhà đều mở cửa, mọi người tranh nhau nhoài qua ngoài cửa sổ ngóng nhìn. Chỉ trong chốc lát, mưa hoa đầy trời, vô số loại hoa bay về phía hắn.
Những người trong Vong Thần Lâu nghe thấy động tĩnh, ai nấy đều mỉm cười, nói “Hẳn là Thượng thần Phong Cẩm đã trở lại”.
Ló đầu nhìn ra, chỉ thấy mái đầu bạc, ống tay áo rộng, cách mười dặm đều có thể phát hiện ra bóng dáng tao nhã kia, quả nhiên là hắn.
Vốn cảm thấy nhân gian có chút thú vị, sau khi thấy cảnh này, Phong Cẩm lập tức nghĩ lại: Cửu Tiêu vẫn tốt nhất! Quả là rất tốt! Hắn khẽ gật đầu chào hỏi các tiên tử với dung mạo tuyệt diễm kia, dáng vẻ lịch sự nho nhã khiến càng nhiều người ném hoa hơn.
Phong Cẩm đạp trên biển hoa bước vào Vong Thần Lâu, gió mát thổi vào quán, mùi hoa thoang thoảng, khiến người người đố kỵ.
“Mấy ngày gần đây Thượng thần Phong Cẩm đi nơi nào vậy, làm mọi người ngóng mãi.”
Phong Cẩm còn lâu mới nói cho họ biết hắn biến thành một con gấu, còn bị một cô nhà quê giam giữ, bắt làm công trả nợ, hắn lạnh nhạt nói: “Đi chơi.”
“Huynh xuống trần gian ư? Ta loáng thoáng ngửi thấy hương vị khói lửa.” Vị thượng thần kia nhẹ nhàng nhíu mày, “Sao lại có cả hơi thở của cổ động vật thế?”
Phong Cẩm nhanh nhẹn ngồi xuống, vẫn tỏ ra lạnh nhạt: “Đến nơi rừng sâu núi thẳm, nhiều tục vật.”
“Ồ…” Mọi người hiểu rõ.
Phong Cẩm sợ Linh Đang đột ngột tỉnh lại, để lỡ công việc, cũng không khách sáo nữa, lập tức đi thẳng vào chủ đề: “Chốn núi rừng mà ta đến tương đối thâm sâu, tên là Hãn Sơn. Phàm là những nơi như vậy đều nhiều ma quỷ, nhưng kỳ lạ ở chỗ, nơi đó chẳng những không có quỷ quái, trái lại còn có hơi thở thuộc về Cửu Tiêu chúng ta, chẳng hay vị thượng thần nào từng sống ở nơi đó?”
“Thượng thần ở lâu dưới nhân gian, một là phụng mệnh hạ giới, hai là bỏ trốn. Thiên đình có nhiều tiên tử bỏ trốn, còn chỗ chúng ta thì chưa từng nghe.” Người nọ mỉm cười, “Thành tiên dễ dàng, thành thần gian khó, huống chi là Thượng thần. Nếu còn bị nhân gian cám dỗ, vậy cũng không thể thành Thượng thần.”
“Lời này cũng không đúng.” Một người nói, “Huynh bỏ qua một người rồi.”
Phong Cẩm hỏi: “Ai?”
“Chiến Thần Vân Sơ.”
Phong Cẩm khựng lại: “Là nàng ư? Nhưng Vân Sơ chỉ mất tích, đâu cố ý trốn xuống hạ giới?”
Người nọ lắc đầu: “Không phải vậy, năm đó Bàn Cổ Đại đế lệnh cho Chiến Thần Vân Sơ trấn áp yêu quái, ai ngờ nàng dẫn theo bính lính, một đi không trở lại, cứ thế mất đi hành tung, ngay cả yêu quái kia cũng không thấy bóng dáng nữa. Người người đều nói, nàng cấu kết với yêu quái, đợi thời cơ chín muồi lại trở về nhân gian. Hơn nữa, nếu nàng thật sự quyết đấu một trận sống mái với yêu quái, vậy mấy trăm tinh binh kia nên giải thích thế nào đây? Chung quy không thể có chuyện chẳng còn ai sống sót được?”
Phong Cẩm biết sự tích về Chiến Thần Vân Sơ, nghe nói nàng là đại tướng mà Bàn Cổ Đại đế vô cùng tin tưởng. Năm đó, dưới nhân gian xuất hiện một con yêu quái, gây họa cho chúng sinh, khiến trăm họ lầm than. Thiên đình nhiều lần phái thần tiên nghênh chiến, song đều bị đánh lui. Sau này, Bàn Cổ Đại đế bổ nhiệm Vân Sơ làm tướng, dẫn theo mấy trăm tinh binh hạ phàm cứu người. Ai ngờ không lâu sau, Chiến Thần và đoàn người mất tích, yêu quái kia cũng không thấy bóng dáng. Trên Cửu Trọng Thiên có người đoán, họ và yêu quái đã ra đi cùng nhau, cũng có người đoán họ cấu kết với yêu quái, cùng nhau ẩn núp, mỗi người một cách nói, nhưng trước sau vẫn không tìm thấy Chiến Thần Vân Sơ và binh lính của nàng.
Bàn Cổ Đại đế vẫn không tỏ thái độ, bởi vậy không ghi Chiến Thần vào dánh sách những Thượng Thần bỏ trốn, lâu dần, từ các loại phán đoán biến thành chuyện đàm tiếu, cuối cùng chôn vùi ở chốn Cửu Tiêu.
Rốt cuộc vẫn không hỏi được manh mối nào có giá trị, Phong Cẩm còn định về nhà một chuyến, ai ngờ vừa đứng dậy, ngón tay chợt giật nhẹ, chú thuật biểu thị Linh Đang sắp tỉnh nhắc nhở hắn.
Còn chưa đến nửa canh giờ, nàng đã tỉnh rồi ư?
Quả nhiên, thể chất của nàng không phải người phàm.
Phong Cẩm than thầm, lập tức cáo biệt mọi người, vội vàng trở lại nhà trọ dưới nhân gian, cấp tốc về phòng, chui vào thân thể gấu, chạy sang phòng bên cạnh. Vừa vào đã thấy nàng ngáp một cái, mắt đầy mờ mịt: “Sao mình lại ngủ nhỉ…” Nàng nói thầm một tiếng, bỗng bắt gặp một con gấu đang ngồi trước mặt, nàng quơ nắm đấm lên, “Lần sau không được tự tiện vào phòng người khác, nhỡ ta đang thay quần áo thì sao?”
Con gấu đối diện giơ ngón tay lên, dáng vẻ thành khẩn: “Ta sẽ không liếc nhìn, dù chỉ một chút.”
“Mấu chốt là không được tự tiện xông vào phòng người khác!”
“Ồ.”
Buổi chiều, Linh Đang thu dọn đồ đạc, dẫn gấu trúc về thôn Bát Tự. Lần này ra khỏi nhà làm vụ mua bán lỗ vốn, nhưng tâm trạng dường như cũng không tệ lắm. Tuy nàng bất tử, nhưng trước kia chết như thế nào thì hồi hồn ngay chỗ đó. Bị tuyết vùi lấp sẽ bị lấp suốt đêm, ngã xuống vách núi thì bị gió lạnh thổi suốt đêm, sau khi tỉnh lại còn phải kéo thân thể tàn tạ về nhà dưỡng thương, không để người trong thôn biết.
Mà lúc này… Dường như không giống vậy nữa!
Có điều, mỹ nam liên tục ra tay cứu mình rốt cục là ai? Dáng vẻ đẹp đẽ đến nhường nào?
Đang suy nghĩ, chợt thấy có hơi ấm phả lên mặt, ngước mắt nhìn lên, suýt bị khuôn mặt gấu phóng đại hù chết. Nàng vội ôm trái tim đang đập thình thịch, đẩy mạnh mặt nó sang một bên: “Lão gấu trúc, ngươi đi đường tử tế vào, đừng hù dọa người khác.”
Phong Cẩm bất mãn hừ mũi, coi thượng thần làm trâu ngựa sai bảo, nàng cũng là một cô nương cá biệt nhất từ xưa đến nay. Hắn xốc người nàng lên trên, cõng cả đoạn đường mới thấy, hai ngày nay nàng nhẹ đi rất nhiều: “Đến trấn rồi.”
“Nhanh vậy sao?” Linh Đang nhìn về phía trước, quả nhiên thấy cổng trấn Thanh Hà. Không ngờ nàng ngủ lâu như vậy, chỉ trách lưng của lão gấu trúc quá mềm mại, quá thoải mái! Nàng nhảy xuống, đấm đấm lưng nó, “Ngươi vất vả rồi.”
Đấm lưng vốn là chuyện khiến người ta rất thoải mái, nhất là khi được một cô nương đấm lưng, nhưng Phong Cẩm hoàn toàn không cảm giác được vì… Lưng gấu thật sự quá dầy!
Linh Đang định vào trấn mua thứ gì đó rồi trở về, nhà trúc của Phong Cẩm còn chưa làm xong, còn thiếu một ít đinh và phải mua chăn đệm nữa.
Đi vào nhỏ trấn, dọc đường đều trông thấy có người đào gì đó dưới đất, tất cả đều không nói một lời, yên lặng đào, như thể dưới đất có bảo bối. Người đi đường dường như nhìn mãi thành quen, cũng không chỉ trỏ thảo luận, chỉ là lúc đi ngang qua lại nhìn những người đang đào bới bằng ánh mắt có phần kiêng dè.
Linh Đang nghiêng đầu nghĩ ngợi, nàng mới đi hai ba ngày, trấn trên đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đến tiệm sắt, Linh Đang mua một gói đinh, bên cạnh cửa hàng cũng có người đang đào bới, nàng lấy làm lạ, hỏi: “Chú gì này, chú biết anh ta đang đào gì không? Vừa rồi lúc vào trấn, ta cũng thấy một số người giống anh ta.”
Thợ rèn nhìn thoáng qua, lại nhìn hồ lô bên hông nàng và linh thú đang đứng phía sau, lúc này mới nói nhỏ: “E là trúng tà, hai ngày gần đây, liên tiếp có người vừa ngủ dậy liền khiêng cuốc xẻng đi đào bới thứ gì đó dưới đất, cơm không ăn, nước không uống, ngay cả người nhà cũng không nhận.”
Linh Đang nhíu mày: “Vậy người nhà họ không ngăn cản sao?”
“Ban đầu cũng có người ngăn cản, kết quả không bao lâu cũng trở nên giống họ, chuyện mới xảy ra ba ngày nay, nhưng không ai dám đi khuyên nữa.” Thợ rèn ép giọng xuống thấp hơn, “Sáng nay, trưởng trấn nói muốn đi mời người thôn Bát Tự các cô, kết quả sáng nay không thấy ra khỏi cửa, ta nghĩ, lẽ nào ông ấy cũng…”
Thợ rèn còn chưa dứt lời, cũng thấy trong lòng vô cùng hoảng sợ, không dám nói nữa, sợ bản thân cũng bị yêu quái trả thù.
Linh Đang nhận lấy túi đinh, lại nhìn những người kia, không có tà khí, nhưng… Rõ ràng có chỗ lạ là. Phải rồi… Họ giống hệt con rối.
“Đạo cô, đạo cô.”
Một giọng nói vọng về phía nàng, Linh Đang nghiêng người nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên vận trang phục tôi tớ, ông ta chạy đến, thở hổn hển, vẻ mặt sốt ruột: “Vừa rồi có người nói nhìn thấy một vị nữ đạo sĩ vào trấn, lại mang theo một con gấu trúc hung ác, xin hỏi cô nương có phải là người thôn Bát Tự không?”
Phong Cẩm nhìn sang bên cạnh: Hung ác? Hắn hung ác chỗ nào, mắt mũi kiểu gì vậy?
“Đúng thế.”
Lúc này, người đàn ông kia thở phào nhẹ nhõm: “Vậy có thể mời đạo cô đi theo tiểu nhân một chuyến, tới xem lão gia nhà ta được không?”
Linh Đang hỏi: “Lão gia nhà ông là ai?”
Người đàn ông trung niên đáp: “Trưởng trấn của trấn Thanh Hà.”