Mùa xuân sao lại oi bức thế nhỉ!
Linh Đang trở mình, nhíu mày, vẫn cảm thấy nóng, hệt như ôm cả con gấu to tướng, nóng đến mức nàng nhíu chặt mày, không thể ngủ tiếp. Vài lần định mở mắt lại nhịn xuống, nàng muốn ngủ thêm chút nữa!
Không những nóng, còn chật chội, chật đến mức nàng không thể nhúc nhích, mặt như dán lên bức tường, mũi sắp bẹp dí.
Hiện tại, mình nhất định đang mơ thấy ác mộng.
Linh Đang nghĩ thế, nhưng vẫn không thể tiếp tục lừa dối bản thân! Nàng rốt cục mở mắt ra, lông mi quệt vào thứ gì đó có lông tơ, suýt nữa đâm vào mắt. Nỗ lực ngẩng đầu lên, nhìn xong lại xém ngất xỉu!
“Lão gấu trúc!”
Phong Cẩm đang ngủ say, trong mơ, vô số tiên tử ném hoa, tặng hoa cho hắn, bỗng một Linh Đang khổng lồ xuất hiện, hét to một tiếng, kéo hắn khỏi mộng đẹp. Phong Cẩm vội bật dậy: “Ai gọi ta đấy?!”
Giường vốn không chắc chắn, hắn vừa cử động, toàn bộ thể trọng hơn hai trăm cân đè hẳn lên giường. Trong phòng vang lên một tiếng “Cách”, hình như thứ gì đó bị gãy! Cả hai còn chưa nghĩ kỹ, ván giường đột nhiên vỡ ra làm đôi, tựa như mặt đất xuất hiện một hố to, nháy mắt nuốt chửng hai người.
“…”
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra ngoài, Long Tứ – lúc này đang quấn quanh cây cột liền đứng thẳng thân thể. Chậc, ban nãy còn ngủ chung một giường, bây giờ đã trở mặt ngay rồi!
Hắn thè lưỡi bò về phía cửa sổ, định nhìn rõ ràng, còn chưa thấy gì, đã bị một nhánh dây leo chặn tầm mắt. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy yêu quái Hồng Cát tựa bên song cửa nhìn hắn, mày mắt quyến rũ, giọng nói ngọt ngào: “Ô, tiểu bạch xà, sao ngươi còn quay lại? Lần trước bị ta đá vẫn không sợ, lần này thừa dịp ta không có nhà bèn mò đến sao?”
Long Tứ hoảng sợ lùi lại, trườn từ cửa sổ xuống đất, định bỏ đi. Nhưng có nhanh đến mấy cũng không lại với dây thường xuân quấn quanh nhà, lá xanh vươn ra chặn, nhốt hắn ở trong vòng vây, đôi mắt quyến rũ tiến lại gần, Hồng Cát nâng cằm hắn lên: “Nhìn kỹ mới thấy, dáng vẻ của ngươi cũng khá đấy chứ, trắng trẻo mềm mại, có muốn hoá thành chân thân uống rượu với ta không?”
“Yêu quái kia, ngươi coi ta là thứ gì, cử chỉ lả lơi ngả ngớn, mau tránh ra!”
Hồng Cát thấy hắn kháng cự, nhất quyết không bỏ qua, dây mây lại quấn thêm mấy vòng, nàng hừ khẽ: “Còn lâu.”
Long Tứ thè lưỡi, tùy tiện, quá tùy tiện, quả nhiên là yêu quái!
Hồng Cát cười khanh khách không dứt, bỗng thấy cửa bật mở, một con gấu đen trắng mập ú bị đạp ra ngoài, ngã sấp mặt xuống đất.
Linh Đang cũng bước ra, hừ một tiếng, lại quơ nắm đấm về phía nó: “Nếu lần sau còn dám ngủ trên giường ta, ta sẽ đưa ngươi đi gặp đồ tể!”
Kinh qua bao trận chiến, Phong Cẩm cũng hừ mũi đáp lại: “Không có ta, ai cõng cô qua sông?”
Đối với người phải chịu ác long làm phiền liên tục như Linh Đang, câu này nghe cũng có lý, nàng dễ dàng bị thuyết phục. Phong Cẩm phủi người đứng lên, tràn trề đắc ý.
Hồng Cát buông lỏng dây leo bao vây Long Tứ, đưa tay phủi đám lông đen trắng trên quần áo và tóc Linh Đang, hỏi: “Xử lý con rắn này thế nào?”
Linh Đang nhắm mắt không nhìn, nói đúng hơn là “không dám nhìn”: “Cứ để nó ở lại đây đi.” Nàng xoay người cầm ô, nhìn màn mưa tuôn rơi ngày đêm không ngớt, nếu trời vẫn tiếp tục đổ mưa, nàng cũng sắp hết quần áo để thay, “Ngươi vừa từ bên ngoài về sao?”
“Ừ.”
“Vậy bên ngoài có người của long tộc không?”
“Không thấy.”
Linh Đang yên tâm, nhanh chóng thừa dịp long tộc chưa kéo tới, khom người cầm nón ra ngoài: “Ta lên thượng nguồn sông Thanh Hà xem sao!”
Thấy lão gấu trúc không nhúc nhích, nàng bèn nhéo đám lông trên bụng nó kéo ra ngoài, khiến Phong Cẩm kêu gào thảm thiết. Vừa cất bước, Linh Đang leo lên lưng nó, cầm ô Hồng Cát đưa, hài lòng nói: “Đi thôi.”
“Về sau cô nên đổi tên thành ‘Sâu Lười’!”
“Chớ nói nhiều.”
Phong Cẩm trở tay đỡ nàng, lại vẫy tay ra phía sau, ý bảo Long Tứ đuổi theo. Long Tứ ngẫm nghĩ, dù sao bây giờ cũng không về nhà được, ở lại đây còn phải đối mặt với yêu quái Hồng Cát, chi bằng đi theo bạn tốt.
Ra khỏi thôn, Linh Đang quan sát xung quanh kỹ càng, quả thực không có hơi thở của long tộc. Xem ra nàng thật sự huỷ hoại long cung khá nghiêm trọng, khắp nơi hỗn loạn. Chờ lão rùa biển kia xử lý mọi chuyện đâu vào đấy, có lẽ chuyện đầu tiên hắn làm là đến tìm mình. Do đó, việc tìm hiểu bí mật về cá chép trong thôn như lửa sém lông mày, không thể tiếp tục trì hoãn. Giải quyết xong việc này, nàng có thể yên tâm mà chết, chết một cách vui vẻ, sau đó khiến đám người long tộc tức chết!
Phong Cẩm thấy nàng thì thào lẩm bẩm, đắc ý vô cùng, hỏi: “Đồ lười, cô đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ đến dáng vẻ long tộc khi không giết được ta, lại không thể không cam chịu kết quả!”
“… Không nên dùng thân thể bất tử vào việc như vậy!”
“Vậy phải dùng như thế nào?”
Phong Cẩm ngẫm nghĩ: “Cứu vớt thế giới.”
“…” Linh Đang nhéo hai má tròn mập của nó, “Chí hướng của ta không lớn như vậy!”
Trong lúc nàng hôn mê, Phong Cẩm đã cẩn thận xem xét gân cốt của nàng, tất cả đều bình thường, chỉ có linh lực không giống người phàm. Xem ra, vẫn phải về Cửu Trọng Thiên một chuyến, đọc sách sử, xem xem nàng là hậu duệ của thượng thần nào. Có điều, nàng vừa tỉnh lại, hắn liền biến thành con gấu không có pháp lực, căn bản không có đủ thời gian trở về. Hơn nữa bạn tốt cũng giống mình, trước mắt phải giải quyết vấn đề của hắn cái đã.
Long Tứ hoàn toàn không nghĩ vậy. Quấn trên đùi Linh Đang, hắn đang nghĩ đến việc ngày mai mọi người trở lại long cung, lúc đó nên làm thế nào.
Sông Thanh Hà dài hơn nghìn trượng, uốn quanh dãy Nam Sơn, tạo phúc cho dân chúng ven đường, vùng hưởng lợi nhiều nhất là thôn Bát Tự.
Mưa dầm một tháng, đất cát ven sông úng nước, giẫm chân xuống, bùn đã ngập đến đầu gối. Tựa như lúc nào cũng bị đánh, đi nhiều cũng thành quen! Phong Cẩm có phần đau lòng, nhìn về phía trước, đường còn dài, không biết phải đi bao lâu mới đến nơi. Thấy Linh Đang thở nhẹ nhàng chậm rãi, hắn nghĩ, không phải nàng ngủ đấy chứ?
“Đồ lười?”
Linh Đang nói khẽ: “Đừng ầm ỹ, ta đang tập trung tinh thần, tập hợp linh lực.”
“Ồ.” Chẳng trách nàng không muốn đi bộ, còn bắt hắn cõng.
Linh Đang từ từ mở mắt, nhìn khung cảnh mờ mịt phía trước: “Kỳ lạ thật, càng đi về phía trước, tà khí càng đậm. Những thứ kỳ lạ đột nhiên xuất hiện ắt hẳn không có gì tốt lành, lão gấu trúc, lát nữa ngươi phải cẩn thận một chút. Nếu ta rơi xuống nước, phải nhanh chóng kéo ta lên đấy!”
“Kéo một lần trừ một lượng bạc.”
“Buổi tối đừng ăn cơm nữa!”
“Thật ra không trừ cũng không sao.”
Long Tứ thè lưỡi, bạn tốt càng ngày càng không có nguyên tắc! Hắn ngửi ngửi phía trước, lại chẳng cảm thấy gì.
Đi gần nửa canh giờ, rốt cuộc mới đến đầu nguồn sông Thanh Hà.
Nước suối chảy xiết, ào ào không dứt. Dòng nước trong veo tràn ra, chảy xa hơn nửa trượng, chảy qua đất đá, hòa vào sông lớn, cũng vì cuốn theo bùn đất mà trở nên đục ngầu. Linh Đang ngồi xổm bên con suối, múc nước lên nhìn, song mắt thường không nhìn thấy điểm nào khác thường. Uống một ngụm, cũng không thấy gì lạ.
Nàng nhíu mày nhìn kỹ, lấy hồ lô xuống múc một ít rồi lắc lắc. Trong hồ lô, nước sóng sánh qua lại, phát ra tiếng động ngột ngạt. Đổ nước ra ngoài, màu sắc không có gì thay đổi.
“Rõ ràng nhận thấy không khí xung quanh khác thường, mang theo mùi vị của nước, tại sao đầu nguồn lại không có vấn đề nhỉ?” Chẳng mấy chốc, nàng nhìn thấy lão gấu trúc cũng ngồi xuống, dìm đầu con rắn kia xuống nước.
Long Tứ: “…” Đồ đểu, chúng ta tuyệt giao đi!
Phong Cẩm cầm bạn tốt trên tay, hỏi: “Sao rồi?”
Long Tứ trợn mắt, phớt lờ hắn!
“Ồ, xem ra còn chưa đủ, làm lại lần nữa nhé!”
Long Tứ giãy dụa kêu to: “Đủ rồi!”
Phong Cẩm vui vẻ đáp: “Nói đi!”
Long Tứ nghẹn ngào một tiếng, lúc này mới trả lời: “Ta không thấy nước có gì khác thường, nhưng chắc chắn đáy suối có yêu quái!”
Linh Đang kìm nén ý định vứt nó đi thật xa vì quá sợ hãi, hỏi: “Sao ngươi biết?”
Long Tứ thản nhiên nói: “À, vừa rồi bị dìm xuống, ta trông thấy.”
Linh Đang nghe vậy, vội đặt tay lên lưng, tránh để ác long gặp nước lại sống dậy. Hít sâu một hơi, lúc này mới cúi đầu xuống suối. Vừa mở mắt nhìn, đập vào mắt là một yêu quái có dáng vẻ như vượn khỉ, cổ dài gần trăm thước, mũi tẹt trán dô, đầu bạc mình xanh. Một chiếc khoá sắt không lồ khoá chặt quanh cổ, giam cầm nó dưới đáy sông. Quái vật kia dường như đang ngủ say, mắt nhắm nghiền. Nhưng mỗi lần hô hấp, đều kéo theo một đợt sóng nhẹ.
Vì vậy, vừa rồi nước suối trào mạnh ra ngoài, không phải từ dưới lòng đất lên, mà do thủy quái này hô hấp ư?
Nhịn thở quá lâu, Linh Đang vội ngẩng đầu lên, há miệng thở dốc, dùng tay áo lau nước trên mặt, nhíu mày: “Có một con thủy quái ở dưới đáy suối, nhưng ta không biết nó là yêu quái gì?”
Phong Cẩm vốn không muốn xuống nước, thấy nàng nói không biết, chỉ có thể tự mình ra trận, vừa nhìn thoáng qua, hắn đã nhận ra thủy quái kia. Ngẩng đầu rồi lắc lắc vài cái, hắn nghiêm túc nói: “Không ngờ lại là Vô Chi Kỳ.”
Vừa nãy Long Tứ còn mải hoảng sợ, chưa nhìn kỹ, nghe thấy câu này, hắn sửng sốt: “Vô Chi Kỳ? Chẳng phải tên đó đang ở Hoài Âm ư? Sao lại chạy đến đây?”
“Đừng quan tâm chuyện đó vội, chúng ta thử nghĩ xem ai là người dẫn nó tới đây đã.”
“Dẫn? Vì sao ngươi lại nói là “dẫn” không phải nó tự mình đến?”
Phong Cẩm cười khẽ: “Nếu tự mình chạy tới, xích sắt trên cổ sẽ không bị ghim xuống đất, rõ ràng có người xích nó ở đây.”
Long Tứ bừng tỉnh, Linh Đang thấy chúng tỏ ra nghiêm túc, nói chen vào: “Vô Chi Kỳ là con gì?”
Phong Cẩm nói: “Thời Đại Vũ trị thủy (*), từng có một con thuỷ quái có sức mạnh không gì sánh kịp gây sóng gió ở sông Hoài. Vì thế Đại Vũ lập đàn tế thần, lùng bắt rồi sử dụng khoá sắt khổng lồ xích cổ nó lại, lấy chuông vàng xỏ mũi, trấn áp ở chân núi Hoài Âm. Cũng bởi lý do đó, sông Hoài mới bình yên chảy vào biển Đông. Vả lại…” Hắn quay sang nhìn Long Tứ, “Nguyên nhân khiến gần đây nước biển đục ngầu, chẳng lẽ là bởi Vô Chi Kỳ rời đi?”
(*) Đại Vũ trị thủy: Khoảng hơn 2000 năm trước Công Nguyên. Để biết chi tiết thêm về nhân vật này, mọi người có thể tham khảo link này nhé, truyện ngắn và khá hay đó ^^: http://chanhkien.org/2008/10/dai-vu-tri-thuy-chinh-ly.html
Lúc chưa bị giam giữ, Vô Chi Kỳ là thủy quái, nhưng sau khi bị trấn áp dưới sông Hoài, nó lại thành mối uy hiếp, khiến những yêu quái khác không dám làm loạn. Nếu nó rời đi, những thủy quái khác nhân cơ hội quấy rối, sông Hoài không còn sạch sẽ, chảy vào biển Đông gây ô nhiễm nước biển, chuyện này không phải không có khả năng!
Long Tứ nhíu mày, nếu sự thật là vậy, long tộc không thể không quan tâm. Đâu ngờ quanh đi quẩn lại, hắn không chỉ giúp người phàm này, mà còn giúp chính họ, âu cũng là ý trời!
Linh Đang lại lặn xuống nước nhìn kỹ, không nhịn thở được nữa mới đứng dậy, nói: “Chỉ có xích sắt, không thấy chuông vàng.”
Phong Cẩm tỏ ra mỉa mai, hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài thật thà chất phác: “Chuông vàng là vật vô cùng quan trọng với Vô Chi Kỳ, tựa như bò không có khoen mũi, sẽ không nghe người khác sai bảo vậy. Một khi xích sắt được tháo ra, nó tỉnh lại, ta thấy, chẳng những phạm vi trăm dặm, cho dù là ngàn dặm đi chăng nữa, hết thảy đều sẽ bị hồng thủy bao phủ.”
Vừa dứt lời, hắn chợt nhớ tới điều gì đó, Linh Đang cũng có suy nghĩ ấy, cả hai ngầm hiểu ý nhau. (*)
(*) Nguyên văn: Tâm hữu linh tê = Thấu hiểu lẫn nhau như sừng tê. Theo cách nói cổ, tê giác là linh thú, trong sừng của nó có những đường vân mảnh màu trắng, thông sang hai bên sừng, có thể cảm ứng với những thứ kỳ lạ. Ngày nay, người ta dùng thành ngữ này để ám chỉ sự thấu hiểu ngầm, ăn ý giữa hai người.
“Thôn Bát Tự sẽ bị hồng thủy nhấn chìm ư?”
Vì vậy… Đây là bí mật về chuyện cá chép bơi khắp thôn sao?!